Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bác Sĩ Tâm Lý ! Ông Xã Tôi Bị Đa Nhân Cách

Chương 1

Ngày mùa hạ đẹp trời, từng tia nắng nhỏ ấm áp len lỏi qua cửa sổ một căn phòng rộng lớn. Thân ảnh một chàng trai trong bộ tây trang màu xanh đậm đứng trước gương môi nở nụ cười

Hôm nay là ngày trọng đại, là ngày hạnh phúc nhất trong đời Thái Hoàng Ngôn

Từ phía ngoài cửa những tiếng xì xào nhí nhố rồi một đám người từ đâu mở cửa xông vào.

" Thái Hoàng Ngôn, còn không mau lên trễ giờ lành bây giờ "

" Còn chậm trễ nữa thì Tiểu Anh sẽ không thèm lấy em nữa đó "

Một nam nhân khác nhanh chân chạy lại giúp anh lấy nơ cài lên cổ áo

" Đẹp trai rồi, đi rước dâu thôi "

Cả đám người lôi lôi kéo kéo tay anh rời khỏi căn phòng đó...hạnh phúc của anh đang sắp đến gần rồi, anh sắp sửa lấy được cô gái mà mình yêu, rồi cả hai sẽ có những đứa con của riêng mình và sống một cuộc đời hạnh phúc.

...

Chú rể lái một chiếc xe không mui màu đỏ dọc theo cây cầu sắt dài từng cơn gió thổi mạnh càng khiến cho tâm trạng người ta trở nên sản khoái hơn. Nhìn từ phía sau sẽ thấy được khăn voan trùm đầu tung bay phất phơ theo cơn gió, cô dâu xinh đẹp tay cầm theo một bó hoa hướng dương màu vàng rực rỡ...loài hoa mà cô yêu thích nhất.

Cả đám người phía sau lái xe chạy theo ai nấy đều lớn tiếng hò hét

Một chiếc xe màu đen tăng tốc vụt lên dẫn đầu. Từ trong xe một người đàn ông với khuôn mặt điển trai ló đầu ra nhìn sang bên trái

" Thái Hoàng Ngôn, cậu có muốn đua xem ai chạy nhanh hơn không hả ? "

Bọn họ ai nấy đều là những thanh niên trẻ tuổi, nông nổi háo thắng

" Đua thì đua ai sợ ai ? Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không chỉ đua mà còn phải thắng cậu để Tiểu Anh thấy tôi tài giỏi thế nào "

Ở phía sau Thái Hoàng Long đang điều khiển chiếc xe màu trắng lớn tiếng nói vọng lên

" Em lo mà giữ sức tối nay động phòng đi, hôm nay mà thua thì sẽ mất mặt lắm đó. Tiểu Anh không thèm lấy em nữa "

Cô dâu xinh đẹp quay sang nhìn lấy chú rể của mình, ánh mắt cô dịu dàng tình cảm

" Ngôn à, anh đừng đôi co với bọn họ. Cứ chạy từ từ thôi "

" Cả Tiểu Anh còn sợ cậu thua tôi, thôi khỏi cần thi thố gì nữa đi "

Thái Hoàng Ngôn hất cằm về phía Đặng Kỳ...bạn thân của anh

" Sợ gì mà sợ "

Anh đưa tay sang giữ lấy tay cô dâu của mình, ánh mắt kiên định

" Bà xã, em yên tâm đi, hôm nay là ngày vui của chúng ta anh không thua được đâu "

Thái Hoàng Ngôn nở một nụ cười thật sản khoái, anh đạp mạnh chân ga tăng tốc rồi chạy vụt mất.

" Tên này dám chơi gian sao ? "

Đặng Kỳ không chịu kém cạnh, anh đạp mạnh chân ga đuổi theo

Thái Hoàng Ngôn cứ thế tăng tốc hết cỡ bỏ ngoài tai mấy lời khuyên ngăn của cô vợ sắp cưới

" Ngôn, chạy chậm thôi, nguy hiểm lắm "

Hai chiếc xe vù vù tăng tốc lao như bắn, gió thổi bay cả khăn voan trùm đầu của Tiểu Anh đi mất, cô ngoái lại nhìn theo cũng chẳng thấy đâu, cứ chạy như thế thật sự không ổn tí nào.

" Ngôn, phía trước là ngã rẽ anh chạy chậm thôi "

Thái Hoàng Ngôn xoay bánh lái, anh chợt sửng sốt

" Xe bị làm sao vậy ? Không điều khiển được "

" Anh nói gì cơ ? "

Cả hai người ai nấy cũng đều hốt hoảng vì chiếc bị xe mất phương hướng, cứ phăng phăng lao về phía trước.

" Thắng lại, thắng lại đi "

Thái Hoàng Ngôn ra sức đạp thắng nhưng cũng chẳng ăn thua gì

" Không đạp được thắng "

Tình thế bây giờ quá hoảng loạn, anh nhấn bừa hết tất cả mấy nút động cơ trên xe nhưng cũng không có gì khả thi

Tiểu Anh gào lên

" Làm sao đây ? Phía trước là vách biển đó "

Hai chiếc xe kia bị bỏ lại ở phía sau trông thấy xe của cô dâu và chú rể cứ loạng choạng cũng không khỏi lo lắng.

" Hai người họ, bị làm sao vậy ? "

" Phía trước là vách biển sao Thái Hoàng Ngôn còn lái nhanh như vậy ? "

" Không ổn rồi, xe cậu ấy bị mất tay lái rồi. Chúng ta phải nhanh chóng cản lại không thì sẽ rất nguy hiểm "

Hai chiếc xe ở phía sau bắt đầu tăng ga hy vọng có thể kịp thời ngăn lại.

Xe của Thái Hoàng Ngôn loạng choạng tới lui va phả vào vách núi đến cọ ra tia lửa rồi đâm thẳng ra rào chắn của thành cầu rơi thẳng xuống biển.

Một cảm giác lạnh buốt bao trùm cả cơ thể, vây quanh người Thái Hoàng Ngôn hiện giờ toàn là nước với nước. Khắp nơi một màu tối đen như mực, anh chỉ có thể mơ màng nhìn thấy hình dáng người vợ sắp cưới của mình, cô ấy bất động giữa dòng nước, trán chảy rất nhiều máu, màu máu đỏ tươi hòa với màu xanh của nước biển...

" Tiểu Anh "

Giật mình tỉnh dậy sau một giấc mộng kinh hoàn, trán của Thái Hoàng Ngôn ướt đẫm mồ hôi, nét mặt anh tái nhợt, hơi thở gấp gáp.

" Sếp, anh làm sao vậy ? Lại mơ thấy ác mộng sao ? "

Lôi Phong-trợ lý của Thái Hoàng Ngôn vội vàng mở cửa phòng bước vào đỡ anh ngồi dậy. Lôi Phong còn rót cho anh cốc nước lọc để uống cho bình tĩnh lại.

" Anh lại mơ thấy chuyện năm đó nữa sao ? "

" Bác sĩ ở đây làm ăn kiểu quái gì vậy ? Cả đám đều vô dụng, thuốc cũng uống đầy đủ, điều trị tâm lý cũng đã làm sao chẳng thấy thuyên giảm chút nào ? "

" Tuần này tôi sẽ sắp xếp đổi bác sĩ điều trị mới cho anh "

Lôi Phong đỡ Thái Hoàng Ngôn ngồi dậy, cậu ấy giúp anh chọn trang phục, caravat và phụ kiện đi kèm cho ngày hôm nay.

Thái Hoàng Ngôn đứng trước gương lay lay chỉnh lại chiếc caravat

" Lịch trình hôm nay "

" Trưa nay anh có cuộc họp bàn về dữ liệu của sản phẩm sắp cho ra mắt, buổi chiều anh có lời mời đi dự tiệc cưới của Hà tổng tập đoàn Hà Vũ "

Thái Hoàng Ngôn một mặt lạnh lùng, anh nói

" Lão già đó định tái hôn thêm bao nhiêu lần nữa vậy ? "

" Tôi sẽ cho người thay anh gửi quà đến, vậy thì buổi chiều nay anh không có lịch trình gì đặc biệt có thể sắp xếp đến bệnh viện kiểm tra lại tình hình "

" Cứ làm như thế đi. "

Thái Hoàng Ngôn nói xong thì trực tiếp rời khỏi, Lôi Phong lúc nào cũng luôn túc trực bên cạnh anh kẻo xảy ra vấn đề bất chợt còn có người kịp thời ứng biến.

Chương 2

Tại bệnh viện Nhật Quang

Chu Tử Anh vừa được thay ca trực, cô cả người uể oải đi đến phòng thay đồ, cởi được chiếc áo blouse ra liền nhẹ cả người. Đứng trước gương của nhà vệ sinh cô xả nước rửa mặt để lấy lại sự tỉnh táo

Tiếng chuông thoại chợt reo lên, Tử Anh lau lau tay vào vạt áo rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra nghe máy

" Alo Mạn Mạn "

Đầu dây bên kia là một giọng nữ rên than nghe có vẻ rất thảm

[ Tử Anh, cậu xong chưa vậy ? Mình đói quá rồi ]

" 5 phút, cho mình 5 phút nữa mình sẽ có mặt ngay "

[ Nhanh lên đi đó ]

" Biết rồi bảo bối, đợi mình...moah "

Cô tắt điện thoại xong liền cười phì một tiếng, nhìn vào trong gương Tử Anh chỉnh trang lại quần áo với tóc tai cho tươm tất.

" Chị Tử Anh, được về rồi à ? "

Một cô y tá trẻ tuổi trông rất đáng yêu vui vẻ nói chuyện với Tử Anh, cô cũng nhiệt tình đáp lời.

" Vẫn còn phải trực sao ? "

" Tiểu Mỹ bảo nhà có việc sẽ đến trễ 1 tiếng nên hiện tại chưa có ai thay ca cho em hết "

Tử Anh đi tới vuốt lấy tóc cô ấy, cười đùa

" Cố lên, chị sẽ truyền sức mạnh cho em. Còn bây giờ chị sẽ đi ăn trước đây "

" Tạm biệt "

" Bye bye "

...

Chỗ mà Tử Anh hẹn với Tiểu Mạn cũng không xa lắm, đối diện bệnh viện có một cửa tiệm, ở đây đồ ăn thức uống gì cũng có đủ cả lại còn rất hợp khẩu vị nên cũng là chỗ của các bác sĩ y tá thường xuyên lui tới.

Đẩy chiếc cửa kính bước vào trong, không gian ở đây thoáng mát rộng rãi dễ chịu hơn mùi thuốc sát trùng nồng nặc ở bệnh viện làm cô ngửi đến phát ngán luôn.

" Tử Anh, ở đây "

Từ Tiểu Mạn-bạn thân nhất của Tử Anh, cô ấy có một mái tóc ngắn ngang vai trông rất cá tính, vẻ ngoài xinh đẹp, tâm địa thiện lương lại còn rất biết cách quan tâm cô nữa.

Tử Anh nhanh chân tiến lại kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô bạn thân yêu quý của mình.

" Cậu đến trễ 2 phút, hiện tại đã 7 phút rồi "

" Cậu có cần tính từng giây từng phút với mình như thế không ? "

Tiểu Mạn nghe xong liền trề môi một cái

Phục vụ của quán nhìn thấy cô vào liền mang menu ra để Tử Anh chọn món.

" Không cần đâu, cho tôi một sandwich với cả nước ép dâu "

Tiểu Mạn cầm menu xem sơ qua rồi mới chọn món

" Cơm cuộn với nước ngọt nha "

" Vâng quý khách vui lòng đợi một lát ạ "

Tử Anh nhìn thấy bộ mặt rầu rĩ chán chường của Tiểu Mạn cô liền lên tiếng hỏi thăm.

" Cậu làm sao vậy ? Mặt cứ như vừa bị mất tiền không bằng "

Từ Tiểu Mạn thở dài một hơi

" Mất tiền cũng đỡ, mình với Kiến Quốc vừa cãi nhau ở nhà nên tâm trạng không được vui lắm "

Tử Anh có vẻ đã quá quen với việc này rồi, cô không còn cảm thấy lạ lẫm gì nữa.

" Lại cãi nhau ? Tháng này hai người cãi nhau 3 lần rồi, vợ chồng sống chung một nhà mà cứ cãi nhau miết như vậy làm sao cậu chịu đựng được suốt 2 năm qua thế ? "

" Mình muốn cãi nhau với anh ta sao ? Khổ nỗi anh ta đã lớn rồi mà cái gì cũng nghe lời mẹ chầm chập, trước khi kết hôn đã bàn với nhau rõ ràng là khi nào mua được nhà mới tính đến việc sinh con nhưng anh ta lại lo nói chuyện mua nhà sẽ chọc giận mẹ, cậu biết tính mẹ chồng của mình mà thích giữ con trai khư khư bên cạnh nên hai đứa mình làm gì dám nói cho bà ấy biết chứ "

Lúc này phục vụ bắt đầu đem đồ ăn ra, Tử Anh cầm lấy chiếc sandwich cắn một cái rồi hút một ngụm nước ép dâu ngon lành, cô hỏi tiếp.

" Rồi chẳng lẽ vì thế mà 2 người cãi nhau ? "

Tiểu Mạn cũng uống một ngụm nước ngọt cho hạ hỏa, làm dịu cơn tức giận trong lòng

" Bởi vì không dám nói chuyện đó cho mẹ chồng biết nên bà ấy còn tưởng là do tớ có vấn đề, tớ đi làm thì thôi, miễn về nhà liền phải nghe mấy mời móc mỉa gì mà cây độc không trái gái độc không con. Còn mời thầy pháp nói gì mà tớ bị vong ám rồi cho uống mấy thứ bùa gì đó thật kinh tởm. Cậu nói coi chúng ta đều là người làm ngành y làm sao có thể tin vào mấy chuyện phản khoa học như vậy chứ ? Tớ tận tình giải thích cho bà ấy hiểu thì bà ấy bảo tớ cãi bướng, Kiến Quốc thì bênh mẹ nên bọn tớ đã cãi nhau một trận ỏm tỏi cả lên. "

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô phải nghe Tiểu Mạn than phiền về gia đình chồng của cô ấy, lúc trước Tử Anh vẫn luôn ngưỡng mộ Tiểu Mạn, cô ấy có sự nghiệp ổn định, vừa thông minh lại xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt còn có một tình yêu đẹp...nhưng không ngờ rằng khi hai người bọn họ cưới nhau rồi thì gia đình chẳng được có mấy ngày bình yên.

" Cậu nói như vậy tớ làm sao dám lấy chồng đây ? "

" Lấy chồng ? Cậu còn dám mộng đến việc lấy chồng sao ? Cậu hẹn hò với người nào cũng không đến 3 tháng người ta liền chạy mất dép cậu còn bảo muốn lấy chồng "

Tử Anh xụ mặt xuống

" Cậu thường khen tớ xinh đẹp, tính tình cũng rất thật thà, cũng được xem là người tốt vì tớ chưa hại ai bao giờ ...nhưng tại sao lúc nào cũng bị người ta đá trước vậy hả ? Mất giá quá đi "

Không nói thì thôi nhưng nhắc đến chuyện của cô càng khiến cho Tiểu Mạn tức giận hơn

" Cậu nghĩ thử đi mình giới thiệu cho cậu không phải doanh nhân thành đạt thì là người có học thức như giảng viên đại học. Bình thường công việc người ta đã đủ đau đầu rồi cần người yêu là để cho cuộc sống thêm màu sắc, thú vị. Cậu nghĩ làm sao buổi hẹn đầu tiên cậu đi nói về công việc bác sĩ tâm lý của cậu trải qua những gì, bệnh nhân ra làm sao, người ta không bỏ chạy mất dép mới là lạ "

" Bác sĩ tâm lý thì làm sao ? Không phải cậu cũng làm bác sĩ tâm lý à "

Từ Tiểu Mạn cười khẩy như muốn khích cô

" Nhưng mình có gia đình còn cậu thì bạn trai cũng không thấy, còn nói gì mà sẽ kết hôn trước 30 tuổi, mơ mộng hảo huyền "

" Vẫn còn 1 năm nay mà, mình mới 29 tuổi lo gì chứ "

Tiểu Mạn hếch mũi lên chọc ghẹo cô

" 3 năm trước cậu cũng nói như vậy không phải bây giờ vẫn độc thân sao ? "

Tử Anh đè nén cơn tức giận, cô không thể ra tay đánh bạn thân của mình được, là bác sĩ tâm lý cô phải kiềm chế được tâm lý của bản thân mình.

Chương 3

Sau khi ăn uống no căng bụng, Tử Anh với tay rút lấy mấy tờ khăn giấy để lau miệng. Cô mở điện thoại lên xem đồng hồ

" Ây, Tiểu Mạn sắp tới giờ cậu vào trực rồi. Còn không đi sẽ trễ đó "

Từ Tiểu Mạn vẫn còn đang nhóp nhép mấy miếng trái cây tráng miệng

" Không vội, chỗ làm ở ngay đối diện lo gì chứ. "

Tử Anh mệt mỏi ngáp một hơi dài

" Cậu không vội nhưng mình thì vội lắm rồi, mình vội về nhà ngủ. "

" Ừ vậy thì cậu về trước đi "

Tử Anh cầm túi xách đứng dậy

" Vậy mình về trước đây. "

Tiểu Mạn gật đầu

" Ừm "

Cô ra khỏi cửa cũng không quên ngoái đầu lại nhìn cô bạn thân của mình rồi vẫy tay chào.

" Bye bye bảo bối "

" Bye bye "

...

Chu Tử Anh trở về nhà, cô cả người uể oải mở cửa ra lớn tiếng gọi

" Mẹ, mẹ yêu dấu con về rồi. "

Mẹ của cô-Quách Diệu Tâm là người phụ nữ Chu Tử Anh yêu nhất trên đời. Bà ấy đang loay hoay làm gì đó trong bếp nghe thấy tiếng cô về liền chạy ra ngay.

" Tử Anh, con về rồi à ? Mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi, mẹ lấy cho con cốc nước. "

" Không cần đâu mẹ, con mới ăn sáng với uống nước bên ngoài rồi "

" Vậy à "

Tử Anh ngồi xuống ghế, cô ngã người ra nghỉ ngơi một chút, mẹ cô thì ngồi bên cạnh liên tục hỏi về tình hình công việc của cô, Tử Anh ở bệnh viện thế nào, có gì vui không ? Ngày nào cũng phải trả bài cho mẹ liên tục suốt mấy năm liền như vậy đó.

Tử Anh liếc mắt nhìn người mẹ của mình, hôm nay bà ấy có gì đó là lạ

Tử Anh trịnh trọng nói

" Mẹ à, hôm nay khuôn mặt của mẹ sáng rực rỡ hơn hẳn "

Quách Diệu Tâm cười e thẹn vén tóc qua lỗ tai

" Vậy sao ? "

Cô mỉm cười gật đầu

" Đôi bông tai phỉ thúy xanh như vậy, vừa nhìn liền đập vào mắt, mẹ lấy ở đâu ra đấy ? "

Bà ấy vỗ đùi một cái rồi tận tình kể cho cô nghe.

" Chuyện là mấy hôm trước bà Lý có bảo con trai của bà ấy đang làm trong công ty gì ấy kêu gọi đầu tư nói là sinh lời nhiều lắm. Nên là mẹ có chút tiền con cho đấy không xài gì nên đem đi đầu tư thử không ngờ sinh lời thật rồi mẹ mới lấy tiền đi mua đôi bông tai này nè, có đẹp không ? "

Tử anh nhăn mặt, cô thở dài rồi cằn nhằn

" Mẹ à, công ty của con trai bà Lý đang làm là công ty rác, mẹ đầu tư vào đó chỉ có thể thấy được cái lợi trước mắt thôi, sau này sẽ gặp chuyện không hay đó "

Quách Diệu Tâm nghe xong giật mình

" Vậy sao ? Mẹ không biết "

" Mẹ mau chóng bảo con bà ấy rút tiền lại đi, để không tiền mất tật mang đấy "

" Ừ ừ, mẹ biết rồi. "

Tử Anh đứng dậy đi vào phòng, cô đóng cửa lại rồi nằm dài trên chiếc giường êm ái của mình

" Thoải mái quá, mình phải ngủ một giấc mới được. Sắp cầm cự không nổi rồi "

Vừa đặt lưng xuống gường không được bao lâu thì cô liền thiếp đi, chìm vào giấc ngủ.

...

Trời đã ngả chiều, khi vẫn còn đang say giấc nồng Tử Anh bỗng bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông của điện thoại. Đưa tay mò mẫn khắp giường cuối cùng cũng tìm được chiếc điện thoại, cô gắng gượng mở mắt dậy để ấn nút nghe máy.

" Alo, cho hỏi là ai vậy ? "

[ Bác sĩ Chu, tôi là Phương Ý-chủ của tiệm hoa Thiên Sứ đây ]

Tử Anh như đã nhận ra người quen, cô cũng đã tỉnh ngủ hơn hẳn để trả lời

" Bà chủ Phương, sao vậy ? "

[ Lần trước cô nói thích hoa hướng dương Becka của Nga mà, lần này tiệm tôi có về một loạt những bông vừa to vừa rực rỡ, cô có muốn lấy không ? ]

" Có chứ, tôi rất thích. Cô giúp tôi chọn mấy bông hoa thật xinh đẹp rồi gửi tới bệnh viện Nhật Quang được không ? Tôi muốn trưng bàn làm việc "

[ Được thôi bác sĩ Chu, tôi sẽ chọn một bó rồi gửi sang cho cô ]

" Cám ơn bà chủ, tôi sẽ chuyển khoản cho cô sau "

...

Thái Hoàng Ngôn sau khi hoàn thành xong việc ở công ty, anh cùng với trợ lý của mình là Lôi Phong đang ở trên xe lên đường đến bệnh viện Nhật Quang để kiểm tra tình hình căn bệnh của anh. Thái Hoàng Ngôn mặc trang phục đơn giản đến tối thiểu, một chiếc quần suông đen và áo thun trắng trơn kèm theo đó là đeo khẩu trang và đội nón đến kín mặt. Anh không muốn bị người khác nhìn ra bản thân có vấn đề về tâm lý, chuyện đó thật là một trò cười cho thiên hạ.

Nhật Quang là một bệnh viện tốt nhưng không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho Thái Hoàng Ngôn, bởi vì suốt 10 năm qua anh từng đến không biết bao nhiêu là nơi để điều trị căn bệnh của mình nhưng đều không mang lại kết quả khả quan. Đường cùng chỉ có thể đến thử từng bệnh viện, từng bác sĩ một để tìm kiếm chút ít hy vọng nhỏ nhoi, anh chỉ mong bản thân có thể yên lành mà ngủ một giấc thật ngon, không gặp ác mộng, không bị ám ảnh bởi câu chuyện của 10 năm về trước nữa.

Lôi Phong vừa lái xe vừa nói chuyện với anh

" So với những bệnh viện trước đây anh từng đến thì Nhật Quang có thể không sánh bằng, chỉ mong có thể tìm được một bác sĩ trị khỏi hẳn căn bệnh của anh. Đợi sau này sắp xếp được lịch trình chúng ta sẽ lại tiếp tục ra nước ngoài điều trị, đằng nào kỹ thuật quốc tế cũng tốt hơn trong nước. "

Thái Hoàng Ngôn ngã lưng ra ghế, anh nhắm mắt lại tâm trạng đầy mệt mỏi, giọng nói anh trầm lắng

" Cậu nói xem có khi nào căn bệnh của tôi là vô phương cứu chữa không ? Đợi đến khi tôi chết mọi thứ mới dừng lại "

Lôi Phong là người hiểu anh rõ nhất, từ lúc bước chân vào công ty cậu ấy đã đi theo anh, bao chuyện vui buồn anh trải qua cậu đều đã chứng kiến. Thái Hoàng Ngôn tuy bình thường bộ dạng nhìn có vẻ đáng sợ đến bức người khiến cho không ai dám đến gần nhưng bên trong anh lại vô cùng trống rỗng đôi khi còn có chút sợ hãi.

" Sẽ không đâu, bệnh của Thái tổng chắc chắn sẽ được chữa. "

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play