Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hãy Nói Em Đồng Ý

Chương 1: Thư mời

Lục Vân Kiều cầm thư mời được mạ vàng lấp lánh trên tay, liên tục mở ra xem địa chỉ. Ông nội cô vừa mất được sáu tháng thì nhận được thư mời này từ người quen, chỉ biết là Đình Gia, nghe nói cũng là một gia tộc giàu có và nổi tiếng lắm.

Sống ở nông thôn từ nhỏ, lần này cô phải một mình đến thành phố Q để gặp người trong thư mời, tiện thể thông báo rằng ông nội đã qua đời. Không biết những chuyện trong quá khứ như thế nào mà ông lại có thể quen biết được với những người siêu giàu như vậy, đến cả tấm thiệp cũng toát ra mùi tiền.

Vân Kiều xuống trạm xe lửa rồi chờ xe buýt để đi vào trung tâm thành phố. Nơi này khác hẳn với thị trấn nhỏ nơi cô sống, người qua lại rất nhiều, nhà chọc trời thì không sao đếm hết được. Nhưng dù sao cũng vẫn phải biết kiềm chế bản thân, kẻo người khác lại đánh giá cô là đồ quê mùa, phải cư xử thật nhã nhặn.

"Địa chỉ này chắc là ở gần đây thôi, vừa đi bộ vừa hỏi cũng được."

Vân Kiều bước xuống xe buýt, cái nắng oi bức này khiến cô khó chịu, kéo xụp chiếc mũ rộng vành xuống, cầm chặt chiếc va li gỗ con con trong tay.

"Bác ơi, cho cháu hỏi đến đường Nhật Lệ hướng nào ạ?"

Cứ như vậy, Vân Kiều cũng tìm được đến một căn biệt thự vô cùng sang trọng. Khuôn viên bao bọc xung quanh nếu quy đổi ra số nương ngô ở chỗ của cô thì không biết phải miêu tả như thế nào nữa.

Cô vẫn còn đang đứng há hốc mồm vì sự xa hoa của nơi này thì một chiếc xe hơi màu đen chạy đến. Vân Kiều giật mình né sang một bên nhường đường. Cánh cổng cao lớn được chạm khắc với những hoa văn tinh xảo tự động mở ra, một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ vest đen tiến ra cúi chào, rồi chiếc xe cũng từ từ rẽ vào trong.

"Này cô bé, đây không phải là nơi để đùa nghịch đâu, cháu mau đi đi."

Sau khi chiếc xe đó đã vào bên trong, người đàn ông đứng tuổi kéo lại cặp kính, nheo mắt lại nhìn rõ cô. Vân Kiều lấy ra thư mời của mình đưa cho ông ta xem.

"Đây có phải là Đình Gia không ạ? Cháu là Lục Vân Kiều, thay mặt cho ông của cháu đến đây theo lời hẹn."

Trông người này chắc là quản gia, đứng gần liền cảm thấy một cảm giác gần gũi nhưng lại vừa nghiêm nghị. Đợi ông ta kiểm tra xong thư mời, Vân Kiều thậm chí còn không dám nhúc nhích gì.

"Ra là Lục tiểu thư, xin mời vào."

"Không, không. Cháu vừa từ thị trấn lên đây, đừng gọi cháu như vậy."

Cô hết sức bối rối khi được gọi một cách cung kính như thế, hơn nữa người quản gia này cũng lớn tuổi rồi, gọi như vậy nghe thật không quen chút nào.

"Mời đi lối này"

Từ quản gia mỉm cười, tay vuốt bộ râu bạc phơ, đưa tay ra ngỏ ý muốn cầm giúp cô chiếc va li nhỏ nhưng Vân Kiều đã kịp thời từ chối, cô vẫn nên tự làm thì hơn.

Nhìn xung quanh, khuôn viên của biệt thự này được bao quanh bởi vườn hoa hồng đỏ, giữa khu vườn còn có một đài phun nước, có nằm mơ cô cũng không tin được rằng mình đang tận mắt nhìn thấy những thứ tuyệt đẹp này.

Nhưng hình như hơi vắng vẻ thì phải. Con đường từ cánh cổng lớn vào bên trong biệt thự có hơi dài, Từ quản gia đi trước, cô bước theo sau, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, muốn hét lên vì mọi thứ quá đẹp nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế.

"..........."

"Bác ơi, bác làm sao vậy?"

Vân Kiều bỗng thấy Từ quản gia đứng khựng lại rồi từ từ ngã về sau. Cô ném chiếc va li của mình qua một bên, vội vàng đỡ lấy. Hình như đang lên cơn co giật.

"Có ai không? Có người bị co giật, cứu tôi với!"

Cô vừa giữ chặt Từ quản gia, luôn miệng gọi người kêu cứu. Khổ quá, mới đi được nửa đường, còn một đoạn nữa mới đến được biệt thự, liệu có ai nghe thấy hay không đây.

Cuối cùng thì có người vệ sĩ ở trong biệt thự đã nghe thấy tiếng kêu cứu. Ngay lập tức gần mười người mặc đồ đen, đeo kính râm cùng một bác sĩ đã chạy đến.

"Bác sĩ, mau cấp cứu cho ông ấy đi, không còn thời gian để đưa vào trong đâu."

Vân Kiều nhăn mặt, nước mắt giàn giụa vì ban nãy đã quá sợ hãi. Mấy người vệ sĩ và bác sĩ còn hoảng hốt hơn khi thấy cảnh tượng này. Đó là Từ quản gia đang cắn lấy bàn tay của cô. Không còn cách nào khác, nếu không có vật gì cản lại thì ông ấy sẽ cắn lưỡi mất.

Sau một lúc thì Từ quản gia không còn co giật nữa nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại được, ông được các vệ sĩ đưa vào trong. Lúc này Vân Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi ra đất, dùng khuỷu tay quệt mồ hôi trên trán của mình.

"Sao cô lại gan như vậy, không sợ à?"

Bác sĩ lấy ra một cái khăn tay, từ từ lau mặt giúp cô.

"Anh để tôi tự làm được rồi. Cảm ơn anh."

Thấy cô có vẻ hơi ngại ngùng nên anh đành đưa lại khăn cho cô tự lau.

"Để tôi giúp cô băng lại vết thương, tuy có chảy máu nhưng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không để lại sẹo đâu."

"Làm phiền anh rồi."

"Cô tên là gì?"

"Tôi là Lục Vân Kiều"

"Vân Kiều? Cái tên nghe thật là hay"

Cô nhìn anh đang tỉ mỉ xử lí vết thương cho mình, lại nhận được lời khen như vậy, cảm thấy có chút xấu hổ.

"Còn anh?"

"Ý cô là tên của tôi sao? Tôi là Thẩm Xuyên, bác sĩ riêng của nhà họ Đình."

Thẩm Xuyên cố ý ngước lên mỉm cười với cô. Không hiểu sao anh lại có ấn tượng tốt với cô gái này đến vậy. Hoặc có thể là do những cô gái mà anh tiếp xúc qua đều giống nhau, không có điểm gì đặc biệt.

"Xong rồi. Tôi còn phải vào xem Từ quản gia thế nào, cô tự vào bên trong nhé."

"Vâng, cảm ơn anh đã giúp đỡ, cho tôi gửi lời hỏi thăm bác ấy."

Thẩm Xuyên vẫn còn một chút lưu luyến gì đó đặt trong nụ cười của cô nhưng vẫn phải nhanh chóng rời đi.

Vào đến đại sảnh của căn biệt thự, hóa ra không chỉ một mình cô mà bên trong còn rất nhiều người, hầu như họ đều là tầng lớp thượng lưu. Có người giúp việc đến kiểm tra thư mời của cô. Trong lúc này, mấy tiểu thư xinh đẹp xung quanh liên tục xì xào bàn tán.

"Con nhỏ quê mùa đó là ai vậy?"

"Người giúp việc mới đến à?"

"Bộ váy đã không ra hồn gì rồi còn bị bẩn, trông khó coi quá."

..........

Những lời chê bai này cô đều nghe thấy tất cả. Nhưng cứ mặc họ vậy, bản thân chỉ có một mình, không nên đắc tội với bất kỳ ai.

Chương 2: Cháu dâu

Vân Kiều tìm một góc không có ai, đứng yên lặng quan sát xung quanh. Mấy vị tiểu thư kia cũng chẳng buồn chú ý đến cô nữa, họ quay sang bàn tán về chủ đề khác.

"Cô biết gì không, Đình lão đã yếu lắm rồi."

"Vậy sao, thế thì còn gửi thư mời chúng ta đến đây làm gì?"

"Tôi nghe nói là muốn chọn cháu dâu."

"Cháu dâu sao? Vậy khác nào là...là vợ của Đình thiếu."

Mấy cô gái đó nhắc tới cái vị tên Đình thiếu là lập tức hai mắt sáng rực. Vân Kiều nghe không hiểu gì cả. Nhưng cũng lờ mờ đoán ra được, Đình lão là bạn cũ của ông nội. Nhiều năm như vậy rồi, bỏ công sức tìm ra được địa chỉ của ông nội chắc là có chuyện quan trọng lắm. Hoặc chỉ có thể là một người biết mình sắp gần đất xa trời nên muốn gặp lại những người đã đồng hành thời trai trẻ.

"Các vị tiểu thư, xin mời đi theo tôi. Những người khác cảm phiền đợi bên ngoài."

Một người giúp việc tiến ra thông báo với mọi người, duy chỉ có các vị tiểu thư là được gọi vào. Cô không biết sẽ có việc gì xảy ra tiếp theo, thấy mấy tiểu thư kia bước vào, cô cũng bước theo phía sau.

Vào trong một căn phòng lớn được bày trí sang trọng. Trên chiếc giường chạm khắc kia có một ông lão, bên cạnh là hai người đàn ông khác, một người đàn ông trung niên và một người còn khá trẻ.

Ông lão ấy không thể tự ngồi dậy mà phải nhờ đến vài người giúp việc, họ kê gối cao lên cho ông tựa vào thành giường.

Vân Kiều nhìn một lượt ba người họ, không lẽ lại là ba thế hệ đó chứ? Trên khuôn mặt đều có nét rất giống nhau.

"Ông không nghỉ ngơi sao? Gọi họ vào sẽ rất ồn ào?"

Chàng trai này chính là Đình Nhậm, đại thiếu gia nhà họ Đình. Người anh ta như tỏa ra một cảm giác rất khó gần, nhưng đối mặt với Đình lão lại là thái độ vô cùng kính trọng.

"Con... lại đây?"

Đình lão khó khăn lắm mới có thể nói được, tay chân ông đều đang run rẩy, đúng như những người vừa nãy đã nói, ông đã yếu lắm rồi. Không biết vì sao ánh mắt của Đình lão đã dừng lại tại vị trí của Vân Kiều.

"Con luôn sẵn sàng làm dâu nhà họ Đình."

"Cô đừng có mơ, Đình lão đang nhìn tôi mà."

"Không phải, chính là tôi."

Mấy vị tiểu thư nọ lao vào giành nhau xem rốt cục là Đình lão đã gọi ai. Ông cụ nheo mắt lại, giơ ngón tay trỏ lên chỉ thẳng vào Vân Kiều. Cô vẫn còn ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì, mọi ánh mắt đều đang dồn về phía cô. Hầu như các tiểu thư còn lại đều bĩu môi chê bai, ánh mắt đầy chán ghét và đố kỵ.

"Cô... cô ta sao?"

"Một con nhỏ quê mùa."

"Có nhầm hay không vậy?"

Vân Kiều bước lại gần giường, ngồi xuống ghế bên cạnh Đình lão. Ông nắm chặt lấy bàn tay của cô, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt cô.

"Con thật giống với bà ấy..."

"Ai ạ?"

Cô không biết người mà Đình lão đang muốn nhắc đến là ai. Không phải ông là bạn của ông nội cô sao.

"Tiểu Vân, con rất giống bà ấy..."

Tiểu Vân là tên của bà nội, nhưng bà nội đã mất từ hai năm trước rồi. Không lẽ Đình lão thật sự không phải là gửi thư đến tìm ông nội, mà là tìm bà nội của cô?

"Mối tình đầu của ta... Đôi mắt này giống với bà ấy thời còn trẻ..."

Nghe Đình lão nói xong, Vân Kiều đã hiểu ra được câu chuyện. Thì ra bà nội chính là mối tình đầu của Đình lão, nhưng không biết lí do gì mà họ lại không đến được với nhau.

Có lẽ qua điều tra, Đình lão đã biết việc bà mất từ hai năm, cũng biết đến cô cháu gái này nên cố tình gửi thư đến.

Cô im lặng không nói gì, người trước mặt giống như đang trăn trối những lời cuối cùng, không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ. Cha của Đình Nhậm không có nhiều biểu hiện gì, chỉ có mình hắn là tỏa ra một luồng sát khí mạnh mẽ, chỉ cảm nhận thôi mà đã khiến cô cảm thấy khó thở.

"Cháu dâu...."

Đình lão bỗng dưng nắm chặt lấy tay của Vân Kiều, hai từ "cháu dâu" vừa thốt ra đã khiến cho những người xung quanh muốn nhảy dựng lên phản đối. Cha của Đình Nhậm cũng không ngoại lệ, dù từ nãy giờ ông ta không hề nói nửa lời.

Nhưng Đình lão đã trút hơi thở cuối cùng, hưởng thọ 98 tuổi. Bàn tay ông vẫn nắm chặt lấy Vân Kiều như đang chứng minh cho di nguyện cuối cùng của mình trước lúc ra đi.

Cả đời Đình lão đức cao vọng trọng, được tất cả người trong giới kính phục nên lời nào nói ra cũng có trọng lượng lớn. Hơn nữa hôm nay còn có nhiều khách mời, chẳng lẽ nhà họ Đình lại không chấp nhận nàng dâu này hay sao.

Những người không liên quan liền được người giúp việc mời ra ngoài. Trong căn phòng chỉ còn lại Vân Kiều cùng cha con Đình Nhậm. Nhưng Đình lão gia cũng bỏ ra ngoài cho người chuẩn bị tang lễ.

Còn mình cô với hắn, một mối hôn sự bất đắc dĩ.

"Sao cô lại khóc?"

Đình Nhậm ngồi ngả người ra ghế, cố gắng kìm nén cảm xúc trước sự ra đi của Đình lão lão. Vân Kiều thậm chí còn không biết là mình đang khóc. Cô vẫn cảm nhận được những hơi ấm cuối cùng từ bàn tay của Đình lão trước khi nó lạnh dần.

"Giống như lúc ông nội tôi qua đời, tôi không còn người thân nào cả. Sống với ông bà nội từ nhỏ, tôi không có cha mẹ, ông là người thân cuối cùng nhưng rồi cũng qua đời trước mặt tôi..."

Càng nói, Vân Kiều càng khóc, cảm giác mất mát này cô thậm chí còn trải qua nhiều lần, hay đến cả việc người sinh ra mình trông như thế nào, cô chưa từng nhìn thấy.

Đình Nhậm không nói gì nữa, chỉ liếc sang nhìn cô một cái rồi lại quay đi với cảm giác chán ghét.

Thế là theo di nguyện của ông nội, anh phải cưới cô gái quê mùa này làm vợ. Đến cả tên còn chưa biết, nói với nhau không quá hai câu. Lần đầu tiên hắn bị ép buộc nhưng không thể phản kháng. Vì Đình Nhậm hắn rất thương Đình lão. Tuy cách nhau nhiều thế hệ và có lối suy nghĩ khác nhau, nhưng hắn nể phục cách sống và cả khí chất của ông ấy.

Nhưng không vì vậy mà hắn nghĩ rằng sẽ miễn cưỡng bản thân mình để yêu cô gái này. Cháu dâu sao? Vậy thì chỉ cần cho cô ta một danh phận là được rồi, còn mối quan hệ giữa họ thì là vợ chồng trên danh nghĩa, hắn làm gì thì mặc hắn. Sự giàu có của Đình gia đủ để nuôi sống cô gái này cả đời.

Một lát sau, cô phải rời khỏi phòng để người bên tang lễ đến làm việc. Trở ra ngoài với từng bước chân nặng trĩu. Mấy vị khách kia đã được mời về hết, đại sảnh rộng lớn chỉ còn cô cùng vài người giúp việc.

"Các người mau tránh ra, tôi phải vào gặp ông ấy."

Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, trước đó Vân Kiều đã bị giật mình bởi tiếng xe thể thao phanh gấp bên ngoài. Cả đám vệ sĩ và người giúp việc nháo nhào cả lên.

Một người đàn ông cao lớn trong bộ đồ thể thao xuất hiện, đầu tóc có vẻ không được chải chuốt cho lắm, chắc là đã chạy rất vội đến đây. Khi đi qua đại sảnh, người đàn ông đó có nhìn thấy cô nhưng không bận tâm lắm, lập tức chạy về phía căn phòng của Đình lão.

"Chị ơi, người vừa đến là ai vậy? Theo em biết thì Đình thiếu gia không có anh em, người này cũng chỉ trạc tuổi Đình thiếu."

Người giúp việc đưa Vân Kiều về phòng để thay quần áo, tiện thể cô cũng tò mò nên hỏi một chút.

"Đó là cậu Đình Vãn, con nuôi của Đình lão lão. Tiểu thư cũng tinh mắt lắm, cậu ấy năm nay chỉ hai mươi chín tuổi thôi, hơn thiếu gia một tuổi nhưng phải gọi là chú đấy."

"Chú sao?"

"Đúng vậy. Đình lão lão rất coi trọng và tín nhiệm cậu Đình Vãn, nên dù là con nuôi nhưng cậu ấy cũng có chỗ đứng và tiếng nói lắm."

Ra là vậy, các mối quan hệ của gia tộc này thật là phức tạp, nhưng nhìn chung thì cô thấy ai cũng tử tế, đến cả người giúp việc cũng không coi thường cô. Chỉ có điều, nếu thật sự làm dâu nhà họ, liệu có có được hạnh phúc không?

Chương 3: Ở lại

Vân Kiều không lường trước được việc này. Đồ đạc cô mang theo chỉ gói gọn trong chiếc va li nhỏ, đủ để sinh hoạt lúc đi và trở về. Nhưng tình hình này không lẽ là họ muốn giữ cô ở lại đây thật đó chứ?

Người giúp việc dùng chìa khóa mở cửa phòng, giúp cô xách va li vào. Bên trong được bày trí đơn giản nhưng vẫn thể hiện được sự sang trọng, ở giữa căn phòng còn có một cây đàn piano màu trắng. Từ trên này có thể nhìn thấy được hết khu vườn bên dưới.

"Tiểu thư cứ tự nhiên tắm rửa, tôi sẽ đi lấy quần áo sạch đến."

Người giúp việc rời khỏi, Vân Kiều nhìn lại mình trong gương, đúng là đi đường xa nên mặt mũi và bộ váy cũng đã lấm lem cả, đầu tóc cũng rối bù, cô sắp không nhận ra chính mình nữa rồi.

Cô bước vào phòng tắm, cởi y phục bỏ vào trong chiếc giỏ đựng rồi mở vòi sen. Từng dòng nước mát lạnh bao lấy cả người. Vân Kiều chợt nghĩ đến thái độ của những người ở đây. Đình lão lão vừa qua đời, nhưng họ không có vẻ gì là quá đau buồn, ai cũng cố gắng nén lại nỗi đau, vì sao chứ, chẳng lẽ quy tắc của nơi này là như vậy, không được để ai thấy cảm xúc thật của mình sao.

Nghĩ đến việc nếu cô không đến kịp trước lúc Đình lão lão ra đi, thì có phải là mọi chuyện đã khác rồi không? Có khi người trở thành con dâu nhà này đã là một tiểu thư xinh đẹp nào khác. Vân Kiều không được tính là nhan sắc khuynh thành, nhưng vẫn ưa nhìn, thậm chí còn có nét ngây thơ đơn thuần.

Sau khi tắm xong, cô mặc vào y phục được chuẩn bị sẵn. Đây là một bộ váy đen dài, cổ cao, cúc áo bằng ngọc trai trắng, kèm theo một chiếc mũ cùng màu theo phong cách cổ điển. Cô cũng hiểu lí do vì sao lại có bộ đồ này, vì tang lễ của Đình lão lão đang diễn ra, cô cần phải ăn mặc phù hợp nếu ở trong nhà của họ. Nhưng mà, Vân Kiều sẽ tham gia với tư cách gì? Là thiếu phu nhân nhà họ Đình sao?

"Lục tiểu thư, mời cô xuống dưới, Đình lão gia và thiếu gia đang đợi."

Vân Kiều theo người giúp việc xuống lầu. Chỉ mới đó thôi mà khắp biệt thự đã căng đầy vải trắng, hoa trắng để chuẩn bị cho tang lễ. Đình lão gia nghiêm nghị ngồi trên ghế sô pha, bên kia thì Đình Nhậm vẫn đang bận làm việc với laptop của mình.

"Giới thiệu về mình đi."

"Con là Lục Vân Kiều, mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học, đến từ thị trấn Bạch Họa."

Đình lão gia có phần ngạc nhiên, thị trấn Bạch Họa là một nơi hẻo lánh, một cô gái nhỏ nhắn như vậy dám một mình đi đến đây.

"Chuyện con và Đình Nhậm kết hôn, bác không phản đối vì đó là di nguyện của người đã khuất. Nhưng không phải bây giờ. Đình lão lão vừa mất, con trai bác cũng rất đau lòng. Tạm thời con cứ ở lại đây, chuyện kết hôn hãy đợi đến một năm sau, ý của con thế nào?"

Cô không hề do dự mà thẳng thắn đáp lại.

"Tuy con tôn trọng Đình lão lão. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời. Con vẫn...cảm thấy không yên tâm. Nhưng trong một năm này, con không muốn làm phiền gia đình. Con đã xét tuyển thẳng vào một trường đại học, dự định sẽ vừa học vừa đi làm để trang trải sinh hoạt."

Tiếng gõ bàn phím của Đình Nhậm có hơi chậm lại, hình như đã bắt đầu để tâm đến những gì mà cô nói. Đình lão gia nghe xong cũng hết sức ngạc nhiên, không thể tin được mà hỏi lại.

"Được xét tuyển thẳng sao?"

"Vâng. Mặc dù ở vùng hẻo lánh nhưng con nhận được nhiều học bổng, đủ để trang trải việc học tập, lần này nắm được cơ hội tốt nên đã nộp đơn thử vận may."

Xem ra cô gái này chỉ có xuất thân từ vùng nông thôn, trình độ học vấn thì không tệ chút nào, còn biết tính toán và tự lập. Đình lão gia có vẻ bắt đầu thấy có thiện cảm với cô hơn.

"Không phiền gì cả, cứ ở lại đây, giờ giấc học tập hay ra ngoài của con đều tự do, sẽ không bị quản thúc."

Vân Kiều muốn từ chối nhưng Đình lão gia đã có việc gấp cần làm nên đã rời khỏi phòng khách. Đình Nhậm vẫn tiếp tục công việc của mình. Cô cảm thấy được sự ảm đạm trong căn nhà này. Chắc là anh ta cũng đau khổ lắm, chỉ là về ngoài buộc anh ta phải cứng rắn như vậy thôi.

Đến buổi tối hôm đó, sau khi khách khứa đến viếng Đình lão lão đã ra về hết, mỗi người lại trở về một căn phòng riêng, không ai nói với ai nửa lời. Những người giúp việc thì khuôn mặt buồn rười rượi. Chỉ còn một mình Vân Kiều ở lại.

"Đình lão lão, vì sao người lại chọn con? Chắc là không phải chỉ vì con giống với bà nội phải không?"

Vân Kiều quỳ trước quan tài, nhìn bức ảnh của Đình lão lão mà buộc miệng hỏi một câu. Quá khứ của ông ấy và ông bà nội của cô đã xảy ra những gì, sao họ vẫn còn nhớ về nhau mà tìm đến sau nhiều năm thất lạc nhau như vậy.

"Cháu gái..."

Từ quản gia bước đến, không kìm được nước mắt trước sự ra đi của người chủ mà mình đã làm việc nhiều năm qua.

"Bác quản gia, bác tỉnh rồi, bác thấy trong người thế nào?"

Cô dìu lấy Từ quản gia đến chỗ ghế sô pha ngồi. Chắc là sau khi được bác sĩ Thẩm chăm sóc cẩn thận thì ông ấy đã khá hơn nhiều.

"Tay của cháu?"

Từ quản gia đã nhìn thấy vết thương ở tay của Vân Kiều, ông cũng lờ mờ hiểu ra được vết thương đó từ đâu mà ra.

"Cháu chỉ bất cẩn thôi, bác đừng lo."

"Cảm ơn cháu. Nếu hôm nay không có cháu, chắc là bác đã đi cùng với...."

Cô hiểu ông muốn nói gì. Tình nghĩa giữa ông chủ và một người quản gia qua nhiều năm như vậy, họ chính xác đã coi nhau như thành viên trong gia đình, sự mất mát này đối với họ còn đau đớn hơn nhiều so với bệnh tật.

"Nghe nói cháu sắp trở thành thiếu phu nhân."

"Bác quản gia à, chuyện này cháu vẫn chưa chắc chắn lắm. Nhưng là chuyện của một năm sau, bác đừng lo lắng quá."

"Sau này cứ gọi là Từ quản gia."

"Vâng, cháu là Lục Vân Kiều, bác cứ gọi cháu là Vân Kiều."

Cảm giác thân thuộc này, ấm áp quá. Giống như lúc ông nội vẫn còn sống, cô ngồi nghe ông kể về những câu chuyện cũ, những chuyện mà đến ông cũng không đủ minh mẫn để nhớ hết.

Đêm đầu tiên tại nhà một người lạ trôi qua với thật nhiều cảm xúc hỗn độn. Qua mail điện thoại, cô cũng đã nhận được kết quả xét tuyển và thư mời nhập học của mình. Nhưng không vội, phải đợi đến khi tang lễ của Đình lão kết thúc, cô sẽ đến trường để làm thủ tục nhập học.

Đêm đó Vân Kiều nằm trằn trọc mãi trên giường mà vẫn không thể nào ngủ được. Có phải là lần đầu tiên ngủ trong căn phòng lớn thế này nên có cảm giác lạ lẫm không, hay những mùi hương xa xỉ này cho dù dễ chịu, nhưng những thứ của người giàu, kẻ sống bình thường như cô làm sao có thể hưởng thụ được hết chứ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play