Lời Hứa Năm Ấy
#1. Quá khứ 1: Nhận nuôi.
Người hầu nữ nhẹ nhàng chải chuốt cho mái tóc bạch kim mượt mà của người con gái ngồi trên chiếc ghế quý.
Hàm Như
Em ổn chứ, Túc Vi?
Khiếu Túc Vi - Felicerty
Em ổn mà.
Hàm Như
Trông em không vui vẻ gì hết!
Khiếu Túc Vi - Felicerty
Hàm Như, em chỉ là suy nghĩ chút thôi.
Khiếu Túc Vi trầm tư suy nghĩ, dòng kí ức cũ lại ùa về như một cơn lũ lớn.
Năm ấy, Túc Vi mới chỉ là một đứa bé 3 tuổi đứng khóc dưới trời mưa bão.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Oa oa...hức hức...ư
Gần đó, chiếc xe đen sang trọng bỗng dưng dừng lại, một cậu thanh niên chừng 15 tuổi bước xuống. Hắn tiến tới, khẽ nghiêng chiếc ô che không cho những giọt nước mưa lạnh toát rơi lên da thịt Khiếu Túc Vi.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
H-Hể? Ông trời không khóc nữa sao?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Nhưng mà...hức hức...mẹ ơi...
Hắn phì cười xoa đầu đứa bé, ánh mắt như thể muốn vồ lấy mà ôm trọn em vào lòng.
Điềm Phong (khi trẻ)
Em gì ơi?
Em dụi mắt, khóe mi vẫn còn vương vài giọt lệ, ngước đầu nhìn người trước mắt.
Bằng cái chất giọng ngọng líu ngọng lơ, em đáp lại một cách dễ thương, khuôn mặt vẫn thoáng nét buồn buồn.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Anh...là ai thế?
Điềm Phong (khi trẻ)
Tôi là Wyatt, 15 tuổi. Em mấy tuổi rồi?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
G-Guy cái gì cơ ạ?
Em ấp úng và xấu hổ, lúng túng không biết đọc tên của hắn ra sao. Bộ dạng này lại một lần nữa cuốn hút hắn.
Điềm Phong (khi trẻ)
Vậy...em gọi tôi là Phong nhé?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Ưm... [ gật đầu ]
Điềm Phong (khi trẻ)
Giờ thì trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi nào.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
B-Ba tuổi ạ.
Điềm Phong (khi trẻ)
Ồ, còn nhỏ quá nhỉ?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
C-Chú ơi, chú có biết mẹ em ở đâu không?
Em mơ hồ, lại dùng ánh mắt cầu xin khẽ giựt vạt áo của hắn.
Điềm Phong (khi trẻ)
Chú? Cũng đúng nhỉ, tôi lớn hơn em 12 tuổi lận mà [ vuốt cằm ]
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Mẹ... [ rưng rưng nước mắt ]
Điềm Phong (khi trẻ)
Em đang tìm mẹ sao?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
[ gật ]
Điềm Phong liếc nhìn một thùng đồ nhỏ được bọc kĩ càng ở bên cạnh cô bé liền lờ mờ hiểu ra vấn đề.
Hàng mi hắn híp lại, kèm theo đó là tiếng thở dài não nượt.
Điềm Phong (khi trẻ)
Mẹ sẽ không quay lại đâu.
Hắn vuốt ve lọn tóc bạch kim mượt mà có phần ướt át vì dính nước mưa, chất giọng trầm hẳn xuống.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
K-Không, chú, chú nói dối mà phải không?
Cô bé bịt chặt đôi tai, ngã quỵ xuống nền đất lạnh.
Điềm Phong (khi trẻ)
Chú nói thật.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Không không chú tránh ra.
Khiếu Túc Vi lắc đầu nguầy nguậy, sợ hãi lùi lại trong vô thức.
Điềm Phong (khi trẻ)
Chú sẽ thay mẹ chăm sóc cho em, mẹ em đã dặn chú thế.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
T-Thật không?
Em ngước gương mặt đầm đìa nước mắt kia lên, nhìn đăm đăm người con trai trước mặt.
Điềm Phong (khi trẻ)
Chú nói thật mà, hứa đấy.
Hắn nở nụ cười dịu dàng xoa dịu tâm hồn đang hỗn loạn của em và trao cho em một cái ôm nhè nhẹ.
Em nhìn thấy sâu thẳm trong con mắt đẹp đẽ kia không phải đồng cảm, cũng chẳng phải thương hại mà là một cái gì đó rất đáng để tin tưởng, thứ đó mang đến cho em những xúc cảm ấm áp, ấm áp đến lạ.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
...
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Vậy...em sẽ tin chú.
Túc Vi đưa tay lau sạch gương mặt trắng trẻo nhỏ bé của bản thân, tay kia nắm lấy đôi bàn tay to lớn của Điềm Phong.
Lồng ngực cô bé lúc ấy, yên bình một cách lạ thường.
Phút giây mà em quyết định sẽ theo bước người con trai này cả đời cũng là lúc cuộc đời định sẵn cho em cái cốt truyện oái ăm, rồi tai ương sẽ đến với em...vào một ngày nào đó.
8 năm sau, Khiếu Túc Vi ngày ấy hiện giờ đã 11 tuổi rồi, là một cô bé xinh xắn đáng yêu, tâm hồn trong sáng ngây thơ, tựa hồ một thiên sứ thực thụ.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú!
Cô nhóc với mái tóc bạch kim dài ngang lưng tung tăng chạy về phía chiếc bàn đẹp đẽ ở giữa vườn.
Trên chiếc ghế nhỏ cùng bộ, chàng thanh niên tuấn tú đang chăm chú đọc sách, nhẹ nhàng cất giọng trầm ấp đáp lại.
Điềm Phong - Wyatt
Em học cùng Hàm Như vui chứ?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Vui lắm chú ạ!
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Hàm Như rất là mạnh mẽ luôn! Chị ấy đã giúp em cứu bé mèo mắc kẹt trên cây đó ạ!
Ánh mắt hồn nhiên thật khiến cho hắn không kiềm lòng được mà muốn bảo vệ em mãi mãi.
Túc Vi trèo lên ghế, ngây ngốc cười khúc khích.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú ơi, có phải mọi lời hứa sẽ luôn được thực hiện, vào một ngày nào đó phải không ạ?
Điềm Phong - Wyatt
"Nhóc con ngốc, em nghĩ sao vậy chứ? Lòng người rất đáng sợ và thế giới ngoài kia thật nguy hiểm, tôi tự hỏi nếu để em ra ngoài đó trải nghiệm sẽ bị bao nhiêu kẻ bắt nạt đây?"
Điềm Phong thở dài, suy cho cùng em vẫn còn nhỏ, vẫn chưa phải lúc để nói cho em biết thế giới bên ngoài cánh cổng biệt thự này tàn khốc đến mức nào.
Điềm Phong - Wyatt
Ừm, mọi lời hứa đều sẽ được thực hiện.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú à, sau này chú sẽ mãi mãi ở bên cạnh em chứ?
Điềm Phong - Wyatt
Tất nhiên.
Hắn mỉm cười xoa đầu Khiếu Túc Vi một cách dịu dàng, ánh mắt thoáng chút suy tư.
Khiếu Túc Vi chẳng thể biết rằng đây là lần cuối em được cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay to lớn kia.
Mấy ngày sau đó, trong căn biệt thự rộng lớn, không thể thấy bóng hình hắn đi đi lại lại một cách chậm rãi nhưng cũng có phần bận rộn.
Em chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi sau ngày hắn nói phải đi công tác.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
"Mặc dù chú vẫn thường xuyên đi công tác nhưng mà...lần này sắc mặt của chú rất khác."
Túc Vi buồn bã, liên tục khuấy đều ly sữa trong vô thức.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
"Cầu xin Chúa rằng mọi việc đều ổn." (*)
Đêm dần xuống, em phủi phủi ga giường chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng dưng tiếng súng vang lên dữ dội. Một màn mưa đạn.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Tiếng gì vậy chứ!?
Túc Vi hoảng hốt chạy ra cửa, không đợi em mở, một bóng dáng thấp thoáng đẩy mạnh cửa lẻn vào bên trong.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
[ giật mình ] Ai thế!?
Điềm Phong - Wyatt
Ngoan, là chú.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú Phong?
Điềm Phong - Wyatt
Ừ, chú đây.
Hắn thở hổn hển, dường như có chút mất bình tĩnh.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!?
Author - Miễn Tịch (Anlorie)
Lúc các cậu đọc chắc là có thấy dấu (*) nhỉ?
Author - Miễn Tịch (Anlorie)
(*) : Khiếu Túc Vi theo đạo Thiên Chúa bởi sự ảnh hưởng từ Điềm Phong.
#2. Quá khứ 2: Nhượng quyền.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú, chuyện gì thế?
Trong ánh đèn hiu hắt, em lờ mờ nhìn thấy gương mặt giận dữ của Điềm Phong. Túc Vi liếc nhìn khẩu súng lục trong tay hắn lại không hề có chút hoảng hốt hay bất ngờ.
Điềm Phong - Wyatt
Em đã được Vivilian dạy về nghề nghiệp của chú chưa?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Mới...sáng nay ạ.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
[ lo lắng ]
Điềm Phong - Wyatt
Em biết là công việc của chú rất nguy hiểm mà phải không?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
[ gật nhẹ ]
Điềm Phong - Wyatt
Hiện tại chú đang bị phục kích, nếu có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải tự bảo vệ bản thân rõ chưa?
Em lại rưng rưng hàng nước mắt, ôm chầm lấy hắn.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Ư....em không muốn...
Điềm Phong - Wyatt
Ngoan, nghe lời chú.
Điềm Phong nét mặt thoáng chút buồn bực xoa đầu cô gái nhỏ.
Đột nhiên hắn trợn trừng con mắt, đẩy Túc Vi vào gầm giường một cách mạnh bạo.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
A...
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
"Đau..."
Ngay sau đó, hai tên mặt mũi chùm kín, không để lộ mặt dù chỉ là đôi chút tiến vào. Trên tay của hai tên kia, khẩu súng đã được lên nòng.
Hắn chép miệng, nhanh nhẹn chủ động lao tới hòng khống chế bọn chúng.
Nhưng không đơn giản như hắn nghĩ, những tên mà hắn đang phải đối mặt là người không giỏi võ đi chăng nữa thì thân hình cũng nhanh nhẹn và các giác quan nhạy bén vô cùng.
Khiếu Túc Vi nằm trong gầm giường, sợ hãi túm chặt lọn tóc của bản thân.
Em nghe được tiếng người nào đó ngã lăn ra nền nhà đánh uỳnh một cái rõ to.
Càng lúc âm thanh va chạm giữa người và vật vang lên ngày càng lớn.
Căn phòng lại đột nhiên trở nên im ắng lạ thường.
Ngay sau đó, một giọng nói hốt hoảng cất lên, từng bước chân nện mạnh lên sàn nhà một cách vội vã.
Rent
Wyatt đại nhân, ngài ổn chứ?
Rent khuỵu gối, nét mặt lo lắng nhìn đăm đăm vết thương đang rỉ máu của vị chủ nhân.
Hắn che miệng, bàn tay dính đầy máu, vài ba giọt đỏ tươi vẫn còn đọng lại nơi khóe miệng.
Hắn nói một cách khó nhọc, hàng lông mày chau lại, không ngừng thở dốc.
Khiếu Túc Vi giật mình, từ từ chui ra ngoài, đập vào mắt em là thân hình to lớn ấm áp kia, dính đầy máu.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú!
Em hoảng hốt chạy tới gần, ôm chặt Điềm Phong vào vòng tay nhỏ bé.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú ơi, s-sao chú lại chảy máu vậy ạ? [ sợ hãi ]
Điềm Phong - Wyatt
[ mỉm cười ] Có lẽ chú phải thất hứa rồi.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Thất hứa? C-Chú nói gì vậy chứ? [ rưng rưng ]
Điềm Phong - Wyatt
Renier, đem giấy bút lại đây.
Nghe mệnh lệnh, Renier nãy giờ đứng yên lặng trước cửa bỗng hoàn hồn.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Giấy bút?
Renier bước nhanh về phía tủ đồ ngay đầu giường, không quên quay đầu hỏi Túc Vi.
Renier
Túc Vi tiểu thư, trong này có chứ?
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Ừm, c-có [ ngơ ngác ]
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Sao anh biết tên của em?
Renier
Tôi xin được trả lời sau thưa tiểu thư.
Đằng đó, Rent lục tìm hộp cứu thương, đôi tay rối loạn và gương mặt hiện rõ sự lo lắng tột độ.
Điềm Phong nhận lấy giấy bút, cố gắng viết từng chữ thật rõ ràng.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú! Chú làm gì vậy chứ? Chú đang bị thương đó! [ rưng rưng ]
Hắn không mảy may quan tâm, dòng chữ mực đen từ từ hiện ra dưới đôi tay của hắn.
Soạt soạt, hắn bỗng dưng đưa ngón tay dính máu lên, chấm nhẹ vào tờ giấy trắng.
"Điềm Phong (Wyatt) tôi, nhường lại chức chủ tịch của tổ chức chúng ta cho Khiếu Túc Vi, lấy danh là Felicerty. Đến năm Khiếu Túc Vi 18 tuổi, lễ nhậm chức sẽ diễn ra, trong khoảng thời gian từ hiện tại tới thời điểm đó, ai chống lại hay có ý định làm phản sẽ do phó chủ tịch Renier tiễn đưa về địa ngục.
-Paris, ngày 17 tháng 4 năm XXXX- (*)"
Ngay bên dưới là chữ kí của Điềm Phong và kí ước bằng máu, giấy trắng mực đen, chữ kí đã rành, mọi thứ đều được định đoạt một cách chớp nhoáng.
Điềm Phong - Wyatt
Hộc hộc...
Điềm Phong - Wyatt
Renier, ta giao phó Vi cho ngươi, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ và nuôi dưỡng em ấy. Đây chính là chủ nhân tương lai của ngươi.
Renier thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu, đã lúc này rồi, quyết định của hắn là mệnh lệnh cao nhất, không thể tự ý hành động theo bản năng.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Chú ơi...
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Máu...nhiều quá...
Rent
Wyatt, ngài yên tâm, t-tôi sẽ cứu ngài mà. [ hoảng loạn ]
Rent
Hộp cứu thương...hộp cứu thương ở đâu?
Rent
[ điên cuồng lục tìm trong cơn sợ hãi ]
Bóng dáng hắn loạng choạng đứng dậy, tay giữ chặt vết thương ở bụng đang ngày một đau nhói.
Bốp, Điềm Phong mạnh tay giáng thẳng cái tát vào mặt Rent, người cậu ta đột nhiên cứng đờ, bàng hoàng nhìn hắn.
Hắn túm lấy cổ áo Rent, hét lớn vào mặt cậu ta.
Điềm Phong - Wyatt
Đến giờ này mà ngươi còn như thế sao?
Điềm Phong - Wyatt
Điên vừa thôi, tỉnh lại đi, đừng để nỗi sợ làm mờ con mắt.
Rent
Wyatt, đi thôi, tôi đưa ngài đi chạy trốn.
Điềm Phong - Wyatt
Ta nói rõ như thế mà ngươi còn chưa hiểu sao?
Rent
Tôi nói tôi phải đưa ngài đi trốn!
Rent
Tôi nói rồi, bất cứ ai cũng đừng hòng ngăn cản!
Rent tức giận, khóe mi dường như rơm rớm mấy giọt lệ. Cậu ta kéo Điềm Phong đi, mặc cho hắn phản kháng thế nào đi chăng nữa, thân hình tuy nhỏ con nhưng sức lực lại làm cho người khác phải nể phục, chưa đến một phút, trên hành lang đã mất hút bóng dáng hai người.
Khiếu Túc Vi vẫn chưa hoàn hồn, ghì chặt vạt áo ở ngực với con mắt mở to sợ hãi.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
K-Không thể như thế được.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Đã hứa rồi.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Hứa rồi cơ mà?
Renier giật mình, vội vàng vác Túc Vi lên vai, nhanh chóng phá cửa sổ nhảy ra ngoài.
Chỉ vài giây sau, căn biệt thự đột ngột phát nổ, mọi thứ đều chìm trong ngọn lửa kinh hoàng, làn khói bốc lên nghi ngút, tất cả là khởi đầu....cho những tháng ngày đau đớn dằn vặt của Khiếu Túc Vi.
Author - Miễn Tịch (Anlorie)
(*) : Vì mình không định được đây sẽ là năm bao nhiêu nên đặt là năm XXXX
#3. Quá khứ 3: Trưởng thành?
Sau cái đêm khủng khiếp ấy, địa bàn của tổ chức được chuyển dời về Trung Quốc.
Tờ giấy nhượng quyền cũng đã được công bố cho toàn thể thành viên, không ít kẻ có ý phản đối, nội bộ lục đục hỗn loạn.
Khiếu Túc Vi rơi vào trạng thái trầm cảm, cô lập bản thân trong căn phòng lớn. Em không ăn không uống, chỉ biết ôm chặt chú gấu bông mềm mại mà hắn tặng em ngày đầu em tới biệt thự. Mệt mỏi đến ngất lịm.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, vẫn chẳng có nổi một câu đáp lại.
Renier đứng trước cửa phòng khẽ thở dài, gương mặt thoáng chút lo lắng.
Renier
Tiểu thư, người ăn chút gì đi.
Vẫn yên lặng một cách lạ lùng.
Renier
Tiểu thư à, người đừng như vậy nữa, Wyatt đại nhân sẽ thực sự buồn đấy.
Renier bất lực, đành rút chiếc chìa khóa dự phòng cất trong túi áo ra, mở cửa bước vào.
Đập vào mắt anh ta là một cảnh tượng kinh khủng. Máu tươi chảy trên sàn nhà lạnh toát, thân hình nhỏ bé kia bất tỉnh dưới nền đất, gương mặt trắng bệch, tay vẫn ôm chặt chú gấu bông đầy yêu thương. Mảnh thủy tinh nằm lay lóc gần đó, vương vài ba giọt máu.
Cô bé mới 11 tuổi ấy, đau đớn đến nỗi tìm tới cái chết.
Trên giường bệnh, Khiếu Túc Vi như thể cái xác không hồn, đôi mắt nhắm nghiền và sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Bên cạnh cửa sổ, Renier đang bàn việc với người bác sĩ.
Nhân vật phụ [nam]
Vì được phát hiện kịp thời nên cô bé đã may mắn thoát khỏi cơn nguy kịch, ngài đây có thể yên tâm rồi.
Nhân vật phụ [nam]
Sẽ mất một thời gian để hồi phục bình thường trở lại, nhớ chú ý bồi bổ dinh dưỡng cho cô bé, đừng để cháu ấy có tâm trạng tiêu cực.
Renier
Vâng, tôi sẽ chú ý.
Nhân vật phụ [nam]
Tiện thể thì tôi có một lời khen nhỏ đây.
Nhân vật phụ [nam]
Tiếng Trung của cậu tốt đấy, chàng trai ngoại quốc!
Renier
Ông quá khen. [ mỉm cười xã giao ]
Nhân vật phụ [nam]
Được rồi tôi đi đây, đừng quên để ý hành động của con bé đấy.
Nói rồi vị bác sĩ đi mất, để lại Renier mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Renier
"Thân thiện quá mức rồi."
Renier
"Nhóc con này xem ra rất trân trọng Wyatt đại nhân và ngài ấy cũng thế."
Cạch, lần này bước vào là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo kính đen có ý che giấu khuôn mặt của bản thân.
Nhân vật phụ [nam]
Ngài Renier.
Anh ta xoay người, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa.
Nhân vật phụ [nam]
...Không thấy thưa ngài.
Renier
...Tiếp tục tìm kiếm.
Cuộc trò chuyện kết thúc một cách chớp nhoáng, người đàn ông quay đầu rời đi.
Renier thở dài, hàng lông mi khẽ rung rung, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ mệt mỏi mà trước nay anh ta chưa từng có.
Renier
Chậc, ngài đang ở đâu vậy chứ, Wyatt đại nhân?
Renier
Một mớ hỗn độn, Felicity à....
Renier
Mong là sớm đến ngày đó.
Ngón tay Khiếu Túc Vi khẽ cử động, từ từ mở mắt.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
"Đây là đâu?"
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
"Mình nhớ mình đã làm như trong cuốn sách đó rồi mà?" (*)
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
"Sao vẫn chưa thể lên thiên đàng với Chúa trên cao thế nhỉ?"
Sắc mặt em lộ rõ vẻ hụt hẫng, sâu thẳm trong con mắt là một màu tuyệt vọng.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
"Giờ này liệu chú ấy đã lên trên đó chưa?"
Túc Vi chống tay, cố gắng ngồi dậy. Renier vội vàng chạy tới đỡ cô tiểu thư nhỏ.
Renier
Tiểu thư, người đã ổn hơn rồi chứ?
Em không nói gì, lẳng lặng với lấy ly nước đặt trên bàn.
Anh có chút luống cuống, phản ứng không kịp.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
[ nhận lấy ly nước và uống sạch ]
Renier
"Cô bé này...có cái gì đó thay đổi...là trưởng thành hơn chăng?"
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Đây là bệnh viện phải không ạ?
Renier
Đúng vậy thưa tiểu thư.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
"Mình không thích mùi này...ngột ngạt quá."
Em híp mắt, nét mặt thờ ơ lạnh nhạt, chẳng còn vui tươi hồn nhiên như trước nữa. Túc Vi nhỏ giọng yêu cầu.
Khiếu Túc Vi (khi nhỏ)
Renier, em muốn ra ngoài đi dạo.
Author - Miễn Tịch (Anlorie)
(*) : cuốn sách mà Khiếu Túc Vi nói là một cuốn sách nói về một cô gái bị ép bức đến nỗi phải tự tử, rạch tay là cách thức mà cô gái đó chọn, tương tự, vì quá buồn nên Khiếu Túc Vi bèn làm theo.
Author - Miễn Tịch (Anlorie)
À mình có vài thông báo nho nhỏ đây.
Author - Miễn Tịch (Anlorie)
Mỗi chương mình viết thường tầm 900-1200 chữ nhưng mà mình muốn tăng tốc chạy cho đủ 20 chương á nên rút ngắn còn 600-700 chữ.
Author - Miễn Tịch (Anlorie)
Cảm ơn các cậu đã chú ý.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play