Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chú Ơi, Bình Tĩnh Lại Đi Nào![BoyLove-Xuyên Thư]

Sơ lược, chương 1

Văn Án.

- "Tôi...tôi đâu có dám nhìn cô gái kia đâu...chú tha cho tôi đi chứ!" - Tường Kha sợ hãi nhìn người đàn ông cao lớn cầm một cây gậy sắt bước về phía mình.

Nội tâm của cậu kịch liệt vùng vẫy - "Trời ơi! Chú ơi, con đâu có dám nhìn tới sợi tóc nào của nữ chính mọng nước thơm ngon của chú đâu chứ huhu! Thôi xong, sắp đầu thai lần hai rồi!!"

Người kia dựng gậy sắt xuống, một chân quỳ xuống, một tay nâng cằm cậu lên - "Em dám nhìn ai khác ngoài tôi, tôi móc mắt em ra."

Tường Kha - "???, ủa alo?"

Nữ chính - "Anh ơi em ở bên này mà?"

 

Nhân vật chính: Vũ Tường Kha, Trần Quang.

Thể loại: Xuyên Thư(xuyên không(?)) boylove.

- Vì bé bot không phải xuyên thành nhân vật nào cả, mà là nhảy qua thế giới trong truyện và được tự động thêm danh tính.

- Một chút hệ thống: không phải là hệ thống chỉ dẫn mà là hệ thống mới xuyên rồi cung cấp cho thông tin cá nhân khi bị xuyên qua á. Nên ai trong gr anti hệ thống vẫn có thể đọc nhá.

Tính chất nhân vật.

Vũ Tường Kha: 17, 180cm. Học sinh trường B - đam mê với mỹ thuật. Tính cách: lười, ngại tiếp xúc, mê truyện tranh, tiểu thuyết mạng, mê ăn ngon, mê trai/gái đẹp.

Trần Quang: 29, 208cm. Xã hội đen. Tính cách: Kiệm lời(nhưng nói hơi nhiều khi cạnh bé Kha), thích làm hơn là nói, thích ăn cay, sở trường: nấu ăn, đánh nhau, thích bé Kha ←(*꒪ヮ꒪*)

Tường Kha - "Tôi không quen chú này nhá (๑•﹏•)"

Trần Quang - "Bé à..."( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)

/Cách xưng hô bé bot hơi khác người. Người ta gọi bạn top là anh, riêng bot gọi chú :>>

 

Chương 1: Sao cách tôi xuyên không giống như lý thuyết.

Soạt ....soạt....

- "Này, thằng đần, có vẻ mày thích quyển sách này quá nhỉ?!" Một vài tên bước đến giật quyển tiểu thuyết mà Tường Kha chưa đọc hết vài trang cuối.

Tường Kha dù cao hơn bọn chúng nhưng với cái tính sợ người và ngại giao tiếp thì Tường Kha cũng bị biết yên lặng nhẫn nhịn.

Vì hôm nay cũng là tổng vệ sinh trường nên mọi người đều phải ra ngoài làm việc, các cây sắt dùng để treo bảng tên lớp được sắp xếp chắn lại cầu thang để làm ranh giới không cho ai lên tầng.

Tường Kha cầm chổi quét đến bậc cầu thang rồi dừng lại, cứ định quay ra làm tiếp các bạn khác thì một cánh tay từ phía sau đẩy tới, kèm theo đó là tiếng cười khúc khích của vài người khác. Tường Kha bị đẩy mạnh nên rơi giữa không trung, khi biết bản thân tiếp đất là một trận nhói lên ở ngực trái, một mùi rỉ sét bốc lên xộc thẳng vào khoang mũi. Xung quanh có rất nhiều tiếng la thét nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thính giác đã mất hoàn toàn chỉ còn lại tiếng ong ong khó chịu, mí mắt nặng trĩu cứ thế mà xụp xuống.

Lần nữa mở mắt, Tường Kha đã thấy mình đang ngồi co ro trong một con hẻm nhỏ, trước ngực trái còn đau ê ẩm. Đột nhiên một cái bảng điện tử xuất hiện trước mặt cậu.

Họ và tên: Vũ Tường Kha, 17 tuổi. Lớp 11A9 trường THPT B. Địa chỉ nhà: XX hẻm 3 đường Y. Tình trạng: Mẹ mất, ba chuyên đi buôn lậu, mua một căn nhà nhỏ cho Tường Kha coi như tiền bồi thường rồi vứt bỏ đứa con này, hiện đang ở riêng. Công việc làm thêm: vẽ tranh kiếm tiền. Tình huống diện tại: đang trên đường về nhà thì bệnh tim tái phát, hiện tại đã đỡ_thực chất là trái tim hoạt động yếu hơn người thường do hậu của việc xuyên qua, dễ bị khó thở chóng mặt chứ không ảnh hưởng tính mạng.

Tường Kha là một người có sức thích nghi cực cao nhưng thực chất là cậu quá lười để suy nghĩ phải rối rắm như thế nào. Cảm thán - "Ít ra còn ba."

Dự định sẽ đứng lên nhưng cái cơ thể bệnh tật này đã khiến cho việc đứng dậy của Tường Kha khó gấp vài chục lần. Chỉ mới đứng dậy là đã bắt đầu thở dốc rồi dựa vào tường, sau khi nhìn xuống thì lại thấy bọc đồ ăn mới mua còn nằm dưới đất. Nghĩ đến cảnh phải cúi xuống trong tình trạng này thì chắc lại chết lâm sàng.

Đột nhiên một thứ gì đó che đi ánh đèn điện ít ỏi trong con hẻm ấy.

Tường Kha ngước đến mỏi cổ, lần nữa trái tim hoảng loạn liền nhói lên khiến cậu ôm ngực trái hơi nghiên về phía trước.

Sau khi bình tĩnh lại thì thấy trước mặt là một người rất cao, đôi tròng tử hai màu một xanh một tím như muốn phát sáng, đôi mày rậm, sóng mũi cao, môi không quá dầy cũng không quá mỏng, mái tóc vàng được vuốt ngược cộng với đường nét phương tây pha lẫn một vài nét phương đông lờ mờ trong bóng tối làm cậu liên tưởng đến các người mẫu vô cùng đẹp trai trong một show diễn trên truyền hình. Nhưng nhìn người này có vẻ như ăn đứt họ, cứ như một nhân vật thần thoại nào đó chỉ do trí tưởng tượng tạo nên chứ không thể nào tin rằng là thật.

Người kia đứng nhìn vài giây rồi nhặt cái bọc đáng thương trên đất đang đựng hai hộp đồ ăn ăn liền. Xong lại cuối người xuống, dùng tay rờ lên tráng Tường Kha -"Em ổn chứ? Tôi từ xa thấy em có vẻ chật vật. Nhà em gần đây chứ?"

Tường Kha thật thà nói ra địa chỉ nhà cho cái người mới gặp nhau vài giây rồi cho người kia dìu bản thân mình về.

Đèn đường ở khu này thật sự không tốt, hôm nay cũng chẳng có trăng nên Tường Kha cũng không thể thấy rõ mặt người này đang biểu tình như thế nào, nhưng dựa theo vài ánh sáng yếu ớt thì thấy trên mặt người nọ hình như có dính gì đó.

Sau khi tới trước cửa nhà, Tường Kha vội chùi tay lên áo rồi lấy ra từ trong túi quần một chiếc khăn tay - "Trên mặt...có dính gì đó. Cứ nhận đi ạ, lau xong vứt cũng được vì tôi có chút bệnh sạch sẽ..."

Người kia chần chờ một chút rồi cũng nhận lấy.

Sau khi vào tới cửa nhà thì bên ngoài có vài âm thanh vô cùng bực bội phát ra.

- "Mẹ kiếp! Chỉ là một thằng bồ câu đội lốt xã hội đen mà cứ cản lấy việc tốt chả chúng ta!"

- "Mày nhỏ tiếng thôi, nó còn gần đây là nó lao ra giết thật đấy!" (。ŏ﹏ŏ)

Tường Kha nghe vậy cũng bắt đầu cảm giác sợ. Đột nhiên bay tới một thế giới, mới sống lại vài phút là nghe được có xã hội đen trong khu mình ở.

Sau khi ổn định tinh thần, Tường Kha nhìn xung quanh căn nhà nhỏ bé của bản thân.- "Đây là đâu thế nhỉ? Thật trùng hợp, mới đọc sắp xong một bộ ngôn tình xã hội đen là bay vô một nơi mới tĩnh dậy là có xã hội đen liền."

Sau một tiếng tham quan nhà và ăn tạm vài món mới mua rồi lên chuẩn bị đồ hôm sau đến trường.

Trường B là một trường có đến 97% học sinh vô cùng năng động. - "Trường B? Nghe đâu đó rồi thì phải!?" - Tường Kha dáng vẻ rụt rè với cặp kính bình thường đáng ra sẽ không thể nào thu hút nổi sự chú ý. Nhưng từ khi cước bộ trên đường các học sinh cùng hoặc ngoài trường đều ít nhất sẽ dồn ánh mắt vào cậu vài lần khiến cái tính vốn rụt rè nay còn nhát hơn.

Oa...gì vậy?! Có khi nào do bản thân cao quá không?...Ah so với các học sinh xung quanh đây có vẻ như cao lắm cũng 175cm. Haizz...

Đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ thì sau lưng liền có một ai đó kéo nhẹ góc áo của Tường Kha.

Vừa quay lại liền thấy một nữ sinh mặc đồng phục cùng trường, nhìn ba cây ghim trên cà vạt thì biết rằng đây là một đàn chị.

- "Cậu...là học sinh mới à..." - Cô gái ấy mặt đỏ ửng.

Tường Kha nhát người là một nhát gái là mười, bởi vậy suốt mười một năm qua Tường Kha chỉ học trường nam sinh. Lập tức cứng đờ đáp- "Mới chuyển tới, khối 11."

Bản thân Tường Kha thấy bản thân sợ đến mức quên đi kính ngữ lịch sự. Nhưng không hiểu sao cái chị gái kia lại càng đỏ mặt hơn?

- "Chắc bị hoa mắt." - Tường Kha sợ sệt quay đầu lại rồi tự thì thầm an ủi bản thân.

Vừa bước vào trường, Tường Kha lại cảm giác được ánh mắt dồn về phía mình cũng khá nhiều nhưng cũng không biết làm sao nữa, nhanh nhanh chóng chóng tìm lớp mình ở đâu.

Vừa vào lớp, cả lớp đột nhiên im lặng bất thường trong vài giây. Tường Kha cực kì căng thẳng, nhanh mắt nhìn quanh thấy được bàn cuối nào trống thì ngồi vào đấy.

- "Mọi người ở đây làm sao ấy nhợ...hồi trước cũng có nhưng đâu có tới nổi..." - Tường Kha vừa lẩm bẩm vừa xem điện thoại.

Bấm được vài ba cái đột nhiên trước mặt liền xuất hiện một bàn tay gõ gõ bàn cậu.

Vừa mới ngước lên trên, hai mắt Tường Kha vô thức sáng rực. Sau khi xuyên không thì đây là lần thứ hai cậu tiếp xúc với người cao hơn mình. Nhưng người này có vẻ thấp hơn người kia.

Cái cậu trai trước mặt cũng sững sờ vài giây rồi chỉ tay vào chổ trống kế bên cậu. - "Ở đây có ai ngồi chứ?"

Tường Kha lắc đầu người kia liền vui vẻ mà ngồi kế bên. Mới đặt mông xuống là lập tức quay sang nâng hai má của cậu lên nhìn.

- "Cậu có vẻ là học sinh mới. Cậu mới chỉ xuất hiện có vài phút trong trường mà sắp khiến cả trường loạn lên rồi này!" - Người trước mặt cười khoái chí.

Tường Kha cứ ngơ ngác nhìn xung quanh thì thấy ai cũng nhìn về phía cậu.

Giống như hiểu được cái sự hoang mang ấy, người nọ bắt đầu tự giới thiệu. - "Quên giới thiệu, tôi là Phạm Thanh Minh cung sư tử. Còn cậu?"

- "Ừm Vũ Tường Kha, ma kết..."

Thanh Minh nghe vậy lại càng phấn khích hơn - "Haha tử vi hôm nay nói đúng rồi! Mà cái việc tôi nói lúc nãy thì cậu cứ từ từ mà cảm nhận nhá. Nhưng trước tiên thì tôi voi cùng vinh hạnh khi ngồi chung với nam thần bé yêu đấy!"

Tường Kha lần nữa ngơ ngác - "Hả? Bé yêu gì?"

Thanh Minh suýt xoa - "Uầy vậy là có sắc mà không biết trọng dụng rồi."

Nói xong, Thanh Minh đưa cho Tường Kha xem một trang wed. - "Thấy người top 1 là Mai Vương Khải và kế đó là Phạm Thái Huy không? Tiếp đó hạng ba là cậu đó! Cứ 7 giờ 30 là danh sách sẽ tự động cập nhật. Đây là bảng xếp hạng nhang sắc các trường trong khu vực, và đây là trường mình, cậu đúng hạng ba. So với khu vực thì cậu bị đẩy qua 'nam sinh đáng yêu' rồi."

Sau khi nghe tới hai cái tên đầu tiên, Tường Kha cảm thấy một phen chấn động. Mới trước khi chết, quyển tiểu thuyết cậu đọc dỡ có cả những khuất mắt của hai nhân vật có tên y như vậy. Không lẽ lại trùng hợp vậy sao???

Vừa mới đẩy cặp kính lên thì ngoài cửa lại có tiếng mở cửa đi vào, ai ai cũng nhìn theo hướng ấy.

'Mái tóc có màu hồng bẩm sinh vô cùng suôn mượt, đôi mắt to tròn xanh biếc tạo nên một vẻ đáng yêu lạ thường. Một nhan sắc khiến cho ai ai cũng có cảm giác đắm chìm vào một vườn hoa thơm ngát. Nốt ruồi xin xắn dưới mắt càng khiến cho gương mặt ấy thêm hài hoà. Sự tự tin và vốn hiểu biết sâu rộng nhiều lúc sẽ biến một cô nàng dễ thương trở nên sắc sảo đến quyến rũ.'

Một đoạn mở đầu giới thiệu nữ chính có phần phi logic của cuốn tiểu thuyết đọc dỡ chạy trong đầu Tường Kha khi nhìn cô gái trước mặt.

Cô nàng trước mặt đúng thật là xinh đẹp, nhưng mái tóc hồng sáng chói giữa một rừng tóc đen trong môi trường học đường khiến cậu không thể nào vừa mắt.

Thanh Minh thấy cô gái kia tìm chổ ngồi của mình, là một vị trí cạnh cửa sổ. Xong liền thi thầm vào tai Trường Kha - "Cậu không nên có tình cảm gì với cô ta đâu, tại cô ấy sẽ làm cậu bẻ mặt đó! Dù vậy nhưng có nhiều người đăm đầu vào dù có bị bẻ mặt vài lần."

Tường Kha nghe vậy cũng liếc cậu bạn - "Haha, nghe vậy thì có vẻ cậu không bị cô ta ảnh hưởng nhỉ!?"

Thanh Minh xùy xùy - "Tôi là gay, bạn trai tôi biết tôi thích ai khác thì chắc sẽ cho tôi ngủ sofa mất! Mà nói vậy..."

- "Tôi là chưa từng rung động. Cũng chẳng có hứng. Mà nói vậy đừng nói cô ta sẽ là danh xưng Ngọc bên Liễu Hoa họ và tên Hoa Liễu Ngọc nhá?" - Tường Kha cười châm chọc, nhớ lại nữ chính não tàn của quyển tiểu thuyết. Cái thứ níu kéo cậu đọc hết là những pha hành động siêu ngầu của nam chính.

- "Cô ta vang dữ vậy à?!" - Thanh Minh trợn tròn mắt.

Tường Kha hốt hoảng thiệt sự, nhìn phắc sang người ngồi cạnh cửa sổ. - "Ăn cám rồi! Có vẻ như gặp xuyên thư trong truyền thuyết rồi!? Tốt nhất là né cô ta không là ông chú nam chính lấy cốt nấu canh!"

Không lâu sau giờ vô học đã đến, buổi đầu tất cả làm quen nhau rồi dành hai tiết sau để giao lưu thầy và trò. Trong lúc đó Tường Kha vận dụng toàn bộ các kiến thức tích lũy sau năm năm đọc tiểu thuyết và trải qua 7749 cuốn xuyên không. Nhưng mọi sự động não đều là công cóc vì chả có gì xảy ra.

- "Nhớ rõ lúc mới qua là có một cái bảng gì đó hiện ra mà ta?..."

- "Hiện gì?" - Thanh Minh ngồi trước cậu đột nhiên quay ra đằng sau.

Thanh Minh khi thấy cái nét mặt 'trai đẹp bị giật mình' thì không khỏi bật cười.

Một vài nữ sinh nhìn hai người họ mà nổi lên sự ganh tị. Thanh Minh cười không lâu, cửa sổ hành lang được kéo ra khiến cậu chàng im bặc. Như một con cún đáng thương nhìn về phía người kia.

- "Quào! Mới mở cửa là gặp học sinh mới trong truyền thuyết." - Đàn anh vừa chống cằm bên khung cửa vừa nhìn hai người.

Nhiều lúc Tường Kha muốn trao giải cho cái khả năng thích nghi cao của mình, vừa nhìn phát là biết hai người họ có vấn đề.

- "Cậu nên giới thiệu vị nhà đi chứ." Tường Kha nhìn Thanh Minh.

Đàn anh kia nghe vậy liền giật mình, vẻ mặt oán trách nhìn về phía Thanh Minh.

Thanh Minh vô tội - "Em có khả năng phân biệt đồng loại nhạy bén lắm anh cứ tin vào em. À đây là Trần Thu Phi lớp 12A, tụi tớ đang bí mật quen nhau cũng đã hai năm. Còn anh, đây là Vũ Tường Kha học sinh mới trong lời đồn sáng nay."

Thu Phi nhìn đánh giá Tường Kha.

- "Tôi là người thích cái đẹp thật nhưng có cho tiền tôi cũng không muốn quen cậu ta." - Tường Kha ghét bỏ nhìn Thanh Minh.

Thu Phi vẫn mặt liệt nhưng đôi mắt sáng rực, nắm lấy tay Tường Kha - "Anh cũng vậy."

Thanh Minh buồn bã cụp đuôi thui thủi ở một góc.

Sau đó cả ba người đi vòng quanh trường. Nghĩ lại thì dù có tính nhát người nhưng vẫn rất dễ kết bạn nếu người bắt chuyện không phải là mình.

Chưa đi được bao lâu, Thanh Minh đã bị câu lạc bộ bóng chuyền bắt lại luyện tập. Thu Phi cũng không mấy là rãnh rỗi, chỉ mới đi nửa khu nhà là bị đoàn hội bắt lại nên đành phải cho Trường Kha đi dạo một mình.

Cứ đi qua vài lớp học là trên tay cậu lại nhiều hơn một cái bánh. Đến khi tìm được một chổ khá ít người qua lại thì trong tay Tường Kha hơn mười loại bánh ngọt đủ loại do cách chị em từ khối trên tới khối dưới tặng.

Ở kiếp trước, Tường Kha biết được cái giá trị của gương mặt này rất cao. Nhưng vì học trường nam sinh với lại bị đám bạn bày trò ức hiếp nên trên cơ thể không bao giờ ít hơn năm vết bầm mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Sau vài giây xé vỏ bánh, hai bên má Tường Kha đã phồng lên hệt một con hamster đang nhét hạt vào túi dạ dày của mình.

Hai cái má ấy cứ động đậy một lúc thì một ai đó chọt vào khiến Tường Kha giật thót, vẻ mặt phòng bị nhìn ra sau. Nhưng khi thấy cái gương mặt có vẻ quen thuộc kia thì cậu nhanh chóng thu cái nét mặt phòng bị lại, đưa cho người kia một cái bánh.

- "Ân nhân, tôi không nghĩ chú sẽ xuất hiện ở đây đấy." - Hai má bị độn đầy của Tường Kha động đậy.

Người nọ vẫn giữ cái nét mặt lạnh như băng, nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không muốn nhận rồi ngồi xuống đối diện cậu. - "Cậu cũng học trường này?"

Tường Kha gật gật đầu rồi tiếp tục cắn bánh. - "Hmm chú đến đây chi vậy? Đừng nói chú là giáo viên đấy nhé!?"

Người nọ thật hiếm hoi nở nụ cười - "Cậu nhìn tôi ra dáng giáo viên vậy à?"

Tường Kha đánh giá một lược, cái người này ngực nở, cơ bắp chắc khoẻ, gương mặt mang một vẻ cường đại vô cùng. - "Vậy là không đi."

Chợt nhớ đến cái truyện mình đọc Tường Kha hơi đắn đo nhưng vẫn muốn hỏi thử. Nếu đúng người mà sau khi hỏi tên nhưng không bị giết thì coi như được tổ tiên phù hộ đi. - "Chú tên gì nhỉ?"

- "Trần Quang."

- "..."

- "Cậu tên gì?"

- "..."

- "Cậu nghe tôi hỏi chứ? Cậu tên gì?"

- "..."

- "Nhóc không chịu trả lời nhóc tên gì, sao mà tôi có thể gọi đây."

- "!!!" - Chết rồi! Vì quá sốc nên bắt nam chính phạm quy vào điều cấm kỵ là lặp lại câu nói rồi! Có khi nào hôm nay nhận lớp hôm sau lìa đầu không?!

Chương 2: Lần đầu lên bar

"Tên cậu...?"

Ah! Lần thứ tư rồi! - "Dạ Vũ Tường Kha ạ!"

- "À ok Tường Kha."

Như nhớ ra cái gì đó, Tường Kha giật mình nhìn xung quanh. Đúng như mong đợi, không quá khó để nhìn thấy một cô nàng mang dáng vẻ xinh đẹp đang bị bọn côn đồ trong trường vây lại trong một gốc. Và với cái logic cả thế giới màu đen chỉ có họ khác màu càng khiến nữ chính càng thêm nổi bật.

Với cái IQ bằng 0 mỗi khi gặp trai đẹp còn cộng với sự kém cỏi của EQ khiến cậu nắm góc áo của Trần Quang rồi chỉ về nữ chính.

Trần Quang "?"

- "AH!" - Một tiếng thét từ đằng xa vang tới.

Thu Phi vẻ mặt toát lên sự sợ hãi hiếm thấy chạy lại rồi tách Tường Kha ra khỏi Trần Quang - "Anh đừng có mà đánh đàn em của em đấy nhá!"

Trần Quang không để ý lắm, chỉ đưa mắt nhìn cậu "Lớp 11 à. Đáng yêu nhỉ."

Tường Kha ngơ ngác còn đang load não. Trần Quang, anh trai Trần Thu Phi...ánh mắt lạnh nhạt vô cùng giống nhau.

Ngơ ngơ ngác ngác nhớ lại đoạn chính kịch, nam chính đến trường tìm người em cùng cha khác mẹ của mình nhưng vô tình thấy nữ chính bị đám côn đồ ức hiếp. Tiếng sét ái tình đột nhiên giáng xuống, trái tim dần gia tốc, bước chân không thể khống chế mà bước đến giải nguy cho nàng....

Tường Kha còn đang đắm chìm trong cảnh mộng thì một người khác chen vào mới khiến cậu hoàn hồn trở lại.

Thanh Minh đi đến, ba phần kính trọng bảy phần sợ hãi nhìn Trần Quang. Bởi trước mặt đây chính là bức tường duy nhất cản trở tình cảm của hắn và đàn anh.

Trần Quang nhìn Thanh Minh rồi nhìn Thu Phi cuối cùng là Tường Kha. Như tự đọc thoại trong đầu, Trần Quang một tay đưa nhẹ lên miệng ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Nhưng chỉ cần vài giây ngắn ngủi Trần Quang đã ngừng lại, nhìn đồng hồ.

- "Anh tới để kêu em tan học về thẳng nhà luôn đừng có la cà, tiện đi công việc nên ghé thôi." - Trần Quang đặt tay xem đồng hồ xuống.

Đi đến đặt một xấp tiền vào tay Thu Phi - "Ba đứa trưa ăn gì ngon tí đi nhá."

Sau đo đi tới bên Tường Kha rồi tiện mắt nhìn cái bản mặt ngây ngốc đáng yêu kia một tí rồi rời đi ngay.

Thanh Minh vừa hoảng hốt vừa mừng rỡ. Vừa mới mấy hôm trước còn xem bản thân hắn là cái gai trong mắt, cướp đi em trai bảo bối. Nay lại cho tiền kêu ăn ngon! Có khi nào đã đập đầu vào đâu không?!

Đến khi Trần Quang đi mất, Tường Kha mới hoảng hốt nhìn về phía nữ chính thì thấy thầy thể dục không biết từ đâu mà chạy tới phạt tụi học sinh cá biệt đứng một góc.

.......

- "Anh Phi, chú đó là anh của anh à?" - Tường Kha cạp một cái đùi gà.

- "Ừm, anh cùng cha khác mẹ. Anh ấy cách anh cũng mười một tuổi thôi, em kêu bằng chú tự nhiên như vậy anh ấy nghe được là đấm em vỡ mặt đấy. Tính tình anh ấy không tốt khi gặp người lạ nên em cứ tránh ra nếu có thể nhá."

Tường Kha như con rùa thụt đầu vào mai - "Nhưng nhìn chú ấy trưởng thành quá à. Với lại ngay lúc đầu em kêu là chú rồi nên không đổi được."

Thu Phi và Thanh Minh mặt mài tái xanh nhìn nhau rồi nhìn Tường Kha với ánh mắt 'sinh vật kì lạ đáng ngưỡng mộ'.

Chợt nghĩ đến hai nhân vật này trong truyện cũng không đề cập tới nhiều và cả việc nhắc tên cũng chẳng có. Thu Phi chỉ được nhắc đến là một người em trai khác mẹ, vì được Trần Quang thương yêu nhiều quá và quá mệt mỏi với việc anh trai hay ra ngoài qua đêm với phụ nữ cộng với việc ám ảnh mẹ cậu là tiểu tam mà có sự ác cảm to lớn với phụ nữ. Còn Thanh Minh được biết đến là bạn trai của Thu Phi được nhắc tới khi giới thiệu Thanh Minh chứ cũng chẳng có đất diễn. Trần Quang là một người vô cùng ghét gay, chắc bởi vì hắn ta bị các suy nghĩ về tình dục mà che mờ đi sự thật lòng của hai người kia.

Lúc nhìn mặt hai người này Tường Kha thật sự mới bất ngờ. Dù cho dành gần một năm vừa mua vừa cày tiểu thuyết nhưng cái bìa bên ngoài toàn hình ảnh nữ chính hoặc cây lá. Hoàn toàn ngoài những câu văn hoa mỹ tả vẻ đẹp của nam chính ra thì không hề có một fanart hay bất kì thông tin nhan sắc qua hình ảnh cả.

Khi thấy mặt Trần Quang, cái sự mê cái đẹp trong con người Tường Kha đã trỗi dậy. Rồi đến khi gặp nữ chính, dù lúc đầu có hơi châm chọc nhưng trong tâm vẫn đỗ đứ đừ cái sắc đẹp mỹ miều đó. Cái thế giới này thật là thiên đường của bọn đam mê nhan sắc.

Nói là xong hai tiết giao lưu sẽ vô học, nhưng thật ra chỉ là giáo viên vào phát sách giáo khoa và làm quen với lớp thôi. Gần trưa tất cả đều tan học.

Tường Kha cầm điện thoại, tìm một số trong hàng loạt số ở ghi chú rồi gọi điện. Dù trên mạng Tường Kha không mấy nổi tiếng nhưng những bức tranh của cậu đều được mua sạch sau vài ngày đăng, Tầm Khang chỉ cần lựa một ngày rồi giao hết một thể.

Đếm khi giao cho nhà cuối cùng thì trời cũng nhá nhem tối. Tường Kha ngồi một mình tại bến xe bus. Thẫn thờ nhìn trời nhìn mây, một nhiên một hình bóng quen thuộc liền ấp vào mắt.

Một bóng dáng người đàn ông cao lớn, đang ôm lấy vai một người phụ nữ khá cao đi vào trong khách sạn. Như ma xui quỷ khiến, người kia nhìn một vòng phía sau rồi ánh mắt dồn về phía cậu.

Tường Kha giật thót người đẩy kính cúi mặt xuống, vừa hay chuyến xe bus của cậu vừa tới, lập tức gấp gáp mà nhảy lên xe.

Nửa tiếng sau, ở Trần gia.

Trần Thu Phi đang chán nản ngồi coi phim trong sô pha phòng khách thì nghe thấy tiếng mở cửa. Giật mình nhìn đồng hồ thì thấy mới hơn 10 giờ, sợ là ăn trộm nhưng nhìn lại thì thấy anh trai của mình.

- "Có phải anh không? Không qua đêm nữa à?"

Trần Quang đi vào trong ngồi xuống ghế rồi dựa ra sau, mặt không biểu tình "Không có hứng."

- "Ồ..."

Sáng hôm sau. Tường Kha đang trên đường đến trường, dừng bước đợi đèn xanh đèn đỏ thì một cánh tay vươn tới, choàng qua vai Tường Kha làm cho cậu sợ hãi. Nhưng khi nhìn lại là Thanh Minh thì cái sự sợ hãi kia đã giảm bớt.

Thanh Minh vui vẻ kéo thêm một người phía sau ra làm quen - "Đây là Mai Vương Khải tôi có nhắc với cậu ngày hôm qua nè. Dù học khác trường nhưng có thể kết bạn cùng nhau nha!"

Phía sau là một nam sinh vô cùng điển trai, chỉ cao hơn cậu vài cm. Gương mặt thân thiện cùng đường nét sắc cạnh, đôi mắt đào hoa có nốt ruồi dưới mắt trái.

Cả hai đưa tay ra bắt tay làm quen.

- "Cậu nhút nhạt thật đấy. Tụi tôi tối nay định đi bar, định rủ cậu đi này." - Vương Khải cười vui vẻ khoác lên vai còn lại của Tường Kha.

Tường Kha còn chưa quen với việc có bạn lắm nên hai má đỏ ửng. - "Tôi chưa từng đi bar..."

Hai người kia ngạc nhiên nhìn nhau.

Thanh Minh nói - "Tôi không nghĩ cái mặt vừa đẹp trai vừa ngây thơ này là ngây thơ thiệt đấy?!"

Vương Khải - "Rồi việc...cậu vẫn có làm chứ?!"

Trường Kha - "Việc...việc....!!!! Gì chứ!?" - Tường Kha muốn xù lông, đỏ mặt.

Vương Khải và Thanh Minh đồng loạt - "Ơ thật à."

Đi gần tới trường thì Vương Khải tách ra chạy ra phía trước nhào đến một nam sinh trường khác nữa thấp hơn cậu ta một cái đầu, đang đứng nhìn về một phía nào đó.

Tường Kha cũng nhìn theo thì thấy 'đầu hồng' quen thuộc đang vừa đọc sách vừa đợi đèn xanh đèn đỏ.

Thanh Minh chỉ về cái cậu trai kia nói - "Đó là Thái Huy, người giữ hạng 2 khu vực. Đúng thật là trai đẹp luôn đi thành bầy."

Tường Kha ngó sang - "Bộ cậu cũng có trong danh sách à?"

- "Tôi chỉ xếp sau anh nhà mình thôi, chúng tôi chỉ sau cậu." - Thanh Minh gật gù.

Ơi là trời! Biểu sao suốt đoạn đường đi học ai cũng nhìn cả QAQ.

Vào lớp ngồi cũng không bao lâu thì Thu Phi lại từ đâu đấy mò tới, trên tay là vài tấm voucher. - "Tối nay đi bar của anh Quang đi, anh mới trộm được thẻ rượu miễn phí này."

Đang cười nói vui vẻ thì một âm thanh êm tai mang chút trách móc vọng tới. - "Anh Phi à, công việc của đoàn nhiều lắm đấy! Anh là phó đội trưởng đừng quá xao lãng, tránh bị la ấy."

Vừa nghe tiếng là biết ai liền, đội trưởng đoàn trường với mái tóc 'hồng bẩm sinh' - kiêm nữ chính IQ mấy trăm mà bị lừa hết lần này tới lần khác, nam chính vừa mới có người yêu liền thành tiểu tam quyến rũ nam chính rồi thành người vợ duy nhất được nam chính hết mực cưng chiều. 

Dù có gương mặt nữ chính có đẹp thật nhưng cái nết vừa nhìn vào liền muốn mua cả chục cây dũa cho nàng mài lại cái nết. Tường Kha lặng lẽ thắp hương cho Trần Quang.

.......

Nói là đi chơi, nghe có vẻ vui nhưng thật ra cái hội chứng sợ người lạ nó thật sự là rất phiền não. Vào bên trong, Tường Kha chọn một loại cocktail trái cây khá nhẹ rồi ngồi dài trên ghế nói chuyện với đôi uyên ương kia.

Một lúc sau thì Vương Khải cũng nhập bọn. Không đợi quá lâu liền có vài em gái xinh tươi và vài tiểu thịt tươi ngỏ ý ngồi chung mời rượu.

Vương Khải là một tên dùng thú vui này khuây khoả nổi lòng, hết nhận rượu ly này đến ly khác. Cũng có rất nhiều người muốn ngồi với Tường Kha nhưng vì là người lạ và đặt biệt là con gái nên xung quanh cậu như toả ra hàn khí rồi ngồi nhích lại đôi nam nam kia.

Bây giờ 2 bên trái phải của Tường Kha ai cũng tràn ngập màu hường ái muội, chỉ có mình cậu như một con mèo xù hết cả lông, ngồi cúi mặt nhấm nháp ly nước uống.

Cọc cọc.

Tường Kha ngước đầu lên. Trong cái ánh đèn lung linh mờ ảo, một gương mặt đẹp trai xuất hiện trước mặt.

- "Bé hamster?" - Trần Quang nhìn Tường Kha một lúc.

Thu Phi thấy anh trai thì sợ quéo cả râu - "A..anh! Hôm nay anh cũng tới quán nữa à?"

Trần Quang liếc nhìn hoàn cảnh một tí. Một bé Hamster xù lông ngồi giữa một khung cảnh khó nói. - "Anh mượn bé Kha nhá. Dù sao thì mấy đứa cũng..."

Thu Phi hơi ngượng nên đẩy đứa em đáng yêu của mình cho ông anh trai.

Tường Kha ngơ ngác cầm ly cocktail đi theo Trần Quang vào một căn phòng khác tách biệt với các phòng khác. - "Đừng ép bản thân, nếu muốn thì cứ ở đây chơi tí rồi tôi chở em về."

- "Chú biết?!" - Tường Kha hơi lo lắng nhìn.

- "Vừa nhìn đã biết. Em cũng không cần ra vẻ như vậy làm gì. Thằng nhóc kia không biết thì càng làm bản thân em khó chịu. Tôi không phải lúc nào cũng đi giải vây cho ai."

Tường Kha trợn tròn mắt 'Nam chính nói nhiều quá rồi! Có khi nào giết mình luôn không?'

Ngồi trên ghế salon mềm mại, lần nữa hồn của Tường Kha lại trôi lênh đênh khi ở cạnh nam chính. Không hề hay biết mình cầm nhầm ly rượu của Trần Quang mà kê lên miệng.

Trần Quang thấy vậy cũng không nói chỉ nhìn cậu đang thất thần mà uống nhầm ly.

Vừa đặt rượu xuống bàn, không quá năm giây người của Tường Kha đã bắt đầu lão đảo xém tí nữa là đầu đập xuống bàn. Cũng may là Trần Quang nhanh tay đỡ kịp. (Mặt ẻm kiểu @^@)

Trần Quang nhẹ nhàng đặt cho Trần Quang gối đầu lên đùi mình rồi tới lượt bản thân suy nghĩ.

Hắn cứ cảm thấy đứa nhỏ này có gì đó làm hắn thật sự yêu thích.

Ngày đầu tiên gặp mặt, khi chút ánh sáng ít ỏi trong con đường kia làm cho gương mặt em hiện rõ ràng trước mặt tôi. Từng cử chỉ từng hành động nhỏ nhặt cũng làm tim tôi nhảy lên liên hồi. Tôi cứ nghĩ là chỉ có thể gặp em một lần rồi chúng ta chẳng còn chút nào duyên nợ. Nhưng lần đó tôi lại gặp em, may thật. Tôi thật sự không nghĩ bản thân là gay nhưng thật sự tôi đã đánh giá quá cao bản thân rồi thật sự tôi gục ngã trước cái dáng vẻ đáng yêu đấy.

(Một anh top nhan khống và một em bot nhan khống không kém🤣)

Chợt Tường Kha trở mình và hơi có khuynh hướng co người lại. Trần Quang biết cậu bị lạnh nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen nên vương tay lấy di động nhắn tin cho quản lí kêu người đem chăn vào.

Trong khi chờ đợi, Trần Quang lại cầm ly rượu ban nãy lên, gương mặt lộ ra ý cười rồi uống một ngụm.

Vài phút sau một nữ nhân viên tóc hồng bước vào đưa chăn.

Trần Quang một tay lấy chăn và đánh giá cô gái xinh đẹp trước mặt. Nhíu mày chấm điểm kĩ lưỡng rồi cuối cùng đưa ra kết luận chẳng đáng yêu bằng bé hamster nhà mình.

Kêu cô gái kia rời phòng, Trần Quang lấy cái cớ sợ bé hamster nhà mình bị lạnh nên nhẹ nhàng kéo bé lên cho dựa vào người hắn và quấn cả người Tường Kha như một cuộn kimpap.

Ở bên ngoài, có một người còn đứng rất lâu rồi mới rời đi.

Còn tiếp...

Chương 3: Ai cũng đều bất bình thường

Tường Kha khi tỉnh lại thì đã năm giờ sáng hôm sau. Ngơ ngác bật đầu dậy thì phát hiện cái giường của mình có vẻ mềm mại hơn thường. Hình như có thêm cả một người.

Người?!

Tường Kha lập tức tỉnh ngủ nhìn bên cạnh. Một nam nhân bán khoả thân nằm cạnh cậu, trên cơ bắp rắn chắc có vô số vết sẹo chi chít và phần bả vai phải được xăm kín hình rồng.

Sau khi bình tĩnh lại thì thấy rõ ràng, đây là Trần Quang. Đầu lông mày của anh ta hơi nhíu lại, cánh tay cứng rắn quật một cái kéo Tường Kha vào trong lòng. Âm thanh khàn đục của buổi sáng vang lên. - "Ngủ chút nữa đi, đúng giờ tôi sẽ đưa em đi học."

Tường Kha bị cái sự ấm áp này mà lần nữa bị ru ngủ.

Lúc thức lại thì chỉ mới sáu giờ hai mươi. Để ý thì thấy bản thân đã được thay đồ đồ, phần trên là một cái áo pijama màu đen quá cỡ còn ở dưới thì chỉ có chiếc quần lót!!!

Chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa phòng được đẩy ra. Trần Quang với phần còn lại của bộ pijama cầm một khay thức ăn cho hai người bước vào.

- "Tôi thay cho em đấy. Đồ hôm qua ngủ không thoải mái."

Tường Kha: !!!

Cái sự bàng hoàng nhanh chóng bị dời đi bởi đồ ăn vô cùng ngon lành trong khay. Đôi mắt sáng rực nhìn Trần Quang - "Tôi được ăn á?"

- "Ừm."

Tường Kha cắn một miếng thịt. - "Chú thật tốt nha!!!"

Trần Quang điềm đạm cắt thịt rồi ăn. Tường Kha thấy vậy liền hơi ngại mà cũng điềm tĩnh bắt chước theo.

- "Em không cần làm theo tôi đâu." - Vừa nói vừa lấy một phần tôm trong dĩa đưa vào miệng cậu.

Cái vị ngọt ngọt chua chua của sốt hoà quyện trong thịt tôm chắc ngọt khiến Tường Kha sáng rực mắt và ăn phần của mình.

- "Nhà chú có đầu bếp giỏi thật đấy! Phải chi tôi có thể nấu ăn như vậy thì chắc đã có thể cao lớn như chú rồi." - Tường Kha vừa nói vừa ăn miếng thịt ngập sốt.

Trần Quang giơ tay lấy giấy chùi phần sốt bị dính lên mặt của Tường Kha. - "Nếu em thích thì tôi hằng ngày sẽ nấu cho em ăn."

Tường Kha giật mình - "Chú nấu đấy à?!"

Chết rồi! Không phải nam chính thề chỉ nấu cho nữ chính ăn thôi à?! Nhưng mà...nó ngon quá...hay là mình chiếm chút tiện nghi tới khi nào nữ chính và nam chính phát triển mối quan hệ thì mình trả lại.

Tự hài lòng với suy nghĩ của mình, Tường Kha liền vui vẻ gật đầu.

- "Em không còn đeo kính trong đáng yêu hơn đấy." - Trần Quang nhìn gương mặt của Tường Kha ngày càng đỏ lên hởi lời khen của hắn mà thích thú.

- "Chú à! Không nên gọi một thằng con trai mét tám là đáng yêu đâu..." (。ノω\。)

- "Haha, tôi không nói nữa. Em ăn đi."

Không đúng nha!! Làm sao mà nam chính lại dịu dàng vậy?! Đã vậy còn bắt chuyện nữa chứ??? Đến nữ chính tới phần ngoại truyện mới được nam chính mở đầu cuộc trò chuyện một lần thôi đấy! Cái này là đãi ngộ xuyên không hả ta?!

Tường Kha ăn xong, Trần Quang cũng ngừng tay rồi bưng khay xuống. Đợi tầm một phút thì anh quay lại với một ly nước cam và một bộ quần áo quần tây sơ mi mới tinh.

- "???"

- "Tôi mới nhờ thư kí mua cho em. Đem em về mà không có sự đồng ý là lỗi của tôi nên tôi sẽ chuẩn bị đồ cho em."

Nghe Trần Quang giải thích hợp lí nên Tường Kha liền nhận. Tập sách cũng được chuẩn bị một phần mới để cậu ghi chép. Vì chỉ là tuần đầu đi học nên chỉ có chép bài mới không sợ bị kiểm tra bài.

Ngoan ngoãn ngồi trên con xe thể thao màu đen, không quá lâu Tường Kha được Trần Quang chở đến trường. Trước khi xuống xe còn được nam chính sửa lại phần cổ áo hơi lệch rồi mới thả cho đi.

Nam chính có bệnh!

Đặt mông xuống ngồi không lâu thì một dáng người yêu kiều bước tới.

Liễu Ngọc ấp úng, hai mắt tỏ vẻ khó xử. - "Cậu là...Tường Kha nhỉ?"

Tường Kha ngơ ngác gật đầu. Liễu Ngọc lại nói - "Người mà chở cậu sáng nay...tớ thích anh ấy từ lâu rồi...nhưng không có cách nào để đến gần..."

Tường Kha chợt ngộ ra, có vẻ như sự xuất hiện của mình đã tạo hiệu ứng cánh bướm rồi. Phải nhanh chóng cho nó về quỹ đạo rồi thoát ly khỏi cái mô típ máu cún. Sau đó cưới một cô vợ xinh đẹp hay hẹn hò cùng một em trai xinh tươi nào đó, sống một cuộc sống hạnh phúc đến cuối đời ở thế giới này.

- "Ý cậu nói là chú Quang."

Chú Quang!? Khục (tiếng phun máu trong mấy phim kiếm hiệp)

Liễu Ngọc vẫn tỏ ra gương mặt thân thiện đợi chờ câu nói của Tường Kha về Trần Quang.

Nhưng dù cô có đợi thì tôi cũng đâu biết cách liên lạc đâu a...QAQ chúng tôi mới tình cờ gặp nhau ba lần mà, lần nào cũng chớp nhoáng làm gì có thời gian trao đổi số. Đã thế nam chính lại không dùng mạng xã hội!

Dù trên mạng xã hội cũng không biết đâu ra mà có vài FC Trùm Mafia Vic lập nên nhưng chỉ có vài tấm ảnh chụp trộm hay trên mắt báo thì mọi thông tin như số điện thoại hay trang chủ đều là giả.

Vic - Tên trong giao dịch của Trần Quang.

- "Tôi quên hỏi mất rồi, để có gì tôi hỏi anh Phi."

Liễu Ngọc ngại ngùng khua tay - "Tôi...à không cần phải vậy đâu." - Rồi nhanh chóng về chỗ của mình.

Có phải sáng nay mình thức sai cách không mà mấy nhân vật trong cốt truyện ai cũng kì lạ.

Chợt nghĩ tới cái hình tượng thế giới này. Một tên xã hội đen làm việc cho cảnh sát, chỉ có một tí ngoại hình mà có cả một cộng đồng fan hùng hậu. Khác gì tác giả muốn viết giới giải trí nhưng nam chính phải ngầu lòi hắc hoá đâu chứ!

"Thật khó hiểu ha." - Tường Kha vừa lắc đầu nghĩ ngợi vừa đưa tay vào balo lấy tập. Lục lọi một chút liền cảm thấy gì đó lạ lạ. Cậu ngó vào thì ngoài tập sách ra còn có cả một cọc tiền màu xanh ngọc chói mắt. !!!!

Mém tí nữa là thét lên rồi! Quang đại ca, anh điên rồi! Ai đời mà để vào balo một đứa bé mới gặp vài ba lần một số tiền năm trăm triệu như vậy chứ!?

- "Chắc là nhầm thôi, chắc là nhầm thôi, chắc là..." (ꏿ﹏ꏿ;)

Chưa nói tới lần thứ ba thì Tường Kha thấy dòng chữ 'Em lấy mà mua đồ ăn trưa cho đỡ đói.' viết ở mặt còn lại ở tờ giấy kẹp cọc tiền.

Giờ ra chơi đã tới. Thu Phi theo thói quen mà ghé lớp coi bạn nhỏ nhà mình đang làm gì. Tường Kha vừa gặp Thu Phi thì đã bắt lấy tay rồi dúi cọc tiền vào.

Thu Phi giật mình nhìn - "Em ăn cướp rồi đưa anh thủ tiêu à?!"

Tường Kha vô tội vạ lắc đầu - "Anh trả lại cho chú ấy giúp em."

Thu Phi thấy cái dòng nhắn sau tờ giấy thì lại dúi ngược

lại vào tay Tường Kha - "Không được! Anh ấy mà thấy anh trả lại chắc giết anh đấy! Cho em thì em cứ nhận đi."

Nghe câu trả lời không như mong đợi, Tường Kha sốc không nói nên lời.

- "Ít khi thấy anh ấy quan tâm đến ai, mà đừng nói lại với anh ấy nhá. Anh Quang ki bo lắm cơ, một tháng chỉ cho anh xài một tờ đó thôi. Có vẻ hai người quan hệ khá tốt nên anh ta cho em hẳn một xấp, ganh tị quá đi!" - Thu Phi bĩu môi.

Ra chơi là thế, ra về Tường Kha lại sốc hơn khi biết đích thân Trần Quang đến đón mình.

Thu Phi thấy thì hơi ngạc nhiên, để ý liền hiểu ra nhưng vì sợ anh trai nên đành im lặng mà về cũng Thanh Minh.

Tường Kha ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ không dám nhúc nhích. Cứ lâu lâu quay sang định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại không dám nói.

Chạy vào sân vườn căn nhà sáng nay cậu không kịp quan sát. Tường Kha bước xuống nhìn quanh đánh giá. Trần Quang thì ra sau cốp xe lấy hai túi giấy lớn.

- "Để tôi mang phụ cho." - Tường Kha giơ tay ra.

- "Em cứ đi vào và ngồi một bên coi TV."

Bị cự tuyệt, Tường Kha chỉ biết làm theo.

Sự tỉnh táo của Tường Kha kéo dài không lâu. Chỉ mới vài phút đầu coi đã nhắm chặt mắt và thở đều.

Chẳng biết ngủ được bao lâu. Đến khi người kia gọi dậy ăn, Tường Kha vẫn không muốn động - "Tôi chưa muốn động đâu~"

- "Vậy tôi bế em nhá." -

- "~"

Tường Kha rất muốn nói từ chối nhưng sự làm biếng đã lên đỉnh điểm, chỉ biết bản thân được bế đi và đặt vào ghế ngồi, người kia còn dùng tay lấy nước rửa mặt cho cậu tỉnh táo.

- "Hehe chú chu đáo thật."

Gắp một miếng thịt đẫm sốt vào miệng, cả người Tường Kha như muốn tan chảy - "Oa ngon thật đấy!~"

Múc được hai muỗng cơm, Tường Kha bị cơn làm biếng dập tới. Hai mắt nhắm lại, hai má độn cơm căng tròn ngậm cũng vài ba phút mới chịu nuốt.

Trần Quang thấy người trước mặt lười biếng quá mức đáng yêu nhưng đợi cậu ăn hết chắc sẽ nguội và hết ngon mất.

Trần Quang rời ghế rồi sang cạnh Tường Kha giành lấy muỗng đang trong tay cậu mà bắt đầu múc cơm và đồ ăn đút vào.

Tường Kha mơ mơ màng màng vừa được ăn ngon vừa được phục vụ tận tình sung sướng cực kì.

Dù biết ở nhà người khác làm những hành động này là vô cùng kì cục nhưng lúc ở cùng Trần Quang, đối phương luôn toả ra hương vị vững chắc kiểu như "hãy để tôi làm mọi thứ cho em" thì Tường Kha vô thức mềm nhũn chui vào rọ.

Ăn đến no căng bụng nhưng Trần Quang có vẻ tiếc nuối muốn cậu ăn thêm nữa. Tường Kha cười hề hề xoa bụng mình nhìn Trần Quang. - "Chú xem này, chiếc bụng sáu múi của tôi bị chú dồn như mang thai được năm tháng ấy. Hehe."

- "Em có thể về nổi không, hay ngủ một đêm rồi mai tôi đưa em về."

Tường Kha nhắm chặt mắt, gối tay lên bàn - "Chắc vậy rồi...mai là cuối tuần mà nhỉ."

Trần Quang lúc này mới ăn phần của mình. Ăn xong liền bế cậu vào nhà tắm, lấy thêm một bàn chảy dự phòng mới mua ra đánh răng cho Tường Kha, lau người rồi thay cho cậu áo ngủ của mình cho thoải mái.

Đặt người lên giường, xoa đầu Tường Kha - "Em ngủ đây nhá, tôi có công việc tối nay nên không ngủ cùng. Sáng tôi trở về."

- "Um~chú đi cẩn thận..." - Tường Kha dụi dụi má mình vào bàn tay to lớn đang xoa lên gương mặt mình rồi ngủ thiếp đi.

- "...Hay là xin nghỉ một hôm nhỉ?!"

Trần Quang vừa nói xong thì một tin nhắn hiện lên - "7:00 tại trụ sở. Gấp."

Thay đồ, đi xuống rửa chén dĩa rồi Trần Quang mới chạy đến trụ sở cảnh sát.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play