Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

SỐNG LẠI LÀM BÁ VƯƠNG HOA

Chương 1: Bước vào cửa hào môn

Hôm nay là ngày đầu tiên đích nữ Ngô Cẩn Huyên được đón về Ngô gia. Thiếu nữ 16 tuổi lần đầu đặt chân vào hào môn cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Cô bẽn lẽn đẩy xe lăn cho một ông lão lớn tuổi, đôi mắt ngây ngô dáo dác nhìn mọi thứ.

Đêm nay, Ngô Cẩn Huyên mặc trên mình một bộ váy xinh đẹp được đặt may tinh xảo, phần chân váy nổi bật với 16 viên kim cương sáng lấp lánh, trông cô không khác nào một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích. Nhưng trái ngược với sự hào nhoáng đó lại là cử chỉ dè dặt, hai tay đan vào nhau không dám chạm vào thứ gì, dường như chỉ sợ đôi bàn tay này sẽ làm ô uế cánh cửa hào môn. Đó là điều Ngô Cẩn Huyên được viện trưởng dặn trước khi được gia chủ Ngô gia đón về.

Ngô gia là một trong những đại gia tộc lớn ở Đô Thành. Thế lực kinh tế đứng đầu, quyền lực thì lại càng không cần phải bàn cãi. Nhưng ngặt nỗi, Ngô lão gia chỉ có độc đinh một người con trai, gọi là Ngô Việt Bân. Ngô Việt Bân tướng mạo anh tuấn nhưng năng lực quả thực không bằng cha mình năm xưa. Dưới thời của ông, tập đoàn Ngô thị vẫn hoạt động bình thường trên quỹ đạo nhưng lại không tạo được bước ngoặt nào.

Tuy vậy xét về mặt tiền tài, Ngô gia bọn họ căn bản không thiếu, cái cần nhất là người thừa hưởng gia sản lại không có. Điều Ngô lão gia coi trọng nhất chính là máu mủ ruột già, nhưng Ngô Việt Bân hai đời vợ vẫn không có con. Mãi đến khi người vợ thứ hai bỏ đi, Ngô gia làm lễ cưới vợ ba về, quá tam ba bận cuối cùng nhà họ Ngô cũng có cháu nối dõi tông đường. Đứa trẻ sinh ra trong mong mỏi của toàn bộ gia tộc.

Nhưng ông trời thật biết trêu ngươi, đứa cháu gái mới sinh ra được ba tháng thì bị bắt cóc, Ngô gia tiếp tục trống ghế người thừa kế. Ngô lão gia sau khi cháu gái bảo bối mất tích liền lâm bệnh nặng, dây thần kinh chèn ép các bó cơ khiến ông bị liệt hai chân. Ngô lão phu nhân sau đó đi đủ các loại chùa chiền miếu đền, cầu khấn bốn phương tám hướng, cuối cùng Ngô gia cũng đón được một tin lành. Họ đã có người thừa kế gia tài. Tuy đứa cháu gái mất tích là bóng đen trong lòng Ngô lão gia, nhưng vì gia tộc ông chấp nhận đón đứa cháu gái thứ hai về, nhưng con bé lại là con riêng của Ngô Việt Bân và tình nhân.

Đứa cháu gái thứ hai được đặt tên là Ngô Châu Sa. Đứa bé vừa sinh ra đã được hưởng vô vàn vinh hoa phú quý, từ trên xuống dưới, không ai là không tìm cách nịnh bợ, coi Ngô Châu Sa là viên minh châu trên tay mà nâng mà hứng chỉ đơn giản vì một lí do đó là cô bé này chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngô bấy giờ. Mẹ ruột của Ngô Châu Sa là Đường Mẫn Hoa từ tiểu tình nhân nhỏ bé, dựa hơi con gái, dần dần trở thành Ngô thiếu phu nhân cao quý. Còn về phần Thương Ngọc – thiếu phu nhân năm xưa, sau khi con gái bị mất tích, bà dần mắc chứng rối loạn tâm thần, luôn tự hành hạ bản thân mình, sống tiếp không quá mấy năm thì qua đời.

Ngô lão gia 16 năm qua sống trong nỗi nhớ nhung người cháu gái đầu lòng. Với ông đó là máu mủ, là tình thân, không gì có thể chia cắt được họ. Ông trời đã trêu đùa với cái thân già này 16 năm, cuối cùng cũng có tin tức về cháu gái thất lạc. Vào sinh nhật thứ 15 của Ngô nhị tiểu thư, lần đầu tiên Ngô lão gia đến tham dự. Ngô gia trên dưới không ai là không biết, ngày sinh nhật của Ngô Châu Sa chính là ngày tròn một năm đích nữ đầu lòng mất tích. Chính vì thế, vào ngày này, Ngô lão gia năm nào cũng đóng cửa, nhốt mình trong từ đường nhà họ Ngô để cầu nguyện.

Nghe tin ông nội năm nay đến dự sinh nhật mình, Ngô Châu Sa chưa kịp vui mừng thì bữa tiệc hôm ấy, lại có sự xuất hiện của một vị khách khiến cuộc đời cô hoàn toàn thay đổi. Ngô đại tiểu thư chính thức trở về.

Nụ cười trên môi Ngô Châu Sa còn chưa kịp tắt, giây tiếp theo, ánh mắt thiếu nữ liền trùng xuống. Hôm nay là ngày vui của cô, là ngày viên minh châu Ngô gia thành tâm điểm nổi bật nhất. Ấy vậy mà, lần đầu tiên ông nội dự sinh nhật cô lại là để dắt đứa cháu gái thất lạc về ra mắt, không những thế lại còn tặng cho đứa trẻ đó bộ váy đính 16 viên kim cương đắt giá. Móng tay Ngô Châu Sa ghim chặt trong lòng bàn tay hằn lên những vết đỏ, cô nở một nụ cười khiêu khích đi đến trước mặt Ngô Cẩn Huyên. “Chào chị, lần đầu gặp mặt. Chắc hẳn chị là người cháu nuôi mà ông nội nhắc tới đúng không ?”

Câu nói vừa dứt, ánh mắt Ngô lão gia tối sầm, ông nghi hoặc nhìn đứa cháu gái thứ hai của mình. Ông còn chưa kịp lên tiếng đáp lời, Ngô Việt Bân đã lập tức bước tới, tay cầm một chiếc thìa bạc gõ vào ly rượu vang, cười gượng gạo.

 “Chào buổi tối mọi người, cảm ơn các vị đã đến dự sinh nhật của con gái bảo bối của tôi. Xin giới thiệu một chút, đứa trẻ này là Ngô Cẩn Huyên, là cháu nuôi của cha tôi cũng như là con gái nuôi của tôi.”

Ba chữ ‘con gái nuôi’ làm cho Ngô Cẩn Huyên như từ trên cao rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Cô chỉ biết giương mắt nhìn cha ruột thân mật ôm em gái, lớn giọng gọi cô một tiếng con nuôi. Ngô lão gia vì chuyện này mà lên cơn đau tim đột xuất, ngất tại chỗ. Từ đó trở đi, Ngô Cẩn Huyên trong mắt mọi người chỉ là một đứa con nuôi không địa vị.

Trong bệnh viên lạnh lẽo, Ngô lão gia dần dần hồi tỉnh. Điều đầu tiên ông làm là cho gọi Ngô Cẩn Huyên đến. Mãi khi thấy cháu gái đến bên giường bệnh, ông mới yên tâm. Giây tiếp theo, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ba người còn lại trong phòng bệnh.

“Châu Sa, giải thích đi. Tại sao hôm qua cháu lại nói Huyên Huyên là chị gái nuôi của cháu?”

Như thể sợ con gái phải chịu ủy khuất, Ngô thiếu phu nhân vội vàng cướp lời: “Cha, Sa Sa làm như thế cũng đâu có sai, cha cứ nghĩ mà xem nếu như trong tiệc sinh nhật của con bé, ông nội ruột lại dẫn một đứa con gái khác về tuyên bố cháu ruột, mặt mũi Sa Sa sau này còn để đâu? Mặt mũi Ngô gia phải vứt chỗ nào?”

“Đường Mẫn Hoa, chuyện Ngô gia không đến lượt vợ lẽ như cô lên tiếng.” Ngô lão gia hét lớn, nhịp thở đột nhiên trở nên dồn dập, hô hấp khó nhọc.

  Phải biết là Ngô lão là người sống có tình, cả đời ông chỉ có duy nhất một mình bà nội của Ngô Cẩn Huyên. Ấy vậy mà đứa con trai duy nhất của ông thì có hẳn ba đời vợ nay lại còn dắt thêm một ả đàn bà bên ngoài trở về còn tùy tiện sinh một đứa nhỏ. Thấy vậy, Ngô Việt Bân nhanh chóng tiến tới hóa giải tình hình.

“Cha, cha bình bĩnh đi. Sa Sa nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Đường Mẫn Hoa cũng có ý tốt, vả lại cô ấy bây giờ là vợ chính danh ngôn thuận của con, cha đừng quá khắt khe chuyện năm xưa nữa.”

Ngô lão gia tức giận, dùng hết sức vung tay tát con trai một cái. Do ông còn yếu nên cái tát này lực không nhiều, nhưng bên má Ngô Việt Bân vẫn đỏ lên một mảng.

“Hồ đồ! Loạn hết rồi. Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, vậy mày bao nhiêu tuổi rồi thằng bất hiếu này? Trước mặt con gái ruột của mày mà mày dám nói với mọi người nó là con nuôi. Thằng nghịch tử này, tao không có đứa con vong ơn bội nghĩa như mày. Đến máu mủ tình thâm mày cũng không dám nhận.”

“Cha, cha bình tĩnh đi. Là con sai, được chưa ?”

“Mày…”

“Nhưng cha nói như thế cũng không đúng, Sa Sa cũng là con gái ruột của con.”

Để tránh cho người duy nhất trong ngôi nhà này coi cô là gia đình vì mình mà lên cơn đau tim, Ngô Cẩn Huyên im lặng nãy giờ bên giường bệnh mới nhẹ nhàng lên tiếng trấn an: “Ngô lão gia, chuyện này không có gì to tát, ông đừng tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể.”

“Gọi ông nội. Huyên Huyên, ta là ông nội ruột của con. Ngày nào ta còn sống thì Ngô gia không ai dám làm gì con.”

Ngô Cẩn Huyên một tay vuốt lưng cho ông lão, nhẹ giọng: “Ông nội, con thấy mọi người làm vậy cũng chỉ vì gia tộc. Dù sao đã lỡ lời trong một bừa tiệc lớn rồi, con thành con nuôi Ngô gia cũng còn tốt hơn là đứa trẻ không cha không mẹ ở cô nhi viện.”

Nhìn cháu gái mới có 16 tuổi đã biết suy nghĩ chu toàn cho gia tộc, Ngô lão gia càng thêm đau lòng. Đứa trẻ này 16 năm qua đã phải chịu đựng những gì cơ chứ ?

Ông thở dài, cuối cùng cũng vì một lời của cháu gái mà thỏa hiệp: “Được. Tôi đồng ý với mấy người để Huyên Huyên tạm thời làm con nuôi nhà họ Ngô với một điều kiện. Việt Bân, tôi cho anh nửa năm để công khai thân phận thực sự của cháu gái tôi. Con bé là con ruột của anh.”

“Vâng thưa cha.” Ngô Việt Bân nhìn cha trước giờ nghiêm khắc, ấy vậy mà vì một lời nói liền thay đổi. Ông vội vàng gật đầu, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía con gái đầu lòng của mình. Đứa trẻ này, tuy là con ruột nhưng lại không ở cạnh ông từ nhỏ nên hiện tại cảm giác có chút xạ lạ.

 

Chương 2: Tang gia

Cứ thế, gần nửa năm nay, Ngô Cẩn Huyên sống tại biệt thự riêng của Ngô lão gia ở ngoài ngoại ô, phụng bồi ông dưỡng bệnh.

Ngô lão gia trong mắt mọi người đều là hình ảnh mạnh mẽ, dứt khoát trên thương trường. Năm đó dưới tay ông, Ngô gia lúc nào cũng ở trong thời kì đỉnh phong nhất. Nhưng mấy ai biết rằng, khi về già, sống cùng người cháu gái mà ông luôn khao khát tìm kiếm bấy lâu, Ngô lão lại trở thanh một ông nội bình thường như bao người ông khác. Ông không phải đánh chống khua chiêng giữ thể diện gia tộc, cũng không phải gồng mình gánh vác mọi thứ, mà chỉ đơn giản làm một ông nội vui vẻ, ngày ngày cùng cháu gái sống hòa thuận.

Ngô Cẩn Huyên là đứa trẻ không cha không mẹ từ nhỏ, 16 tuổi lần đầu biết được gốc gác của mình thì lại bị cha ruột gọi một tiếng con nuôi, cuộc đời cô hạnh phúc nhất có lẽ là được ở bên ông nội của mình.

Nhưng hạnh phúc ấy chưa kéo dài bao lâu, nửa năm sau, Ngô lão ngã bệnh. Suốt một tháng tĩnh dưỡng và chiến đấu với bệnh tật, cuối cùng cũng không thể nào qua khỏi. Vào một chiều nắng nhạt mùa hạ, ông chính thức qua đời, bỏ lại đứa cháu gái mới đoàn tụ được không lâu một mình cô đơn trên thế gian này.

 Đám tang của ông được tổ chức rất lớn, toàn bộ khách khứa từ khắp nơi đều đổ về Ngô gia tham dự, chia buồn cùng gia quyến. Vào ngày đưa tiễn linh cữu của ông về với đất mẹ, toàn bộ Ngô gia từ trên xuống dưới không ai là không khóc lóc, kêu thương. Chỉ duy nhất một mình Ngô Cẩn Huyên đứng lặng người nhìn khung ảnh của ông nội, mắt không rơi lấy một giọt lệ.

Không phải là cô không có thương ông, so với đám người khóc lóc kêu gào, ngất lên ngất xuống nửa ngày kia thì mấy ai dám đứng trước mặt cô bàn luận xem tình cảm của ông nội dành cho ai nhiều hơn. Ngô Cẩn Huyên không khóc là vì cô không thể khóc. Cô không muốn tin rằng người cô yêu thương nhất trên cõi đời này lại ra đi một cách bất ngờ như thế, không muốn tin rằng ông nội cứ thế mà rời bỏ cô. Ngô Cẩn Huyên rất sợ, cô sợ rằng nếu bản thân khóc rồi, ông nội sẽ lại vì thế lo lắng, cho đến lúc cuối cùng cũng không thể yên nghỉ.

Chính vì thế, trong suốt thời gian cử hành tang lễ, không ai nhìn thấy giọt nước mắt nào của người cháu nuôi trên danh nghĩa này. Tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt dò xét cùng khinh thường.

Đêm hôm đó, tại phòng khách lớn Ngô gia, ba người một nhà ngồi với nhau, sắc mặt ai cũng trầm xuống, bầu không khí yên lặng không ai dám lên tiếng. Gia chủ Ngô Việt Bân vừa mất cha, ông còn quá đau buồn. Đường Mẫn Hoa lau nước mắt, khéo léo tiến đến an ủi chồng: “Việt Bân, anh cũng biết cha yêu thương chúng ta, cha mất không phải lỗi của ai cả. Anh đừng tự trách bản thân mình như thế.”

Ngô Châu Sa thấy vậy cũng đi đến ôm lấy cha, giọng nói không giấu được sự nghẹn ngào: “Cha, ông nội đi rồi, cha cũng đừng quá đau buồn. Vẫn còn con và mẹ luôn ở đây cùng cha.”

Một cảnh gia đình ba người nương tựa vào nhau chia sẻ buồn vui này Ngô Cẩn Huyên nhìn đến quen mắt. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến đến, theo bổn phận đặt lên bàn mấy li trà ấm nóng.

Vừa thấy cô, Đường Mẫn Hoa đã xù cả lông: “Ngô Cẩn Huyên, ông nội cô vừa mất mà cô cũng ung dung quá nhỉ?”

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Chị chắc hẳn cũng rất buồn.”

“Nó còn không thèm rơi một giọt nước mắt.”

Nhìn hai mẹ con họ kẻ tung người hứng, rồi lại nhìn ánh mắt khó tả của người cha ruột, Ngô Cẩn Huyên lặng lẽ trở về phòng.

Biệt thự Ngô gia diện tích rất rộng, Ngô Châu Sa ở phòng ngủ lớn dành cho đại tiểu thư, còn đại tiểu thư chân chính là cô thì ở phòng ngủ cho khách. Nhưng đó là trước đây, lúc Ngô Cẩn Huyên từ nhà riêng của Ngô lão nhà về, họ sắp xếp cho cô ở đó ngủ mấy ngày. Còn bây giờ, Ngô lão vừa mới mất, Ngô Cẩn Huyên chuyển về đây ở hẳn thì phòng của cô lại là một phòng nhỏ nằm cạnh khu bếp. Chỗ đó chính là phòng dành cho hầu gái giúp việc. Đương nhiên chuyện này Ngô Việt Bân không hề biết, hay nói đúng hơn là ông ta cũng chẳng để tâm.

Trong căn phòng nhỏ chật hẹp, Ngô Cẩn Huyên vừa bước vào liền ngồi thụp xuống. Cô lấy từ trong túi ra một tấm ảnh nhỏ, từng giọt nước mắt nóng hổi đua nhau rơi xuống, ướt đẫm một mảng váy. Trong bức ảnh là hình của cô và ông nội.

Cánh tay nhỏ bé bấu chặt gấu váy, cố gắng kiềm chế tiếng khóc nức nở. Cô thật sự rất nhớ ông nội. Tuy thời gian cả hai ở cùng nhau không nhiều nhưng đó lại là quãng thời gian đẹp nhất.

Ngô Cẩn Huyên từ nhỏ lớn lên ở cô nhi, không có cha cũng chẳng có mẹ, ở đó chỉ có viện trưởng là người giám hộ hợp pháp. Viện trưởng tuy không đánh đập quá tàn nhẫn nhưng trong khẩu phần ăn của những đứa trẻ ông ta luôn cố tình cắt xén tối đa có thể. Chính vì vậy ngày đầu tiên nhìn thấy cô, ông nội không khỏi đau lòng vì cô quá gầy, quá nhỏ bé so với bạn bè cùng trang lứa. Thậm chí khi nghe tin cô là thiên kim tiểu thư, viện trưởng không ngừng nỉ non vào tai cô những lời khó nghe. Ông ta nói cô lớn lên trong cô nhi viện thì cũng chỉ mãi là một đứa trẻ bẩn thỉu, không xứng đáng bước chân vào hào môn.

 Điều này Ngô Cẩn Huyên vốn định sau khi trở về sẽ nói cho cha ruột, nhưng sau đêm sinh nhật của Ngô Châu Sa, cô liền im bặt, âm thầm chôn quá khứ của mình sâu chặt trong trái tim nhỏ bé.

Ngô lão gia là một ông nội rất tốt. Sống cùng ông, Ngô Cẩn Huyên chưa từng phải đụng tay đụng chân làm gì, kể cả cô muốn nấu cho ông một bữa cơm, ông cũng ngăn cản. Ông nội nói, cô là thiên kim, là viên kim cương nhỏ quý giá của ông, ông không muốn cô phải động đến bất cứ việc gì. Ông nội nắm lấy tay cô, nhìn với vẻ yêu chiều: “Bàn tay này là để nâng niu, không phải để làm những việc như thế.” Ngô Cẩn Huyên xòe lòng bàn tay, nhẹ nhàng áp vào má như đang hồi tưởng lại hơi ấm của ông nội.  

Ngô Cẩn Huyên ban đầu đối với mọi thứ còn xa lạ, phép tắc lễ nghĩa, cái gì cũng không biết. Nhưng mặc cho thái độ có hơi bài xích mọi thứ của cô, ông nội vẫn rất kiên nhẫn hướng dẫn cô từng chút từng chút, dáng vẻ hết sức hiền từ.

Đối với cô, ông nội là người thân duy nhất, cô từng tự dặn lòng sẽ chăm sóc cho ông cả đời, sẽ cùng ông câu cá, ngắm hoa, thưởng trà, cùng ông sống những ngày tháng yên bình nhất.

Những chính vì cuộc sống hạnh phúc đến một cách bất ngờ này khiến cô bỗng chốc quên mất một điều rằng, ông trời chưa từng nhớ đến cô. Vào một buổi chiều nắng hạ, Ngô Cẩn Huyên ngồi bên giường của ông nội mình, vui vẻ đọc cho ông nghe một cuốn sách mà hôm nay cô học được. Ông nội mỉm cười, yên lặng lắng nghe cho đến lúc cô đọc xong một đoạn. Sau đó ông giơ bàn tay nhăn nheo, hiền từ xoa đầu cháu gái: “Huyên Huyên, con giỏi lắm, ông nội tự hào về con. Giờ ông muốn chợp mắt một lát, Huyên Huyên ngoan ra ngoài chơi nhé. Ông nội yêu con.” Chính Ngô Cẩn Huyên không cũng không ngờ được rằng câu nói yêu thương ấy là điều ấm áp cuối cùng cô có thể cảm nhận được trên thế gian này.

Ngô Cẩn Huyên 16 tuổi lần đầu có người thân lại cũng chính là lần cuối có gia đình, ông nội cô chính thức xa rời trần thế.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, một bé gái ngồi bệt trước cánh cửa của căn phòng nhỏ tối tăm đến đáng sợ. Cô gục đầu, khóc rất lâu, khóc đến nỗi trái tim như quặn thắt, hô hấp trở nên khó nhọc nhưng vẫn cố gắng bịt lấy chặt miệng để không phát thành tiếng.

Chương 3: Thiên kim giả

Dưới danh nghĩa Ngô lão gia, Ngô Cẩn Huyên được lo học phí đầy đủ cho đến khi cô tốt nghiệp đại học, nhưng khoản tiền này ấy vậy cũng bị người khác cướp mất một nửa.

Nghe thật mỉa mai nhưng đường đường là đại tiểu thư Ngô gia, thiên kim thế gia Ngô Cẩn Huyên sáng đi học, chiều đi làm thêm trang trải học phí, tối về hầu hạ mẹ kế và em gái.

Cuộc sống của cô gần 6 năm nay chẳng khác nào tra tấn. Ngô Việt Bân kể từ sau khi cha mất cũng lăn ra ngã bệnh liệt giường, Ngô gia cứ thế rơi vào tay mẹ con Đường Mẫn Hoa. Dưới mí mắt của bà, Ngô Cẩn Huyên chính là một đứa con hoang, một đứa bẩn thỉu còn hèn hạ hơn đám kẻ hầu người ở nơi này.

Từ năm thứ hai sống ở Ngô gia, Ngô Cẩn Huyên bị ám ảnh tâm lí nặng. Cuộc sống giày vò từng giây từng phút khiến cô liên tục tìm đến cái chết. Cô làm đủ trò để hủy hoại bản thân nhưng đều bị Đường Mẫn Hoa ngăn lại. Bà ta nói đứa như cô không có quyền được chết. Chính vì vậy, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Ngô Châu Sa, Ngô Cẩn Huyên được đưa đi điều trị tâm lí nửa năm trong bệnh viện tâm thần. Mãi cho đến khi bác sĩ nói cô đã bình thường trở lại, không còn tìm đến cái chết nữa, Ngô Cẩn Huyên mới được trả về. Khuynh hướng tâm lí của cô lúc này cũng thay đổi. Cô đúng thật là không muốn chết, nhưng lại sống hết sức vô hình. Cô chấp nhận tất cả mọi thứ mà không đòi hỏi hay cầu xin. Thật ra sâu trong tâm trí, Ngô Cẩn Huyên lúc nào cũng muốn là đứa cháu gái tài giỏi của ông nội, vậy nên cô ngoài mặt cố gắng học hỏi, rèn luyện, tất cả những chuyện còn lại cô đều không có hứng thú.

Nhìn qua thì không ai thấy được sự khác thường, nhưng họ đâu biết rằng Ngô Cẩn Huyên dưới lớp quần áo dài là một cơ thể không lành lặn. Trên người cô chi chít vết sẹo trông rất đáng sợ. Đó là kết quả của những trận đòn roi mà mẹ con Ngô Châu Sa dành cho cô mỗi khi họ lên cơn điên.

Có một lần, sau khi trở về từ viện tâm lí, lúc Ngô Cẩn Huyên 18 tuổi, không may làm bẩn bộ váy yêu thích nhất của Ngô Châu Sa. Kết quả ly trà nóng còn đang đặt trên bàn, cô ta vung tay không thương tiếc ném thẳng vào Ngô Cẩn Huyên. Nước trà nóng bỏng xuyên qua lớp vải của quần áo, thấm lên da cô, bỏng rát. Nhưng điều khiến mọi người không ngờ đến là Ngô Cẩn Huyên mặt không cảm xúc, không khóc cũng chẳng gào. Vì vết thương không được xử lí sạch sẽ kịp thời, phần trước ngực cô chính thức có thêm một vết sẹo xấu xí.

Vào năm Ngô Cẩn Huyên 20 tuổi, lần đầu tiên bước chân vào cánh cửa đại học. Ngày cô nhận được giấy báo đỗ vào một trường danh tiếng là ngày Ngô Châu Sa thi trượt. Tuy hơn Ngô Châu Sa một tuổi nhưng cô đi học chậm so với bạn đồng trang lứa một năm. Sau khi biết cô thi đỗ, Đường Mẫn Hoa đã kéo lê cô, ném vào nhà kho. Bà ta khóa cửa, lớn tiếng gào lên rằng sẽ không cho cô đi học. Ngô Cẩn Huyên bị nhốt nguyên một mùa hè, mãi cho đến một lần ông Ngô Việt Bân đang dưỡng bệnh bỗng vô tình nhớ đến đứa con cả, nói muốn gặp cô. Và sau khi biết cô đỗ trường tốt, ông lần đầu tiên xoa đầu cô, bày ra dáng vẻ tự hào của một người cha ruột. Hành động này trong mắt Ngô Cẩn Huyên chẳng có chút cảm xúc, trái lại cô còn rất mỉa mai. Nhưng dẫu sao nhờ vậy, cô mới được đi học.

Nhưng sự hành hạ của mẹ con họ chưa dừng lại ở đó. Có một lần, Lâm Trạch – vị hôn phu của Ngô Cẩn Huyên không biết vô tình hay cố ý ngắm nhìn cô, đáy mắt ánh lên một tia hứng thú. Màn này vừa hay rơi vào trong mắt Ngô Châu Sa. Tối hôm đó cô ta nói với Đường Mẫn Hoa, cho người đánh gãy chân Ngô Cẩn Huyên để cô nằm liệt giường mấy tháng.

Sự thật rằng Ngô gia với Lâm gia khi xưa có một hôn ước. Lâm Trạch là con trai trưởng, vừa sinh ra được một tuổi thì có một vị hôn thê là Ngô Cẩn Huyên. Đáng tiếc, đứa con trưởng nhà họ Ngô vừa ra đời không lâu thì bị mất tích, cả hai bên gia đình cũng không nhắc lại chuyện này. Cho tới khi Ngô lão gia dẫn cô cháu gái nuôi trong lời đồn đến, trước mặt trưởng bối nhà họ Lâm tuyên bố đây là cháu gái ruột.

Điều này lọt vào tai Ngô Châu Sa không khác gì vả thẳng vào mặt. Lâm Trạch với cô ta cùng nhau lớn lên, hai người còn là kiểu quan hệ thích nhau, hứa hẹn đủ điều. Lúc ông nội còn sống thì không dám làm bừa, nhưng kể từ khi Ngô lão gia chết, hai người họ chính thức qua lại hẹn hò. Dù vậy, Ngô Cẩn Huyên cũng chẳng mấy quan tâm. Lòng cô vốn dĩ sau khi ông nội qua đời đã khép lại, cộng thêm với những ngày tháng địa ngục ở Ngô gia, trái tim cô liền nguội lạnh. Đừng nói chuyện tình cảm trai gái, đến ngay cả bản thân mình, Ngô Cẩn Huyên cũng không còn muốn yêu thương. Cô sống vật vờ như cái bóng ở nơi đây, được mọi người gọi với cái tên thiên kim giả mạo hoặc là đứa con hoang bẩn thỉu.

Một đêm mưa năm Ngô Cẩn Huyên 23 tuổi, Lâm Trạch uống say, mò đến căn phòng nhỏ chật hẹp của cô, giở loại hành động đồi bại, ***** *** cô. Chuyện này bị người hầu sáng hôm sau phát hiện được. Họ thấy Lâm Trạch nằm bẹp trên giường ngủ ngon lành, còn Ngô Cẩn Huyên phờ phạc nằm lõa lồ dưới đất. Trên người cô không thiếu vết xước, đỏ đến chảy máu, nhưng trên khuôn mặt trắng bệch không lộ ra một chút cảm xúc, như thể một cái xác.

Chuyện này nhanh chóng lọt đến tai nhà họ Lâm, Lâm gia xưa nay rất coi trọng lời trưởng bối nên dù biết con trai mình với con gái thứ hai của Ngô gia có quan hệ cũng không dám thẳng thừng cho Ngô Châu Sa một danh phận rõ ràng. Ngô lão gia lúc còn sống hết lòng gửi gắm chuyện hôn sự của cháu gái lớn cho họ. Nay sự việc con trai cả nhà mình ăn nằm với người ta bị đồn ầm ĩ, hai ông bà Lâm gia quyết định đem Ngô Cẩn Huyên gả cho Lâm Trạch, dù sao thì Ngô gia còn đó với dòng máu của Ngô Cẩn Huyên bọn họ chắc chắn cũng không bị thiệt.

Đương nhiên sau khi biết chuyện này, Ngô Châu Sa làm loạn một trận lớn, tức tối đánh Ngô Cẩn Huyên thừa sống thiếu chết rồi nhốt lại. Lâm Trạch xin lỗi đủ kiểu, thề lên hẹn xuống mới dỗ được Ngô Châu Sa.

Trong một khách sạn cao cấp, hai thân hình hòa quyện, cùng nhau tận hưởng một đêm xuân ướt át. Tiếng rên kêu lên không ngừng, Ngô Châu sa cong người, ánh mắt phóng đãng nhìn người đàn ông trước mặt.

“Trạch ca, anh không định cưới con nhỏ đó thật đấy chứ?”

Lâm Trạch thở dốc, thân hình cao to không ngừng đưa đẩy, hai bàn tay thô bạo nắn bóp bầu ngực Ngô Châu Sa: “Đừng nói vớ vẩn. Vợ của Lâm Trạch này chỉ có thể là em, con yêu tinh bé nhỏ của anh.”

“Người ta không chịu đâu, cha mẹ anh một mực muốn đem con nhỏ kia gả cho anh.”

“Phía cha mẹ quả thực khó thuyết phục.”

Mặn nồng ân ái đủ mọi tư thế, Lâm Trạch kéo tay cô dậy, ấn cô nằm úp xuống, bản thân tiếp tục phóng đãng trụy lạc. Ngô Châu Sa ánh mắt mở to, miệng rên lên những tiếng kêu ái muội, cả cơ thể phấn khích không thôi. Cả hai tình chàng ý thiếp quấn quýt nhau nguyên cả một đêm kích tình cho đến khi thấm mệt mới dừng lại.

“Trạch ca, em có cách hủy hôn ước chết tiệt đó rồi?”

Lâm Trạch hiếu kì: “Cách gì?”

Ngô Châu Sa cười nham hiểm, mắt ánh lên một tia xảo quyệt: “Nếu như cô dâu không có, đám cưới lấy gì để diễn ra?”

“Ý em là?”

“Dù sao Ngô Cẩn Huyên đó bị bắt cóc cũng không phải lần đầu.”

------

Một tháng sau, hôn lễ nhanh chóng được diễn ra theo ý nguyện của nhà họ Lâm. Trong phòng ngủ cho khách, Ngô Cẩn Huyên mặc váy cưới, khuôn mặt không được chăm chút kĩ, cộng thêm bị đòn roi liên tục nên bình thường, cô cũng không biết bản thân mình lại còn có một mặt này. Cô nhìn bản thân trong gương, mái tóc đen dài mềm mại được búi lên tạo kiểu một cách cầu kì, gò má nhỏ bé được phủ một lớp phấn hồng hào, đôi môi trái tim đỏ mọng xinh xắn. Ngô Cẩn Huyên bỗng chốc xinh đẹp một cách thần kì, khác hẳn với thường ngày. Nhưng dù đẹp đến đâu, tròng mắt đen láy kia cũng chỉ có sự vô hồn, trông không khác gì con búp bê nằm trong tủ kính, không có chút sự tự do.

Đột nhiên, trong phòng mất điện, người giúp việc đi ra ngoài kiểm tra cầu dao, nhân viên trang điểm cũng trở về. Trong bóng tối chỉ còn một mình cô dâu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, như thể việc mất đi ánh sáng cũng không ảnh hưởng gì đến cô vậy. Một bóng đen từ ngoài cửa sổ ban công nhảy vào, tay cầm một chiếc khăn trắng tẩm thuốc mê, bịt lấy miệng cô dâu cho đến khi người ngất đi, sau đó ôm đi mất.

Cô dâu mất tích, đám cưới tạm hoãn lại. Nhà họ Lâm âm thầm phái người đi tìm tung tích của Ngô Cẩn Huyên.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play