Xin Chào! Bạn Học Nam Cung!
Chap 1
Tác giả
Xin chào các đọc giả MangaToon!!!
Tác giả
Nay mình có một bộ truyện:
" Xin Chào!
Bạn Học Nam Cung! "
Tác giả
Mong mọi người ủng hộ và cũng như có sai sót gì mong được góp ý!!!
Tác giả
Sau đây chúng ta cùng vào truyện nào!!!
Đây là nơi tôi đang sinh sống...
Bố mẹ tôi đều là người có chức có quyền trong một công ty lớn...
Tôi cũng có một đứa em trai, nó năm nay cũng đã 10 tuổi...
Đôi khi tôi cảm thấy thời gian thật sự trôi qua rất mau...
Đôi khi cũng để lại bao điều tiếc nuối...
Cũng như bao ngày, tôi cứ đi học...sau đó lại về nhà ...
Mặc dù là tiểu thư trong một gia đình giàu có nhưng đôi khi lại không thể tìm thấy được sự hạnh phúc...
Hôm nay, có một sự việc lớn khiến tôi chẳng thể ngờ tới ...
Hôm nay, sau khi rời trường để về nhà, tôi rảo bước trên con đường quen thuộc...
Khi tôi về đến nhà, bên trong có tiếng cãi vã và đồ vật rơi xoảng xuống nền...
Trong lòng tôi lúc này, cảm giác bồn chồn, lo lắng một việc gì đó sắp xảy ra cứ liên tục hiện lên...
Tôi vội vã chạy vào bên trong để xem thử...
Hiện tại trước mắt, thứ tôi nhìn thấy là hình ảnh bố mẹ đang cãi nhau...
Những câu nói tức giận cũng có, những lời chửi rủa cũng có...
Trong lúc này, khi tôi nhìn thấy em trai mình khóc, tôi vội chạy đến chỗ thằng bé...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Tiểu Triết! Tiểu Triết!
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Em có sao không? (lo lắng)
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
(khóc)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Có chuyện gì đã xảy ra giữa bố mẹ thế?
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Sao...họ lại cãi nhau?
Trong lúc này, những câu hỏi trong đầu tôi liên tục hiện ra, nhưng...lại không có một lời hồi đáp nào cả...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
(ôm lấy Triết)
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
(khóc)
Trong khi tiếng cãi nhau của bố mẹ ngày càng lớn, cùng với tiếng đập vỡ ly dĩa khiến tôi vô cùng sợ hãi...
Tôi gắng gượng để không rơi nước mắt, sau đó chạy đến chỗ mẹ...
Tôi Hy vọng rằng bản thân có thể giúp họ giảng hoà, nhưng cuối cùng vẫn không được...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
(lấy tay bám lấy chiếc váy của mẹ)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Bố mẹ...xin...xin..xin hai người...đừng cãi nhau có được không?
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Tiểu Lăng xin hai người đó...(rơi nước mắt)
Mặc cho những lời cầu xin của tôi, họ vẫn tiếp tục cãi nhau như không hề để tâm đến lời nói của tôi vậy.
Trận cãi vã ngày một lớn hơn...
Nam Cung Bác Văn
Vân Ly, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Tôi và cô ấy chỉ có quan hệ đối tác với nhau thôi!
Vân Ly
Ha, anh nghĩ tôi sẽ tin ư?
Vân Ly
Nam Cung Bác Văn, tôi nói cho anh biết, việc anh đã làm không phải chỉ có một mình tôi biết đâu...
Vân Ly
Thật ra còn rất nhiều người biết nữa cơ. (khinh bỉ)
Vân Ly
Nếu không phải vì anh có chức có quyền, không một ai dám nói anh thôi...
Vân Ly
Anh thử anh không có tiền, không có quyền, xem...anh có cản được miệng lưỡi thiên hạ không.
Nam Cung Bác Văn
Vân Ly, con đàn bà khốn kiếp. (đánh ngã Vân Ly)
Vân Ly
Nam Cung Bác Văn, chúng ta li hôn đi. (cương quyết)
Vân Ly
Tôi quá mệt mỏi và thất vọng về anh rồi, tôi không muốn sống trong một ngôi nhà chỉ toàn là sự lừa dối nữa...
Vân Ly
Nam Cung Bác Văn ơi Nam Cung Bác Văn, anh có biết tôi phải nhẫn nhịn biết bao nhiêu lần rồi không!
Vân Ly
Nếu không phải vì Tiểu Triết, có lẽ tôi đã li hôn với anh sớm hơn rồi...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
...
Nam Cung Bác Văn
Nếu cô muốn, vậy được thôi, chúng ta li hôn.
Nam Cung Bác Văn
Tiểu Triết do tôi nuôi dưỡng!
Vân Ly
Tiểu Triết sẽ do tôi nuôi dưỡng, không phải anh...
Họ lại tiếp tục cãi vã về chuyện nuôi dưỡng Tiểu Triết, lúc này tôi bỗng dưng nhận ra...Bản thân không có trọng lượng trong lòng họ...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
...
Vân Ly
Tôi nói rồi Tiểu Triết do tôi nuôi, còn anh...nuôi dưỡng Tiểu Lăng đi!
Nam Cung Bác Văn
Cô đừng có mà mơ tôi sẽ nuôi nó, rõ ràng nó cũng đâu phải con ruột tôi. (cười khinh bỉ)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
(ngạc nhiên)
Vân Ly
Phải thì sao, không phải thì sao!
Vân Ly
Ha, không phải anh vẫn tự úp cái mũ xanh lên đầu để nuôi con bé sao?
Vân Ly
Tôi nói rồi, anh phải nuôi nó!
Nam Cung Bác Văn
Hừ, vậy ra toà xem, ai sẽ được quyền nuôi Tiểu Triết!
Cuối cùng, tôi vẫn không thể ngờ rằng, bản thân không phải là con ruột của người bố trước mắt...
Sau trận cãi vã lớn ngày hôm đó, tôi đã không nói một lời gì nữa, cứ ở trong phòng của mình suốt...
Cuối cùng cũng đến ngày ra toà...
Dường như tôi thấy mẹ với khuôn mặt đầy tự tin, chắc rằng sẽ có thể giành được quyền nuôi dưỡng Tiểu Triết...
Đúng như tôi nghĩ, mẹ đã thật sự giành được quyền nuôi Tiểu Triết...
Vì không giành được quyền nuôi dưỡng Tiểu Triết, bố lại càng hậm hực hơn...
Ông quay đầu lại và nói với tôi rằng:
Nam Cung Bác Văn
Mày đừng mơ tưởng tao sẽ nuôi đứa con hoang như mày!
Nam Cung Bác Văn
Vì vậy cho nên, mày có thể cút khỏi nhà tao được rồi!
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Con...
Nam Cung Bác Văn
CÚT! (giận dữ)
Sau khi nghe xong câu nói đó, tôi im bặt đi, lủi thủi bước đi về ngôi nhà chưa từng thuộc về mình...
Sau khi bước vào nhà, tôi nhìn thấy mẹ và Tiểu Triết đang dọn dẹp đồ vào vali...
Tiểu Triết nhìn thấy tôi rồi vẫy tay gọi tôi lại...
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
Tiểu Lăng, chị mau lên, qua đây dọn đồ nào!
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
(lắc đầu)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
(bỏ lên phòng)
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
(khó hiểu)
Vân Ly
Con bé không ở cùng chúng ta đâu!
Vân Ly
Tiểu Triết mau lên, xe tới rồi!
Nhìn từ phía cửa sổ, xe bắt đầu chạy đi, từ từ khuất khỏi tầm mắt của mình...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Dọn đồ thôi nào, không gì phải buồn cả! (lau nước mắt)
Tôi dọn quần áo cùng vài thứ linh tinh khác, ngoài ra...
Cũng cầm tấm ảnh gia đình lúc trước chụp, ai nấy cũng cười rất tươi, rất vui, nhưng giờ e là không được...
Sau khi dọn xong vào chiếc vali nhỏ của mình, tôi rời khỏi nhà, nhưng trước đó cũng không quên tạm biệt ngôi nhà đã cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Tạm biệt!
Tác giả
Huhu, mới chap đầu buồn quá đi! 🤧
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Bà viết chứ ai, ở đó mà buồn 😒
Tác giả
Tuột cảm cmn xúc rồi 😒
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
Zừa lắm🤣
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Đồng ý kiến!
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
Plè
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Liu liu
Tác giả
Ủng hộ Mọt đi nào các bạn xinh trai đẹp gái!
Chap 2
Tôi kéo chiếc vali với đôi chân nặng nề cùng với sự mệt mỏi...
Trời thì đang mùa đông cùng với tuyết rơi trắng cả con đường...
Tôi không biết nơi nào sẽ là chốn dung thân của tôi nữa...
Giữa dòng người tấp nập qua lại nhưng trong thâm tâm mình lại cảm thấy cô đơn và lẻ loi....
Hoàn cảnh hiện giờ của tôi khiến tôi cảm thấy rất tệ, bố không nhận, mẹ cũng rời bỏ...
Đương nhiên với tình cảnh hiện tại tôi đã trở thành cô nhi...
Thật sự bây giờ, tôi không còn sức lực gì để đi tiếp nữa...
Tôi ngồi khụy xuống, tâm trạng chán chường, bụng thì đói meo, nhưng hiện giờ không có lấy một đồng tiền...
Bỗng dưng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó gọi...
Chu Minh Viễn
Này em gái ơi, em có sao không vậy?
Chu Minh Viễn
Còn sống không đó?
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
"Anh ta hỏi cái quái gì vậy?"
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Anh....anh...l..là ai? (mơ hồ)
Sau đó tôi ngất đi, không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Cậu bé đó hốt hoảng không biết phải làm sao cả.
Chu Minh Viễn
Ơ...Ủa này, này em gái gì ơi, sao tự dưng ngất rồi?
Chu Minh Viễn
Rồi mình phải làm gì bây giờ? (bối rối)
Chu Minh Viễn
Chạy đến hỏi mẹ đã, mình không rành đường ở đây!
Chu Minh Viễn
Em gái, chờ anh một lát, để anh gọi người lớn đến đây giúp! (chạy đi)
Chu Minh Viễn
Mẹ ơi! (thở gấp)
Mộng Hạ
Ủa, gì đấy nhóc con?
Mộng Hạ
Bảo đi dạo một mình mà, sao về sớm vậy?
Mộng Hạ
À, mẹ biết rồi, không nỡ xa người mẹ xinh đẹp của con sao!
Chu Minh Viễn
Mẹ bớt bớt hộ con cho con còn mừng! 😒
Chu Minh Viễn
À đúng rồi, xém quên!
Chu Minh Viễn
Cứu...cứu người đi mẹ!
Mộng Hạ
Dẫn mẹ đi xem nào!
Mộng Hạ
Sao nãy giờ con không chịu nói sớm!
Chu Minh Viễn
Mẹ có cho con thời gian để nói đâu, toàn ở đó tự luyến! 😒
Mộng Hạ
Vậy con tin mẹ đấm cong cây sắt này không? (cười thân thiện)
Chu Minh Viễn
Dạ...Dạ con xin lỗi!
Chu Minh Viễn
Mau lên đi mẹ!
Hai người đến nơi Tiểu Lăng đang ngất ở đó, Mộng Hạ cùng Minh Viễn vội vã đưa cô đến bệnh viện gần nhất.
Cô được đưa đến phòng khám, họ thì đứng ở ngoài chờ bác sĩ khám tổng quát cho cô.
Tác giả
Chỗ này mình dùng từ cô nha, tại lúc này Tiểu Lăng đang ngất, không chứng kiến sự việc nên không dùng chủ ngữ tôi được!
Tác giả
Cảm ơn đã đọc chú ý, tiếp tục nào!
Mộng Hạ
Này nhóc con, cô bé ấy là ai vậy, con biết con bé sao?
Chu Minh Viễn
(lắc đầu) Con cũng không rõ nữa, trong lúc còn đi dạo thì nhìn thấy em ấy cứ ngồi khúm núm bên đường, nên con chạy đến đấy để xem sao.
Chu Minh Viễn
Sau đó con có hỏi nhưng em ấy ngất lịm đi rồi!
Mộng Hạ
Tội cô bé đó quá đi! (khóc oà lên)
Chu Minh Viễn
(bất lực) "Mẹ lại làm quá lên nữa rồi."
Mộng Hạ
Mà cũng may là đưa em ấy đến bệnh viện kịp, nếu không, không biết hậu quả lớn như thế nào nữa! (xoa hai bên trán)
Mộng Hạ
Aizzz, hứa với bố của con sẽ về trong ngày mai, nhưng trong tình trạng nên e là không thể về sớm rồi!
Chu Minh Viễn
Mẹ với bố sáp lại với nhau lại rắc cẩu lương cho con!
Mộng Hạ
Nào có đâu babe, mẹ với bố của con không hề rắc cẩu lương cho con miếng nào luôn! 😗
Chu Minh Viễn
Vậy sao lần nào con cũng bị ép buộc nhét một tấn cơm tró vậy đó!
Chu Minh Viễn
Hic, phận làm con trai khổ quá mà! 🤧
Mộng Hạ
Ba mẹ mới là chân ái, con cái chỉ là sự cố! 🤭
Chu Minh Viễn
(Tức không nói nên lời)
Mộng Hạ
Không biết ba mẹ đâu mà lại để con bé xảy ra chuyện như thế này! (bực tức)
Mộng Hạ
Chắc chắc không phải bố mẹ tốt rồi!
Nam Cung Bác Văn
Hắt xì!!! "Kẻ nào mắng mình vậy?"
Vân Ly
Hắt xì!!! "Chuyện gì vậy nhỉ?"
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
Mẹ có sao không đấy?
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
Mẹ có khi nào bị cảm rồi không? (lo lắng)
Nam Cung Triết ( lúc nhỏ )
Hay để con lấy thuốc cho mẹ uống nha, uống rồi sẽ mau chóng khỏi thôi!
Vân Ly
Mẹ không sao đâu, cảm ơn Tiểu Triết đã quan tâm mẹ nè! (vui vẻ)
Chu Minh Viễn
Hơ hơ, thôi mà mẹ, hiện giờ đừng lo chuyện tại sao bố mẹ em ấy lại bỏ mặc em ấy...
Chu Minh Viễn
Xem tình trạng em ấy thế nào đã!
Mộng Hạ
Bác sĩ ra ngoài rồi kìa!
Bác sĩ
Xin hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân?
Mộng Hạ
Xin hỏi bác sĩ, cô bé ở bên trong sao rồi?
Mộng Hạ
Có bị nguy hiểm đến tính mạng gì không vậy?
Mộng Hạ
Còn nữa, con bé sẽ tỉnh lại chứ! (gấp gáp)
Chu Minh Viễn
Mẹ à, cái gì cũng từ từ thôi, mẹ hỏi nhanh và nhiều như thế làm sao bác sĩ có thể trả lời hết chứ!
Bác sĩ
Khụ...khụ, tình trạng của bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bị lạnh và đói quá nên ngất đi thôi!
Bác sĩ
À mà còn nữa, chị làm mẹ con bé kiểu gì mà để con bé đói đến ngất thế kia!
Mộng Hạ
À không đâu bác sĩ, tôi không phải mẹ con bé, tôi chỉ nhặt được con bé bên đường thôi.
Mộng Hạ
Mà cũng không thể ngờ được trên đời lại có bố mẹ bỏ mặt con cái mình sống chết như thế đấy! (nổi giận)
Bác sĩ
Quả thật chuyện này tôi đồng tình với chị, còn việc đợi con bé tỉnh lại thì phải làm sao đây?
Mộng Hạ
Bác sĩ yên tâm, tôi sẽ giúp con bé trả tiền viện phí cũng như chăm sóc con bé chu đáo.
Bác sĩ
Vậy thì tôi cũng yên tâm rồi!
Bác sĩ
Các vị có thể vào thăm bệnh nhân được rồi, tôi xin phép đi trước...
Mộng Hạ
Làm sao bây giờ đây nhóc con. (thở dài)
Chu Minh Viễn
Theo con thấy thì, nếu em ấy đồng ý đến thành phố J cùng chúng ta thì có lẽ sẽ tiện chăm sóc em ấy hơn đó!
Mộng Hạ
Con nói cũng đúng!
Mộng Hạ
Dẫu sao bố mẹ con bé có lẽ không cần nữa rồi.
Mộng Hạ
Một đứa trẻ đáng thương. (đau xót)
Chu Minh Viễn
Chán bà mẹ dễ sợ, tối ngày ăn hiếp con trai cưng của mình không à!
Mộng Hạ
Nố nô nồ nha con trai!
Mộng Hạ
Chồng mẹ, mẹ mới cưng.
Mộng Hạ
Con chỉ là quà tặng thôi!
Chu Minh Viễn
Câu nói thật tàn nhẫn🤧
Tác giả
Bye mọi người, buổi tối vui vẻ!
Chap 3
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
(khẽ động ngón tay) ưmm...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
"Đây...đây là đâu?" (hoảng hốt)
Tôi mơ hồ tỉnh giấc không rõ nơi đây là đâu, thoang thoảng lại có mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
"Khó ngửi quá!" khụ khụ...
Chu Minh Viễn
(mở cửa + bước vào) ?!
Một cậu bé cao ráo bước vào với khuôn mặt vô cùng điển trai, nhưng đó không phải trọng điểm!
Chu Minh Viễn
Chào em gái!
Chu Minh Viễn
Tỉnh dậy rồi à?
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Anh...là ai? (đề phòng)
Chu Minh Viễn
Không cần tạo khoảng cách như vậy đâu, hôm qua anh thấy em ngất bên đường nên đến xem thôi...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Ngất?
Chu Minh Viễn
Đúng vậy đó.
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
"Mình ngất sao?"
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
"Hoàn toàn không có kí ức chuyện hôm qua?"
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
....
Chu Minh Viễn
Nè nè, sao nhóc không nói chuyện gì hết vậy?
Chu Minh Viễn
Vừa nãy còn nói được vài câu mà?
Chu Minh Viễn
"Không phải chứ? Ngất rồi tỉnh dậy thành một đứa câm à trời?"
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
...
Chu Minh Viễn
Hay là nhóc nói chuyện đi, chứ im lặng như vậy anh sợ à nha! (lo lắng)
Mộng Hạ
(Mở cửa+bước vào) Này thằng nhóc kia, làm gì con gái nhà người ta đấy?
Mộng Hạ
Mày có tin mẹ đấm mày một trận không? (đưa tay lên nắm chặt thành nấm đấm)
Chu Minh Viễn
Ấy ấy, bình tĩnh nào mẫu hậu đại nhân! (lo sợ)
Tôi trong lúc này vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng có thể hiểu được người đã cứu mình chính là người đang ở trước mắt...
Tôi muốn nói nhưng dường như miệng lại không thể mở lời được...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
(chau mày)...
Mộng Hạ
Này cô bé, cháu yên tâm đi, cô không phải người xấu đâu, vậy nên đừng sợ, mở miệng nói chuyện đi nào! (mong chờ)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Tôi....
Mộng Hạ
Hể, cháu vừa nói chuyện à, vậy thì tốt quá rồi, làm cô lo muốn chết! (vui mừng)
Mộng Hạ
À đúng rồi, nếu cháu đã tỉnh để cô đi gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát lại cho cháu!
Mộng Hạ
Chờ cô nhé! (nháy mắt)
Mộng Hạ
Thằng nhóc kia, lo mà chăm sóc em cho tốt, không là con tới số với mẹ! (ánh mắt thân thiện)
Chu Minh Viễn
Vâng...thưa mami đại nhân!
Bóng dáng vị phu nhân đó khuất khỏi tầm mắt tôi, đến giờ tôi vẫn không thể ngờ được mình vẫn còn sống...
Sau khi vị phu nhân đó rời khỏi, không gian trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, cái cảm giác khiến người ta cảm thấy lúng túng...
Khi không gian yên tĩnh đó trở nên quá ngột ngạt, cậu bé trai đó đã lên tiếng để phá tan bầu không khí ấy...
Chu Minh Viễn
À...Ừ....Thì...
Chu Minh Viễn
Hay chúng ta kiếm chuyện để nói nha!
Chu Minh Viễn
Anh tên Chu Minh Viễn, năm nay 11 tuổi.
Chu Minh Viễn
Còn vị phu nhân vừa ra khỏi phòng lúc nãy là mẹ anh, tên là Mộng Hạ.
Chu Minh Viễn
À...anh vừa giới thiệu sơ rồi, hay em cũng giới thiệu đi để chúng ta làm quen nhé, được không?
Chu Minh Viễn
(Ánh mắt mong đợi)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
...
Chu Minh Viễn
À nếu em không muốn trả lời cũng không sao, hay anh kể chuyện cười cho em nghe nha, môn này anh giỏi nhất đó! (tự tin)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Em tên...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Nam Cung Lăng (nói nhỏ)
Chu Minh Viễn
Em nói cái gì, anh không nghe thấy.
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Em...
Trong lúc tôi đang định nói, bác sĩ bước vào cùng với cô Hạ...
Bác sĩ mời cô Hạ cùng Minh Viễn ra khỏi phòng để tiến hành kiểm tra tổng quát cho tôi ...
Một lúc sau, cô Hạ cùng anh Minh Viễn bước vào phòng...
Mộng Hạ
Bác sĩ, cô bé sao rồi?
Bác sĩ
Tình trạng của bệnh nhân đang có tiến triển rất tốt, nhưng theo tôi thấy dường như cô bé đang có tâm sự...
Bác sĩ
Người ta thường hay nói tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược nếu không sẽ bị tâm thần!
Cả hai người cùng đồng thanh với nhau...
Bác sĩ
À xin lỗi, dạo này hay xem Thỏ Bảy Màu nên bị liệu, hơ hơ hơ...
Chu Minh Viễn
"Bác sĩ gì kì cục"
Mộng Hạ
"Ủa rồi sao đậu ngành này hay vậy?"
Bác sĩ
Thì nói chung, theo tôi thấy cần quan sát thêm tình hình, xem có tiến triển gì không!
Mộng Hạ
Vâng, cảm ơn bác sĩ...
Bác sĩ
Được rồi, vậy tôi đi trước đây. (bỏ ra ngoài)
Mộng Hạ
Haizzz, tội quá đi! (đau xót)
Mộng Hạ
Này cô bé, nói cho cô nghe, ba mẹ cháu là ai, sao lại nhẫn tâm bỏ mặc cháu như thế?
Chu Minh Viễn
Đúng đó, em nói đi, mẹ anh sẽ giúp em làm chủ mà!
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Tôi...
Đôi mắt dần trĩu xuống, vẻ u sầu lại càng hiện rõ trên nét mặt đó...
Lại một lần nữa, muốn nói nhưng miệng lại không thể nào mở lời...
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Tôi...cũng không biết phải nói sao! (nghẹn ngào)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Nhưng...XIN MỌI NGƯỜI ĐỪNG NÓI GÌ NỮA CÓ ĐƯỢC KHÔNG!
Tôi lúc đó cũng không hiểu tại sao mình lại nói như thế...
Sau khi nói xong, tôi cũng không hiểu tại sao, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn trên khuôn mặt của mình...
Sự uất ức, đau thương dường như đã hoà vào giọt nước mắt đó ...
Trời bên ngoài cũng đã bắt đầu đổ mưa...
Những giọt mưa dường như đang khóc cho số phận của tôi hiện giờ vậy...
Thấy tôi như vậy, cô Hạ và Minh Viễn cũng không biết nói gì thêm...
Mộng Hạ
(thở dài) Thôi được rồi, cháu không muốn kể cũng được...
Mộng Hạ
Theo cô thấy, dù sao đó cũng đã là quá khứ, hay cháu...buông bỏ nó đi, được không?
Chu Minh Viễn
Đúng đó, nếu đã là quá khứ thì em hãy buông bỏ nó, nhìn về tương lai phía trước...
Mộng Hạ
Con...cho cô biết tên được không?
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Cháu tên Nam Cung Lăng...
Mộng Hạ
Vậy ra con là con của Nam Cung Bác Văn, chủ tịch tập đoàn Văn Thịnh sao!
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Cô biết bố...à không là Văn Tổng. (đượm buồn)
Mộng Hạ
Cô có biết sơ sơ, là người đã kí hợp đồng với chồng cô vào tháng trước...
Mộng Hạ
Cứ tưởng là người tốt, ai dè lại là kẻ bỏ con! (tức giận)
Nam Cung Lăng (Lúc nhỏ)
Không đâu cô, thật ra cháu không phải con ruột của ông ấy...
Tác giả
Phỏng vấn kịch trường nhà Mọt!!!
Tác giả
Xin chào các vị khán giả đáng yêu, tài năng của Mọt.
Tác giả
Hôm nay chúng ta sẽ có chương trình phỏng vấn nho nhỏ một nhân vật siêu dễ thương!!!
Mộng Hạ
Xin chào mọi người!
Tác giả
Vâng chào chị, mời chị giới thiệu sơ sơ về mình nào!
Mộng Hạ
Tôi tên Mộng Hạ, tôi có một người chồng vô cùng đẹp trai và tốt bụng và đặc biệt rất yêu thương tôi!
Tác giả
Giới thiệu về bản thân mình mà, chứ có phải khen người trong lòng đâu. 😒
Tác giả
Máy quay cắt đoạn này nhe, quay gì mà quay 😒
Download MangaToon APP on App Store and Google Play