Ngày 20 tháng 5.
Tòa án nhân dân thành phố H.
Phiên tòa xét xử vụ liên án cố ý giết người và buôn lậu hơn mười tám tấn hero.in. Sau gần bốn năm ròng rã, thời gian dài dằng dặc cuối cùng tên trùm đứng đầu Hàn Triết đã bị bắt giữ.
“Bị cáo Hạ Kiều Nghi với tội danh cố ý giết người và làm giả hiện trường vụ án đã làm ba người tử vong và hai người rơi vào trạng thái thực vật. Liên tội vận chuyển và tàng trữ ma túy… Theo điều 9 Bộ Luật Hình sự, căn cứ vào các tội danh đặc biệt nghiêm trọng… Tòa tuyên phán Hạ Kiều Nghi hình phạt tử hình, thời gian thi hành án là ngày…”
Giây phút thẩm phán gõ búa chứng tuyên bố án tử hình dành cho Hạ Kiều Nghi, cả tòa án như ong vỡ tổ. Khắp các ngóc ngách đều vang lên tiếng cười, tiếng nói mừng rỡ.
Hạ Kiều Nghi ngồi ở ghế bị cáo, bên cạnh còn có thêm vài người chung số phận trong đó có ông trùm Hàn Triết. Ánh mắt mấy người đàn ông hướng về phía cô đều là vẻ tuyệt vọng giấu kín. Ngay đây thôi, chính họ cũng sẽ có số phận tương tự.
Cô gái có dáng người gầy gò khoác trên mình bộ quần áo sọc kẻ dành cho phạm nhân. Thần sắc gương mặt xanh xao, ánh mắt hờ hững. Lướt quanh một vòng phía sau lưng mình.
“Đáng đời lắm, đồ đàn bà độc ác…”
“Chết đi là đúng. Sống làm gì cho ô uế xã hội…”
Dường như Hạ Kiều Nghi đã quá quen thuộc với hình ảnh tiêu cực cùng những câu chửi rủa thế này. Ban đầu cô còn uất hận, vậy mà bây giờ lại cảm thấy hóa ra họ chửi cũng đúng. Không ngờ cái nơi ngục giam tăm tối kia lại cải tạo được cô.
Từ sau khi bị bắt vào trại giam chờ xét xử đến nay đã là hơn hai năm. Thời gian hai năm dài dằng dặc cuối cùng cô cũng đã được phán quyết rồi. Rốt cuộc cô nên vui mừng vì không còn gì có thể trói buộc cô nữa.
Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về hướng người đàn ông cùng người phụ nữ bên cạnh anh ta. Người đàn ông với thần sắc luôn luôn lạnh lùng giờ khắc này cũng bộc lộ một chút ý vui từ sâu trong ánh mắt.
Hạ Kiều Nghi khóe môi nở nụ cười có phần chua chát.
Trọng Quân Dương, người đàn ông cô dành cả thanh xuân, cả tuổi trẻ, cả cuộc đời để yêu. Đến giờ vỏn vẹn đã được một thập kỷ. Cô yêu anh bằng tất cả sinh mạng của mình, sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng làm bất cứ mọi chuyện chỉ để đổi về ánh mắt của anh.
Vậy mà bây giờ anh cũng giống như bọn họ, cũng hả hê vui sướng khi cô bị phán tội tử hình.
Nhận thấy ánh mắt của cô, cô gái bên cạnh anh không ai khác chính là Thẩm Yến Ngọc, người con gái cao cao tại thượng đưa mắt nhìn về hướng cô.
Hạ Kiều Nghi nhìn ra trong mắt đối phương chính là nỗi hận thù sâu sắc, cũng đâu đó đan xen sự thương hại. Cô cười khuẩy, Thẩm Yến Ngọc hận cô cũng phải, vì cả nhà cô ta đều bị cô hại chết mà.
Trọng Quân Dương như cảm nhận được ánh mắt cô, liền quay sang nhìn cô đầy nghiêm nghị, bàn tay anh bất giác ôm lấy Thẩm Yến Ngọc đầy sự che chở.
Hạ Kiều Nghi cười khổ, cô thế này còn làm gì được cô ta nữa mà anh cứ lo. Mất hứng rời mắt khỏi hai vợ chồng nhà kia, ánh mắt dần dần trở nên tăm tối…
Hỏi cô có hối hận về những chuyện mình làm hay không, thì có lẽ giờ khắc này Hạ Kiều Nghi thực sự đã hối hận rồi. Thứ khiến cô hối hận nhất chính là ánh mắt đau khổ của người đàn ông kia. Một mình anh… chỉ một mình anh rơi nước mắt tiếc thương cho cô.
Lục Đông Phong cái đồ trẻ con này…
Đường đường là một Thiếu Tá Lục oai phong một thời bây giờ anh cứ vậy mà khóc sao?
Yếu đuối như đàn bà thế thì bảo sao mà cô không thèm yêu anh chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, mà hai mắt của Hạ Kiều Nghi cứ đỏ ửng cả lên. Lúc anh nhìn mình, cô ngay lập tức lảng tránh. Chỉ sợ nhìn thêm nữa chính mình sẽ bật khóc…
Thực ra, nói Hạ Kiều Nghi ngu ngốc cũng chẳng phải là nói ngoa. Có lẽ cô cũng chẳng ngờ đến trong hàng dài các bị cáo, cũng luôn có một ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn về phía cô.
…
Phiên tòa xét xử kết thúc, Hạ Kiều Nghi được hai nữ cảnh sát dẫn đi ra ngoài. Bàn tay bị còng số tám khóa chặt. Nhìn cô lúc này có phần ung dung tự tại càng khiến cho những người dân tham gia phiên tòa căm ghét, không ngừng chửi rủa.
Có người kích động, cầm cả trứng thối và rau củ thối mang sẵn đến ném vào người cô. Chỉ là chưa kịp trúng thì Lục Đông Phong đã đứng chắn trước mặt. Người đàn ông sau hai năm này đã tàn tạ nhan sắc đi nhiều, chẳng còn là người đàn ông đẹp trai năm nào. Ấy thế mà cũng chẳng còn khiến cô cảm thấy chán ghét như ngày trước nữa.
Anh cứ vậy mà hứng trọn mấy quả trứng thối vào người. Bộ vest đen nghiêm trang anh đang mặc hiện tại đã thấm không ít những thứ đồ bẩn thỉu, hôi thối.
Hạ Kiều Nghi nhìn anh, một câu cũng không an ủi. Cứ mặc anh bị người ta chửi là ngu dốt vì chấp mê bất ngộ một con đàn bà độc ác là cô.
“Lục Thiếu Tá, phiền anh hãy tránh ra.”
Một nữ cảnh sát lên tiếng với Lục Đông Phong.
Lục Đông Phong định mở miệng thì Hạ Kiều Nghi đã nói trước:
“Được rồi, nhìn cũng đã nhìn đủ rồi. Anh muốn em đứng đây mãi để người ta ném trứng thối vào người em sao? Trong nhà giam không có nhiều nước sạch để tắm đâu. Em thế này đã đủ xấu xí dơ bẩn rồi.”
“Đừng nói nữa…”
Lục Đông Phong không thể nghe được tiếp. Đôi mày cau có khi nghe cô tự nhục mạ bản thân.
Anh đứng chắn hết những thứ ô uế ném đến, giúp cho mấy vị cảnh sát dẫn Hạ Kiều Nghi lên xe trong trạng thái không tình nguyện. Vì nếu cô lên xe rời đi, thì chỉ sợ hai người sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa.
Lúc lên xe, bàn tay đang bị khóa chặt của Hạ Kiều Nghi chợt bị Lục Đông Phong nắm lấy. Cô không nhìn vào mắt anh, vì chỉ cần nhìn là lại cảm giác như có vô số cây kim đâm vào trái tim, vô cùng đau đớn, vô cùng dằn vặt.
“Nghi…”
Lục Đông Phong đè nén vô vàn thống khổ gọi tên cô. Anh vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cứ nghĩ tới chẳng bao lâu nữa hai người sẽ âm dương cách biệt thì lại chẳng nói được lời nào.
“Lục Thiếu Tá, tử tù còn được gặp lại người thân. Phiền anh buông tay để chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ của mình.”
Nữ cảnh sát lại một lần lên tiếng nhắc nhở.
“Đợi tôi một chút…”
Lục Đông Phong gấp gáp đáp lại nữ cảnh sát.
Ở bên cô hơn mười hai năm, anh đủ hiểu người phụ nữ vô tâm tàn nhẫn này chắc chắn sẽ không cho anh cơ hội được gặp lại nữa nên mới cố gắng níu kéo những giây phút cuối.
Lục Đông Phong vội vàng bộc bạch ra niềm băn khoăn trong lòng mình. Gương mặt vì sút cân trầm trọng bị hóp lại, lộ ra những góc cạnh của gương mặt. Cặp mắt đen sâu thẳm giấu không được vẻ chờ mong.
“Nếu có kiếp sau, em sẽ ở bên anh… phải không?”
Hạ Kiều Nghi hơi khựng lại, cô thực sự đã định trả lời là “ừ” nhưng nghĩ tới có thể anh sẽ hành động ngớ ngẩn mà đồng quy vu tận đi theo cô cho nên thái độ liền trở nên lạnh lùng, cô nói:
“Không… em không yêu anh, sẽ không ở bên anh.”
Lục Đông Phong như đã biết trước câu trả lời, ấy vậy mà vẫn giống như rơi từ trên vực thẳm xuống tận đáy địa ngục tăm tối. Toàn thân bất động, gương mặt không thể nào đau khổ hơn được nữa, chỉ sợ nếu còn hơn nữa anh sẽ đột quỵ mà lăn đùng ra tại chỗ.
Nhìn anh như vậy, Hạ Kiều Nghi ngoài cười khổ ra thì chẳng biết làm gì khác. Cô chính là ngu dốt nên trong suốt mười hai năm qua mới không nhìn thấy người đàn ông này yêu mình nhiều thế nào…
Cuối cùng, nhìn thấy sự mất kiên nhẫn từ trong mắt nữ cảnh sát, cô chỉ đành cố nén đau thương rụt tay mình ra khỏi bàn tay thô ráp của anh.
“Cố gắng sống tốt, em đi đây…”
“Hạ Kiều Nghi… dù em không yêu anh… kiếp sau anh chắc chắn vẫn sẽ đi tìm em, ở bên cạnh em, yêu em đến chết…”
Cửa xe đóng lại ngăn cách hai người hai thế giới. Chiếc xe chuyển bánh dần dần khuất mắt mọi người. Lục Đông Phong suy sụp quỳ thụp xuống đất.
“A…”
Anh hét lên đầy đau khổ bất lực. Nước mắt cùng tiếng khóc đầy thống khổ của người đàn ông chảy dài, tay không ngừng đấm xuống mặt đường, xuất hiện màu máu đỏ tươi.
Cảnh này đã thu cả vào tầm mắt của Trọng Quân Dương và Thẩm Yến Ngọc. Trái tim Thẩm Yến Ngọc khẽ nhói đau. Sau cùng người con gái ấy chỉ biết lắc đầu, cảm thán hai chữ:
“Nghiệp duyên.”
“Em đừng nghĩ nhiều, như vậy không tốt cho đứa bé.”
Trọng Quân Dương cẩn trọng đỡ tay Thẩm Yến Ngọc rời đi. Sau ngày hôm nay, hai người họ có thể ngủ yên giấc rồi.
Mười lăm ngày trước khi thi hành án. Lục Đông Phong ngày nào cũng đến đòi gặp nhưng Hạ Kiều Nghi một lần cũng không đồng ý gặp anh.
Cai ngục đi tới, đưa cho cô đồ ăn trưa. Thông qua cánh cửa giam cầm, nhìn cô gái thần sắc ảm đạm, cô đơn ngồi quay lưng lại với bên ngoài, trong lòng chua xót. Anh ta nhịn không được mà nói:
“Hôm nay là ngày cuối rồi, tôi chưa thấy ai nhẫn tâm như cô đâu đấy. Không định gặp cậu ấy một lần cuối hay sao?”
Hạ Kiều Nghi không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn cất lên:
“Không gặp.”
“Cô đừng cố chấp nữa, bỏ lỡ lần này thì chẳng còn cơ hội nào nữa đâu. Cô chết đi thì thôi, nhưng cậu ấy sống trên đời sẽ rất dằn vặt, rất tiếc nuối. Như vậy là quá tàn nhẫn với cậu ấy, cô biết không?”
Hạ Kiều Nghi lạnh lùng đáp trả:
“Đối với bản thân tôi, tôi còn tàn nhẫn thì với anh ấy… anh nghĩ tôi quan tâm sao?”
Cai ngục nghe vậy chỉ biết người này hết thuốc chữa thật rồi. Lắc đầu thở dài, trước khi rời đi đã bỏ lại một câu:
“Tôi chưa thấy ai máu lạnh vô tình như cô cả.”
Ừ.
Hạ Kiều Nghi cười đầy khổ sở, tiếng cười vang vọng. Cười đến bật khóc.
Cai ngục nghĩ ngợi, vẫn là ra bên ngoài. Nhìn người đàn ông khi trước gương mặt tuấn tú nay đã bị che phủ bởi lớp râu, hiện tại anh đã độ tuổi gần bốn mươi. Hơn hai năm trước gặp anh còn là người đàn ông khí thế lẫy lừng đầy cuốn hút trong mắt phái nữ. Nay đã trở nên kém sắc vô cùng.
“Lục Thiếu Tá, cô ấy nói cậu đừng đến tìm nữa. Cô ấy nhờ tôi chuyển lời, cậu hãy sống thật tốt. Kiếp này được làm bạn với cậu, cô ấy rất vui. Cô ấy còn nói không muốn gặp cậu là vì sợ rằng sẽ hối hận, như vậy sẽ chết không nhắm mắt…”
Lục Đông Phong không rõ có tin hay không, chỉ gật gật đầu. Mà cứ thẫn thờ ngồi mãi ở bên ngoài cổng trại giam. Đến khi trời chuyển tối, rồi lại chuyển sáng.
Hạ Kiều Nghi được đưa lên xe đi tới chỗ thi hành án, lúc chiếc xe đi qua cánh cổng. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô chỉ biết thở dài. Dứt tâm cúi mặt làm ngơ. Bất kể tiếng gọi hay gì cũng đều cố gắng không nghe.
…
“Ra đi thanh thản, kiếp sau hãy sống tử tế.”
Hạ Kiều Nghi khẽ gật đầu, nhìn ống tiêm bắn lên hai tia nước. Vô số hình ảnh chợt ùa về trong tâm trí.
Hình ảnh quá khứ với người mẹ hiền lành cùng nụ cười ấm áp…
Sự âm hiểm khi hãm hại Thẩm Yến Ngọc để giành giật tình yêu…
Lòng dạ sắt đá nhẫn tâm chà đạp trái tim của Lục Đông Phong…
Tất cả… tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Mẹ ơi… có lẽ hơi muộn… Con muốn nói con yêu mẹ nhiều lắm… Từ giờ mẹ sẽ không cô đơn nữa, bởi vì… con đến với mẹ đây!
Đông Phong… Hãy sống tốt anh nhé! Không có em, chắc chắn cuộc đời của anh sẽ không còn màu đen tăm tối nữa.
“Tôi hy vọng không có kiếp sau, làm người khổ như vậy… thà rằng tan thành mây khói cũng tốt.”
Cô nhàn nhạt đáp lại.
Người thi hành nhiệm vụ tiêm thuốc độc cho Hạ Kiều Nghi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
“Sẵn sàng chưa?”
“Ừ.”
Giây phút mũi tiêm cắm vào da thịt, Hạ Kiều Nghi chỉ biết bật khóc. Rất nhanh, cô đã chìm vào giấc ngủ ngàn thu…
…
Hạ Kiều Nghi cảm giác linh hồn bay bổng trên đám mây trắng, cô thấy Hắc Bạch Vô Thường ngàn dặm xa xôi tới đón mình xuống Địa Phủ. Có điều, khi bọn họ dần bắt được linh hồn của cô thì bỗng phía sau lưng một luồng ánh sáng bất chợt mở ra. Theo đó là lực hút mạnh bạo kéo giật cô lại, giống như nuốt chửng cô vào quầng sáng mãnh liệt kia.
Hạ Kiều Nghi chưa kịp cảm nhận được gì, cảm giác lực hút kia đã ngừng, thay vào đó lồng ngực nhanh chóng nhận một lực khác giống như có người đạp cô sáp nhập với một vật thể nào đó.
Ngay tức khắc Hạ Kiều Nghi thấy đầu mình đau như búa bổ. Cô mở mắt, nhịn không được mà nâng tay day day trán. Lắng tai nghe cánh tay phát ra vô số âm thanh vui tai.
Cái cảm giác này là vòng lắc tay cầu kỳ gây ra đây mà… nhưng từ trước khi vào tù, Hạ Kiều Nghi đã chẳng còn có cảm giác này nữa… tại sao bây giờ lại…
Khi nhìn rõ mọi thứ, cô lập tức bị dọa sợ giật bắn người về sau.
“A…”
Cô không tự chủ được mà hét lên một tiếng, cả cơ thể yếu ớt cứ vậy từ trên giường… à không từ trên cơ thể đàn ông bật ngược về sau rồi ngã xuống đất.
Lục Đông Phong?
Cái quái gì vậy?
Hạ Kiều Nghi thừa nhận, sau khi trải qua một đời bon chen chưa có lần nào khiến cô bất ngờ trợn tròn mắt như lúc này.
Trên người mình và người đàn ông đã không còn một mảnh vải che thân.
Tại sao…?
Cô đang ở phòng thi hành án, bị tiêm cho một mũi thuốc độc rồi… bây giờ sao lại còn ở đây lăn giường với Lục Đông Phong?
Chết tiệt…
Cảm giác hình ảnh này có chút quen mắt mà mãi cũng không tài nào nhớ ra nổi.
Lục Đông Phong cả thân người không một mảnh vải để che đi cơ thể cường tráng, hạ bộ còn đang căng cứng vì tiếp xúc với cơ thể nữ nhân. Cảm giác ấm áp liền biến mất khi cô gái giật người tránh đi.
Anh đang bị Hạ Kiều Nghi đè ngửa ra giường hôn lấy hôn để làm loạn rồi bỗng dưng cô chợt khựng lại sau đó lại giống như trúng tà mà ngã ra đất?
Lục Đông Phong từ trên giường ngồi dậy, gương mặt anh tuấn nhìn chăm chú Hạ Kiều Nghi.
“Nghi, sao thế?”
Nghe giọng nói quen thuộc còn có phần thanh khiết, rõ ràng không ồm ồm như của ông chú ba mươi tám tuổi nữa.
Hạ Kiều Nghi nhịn không được mà đỏ ửng cả hai mắt. Cô không biết là tại sao mình lại thế này nữa… đây là giấc mơ ư… Tại sao nó quá chân thực khiến cho trái tim cô cảm thấy nhói như vậy?
Loạng choạng đứng dậy. Cả cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân cũng không có một tia xấu hổ, đời trước cô làm loại chuyện này còn ít hay sao?
Nhìn một vòng xung quanh, là khách sạn. Mắt thấy điện thoại cùng chiếc cặp sách màu xanh cá tính vứt lăn lóc dưới đất, cô chệnh choạng bước tới dưới sự nghi hoặc của Lục Đông Phong.
Mở điện thoại, nhìn thời gian…
Hình như… cô trọng sinh rồi?
Quả thực là đã trọng sinh rồi. Thời gian là mười hai năm trước.
Không ngờ trên đời này còn có loại chuyện ảo diệu như vậy. Đáng tiếc, đời này quá khổ. Một chút Hạ Kiều Nghi cũng không muốn quay về. Thế nhưng sự việc cứ diễn ra trước mắt như thế.
Vậy là…
Là quả báo sao? Ép cô phải quay lại để chịu đựng nỗi đau thêm một lần nữa? Không… đây là ông trời muốn cho cô sửa đổi ư?
Đang miên man suy nghĩ thì bất chợt nhận được cái ôm từ đằng sau.
“Nghi, em sao thế…?”
Ôi trời… vòng tay ấm áp cùng cảm giác đụng chạm da thịt của người đàn ông, lại thêm cái vật đang cương cứng cứ gồ ghề chọc vào mông cô lại một lần khiến Hạ Kiều Nghi trở nên tỉnh táo. Cô quay sang mắt đối mắt với anh.
Trong lòng hỗn tạp cảm xúc, cuối cùng cũng nhớ ra chính mình đã quay về ngày cướp đi đời trai của Lục Đông Phong, từ đó bị anh bám riết không rời… Tưởng là hai người sẽ có cái kết ngọt ngào ai ngờ đến cuối lại là một cái kết thảm hại cho chàng trai si tình Lục Đông Phong này.
Hạ Kiều Nghi cố gắng nhớ lại quá khứ.
Khi trước chính mình tại thời điểm gặp anh chàng quân nhân đầy anh tuấn thì đã sĩ diện nói với bạn bè sẽ tán đổ anh, đưa anh lên giường trong vòng ba tháng. Sau đấy, kết quả mới một tháng nhiệt tình tán tỉnh thì người đàn ông này đã đổ, rồi bị cô đưa lên giường luôn.
Đúng là dễ dàng, tính ra anh có phần dễ dãi mới khiến cho Hạ Kiều Nghi kiếp trước yêu không nổi anh. Cô cho rằng người đàn ông này quá mức yểu điệu, đưa anh lên giường không một chút thách thức.
Mà cô của đời trước thì càng những thứ không có được thì càng đem lòng say mê, còn người như Lục Đông Phong thì chỉ thấy anh phiền phức.
Dù hơi tàn nhẫn nhưng quả thực khi đó cô nghĩ như vậy thật.
Hạ Kiều Nghi lừa được anh rồi thì nào còn tâm trạng yêu đương gì, chả chán anh gần chết. Lại thêm anh suốt ngày bám riết lấy cô, khiến cô tức tối khó chịu. Chửi anh, làm tổn thương anh không phải là chuyện lạ lùng đâu.
Thế nhưng mà lúc đó không ngờ tên này đã bắt đầu yêu cô đến chết đi sống lại rồi?
Không được, nếu cô đã sống lại thì không thể để lịch sử tiếp diễn, không thể để anh theo mình chịu khổ.
“Được rồi, tôi chỉ đang cá cược với bạn, lừa anh lên giường mà thôi.”
Hạ Kiều Nghi bất chợt trở nên lạnh lùng khiến cho Lục Đông Phong rất khó hiểu, anh xoay không kịp. Mới cách đây năm phút cô còn đang quấn lấy anh mà. Anh là người bị ép lên giường, sau đó khi anh tình nguyện thì cô lại trở mặt?
Đúng là đùa với anh thôi sao?
Không được. Sĩ diện của một thằng đàn ông, dù bị chơi đùa cũng không để bị thiệt nữa.
“Thì sao?”
Hạ Kiều Nghi không nghĩ là anh sẽ hỏi mình câu đó luôn ấy. Mà cô quên mất, anh dù kiếp trước hay kiếp sau thì vẫn chấp mê bất ngộ ngu ngốc yêu cô.
Cũng tại vì thủ đoạn của cô có thừa.
Đáng tiếc, chỉ có Trọng Quân Dương là không mắc bẫy. Anh ấy và Thẩm Yến Ngọc chính là một cặp, Hạ Kiều Nghi qua hai năm cầm tù cũng đã nghĩ thông suốt. Cô biết chính mình đời trước không khác gì một nữ phụ độc ác đi phá hoại cuộc sống của người ta.
Cô vốn có thể làm nữ chính của cuộc đời mình, chỉ tiếc là với tính cách ích kỷ, thâm độc cho nên đã chết rất thảm hại. Đây đều là dùng để miêu tả con người thật của Hạ Kiều Nghi cô, chứ không phải miêu tả nữ phụ trong bộ phim truyền hình nào hết.
Cô thật bất lực với chính mình mà, đến lúc nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn. Khi ấy cô đã giết quá nhiều người, làm quá nhiều chuyện ác.
Lại nhớ đến hôm xét xử, cũng chỉ có mình người đàn ông này đau khổ quằn quại ở bên cô, chắn cho cô vô số thứ bẩn bắn lên người…
Anh đã làm chuyện đó hơn một thập kỷ, tiếc rằng đến lúc bị cầm tù cô mới nhận ra. Lúc ấy thì cũng đã quá muộn, chẳng còn xứng đáng với tình yêu của anh nữa.
Chưa kịp nghĩ thêm đã ngay tức khắc bị anh đẩy ngã trên giường. Cả cơ thể đàn ông nằm đè lên người cô. Anh hôn lấy đôi môi cô.
“Em đừng có nói linh tinh nữa.”
Nói rồi anh lập tức tập trung vào chuyên môn mút lấy đôi môi của cô, hôn một cách cuồng nhiệt. Hạ Kiều Nghi mặc dù bị nụ hôn của anh làm cho bấn loạn nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đẩy anh.
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mẹ tôi còn đang đợi ở nhà.”
Mẹ… đúng rồi… cô còn có mẹ…
Nhất thời kích động muốn nhanh trở về gặp bà.
Đời trước Hạ Kiều Nghi chính là một người mắc bệnh cuồng dâm biến thái bệnh hoạn. Cô thiếu gì thì thiếu chứ nhất định không thể thiếu đàn ông. Sau đấy, hai năm cầm tù mọi thứ tồi tệ giống như đều bị thanh trừ khỏi con người của cô, chỉ xót lại chính là hậu quả cơ thể suy tàn cùng án tử hình mà nó gây ra.
“Chẳng phải em nói là em đã xin phép mẹ ngủ ở nhà bạn à? Đừng có lừa tôi.”
Lục Đông Phong giống như con sói đói, nụ hôn di chuyển xuống cánh cổ xinh đẹp ra sức mút máp để lại vô số dấu vết mờ ám.
Hic.
Tên này ngang ngạnh như vậy? Cô nhớ lúc bị cô lừa đến khách sạn anh ta nằng nặc đòi về cơ mà, giờ cô toại nguyện cho rồi còn muốn gì đây?
“Nãy là tôi lừa anh thôi, chứ mẹ tôi làm sao có thể để tôi đi qua đêm thế này… mau buông ra…”
Hạ Kiều Nghi cố gắng vùng vẫy, cô không có lòng tin với chính mình.
Chỉ sợ những suy nghĩ lệch lạc kia lại vì lần lăn giường này với anh mà quay lại, cô lại trở về con người dâm loạn như hồi trước, cô sẽ chết mất? Nếu như vậy thì sống lại làm gì nữa…?
“Tôi không quan tâm, đêm nay em phải trả giá cho hành động của mình.”
Trả giá?
Hạ Kiều Nghi chợt nghi hoặc đây có phải Lục Đông Phong mà cô biết hay không? Đời trước anh dám nói với cô những lời như vậy sao?
“Ô hay nhỉ, lúc tôi lừa anh mãi thì anh ỏng ươn chê bai, giờ tôi không muốn lừa anh nữa thì anh quay ra muốn ngủ với tôi à?”
“Cứ cho là thế đi.”
Lục Đông Phong vòng tay ôm lấy cả cơ thể nhỏ nhắn của cô, cơ thể cường tráng chắn giữa hai chân cô. Bàn tay to thô ráp không ngừng xoa nắn bộ ngực đẫy đà còn có phần chưa phát triển hết.
“…”
“Lục Đông Phong… anh là đang phạm pháp đấy!”
Hạ Kiều Nghi cố gắng chống chế đến phút cuối, cô thực sự rất sợ bản thân lại một lần nữa xa đọa…
Có điều đúng là bây giờ cô chưa tròn mười tám tuổi, nếu anh xâm hại cô thì cô có thể kiện anh tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên.
Với lại cô thật không mong anh sẽ ngủ với mình vì đây là lần đầu của anh. Anh sẽ yêu cơ thể cô để rồi lại nhớ mãi không quên, xong sẽ giống như đời trước, cứ vậy tiếp tục lặp lại cuộc đời bi thảm, chìm trong bể khổ.
Tình yêu bền bỉ và sự si tình của anh ở kiếp trước thật khiến Hạ Kiều Nghi khiếp sợ. Cô cảm thấy mình không xứng đáng có được tình yêu của anh…
“Chẳng phải qua mấy ngày nữa là em tròn mười tám à, tôi sẽ giam giữ em lại cho em khỏi chạy đi báo cảnh sát là được ngay. Mà nếu có báo, em nghĩ họ sẽ bắt tôi sao? Tôi vẫn còn là Thiếu Tá Lục đấy, một lời của tôi là có thể trấn áp mọi thứ.”
“Đồ vô liêm sỉ.”
Sao Hạ Kiều Nghi lại không biết anh có cái bộ mặt cáo già như này nhỉ?
“Ừ.”
Lục Đông Phong chẳng mấy để tâm, bàn tay trượt dần xuống nơi nhạy cảm của phái nữ. Cảm giác mới mẻ vô cùng khiến cho anh phấn khích không thôi. Ban đầu là chạm nhẹ cảm nhận, sau lại bắt đầu nghịch ngợm.
Điều đó khiến Hạ Kiều Nghi ngứa ngáy ngọ nguậy muốn tránh khỏi bàn tay của anh. Có điều người anh đè cả lên cô, cô ngọ nguậy thì lại động đến cậu em đang sắp hóa thú của anh.
Thật là…
Cô cũng thích lắm… nhưng cô không cho phép mình thích… một đời là đủ rồi…
Khi cô dừng lại một chút để suy nghĩ thì ngón tay của anh chợt nắm nhẹ lấy hạt ngọc kiêu kỳ khiến cho cô rùng mình bấn loạn. Đập vào cái tay của anh, đầy e thẹn.
Lục Đông Phong cười đắc ý, hôn lấy đôi môi cô. Ngón tay bắt đầu hoạt động giống như khi đánh đàn piano, đầy thuần thục khuấy đảo nơi xinh đẹp của Hạ Kiều Nghi.
Miệng nhỏ xinh xắn của Hạ Kiều Nghi vô thức phát ra những âm thanh rên rỉ ngắt quãng. Thực ra kỹ năng ngón tay của anh so với đời trước những người từng ngủ với cô thì còn kém hơn một chút.
Cô cũng hiểu đây là lần đầu của anh. Nhưng mà sự thật thì đây cũng được xem như là lần đầu của cô, cơ thể còn nguyên tem mác cho nên nhạy cảm hơn nhiều so với lúc trước. Khi này, một chút cử động tay của anh cũng khiến đầu óc cô xoay mòng mòng mơ hồ.
“Cứ thế này có phải tốt không.”
Lục Đông Phong không thấy cô tiếp tục phản kháng mà ánh mắt khẽ nhắm hờ cảm thụ thì sung sướng cảm thán.
Tốt bà nội anh đấy.
"..."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play