Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mind Games [AllMitsuya]

Chương I: Món Hàng (1)

Đô thị Tokyo 2009, huyên náo và phồn thịnh, đặc biệt hết thảy đó chính là lòng dạ con người nơi đây, nhu nhược và cách biệt.
Truyền miệng nhau về đứa con mắt bạc, họ là ai? Một trong những màu mắt bị cho là lời nguyền, đứa trẻ mầm họa, mang quốc sắc của thiên hương, nhưng lại đi quyến rũ người cùng giới, miệt thị, cay ghét họ?
Đây là ghen ghét cái tài, mang sự diễm lệ mà chèn ép họ sao? Hay đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ đến phát rồ?
Ánh nhìn dơ bẩn, trông họ như chiếc gai nhọn, không đáng có trên thế giới.
Người phụ nữ mái đinh hương rối bời vỡ òa trên khóe mắt, giọng nói gào thét khi thấy đứa con trai bà yêu nhất mang đồng tử mà cả gia tộc chúa cay.
[Vô danh]
[Vô danh]
đồ khốn, sao mày lại có đôi mắt của thằng cha già đó chứ? [tức điên]
Cầm trên tay roi tre, đánh đập lên cậu bé nhỏ 5 tuổi gào khóc không nên lời, năn nỉ, van xin người chửi rủa cậu đến điên loạn.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
con không.. con không biết! [run rẩy]
[Vô danh]
[Vô danh]
Ng.. ngày mai, tao sẽ gửi mày tới cô nhi viện, hãy xem như chưa từng có người mẹ là ta. [rời khỏi căn phòng, tâm thức không ngừng ghê tợn]
Sự đau đớn, cay miệt trên mắt người mẹ như chẳng lời nào để tả, tại sao vậy? Con của bà đấy?
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
không, đừng mà mẹ, tại sao vậy? tại sao? [nước mắt em rơi đầy ngấn lệ]
Cậu van nài đến khô cả giọng nói, người mẹ vẫn cố chấp, quay phắt đi mà làm cậu ngã xuống thật mạnh, chỉ còn đọng lại nước mắt và vài cái nghiến răng từ bà.
Đau khổ thay cho số phận của một sinh mệnh, từ có tất cả, giờ đã vỡ vụn theo dòng chảy.
Xã hội là vậy sao, ca tụng nhau, rồi ruồng bỏ khi mất giá trị, chạy theo cái giá của mê tín và sự chịu đựng của những đứa con bất hạnh.
Kiêng kỵ và mềm lòng trước đau đớn, ảnh sắc của buổi chiều tà hôm ấy cứ vậy mà dần trũ, thay đổi số phận của một cậu bé.
Chỉ còn là dòng lệ, ký ức cay nghiệt trên thân phải gánh.
Thời gian vẫn trôi, còn lòng người vẫn châm biếm và đê hèn qua nhiều năm.
Phạm Thiên, một tổ chức tội phạm ngầm của lòng xã hội Nhật Bản, ngay cả cảnh sát và chính phủ, họ đều không tra ra manh mối hay bất cứ điều gì về tổ chức tội phạm lớn nhất cả nước, những điều chúng làm không đếm xuể, hiếp ***, thuốc phiện, ma túy, hàng cấm, giết người.. bọn chúng có thể làm tất cả chỉ vì hai chữ tiền, hiểm họa mang tầm thế giới cần giải quyết?
Quyền lực của chúng như biểu hiện cho tất cả thấy, nhưng không ai có thể cấm cản, con người bây giờ? Vô tài? Độc phiện?
Sương giá tại [Tokyo] năm 2018, lạnh lẽo và ướt át, cơn mưa cứ vậy hằn lên tấm vai gầy của em, mệt mỏi xã hội, và khóe mắt bất chợt lăn dài.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
mẹ à, con mệt rồi, mẹ ghét con đến vậy.. sao? [đôi mắt đấy nhìn lên thế giới, không hy vọng hay mong chờ!]
Đứng trên thành cầu, mặc cho cơn gió như muốn cuốn em đi, thả hắt hơi dài mà chìm ngã xuống phía dưới dòng sông.
Em có thể nghe thấy, tiếng hai tai ù đi, vạt áo nhăn nhúm, lung lay.
[Vô danh]
[Vô danh]
nhìn kìa, nhảy cầu đấy?
[Vô danh]
[Vô danh]
chắc do khó sống đây.
[Vô danh]
[Vô danh]
ôi trời, có chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy?
Hàng tá câu hỏi, nhưng chẳng có ai đến cứu và vớt em lên khỏi sự tuyệt vọng, đau đớn thật!
Khẽ đưa bờ mắt mở nhẹ, nở nụ cười mỉm mà cay đắng đối với thế giới nhẫn tẫm với em, lệ lại cay, lại vùi em vào màn đêm.
[Ùng!]
Nước đã động, hắt lên dòng sông với không gian âm u, khó thở, em dần chìm sâu vào sự băng giá nơi dòng người cười khẩy và bắt đầu bàn tán về đôi mắt em, miếng vải trắng trên khóe mắt cũng thế mà trôi về ngoài xa.
[Vô danh]
[Vô danh]
ô ~ nhìn xem, là đôi mắt bạc đấy, giấu đi sau lớp vải ấy à? [chế giễu]
[Vô danh]
[Vô danh]
ha, có giấu đi cùng chỉ là hạ tiện của xã hội, chỉ đáng làm nô lệ để lót giày! [tặc lưỡi]
[Vô danh]
[Vô danh]
tiếc thật, khuôn mặt xinh đẹp đến vậy.. [ánh mắt tiếc nuối]
[Vô danh]
[Vô danh]
gớm thật, cả tóc nó cũng màu bạc pha đinh hương! [kinh miệt]
Em đáng tội? Em đã làm gì họ?
Chìm sâu vào lòng sông lạnh, giọt lệ cứ vậy mà trôi theo, rũ hàng mi nhẹ để thấy lại thế giới này? Em đang hối hận à?
Một hình bóng lạ cố gắng với lấy và nắm chặt lấy em, ôm em vào thân thể, hôn lên bờ miệng để em có dưỡng khí, ai lại ân cần đến vậy?
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
 “ai.. vậy?” [mơ hồ]
Xa lạ? Em còn không có nổi lấy một người bạn hay người thân nào từ ngày bị bỏ vào nơi đổ nát.
Mệt nhoài mà cuốn vào lòng người ấy, em nhắm chặt mắt đi để không muốn thấy lại cuộc sống bần tiện này.
Như phương thức để kiếp sau em được trở thành con người hoàn chỉnh, một cặp mắt đen láy, vậy là quá đủ rồi!
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
này này ~ mày đi đâu vậy? [gã nhìn tên ướt nhẹp đi vào sau cơn mưa]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
..không liên quan đến mày! [đồng tử co giật, cơ mặt khó chịu]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
người mày hôi như vừa mới xuống cống! [cười cợt, chế nhạo]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
kệ tao! [như phát tiết]
Haitani Ran
Haitani Ran
Rindou! đã đi đâu mà ướt vậy? mau thay đồ, tối nay có việc đấy! [hắn thấy em trai mình ướt nhẹp, hàng lông mày khó chịu đầy khiển trách]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
hừ.. biết rồi! [gắt gỏng]
Hai người đằng sau khó hiểu mà nhìn theo hắn bước lên cầu thang.
Haitani Ran
Haitani Ran
này, nó bị gì vậy?
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
làm như tao đây biết! phù ~ mà tối nay có hẹn ở Panis à? [mùi hun khói hắn phả lên trần nhà]
Sanzu, gã nằm ngửa người lên chiếc ghế sofa đầy êm ái, hắn hút và hít hà điếu thuốc như tỏa đi cơn bực.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
hm . hm~ lâu rồi không có lấy con ả nào! chắc tao sẽ mua vui một chút, mày cũng nên kiếm vài em mà chơi đi Ran! [cười khẩy]
Haitani Ran
Haitani Ran
tao không có nhu cầu để vui vẻ, nếu cần tao sẽ khuây khỏa sau! [cười cợt nhẹ như chế nhạo gã]
Cả hai người như tỏa hơi sát khí, mùi thuốc súng vây cả căn nhà!
Mưa vẫn rơi bên ngoài căn biệt thự hào nhoáng, Rindou đóng sầm cửa vào, như có vết nứt, hắn tháo gỡ cà vạt, buông thả mà đến chiếc vest, bộ sơ mi trắng hằn vết đỏ thẫm trên vai và phía xương hông, khá sâu và nhiều máu.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
tch.. đau thật! [nhăn mặt]
Hắn cử động nhẹ tay, lau đi phần ướt và xả nước vòi sen, vén nhẹ phần tóc, thô bạo để nước chảy vào miệng vết thương.
[Rào rào..]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
“ đúng là tự rước họa vào người mà! ”
Haitani Rindou
Haitani Rindou
“ phiền phức! ”
[Hồi tưởng]
Rindou hắn đi trên con đường đầy sự nhám bẩn của dòng mưa, đôi giày zapatillas hombre đã vương nước bùn, cầm trên tay chiếc dù như đen đặng và bao phủ lấy hoàn toàn người hắn.
[Vô danh]
[Vô danh]
AHH! có người muốn nhảy sông kìa!
[Vô danh]
[Vô danh]
mau gọi cứu hộ đi!
Hắn nhìn lên theo dòng hét của đám người mất bình tĩnh kia, phía bên thành cầu, một thằng nhóc chạc 19, đeo trên mắt một chiếc vải trắng, người thì gầy gò mà xanh xao, trắng toát.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
 “ tự tử à? ”
Haitani Rindou
Haitani Rindou
bản lĩnh lớn đấy, mà chưa chắc đã nhảy thật, người run bần bật thế kia..
Haitani Rindou
Haitani Rindou
th... tch. [bất ngờ]
Chưa dứt lời, hắn ngỡ ngàng mà thấy cậu ta ngã người xuống bên cầu, như hốt hoảng, không biết điều gì đã thôi thúc lấy hắn, tim hắn như xao động một điều rất lạ.
Cây dù rớt xuống nền đường vẫn còn đọng đầy nước.
Nhảy lên thành cầu mà không chút do dự với lấy cánh tay nhỏ nhắn đấy.
[Vô danh]
[Vô danh]
gì vậy? anh ta là ai?
[Vô danh]
[Vô danh]
cậu ta muốn chết à? với độ xiết của sông sẽ chết không thấy xác đấy.
[Vô danh]
[Vô danh]
mau gọi điện thoại đi.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
“ khoan.. thằng nhóc này ”
Lao thẳng xuống phía dưới, nước mưa như hắt thẳng vào hắn, chỉ khác miệng khá chát, như giọt lệ vậy.
Miếng vải trắng vén lên cổ, rồi hắn xa xăm nhìn vào gương mặt mỹ miều của cậu nhóc kia.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
“ nó.. khóc à? ” [hàng lông mày y cau đi]
Cố gắng với lấy, ngã rụp xuống lòng sông, hắn cố gắng đưa người đang ôm này dạt vào bên bờ.
Sức hắn mạnh đấy? Trời thì mưa lớn, nước chảy lại càng siết, liệu hành động bốc đồng này có phải là may mắn hay điềm họa.
Bế lên mà chăm chăm nhìn vào, một cảm giác như lo lắng trào dâng.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
tch.. ướt mẹ rồi!
Haitani Rindou
Haitani Rindou
này! [lay người]
[Pằng!]
Hai phát đạn sượt thẳng qua vai và phần xương hông hắn, như làm con người này điên tiết lên, hắn ôm chặt lấy cậu, lùi nhanh ra xa phía đám người từ bờ rừng trong khuôn viên.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
cái? bọn mày? [tức giận]
[Vô danh]
[Vô danh]
thất lễ rồi, nhưng mong ngài đưa tôi người trên tay!
Haitani Rindou
Haitani Rindou
tại sao tao phải làm vậy? mày là ai? [hắn như nổi điên]
[Vô danh]
[Vô danh]
hiệu của tổ chức [Panis] chắc ngài biết chứ? Haitani Rindou? [cười]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
“ người dưới trướng Mikey? ”
Haitani Rindou
Haitani Rindou
[Panis]? thằng nhóc này là hàng mã à? [ngạc nhiên]
[Vô danh]
[Vô danh]
ngài không cần để tâm, nếu ngài hứng thú, tối nay hãy đến xem thử!
Haitani Rindou
Haitani Rindou
hừ.. chỉ là nô lệ, dơ bẩn quá đấy! [ánh mắt hắn thay đổi]
Như không thương tiếc, lấy nể gì người mà hắn vừa cứu, hai chữ ‘mặt hàng’ như khinh đến tủy sống hắn, quăng đi và đá cậu ta về đám người mặc âu phục suit xám.
Nước mưa vẫn rơi, người thì ướt sũng, hắn như muốn đập thẳng vào vật gì đó cho bỏ giận.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
 “ điên thật! ”
[Vô danh]
[Vô danh]
phải rồi, mặt hàng hiếm này là loại Silver Eyes! ngài thích nó chứ? [tỏ ý trêu chọc]
Hắn trừng mắt và không tin vào mắt mình, ánh nhìn hắn bao trùm lấy cả bọn phía sau, như vẻ, có thể giết bọn chúng ngay tức khắc.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
câm mồm vào, đừng đánh đồng ta với cái lũ Silver Eyes! [phát tiết]
[Vô danh]
[Vô danh]
ah.. ha, vâng, ngài cần người đi theo chứ? trời có vẻ không tạnh ngay được đâu! [sợ hãi]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
không cần, mẹ kiếp thật, tởm lợm! [gắt gỏng]
Rindou Haitani, hắn đi khuất khỏi nơi này và dầm mưa, đồng tử thì lạnh nhạt với tất cả, như thể hắn muốn rũ bỏ cái gọi là bẩn tưởi.
[Vô danh]
[Vô danh]
bọn mày giữ kỹ lại đi! trông chừng cẩn thận, chỉ mới ra ngoài mà thằng nhóc này đã rơi vào tầm ngắm của những tên tay chơi rồi! [đáng] - cả thành viên Phạm Thiên, hời rồi!
[Hiện tại]
Chiếc limousine đã đậu ngay trước sẵn cổng căn biệt thự ngoài ngoại ô, xa xỉ của những tên nhà giàu.
Hắn bước xuống cầu thang cùng bộ vest mới đầy lạnh lùng và lịch lãm, kèm theo ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng vào sảnh chính, như chưa nguôi hẳn cơn giận vừa rồi.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
tàn tạ quá đấy! [cợt nhả]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
câm mồm! [trừng]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
mày muốn châm ngòi súng với tao à? [điên lên! cầm thanh súng chỉa thẳng vào tên đối diện]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
đừng khiêu khích tao! [rít hơi thuốc nồng]
Haitani Ran
Haitani Ran
nhàn nhã nhỉ? nhấc cái chân bọn mày nhanh đi! [ánh mắt viên đạn, tỏa khí]
[Đồng thanh] " đừng ra lệnh cho tụi tao! "
Trên xe, người đàn ông với quầng thâm mắt như quyến luyến ánh trăng, nhìn thẳm lặng về phía biển cả, khao khát lấy thứ đã chìm vào giấc ngủ từ cõi âm.
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Silver Eyes..
[Sig . 12032022]

Chương 2: Món hàng (2)

Cơn gió, vuôn nhẹ trên đinh hương, giọng nói nghịch ngợm của một nhóc con.
[Vô danh]
[Vô danh]
này, Mitsuya, làm gì đây? [lại gần]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
tao hả? chỉ đọc sách! [mắt vẫn liêu xiêu nhìn]
[Vô danh]
[Vô danh]
à! mà này, tại sao mày luôn đeo cái băng trên mắt vậy? [sự ngây thơ vẫn đỗi trên cậu]
Khóe mắt em có phần hơi cay, giật lên vài hồi, như sợ sệt chính bản thân đã sinh ra trên hình hài này.
Chờ đợi câu trả lời từ Mitsuya là mái tóc vàng ánh như mặt trời ban mai, đôi mắt đen láy của cậu sắc nhọn nhìn thẳng tắp vào đồng tử qua chiếc màn che.
Ngỡ như mấp máy sự hồi thanh, liệu khi em nói ra, người ngay trước mắt có tránh xa và chạy đi như bọn họ không? bỏ em lại, lại một mình?
[Vô danh]
[Vô danh]
gì vậy? sao không trả lời tao? [khó chịu]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
... [im lặng, ven sách có phần nhăn đi]
Không gian đầy tĩnh lặng, em có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc và nhịp đập mạnh ở thâm tim.
[Vô danh]
[Vô danh]
không nói cũng được.. mà, Mitsuya! [cậu nhổm cao người, giật phanh đi chiếc khăn trên mắt Mitsuya]
Chưa hết lời, sự ngạo mạn đã làm tấm vải băng trên mắt được gỡ bỏ, đôi mắt bạc ngỡ ngàng nhìn lên hiện thực vừa trải.
Mitsuya bàng hoàng lên, cuốn sách rơi xuống thềm mà phá cách ngột ngạt trong khoảng trống.
Hai đồng tử xanh đen của cậu mở tròn, miệng không thể nói lên điều gì ngay trước mắt.
Sẽ không quên, hai đôi mắt giao nhau không điểm dừng, em nhìn người, người thì nơm nớp, chăn chở không hay!
[Vô danh]
[Vô danh]
mày.. là mắt bạc?
Đã ước thời gian sẽ ngừng trôi, để tất cả rơi vào khoảng hư vô bất tận của ngân hà.
tiếng xe êm chạy qua khoảng đường dài, và dừng lại.
Kokonoi Hajime
Kokonoi Hajime
boss, chúng ta đến nơi rồi! [nói lên, đánh thức người trước mặt]
Âm thanh vang lên, phá đi giấc ngủ của chàng, ánh mắt vẫn vô hồn, tồn đọng là những khối mây đặc không thể bay biến.
Sano Manjirou
Sano Manjirou
 ừ! [nhẹ mắt, hai tay xoa lên hai bên chóp mũi]
Rời khỏi khối khí của buồng xe lạnh toát, bước trên thềm đỏ may đường chỉ vàng, áng đèn sáng lấp lánh bên trong tòa nhà biển [Panis] đầy mĩ lệ, như tôn lên sự trầm lặng nơi tóc bạch kim cô quạnh nhường nào.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
này, nếu mày mệt, tao sẽ hủy sự kiện này lại. [nhìn lên mà vỗ vào vai cậu]
Tất cả đều im lặng mà nhìn vào Sanzu, một bữa tiệc lớn do [Phạm Thiên] tổ chức mỗi tháng một lần, dễ dàng hủy bỏ chỉ với một câu nói đơn giản? gã nhìn chàng với ánh mắt nghiêm túc và thuần phục.
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Haruchiyo, mày im lặng! [lạnh]
Hắn vỗ vai [Sanzu], ngầm ý trêu chọc và xoa dịu đi cơn điên bắt đầu nổi lên trong [Mikey].
Haitani Ran
Haitani Ran
Boss, hắn đùa cợt và mất trí thôi, chắc chắn sẽ không có lần sau! [liếc nhẹ gã]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
mày! [lườm]
Mikey tiếp tục đi ngang qua cả hai người như cơn gió, thản nhiên mà toát ra sát khí trầm cả không gian.
Sano Manjirou
Sano Manjirou
lần sau, đừng đứng trước mặt tao nói điều sáo rỗng. [nhìn]
[Đồng thanh] "được, thưa boss!"
[Phạm Thiên]? tất cả đều ở đây? danh bất hư truyền? lời bàn tán xôn xao ngay trước chính chủ người thật, vật thật!
[Vô danh]
[Vô danh]
này, là thành viên [Bonten]!
[Vô danh]
[Vô danh]
không khí quanh họ thật điên rồ mà! [run nhẹ]
[Vô danh]
[Vô danh]
mong rằng sẽ không đắc tội họ! [cười gượng]
Phục tùng? thậm chí còn không có lời đồn nào xấu xa hay châm chọc, họ cầm ly rượu vang, vừa xì xào, ánh mắt liếc dọc các thành viên đi ngang qua.
Đã bước vào [Panis], những màn chơi chính thức bắt đầu, kể cả giao dịch đáng sợ nhất!
[Vô danh]
[Vô danh]
thưa ngài Haitani Ran, tôi nói chuyện được chứ? [cười khẩn cầu]
Một người bước tới, nhỏ nhẹ chào hỏi và nâng chiếc ly đặc hương vani tiến về phía hắn.
Haitani Ran
Haitani Ran
tôi? [nhìn]
Vừa dứt, hắn đảo mắt về phía Kokonoi mà như ra hiệu.
Sự gật đầu của cậu, làm hắn cười thiện lại, cầm lên phần ly mà phục vụ vừa đưa tới nơi, vị vang đỏ thể hiện đẫm màu trên tay hắn đung đưa.
Haitani Ran
Haitani Ran
được thôi, chiếu cố cho tôi! [nâng ly, cười khẩy nhẹ]
[Vô danh]
[Vô danh]
v.. vâng, cảm ơn ngài, thật ra, công ty chúng tôi [...] [vui mừng]
Xúc động như vỡ òa? Được bàn bạc và hợp tác chung với thành viên [Phạm Thiên], phải nói rằng vinh hạnh vô cùng, ai ai cũng nghĩ vậy?
Chiếc miệng hắn khểnh khoảng, như vun đắp sự hào hứng bên trong sự trải nghiệm!
Haitani Ran
Haitani Ran
“ con mồi mới. ”
Những người còn lại từng bước rời đi, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười ra phía sau về em trai của mình, hân hoan chia sẻ phần công việc đầu tiên trong tháng mới.
Ai ai cũng biết, hợp tác với tổ chức, chắc chắn sẽ được nâng đỡ và đi sâu vào quyền lực xã hội, mà không hay, mặt tối bên trong, khủng khiếp cỡ nào.
[Hồi tưởng]
[Vô danh]
[Vô danh]
ngài Haitani Ran, ngài đến..
[Pằng!]
Chưa dứt lời, lòng súng vang lên tiếng động chua chát, xả vào người cô nàng xấu số ở quầy tiếp.
Hắn khẩy mép và điên loạn cho bọn lính đằng sau xả súng vào tất cả nhân viên công ty Agrani, hợp tác được 2 năm, thịnh vượng phát triển và lên tầm cao, hết lòng vì công chức, như đứa con tinh thần hắn tạo nên, chỉ trong thoáng chốc, giống như hổ đói cắn nát phần máu thịt vừa tạo dựng để sức mạnh nhân đôi, máu lạnh?
Haitani Ran
Haitani Ran
thật đáng tiếc! quý cô, hãy tha thứ cho tôi nhé? bọn mày, mau tiếp tục giết đi ~
Xung quanh khu vực công nghiệp rộng đầy vắng người, nơi đây đã bị bao vây, kín lấp bởi những khung sắt tuyệt mật tứ phía mặt đường, không ai có thể xâm phạm hay buộc tội và bắt giam ai?
Chỉ có sự điên cuồng cười nhẹ của gã đàn ông đang đứng trước cổng công ty.
Khoái cảm dâng trào?
Máu thấm đẫm, hắn bấm thang máy, đi tới phòng cao nhất của tòa nhà.
Lướt nhẹ lại gần ra khung kính trong suốt, thấy được tất cả quang cảnh hào nhoáng.
Hắn thưởng thức nhẹ điếu thuốc, vừa ngâm khúc nhạc, miệng vẫn giữ đường cong hoàn hảo, ở ngoài là tiếng la và phát súng hồi thanh.
Haitani Ran
Haitani Ran
công ty này đấy? tao nghĩ đến đây đủ rồi, chủ tịch Agr. [cười, rít nhẹ hơi]
Nền đất là bàn tay đã dính máu, tay nạn nhân nắm chặt vào phần ống quần hắn, căm phẫn ngay tên trước mặt.
[Vô danh]
[Vô danh]
b.. bọn khốn chúng mày, đồ quái vật khát máu! chắc.. chắn, cảnh sát sẽ điều tra ra. [căm phẫn, la lớn]
Haitani Ran
Haitani Ran
hm ~ cảnh sát à? [phả khói, cơ mặt và gân tay hắn bất chợt nổi lên]
Haitani Ran
Haitani Ran
[đá mạnh]
[Rầm!]
Hắn vuốt phần tóc vương ra mái lên, thở hắt sự nồng nặc bên trong khoang miệng vào trần nhà.
Bức tường kính chải đầy màu, người còn thoai thóp đã ra đi, tên này chết rồi!
Haitani Rindou
Haitani Rindou
để hắn chết bình thường đi, anh! [bước, dựa vào cánh cửa căn phòng]
Haitani Ran
Haitani Ran
công việc thôi, bực tức một chút cũng được! [cười]
Hắn đi tới và vỗ vào vai em trai, sau đó xoa phần mu tay dính bẩn, cũng không quên răn dạy đứa trẻ ngây thơ này.
Haitani Ran
Haitani Ran
tỉnh táo vào, Rindou! đây là khử quyết, không có chỗ cho sự nhân từ. [lạnh]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
biết rồi! [nhìn lên mảnh kính trước mặt]
Haitani Ran
Haitani Ran
[ra lệnh cho đám thủ vệ mặc âu phục lính đặc công riêng] giờ thì bọn mày đốt sạch chỗ này! [đi khỏi]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
[im lặng]
Cảnh sát? Nếu cảnh sát có mò vào, thì đây cũng đã là bãi bỏ hoang, không bóng người, không hiện diện hay bất kể là bằng chứng, tiêu diệt nhanh chóng của tổ chức tội phạm toàn cầu, đối đầu với chúng, chỉ có chết và tận diệt, dù đó là chính phủ, miếng mồi ngon, chính là tự đưa vào hàm [Phạm Thiên] mà nhai, nghiền ngấu!
[Sig . 12032022]

Chương 3: Món Hàng (3)

Những khung sẵn hai bên thành, cửa kính bên trong tòa nhà như lung lay, sảnh điện như bị hạ thấp dần xuống.
[Phạm Thiên] đã bắt đầu, từng người đặt phần tai nghe đủ vừa vào tai.
Nhẹ nhàng cất bước lên lầu, ánh mắt anh thì cứ vậy, thờ ơ, bước ngồi lên vào căn phòng mang hương phong lữ, tựa lưng vào phần ghế đến mệt mỏi.
Các thành viên đứng sau như nghiêm ngặt người đứng đầu chỉ huy.
Kokonoi Hajime
Kokonoi Hajime
[bước tới, đặt tai lên tai gắn mic loại trung, hướng mắt nhìn Mikey như chủ ý]
Sano Manjirou
Sano Manjirou
bắt đầu đi! [chống tay lên thành ghế]
Kokonoi đứng gần tới thành kính trước mặt, nói nhẹ vào mic, bộ phận bên trong dần hạ màn trước cuộc chơi, sự hào hứng của khán đài đang đầy xôn xao.
Mỗi hành khách đều bắt đầu trò vui, từng người một lấy một ly rượu nồng nặc cồn trên tay, vừa hưng phấn, vừa mong đợi phần quà [Panis] hôm nay sẽ mang đến.
Ran Haitani bước lên, thầm nói nhỏ vào tai thủ lĩnh gầy gò đến tiều tụy vài điều khá bất ổn trong nội vụ của tổ chức, những vệt nhăn hiện rõ trên người.
Haitani Ran
Haitani Ran
tính giải quyết sao đây boss? [nói nhỏ]
Sano Manjirou
Sano Manjirou
xử lí càng nhanh càng tốt! [nhìn ra kính với hàng lông mày nhăn đi]
Haitani Ran
Haitani Ran
được rồi! [rời vị trí xuống dưới]
Cái gã tóc hồng phấn vẫn đăm đăm nhìn vào vị vua của mình, phần thì hoài nghi tên với khuôn mặt như mỉa mai tất cả mới vừa đi xuống.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
mày nói gì vậy? [liếc]
Haitani Ran
Haitani Ran
là việc, có vài mặt hàng ở nơi này bị bọn cảnh sát nhắm tới rồi! [vén lại tóc]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
chúng đánh hơi được tới cả đây? [hướng ánh mắt ra cửa mà nhìn cái bọn đang nháo nhào lên]
Haitani Ran
Haitani Ran
có thể hoặc bọn chúng đã và đang trà trộn vào đây. [mặt hắn lạnh, tay thì xoa chiếc nhẫn ngay ngón út]
Tất cả thành viên như sẵn sàng vào thế chiến, tiếng lách cách và nắp đạn súng cũng đã vang lên khắp cả căn phòng hoa lệ.
Kakuchou Hitto
Kakuchou Hitto
chúng có đặt bom không? [nhìn ra kính]
Vài pha tiếng hô hào của người dẫn chương trình bắt đầu dấy lên cuộc chơi kích thích, những lồng sắt đặt lên với vải che đỏ lòe làm con mắt của hàng loạt kẻ săn mồi đang hướng tới đều thèm khát.
[Vô danh]
[Vô danh]
nào ~ mọi người, chúng tôi sẽ bắt đầu, hãy cùng bốc số từ 1 đến 100 nhé? 5 người bất kỳ với con số tương ứng sẽ là mặt hàng hôm nay chúng tôi mang đến! [ra chỉ thị lên, cười cợt]
Akashi Takeomi
Akashi Takeomi
Mikey, mày thấy sao? [đảo mắt]
Sano Manjirou
Sano Manjirou
quan sát và tao muốn tất cả bị vùi chết, đừng để lại dấu vết cho lũ chính phủ! [nhìn]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
rõ rồi, thưa boss! [cười đểu một tràng]
Tàn bạo?
Phải!
Chỉ cần nơi này mất đi giá trị của chính nó, dù quý giá đến thế nào, với những tên này đều là cát bụi bị thổi bay.
[Vô danh]
[Vô danh]
này, nhanh đi! [la lớn]
[Vô danh]
[Vô danh]
phải, đã hơn 20 phút rồi đấy! bắt bọn tôi chờ à? [giọng khinh đểu cán]
Họ bắt đầu mất bình tĩnh theo thời gian dần trôi, tất cả đều đã dâng số lên, người dẫn chương trình vẫn đang trình bày với khuôn miệng hơi dè sợ khi đã nghe một tên đến báo tin ngay sau cánh rèm, có vẻ hắn cũng bay thành tro sau đêm nay nhỉ?
[Vô danh]
[Vô danh]
quý vị bình tĩnh, tôi sẽ đọc số, hôm nay thật sự mẫu hàng mang mã mà các ngài đây chọn đều là cực phẩm ở đây đấy! haha [gắng gượng]
[Vô danh]
[Vô danh]
rất may mắn, đầu tiên, số 58 [...] [mồ hôi hắn rơi trên chiếc mặt nạ đằng sau]
Trên lầu cách 2 tầng, mùi sát khí ở các thành viên tạo ra, như uy áp đến bức bách tất cả người ở phía dưới.
Lồng sắt lăn trên sân khấu sáng đèn, một cô gái nhỏ với một làn da ngăm đen và mái tóc màu hạt dẻ đầy quyến rũ bao cánh đàn ông.
Mắt cô hờ hững, vô hồn mà nhìn xuống dưới, tay chống dậy trên sàn sắt, phần gồng xích cứa chặt lên da đã rỉ máu.
[Vô danh]
[Vô danh]
giá khởi điểm, 50 triệu yên! [chiếc búa đập mạnh vào cán gỗ, phấn khích dâng trên tay tên dẫn chương trình]
Tiếng rầm rộ đưa bảng và hò vang mức giá cao ngất lên, như căng thẳng kèm hỗn loạn.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
không tồi! [nhàn nhã cầm ly rượu kiểu Ý lên, lắc đều]
Haitani Ran
Haitani Ran
phải, nhưng tiếc thật, đêm nay nơi này sẽ biến mất! [mắt tiếc nuối đảo nhẹ lên sân khấu lỗng lẫy]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
chuẩn bị đi, bọn chúng bắt đầu di chuyển lên! [gã đầy nhanh nhạy, liếc lên phần cầu thang đối diện]
Kokonoi Hajime
Kokonoi Hajime
đứng ở đây mà tao cũng đã nghe thấy mùi thuốc và chất kích tình, hạ hơi quá rồi, lại còn lùm xùm, hơn nữa, nguồn gốc của cô ta, tao chưa hề biết! [nhăn, cau có nhìn tập tài liệu được giở lên]
Kakuchou Hitto
Kakuchou Hitto
ở đây quá lộ liễu, sẽ sớm bị phát hiện ra! [tay lắp súng]
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Takeomi, mày xuống đi, kích hoạt trong nửa tiếng, ta sẽ rời đi khi bom nổ! [nhìn xuống phía hai hình ảnh đang lén trà trộn]
Tiếng cán gỗ lại đập lên liên hồi, hào hứng tuôn trào khắp sảnh điện.
[Vô danh]
[Vô danh]
chúc mừng! giá 90 triệu yên về phía nhà Agkan! [vọng lớn]
Akashi Takeomi
Akashi Takeomi
được! [bước ra]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
cần thông báo di rời bí mật cho các con mồi ở đây không? [mở nửa mắt ngáp ngủ]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
Mikey, có vài người khá quan trọng cho Bonten chúng ta!
Không khí xung quanh anh như trầm đi, bóng lưng người với hình xăm bên thái dương ngồi ngay hàng ghế đầu!
Sano Manjirou
Sano Manjirou
... [lặng thinh]
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Takeomi!
Akashi Takeomi
Akashi Takeomi
tao đã kêu người, mấy tên đấy xong rồi! [đi vào, đứng trước cửa phòng]
Sano Manjirou
Sano Manjirou
biến chúng thành tro đi! [đứng dậy, rời khỏi]
[Đồng thanh] "được!"
Kokonoi Hajime
Kokonoi Hajime
chúng mày kêu người giữ nô lệ và hàng lại, các khách đầu tư nhà [Sien] thì cho rời, còn lại thì bọn mày rõ rồi! [rời khỏi, đi sau Mikey]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
Nhà [Sien] à? [nhìn ra kính]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
là Draken nhà [Sien], mày cũng biết đấy!
Haitani Ran
Haitani Ran
Hắn thuộc quyền ngoại phạm, không có nguy hiểm, giải quyết nốt việc hôm nay trước đi!
Nhà [Haitani] bắt đầu đi khỏi, chỉ còn gã [Sanzu] vẫn mân mê điếu thuốc nhìn vào màn che bên góc khuất kia.
Một vài bộ phần cốt cán thuộc nhà [Sien] bắt đầu di chuyển ra cổng chính, hàng xe khách đen dài dần rời biên trực [Panis]..
Gã cầm trên tay thanh kanata, cột thẳng phần tóc hình mullet lên, ánh mắt sắc liệm và nụ cười toát lên sự mộng dục từ người!
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
bắt đầu thôi, tàn sát tất cả, thưa boss! [khẩy mép]
Những tên vest đen tuyền bắt đầu xông thẳng vào sảnh chính, tiến tới và bắt giữ lấy tất cả, cùng hàng loạt mặt hàng nô lệ tại đây, huy hiệu hình ngôi sao, hiện hữu lên mà làm dòng người xô bồ vừa rồi ngã rạp.
Hai tiếng súng bắt đầu vang lên như khiêu khích.
[Vô danh]
[Vô danh]
[Phạm Thiên] hãy ra mặt, chúng tôi đã bao vây tòa nhà này, bọn người các ngươi không thoát được đâu! [nói lớn]
[BÙM!]
Tiếng nổ lớn vang ngay sân chơi nhà [Bonten], cửa chính đã đổ, các mảnh vỡ từ tòa nhà bắt đầu ngã từ trên cao, làm các thanh lồng móp méo, đã có người chết và bị thương.
Cả cái mùi khét lẹt như cháy đã xuất hiện.
Mùi xăng như tưới lên khắp tòa nhà..
[Vô danh]
[Vô danh]
" cái? gì vậy, nước này.. "
[Vô danh]
[Vô danh]
không xong, tất cả mau ra ngoài! [gằn lên, vang lớn]
Từ đằng sau viên cảnh sát, một bóng lưng với thanh kiếm chém thẳng vào cổ, một cách dứt khoát và chẳng đá động.
[Xoẹt!]
[Vô danh]
[Vô danh]
Ahh.. cứu với, g-giết người?! [run rẩy, ngồi xụp xuống đất]
Cô gái dính bạt máu lên người, sợ hãi dưới chân mình là đầu tên đấy.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
này, này ~ mày cao giọng quá đấy! [cười khẩy]
[Pằng]
Một người đứng sau gã, định đâm chiếc dao lưỡi vào người thì chợt ngã lên vũng máu.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
nhanh đi, không phải để chơi nữa đâu! sắp phát nổ hết rồi! [cầm súng còn đang nồng khói]
Haitani Ran
Haitani Ran
không vội, xử lý sạch sẽ vào Rindou, còn hàng đằng trước. [đi sau em trai hắn]
Haitani Ran
Haitani Ran
bọn mày nhanh đưa tất cả nô lệ đi, còn về khách.. thì để tụi tao khử ~ [nhìn về phía đám người đang run bật]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
haha, bộ mặt đểu đấy! [cười khinh]
Một tên nằm trên bãi tha ma, gắng gượng dậy nơi bãi mìn, vọng lên câu nói tha thiết lấy Ran Haitani " ngài.. ngài? "
Haitani Ran
Haitani Ran
ô ~ đáng tiếc cho tôi, để lần sau nhé? [cười nhẹ]
[Pằng]
Những lồng sắt giam giữ vật thể dần rời khỏi đây, tại nơi này vẫn là tiếng la, tiếng cứu vớt của người xấu số.
[Vô danh]
[Vô danh]
l-làm ơn, cứu tôi với.. ? [gục ngã]
Một cô gái chạy vào bên trong, chưa đi hết quãng đường đã bị tên đầu hồng khử sạch lên phần lưng đâm xuyên qua bụng.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
hết chưa vậy? còn 10 phút nữa đấy! [nhìn]
Gã chạm nhẹ lên phần tai, tay vẫn dính mùi tanh bẩn không dứt, giọng thanh của tên kia xuyên qua tai còn khiến gã bực hơn, khi [No.2] của [Phạm Thiên] bị cho đi sai vặt.
Haitani Ran
Haitani Ran
Sanzu, còn nô lệ đã chạy, mau kiếm về đi, là Silver Eyes, nếu kháng thì giết! [lạnh căm]
Haitani Rindou bắt đầu chạy khắp tòa nhà như hai gã kia, lùng sục "món hàng" còn thiếu vào danh sách đen, tâm trạng hắn có vẻ không tốt, vừa chạy vừa cau mày, vết thương thì như cứa lại, cơn giận như có thể đóa lên bất cứ lúc nào.
Haitani Rindou
Haitani Rindou
" Silver Eyes! tao phát mệt rồi. " [đi nhanh]
[BÙM!]
Haitani Rindou
Haitani Rindou
" còn 3 quả.. tch, sắp đổ mẹ hết! " [bực tức]
Gã [Sanzu] vẫn dán mặt vào cái hình bóng trắng toát vừa sượt qua, có phần lạ lẫm, lại có phần điềm tĩnh và hoài nghi.
Như một phản xạ, gã ngoái lại bên phía thành tường tầng số 4 đã gần nát hết.
Tiếng thanh kanata chạm đất tạo tiếng "ken két", khuôn mặt hắn thì tanh mùi, áo lại khoác lên phần hơi ngả màu, giọng điệu thì cười cợt miếng ngon trước mặt, đôi mắt xanh ngà của gã dần ám muội lên thân thể nhỏ nhắn đấy.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
yo ~ tìm thấy mày rồi, mã 67! [dò xét, cười lên]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
hoặc phải gọi là hàng hiếm Silver Eyes? [cười đểu]
Cậu trai bên phía cánh cửa bị bật tung, hàng nứt thì rõ nhiều, cậu trèo lên mang đôi chân phấn hồng lộ liễu, chỉ có chiếc áo sơ mi dày đặc có hiệu số 67, bao phủ lấy người xuống gần đầu gối, sắc mặt em thì mang cảm giác bất an, sợ sệt hình bóng đỏ thẫm trước mặt.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
mày muốn chết à? tầng 4 mà nhảy xuống thì gãy xương, hiểu chứ, thằng bịt mắt? [tiến lại]
Chân vẫn mang hình vòng sắt, máu đã đông, nhưng có vẻ, bị trật vì cái hoảng loạn phía dưới tầng vừa xảy ra.
Phần trắng lòa nhòa, em chỉ nhìn thấy tóc gã được cột lên và vài vệt đỏ trên người, chỉ đứng cách xa mà em đã ngửi thấy mùi điên khùng từ gã này.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
mày là ai? [nhìn]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
ô ~ giọng được! có thể coi tao là chủ nhân của mày? [đưa thanh kanata vuột lên phần cổ nõn]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
muốn gì? [lạnh]
Ánh mắt gã như kích thích lên dáng vẻ thanh mảnh từ em, để thanh kanata trước tường mà đâm mạnh, nhìn lên cậu trai với mái tóc đinh hương lù xù.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
vậy, tao cứu mày khỏi đây? được báo đáp không? [ghé sát]
Gã dựa gần vào thành cửa sổ ngay chỗ Mitsuya bước lên, em nhăn đi với tiếng phả hơi vào mặt, mùi thuốc vừa nồng lại còn vừa cay xè.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
không.. [ngã xuống] ơ..
[BÙM!]
Tiếng nổ phát ra ngay bên cạnh bức tường, các vết nứt trên tường vỡ ra, cả tòa nhà dường như sụp hoàn toàn.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
tch, ngay lúc này, sắp hết thời gian rồi!
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
cứu mày trước vậy! [chạy đến]
Nhảy xuống khỏi cửa sổ, lực gió như muốn cuốn gã đi, gã cố với chặt lấy phần áo sơ mi ấy, kéo nhẹ mà bế xốc thẳng lên vai, động tác của gã có vẻ thuần phục.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
" gì vậy.. tên này? " [dựa lên]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
yên đi, về tới nơi sẽ xử mày! tch.. [cố gắng giữ]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
cái, phía dưới.. [nhắm chặt mắt]
Chưa dứt lời, hắn đáp mạnh xuống phần cây bụi gần đó.
[BÙM!]
Gió từ vụ nổ như vật cả hai ngã xuống nền đất, lá rơi như nước.
Còn hắn thì đè lên người em, tay ôm chặt phần đầu để giữ.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
này.. !? [chống tay lên]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
à ~ mắt đẹp đấy! [gã vén lên miếng băng trắng lấp một bên mắt Mitsuya]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
liên quan gì đến.. [nhìn hắn đầy sát khí] giờ thả tôi ra?
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
NovelToon
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
nghĩ gì vậy? [bóp mặt áp sát]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
đừng quên mày là nô lệ của Phạm Thiên! [nhăn]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
... [im lặng]
Gã như đã dịu lại khi thấy ánh mắt em, xao xuyến đến không ngừng.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
từ giờ gọi tao là chủ nhân! [bế lên]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
[đẩy, vùng ra] tại sao?
Gã nắm chặt lấy tay em, áp chặt lên nền đất, vẻ mặt nhăn lại từ hàng lông mày, miệng cười khảy lên.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
mày là nô, tao mua mày thì mày là của tao! [tay bên kia gõ nhẹ vào tai nghe]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
" hư rồi? "
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
... [bực, đá mạnh lên]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
" cái..! " [nhăn một bên mắt lại đầy bất ngờ]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
mày.. thằng này? [phát điên]
Sanzu điếng người khi bất chợt bị đạp chọn vẹn vào bụng, khiến tay hắn thả lỏng, em cố gắng vùng ra thật xa gã. Nhanh chóng bàn tay kia gồng lên cầm chặt vào phần cổ Mitsuya bóp nghẹn.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
thả ra.. khục.. [khó thở, tay ghì chặt lên gã, cố đẩy]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
này, chuột con.. không nghe lời à? [nắm chặt cổ]
Miệng hắn khoái chí, tháo rời sợi cột tóc từ gã mà siết chặt tay em lại, phần duy băng thì bị hắn vò nhúm rồi nhét lên miệng Mitsuya, thanh âm ngọt lịm cứ vậy tuôn, khiến cho hắn càng thêm muốn chiếm hữu trên mùi hương phảng phất từ em.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
" tên này " [nhăn]
Gã cầm trên tay thanh súng, chồm ngồi dậy trên người Mitsuya, cắm thẳng mũi súng lên mặt em, với cái ánh mắt lạnh như băng, miệng cũng ngưng khẩy mép trêu chọc.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
" *... "
[Pằng]
[BÙM!]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
[kinh ngạc, mở tròn mắt]
Sanzu bắn sượt qua phần tóc màu bạc gần bên tai Mitsuya, đồng thời quả cuối cùng cũng phát nổ gần tòa nhà, ven tai em đã ứa máu ra vài giọt.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
phản kháng thì chết? tiếp đi! [cầm súng]
Chẳng hiểu sao, khi gã nói sẽ tiễn em nếu phản kháng, thì em lại thấy thanh thản tới lạ.
Như điều em khao khát!
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
... [im lặng, gật đầu, thả lỏng]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
" giết tôi đi. "
Đồng tử em nhìn hắn, tay em cũng thả ra, không còn báu chặt lấy gã, thả nhẹ ánh mắt mà nhìn lên gã, cầu hắn giết chết em, cầu hắn cướp đi hơi thở bằng bàn tay đấy, lấy đi cái oxi dơ bẩn em đang thở ở thế giới.
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
gì? mày muốn chết đến vậy? [nhìn]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
... [im lặng]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
.. tch! hết hứng rồi. [cất súng, bế xốc lên!]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
" hả!? "
Gã bế em lên vai, tay em cựa lại lên lưng hắn, em như buồn nôn vậy, ngực đè lên bả vai hắn vậy mà.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
ưm.. ưm "thả tôi xuống!" [lay người]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
yên, với cái cơ thể của mày bây giờ như vậy, tao có thể làm mày phát ra tiếng rên ngay tại đây! đừng tưởng là trai thì tao không làm, muốn à?
Gã nói đúng, em chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi dày.
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
" thằng điên! " [yên lặng, đỏ mặt]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
lên biết thân phận mày đi! [hạ giọng]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
... [run]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
" hắn thay đổi giọng vậy!? "
[Tít]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
" cái máy này! " [choáng, nhăn mặt]
[Rè, rè.. ]
Haitani Ran
Haitani Ran
n.. nà... tòa thị.. sập..., đế.. đường.. tốc.. 56E, đường.. Kgin, S.. zu! [đang nói qua đường truyền từ tai nghe của Sanzu]
Sanzu Haruchiyo
Sanzu Haruchiyo
mẹ, máy hư rồi, mày cho đổ xăng vào tòa nhà thiêu hết chỗ này đi! [gằn giọng]
Mitsuya Takashi
Mitsuya Takashi
" thiêu? vậy.. là nơi này sẽ không còn? tất cả? "
Em nhìn lên khung tòa nhà đang cháy, mắt như vô hồn mà tặc lưỡi cùng uất hận, nơi đáng nguyền rủa, dù sao cũng đã bị diệt, em nên vui mới phải!
[Sig . 12032022]
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support
Not support

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play