Lâm Ngọc Nghi một cô gái không có vẻ ngoài xinh đẹp, tất cả mọi thứ của cô chỉ ở mức bình thường. Khuôn mặt cô chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn, cô từng có một người mẹ Mỹ Ngọc rất yêu thương mình nhưng mẹ đã rời bỏ thế giới bỏ rơi cô vào năm cô 18 tuổi.
Chưa đến một tháng sau khi mẹ cô mất Lâm Hải đã đưa về nhà một người phụ nữ tên là Thục Ly, và một cô con gái tên là Ngọc Yên bắt cô nhận mẹ kế và em gái. Bọn họ vốn không ưa Ngọc Nghi nhưng vì ba Lâm Hải rất yêu thương cô con gái lớn này nên họ cũng e dè chỉ dám âm thầm tính kế sau lưng.
Dù sống chung một mái nhà, luôn tỏ ra là một gia đình hạnh phúc nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghi ngờ về cái chết đột ngột của mẹ mình. Lúc đó cô chỉ rời nhà đến kí túc xá ở lại vỏn vẹn ba ngày thi trung học phổ thông, trước khi đi mẹ còn rất khỏe mạnh vậy mà cô vừa kết thúc kì thi về nhà ba Lâm Hải lại nói mẹ cô bệnh nặng qua đời.
Cô khóc đến ngất đi vì Lâm Hải lấy lí do sợ ảnh hưởng đến kì thi của cô nên không báo cho cô biết, còn không tổ chức tang lễ cho mẹ chỉ đem mẹ đi thiêu rồi mang tro cốt về nhà.
Ngọc Nghi quỳ trước bàn thờ của mẹ suốt mấy ngày liền, cô không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, không tin mẹ đã bỏ cô mà đi.
Vào lúc cô yếu lòng nhất rất may đã có Vĩnh Kỳ, thanh mai trúc mã của cô luôn ở bên cạnh cô. Anh luôn nhẹ nhàng ân cần chăm sóc cô từng chút một giúp cô vượt qua nổi đau mất mát.
Sau đó một thời gian Ngọc Nghi và Vĩnh Kỳ cũng đã bắt đầu hẹn hò.
Ngọc Nghi đã thi đậu và theo học ngành thiết kế thời trang ở một trường top đầu, cô thừa hưởng sự khéo tay từ mẹ. Năm cô 12 tuổi mẹ đã dạy cho cô những bước cơ bản của cắt may, đến năm cô 15 tuổi đã có thể tự may những bộ quần áo mình mặc mỗi ngày.
Còn cô em gái từ trên trời rơi xuống của cô lại chỉ biết ăn chơi, không lo học hành chỉ biết mua sắm đồ hiệu lung tung nhưng lại vô cùng xinh đẹp từ khuôn mặt đến ngoại hình luôn khiến người khác ghen tị.
……………………………………..
“Thưa hai bác, con đến tìm Ngọc Nghi ạ. Ngọc Nghi anh đến chở em đi mua sắm.” Vĩnh Kỳ
“Vĩnh Kỳ thật tốt với Ngọc Nghi, nó thật có phúc.” Lâm Hải
“Ngọc Nghi nó chỉ mặc mấy bộ quần áo bằng vải rẻ tiền tự may, sẽ không thích đi mua sắm với con đâu.” Thục Ly
Ngọc Nghi nghe Vĩnh Kỳ gọi chưa kịp đi xuống nhà thì đã có cô gái khác nhanh chân hơn cô. Ngọc Yên chạy đến ôm lấy tay bạn trai của chị gái trên danh nghĩa dùng bộ n.gực mềm của mình cạ vào cánh tay anh bắt đầu nũng nịu.
“Anh Vĩnh Kỳ, cho em đi với được không. Em cũng muốn đi mua sắm nữa, em hết đồ mặc rồi.” Ngọc Yên
“Đúng đó, con dắt con bé theo đi. Con quan tâm Ngọc Nghi thì cũng quan tâm luôn em gái Ngọc Yên chứ, dù gì cũng là chị em ruột.” Thục Ly
“Tôi là con một, từ bao giờ lại có em ruột vậy.” – Ngọc Nghi vừa bước ra khỏi phòng đi xuống đã thấy cảnh bạn trai mình bị người khác ôm, lại còn tự xưng là em ruột của cô trong lòng liền có chút khó chịu.
“Em biết là chị hai không thích em, em chỉ là một đứa con rơi không được ba mẹ yêu thương.” Ngọc Yên
Bộ dạng vờ đáng thương đóng giả nạn nhân này của Ngọc Yên, cô đã ngán lên tận cổ. Suốt hơn một năm sống chung những lúc cô ta muốn giành đồ với Ngọc Nghi liền bày ra bộ dạng này. Ba Lâm Hải sẽ liền mềm lòng và ép Ngọc Nghi nhường cho em gái tội nghiệp của mình.
Nhưng bây giờ điều đang diễn ra trước mắt mới làm cô kinh hãi hơn. Vĩnh Kỳ đưa tay xoa đầu cô gái đang ôm lấy tay anh nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không ai bỏ rơi em cả, ba mẹ đều rất thương em đó thôi, anh dắt em cùng chị hai đi mua sắm được không.”
Cô ta liền vui vẻ nhìn Ngọc Nghi với vẻ mặt đầy chiến thắng.
“Anh Vĩnh Kỳ là tốt nhất.”
“Vậy em không đi nữa, em còn luận án cuối khóa còn phải làm. Hai người tự đi với nhau đi.” Ngọc Nghi
Dứt lời Ngọc Nghi không đơi những người ở đó kịp trả lời mà xoay người trở vào phòng khóa cửa lại. Khoảnh khắc Ngọc Nghi rời đi Vĩnh Kỳ liền biết bản thân đã làm sai, anh rõ ràng biết Ngọc Nghi và cô em gái cùng cha khác mẹ vốn không hòa thuận vậy mà lại cùng một lúc đòi dắt cả hai đi mua sắm.
Ngọc Yên thấy Ngọc Nghi rời đi cơ thể lại càng cọ sát vào Vĩnh Kỳ hơn.
“Chị hai đúng là tính khí không tốt, đụng chuyện gì cũng chỉ trốn vào phòng. Anh yên tâm, em sẽ giúp anh khuyên ngăn chị ấy sau, giờ anh chở em đi mua sắm được không?”
“Ngọc Nghi đã không đi nếu chúng ta cùng nhau đi như vậy sẽ không nên.”
Thấy Vĩnh Kỳ từ chối mình Ngọc Yên liền nhìn về phía Thục Ly nhờ sự giúp đỡ.
“Con bé mới đến nơi này được một năm, không có nhiều bạn bè chỉ biết mỗi Ngọc Nghi và con thôi. Ngọc Nghi đã không thích con bé, không lẽ con cũng ghét bỏ không thể chở em con đi chơi được sao?” Thục Ly
Nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của con gái út, lại nghĩ về 16 năm Ngọc Yên phải cực khổ không ở cạnh ông, Lâm Hải cũng đã lên tiếng.
“Con đã lỡ đến đây rồi thì cứ chở em con đi một vòng rồi về.”
Vì người lớn cũng đã lên tiếng nên Vĩnh Kỳ không tiện từ chối chỉ đành đồng ý chở Ngọc Yên đi mua sắm.
Nói là chịu khổ bên ngoài 16 năm nhưng thật ra là Lâm Hải chu cấp mỗi tháng một số tiền lớn, có nhà riêng mẹ con Thục Ly chỉ tận hưởng cuộc sống giàu sang mà không bỏ ra một chút sức lực.
Ngọc Nghi rất yêu và mang hết sự tin tưởng của mình cho Vĩnh Kỳ, cô tin chắc anh sẽ không phản bội mình, chỉ là vì có người lớn ở đó nên anh mới như vậy.
Nhưng Ngọc Nghi vẫn rất giận, vì sao anh lại dễ dàng đáp ứng cô ta. Vĩnh Kỳ là người hiểu rõ Ngọc Nghi Nhất không lẽ nào không biết mối quan hệ của cô và hai mẹ con Thục Ly là bằng mặt không bằng lòng.
Dẹp hết những suy nghĩ đó trong đầu, Ngọc Nghi vào phòng liền mang những mảnh vải ra giường bắt đầu thiết kế và may thành phẩm. Nhờ vào khả năng của bản thân Ngọc Nghi sớm đã có một trang nhận thiết kế và may thủ công theo yêu cầu. Bởi vì mỗi sản phẩm đều được may rất tỉ mỉ, mẫu mã đa dạng nên Ngọc Nghi đã có cho mình một lượng khách hàng thân thiết và có cho mình mức thu nhập ổn định.
Ở trường Ngọc Nghi hoàn toàn không có bạn, cô chỉ muốn sống tốt cuộc sống của bản thân không muốn đặt niềm tin vào người khác. Cô sợ khi bản thân đặt niềm tin vào một người bản thân sẽ hoàn toàn mất phương hướng như khi cô mất đi mẹ, và cũng sợ sẽ thật lạc lỏng trong chính cuộc sống của mình như việc ba cô dần thay đổi không còn để tâm đến cô mà chỉ yêu chiều Ngọc Yên xinh đẹp và luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Ngọc Nghi vừa tan học đã thấy xe Vĩnh Kỳ đậu trước cổng trường, liền biết chắc chắn anh đã biết sai và đến để xin lỗi mình. Trong cuộc sống của cô hiện tại chỉ có mình Vĩnh Kỳ khiến cô tin tưởng tuyệt đối, tin chắc chắn anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ mình.
“Ngọc Nghi, anh ở đây.”
Vĩnh Kỳ vẫy tay gọi cô, Ngọc Nghi cũng nhanh chóng đi bến bên cạnh anh. Nhìn thấy trên tay anh đang cầm loại trà sữa cô thích nhất tâm trạng Ngọc Nghi liền trở nên vui vẻ.
“Em tưởng anh đã quên người bạn gái như em rồi.”
“Làm sao có thể, anh đến là để chuộc lỗi với em đây. Anh chở em đi ăn nhé, trà sữa này cho em trước.”
“Lần này em tha cho anh đó.”
Ngọc Nghi nhận lấy ly trà sữa rồi cùng Vĩnh Kỳ lên xe đi đến nhà hàng bọn họ hay đến. Vì là khách quen nên nhân viên nhà hàng rất nhiệt tình chào hỏi và sắp xếp chổ ngồi cho họ.
“Ngọc Nghi, anh biết là em không thích Ngọc Yên.”
“Anh biết là tốt.”
“Anh thấy con bé đó cũng không đến nổi xấu tính, chỉ là có chút bướng bỉnh muốn hơn thua với em. Chắc cũng vì trước đó em ấy chịu cực khổ nhiều.”
“Anh bị Ngọc Yên tẩy não rồi sao.”
“Em không thích con bé đó cũng đã thái độ với nó một năm rồi, hay em thử chấp nhận nó xem.”
“Nếu anh không muốn ăn nữa thì chúng ta về, em không muốn nói chuyện này với anh.”
“Em đừng có không nói lí lẽ như thế, tính tình em ngày càng xấu đi rồi.”
Ngọc Nghi nhịn không nổi nghe người đàn ông của mình nói lời bênh vực đứa mình ghét lại còn nói mình không có lí lẽ, tính khí xấu cô trực tiếp đập đôi đũa trên tay xuống bàn.
“Anh ăn đi, em no rồi. Em về trước.”
Vậy mà Vĩnh Kỳ cũng không thèm giữ cô lại cứ để cô rời đi như thế. Ngọc Nghi thật không thể tin Ngọc Yên đã chiếm mất người ba của cô, gia đình của cô bây giờ đến cả người đàn ông của cô mà Ngọc Yên cũng có thể lấy lòng được.
Trên đường đi bộ về nhà Ngọc Nghi đã suy nghĩ rất nhiều về thái độ của Vĩnh Kỳ hôm nay, đã xảy ra việc gì mà người trước nay luôn đứng về phía cô một cách vô điều kiện lại thay đổi đột ngột như vậy.
Mang theo cơn tức giận và ấm ức đi vào nhà, lại gặp ngay Ngọc Yên khiến cô càng khó chịu, vốn tính không để ý đến cô ta đi về phòng nghỉ ngơi nào ngờ đã bị cô ta chắn trước cầu thang.
“Sao về sớm vậy, đi ăn với anh Vĩnh Kỳ sao không rủ em theo.”
“Sao cô biết tôi đi với anh ấy.”
“Yaa, lỡ miệng mất rồi. Anh Vĩnh Kỳ dặn em không được nói cho chị biết anh ấy đã nói với em.”
“Cô tốt nhất tránh xa Vĩnh Kỳ ra.”
“Chị à, chúng ta là chị em có đồ tốt phải biết chia sẻ chứ. Em cứ không tránh xa anh ấy đấy thì làm sao?”
“Tóm lại cô muốn gì?”
“Em muốn anh Vĩnh Kỳ, em nói ra rồi chị có nhận thua nhường anh ấy cho em không?”
“Cô còn quá đáng thì đừng trách tôi.”
Ngọc Yên đang đứng đối diện về phía cửa thấy ba mẹ đang đi vào liền thay đổi thái độ từ chua ngoa thành bộ dạng bị ức hiếp đáng thương. Ngọc Nghi nhìn thấy cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt còn chưa hiểu chuyện gì tay đã bị cô ta nắm lấy liên tục cầu xin.
“Chị ơi, tha cho em đi. Em không muốn giành bất cứ thứ gì của chị hết, em chỉ muốn được ở gần ba mẹ thôi. Chị đừng đánh em mà.”
Nói xong cô ta lôi kéo Ngọc Nghi vài cái rồi tự buông tay ngã ra sàn nhà.
“Ngọc Nghi con đang làm gì vậy hả?” Lâm Hải
Ngọc Nghi quay lại sau lưng thấy ba cùng dì đang đi vào mới biết lí do cô ta diễn sâu như vậy. Thục Ly gấp gáp chạy đến ôm lấy đứa con gái đang nằm khóc dưới sàn nhà của mình.
“Ngọc Nghi con làm gì em gái con khiến nó thành ra bộ dạng đáng thương thế này.” Thục Ly
“Mẹ, ba mẹ đừng trách chị hai. Là con không tốt, hôm trước con cùng anh Vĩnh Kỳ đi mua sắm nên chị giận chỉ mới đánh con vài cái và xô con ngã thôi.” Ngọc Yên
Nhìn bộ dạng diễn sâu của Ngọc Yên khiến Ngọc Nghi cẩm thấy ngứa mắt.
“Cô diễn cũng thật tệ, khóc mãi mà nước mắt còn chưa có giọt nào kìa. Thật đáng khinh.” Ngọc Nghi
Ngọc Nghi liền cảm thấy một bên mặt của mình đau rát, là ba Lâm Hải đã đánh cô. Cái tát rất mạnh, Ngọc Nghi mở to đôi mắt đang sắp ướt lệ nhìn người ba đã từng hết mực yêu thương mình bây giờ lại chỉ vì một câu nói của Ngọc Yên mà ra tay đánh cô.
Hai mẹ con Thục Ly cũng bị cảnh trước mắt làm cho đứng hình quên cả phải diễn bộ dạng đáng thương. Họ chỉ nghĩ sẽ khiến ba Lâm Hải trách mắng Ngọc Nghi chứ không nghĩ ông ấy lại ra tay như vậy. Như nhận ra bản thân vừa mới đánh con gái Lâm Hải lập tức tiến lại gần muốn chạm vào Ngọc Nghi nhưng cô đã lùi bước né tránh.
“Ba, ba xin lỗi. Ba nhất thời tức giận.” Lâm Hải
“Ông bình tĩnh, đừng tức giận hại thân thể. Chuyện bọn trẻ để từ từ giải quyết, tôi giúp ông pha một tách trà được không.” Thục Ly
“Còn không mau đứng dậy dìu ba con đi lại ghế.” Thục Ly nhìn con gái vẫn còn nằm dưới sàn mà lên tiếng, Ngọc Yên cũng nhanh chóng đứng dậy đỡ ba Lâm Hải.
Thấy cảnh Ngọc Yên giúp ba Lâm Hải bóp vai ở bàn trà ở phòng khách, Thục Ly giúp pha một tách trà nóng mang đến. Không ai để ý đến Ngọc Nghi đang đứng ôm một bên mặt vừa bị tát của mình.
Ngọc Nghi nhìn ba người bọn họ thật mới là một gia đình, cô từ lâu đã là kẻ dư thừa trong nhà rồi. Ngọc Nghi rơi giọt nước mắt tủi thân bỏ chạy vào phòng đóng chặt cửa, cô ngồi gục mặt dựa vào cánh cửa nước mắt không tự chủ rơi trên khuôn mắt. Giọt nước mắt lăn trên bên má bị tát lại càng khiến cô đau rát, nhưng nó không đau bằng lòng cô lúc này.
Người yêu cô vì Ngọc Yên nói cô không có lí lẽ, ba Lâm Hải cũng vì cô ta mà ra tay tát đứa con gái ông ấy từng coi là bảo bối. Hai người thân duy nhất mà cô tin tưởng đã làm sớm không còn tin tưởng cô như trước nữa .
Ngọc Nghi không biết bản thân đã khóc bao lâu, lúc cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau cô nằm co ro ngay cửa phòng. Tự nhìn bộ dạng của bản thân cô cảm thấy bản thân thật thất bại, chẳng lẽ cứ không được xinh đẹp không tỏ ra yếu đuối sẽ không được yêu thương sao.
Cô cố gắng chỉnh trang che mất đi bộ dạng đáng thương của mình trong gương.
“Ngọc Nghi, mở cửa. Là anh đây.”
Là giọng của Vĩnh Kỳ, cô vừa nghe liền có thể nhận ra. Vì những lời anh nói hôm qua nên cô đắn đo không biết có nên mở cửa cho anh hay không, nhưng vì hiện tại ngoài Vĩnh Kỳ ra thì Ngọc Nghi không còn ai khác để tin tưởng. Cô đã đi đến mở cửa để anh vào.
Vĩnh Kỳ rất nhanh có thể phát hiện ra đôi mắt Ngọc Nghi có chút sưng, bên má vẫn còn vệt đỏ do bị đánh liền biết tối qua chắc chắn cô đã rất đau lòng và khóc rất nhiều.
“Em đã khóc sao?”
“Chỉ là một chút uất ức nhỏ thôi. Không đáng bận tâm.”
“Ở dưới nhà anh đã nghe ba em nói về chuyện hôm qua.”
“Anh thấy sao về chuyện đó.”
“Anh tin em, anh biết rõ em. Nhanh đưa mặt anh kiểm tra giúp em.”
Ngọc Nghi ngoan ngoãn đưa mặt cho mình để Vĩnh Kỳ kiểm tra, xem ra anh vẫn là người duy nhất cô có thể tin tưởng lúc này.
“Em cũng đừng giận ba em, ông ấy không cố ý đâu.”
“Dạ, em cũng xin lỗi anh về chuyện hôm qua em bỏ về giữa buổi ăn.”
“Không sao, chỉ là một bữa ăn. Hôm khác chúng ta liền có thể tiếp tục.”
Vĩnh Kỳ đưa tay ôm cô vào lòng nhẹ nhàng từng chút an ủi cô, chính bởi vì sự dịu dàng của anh dành cho cô đã khiến bản thân cô sớm xem anh là người thân không thể thay thế của mình.
“Vĩnh Kỳ, sau khi em tốt nghiệp chúng ta có thể kết hôn không?”
Vĩnh Kỳ vốn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với Ngọc Nghi nên khi nghe cô hỏi anh không biết phải trả lời như thế nào, lúc bắt đầu anh chỉ xem cô là em gái nhưng về sau đó lúc cô tỏ tình anh vì thấy cô tội nghiệp không nỡ từ chối nên đã đồng ý làm bạn trai của cô. Thời gian họ quen nhau cũng đã được nữa năm anh vẫn không nghĩ thứ tình cảm của mình giành cho cô là tình yêu.
“Em còn rất nhỏ không nên tính đến chuyện này.”
“Em đã 19 tuổi rồi.”
“Em nghe lời anh được không? Anh còn phải lo cho sự nghiệp, công ty vẫn còn trong giai đoạn khởi nghiệp có rất nhiều chuyện phải lo.”
Cuộc nói chuyện của Ngọc Nghi cùng anh đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
“Anh, chị xuống ăn sáng. Ba mẹ đang đợi.” Ngọc Yên
Bình thường gia đình ba người bọn họ có bao giờ gọi cô xuống ăn sáng cùng đâu, hôm nay lại tự nhiên thay đổi, lên tận phòng kêu cô xuống ăn sáng sao.
“Nghe lời, chúng ta xuống ăn sáng. Để ba với dì đợi sẽ không hay.”
Ngọc Nghi cùng anh bước ra khỏi phòng, Ngọc Yên liền đi bên còn lại của anh liên tục hỏi thăm đủ thứ chuyện. Ngọc Nghi nhanh chóng bị đẩy khỏi câu chuyện của bọn họ và trở thành người thừa thải khi đi bên cạnh người yêu của mình. Đến bàn ăn cô ta cũng ngồi bên cạnh Vĩnh Kỳ.
“Anh Vĩnh Kỳ về sau nhất định phải thường xuyên đến nhà em ăn cơm đó, mọi người sớm đã xem anh là người nhà chỉ có chị 2 là không chịu để anh đến thường xuyên.” Ngọc Yên
“Có cơ hội anh sẽ đến.” Vĩnh Kỳ
“Ngọc Nghi, ba xin lỗi về chuyện tối qua là do ba quá kích động.” Lâm Hải
Thấy Ngọc Nghi không trả lời Ngọc Yên liền muốn châm dầu vào lửa.
“Rõ ràng mình có lỗi, ba đã xuống nước còn tỏ thái độ.” Ngọc Yên
“Chỉ là tôi quên hết chuyện tối qua rồi, không tính toán nhiều giống cô.” Ngọc Nghi
“Không nhớ gì là tốt, bỏ qua chuyện không vui gia đình liền có thể hòa thuận.” Lâm Hải
“Con ăn xong rồi, anh Vĩnh Kỳ có thể đưa em đến trường không.” Ngọc Nghi
Vĩnh Kỳ liền đồng ý chào người lớn rồi đứng dậy muốn cùng Ngọc Nghi rời đi nhưng tay lại bị ai đó nắm lại, là Ngọc Yên.
“Anh ấy còn chưa ăn xong, chị đừng ích kỉ mình ăn no lại bắt người khác không ăn nữa chứ.”
Ngọc Nghi gỡ tay đang nắm lấy tay Vĩnh Kỳ ra, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Yên.
“Anh ấy là người yêu tôi, anh ấy không ý kiến cô ý kiến việc gì? Không lẽ cô muốn trước mặt ba mẹ cô thể hiện rằng đang muốn cướp người yêu của tôi sao?” Ngọc Nghi
Ngọc Yên nghe đến ba thì liền sợ sẽ bị nghi ngờ liền bày ra bộ dạng nạn nhân.
“Ba mẹ, chị 2 lại ức hiếp con. Con chỉ là lo anh Vĩnh Kỳ đói, không có ý khác.” Ngọc Yên
“Được rồi, không cãi nhau. Con nhanh ngồi xuống ăn tiếp, Vĩnh Kỳ con đưa Ngọc Nghi đi học giúp bác.” Lâm Hải
“Sao ba có thể để anh Vĩnh Kỳ đi với chị 2, con không ăn nữa.” Ngọc Yên
Thục Ly thấy con gái đang đi quá xa mất kiểm soát liền lên tiếng nhắc nhở.
“Ngọc Yên, không được làm loạn. Vĩnh Kỳ là người yêu của chị 2 con.” Thục Ly
“Mẹ!”
“Nghe lời mẹ.”
Cuối cùng cô ta cũng chịu ngưng làm loạn, Vĩnh Kỳ thưa người lớn một lần nữa rồi cùng Ngọc Nghi rời đi.
Đi được một đoạn đường thì Ngọc Nghi đột ngột hỏi Vĩnh Kỳ.
“Anh thấy Ngọc Yên thế nào.”
Vĩnh Kỳ suy nghĩ một lúc rất lâu mới đưa ra câu trả lời.
“Cô ấy khá bướng bỉnh, nhưng không có ý xấu.”
“Thế anh thấy em có giống một cô chị kế độc ác, ức hiếp em gái mình không?”
“Sao em lại hỏi như vây?”
“Gần đây em thấy anh không còn bênh vực em như trước nữa, anh chỉ im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra thôi.”
“Em đã lớn rồi, không thể cả đời dựa vào người khác. Phải học cách tự chăm sóc bản thân.”
Nghe câu trả lời của Vĩnh Kỳ, Ngọc Nghi không hỏi thêm bất cứ gì im lặng ngồi nhìn bên ngoài cửa sổ. Xe dừng lại trước trường cô chỉ chào tạm biết anh qua loa rồi tự mở cửa bước xuống xe.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play