“Sư tôn.” Giọng nói của Cẩm Vân Hiên không tránh được có phần hoảng hốt, hắn cứ ngỡ bản thân mình nghe nhầm nên phải hỏi lại lần nữa.
“Người muốn đệ tử tiếp cận Đường Ngọc sư huynh?”
Tống Minh Diệp vẫn bộ dạng điềm nhiên như cũ, bạch y trắng xóa, mỗi một động tác đều mang đậm chất tiên khí, y chỉ cười nhẹ một tiếng cũng đã làm trái tim Cẩm Vân Hiên như bẫng đi mất một nhịp.
Cẩm Vân Hiên cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.
Tống Minh Diệp là sư tôn của hắn và cũng là sư tôn của Đường Ngọc, một trong tứ đại trưởng lão đạt đến cảnh giới Hóa thần của Lạc Thiên kiếm phái, uy danh khắp tứ phương, được người đời kính nể gọi hai tiếng tông sư. Bề ngoài Tống Minh Diệp thanh nhã thoát tục, cho người ta cảm giác gần gũi ấm áp, mỗi lần nói chuyện với sư tôn, lòng Cẩm Vân Hiên như bông hoa nở rộ, y cũng là người hắn thầm thương trộm nhớ từ rất lâu.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quá mức lộ liễu của Cẩm Vân Hiên, Tống Minh Diệp ho khan một tiếng nói: “Đúng vậy, ta có một chuyện cần xác nhận nên ngươi có thể giúp ta được không?”
Thường ngày chỉ cần Minh Diệp mở miệng, bảo Cẩm Vân Hiên nhảy vào dầu sôi lửa bỏng còn được, nói gì đến y đích thân nhờ vả. Thắc mắc trước đó cũng bay sạch, Cẩm Vân Hiên nở nụ cười tươi rói gật đầu lia lịa. “Đệ tử nghe theo sự sắp xếp của sư tôn!”
Tống Minh Diệp hài lòng vỗ nhẹ lên vai Cẩm Viên Hiên, trên gương mặt xuất hiện vài phần bất đắc dĩ. “Vất vả cho ngươi rồi.”
Đến tận lúc rời khỏi Cẩm Viên Hiên vẫn còn ngơ ngác, đã rất lâu rồi sư tôn không đứng gần hắn như vậy, ngay cả Cẩm Vân Hiên thường ngày ngả ngớn không nhịn được vành tai cũng thoáng đỏ ửng cả lên. Hắn sờ sờ bả vai nơi mà Minh Diệp vừa mới chạm vào, trong lòng vui sướng chỉ hận không thể lập tức nhảy múa ăn mừng.
Nhưng nhớ đến chuyện sư tôn vừa dặn dò hắn thoáng bình tĩnh lại cẩn thận suy ngẫm.
Cổ Nguyên đại lục có nhân tộc, ma tộc, yêu tộc cùng nhau sinh sống, thế nhưng thực chất nhân tộc mới là bá chủ của nơi này.
Ma tộc và yêu tộc rất ít khi xuất hiện, nói đúng hơn là không dám xuất hiện.
Không biết từ bao giờ mà giữa họ đã hình thành nên mối thù không đội trời chung, ma tộc bị nhốt trong Phùng Hoang chi địa không có đến một nhành cây ngọn cỏ, có đến nơi trần gian cũng chỉ dám lén lút, nếu chẳng may bị phát hiện nhất định sẽ bị đánh tan xương nát thịt.
Họ bị nhận định là thứ xấu xa, dơ bẩn nhất, cho dù có làm điều gì xấu hay không cũng không thoát khỏi bị người đời nguyền rủa.
Vậy mà sư tôn lại bảo hắn đi tiếp cận với Đường Ngọc vì nghi ngờ y chính là đứa con thất lạc kia của ma vương.
Tuy cùng một sư môn nhưng Cẩm Vân Hiên không hay gặp Đường Ngọc, nói đúng hơn là hắn có một chút sợ vị sư huynh này. Trong trí nhớ của hắn, Đường Ngọc lúc nào cũng khoác trên mình bộ y phục màu đen, ánh mắt lạnh lẽo như băng hàn vạn năm, một mình sống trên đỉnh Vân Phong cứ như tách biệt trần thế, nhưng mỗi lần xuất hiện đều mang theo theo tiếng tung hô rầm vang, không phải chính tay hạ gục yêu thú thì cũng là đứng đầu trong cuộc tỉ thí mười năm một lần.
Mười bảy tuổi đã đạt Trúc cơ, hiện nay lại là một trong số những đệ tử đạt cảnh giới Nguyên anh sớm nhất, nếu trên đời này có cái gọi sinh ra đã được ông trời ưu ái thì Đường Ngọc chính là con của ông trời.
Ngay cả việc để vào được Lạc Thiên kiếm phái cũng khiến không biết bao người sứt đầu mẻ trán, tranh giành nhau trải qua bao cửa ải mới có thể làm đệ tử nội môn, vậy mà Đường Ngọc may mắn đến mức được sư phụ nhận làm đệ tử thân truyền từ khi còn nhỏ, ngay cả đại sư huynh cũng bị người như y làm lu mờ.
Sư tôn của họ cũng thương nhất là Đường Ngọc, có bao nhiêu pháp bảo bao nhiêu tài nguyên dều dồn hết cho y tu luyện. Cẩm Vân Hiên không thể không thừa nhận rằng hắn đối với Đường Ngọc vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.
Có chết Cẩm Vân Hiên cũng không thể ngờ rằng, có một ngày sư tôn lại nghi ngờ y.
Chuyện này cũng phải nhắc đến một tháng trước, dưới trấn Tây An xuất hiện ma tộc làm loạn, pháp lực của chúng quá cao cường bao nhiêu người đi đều bặt vô âm tín, sư tôn được lệnh của trưởng môn đích thân dẫn theo các đệ tử xuống núi thăm dò tình hình. Trong lúc không cẩn thận tất cả mọi người đều rơi vào pháp trận của yêu ma, ngay cả sư tôn pháp lực cao cường còn không chống đỡ nổi vậy mà Đường Ngọc lại không mảy may thương tích, cứ như thứ đó né y ra vậy.
Đó chỉ là bước đệm đầu, mới vài ngày trước trưởng môn nhận được tin từ phái Cửu Âm, nói rằng nhi tử của ma vương hơn một trăm năm trước mất tích đột nhiên có tung tích. Huyễn âm chi lực lần nữa rục rịch thoát khỏi phong ấn, tỏa ra hàng ngàn hạt tinh châu lấp lánh bay lượn khắp đỉnh núi Cô Liêu.
Năm đó ma vương ngã xuống chính tại vùng núi Cô Liêu này, núi y như tên, một mảng cô độc chết chóc. Nhưng không biết có phải sức mạnh của ma vương quá lớn hay không, cách một trăm dặm quanh đó đều bị uy áp khống chế không thể tiến vào, các trưởng lão chỉ có thể đem nơi này phong ấn lại, mỗi năm cùng nhau tu bổ tầng kết giới mong sức mạnh này dần tan đi.
Suốt một trăm năm nay đều sóng yên biển lặng, lần đầu tiên phát biến dị thường là vào năm mươi năm trước. Cổ Nguyên đại lục chịu thiên tai ập xuống, mưa ròng rã suốt nhiều tháng, nước ngập đến tận mái nhà, sấm chớp ầm ầm như muốn tách đôi đại lục này làm hai nửa, chỉ duy nhất trên đỉnh Hàn Linh động xuất hiện hào quang chớp nhoáng, như ánh sao sáng giữa trời đêm, đem tất cả mọi thứ dơ bẩn trên nhân gian này nhấn chìm.
Năm năm sau, Tống Minh Diệp khi đó vẫn còn là chân nhân, trong lúc xuống núi vô tình bắt gặp thôn trang bị ma tộc quấy phá, cứu được một đứa trẻ giữa tầng lớp thi thể, mặc dù trên mặt trên người đều là vết máu nhem nhuốc, nhưng ánh mắt lại trong sáng như mặt nước phẳng lặng không chút gợn sóng.
Thấy đứa trẻ này cũng có thể chất tu tiên, Tống Minh Diệp nhận y làm đệ tử thân truyền ra sức dạy bảo.
Không uổng công bao năm dạy dỗ, từ một đứa trẻ thân cô thế cô nay đã trưởng thành trở thành đệ tử sư tôn ưu ái nhất, y chính là sư huynh Đường Ngọc của hắn bây giờ.
Giờ nghĩ lại mới thấy nhiều điều hết sức trùng hợp. Lần đầu tiên xuất hiện dị biến chính là vào năm Đường Ngọc sinh ra, nghe nói ma tộc có khả năng tu tiên vượt trội hơn người thường, mà Đường Ngọc từ trước đến nay luôn là nhân tài xuất chúng. Hơn nữa trận ma pháp ngày đó sư môn gặp dưới núi, rõ ràng là muốn lấy mạng hết đám người họ, vì cớ gì đột nhiên lại lui bước còn né tránh Đường Ngọc?
Chỉ có một giải thích chúng không dám làm tổn thương y.
Theo như tin tức của trưởng môn phái Cửu Âm truyền đến, thời gian xuất hiện dị tượng trùng với thời gian Đường Ngọc xuống núi.
Nghe nói Huyễn âm chi lực là sức mạnh cường đại nhất nhân gian, năm đó phải hơn hai trăm trưởng lão các môn phái cùng ra tay hợp lực mới có thể dồn ma vương vào đường cùng. Nếu như họ suy đoán, sở dĩ sức mạnh này đến giờ vẫn chưa tiêu tan là do ma vương muốn giữ lại cho nhi tử mất tích kia thì đúng là hậu họa khó lường, nhân tộc không cho phép ma tộc có cơ hội ngóc đầu trỗi dậy.
Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, Đường Ngọc mà là nhi tử của ma tộc thì không nói nhưng nhỡ không phải chắc chắn sẽ làm tình nghĩa sư môn rạn nứt, chính vì vậy sư tôn không ép buộc tra khảo mà sai Cẩm Vân Hiên đến âm thầm điều tra, quan trọng nhất là không để y nghi ngờ.
Sư tôn nói nếu Đường Ngọc thật sự là nhi tử của ma vương thì trước ngực sẽ có một đóa hoa bỉ ngạn, thế nhưng Cẩm Vân Hiên làm cách nào cởi sạch y phục của y ra xác nhận đây? Ai thì không nói nhưng muốn cởi y phục trên người Đường Ngọc xuống còn khó hơn lên trời, bảo hắn trực tiếp đi làm ư? Không bằng tự tìm đường chết.
Cẩm Vân Hiên cứ nghĩ lại nghĩ, không ngờ đã đặt chân lên đỉnh Vân Phong từ lúc nào. Chưa gặp được người thật mà đã cảm nhận được không khí lạnh ngắt, da gà da vịt cũng nổi cả lên, hắn nuốt khan một ngụm.
Sư tôn cũng không ra thời hạn hay hôm nay cứ trở về trước?
Cẩm Vân Hiên tự cho là đúng vội vàng xoay người, nào ngờ đập vào mắt là cảnh tượng Đường Ngọc một tay cầm kiếm lạnh lùng đứng đằng sau lưng hắn, ánh mắt sắc như dao khiến hắn đột nhiên cảm thấy chột dạ. Tứ chi Cẩm Vân Hiên mềm nhũn lùi lại một bước, vô tình vấp phải hòn đá vừa vặn khụy gối xuống thành tư thế quỳ.
Chạm phải ánh mắt khó hiểu của Đường Ngọc, hắn không biết làm sao miễn cưỡng nở nụ cười méo mó.
“…Tham kiến nhị sư huynh.”
***
Năm mới ra một chiếc truyện mới :*
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc, an lành và tiếp tục ủng hộ truyện của mình nhaaaa <3
Đường Ngọc đứng nhìn Cẩm Vân Hiên bằng ánh mắt dò xét. Vì có quỷ trong lòng nên Cẩm Vân Hiên ngại ngùng cúi gằm đầu, không biết qua bao lâu Đường Ngọc mới cất tiếng nói: “Sư đệ gặp ta cũng đâu cần hành đại lễ như vậy?”
Đến giờ mới nhớ ra bản thân vẫn còn đang quỳ, Cẩm Vân Hiên vội vàng đứng dậy phủi y phục trên người, hắn cảm thấy quá mất mặt đưa tay lên sờ nhẹ sống mũi.
Đường Ngọc lạnh lùng hỏi: “Đến chỗ ta có chuyện gì?”
Đỉnh Vân Phong ngoài trừ một vài người đến thu dọn đã rất lâu rồi không có đệ tử nào dám đặt chân tới, bởi vì trên dưới Lạc Thiên kiếm phái ai cũng đều sợ y.
Cũng không phải Đường Ngọc gặp người đánh người, có lẽ do ngày xưa y quá chú tâm vào tu luyện nên đã bỏ lỡ những mối quan hệ với huynh đệ đồng môn. Tài năng của y vượt trội hơn người, tuổi còn trẻ mà đã bỏ xa những người cùng trang lứa, khó tránh khỏi có người ghen ghét đố kỵ, nói y kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì. Người này truyền tai người kia, lâu dần ai cũng nhận định y chính là một kẻ như vậy nên không ai dám lại gần.
Không phải là Đường Ngọc chưa từng mở lòng với người xung quanh, thế nhưng bề ngoài của y vốn dĩ đã lãnh đạm tạo cho người đối diện cảm giác gượng gạo, nói chuyện cũng cẩn thận từng câu từng chữ.
Lâu dần y cũng hình thành thói quen không tiếp xúc với ai nữa. Lạc Thiên kiếm phái hơn ngàn đệ tử, chỉ duy nhất mình y độc lai độc vãng.
Cẩm Vân Hiên gãi gãi đầu, đến chỗ y có chuyện gì hắn cũng không biết có được không?
Đột nhiên nhớ đến tháng sau chính là năm mới, trưởng môn cho tổ chức một bữa tiệc mừng mời tất cả đệ tử các phong, theo lẽ cũng nên đến mời y. Cẩm Vân Hiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Tháng sau là năm mới rồi, không biết sư huynh có…”
“Không đi.” Còn chưa kịp nói hết câu Đường Ngọc đã cắt ngang: “Từ trước đến nay ta đều không tham gia, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Cẩm Vân Hiên nuốt khan một ngụm.
Biết, cái này hắn biết chứ!
Cho nên năm nào đệ tử đưa tin cũng né luôn nơi ở của y ra mà!
Bỗng không khí trở nên lúng túng hẳn đi, nói chuyện với Đường Ngọc còn khó hơn là tu luyện, thà rằng bắt hắn ngồi thiền đả tọa còn thú vị hơn.
Nhưng Cẩm Vân Hiên cũng không thể thấy khó mà bỏ cuộc dễ dàng như vậy, sư tôn phải tin tưởng hắn như thế nào mới giao cho hắn trọng trách lớn lao này, hắn không thể để cho sư tôn thất vọng.
Nghĩ vậy Cẩm Vân Hiên cũng cảm thấy can đảm hơn chạy đến chắn trước mặt Đường Ngọc cười nói: “Nhị sư huynh, ngày mai ta lại đến chỗ huynh nữa được không?”
Đường Ngọc thoáng sửng sốt, không biết có phải Cẩm Vân Hiên nhìn nhầm hay không mà trên mặt y còn hiện lên vài phần đề phòng hỏi lại: “Đến chỗ ta?”
Cẩm Vân Hiên gật gật đầu.
“Làm gì?”
Cẩm Vân Hiên bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Sư huynh là đệ tử giỏi nhất trong môn phái, tài mạo song toàn, tuổi trẻ tài cao ai nghe tên cũng phải trầm trồ khen ngợi, là người mà ta ngưỡng mộ…”
Đường Ngọc: “Nói tiếng người.”
Cẩm Vân Hiên cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Muốn nhờ sư huynh dạy ta luyện kiếm.”
“Có gì không hiểu thì đi hỏi sư tôn.” Đường Ngọc lướt ngang qua người hắn không có một chút ý định gì chấp thuận. “Ta không biết dạy người khác.”
“…Sư huynh!” Hắn còn muốn năn nỉ thêm nhưng Đường Ngọc đã ngự kiếm rời đi, để lại cho hắn bóng lưng dần khuất. Cẩm Vân Hiên vội vàng nói với theo: “Ngày mai ta lại đến tìm huynh!”
Động tác Đường Ngọc thoáng dừng lại, linh quang trong mắt khẽ động nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Người khác cứ nghĩ trên đinh Vân Phong chắc hẳn phải xa hoa lắm, Tống Minh Diệp thương y như vậy, bao nhiêu linh thạch và pháp bảo thượng phẩm đều được người dâng lên không ngớt, chỉ tu luyện không thôi một mình y dùng đến bao giờ mới hết.
Nhưng đâu ai biết tất cả những vật đó đều được Đường Ngọc cất cẩn thận vào trong túi trữ vật, còn nơi mà y đang sống bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ngoài trừ căn nhà gỗ ba gian, đồ vật ít cũng đến đáng thương, nhìn chung quanh chỉ duy nhất một chiếc bàn gỗ, một ấm trà, trong phòng ngủ độc một cái giường kê sát vách.
Ngoài sân cũng không khác là bao, chiếc bàn đá kê dưới gốc cây hoa mộc lan, tuy đơn sơ nhưng hoa nở quanh năm, áng mây trôi bồng bềnh uốn lượn khắp lưng chừng núi, đứng nơi đây có thể nhìn rõ bình minh lên, cảm giác yên bình hài hòa mang đậm chất tiên khí.
Sư tôn thường hay đùa rằng y còn trẻ mà cứ như tiên nhân sống ẩn vậy.
Thế nhưng đối với Đường Ngọc như vậy cũng đã quá đủ rồi, y không dám đòi hỏi gì thêm, bởi vì y biết những thứ hiện giờ mình có chỉ là đang vay mượn, nên cũng không dám tiêu hao phung phí.
Hiện giờ trong mắt người ngoài y như đứng trên đỉnh cao chỉ có thể ngước lên nhìn mà không thể chạm tới, nhưng nếu bí mật y là nhi tử của ma vương lộ ra ngoài chỉ sợ rằng ngay sau đó thôi là cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhân tộc hận nhất là ma tộc, nếu biết y danh không chính môn không thuận lấy thân phận người thường trà trộn vào môn phái chắc chắn họ sẽ không để y yên.
Từ trước đến nay Đường Ngọc chưa từng muốn lừa dối ai cả, ngay từ đầu y cũng không hề biết bản thân mang trong mình dòng máu nửa người nửa yêu, mãi đến tận năm mười bảy tuổi, dấu ấn phong ấn trên người y dần hiện ra, kí ức như thủy triều dần ùa đến khiến y thấy rõ mọi chuyện.
Mẫu thân của y cũng là một nhân sĩ tu tiên, còn là nhi nữ của trưởng môn Đọa Nguyệt cung, từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, vốn dĩ tương lai mở rộng nhưng lại cứ yêu phải một người không nên yêu.
Khi đó tuổi trẻ nông nổi mặc kệ bao lời khuyên can bà cũng dứt áo ra đi, đổi lại chịu sự hắt hủi, truy sát của khắp tu sĩ trong thiên hạ, ngay cả phụ mẫu thương yêu nhất cũng vì danh dự mà phủi sạch quan hệ.
Nhưng trong ký ức, dù bị người đời mắng chửi nhưng Đường Ngọc nhìn thấy mẫu thân của y rất vui vẻ, ngày ngày cùng phụ thân đi khắp nơi đây chốn đó. Chỉ tiếc khoảng thời gian mặn nồng đó chẳng được bao lâu, khi vừa mới hạ sinh y được một thời gian, hai người không may trúng cạm bẫy của nhân tộc bị họ đuổi cùng giết tận. Mẫu thân y không may thiệt mạng, phụ thân cũng không thể thoát khỏi vòng vây, thế nhưng trước khi chết ông vẫn dùng linh lực của bản thân giấu y thật kĩ.
Một trăm năm sau khi y thức tỉnh bị lũ cuốn trôi đến dưới chân núi được một thôn dân tốt bụng nuôi nấng, nhưng không được bao lâu nơi đó xảy ra hoạn nạn, y may mắn thoát chết được Tống Minh Diệp đưa về Lạc Thiên kiếm phái nhận làm đệ tử.
Không phải Đường Ngọc hèn nhát không muốn báo thù cho phụ mẫu, nhưng đã qua hơn trăm năm rồi, còn muốn kéo dài thù hận đến bao lâu?
Điều quan trọng nhất khiến Đường Ngọc không nỡ rời khỏi đây chính là vì sư tôn. Công ơn dưỡng dục chưa thể báo đáp, tình nghĩa không thể nói buông là buông, y thật sự không muốn phụ sự kỳ vọng của hắn.
Tuy nơi này ngoài sư tôn ra y cũng không thân thiết với ai nhưng vẫn là nơi đầu tiên Đường Ngọc coi nó là nhà, bảo y đột nhiên rời khỏi đến nơi Phùng Hoang cằn cỗi ngay cả một nhánh cây ngọn cỏ cũng không mọc nổi, y phải chấp nhận sự thật này thế nào đây.
Ngay cả nhành cây vô tri vô giác còn biết vươn mình về hướng mặt trời, tại sao y không thể vì bản thân mà ích kỷ một chút?
Ít ra là được ngày nào hay ngày ấy.
Mi mắt Đường Ngọc hơi rũ xuống tạo thành bóng mờ trên gương mặt trắng như sứ, ngón tay thon dài cầm khăn lau nhẹ mũi kiếm, y không ngẩng đầu lên cũng biết đằng sau dần xuất hiện một luồng khí đen, không lâu sau hóa thành một tiểu cô nương xuất hiện.
“Ta đã dặn ngươi đừng đến rồi.”
Tiểu cô nương tầm mười bảy tuổi, dưới đuôi mắt điểm ba vệt màu đen nhìn như vẩy rắn, nếu không nói nàng là người ma tộc thì cũng không khác người thường là bao. Tú Sương như không nghe thấy lời của Đường Ngọc xụ mặt xuống hỏi: “Thiếu chủ không theo ta về thật sao?”
Không đợi Đường Ngọc đáp Tú Sương đã nghịch ngợm cầm đuôi tóc của mình bĩu môi nói: “Người đừng cố gắng vô ích nữa, nhân tộc hận chúng ta như vậy sao có thể thay đổi suy nghĩ chứ, người muốn ma tộc có thể quang minh chính đại xuất hiện trên nhân gian chỉ có thể dùng sức mạnh đoạt lấy thôi. Đám nhân sĩ tu tiên đó còn ngu hơn bò, họ sẽ không nói lý với người đâu, chi bằng theo ta về đi.”
Đường Ngọc buông khăn xuống đặt Tuyết Linh kiếm lên trên bàn, đây là thanh kiếm mà sư tôn đích thân đoạt về cho y, được đúc từ đá Minh Viên cứng rắn nhất. Đường Ngọc khẽ chạm lên Tuyết Linh kiếm như vật trân quý, thanh kiếm theo động tác của y cũng khẽ rung lên như rất thoải mái khi được vuốt ve. Trong lòng y như có thứ gì đó đè nặng, lấy ra không được mà nuốt vào cũng không xong, thanh âm nhỏ như chỉ đủ bản thân nghe thấy.
“Từ trước đến nay ta chưa từng làm điều gì trái với lương tâm, càng chưa từng cướp của giết người, sư tôn tốt với ta như vậy sẽ hiểu cho ta thôi đúng không? Dù thân phận gì đi nữa thì ta cũng là đệ tử của người mà...”
“Thiếu chủ à!” Tú Sương kêu lên một tiếng bất lực, không biết khuyên thế nào để cho Đường Ngọc thôi không mơ mộng viển vông nữa.
Tình sư đồ đã là gì cơ chứ. Mẫu thân của y không phải cũng là ái nữ duy nhất của Đọa Nguyệt cung, trước kia được yêu quý bao nhiêu, chỉ vì đi theo ma vương cũng bị lạnh nhạt phủi sạch quan hệ đấy thôi.
Tình thân có lớn lao như thế nào đi chăng nữa cũng không lớn bằng thanh danh của đám người danh môn chính phái này.
“Nhìn bề ngoài thì mấy kẻ kia có vẻ là chính nhân quân tử thôi chưa chắc trong lòng đã tốt, Minh Diệp tiên quân của thiếu chủ cũng vậy thôi, ta thấy hắn á…”
“Sư tôn của ta không phải người như vậy.” Thường ngày Tú Sương có lảm nhảm sao cũng được Đường Ngọc luôn để tai này ra tai kia thế nhưng y không phép cho nàng bôi nhọ sư tôn.
Tú Sương bị tiếng quát của y sợ co người lại, nhưng vẫn cố chấp nói: “Cho dù thiếu chủ không muốn tin đi nữa nó cũng là sự thật, nhân tộc sẽ không bao giờ dung thứ cho chúng ta đâu, còn nghĩ gì đến dùng lòng thành cảm hóa, thiếu chủ nghĩ đám người họ cho ta cơ hội này chắc?”
Đường Ngọc rất muốn nói, sư tôn của y là người biết rõ phải trái trắng đen, sẽ không lạm sát người vô tội, điều này chính là điều sư tôn đã dạy cho y. Nhưng nghĩ giải thích thế nào Tú Sương cũng không hiểu đành thở dài nói:
“Sau này ngươi ít đến đây thôi, nếu bị phát hiện ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
Đây đã không phải là lần đầu tiên, Tú Sương cũng không lạ lẫm gì với những lời nói này nữa.
Chờ đợi cũng nhiều năm như vậy rồi, ai cũng chỉ mong thiếu chủ của họ trở về dùng Huyễn âm chi lực xây lại ma tộc thịnh vượng như xưa, nhưng cuộc sống ở nhân gian tốt như vậy ai mà không lưu luyến, nếu là nàng nàng cũng không nỡ rời khỏi một nơi tràn đầy linh khí, hoa cỏ nở rộ, cây cối xanh tốt như vậy, đây mới là nơi con người đáng sống.
Tú Sương buồn bã rũ mắt xuống, họ muốn Đường Ngọc trở về nhưng cũng không muốn vì lợi ích bản thân mà ép buộc y, nếu thiếu chủ cho rằng nơi này là tốt chỉ mong y luôn thuận lợi cả đời sống bình an như vậy là được rồi. Tú Sương mỉm cười nói:
“Cho dù thiếu chủ quyết định như thế nào đi nữa chúng ta vẫn luôn chào đón người trở về, ma cung vẫn luôn là nhà của người.”
Đến khi Tú Sương biến mất trên mặt Đường Ngọc mới dám lộ ra vài phần khổ sở.
Tại sao mọi chuyện cứ phải như thế này, bắt y lựa chọn giữa một trong hai, dù chọn thế nào đi chăng nữa cũng không thể toàn vẹn đôi đường.
Đường Ngọc cầm Tuyết Linh lên lao ra khỏi phòng điên cuồng múa kiếm, cánh hoa mộc lan theo dừng chiêu thức của y rụng xuống tán loạn, chẳng biết qua bao lâu Đường Ngọc mới chống mạnh kiếm xuống đất động tác có chút run rẩy.
Tại sao y cứ phải là nhi tử của ma vương, nếu ông trời đã có lòng cho y có cơ duyên với sư tôn tại sao còn đẩy y vào tình cảnh trớ trêu này?
Bảo y trở về ma cung không phải sau này mỗi khi cầm kiếm lên là đối đầu với tu sĩ, sẽ có một ngày y phải dùng chính đôi tay này đối đầu với sư tôn? Ép y trở thành một kẻ bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu hay sao?
Tuyết Linh kiếm như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân không tốt xung quanh tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, thân kiếm cũng khẽ run rẩy, Đường Ngọc hồi thần lại nhẹ nhàng vuốt ve kiếm trong tay.
Không biết vì sao y đột nhiên nghĩ đến sư đệ mới gặp hồi chiều, tuy rất ít khi nói chuyện nhưng y cũng không đến nỗi không biết sư đệ đồng môn dưới mình.
Hắn tên là Cẩm Vân Hiên đứng chỉ sau y một bậc.
Nhớ đến nụ cười rạng rỡ tự tin của Cẩm Vân Hiên, trái tim Đường Ngọc như có thứ gì đó rục rịch sôi trào, ánh mắt y có chút mơ màng hồi lâu sau mới khẽ thì thầm.
“Có thể vô tư như hắn... thì tốt rồi.”
Có lẽ suy nghĩ này của y mà bị lộ ra ngoài chắc khối người cười đến thối mũi. Khắp thiên hạ ngưỡng mộ Đường Ngọc tài năng hơn người mà y lại đi ngưỡng mộ mộ kẻ chỉ biết ăn chơi lêu lổng.
Nhưng như vậy có gì không tốt, Cẩm Vân Hiên làm được điều mà y mãi không thể làm, quan trọng là hắn là một người bình thường, không như y… từ khi sinh ra đã xác định cả đời này không thể nào trở thành một người quang minh chính đại giống như hắn.
Đường Ngọc mỉa mai trong lòng tự mình đứng dậy, lết một thân mỏi mệt bước vào trong phòng, từ đầu đến cuối không một bóng người xuất hiện, thời gian lâu một mình cũng đã hình thành thói quen.
Ngày hôm sau trời vừa mới hửng sáng Đường Ngọc đã cảm nhận được kết giới xung quanh khẽ động, y mở mắt ra cầm lấy Tuyết Linh một đường ngự kiếm xuống dưới chân núi.
Tử trước đến nay rất ít kẻ có gan muốn xông vào nơi này, huống chi là trực tiếp phá bỏ kết giới, thật muốn nhìn xem là kẻ nào giở trò.
Chưa kịp tiếp đất Đường Ngọc đã nhìn thấy nụ cười nhăn nhở của Cẩm Vân Hiên, ấn đường của y khẽ nhíu lại.
Đường Ngọc nào biết trong lòng Cẩm Vân Hiên cũng đang rối tung rối bù nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh chạy lại gần y hỏi: “Sư huynh đã ăn sáng chưa?”
Đường Ngọc không trả lời nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét.
Cẩm Vân Hiên cũng cảm thấy bản thân lấy lý do quá ngớ ngẩn, y đã đạt đến cảnh giới Nguyên anh từ lâu đâu cần ăn uống gì nữa cơ chứ. Nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng cầm một bình sữa đậu nành lên cười cười nói:
“Hôm nay trù phòng có sữa ngon lắm, nghĩ đến sư huynh nên mang đến cho ngươi một ít…”
“Ta từ lâu đã…” Đường Ngọc chưa kịp nói hết câu đã bị Cẩm Vân Hiên cắt ngang.
“Dĩ nhiên ta biết sư huynh đã ích cốc nhưng thỉnh thoảng cũng nên ăn chút gì đó chứ, hơn nữa sữa này là do Ngự Lan phong phân phát cho các đệ tử, đều được trồng ở Thủy Lâm sơn có linh khí dồi dào tốt cho việc tu luyện.” Chẳng đợi Đường Ngọc từ chối thêm Cẩm Vân Hiên đã nhét đồ vào trong tay y.
“Đồ ta đã đưa rồi cũng không có ý định mang về, sư huynh không uống thì vứt đi cũng được.”
Vốn dĩ Đường Ngọc còn muốn trả lại nhưng Cẩm Vân Hiên đã nhanh chân chạy đi mất, bình sữa trong tay như nặng như chì, ném đi không được mà mang về cũng chẳng xong.
Đường Ngọc thở dài cuối cùng đành ôm bình sữa trở về đặt trên bàn, hơi sữa vẫn còn nóng tỏa ra hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Không biết nghĩ gì mà Đường Ngọc nâng lên nhấp thử một ngụm, dòng sữa tươi mang theo vị ngọt trôi xuống cổ họng khiến cả người khoan khoái.
Mùi vị quả thật cũng không tệ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play