Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Jimin • Nơi Chúng Ta Thuộc Về

Chapter 1

Busan của những ngày xưa thật khiến con người ta phải trải nghiệm thêm một lần. Dù xã hội lúc này khá túng thiếu nhưng lại chứa những điều mà ta có thể khó quên.
Mùa thu đầu năm học mới của trường trung học Butterfly được bao trùm lấy sắc đỏ của lá ở sân trường.
Tại lớp 11A7.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
Các em trật tự.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
Học sinh năm lớp 10 đến nay vẫn duy trì, không thiếu bạn nào nhỉ?
Mọi người
Mọi người
Vâng ạ.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
Được rồi.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
Năm nay chúng ta có một bạn học sinh mới, chúng ta cùng giúp đỡ bạn ấy nhé.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
Em vào đây.
Sau cái ngoắc tay của cô giáo, một người con trai bước vào, cả lớp ồ lên vì ngoại hình điển trai của anh.
Park Jimin
Park Jimin
Xin chào, mình là Park Jimin.
Sau lời chào đó, có rất nhiều lời xì xầm.
.
.
Học sinh: Cậu ấy đẹp trai thật đấy.
.
.
Học sinh: Đúng rồi, chắc chắn sẽ là hot boy mới của trường này.
.
.
Học sinh: Trông cũng đẹp nhưng nhìn hơi bần.
.
.
Học sinh: Chắc cậu ta nghèo lắm nhỉ?
.
.
Học sinh: Haha, nói đúng lại còn nói to. Nói nhỏ nhỏ thôi, người ta tự ái đấy.
Đó cũng không hẳn là xì xầm, gần như chính là cố ý để Jimin nghe được. Anh nhận được không sót từng chữ, chỉ biết im lặng kiềm chế.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
À, ở bàn cuối còn trống một chỗ, em xuống đó nhé.
Jimin gật đầu lễ phép thay cho câu trả lời. Trên đường đi xuống cuối lớp, từng câu nói khó nghe vẫn lọt vào tai.
.
.
Học sinh: Xem kìa, bày đặt lạnh lùng. Tưởng mình ngầu lắm.
.
.
Học sinh: Nhìn mặt khó ưa thật đấy.
Park Jimin
Park Jimin
...
Tay nắm chặt ba lô, Jimin nghiến răng tiến đến chỗ ngồi của mình. Anh đã tự hứa với bản thân phải kiềm chế, không thể vì những lời khó nghe đó mà chuyển trường thêm một lần nữa. Dù vậy nhưng vẫn đỡ hơn trường cũ của anh rất nhiều.
Park Jimin
Park Jimin
Mong được giúp đỡ.
Về chỗ ngồi, Jimin khẽ nhẹ giọng với người con gái bên cạnh. Trước mắt anh chỉ là góc nghiêng của cô ấy thôi.
Kim Ami
Kim Ami
Ừm, chào cậu.
Kim Ami đáp lại nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đống bài tập cùng bàn tay đang viết liên tục.
Khí chất này, xem ra không phải loại giống bọn người lúc nãy.
.
.
Học sinh: Thằng đó với con nhỏ lầm lầm lì lì ấy ngồi cùng bàn kìa. Trông đẹp đôi phết nhỉ?
.
.
Học sinh: Phải đấy, đáng ghét y như nhau.
Park Jimin
Park Jimin
"Đúng là không xem ai ra gì."
Những lời nhục mạ ấy luôn ập đến những người không có tiền, không có tiếng và không có thân phận.
Cái miệng ngậm thìa vàng nhưng toàn phun ra đống sắt vụn. Từng mảnh sắt nhọn đâm lấy tâm hồn của người khác nhưng đến một lời than vãn người ta cũng chẳng dám.
Vì họ có tiền, họ ở một thế giới khác.
Kim Ami
Kim Ami
Này.
Park Jimin
Park Jimin
Hửm?
Ami dùng chiếc bút đang viết khẽ đánh nhẹ lên tay Jimin khiến anh theo phản xạ mà xoay qua.
Gương mặt thiếu nữ hiện trước mắt. Đôi mắt mạnh mẽ ấy khiến Jimin bị cuốn lấy trong một khắc nhỏ.
Kim Ami
Kim Ami
Cậu đừng để ý những lời nói đó, sẽ gây thêm phiền não thôi.
Park Jimin
Park Jimin
Trông cậu hiểu bọn họ quá nhỉ?
Kim Ami
Kim Ami
Từ lúc vào học cho đến tận bây giờ, tôi nghe mấy lời đó đến phát ngán rồi.
Park Jimin
Park Jimin
...
Park Jimin
Park Jimin
"Cậu ta khác với những người kia."
Park Jimin
Park Jimin
Cậu tên gì?
Kim Ami
Kim Ami
Kim Ami.
Park Jimin
Park Jimin
Ừm.
Ami đảo mắt sang nhìn cậu bạn cùng bàn, cô cắn cắn môi.
Kim Ami
Kim Ami
Trông cậu lạnh lùng, khó gần thật đấy. Chả trách sao lại bị ghét đến vậy.
Park Jimin nhếch môi, ánh mắt hờ hững nhìn tập sách trước mặt.
Park Jimin
Park Jimin
Tôi căn bản cũng chẳng cần bạn. Một mình vẫn sống nhăn răng đấy thôi.
Jimin nghe được tiếng cười khẽ của người bên cạnh liền quay sang nhìn.
Kim Ami
Kim Ami
Cậu ngông thật đấy.
Kim Ami
Kim Ami
Nhưng cậu lại rất giống tôi.
Park Jimin
Park Jimin
...
Park Jimin của lúc đó không biết đã nghĩ gì, chỉ thấy anh nhìn rất kĩ gương mặt cùng giọng nói của Ami.
.
Trường Butterfly tan học vào 5 giờ chiều, lúc này Ami không về nhà mà chạy bộ đến chỗ làm thêm của mình.
Là một tiệm hoa.
Kim Ami
Kim Ami
Em đến rồi này, có đơn hàng nào để giao không ông chủ đẹp trai?
Ami quăng ba lô lên bàn, bắt đầu xoắn tay áo rồi buộc cao mái tóc của mình.
Giữa những bông hoa rực rỡ, một người con trai xuất hiện, vừa cầm kéo vừa cầm hoa.
Dường như người này vẫn đang tỉa hoa của mình dù nghe tiếng nói của cô bé nhân viên quen thuộc.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Có 6 đơn nha, xe ở trước cửa. Em đợi anh gói hàng rồi đi.
Kim Ami
Kim Ami
Nhanh nhanh nha anh, em còn đống bài tập để giải quyết đấy.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Biết rồi cô nương.
Dòng người tấp nập, xe cộ đông đúc. Giữa một biển người lại có những kẻ cô đơn đến đáng thương.
.
"Cuộc sống này thật không công bằng. Những đứa trẻ ngoan ngoãn lại phải gồng mình mạnh mẽ để tự nuôi sống bản thân khi không có người thân chở che."
Park Jimin
Park Jimin
Quý khách dùng gì ạ?
Nữ
Nữ
2 ly cà phê nóng nhé.
Park Jimin
Park Jimin
Vâng ạ, xin vui lòng đợi một chút.
Nam
Nam
À, lấy cho chúng tôi thêm 2 phần bánh ngọt.
Park Jimin
Park Jimin
Vâng, nhân viên sẽ mang ra trong phút chốc.
Nam
Nam
Cảm ơn.
.
"Một mình tự yêu thương lấy bản thân mình."
Kim Ami
Kim Ami
Hoa của chị đây ạ.
Nữ
Nữ
Cảm ơn em.
Kim Ami
Kim Ami
Em cũng cảm ơn chị vì đã ủng hộ tiệm, chúc chị một bữa tối tốt lành.
Nữ
Nữ
Tạm biệt.
.
Nữ
Nữ
Tiền đây.
Nam
Nam
Cảm ơn.
Park Jimin
Park Jimin
Hoan nghênh quý khách trở lại ạ.
"Sống và tồn tại, khác nhau hoàn toàn."
.
Đến gần 9 giờ tối, Kim Ami mới về đến khu nhà trọ của mình. Tuy cũ nhưng giá cả lại rất phù hợp với khả năng hiện tại của Ami, đối với cô chỉ cần có chỗ ăn ngủ và học hành là được. Khu này có 3 lầu, mỗi lầu đều có 9 phòng. Và Kim Ami ở lầu 3, phòng 26.
Kim Ami
Kim Ami
Hửm?
Đứng trước cửa phòng của mình, cô vừa mở khóa vừa ngó qua phòng bên cạnh - tức phòng 27, phòng cuối cùng của lầu 3.
Kim Ami
Kim Ami
Cuối cùng cũng có người ở phòng này. Chắc là mới chuyển đến.
Cô bước vào, để ba lô lên bàn rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Ami vừa bước ra vừa lau tóc.
Kim Ami
Kim Ami
Khoan đã..
Ami ngửi thấy mùi khói liền hít hít.
Kim Ami
Kim Ami
Ôi trời, ai đó đang bị cháy nhà sao?
Cô liền chạy ra ngoài thì phát hiện phòng cuối cùng bên cạnh mình đang nghi ngút khói, lại còn có tiếng ho của ai đó nữa.
Kim Ami
Kim Ami
Này, có chuyện gì vậy? Không sao chứ?
Ami xông vào làn khói, vừa đi vừa quạt quạt. Ở đây chỉ có khói, không có tiếng nổ cũng chẳng có lửa. Ami nghĩ thầm đây chỉ là cháy bếp nên cũng thở phào.
(?)
(?)
Khụ..khụ..ở đây nhiều khói, mau đi ra đi.
Người trong làn khói quơ tay liên tục, cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Ami.
Kim Ami
Kim Ami
Anh bạn, anh không sao...
Kim Ami
Kim Ami
...chứ?
Park Jimin
Park Jimin
Ơ..
Kim Ami
Kim Ami
Là cậu sao Park Jimin?
Park Jimin
Park Jimin
Kim Ami?
Park Jimin đứng trước mặt Ami với gương mặt lấm lem, bên cạnh là căn bếp nhỏ bị cháy với nồi mì đen như đít nồi của nó.

Chapter 2

Kim Ami
Kim Ami
Tôi ở phòng kế bên, thấy có khói liền chạy qua xem thử.
Kim Ami
Kim Ami
Jimin...cậu...
Ami lắp bắp chỉ lên mặt Jimin rồi chuyển ngón tay sang cái nồi mì đen thui ấy.
Park Jimin
Park Jimin
À...
Anh ngượng ngùng gãi đầu.
Park Jimin
Park Jimin
Tôi hơi mệt nên ngủ quên trong lúc nấu mì.
Park Jimin
Park Jimin
Vì vậy nó mới cháy đen vậy đấy.
Kim Ami
Kim Ami
Aiss mới chuyển đến mà đã quậy cái phòng của người ta rồi. Thế nào cũng bị bà chủ khu trọ mắng một trận cho xem.
Park Jimin
Park Jimin
Thì tôi vẫn đền mà, có ai nói là không đền đâu?
Kim Ami
Kim Ami
Aiss được rồi.
Ami quăng cho anh cái khăn đang lau tóc của mình.
Park Jimin
Park Jimin
Gì đây?
Kim Ami
Kim Ami
Khăn, cậu không định lau cái mặt đen thui của cậu à?
Park Jimin
Park Jimin
Ừm..cảm ơn.
Jimin cũng nhận lấy, anh không lau, chỉ đưa nó gần mặt mình. Mùi bồ kết thơm tho cứ thế xộc vào mũi.
Park Jimin
Park Jimin
"Thơm thật đấy."
Kim Ami
Kim Ami
Ây..
Jimin giật mình liền hướng mắt nhìn con người đang nhăn nhó khi cầm nồi mì cháy đen của anh.
Kim Ami
Kim Ami
Nó cháy đen vậy rồi.
Kim Ami
Kim Ami
Ăn vào ung thư chết í.
Park Jimin
Park Jimin
Có ai bảo cậu ăn không?
Kim Ami
Kim Ami
Tôi có nói muốn ăn à?
Park Jimin
Park Jimin
...
Kim Ami
Kim Ami
Liếc cái gì, đánh cái bây giờ.
Park Jimin
Park Jimin
Giờ tôi mới biết, cậu bị ghét là do quá hung dữ đấy.
Kim Ami
Kim Ami
Hơ, như nhau thôi bạn cùng bàn thân mến.
Park Jimin
Park Jimin
Hừm...
Kim Ami
Kim Ami
Mà..
Kim Ami
Kim Ami
Cậu mới chuyển đến chắc không có đồ ăn dự trữ nhỉ?
Park Jimin
Park Jimin
Đêm nay nhịn một bữa cũng không chết.
Anh quăng lại cái khăn vào mặt Ami khiến nó trùm lên đầu cô.
Kim Ami
Kim Ami
Yah cái tên này..cho cậu lau xong rồi vứt khăn bẩn vào mặt tôi đấy hả?
Park Jimin
Park Jimin
Không bẩn đâu.
Park Jimin
Park Jimin
Tôi chưa có lau.
Nhìn lại thì đúng là Jimin không có lau, vết đen đen ở vạt áo anh hiện rõ kia kìa.
Kim Ami
Kim Ami
Này, cậu định làm gì?
Park Jimin
Park Jimin
Dọn sơ cái mớ hỗn độn này.
Kim Ami
Kim Ami
Để tôi giúp cậu.
Park Jimin
Park Jimin
Bẩn tay, dù gì cậu cũng là con gái. Chạm vào mấy thứ này sẽ ảnh hưởng đến da tay đấy.
Ami im lặng, cô đặt cái khăn lên chiếc bàn gần đó rồi chạy lại phía Jimin.
Đưa hai bàn tay ra.
Park Jimin
Park Jimin
Cậu..
Kim Ami
Kim Ami
Cậu nhìn xem, đôi tay đầy vết sẹo và chai sần như thế thì cần bảo vệ gì đây?
Jimin im lặng, đôi mắt dán chặt vào cô, một cảm xúc kì lạ liền dâng lên.
Kim Ami
Kim Ami
Tôi không giống bọn họ.
Kim Ami
Kim Ami
Tôi giống cậu.
Park Jimin
Park Jimin
...
Ngay từ giây phút "Tôi giống cậu" được phát ra, cả hai dường như ngầm thừa nhận bọn họ cùng một thế giới với nhau. Và cũng có thể đó là sự khởi đầu cho một mối quan hệ tốt đẹp.
.
Cả hai sau khi cùng nhau dọn bãi chiến trường cháy đen ấy liền đến nhà bà chủ nhận lỗi. Chủ khu trọ này họ Kang, dì hiền hậu và rất tốt bụng. Nhà dì chỉ cách khu trọ vài trăm mét.
Dì Kang
Dì Kang
Cái thằng nhóc này thật là..
Park Jimin
Park Jimin
Cháu xin lỗi, là do cháu sơ xuất nên bếp mới cháy đen như thế.
Park Jimin
Park Jimin
Cháu đã dọn dẹp hết rồi ạ, chỉ hỏng cái nồi với cái bếp thôi. Ngày mai cháu sẽ mua cái bếp và nồi khác đến cho dì.
Dì Kang thở dài, nhìn Jimin bằng gương mặt phúc hậu.
Dì Kang
Dì Kang
Mặc dù chỉ mới quen cháu gần đây nhưng dì biết cháu là đứa trẻ ngoan.
Dì Kang
Dì Kang
Nên cháu cứ để dành tiền lo cho việc học đi. Chuyện bếp dì sẽ bỏ qua.
Park Jimin
Park Jimin
Không được đâu..
Dì Kang
Dì Kang
Được mà.
Dì Kang
Dì Kang
Dì chỉ bỏ qua lần này thôi. Lần sau Jimin phải thật cẩn thận đấy.
Park Jimin
Park Jimin
Con..cảm ơn dì.
Dì Kang
Dì Kang
Ừm ngoan, mau về đi, trễ rồi đấy.
Park Jimin
Park Jimin
Dì ngủ ngon, cháu về đây.
Dì Kang
Dì Kang
Ừm. Tạm biệt.
Jimin bước ra về, tâm trí chìm vào hàng nghìn suy nghĩ. Anh đây đang nghĩ rất nhiều. Nghĩ về chuyện học hành, tiền học phí, tiền nhà, tiền điện, tiền nước. Phải nghĩ nhiều để sắp xếp khả năng của mình. Đúng là đau đầu mà.
Kim Ami
Kim Ami
Này Park Jimin, đợi tôi.
Bước chân dừng lại, Jimin xoay đầu thì thấy thân ảnh nhỏ chạy đến.
Park Jimin
Park Jimin
Tôi tưởng cậu về rồi.
Kim Ami
Kim Ami
Đồ điên.
Ami mắng nhỏ một tiếng rồi đưa cho Jimin ly mì trên tay của mình.
Kim Ami
Kim Ami
Mới mua về, ăn nhanh khi còn nóng.
Kim Ami
Kim Ami
Tôi sợ cậu ăn nguội sẽ không ngon nên mới chạy thục mạng đấy.
Park Jimin
Park Jimin
...
Thấy người kia cứ im lặng nhìn mình chằm chằm, Ami khó chịu lên tiếng.
Kim Ami
Kim Ami
Yah, sao cậu không cảm ơn tôi? Tôi là đang giúp cậu đó.
Jimin tiến lại khiến Ami giật mình. Anh đưa tay lên cốc lên trán cô một cái đồng thời lấy luôn ly mì nóng hổi.
Park Jimin
Park Jimin
Ai cần cậu giúp, là cậu tự nguyện còn gì?
Jimin cười một cái rồi bỏ đi trước, Ami tức tối chạy theo sau đá lên mông anh một cái.
Park Jimin
Park Jimin
Á..đau.
Kim Ami
Kim Ami
Tên xấu xa, tôi đổi ý rồi, không cho cậu ăn nữa. Trả đây.
Ami với lấy nhưng Jimin đã giơ lên cao cộng thêm việc anh cao hơn cô một cái đầu nên..Ami vẫn không lấy được.
Park Jimin
Park Jimin
Cậu cho tôi, nó là của tôi, cậu không được lấy lại.
Kim Ami
Kim Ami
Hừ..
Thấy vẻ giận dữ ấy Jimin không nhịn được liền cười thêm một cái.
Park Jimin
Park Jimin
Nhìn vẻ mặt cậu khi bị trêu, trong buồn cười lắm haha.
Kim Ami
Kim Ami
Yah, cười nhỏ thôi.
Park Jimin
Park Jimin
S..sao thế?
Ami ngập ngừng, đánh lên vai anh một cái.
Kim Ami
Kim Ami
Đường giờ này vắng người, khi cậu cười thì âm thanh sẽ vọng lại..
Park Jimin
Park Jimin
Thì?
Kim Ami
Kim Ami
Đáng sợ lắm đấy.
Park Jimin
Park Jimin
Hóa ra cậu sợ ma à?
Kim Ami
Kim Ami
Không..không có nhé.
Park Jimin
Park Jimin
Vậy sao?
Kim Ami
Kim Ami
Tức nhiên.
Park Jimin
Park Jimin
...
Park Jimin
Park Jimin
Được rồi. Cảm ơn cậu vì ly mì ly này nhé.
Jimin vừa nói vừa bắt đầu ăn. Hai người cũng đi về khu trọ của mình.
Park Jimin
Park Jimin
Mà Ami này..
Kim Ami
Kim Ami
Làm sao?
Park Jimin
Park Jimin
Sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?
Kim Ami
Kim Ami
Vì..chúng ta giống nhau.
Park Jimin
Park Jimin
Chỉ vậy thôi?
Kim Ami
Kim Ami
Với cả...
Ami gãi gãi đầu.
Park Jimin
Park Jimin
Sao thế?
Park Jimin
Park Jimin
Cậu thích tôi à? Thích từ cái nhìn đầu tiên phải không?
Park Jimin trêu lấy Ami khiến bản thân phải nhận thêm cú đá vào mông.
Park Jimin
Park Jimin
A..
Kim Ami
Kim Ami
Giờ tôi mới nhận ra bản thân thật sai lầm khi nói cậu lạnh lùng lấy.
Park Jimin
Park Jimin
Cũng do cậu suy diễn đấy thôi.
Park Jimin
Park Jimin
Giờ nói tiếp đi câu lúc nãy đi, cậu định nói gì?
Kim Ami
Kim Ami
Tôi..
Kim Ami
Kim Ami
Tôi chỉ là muốn có bạn thôi.
Câu trả lời này khiến Jimin đơ người một chút.
Anh trầm ngâm.
Park Jimin
Park Jimin
Vậy thì chúng ta không giống nhau như cậu nói lúc sáng và ban nãy rồi.
Park Jimin
Park Jimin
Tôi không thích có bạn.
Kim Ami
Kim Ami
...
Ami dừng chân, cô cúi mặt xuống.
Kim Ami
Kim Ami
"Aiss thật là. Mày thèm một người bạn đến nỗi vậy sao Ami, đúng là xấu hổ mà."
Đột nhiên, đôi giày thể thao cùng mùi hương của mì ly xuất hiện trước mắt cô.
Ami ngẩng lên thì thấy Jimin đứng trước mặt.
Kim Ami
Kim Ami
Cậu..muốn nói gì?
Park Jimin
Park Jimin
Tôi không thích có bạn. Vì tôi sợ bị phản bội.
Park Jimin
Park Jimin
Nhưng cậu là ngoại lệ.
*Thình thịch*
Kim Ami
Kim Ami
Jimin..
"Khoảnh khắc này, tôi đã biết, cậu là một thành phần quan trọng không tên trong cuộc sống sắp tới của tôi rồi."
Khi môi Ami dần mỉm cười thì Jimin lại đùa giỡn cất lời.
Park Jimin
Park Jimin
Tôi sẽ xem xét nếu như cậu mua cho tôi thêm một ly mì nữa.
Kim Ami
Kim Ami
Cái tên này, tôi chả thèm làm bạn với cậu đâu.
Park Jimin
Park Jimin
Vậy thì làm bạn với cô gái tóc đen dài, mắt đỏ, tay chân máu me đang đứng sau cây cổ thụ nhìn cậu kìa.
Park Jimin
Park Jimin
Tôi đi trước.
Park Jimin nói xong liền cười ha hả mà chạy trước, Ami run rẩy không dám nhìn lại phía sau mà cắm đầu chạy thật nhanh theo cái tên họ Park kia.
Kim Ami
Kim Ami
Đợi tôi với cái người này. Huhu.
Ngoái người lại đằng sau, Park Jimin chạy đến nhìn Ami mà mỉm cười.
Kim Ami
Kim Ami
Cười con khỉ. Mệt chết tôi rồi này.
Anh nắm lấy cổ áo Ami rồi lôi đi.
Kim Ami
Kim Ami
A, làm cái gì thế hả?
Park Jimin
Park Jimin
Sợ cậu mệt, cậu đi không được nên tôi có lòng tốt lôi cậu đi này.
Kim Ami
Kim Ami
Ah, đây là cái cách đổi xử với người đã giúp đỡ mình của cậu đó hả?
Kim Ami
Kim Ami
Aiss, lôi từ từ, tôi đi không kịp...m..mệt..
Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy được đôi mắt long lanh cùng nụ cười đẹp đẽ của Park Jimin.
Park Jimin
Park Jimin
"Chào mừng cậu, Kim Ami. Người bạn đầu tiên của tôi."

Chapter 3

Sáng ngày hôm sau. Park Jimin ngáp ngắn ngáp dài sau giấc ngủ. Chuẩn bị xong xuôi, mang ba lô rồi bước ra ngoài.
*cạch*
Kim Ami
Kim Ami
Huh?
Park Jimin
Park Jimin
...
Hai cánh cửa cùng đóng lại một lúc sau đó là hai ánh mắt đối diện với nhau.
Đáp lại cái chớp mắt ngơ ngác của Ami, Park Jimin chỉ nhẹ nhàng lướt qua cô.
Buông lại một câu.
Park Jimin
Park Jimin
Cùng nhau đi học đi.
Bóng lưng người con trai vẫn đặt trong mắt, Kim Ami nâng cao khóe môi rồi chạy theo.
Có người đi học cùng, đúng là không còn cô đơn nữa.
.
Park Jimin
Park Jimin
Cho cậu.
Kim Ami
Kim Ami
Cảm ơn.
Từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, Park Jimin đưa cho Ami một hộp sữa rồi cả hai tiếp tục đến trường.
Kim Ami
Kim Ami
Có người đi học cùng, đúng là thích thật đấy.
Ami xem phản ứng của Jimin thì chỉ nghe tiếng cười trầm của anh.
Park Jimin
Park Jimin
Tôi cũng là lần đầu tiên, có người đi học cùng đấy.
Kim Ami
Kim Ami
Ừm..
Uống xong hộp sữa, Ami quăng vào thùng rác rồi hai tay nắm lấy dây đeo ba lô.
Hai người cứ im im lặng lặng mà đi.
Park Jimin
Park Jimin
Có muốn hỏi gì không?
Kim Ami
Kim Ami
Ừm..
Kim Ami
Kim Ami
Tôi thấy cậu ở một mình..ba mẹ và người thân cậu đâu?
Park Jimin
Park Jimin
...
Park Jimin
Park Jimin
Ba mẹ tôi mất lâu rồi.
Kim Ami
Kim Ami
...
Park Jimin
Park Jimin
Tôi cũng chẳng có người thân.
Kim Ami
Kim Ami
...
Park Jimin
Park Jimin
Còn cậu?
Ami cười nhạt.
Kim Ami
Kim Ami
Tôi bị bỏ rơi và lớn lên ở cô nhi viện.
Kim Ami
Kim Ami
Năm lớp 9 tôi quyết định tự lập cho đến giờ.
Jimin im lặng một lúc sau đó lại nghe tiếng thở dài.
Park Jimin
Park Jimin
Lần này thì đến lượt tôi nói.
Park Jimin
Park Jimin
Đúng là chúng ta giống nhau thật đấy.
Kim Ami
Kim Ami
Hơ, tôi đã nói ngay từ đầu rồi. Chị có cậu lơ tôi thôi.
Lúc này anh quay sang nhìn cô.
Park Jimin
Park Jimin
Ami, tôi thấy khi cậu ở nhà và ở trường khác nhau thật đấy.
Kim Ami
Kim Ami
Khác chỗ nào?
Park Jimin
Park Jimin
Ở trường lầm lầm lì lì.
Park Jimin
Park Jimin
Ở nhà thì năng động, hung dữ..à và còn sợ ma nữa.
Ami đá lên mông anh một cái.
Park Jimin
Park Jimin
Yah, sao cậu cứ thích đá mông tôi thế?
Kim Ami
Kim Ami
Thì cũng như cậu cứ thích trêu tôi thôi.
Jimin lườm lấy cô nhưng sau đó là nụ cười nhẹ. Tuy khi trêu Ami, cô sẽ cuống lên mà đá mông anh nhưng dáng vẻ bị trêu ấy buồn cười lắm, Jimin thích vô cùng.
Kim Ami
Kim Ami
Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ, nếu cứ ngơ ngơ ngốc ngốc thì sẽ bị bắt nạt.
Kim Ami
Kim Ami
Dù mình không mạnh mẽ thì cũng phải giả vờ mạnh mẽ.
Kim Ami
Kim Ami
Tôi không thích và rất ghét bị bắt nạt.
Park Jimin
Park Jimin
...
Park Jimin
Park Jimin
Đó cũng là lí do tôi chuyển trường.
Park Jimin
Park Jimin
Dù ở đây cũng vậy nhưng ít nhất tôi còn có thể đi học đàng hoàng.
Kim Ami
Kim Ami
Ồ..
Bỗng ánh mắt Ami lia đến sợi dây chuyền trong cổ anh.
Kim Ami
Kim Ami
Đẹp quá nha, bạn gái tặng hả?
Jimin cốc lên trán Ami khiến cô giật mình mà cau mày lại.
Park Jimin
Park Jimin
Là của mẹ.
Park Jimin
Park Jimin
Đó là thứ duy nhất mà mẹ để lại cho tôi. Tôi luôn xem nó như bùa hộ mệnh, bảo vệ mình.
Kim Ami
Kim Ami
...
Kim Ami
Kim Ami
"Ước gì, tôi cũng được gặp mẹ tôi một lần nhỉ?"
Jimin liếc mắt sang, dường như đọc được suy nghĩ của Ami nên ánh mắt anh cũng chùn xuống theo.
Park Jimin
Park Jimin
Xòe tay ra.
Kim Ami
Kim Ami
Hửm?
Ami xòe tay, Jimin liền đặt vào tay cô một vài viên kẹo.
Park Jimin
Park Jimin
Cậu ít mở miệng ở trường nên miệng sẽ không được thơm.
Park Jimin
Park Jimin
Cho cậu vài viên kẹo làm thơm miệng.
Kim Ami
Kim Ami
...
Kim Ami
Kim Ami
Park Jimin...
Park Jimin
Park Jimin
Haha.
Cả hai tăng vận tốc đến trường khi người rượt, người đuổi.
Tuy mệt nhưng trêu Ami rất là vui nha, Jimin đây vô cùng vô cùng thích luôn.
.
Đến lớp.
Park Jimin
Park Jimin
...
Kim Ami
Kim Ami
Chuyện gì vậy?
Thấy Jimin đứng bất động giữa những lời xầm xì, Ami liền chen đến.
Kim Ami
Kim Ami
Là ai làm?
Trên bàn của cô và Jimin bốc mùi thối của rác. Bên bàn của anh toàn là giấy và rác. Nó nhiều đến nổi lấn sang bàn của Ami.
Oh Sojeong
Oh Sojeong
Là bọn tao làm đó.
Học sinh dạt sang hai hàng, có hai người con trai hiên ngang bước vào. Một người nhuộm đầu xanh, người còn lại nhuộm đầu vàng.
Nhìn là biết thuộc loại học sinh quậy phá. Bọn họ từ lớp khác sang đây để kiếm chuyện với Jimin.
Jin Gugum
Jin Gugum
Quà của bọn tao chuẩn bị, thích chứ Park Jimin?
Park Jimin
Park Jimin
...
Jimin vẫn im lặng, tay nắm chặt mà kiềm chế.
Oh Sojeong
Oh Sojeong
Vừa mới chuyển vào mà đã bày đặt lên mặt. Haha, lạnh lùng cho ai xem?
Oh Sojeong
Oh Sojeong
Từ đầu đến cuối cũng chỉ là bần tiện, khố rách áo ôm.
Kim Ami lầm lì mà cầm lấy lon nước bẩn trên bàn của Jimin, hất số nước còn lại vào người của tên tóc vàng.
Kim Ami
Kim Ami
Mau dọn dẹp đống này.
Mùi hôi thối bám trên áo bốc lên mũi của Sojeong khiến cậu ta nhăn mặt.
Oh Sojeong
Oh Sojeong
Con mẹ nó, mày dám...
Oh Sojeong giơ tay định tát lấy Ami thì bị bàn tay khác bắt lại.
Oh Sojeong
Oh Sojeong
Mày...
Park Jimin
Park Jimin
Thử động vào cậu ấy xem?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play