[Đam Mỹ] Đại Ca À! Em Đừng Hòng Chạy Khỏi Tôi
Chapter 1: Lời nguyền
Trong tận cùng góc khuất tăm tối của một con hẻm ở bên đường
Bầu không khí yên tĩnh đó bị đánh tan bởi tiếng khóc của một cô gái vang lên
Cô gái: Hức...tôi xin các anh....xin các anh tha cho tôi đi mà
Đứa A: Đúng rồi đó con ranh này! Đại ca của bọn tao đã khoan dung cho mày đến mức này rồi mà còn đòi xin tha!
Tống Đức Duy ( đại ca).
Mày nghĩ với cái chỗ tiền ít ỏi của mày mà cũng đòi xin khất à? Con ranh này!
Cô gái: Hức...hức..tôi...tôi hứa là sẽ trả đủ tiền mà..! Xin..xin các anh..hãy cho tôi thêm vài ngày nữa thôi mà! Chỉ cần...vài ngày nữa thôi...à không, hai ngày nữa thôi là tôi sẽ trả đủ mà..*khóc lóc van xin*
Đứa A: Mày! Con ranh này! Mày còn dám trả treo sao? /định bước đến đánh/
Tống Đức Duy ( đại ca).
/Lấy tay chặn tên A lại/
Đứa A: Đại...đại ca...con nhỏ đó cứ để cho em xử là được rồi...không cần đại ca phải nhúng tay vào đâu ạ
Tống Đức Duy ( đại ca).
Để yên tao sử! Lui xuống đi!
Đứa A: Vâng thưa đại ca! /cúi người lui xuống/
Cô gái: Anh...anh muốn làm gì...tránh xa tôi ra! /run sợ lùi lại đằng sau/
Tống Đức Duy ( đại ca).
/chỉ tay vào mặt mình/ Tôi sao? Phì! Tôi chỉ muốn bàn lại chuyện sẽ cho cô khất tiền lại vào hai ngày sau thôi mà!
Cô gái: Anh...nói thật ư? Có thật là...anh sẽ cho tôi thêm hai ngày nữa để trả đủ tiền không? *vẫn cảnh giác*
Tống Đức Duy ( đại ca).
/tiến gần đến/ Nào! Cô làm gì mà cảnh giác tôi thế?
Tống Đức Duy ( đại ca).
Tôi không làm gì đâu? Thật đấy! *cười tươi*
Cô gái:/im lặng/ *đỏ mặt*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Quan sát kĩ từ trên xuống dưới*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Vậy....giờ cô muốn tôi cho thêm hai ngày để trả đủ tiền hả? /cúi người xuống/ *cười mỉm*
Cô gái: Đúng...đúng vậy! Anh...sẽ đồng ý cho tôi khất ư? /cúi mặt xuống/ *ngại*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Đương nhiên là được rồi! *cười mỉm*
Cô gái:*mất cảnh giác* Được ư? Tôi...hức..xin cảm ơn anh rất nhiều! *vui mừng+ cảm ơn liên tục*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Hử? Đúng là một con nhỏ ngây thơ! Cũng thú vị!* /nhìn cô gái cười gian/
Tống Đức Duy ( đại ca).
Nếu tôi nói! *đưa mặt gần đối diện mặt cô gái*
Cô gái: Anh định nói gì? * hoàn toàn mất cảnh giác*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Những lời nãy giờ tao hứa với mày là giả thì sao nhỉ? *cười mỉm*
Cô gái: Anh nói gì cơ! Những lời nãy giờ là giả á? *giật mình**sốc*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Chứ mày nghĩ sao mà tao lại có thể bỏ qua cho con “mồi” ngon ở trước mắt chạy mất được chứ! *cười nhếch mép*
Đứa A: Đúng rồi! Đây mới chính là khí chất làm việc của đại ca chúng ta chứ!
Cô gái: Không...không thể nào như thế được! *mặt đen xì như đít nồi+ giọng nói lắp bắp*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*ghé sát tai* MÀY THẬT LÀ NGÂY THƠ ĐÓ!
Cô gái:* nước mắt chảy dài*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Giờ không phải là không có cách để mày trả hết nợ~! *cười*
Cô gái: *miệng lắp bắp hỏi* Còn....có cách khác để trả nợ sao?
Tống Đức Duy ( đại ca).
Đúng vậy~!
Cả bọn: Là cách gì vậy đại ca?
Tống Đức Duy ( đại ca).
Hừm~! Để xem nào *nghiêm túc suy nghĩ*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*lia mắt qua cô gái*
Cô gái:* giật mình+ lùi lại+ cảnh giác* Anh muốn làm gì tôi!
Cả bọn: *cũng theo ánh mắt đại ca mà liếc qua chỗ cô gái*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Không phải mày còn cái tấm thân ngọc ngà này sao~? *áp cô gái đến bức tường*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Sao không trả nợ cho tao bằng “lần đầu” này của mày nhỉ~? Như thế không phải là một công đôi việc sao~? *cúi người ngửi mùi hương*
Cô gái: Tránh xa tôi ra ĐỒ BIẾN THÁI! *tát mạnh*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Chậc! Con ranh này *sờ chỗ bị đau*
Cả bọn:*đen mặt* Con khốn đó dám tát đại ca chúng ta kìa!
Đứa A:*thì thầm* con bé này chết chắc rồi!
Tống Đức Duy ( đại ca).
BỌN MÀY CÓ THÔI NGAY CHO TAO KHÔNG HẢ! *quát to+ lườm*
Tống Đức Duy ( đại ca).
CÒN MÀY! CON NHÃI LÁO TOÉT NÀY! *quay đầu lại*
Giọng nói đáng sợ của anh làm cô gái mặt trắng bệch, giật mình không thôi
Tống Đức Duy ( đại ca).
Sao? Sao mày không nói gì nữa hả con khốn? *nắm tóc kéo mạnh về đằng sau*
Cô gái: Ư...ư..đau quá! Xin anh...tha cho tôi! *khóc lóc van xin*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Hử! Mày nghĩ tao có thể tha thứ dễ dàng cho mày với những gì mày dành cho tao đấy à? Con khốn! *chỉ tay vào chỗ má bị đỏ ửng quát*
Cô gái: Hức..hức...xin anh....*chưa kịp nói xong đã ăn ngay cú vả mạnh mẽ vào mặt*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Còn giám nói nữa sao? Có vẻ mày chưa bị phạt thì không chịu im miệng nhỉ~? *cười*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Bọn mày giữ tay chân nó lại cho tao! *gương mặt đáng sợ*
Cả bọn: *giật mình* Vâng thưa đại ca
Cô gái:* mặt trắng bệch* Không đừng mà.....mấy người tránh xa tôi ra..!
Tiếng gào thét thảm thiết của cô gái nhỏ dần, nhỏ dần
Tống Đức Duy ( đại ca).
Phù~hôm nay cũng coi như làm đến đây thôi nhỉ? *kéo khoá quần*
Cô gái:*ôm đống quần áo che người, khóc thút thít*
Cả bọn: Đại ca à! Tại sao chỉ có mỗi anh là được chơi con bé đó vậy? Còn bọn em thì sao? Bọn em chỉ toàn được nhìn anh làm thôi mà còn không được chạm vào nữa là!
Tống Đức Duy ( đại ca).
Hử! Bọn mày thích sao? Thích thì chơi con nhãi đó tiếp đi! Tao không thèm đồ đã đụng tay vào nữa đâu! Cho bọn mày thích làm gì thì làm *chỉnh lại quần áo*
Cô gái: Hức...đừng mà...hức*khóc*
Lương Trí Minh( bạn thân Duy)
Này Duy! Tao thấy vậy là đủ rồi! *lạnh lùng liếc Duy*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Hả? Cái gì! Mày mà cũng bao che cho con nhỏ đó à?
Tống Đức Duy ( đại ca).
Chẳng lẽ mày cũng thích nó! *chỉ tay vào cô gái*
Lương Trí Minh( bạn thân Duy)
*im lặng*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Cả bọn:*im lặng*
Cả bọn: Nhưng....thưa đại ca...
Tống Đức Duy ( đại ca).
Không nói nhiều! *cáu*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Đi về thôi *khoác vai Minh*
Lương Trí Minh( bạn thân Duy)
Ừ *liếc lại cô gái*
Cả đám người đi, để lại một bóng dáng của cô gái đáng thương ở lại
Ánh mắt đáng thương lại trở thành ánh mắt căm hờn tận cung
Trên miệng bỗng xuất hiện một nụ cười đáng sợ
Cô gái lườm về phía anh đang đi và thốt lên một câu:
Có Ngày Anh Phải Trả Cái Giá Đắt Cho Mọi Việc Làm Sai Trái Mà Anh Gây Ra!
Anh dường như không nghe thấy mà vẫn tươi cười đi ra
Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến
Cái câu nói đó của cô gái như là một lời nguyền sẽ có hiệu lực vào chính cuộc sống mà anh có
Chapter 2: Rốt cuộc cái thứ trong đống bông là gì?
Tống Đức Duy ( đại ca).
/Mở cửa/
Tống Đức Duy ( đại ca).
NGƯỜI HẦU TRONG NHÀ ĐÂU HẾT RỒI!
Quản gia: Dạ....dạ! Mừng thiếu gia....về nhà ạ /hấp tấp/
Người hầu: Chào....thiếu gia ạ! Mong thiếu gia thứ lỗi cho lỗi của bọn thần ạ /sợ hãi/
Tống Đức Duy ( đại ca).
/liếc/....Hừ! Thứ lỗi sao?
Người hầu:/cúi gằm mặt/.....Vâng..ạ
Tống Đức Duy ( đại ca).
/nắm tóc giật mạnh về đằng sau/
Người hầu: A...a...đau! Xin thiếu gia...tha cho thần.! Lần sau thần...thần sẽ không dám tái phạm nữa đâu ạ! /khóc lóc/
Quản gia: Thiếu...thiếu gia...người dừng lại đi mà
Tống Đức Duy ( đại ca).
Chậc! /liếc/
Quản gia: Thiếu gia bớt giận
Quản gia: Bây giờ ông chủ và bà chủ đang ở trong phòng khách chờ thiếu gia nên thiếu gia đừng làm loạn nữa
Tống Đức Duy ( đại ca).
Hôm nay ông ăn gan hùm à!
Tống Đức Duy ( đại ca).
Dám ra lệnh cho thiếu gia ta đây sao? Hừ! Nực cười!
Tống Đức Duy ( đại ca).
Còn cô! /quay sang/
Người hầu:/giật mình/ Thưa thi-
Tống Đức Duy ( đại ca).
/Tát mạnh/
Quản gia/người hầu: /ngơ ngác/
Người hầu:/ngồi bệt dưới đất/ Thiếu...gia /che má/
Tống Đức Duy ( đại ca).
Cô còn nói được à? Mau cuốn xéo khỏi nhà tôi NGAY BÂY GIỜ! /quát/
Người hầu chỉ biết dạ dạ vâng vâng mà lũi thủi đi sắp xếp hành lí
Quản gia: Thiếu gia….cái này..ông bà chủ chưa cho phép thì thiếu gia không thể đuổi việc nhân viên trong nhà vô cớ thế được..
Tống Đức Duy ( đại ca).
Tôi thích thì tôi đuổi
Tống Đức Duy ( đại ca).
Liên quan gì đến bố mẹ tôi
Chỉ biết đứng một bên mà im lặng
Tống Đức Duy ( đại ca).
Ông mau đi tìm người giúp việc mới cho tôi
Tống Đức Duy ( đại ca).
Nhớ là…phải là Gái
Tống Đức Duy ( đại ca).
Là Gái mới lớn! Ông hiểu không?
Quản gia: Nhưng mà chuyện này thì tôi phải nói với ông bà chủ trước đã
Tống Đức Duy ( đại ca).
Chậc!
Tống Đức Duy ( đại ca).
Có cái chuyện cỏn con đấy mà ông cũng không làm nổi được à?
Hắn với ngay cây gậy ngay bên tường
Bước nhanh đến chỗ quản gia mà giơ cao gậy định đánh ông
Bố: Mày ngừng tay lại cho tao!
Tống Đức Duy ( đại ca).
/ngừng lại/
Tống Đức Duy ( đại ca).
Cái!
Tống Đức Duy ( đại ca).
Ông….ông ở đây làm gì
Bố: Tao không ở đây để cho thằng nghiệp tử nhà mày làm càn à /lườm/
Tống Đức Duy ( đại ca).
Xừ! /cắn răng/
Bố: Lúc tôi không ở đây thì thằng nghiệp tử này đã gây ra chuyện gì vậy quản gia? /nhíu mày/
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Mợ nó! Lại lắm mồm*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Phải chuồn lẹ không ông ta lại làm ầm cái nhà lên mất*
Bố: Rồi mày định đi đâu hả?
Tống Đức Duy ( đại ca).
Đi đâu kệ tôi
Tống Đức Duy ( đại ca).
Liên quan gì đến ông
Tống Đức Duy ( đại ca).
/nhíu mày/ Ông nhìn tôi cái gì?
Bố: Mày muốn tuyển người hầu mới?
Tống Đức Duy ( đại ca).
/hếch vai/ Đúng vậy
Tống Đức Duy ( đại ca).
Rồi có việc gì sao ông già
Tống Đức Duy ( đại ca).
/nhếch mép/ Chẳng lẽ ông định…..
Tống Đức Duy ( đại ca).
/mở to mắt/
Bố: Tao cấm mày làm việc gì quá đáng với cô gái hầu mới đó
Bố: Có chấp nhận không? /khiêu khích/
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Ông đùa tôi à* Ông nghĩ tôi là trẻ con đấy à?
Bố: Tao chỉ cần biết là có hay không? /kiên quyết/
Tống Đức Duy ( đại ca).
Có cái đấy thì tôi làm được thừa! /kiêu ngạo/
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Ông ngu lắm*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Chỉ cần trước mặt ông thì giả vờ không quan tâm…..còn sau lưng ông tôi làm gì cô ta thì ông biết thế méo nào được*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Quẳng cho con nhỏ đó ít tiền là bịp mồm được cô ta rồi*
Bố: Ngày mai sẽ tuyển người hầu cho mày lúc mày ở trường là được
Quản gia: /cúi ngừoi/ Vâng
Bố: Mày chọn trong những người này đi xong bảo tao
Tống Đức Duy ( đại ca).
Được thôi
Hắn hớn hở nhận lấy đống tài liệu hồ sơ tuyển làm của người hầu
Trong đó, hầu như người tuyển đều là những cô gái trẻ cấp 3, sinh viên hoặc đang thất nghiệp
Hắn ngồi lật qua lật lại tấm ảnh, khuôn mặt chán nản không cảm xúc
Lướt qua toàn là những cô gái xinh đẹp, trắng trẻo, trẻ trung
Thay vì chọn những ngừoi đó thì hắn lại nhìn trúng một cô học sinh cấp 3
Nhan sắc thì cũng không gọi là đẹp nhưng cũng không quá xấu
Tống Đức Duy ( đại ca).
/nhíu mày/
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Cô gái này….có gì đó hơi lạ*
Tống Đức Duy ( đại ca).
Có chút….giống con trai
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Fuck! Đây là con trai mà*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Nếu mà không nhìn kĩ thì mình lại đi thích một thằng đực rựa!*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Tck!*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Không xem nữa!*
Hắn cầm sấp tài liệu măng theo tâm trạng phức tạp bước lên phòng
Tống Đức Duy ( đại ca).
/nhíu mày/
Khung cảnh trước mắt là căn phòng vốn mang trên mình vẻ sang trọng quý phái ngăn nắp
Đã trở thành một bãi chiến trường chỉ toàn đống bông dải khắp sàn nhà lẵn trên giường
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Cái méo gì đang diễn ra với căn phòng mình vậy?*
Đang định bước vào thì trong đống lông trên giường nó động đậy
Tống Đức Duy ( đại ca).
/giật mình/
Tống Đức Duy ( đại ca).
/chăm chú nhìn/
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Có cái gì đó sau đống của nợ trên giường!*
Hắn chầm chậm bước đến gần chiếc giường lớn
Tống Đức Duy ( đại ca).
/nuốt nước bọt/
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Nó hết động đậy rồi?*
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Phải cẩn thận*
Tống Đức Duy ( đại ca).
/đưa tay đến/
Tống Đức Duy ( đại ca).
*Rốt cuộc nó là cái gì vậy?*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play