Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kiếp Sau Xin Đừng Gặp.

Chương 1

Lúc ngẩng đầu, Huyên Nhi mới phát hiện ra mình đã về đến cửa nhà.

Cửa nhà đang đóng kín.

Cô nhớ ra, hôm nay là ngày thứ ba Thiên Vũ đi công tác, theo như kế hoạch, hẳn phải hai ngày nữa hắn mới trở về.

Huyên Nhi lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, chân tay lạnh như băng, vẻ mặt hoảng hốt, quyển sổ khám bệnh trong lòng bàn tay nặng như chì, nặng đến mức cô không thể mở nổi cánh cửa kia.

Kể cả vào được nhà, cũng sẽ không thấy bóng dáng của Thiên Vũ, không có ai an ủi cô, ôm cô vào lòng.

Huyên Nhi không biết mình đã ngẩn ngơ bao lâu, cuối cùng vẫn chậm chạp lấy chìa khoá mở cửa.

Không ngờ vừa vào đến cửa, một mùi thuốc lá từ phía đối diện ập tới người cô.

Huyên Nhi theo bản năng ho khan mấy tiếng, lúc nhìn kĩ, mới phát hiện ra Thiên Vũ đang cúi đầu yên lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nửa điếu thuốc kẹp ở ngón tay, toàn thân được bao bọc bởi một lớp khói thuốc lượn lờ, trên bàn uống nước trước mặt, đều là tàn thuốc rơi toán loạn.

Huyên Nhi sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại, quyển sổ khám bệnh trong tay kia tránh về phía sau theo bản năng, cô vẫn chưa nghĩ đến việc nói chuyện này với Thiên Vũ như thế nào, cô không muốn nhìn thấy Thiên Vũ khổ sở vì mình.

"Sao lại về sớm vậy?" Cô đổi sang một giọng bình thản, đi tới cửa sổ, "Hút nhiều thuốc như vậy, sao không mở cửa sổ ra để thoáng khí một chút."

"Đứng lại." Thiên Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, trầm giọng nói.

Huyên Nhi bỗng nhiên rụt chân lại, cô phát hiện ra lúc này sắc mặt Thiên Vũ đã chì trong màu đen, ánh mắt u ám, thậm chí còn có sự tức giận không thể đè nén được.

"Sao vậy?" Cô hạ thấp âm lượng, đi về phía Thiên Vũ, "Công việc không thuận lợi hả?"

Thiên Vũ đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào Huyên Nhi không chớp mắt, cả người lộ ra thái độ phòng bị, hiển nhiên không muốn lại gần cô.

"Em đoán xem, lần này tôi đến thành phố C đã gặp ai?"

"Ai vậy?"

"Dư Uyển Nhi."

Hơi thở của Huyên Nhi bất chợt chậm lại một chút.

"Sao thế," Thiên Vũ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, "Bất ngờ không? Không ngờ sống ở trên đời, tôi vẫn có cơ hội để gặp lại Uyển Nhi."

Tim Huyên Nhi đập nhỡ hai nhịp, rồi sau đó nghe thấy giọng nói trống rỗng của bản thân mình: "Uyển Nhi, cô ta...!về nước rồi?"

"Quả nhiên, em đã biết cô ấy ra nước ngoài từ trước." Vẻ giễu cợt trên mặt Thiên Vũ càng đậm hơn, thậm chí còn lộ ra một tia căm hận đến tận xương tuỷ, "Vậy mà từ trước đến giờ, sao em lại nói với tôi là Uyển Nhi đã chết? Em chỉ mong cô ấy chết sớm thôi đúng không?"

"Lúc đầu em không hề ép..."

"Chát ---"

Huyên Nhi chưa nói xong, đã bị cắt ngang bởi bàn tay của Thiên Vũ giáng xuống.

Cô chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, thân thể lảo đảo suýt ngã, vội vàng đưa tay chống vào vách tường, sau đó mới khó khăn đứng vững.

Cố nén sự đau vuốt bên má, cô thở gấp, đợi tầm mắt nhìn lại rõ ràng, mới chậm rãi nói: "Anh...!Anh có thể nghe em nói hết không?"

Thiên Vũ cười nhạt: "Em cảm thấy, tôi ngu đến mức tin tưởng lời của em một lần nữa sao?"

"..." Thêm một trận choáng váng nữa ập tới, Huyên Nhi nhắm hai mắt, lời giải thích vừa mới sắp xếp xong trong đầu, lại bị cô nuốt lại.

"Không còn lời nào sao?" Nụ cười trên mặt Thiên Vũ lạnh đến thấu xương, "Huyên Nhi, những năm này tôi vẫn tự hỏi tôi đối xử với em không tệ, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện chấp nhận sống đến đầu bạc răng long với em.

Nhưng em đối xử với tôi thế nào đây? Em nói với tôi là Uyển Nhi đã chết, nhìn tôi đau khổ lâu như vậy, cuối cùng cũng ở lại bên em, em thắng, có phải trong lòng vẫn luôn đắc ý không?"

Huyên Nhi lại nhắm mắt lại: "Thiên Vũ, tình yêu không có thắng thua, em thừa nhận là em đã tranh thủ lúc anh đau khổ nhất mà tiến đến, nhưng chuyện lừa anh là Uyển Nhi đã chết, cũng không phải ý của em."

"Đủ rồi!" Thiên Vũ lạnh lùng cắt ngang cô, "Cái bộ dáng làm bộ làm tịch này của em, tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy chán ghét rồi."

Hắn bước nhanh về phía cửa, vẻ mặt Huyên Nhi đột nhiên hốt hoảng đuổi theo, níu lấy cánh tay hắn, đáng thương như một con thú cưng sắp bị vứt bỏ: "Thiên Vũ anh định đi đâu?"

Thiên Vũ cũng không quay đầu lại vung tay cô ra: "Cho em một ngày, dọn ra khỏi nhà của tôi!"

"...!Thiên Vũ?" Vẻ mặt Huyên Nhi tái nhợt đi.

"Tôi không muốn nhìn thấy mặt em nữa, xin em biến mất khỏi thế giới của tôi đi." Thiên Vũ dứt lời, đi ra ngoài đóng cửa rầm một cái.

Huyên Nhi đứng lại sững sờ một lúc lâu, những giọt nước mắt tuyệt vọng dần dâng lên.

"Dư Uyển Nhi, nếu như lúc đầu cô quyết tâm giả chết để bỏ đi, sao giờ còn trở lại làm gì chứ..."

Cô hận sự lật lọng của Dư Uyển Nhi, nhưng lại càng hận bản thân mình không có cách nào thoát khỏi bế tắc.

Cô lùi về mấy bước, chán nản ngồi ở góc phòng, mặc cho giọt nước mắt yên lặng trào ra, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Cuối cùng, cô cũng nhớ đến quyển sổ khám bệnh kia.

Cô lau nước mắt, cúi đầu nhìn sổ khám bệnh đang bị bóp nát trong tay, từ từ bình tĩnh lại.

"Cứ như vậy đi," Cô lặp đi lặp lại, lẩm bẩm một mình, "Như vậy...!cũng tốt."

Cô vốn chưa nghĩ ra việc nên nói với Thiên Vũ như thế nào, nhưng ông trời đã quyết định thay cô.

Thật ra thì dù cho Dư Uyển Nhi có về nước hay không, cô và Thiên Vũ kiếp này, cũng không thể sống với nhau đến đầu bạc răng long.

Đã như vậy, không bằng mình ra đi thoải mái một chút đi.

Nghĩ tới đây, Huyên Nhi vò sổ khám bệnh lại thành một cục, ném vào sọt rác.

Sau đó, cô mở cửa sổ xua tan mùi thuốc là trong phòng, còn dọn dẹp sạch sẽ gạt tàn thuốc trên bàn uống nước; thu quần áo ngoài ban công vào, lại dán nhãn phân biệt loại thức ăn trong tủ lạnh.

Rồi sau đó, cô sắp xếp hành lý của mình, đặt chìa khoá nhà ở trên tủ giày, cuối cùng nhìn lại nơi đã lưu giữ bao nhiêu năm kỉ niệm của cô và Thiên Vũ, sau đó đẩy cửa ra, đi ra ngoài..

Chương 2

Lúc Thiên Vũ về nhà, đã là chiều hôm sau.

Hắn cho Huyên Nhi một ngày để thu dọn đồ đạc dọn đi, quả nhiên chờ đủ hai mươi bốn tiếng hắn mới về nhà.

Không giống với lúc hắn đi ra ngoài, lúc này căn nhà sáng sủa sạch sẽ, không vương một hạt bụi, đến cả đống giày trước đó bị hắn đá ra cũng đã được xếp vào tủ để giày, đôi nào đôi nấy đều được đặt gọn gàng.

- - Cảm giác quen thuộc mỗi lần hắn trở về đến nhà.

Phản ứng đầu tiên của Thiên Vũ là, chẳng lẽ Huyên Nhi vẫn chưa đi? Chuyện đến nước này, cô ta vẫn còn mặt dày ở lại đây sao?

Hắn vọt vào phòng ngủ bắt người, nhưng không tìm được bóng dáng của Huyên Nhi.

Hắn đi sang phòng khác tìm, cũng không có.

Một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nằm tại khu phổ thông diện tích không quá lớn, không đủ lớn để lẩn trốn, nhìn một cái là thấy.

Hắn lại vào phòng thay đồ, phát hiện ra nửa tủ quần áo trống trơn, quần áo của Huyên Nhi đã hoàn toàn biến mất.

Lần này, hắn mới thực sự tin Huyên Nhi đã rời đi.

Hắn yên lặng thở dài, theo thói quen châm một điếu thuốc, dựa vào cửa tủ phòng thay quần áo mà ngồi xuống, trong lòng có trăm mối ngổn ngang không nói thành lời.

Trước đó, lửa giận trong lòng hắn bùng lên, tức giận đến mức gần như mất hết lý trí.

Vì bị Huyên Nhi che mắt, hắn không kịp tìm Dư Uyển Nhi về, mấy năm nay hắn và Uyển Nhi không gặp nhau, khiến cho cuộc sống bọn họ hoàn toàn bị ngăn cách.

Vì vậy, dĩ nhiên hắn phải trút cơn giận này lên người Huyên Nhi rồi, hắn muốn Huyên Nhi phải trả giá thật đắt.

Nhưng sống chung với Huyên Nhi nhiều năm như vậy, nói là không có cảm tình gì thì là giả.

Lúc giáng cái tát kia xuống, trong lòng hắn cũng thắt lại một cái.

Nhưng lý trí đã nhắc nhở hắn, chuyện này, tuyệt đối không được mềm lòng, không được thoả hiệp, không được tha thứ.

Hắn biết Huyên Nhi yêu hắn đến chết đi sống lại, nguyện vì hắn mà gạt bỏ tất cả, như vậy, sự trừng phạt lớn nhất với cô, là bắt cô biến mất trước mặt mình, cả đời không gặp lại nhau nữa.

Mà đúng là hắn đã làm như vậy, Huyên Nhi ngoan ngoãn rời khỏi nhà, mang hết tất cả quần áo và đồ dùng đi, nhanh nhẹn dứt khoát như vậy, lại khiến cho đáy lòng hắn sinh ra một cảm giác trống rỗng.

Thật lòng mà nói, Huyên Nhi hoàn toàn đủ tư cách làm một bạn đời lâu dài, cô có thể chăm sóc mình từng li từng tí, lại biết cách tạo ra tình thú, chuyện kia cũng rất cởi mở, nhiều năm trôi qua như vậy, Thiên Vũ cũng chưa bao giờ có suy nghĩ đi ra ngoài ăn vụng, vì vị ở nhà này đã chăm sóc tỉ mỉ mọi mặt đời sống của hắn.

Nếu như không phải xảy ra chuyện này, hắn có thể ở cùng Huyên Nhi một đời như vậy.

Nhưng với chuyện này, hắn không có cách nào tha thứ cho Huyên Nhi, vì Dư Uyển Nhi là ranh giới cuối cùng của hắn, cũng không ai được phép lừa dối, giở trò với hắn như vậy, kể cả Huyên Nhi cũng không được.

Hắn biết Huyên Nhi rời đi, nhất định bản thân mình sẽ không quen lắm, nhưng không quan trọng, thói quen là thứ có thể thay đổi, hắn có thể quen với cuộc sống có Huyên Nhi, thì cũng có thể quen với cuộc sống không có Huyên Nhi.

Hắn yên lặng hút xong một điếu thuốc, sau đó đứng lên, đến tủ lạnh lấy nước.

Khiến hắn bất ngờ là, gần như đồ ăn đồ uống nào trong tủ lạnh cũng được dán nhãn, trên nhãn hạn sử dụng và những gì phải chú ý.

Việc này đối với Huyên Nhi là chứng sạch sẽ ngăn nắp quá mức, Thiên Vũ không ngạc nhiên khi thấy cô biến tủ lạnh thành như vậy.

Nếu như trước kia, hắn cũng chỉ cười một tiếng, nhưng hôm nay, hành động dán nhãn chú thích đồ ăn như vậy, xem ra là đang chứng minh sự tồn tại trước mặt hắn.

"Muốn làm giở thủ đoạn này để vãn hồi tình cảm sao? Tưởng bở." Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, xé hết tất cả các giấy nhớ xuống, ném vào sọt rác.

Tối hôm đó, Thiên Vũ không biết làm cơm không thể làm một bữa tối ra hình ra dạng, chỉ có thể gọi app đồ ăn bên ngoài.

Ăn được một nửa, đột nhiên có một tin nhắn gửi đến Wechat: "Anh Vũ, em đến thành phố B rồi, tối có rảnh không, ra làm một ly nhé?"

Người gửi tin này là Dư Uyển Nhi vừa mới add friend.

Hai mắt Thiên Vũ sáng lên, mừng không kể xiết, lập tức reply: "Được, em đang ở đâu, gửi định vị cho anh."

Sau đó hắn không thèm dọn dẹp bữa tối vừa ăn được một nửa kia nữa, cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.

Định vị Dư Uyển Nhi gửi cho hắn là một quán bar ở trung tâm thành phố.

Thiên Vũ vừa vào cửa, đã nhìn thấy Dư Uyển Nhi đối diện cửa giơ tay lên, cười gọi hắn: "Anh Vũ, ở đây."

Hắn cười một tiếng, đi nhanh tới.

Nhưng chưa đi được mấy bước, nụ cười trên mặt hắn đã cứng lại.

Ở bên trái Dư Uyển Nhi, là một người đàn ông cao gầy xấp xỉ tuổi hắn, tư thế hai người vô cùng thân mật, người đàn ông kia còn nắm tay Dư Uyển Nhi, vô tư vuốt ve nghịch ngợm.

Hành động kia không phải là việc có thể làm với bạn bình thường, chẳng lẽ người này là...!

Thiên Vũ dời mắt sang người kia, đúng lúc đối phương ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn.

Bốn mắt chạm nhau, hắn nhận ra được địch ý của đối phương..

Chương 3

Tên đàn ông kia dường như theo bản năng, cầm tay trái của Dư Uyển Nhi kéo về phía mình.

Rõ ràng là hành động tuyên bố chủ quyền.

Dư Uyển Nhi dường như không nhận ra không khí vi diệu trước mặt, vô cùng phấn khởi gọi Thiên Vũ đến ngồi ở vị trí đối diện bọn họ, sau đó nghiêng đầu nói với chàng trai bên cạnh: "Đới Duy, đây là anh Vũ mà em đã nói với anh, Thiên Vũ."

Rồi cô nói với Thiên Vũ: "Đây là Đới Duy, ừm...!người ấy của em."

Đới Duy nhướn mày cười một tiếng, đưa tay về phía Thiên Vũ, dùng một chút tiếng Hán sứt sẹo nói: "Chào."

Phỏng đoán trước đó đã thành thật, lòng Thiên Vũ dần dần lạnh đi.

Hắn còn tưởng rằng, lần này gặp lại Uyển Nhi, chỉ cần cố gắng một chút, bọn họ vẫn có hi vọng ở bên nhau, nhưng hắn lại không nghĩ tới chuyện, nửa đường lại có một ai đó làm gián đoạn.

Mặc dù không muốn bắt tay với người này, nhưng Thiên Vũ vẫn cố gắng duy trì hình tượng của mình một cách khéo léo, nắm chặt tay hắn một cái, hỏi: "Người nước nào vậy?"

"Quốc tịch Mỹ, gốc Hoa." Dư Uyển Nhi ở bên cạnh giải thích nói, "Đới Duy là người sau khi sang Mỹ em mới quen được, vừa mới sang em không biết gì, khẩu ngữ cũng không tốt, anh ấy đã giúp em rất nhiều, qua lại với nhau một thời gian, bọn em..."

Thiên Vũ cắt ngang lời của cô: "Mấy hôm trước ở thành phố C, sao chỉ có một mình em?"

"Trước em có cãi nhau với Đới Duy," Dư Uyển Nhi hơi ngượng ngùng, "Em giận quá, về nước một mình luôn, Đới Duy đuổi theo tới thành phố C, sau đó...!bọn em làm lành rồi."

Đới Duy nghe được những lời này, cưng chiều sờ đầu Dư Uyển Nhi một cái.

Dư Uyển Nhi lại nói: "Đúng rồi, anh Vũ, nghe nói anh đang ở cùng với Huyên Nhi, Huyên Nhi đâu rồi, sao không gọi cô ấy đi cùng?"

Thiên Vũ không nghĩ tới việc Dư Uyên Nhi sẽ dùng một giọng điệu quen thuộc để nói về Huyên Nhi như vậy, tức giận xen lẫn một chút nghi ngờ nói: "Anh với cô ấy chia tay rồi."

"Chia tay?" Dư Uyển Nhi ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp.

Thiên Vũ im lặng một lúc, cũng không quá để ý tới Đới Duy bên cạnh, nói thẳng: "Uyển Nhi, anh vẫn luôn yêu mến em, trong lòng em hẳn cũng biết rất rõ.

Lúc đầu cô ta lừa gạt anh nói rằng em chết nơi đất khách quê người, đến cả thi thể cũng không tìm về được, khiến cho anh đau khổ đến chết đi sống lại, anh...!anh...!thực sợ không thể tha thứ cho cô ta."

Dư Uyển Nhi sững sờ nhìn Thiên Vũ một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: "Huyên Nhi...!chẳng lẽ cô ấy không nói cho anh biết sao?"

Thiên Vũ ngẩn ra: "Nói cái gì?"

Dư Uyển Nhi mím môi, do dự trong chốc lát: "Thật ra thì, là em xin cô ấy giấu chuyện giả chết giúp em.".

Thiên Vũ đứng phắt dậy trợn mắt nhìn cô: "Cái gì cơ?"

Dư Uyển Nhi bị doạ sợ, rụt vào trong ngực Đới Duy, Đới Duy lập tức nắm lấy bả vai Dư Uyển Nhi, nhìn Thiên Vũ với ánh mắt cảnh cáo.

Thiên Vũ cũng nhận ra được mình đã doạ Dư Uyển Nhi, nhưng giờ phút này trong đầu hắn rất hỗn loạn, đứng ở đó một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, đỡ trán nói: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Dư Uyển Nhi vẫn còn rất sợ hãi, nhấp một ngụm cà phê, mới chậm rãi nói ra đầu đuôi câu chuyện: "Anh Vũ, trước kia em thật sự thích anh, khi anh nói với em, anh nói với người nhà anh thích em, em vừa cảm động vừa sợ."

"Anh là độc đinh của nhà họ Hàn, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn dòng họ Hàn, người nhà anh sao có thể để yên cho em.

Cho nên, sau đó, lúc anh bị người nhà thu xếp sang du học tại Anh, ông nội anh đã tìm đến em."

Thiên Vũ nghiêng người về phía trước: "Bọn họ đã làm gì em?"

Dư Uyển Nhi nhắm mắt lại: "Ông nội anh cũng chỉ thông não cho em hiểu, nếu như em vẫn kiên trì ở bên cạnh anh, sẽ gây tai hoạ cho anh như thế nào...!Em không thể ích kỉ như vậy, cũng không thể để bản thân trở thành gánh nặng cho anh."

Thiên Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Uyển Nhi, em đơn thuần quá, lương thiện quá, ông ấy chỉ doạ em thôi, nếu như chúng ta ở bên nhau, ông nội cũng không thể làm gì được.

Em xem giờ anh và Huyên Nhi ở bên nhau, mặc dù tiền hơi ít, điều kiện sống cũng không được như xưa, nhưng bọn anh vẫn sống rất tốt."

Dư Uyển Nhi cười khổ một cái: "Em sao có thể so với Huyên Nhi, cô ấy có gia tộc phía sau, mà em, em không có gì cả."

Thiên Vũ im lặng, Dư Uyển Nhi nói không sai, nhìn từ phía Huyên Nhi, mạnh mẽ hơn Dư Uyển Nhi nhiều, cho nên năm đó cô mới dám dũng cảm nói với hai đại gia tộc thích cậu, mà Uyển Nhi, chỉ có thể chạy trốn thôi.

"Vậy nên, ngay từ đầu màn giả chết kia, là do ồng nội của anh ở sau lưng giật dây?"

Dư Uyển Nhi gật đầu một cái: "Ông nội anh nói, với tính cách của anh, ắt hẳn sẽ không dễ kết thúc với em, chỉ cần em chết đi, mới có thể đập tan mọi tưởng niệm của anh."

Thiên Vũ cúi thấp đầu, rơi vào yên lặng.

Dư Uyển Nhi lại nói: "Em cũng đã đồng ý với ông nội anh, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.

Nhưng sau đó em lại nghe nói anh và Huyên Nhi yêu nhau, ông nội anh cũng không làm khó hai người, chắc hẳn là ông cụ lại muốn phá, cho nên em mới lén về nước, không nghĩ tới việc gặp được anh ở thành phố C.

Khi đó vừa đúng lúc em đang tức giận vì cãi nhau với Đới Duy, cho nên cũng không có tâm tình nói cụ thể cho anh, không nghĩ tới lại khiến cho anh và Huyên Nhi cãi nhau, là do em không tốt."

Thiên Vũ bực dọc trong lòng mà nắm lấy tóc mình, chán nản an ủi cô: "Cũng không trách em được, là do tính khí anh không tốt..."

Hắn đột nhiên nhớ tới chiều hôm qua mình chưa nói lời nào đã tát Huyên Nhi một cái, trong lòng đột nhiên nhói đau.

Lúc ấy vẻ mặt Huyên Nhi như thế nào, hắn không nhớ được, hắn chỉ nhớ mang máng, Huyên Nhi hình như đang định giải thích, nhưng hắn không có kiên nhẫn để nghe tiếp.

Nghĩ đến đây, lòng hắn càng khó chịu hơn, sự tức giận với Huyên Nhi một khi hạ xuống, thì sự hổ thẹn đã nhanh chóng lan khắp cơ thể.

Hắn mạnh mẽ rót một ly rượu lớn, sau đó đứng lên nói: "Xin lỗi, anh đi trước."

Hắn bước nhanh ra khỏi quán bar, bị gió đêm thổi vào mặt, đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút.

Hắn lưỡng lự mấy bước ở xe mình, trong lòng trống rỗng không biết nên làm gì.

Trước kia hai người tranh chấp cãi vã, đều là Huyên Nhi làm lành trước.

Nhưng lần này, đợi đến khi Huyên Nhi làm lành có thể sẽ có chút khó khăn.

Lưỡng lự một lúc lâu, Thiên Vũ lấy hết dũng khí gửi tin nhắn Wechat cho Huyên Nhi: "Ở đâu đấy?"

Đợi mấy phút, không có tin nhắn trả lời của Huyên Nhi.

Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, trực tiếp gọi cho Huyên Nhi.

Tu tu hai tiếng, bên tai hắn truyền đến một giọng nhắc nhở lạnh như băng --- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy..

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play