"Ai nói tôi là hủ nữ? Mà hủ nữ thì đã làm sao? Tôi thích tôi có quyền? Ai bảo nam thần lại không thích tôi?"
Tiếng rống từ trong điện thoại trên tủ đầu giường réo rắt vang lên khiến Doãn Khả Vy phải bò dậy từ trong chiếc chăn bông mềm mại.
Đôi tay thon dài trắng nõn nà cầm lấy chiếc điện thoại ấn loạn xạ trên màn hình cảm ứng, đến khi tiếng rống rùng rợn tắt ngúm mới dừng lại.
Ngồi dậy cào cào mái tóc rối bời, lại nhìn đến màn hình điện thoại một lần nữa, hai mắt Doãn Khả Vy trợn tròn, kêu la thất thanh.
"Aaaa... Tiêu cmn rồi! Chết rồi, chết rồi!"
Liền sau đó, cô tức tốc chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt bằng tốc độ sấm sét, sau đó trở ra lục lọi tủ quần áo tìm kiếm bộ đồ ưng ý.
Sực nhớ ra hôm qua mới mua một chiếc váy mới, Doãn Khả Vy đi tới bàn trang điểm lấy chiếc túi giấy đang yên vị trên đó, tủm tỉm cười.
"Ha ha... Bảo bối a, hôm nay phải nhờ đến mày rồi!"
Diện đồ cùng trang điểm xong xuôi, Doãn Khả Vy đứng trước gương chiêm ngắm chính mình, nở nụ cười hài lòng.
Cô - Doãn Khả Vy, hủ nữ hai mươi lăm tuổi chính hiệu...
À quên, từ hôm nay cô đã quyết tâm thoát khỏi kiếp hủ nữ, tìm cho mình một chân mệnh thiên tử đúng nghĩa, tận hưởng hoan lạc cuộc sống của nữ nhân.
Tháng trước cô mới vừa được thăng chức lên làm Trưởng phòng kinh doanh của một công ty đa quốc gia có trụ sở ở New York, tiền lương tăng, địa vị cũng tăng.
Sự nghiệp thành công rồi thì bước tiếp theo dĩ nhiên phải nghĩ cách thoát khỏi kiếp FA.
Còn hủ nữ á?
Chậc, cứ để trong lòng là được rồi. Nếu mà để ba Doãn cùng mẹ Doãn biết cô vẫn còn ôm cái tâm tư này, không biết đến ngày nào bị đưa lên thớt đâu!
Hôm nay chính là một ngày cực kỳ cực kỳ quan trọng đối với cô, bởi vì cô có những hai cuộc hẹn đấy!
Cuộc hẹn thứ nhất chính là gặp mặt người bạn trên mạng đã quen biết hơn bảy năm - Mr L.
Người đề xuất gặp mặt là hắn. Mà nguyên nhân... Chậc, hắn nói hắn thích cô nha!
Ha ha... Ai nói cô không có người thích chứ? Mị lực của cô theo thời gian vẫn còn chưa xuống cấp đâu!
Ách, mà Mr L thích cô không phải bởi mị lực, hắn còn chưa nhìn thấy mặt cô kia mà! Hắn chính là thích cách nói chuyện của cô nha! Mà thực ra hắn cũng còn chưa từng nghe thấy thanh âm của cô nữa.
Kệ đi, cô cũng chẳng quan tâm đến lý do vì sao hắn thích cô, chỉ cần có thích là được.
Đợi gặp nhau rồi, hắn hối hận thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả, bởi vì cô đối với hắn trước sau vẫn chỉ dừng lại ở tình bạn, quá lắm cũng chỉ là tri kỉ hơn bảy năm mà thôi.
Cuộc hẹn thứ hai mới là quan trọng, chính là trở về trường Trung học dự lễ kỉ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường, cũng là ngày kỉ niệm bảy năm tốt nghiệp Trung học của cô.
Tuần trước nhận được thiệp mời, lại nghe được tin tức Hội trưởng hội học sinh - nam thần Lữ Thiên Luân cũng sẽ có mặt, cô đã mất ăn mất ngủ mấy ngày vì quá đỗi vui mừng.
Vì sao ư?
Hắn chính là mối tình đầu... Ách, đơn phương của cô đấy!
Doãn Khả Vy thích hắn từ năm nhất Trung học. Tuy không học chung lớp nhưng lại thường xuyên gặp nhau ở hội học sinh bởi vì hắn hội trưởng, mà cô lại kiêm chức hội phó.
Ừ thì hắn cũng cao ráo đẹp trai, lại cũng học giỏi nữa, còn được bầu làm hội trưởng hội học sinh, nên được nữ sinh toàn trường xưng tụng hai tiếng "nam thần".
Cô cũng công nhận điều đó.
Còn cô, hội phó hội học sinh, thành tích học tập cũng thuộc top đầu, nhưng là vẻ bề ngoài của cô khi đó so với hắn thì thật không xứng.
Doãn Khả Vy trông cũng thanh tú, nhưng chính vì bản thân thấy tự ti nên ít khi nào cô và hắn xuất hiện cùng nhau. Đúng hơn là cô không dám ở quá gần hắn.
Cô sợ cái khiếu thẩm mỹ của mình khiến cho nơi nào hắn xuất hiện cũng sẽ vì cô mà trở thành khó coi.
Mà thật sự cô cũng đã từng nghe không ít lời nói không hay về bản thân mình.
Cho nên chỉ khi nào bắt buộc hội trưởng và hội phó phải cùng có mặt, cô mới miễn cưỡng rụt rè đứng cạnh hắn.
Nhưng điều mà Doãn Khả Vy thấy sợ nhất là hắn có phản cảm với cô. Thà rằng cô chủ động cách xa hắn, còn hơn thấy hắn tránh xa cô.
Suốt khoảng thời gian trung học, Doãn Khả Vy luôn cho là như thế.
Nam thần là của mọi người, chỉ có thể nhìn từ xa ngưỡng mộ mà thôi.
Vậy mà cũng đã bảy năm rồi.
Từ lúc hắn đi du học cho đến khi tốt nghiệp trung học, Doãn Khả Vy còn thỉnh thoảng nghe được một số tin tức của hắn, nhưng kể từ ngày tốt nghiệp cho đến giờ, cô không còn nghe được bất cứ tin tức gì của hắn nữa.
Hắn hiện tại ở đâu, đã về nước chưa hoặc đang làm công việc gì, cô hoàn toàn không biết.
Hôm nay cuối cùng cô cũng có thể gặp lại hắn rồi, ngoài vui mừng thì cũng không kém phần thấp thỏm lo âu.
Cô luôn tự hỏi bản thân vì sao lại có cảm giác ấy?
Có lẽ là mối tình đầu khó quên đi!
Nếu gặp lại, e rằng hắn cũng chẳng nhớ từng có một người bạn tên là Doãn Khả Vy!
Mấy năm nay bước ra ngoài xã hội, Doãn Khả Vy cũng đã dần thay đổi ngoại hình của chính mình, trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Cũng không ít nam nhân theo đuổi, nhưng cô vẫn mang tư tưởng hủ nữ, vì vậy vẫn cứ ế chỏng ế chơ đến bây giờ.
Là vì cô không vừa mắt ai hay là cô vẫn tâm tâm niệm niệm về vị "nam thần" kia?
Tiến lên một bước theo đuổi nam thần hay quay đầu tìm cho mình một người bạn đời, có lẽ qua hôm nay, sau khi gặp lại hắn, cô sẽ có câu trả lời cho chính mình.
Hít sâu một hơi nhìn ngắm lại dung nhan chính mình trong gương, Doãn Khả Vy nở nụ cười ngọt ngào tràn ngập tự tin, sau đó cầm lấy túi xách bước xuống nhà.
Thấy con gái xinh đẹp đang vui vẻ xuất hiện chuẩn bị ra khỏi cửa, ba Doãn đang ngồi đọc báo trong phòng khách nở nụ cười hiền hậu, lên tiếng gọi: "Vy Vy, tính đi đâu à? Sao không ăn sáng rồi hẵng đi?"
Mẹ Doãn từ trong phòng bếp cũng đi ra thêm lời: "Nay mẹ có nấu cháo tổ yến nè, còn có bánh quẩy nữa. Con ăn một chút rồi đi!"
Doãn Khả Vy bước nhanh đến ôm lấy cánh tay mẹ Doãn, tươi cười nói: "Không cần đâu mẹ, con có hẹn với bạn rồi, không đi ngay sẽ trễ mất. Trưa nay con về trường cũ nữa, hẳn sẽ về trễ một chút. Ba mẹ không cần đợi con đâu!"
Mẹ Doãn gật đầu: "Được, con đi chơi vui vẻ. Nhớ chú ý an toàn."
"Vâng, con biết rồi!"
Hôn "chụt" một cái lên má mẹ Doãn, cô vui vẻ bước ra huyền quan thay giày.
Trước khi rời đi, cô nhìn về phía ba Doãn cười sáng lạn, bỏ lại một câu: "Ba ba, tận hưởng thế giới hai người đi nhé!" Rồi khuất dạng.
Hàng ngày đi làm bằng ô tô nhưng hôm nay còn phải về trường cũ, không muốn quá khoa trương nên Doãn Khả Vy quyết định ngồi con xe máy.
Thứ bảy cuối tuần đường xá lẽ ra phải thưa thớt người mới đúng, vậy mà hôm nay lại đông đúc là thế nào?
Cô thở phào một hơi. Cũng may hôm nay chọn xe máy mà đi, nếu không thì không biết đến bao giờ mới tới được chỗ hẹn.
Nhích từng chút một trên con đường đông đúc xe cộ, nhìn thấy một con hẻm nhỏ, Doãn Khả Vy quyết định đi lối tắt để thoát khỏi tình trạng ùn tắc này.
Nhìn thấy phía trước đã là đường lớn, Doãn Khả Vy hai mắt sáng bừng.
Chỉ cần ra khỏi con hẻm này rồi rẽ trái, lại đi thêm một quãng nữa là đến nơi rồi. Hẳn là sẽ không khiến đối phương chờ đợi quá lâu đâu!
Tăng tốc di chuyển đến con đường đã vạch định trong đầu, đến khi ra khỏi con hẻm chuẩn bị rẽ trái, Doãn Khả Vy hai mắt trợn trừng khi nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao về phía mình.
Trong lúc nhất thời, một phần vì quá hoảng loạn, cô ấy vậy mà không có bất cứ phản ứng gì để đương đầu với nguy hiểm đang lao tới.
Uổng công IQ cao như thế, cuối cùng cũng không tránh khỏi một màn hôn xe!
Trong đầu Doãn Khả Vy lúc này là thanh âm của chính mình: "Cmn, lần này tiêu tùng thật rồi!"
Một tiếng "két" chói rai vang lên, sau đó là thanh âm va chạm giữa hai vật thể bằng kim loại...
"Đùng..."
Doãn Khả Vy cùng với chiếc xe yêu dấu tung cánh bay một đường parabol ngọt lịm, sau đó vẫy tay chào với mặt đường bằng phẳng, trực tiếp nằm xuống.
Hai mắt cô nhìn lên bầu trời sáng tỏ, thấp thoáng vài bóng râm của cây xanh. Không lâu sau đó màn đêm từ từ kéo xuống, cô nhìn thấy vô số vì tinh tú đua nhau xuất hiện vô cùng đẹp mắt.
Cảnh đẹp còn chưa ngắm được bao lâu, không biết người người từ đâu xuất hiện quây quần đến, che lấp mọi vật trước mắt cô.
Một gương mặt của người nào đó bỗng dưng phóng đại trước mắt nhưng cô không cách nào nhìn rõ ràng, là nam hay nữ cô cũng chẳng phân biệt được.
Đối phương vỗ nhẹ lên mặt cô, nói câu gì đó nhưng cô cũng chẳng thể nghe được thanh âm của hắn.
Có lẽ phải nhìn lên trời quá lâu, hai mắt của cô có chút bỏng rát, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu.
Cô buông thả chính mình, đôi mắt xinh đẹp dần dần khép lại...
Ánh nắng chói chang luồn lách qua khe cửa sổ, xuyên qua tấm rèm màu trắng hắt vào gương mặt non mịn của cô gái đang nằm trên chiếc giường cùng đồng bộ màu trắng, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu khẽ nheo mắt.
Theo phản xạ tự nhiên, Doãn Khả Vy đưa bàn tay thuận lên hòng che chắn cho đôi mắt đang vô cùng nhức nhối.
Nhưng là, cánh tay chỉ mới vừa khẽ động, một cơn đau buốt truyền đến đánh thẳng tới não khiến đôi mày lá liễu xinh đẹp chợt nhăn lại.
Sau một lúc, khi đã phần nào làm quen với thứ ánh sáng chói loà kia, cặp mắt to tròn với đôi hàng mi cong vút như cánh quạt chậm rãi mở ra.
Đôi mắt đen láy linh động nhìn về phía bàn tay, nơi truyền đến cơn đau nhói.
Thì ra là kim truyền đang cắm vào mu bàn tay, cho nên khi cử động bất chợt mới cảm thấy nhói lên như vậy.
Đảo mắt quan sát xung quanh, mi tâm Doãn Khả Vy một lần nữa nhíu chặt.
Màu trắng tinh khôi phủ kín gian phòng, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, phía đầu giường còn có chai nước biển còn đang nhỏ từng giọt từng giọt đều đặn...
Đây hẳn là ở trong bệnh viện rồi!
Bệnh viện?
Vì sao cô lại ở trong bệnh viện?
Doãn Khả Vy nhắm mắt lại, điềm tĩnh nhớ về những việc vừa xảy ra.
Một loạt hình ảnh thoáng qua trong đầu tựa như một thước phim ngắn quay chậm.
Hôm nay cô có một cuộc hẹn với một người bạn trên mạng đã quen biết hơn bảy năm, sau đó ghé về trường cũ tham dự lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường.
Trên đường đi cô gặp phải tai nạn giao thông, bị một chiếc ô tô đâm trúng văng xa mấy mét.
Thì ra là vẫn còn sống. Cô vẫn là chưa tới số nha.
Doãn Khả Vy khẽ cười.
Nhớ tới một màn kia, cô có chút rùng mình. Tai nạn này cũng không phải nhỏ đâu.
Doãn Khả Vy thử cử động toàn thân xem xét bản thân có chỗ nào không thoải mái hay không?
Trên đầu không có băng bó gì, vẫn còn nguyên vẹn. Toàn thân đau nhức vô lực tựa như mới bị xe nghiền qua nhưng không hề bị xây xát. Tay chân cũng hoàn toàn lành lạnh không bị băng bó tẹo nào.
Đây cuối cùng là vấn đề ở đâu?
Vụ tai nạn kia cô vẫn còn nhớ rõ như in. Khi mà cô "tung cánh" rồi "hạ cánh" một cú trời giáng như thế mà toàn thân vẫn còn lành lạnh thì đúng là khó tin mà.
Mặc dù khi đó cô không có cảm giác đau đớn nhưng mà không lý nào lại hoàn toàn lành lạnh không chỗ nào xây xát. Đó là chuyện không thể xảy ra được!
Doãn Khả Vy cốc đầu hai cái, vò vò tóc tự nói với bản thân: "Hàng ngày vẫn đi làm bằng ô tô, hôm nay không biết đứt sợi dây thần kinh nào mà lại đi bằng xe máy. Đi bằng ô tô thì chắc là chẳng hề hấn gì đâu nhỉ? Cùng lắm là đến trễ một chút, đối phương chắc là sẽ thông cảm thôi mà!"
Haizzz...
Doãn Khả Vy khẽ thở dài, hai mắt nhìn tròng trọc trên trần nhà.
Cũng không biết bây giờ là thời gian gì rồi, cũng không biết bản thân đã nằm đây bao lâu rồi nữa?
Giờ thì hay rồi, không gặp được người bạn trên mạng, càng không gặp lại được người muốn gặp.
Chung quy, cô và hắn vẫn là vô duyên
Doãn Khả Vy nở nụ cười tự giễu.
Không gặp lại âu cũng là điều tốt.
Bảy năm qua cô cứ mãi chấp niệm một người, không thích thêm một ai, cũng chẳng mở lòng với bất cứ người đàn ông nào.
Có lẽ từ giờ cô đã có thể hoàn toàn buông bỏ mối tình đầu đơn phương này mà tiến về phía trước.
Tự tìm hiểu cũng được, mai mối cũng tốt. Cô sẽ nghe lời của ba mẹ mà tìm cho mình một người bạn đời.
Cô cũng không còn trẻ, đã hai mươi lăm cái xuân xanh rồi.
Khi mẹ cô tầm tuổi này, cô cũng đã hai tuổi. Cho nên trong nhà, ai cũng hối thúc hôn sự của cô.
Mà cô, cứ mãi lo cho sự nghiệp.
Cũng may tai nạn này không khiến cô tổn thương nặng. Nếu không, chiếc ghế Trưởng phòng cô ngồi còn chưa vững đã bị thay thế.
Haizzz...
Doãn Khả Vy một lần nữa thở dài.
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Không biết qua bao lâu, một tiếng "két" vang lên kéo hồn Doãn Khả Vy trở về.
Mẹ Doãn mỉm cười bước vào với cặp lồng trên tay, nhìn cô nói: "Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Cô chăm chú nhìn khuôn mặt mẹ Doãn, lại cứ có cảm giác là lạ ở chỗ nào, tựa như trẻ hơn mấy tuổi.
Trong đầu Doãn Khả Vy chợt nảy lên suy nghĩ cực đoan: cô thành ra thế này mà mẹ cô không già thêm vì lo lắng, ấy vậy mà còn trẻ ra mới ghê chứ!
Nghĩ là vậy, nhưng cô nào dám nói ra.
"Mẹ, con bị sao vậy?" Cô cất giọng khàn khàn hỏi, cổ họng truyền tới chút đau rát.
"Con bé này, bị sốt cao như vậy mà không chịu nói ba mẹ, lại cứ cắm đầu vào học đến ngất xỉu. Chỉ là chuẩn bị vào năm học mới chứ có phải sắp thi đại học đâu?"
Mẹ cô mắng nhưng lời nói lại mang theo chút cưng chiều, không hề cất giấu sự lo lắng.
Nghe những lời này, Doãn Khả Vy cứ thấy có cái gì đó không đúng, liền hỏi lại: "Ngoài bị sốt ra con còn bị gì nữa? Đầu, tay, chân, toàn thân... Có chỗ nào bị dập gãy gì không mẹ? Sao con thấy toàn thân đều đau nhức khó chịu vô cùng."
"Cái con nhỏ này, bị sốt đến hỏng cả não rồi hay sao mà hỏi vớ vẩn? Sốt cao hôn mê một ngày một đêm, lại bị té xỉu thì khi tỉnh lại, toàn thân đau nhức là phải rồi. Còn dập gãy cái gì hả? Có phải bị tai nạn gì nghiêm trọng đâu." Mẹ Doãn ôn tồn giải thích.
Không phải tai nạn nghiêm trọng?
Xe tông văng xa mấy mét mà còn chưa nghiêm trọng thế chẳng lẽ xanh cỏ rồi mới gọi là nghiêm trọng hay sao trời?
Doãn Khả Vy lại nhìn mẹ Doãn, hỏi lại lần nữa: "Vậy bác sĩ nói con bị sao? Khi nào thì con có thể xuất viện?"
"Con bị sốt siêu vi, cộng thêm nghỉ ngơi không đủ, ăn uống không điều độ nên mới đâm ra ngất."
Sờ lên trán cô thử nhiệt độ, xong mẹ Doãn lại nói tiếp: "Bác sĩ nói nếu như hạ sốt rồi thì nằm thêm một ngày nữa. Nếu mai cảm thấy ổn rồi thì có thể xuất viện. Nhưng mà mẹ thấy con nằm thêm ba ngày nữa đi, nghỉ ngơi rồi truyền thêm mấy chai nước với vitamin nữa. Đợi khoẻ hẳn thì hẵng xuất viện. Dù sao về nhà còn cũng chỉ cắm đầu vào sách vở. Hiện tại cũng không cần thiết phải học nhiều làm gì, hai tuần nữa mới nhập học cơ mà."
Lần này, nghe những lời mẹ Doãn nói, cô cảm thấy khó hiểu cùng hoang mang cực độ, lại vẫn cứ thấy sai sai ở chỗ nào.
Mi tâm cô nhíu chặt, đăm chiêu nhìn người phụ nữ đang ngồi bên mép giường.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của con gái, mẹ Doãn không thương tình đưa tay lên cốc đầu cô một cái.
"Sao, có ý kiến gì? Mà cho dù con có ý kiến mẹ cũng không nghe. Bộ muốn vào phòng cấp cứu lần nữa mới biết sợ? Con không sợ nhưng mà mẹ sợ. Mẹ già rồi, không đủ sức để chống đỡ đâu."
"Sao mẹ lại quan trọng hoá lên như vậy? Không phải con vẫn sống khoẻ mạnh đấy sao?"
Doãn Khả Vy bật cười. Mẹ cô đúng là quá khoa trương rồi.
Mẹ Doãn lắc đầu, nhìn cô đầy yêu thương: "Có đói không? Mẹ mới nấu chút cháo. Còn nóng nè, ăn đi cho mau lại sức."
Nghe bà nói thế, dạ dày cô lúc này đúng thật là đang biểu tình. Mặc dù vẫn đang truyền nước, nhưng đói thì vẫn thấy đói thôi.
"Vâng, con cũng thấy đói rồi."
Cô gật đầu trả lời, sau đó chống tay, vươn mình muốn ngồi dậy.
Thấy vậy, mẹ Doãn liền tiến lại gần giúp cô điều chỉnh giường nằm, sau đó lấy chiếc bàn ăn sử dụng trong phòng bệnh xoay lại để cô ăn được thuận tiện và thoải mái hơn.
Ăn được vài miếng, Doãn Khả Vy lên tiếng hỏi: "Hôm nay là ngày nào rồi mẹ?"
Không cần suy nghĩ, bà liền trả lời: "Thứ tư ngày năm tháng tám."
"Khụ khụ..."
Doãn Khả Vy bất chợt sặc cháo còn đang ngậm trong miệng, không dám tin vào những gì mẹ cô vừa nói.
"Thứ tư ngày năm tháng tám?"
Mẹ cô lấy ra từ trong túi xách chiếc điện thoại màu ánh kim, đưa đến trước mặt cô, cất giọng: "Điện thoại của con đó, tự xem đi."
Doãn Khả Vy nhận lấy điện thoại, xoay qua xoay lại, trong lòng lại nổi lên một trận nghi hoặc về lời mẹ cô vừa nói.
"Điện thoại này mà của con á? Sao mà..."
Lời còn chưa nói hết, cô bỗng im bặt khi nhìn vào màn hình hiển thị, xong lại nhìn kỹ chiếc điện thoại lần nữa.
Những ký ức xưa cũ như hiện lên trước mắt.
Trí nhớ của Doãn Khả Vy không chỉ tốt, mà là cực kỳ tốt. Cô có khả năng nhìn qua một lần là nhớ, mà những gì muốn nhớ thì sẽ khó mà quên được.
Cô cảm thấy có một trí nhớ quá tốt cũng chẳng phải là điều tốt. Ưu điểm đôi khi cũng trở thành khuyết điểm của chính bản thân.
Có lẽ cũng chính vì vậy mà cô cứ nhất niệm một người ngần ấy năm.
Chiếc điện thoại ánh kim này Doãn Khả Vy đã sử dụng từ năm lớp mười, cũng chính là chiếc điện thoại đầu tiên của cô, chắc chắn không sai.
Nhưng là chiếc điện thoại này đã hư từ lâu rồi cơ mà!
Ngày tháng năm hiển thị trên màn hình là thế nào?
Cô lần mò vào từng thư mục của chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
Qua một lúc, cô có thể khẳng định đây đúng là điện thoại của cô khi đó. Hơn nữa, dòng điện thoại này đã bỏ từ lâu, mẹ Doãn không thể nào tìm được ở đâu chiếc điện thoại tương tự, lại có những dữ liệu này được.
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu.
Doãn Khả Vy mở camera trước của điện thoại để xem chính mình, trên trán xẹt qua ba vạch đen.
Quả nhiên, cô... trọng sinh rồi!
Sau khi khoẻ hẳn, Doãn Khả Vy hôm nay cũng đã được xuất viện.
Đã qua ba ngày nhưng cô vẫn chưa thể tin rằng mình đã trọng sinh, cứ ngỡ bản thân như đang mơ vậy.
Là thật thì tốt, là mơ cũng được, cô sẽ trân trọng những khoảnh khắc này, cố gắng bù đắp những sự nuối tiếc trong quá khứ.
Cô sẽ lột xác trở thành một người hoàn toàn khác, sẽ thử bước đến bên người đó một lần.
Nếu được như mong muốn thì thật sự phải cảm ơn ông trời đã ưu ái. Nếu không được thì cô cũng vui vẻ chấp nhận, dứt bỏ chấp niệm mà sống một cuộc sống mới.
Trỏ về ngôi nhà đã gắn bó hơn hai mươi năm, Doãn Khả Vy trong lòng thật hoài niệm.
Nơi này chất chứa biết bao kỷ niệm tuổi thơ của cô. Không bao lâu nữa gia đình cô sẽ chuyển đến nơi ở mới.
Bước vào căn phòng vốn quen thuộc mà xa lạ, một loạt màu hồng mang đậm hương vị của thiếu nữ bày ra trước mắt, khoé miệng cô nở nụ cười thật tươi.
Không ngờ lúc nhỏ bản thân cũng là một người vô cùng mơ mộng, cũng mong muốn mình là một cô công chúa.
Có lẽ chính vì cô là con một nên được ba mẹ Doãn vô cùng thương yêu và dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, cho nên tâm hồn của cô cứ mãi như một đứa trẻ.
Khi bước chân ra ngoài xã hội, cô mới lột bỏ hoàn toàn cái mác trẻ con, dần trở nên thành thục và chín chắn.
Ngắm mình trước chiếc gương lớn, Doãn Khả Vy khẽ tặc lưỡi một cái.
Ngoại hình này không phải khó coi vừa đâu, mà là vô cùng vô cùng khó coi có được không!
Chậc!
Giờ cô đã hiểu vì sao suốt quãng thời gian đi học cô lại không có lấy một người theo đuổi cho dù bản thân đã là học bá có tiếng.
Được rồi, nếu như đã có cơ hội sống lại một lần, cô nhất định phải hơn người, quyết không để bản thân chịu thiệt.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon không mộng mị, Doãn Khả Vy tắm rửa thay đồ rồi hí hửng xuống nhà tìm người mẹ kính yêu của mình.
Giờ này bà hẳn là đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng.
Ôm chầm lấy người phụ nữ đang tất bật, Doãn Khả Vy hôn "chụt" vào một bên má của bà khiến bà chợt giật nảy mình, suýt thì đánh rơi chiếc muỗng trên tay.
"Con bé này, hôm nay lại giở trò gì không biết?"
"Hì hì. Thì tại con yêu mẹ chứ sao!"
Cô vui vẻ buông mẹ Doãn rồi giúp bà xếp chén dĩa ra bàn ăn.
Ba Doãn sau đó cũng từ ngoài vườn bước vào.
Nhìn thấy con gái đã hồng nhuận, ông vừa ngồi vào bàn, vừa cất giọng hỏi han: "Hôm nay thấy thế nào? Đã khoẻ hẳn chưa con?"
"Con khoẻ rồi ba." Cô nhìn ông mỉm cười trả lời.
Ba Doãn gật đầu hài lòng: "Ừ, vậy thì tốt. Hôm nay cuối tuần, có muốn đi đâu chơi không, để ba chở hai mẹ con đi?"
"Dạ có!"
Doãn Khả Vy không suy nghĩ liền gật đầu. Từ hôm qua cô đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi.
Đầu tiên là đi chỉnh sửa đầu tóc, sau đó là đi spa làm đẹp. Sau đó nữa là đi mua sắm quần áo và giày dép mới.
Còn một vấn đề cũng quan trọng không kém là phải bắt đầu thực hiện chế độ giảm cân.
Mặc dù sau trận ốm dậy đã gầy hơn một chút, nhưng để đạt được cân nặng lý tưởng thì cô vẫn cần cố gắng thêm.
Nếu đã thay đổi, cô sẽ thay đổi toàn diện. Và tất nhiên sẽ theo xu hướng nhẹ nhàng của phụ nữ hiện đại.
Doãn Khả Vy của bây giờ tuy chỉ là dáng vẻ của một cô gái vừa trưởng thành, nhưng thực chất cô đã sống ở "tương lai" đủ lâu để có thể hiểu thế nào là đẹp, thế nào là xu hướng.
Ba Doãn cũng không cần nghĩ ngợi, vui vẻ gật đầu: "Được, hôm nay ba sẽ phục vụ hai mẹ con từ A đến Z."
Nhìn kiểu tóc mới của bản thân, Doãn Khả Vy mỉm cười hài lòng.
Trước đây cô vốn không chăm chút gì cho ngoại hình của mình, cứ tùy ý cột kiểu đuôi ngựa rồi đeo một chiếc kính to bản trong khi cô hoàn toàn không bị cận. Cho nên trông cô không có gì nổi bật, đúng hơn là vô cùng quê mùa.
Thế nhưng hiện tại, tóc nâu hạt dẻ uốn gợn nhẹ nhàng buông xoã ngang lưng khiến cô trông vô cùng diễm lệ thanh thuần.
Sao trước đây cô không biết mình lại hợp với kiểu tóc này vậy nhỉ?
Mẹ cô cũng cảm thấy rất đẹp mà không tiếc lời khen ngợi: "Đúng là con gái của mẹ!" Nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Sao tự nhiên lại có hứng đi đổi kiểu tóc? Chẳng lẽ sau một hồi bệnh nặng lại thông suốt rồi?"
Doãn Khả Vy choàng lấy tay mẹ Doãn, dựa đầu vào vai bà nũng nịu: "Con cũng sắp mười tám, muốn thay đổi một chút cho ra dáng trưởng thành chứ? Chẳng lẽ mẹ không thích con thế này sao? Ba còn không nói gì kia kìa!"
"Cái con nhỏ này!"
Mẹ Doãn cốc đầu con gái, trên mặt đầy vẻ yêu chiều. Đúng là con gái lớn rồi có khác.
Ba Doãn nhìn thấy con gái bảo bối bỗng dưng thay đổi khác lạ, mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không quên đệm một câu: "Con gái lớn rồi, chắc là muốn yêu!"
Mẹ cô nghe vậy quay qua nhìn cô, tỏ vẻ đăm chiêu hỏi: "Yêu rồi?"
Doãn Khả Vy bị nói trúng tim đen, vội vàng giãy nảy phân bua: "Không có, ba mẹ đừng chọc con!"
"Ba mẹ cũng không có cấm cản mà con lo lắng cái gì? Kết giao bạn trai cũng không có gì không được. Ba mẹ cũng quen nhau từ thời trung học đấy." Mẹ Doãn vỗ đầu trấn an.
Ba Doãn cũng gật đầu đồng tình: "Ừ, mẹ con nói đúng đấy. Ba mẹ không khắt khe về vấn đề này đâu. Chỉ cần tụi con đừng bỏ bê việc học là được. Nếu có thì dẫn về nhà, để ba mẹ xem cậu ta có xứng với con gái bảo bối của ba hay không? Con gái ba xuất sắc như vậy còn gì?"
Doãn Khả Vy trong bụng như nở hoa. Nhưng là kỳ thực cô còn chưa có nha.
Cô cũng thật sự hi vọng với ngoại hình mới này, hắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Cô sẽ kiên trì, mạnh dạn một lần đối hắn theo đuổi, để không còn gì nuối tiếc nữa.
"Con thật sự chưa có bạn trai." Doãn Khả Vy vẫn kiên trì nhắc lại lần nữa.
Thấy con gái không chịu bộc bạch, ba Doãn mẹ Doãn cũng không truy hỏi đến cùng nữa. Con gái có suy nghĩ của bản thân, khi nào cần tâm sự thì sẽ tự mình nói ra mà thôi.
"Được rồi, vậy tiếp theo muốn đi đâu đây?" Ba Doãn khởi động xe rồi lên tiếng hỏi.
"Đi spa đi ba. Con với mẹ cùng vào luôn. Lâu rồi mẹ cũng không chăm sóc da. Ba xem, có nếp nhăn rồi nè." Doãn Khả Vy nhìn mẹ mình lên tiếng.
Ba Doãn nhìn vợ qua kính chiếu hậu, nở nụ cười gượng gạo.
Đúng là thời gian qua bà bận bịu lo việc nhà mà không dành thời gian chăm sóc bản thân, ông thì cũng lo công việc của mình mà cũng dường như không còn thời gian để ý đến vợ.
Nghe con gái nói vậy, đáy lòng ông dâng lên cảm giác tự trách. Nếu không nhờ trận ốm này của con gái, ông cũng không biết bản thân mình cũng có lúc vô trách nhiệm như vậy.
"Được, đi spa."
Mẹ Doãn nhìn biểu cảm của chồng, cũng hiểu ông đang nghĩ gì. Bà nhìn ông nở nụ cười an ủi.
Vợ chồng với nhau đã hai mươi năm, chỉ cần thông qua ánh mắt, họ đã hiểu rõ toàn bộ tâm tư của đối phương rồi.
Doãn Khả Vy nhìn ba mẹ ân ái mà âm thầm ngưỡng mộ. Họ yêu thương nhau thế nào cô dĩ nhiên là người hiểu nhất. Cho nên cô cũng lấy ba làm hình mẫu người chồng lý tưởng. Không cần vẻ ngoài, không cần gia thế, chỉ cần một lòng một dạ yêu thương vợ là đủ.
Sau khi đi spa chăm sóc da, cả nhà Doãn Khả Vy cùng đi ăn trưa, sau đó đi mua sắm rồi lại ăn tối nữa mới trở về.
Một ngày ở bên ngoài tuy có hơi mệt mỏi nhưng đổi lại là sự vui vẻ thảnh thơi của mọi người, làm cho tình cảm gia đình càng thêm gắn bó.
Đã rất lâu rồi cô và ba mẹ mình không có những phút giây vui vẻ như thế. Cô bận đi làm, ba cô cũng có công việc của mình, mẹ cô thì cũng chỉ biết lấy việc chăm sóc gia đình làm niềm vui.
Giờ ngẫm lại cô cũng có phần vô tâm quá. Ba mẹ đã vất vả vì cô quá nhiều mà cô lại cứ dửng dưng đón nhận một cách hiển nhiên.
Ông trời đã cho cô làm lại cuộc đời, cô nhất định không để phụ lòng ba mẹ thêm nữa, sẽ dành thời gian cho họ, yêu thương quan tâm họ nhiều hơn.
Sau khi tắm rửa mặc đồ ngủ, Doãn Khả Vy leo lên giường, chuẩn bị đánh một giấc để ngày mai lại có tinh thần làm việc khác.
Nhìn thấy chiếc laptop trên bàn học, cô chợt nhớ đến người bạn trên mạng kia.
Ở thời điểm này, cô và hắn cũng đã nói chuyện với nhau được hơn một năm rồi.
Trí nhớ của cô vốn rất tốt nhưng không hiểu sao vấn đề giữa cô và hắn, ai bắt chuyện với ai trước thì cô không cách nào nhớ được. Tựa như trong nhân sinh bỗng nhiên xuất hiện một người hiển nhiên tồn tại đã lâu rồi vậy.
Mặc dù cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì ngày đó chưa gặp nhau, nhưng mà bây giờ vẫn còn cơ hội không phải sao?
Nếu như cô đề xuất muốn gặp hắn, không biết hắn sẽ thấy thế nào nhỉ? Cô cũng rất mong chờ nha.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play