Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Xuyên Không] Hành Trình Nghịch Tập Của Xấu Nữ

Ta Xuyên Không Rồi?

Hồ Hoàng Tửu nằm ở phía trung tâm thành phố H luôn đươc coi là địa điểm tuyệt đẹp cho các đoàn phim tận dụng làm cảnh quay cho bộ phim của mình.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, từ rất sớm, không khí quanh hồ đã bị bao trùm ngọn lửa nhiệt huyết của đoàn làm phim nghe đồn đang hot nhất thời điểm hiện tại là Hành Trình Công Lược Của Thứ Nữ.

Ngoài những lúc trên mặt hồ lăn tăn vài gợn sóng, trong mặt nước trong vắt còn in hằn một bóng dáng của thiếu nữ mặc trên người bộ quần áo cổ trang trắng mướt, sau lưng đeo dây bảo hộ được mười người đàn ông to béo dùng lực kéo ngược bay lơ lửng trên bầu trời.

Cô đã bị treo trên này những một tiếng đồng hồ chỉ để quay đi quay lại đúng một cảnh xuất hiện mang tính chất “rẽ sóng đạp nước” của nữ chính. Dù mệt đến hai bên chảy mồ hôi ròng ròng, cô gái trên không trung vẫn không than một câu mệt mà chỉ tận tâm tận lực hoàn thành cho xong vai diễn của mình.

“Bắt đầu.”

“Action.”

Chỉ chờ nghe khẩu lệnh của đạo diễn, mười mấy người đàn ông to béo lại một lần nữa kéo dây, đồng thời cô gái đang được treo trên trời thay đổi ánh mắt, trở về với vai diễn của mình. Nhưng cô chưa kịp thực hiện vai diễn của mình, bên tai đã nghe thấy một tiếng đứt đoạn rõ to.

*rầm*

Chỉ đến khi mặt nước phát ra tiếng vung vãi mạnh của một vật thể rơi xuống. Cô gái vừa được treo trên trời cũng theo đó bị vùi sâu vào dòng chảy sâu hoắm, dần mất đi ý thức.

***

“Không!!!”

Hi Vi hét một tiếng thất thanh, cả người nàng theo quán tính ngồi bật dậy.

Nhất thời cả người rõ ràng vẫn còn cái cảm giác nước sông tràn vào khoang miệng, đổ vào hai mũi, chui tọt xuống dạ dày, sau cùng khắp ngõ ngách trong người đều cảm nhận được mùi vị tanh tưởi của nước.

Ớn lạnh!

Thật sự quá ớn lạnh!

Mọi sợi lông tơ trên người Hi Vi không tự chủ dựng thẳng đứng. Cô nhanh chóng tự mình ôm lấy mình, đầu dụi vào hai đầu gối, bật khóc đến thương tâm.

Cô nhớ rõ mình đã chết khi thực hiện cảnh quay xuất hiện xuất thần của nữ chính trong bộ phim Hành Trình Công Lược Của Thứ Nữ.

Đúng rồi là bị chết đuối khi rơi từ độ cao mười mét xuống mặt hồ Hoàng Tửu. Nhưng tại sao cô vẫn còn ngồi đây mà rơi nước mắt như thế này được?

Không có khả năng!

Bất chợt trong đầu dấy lên tia nghi hoặc. Hi Vi tự ép bản thân quên đi cảm xúc khó chịu khi liên tục nhớ đến cảnh tượng hết mực đau đớn trước khi mất. Cô lau vội hai vệt nước mắt lăn dài trên khoé mắt. Cho đến khi lấy lại tầm nhìn, Hi Vi mới cẩn trọng quan sát nơi này.

Tối quá!

Nơi này là đâu? Tại sao lại tối tăm và ẩm mốc đến vậy?

Tầm nhìn của Hi Vi bị bao phủ bởi bóng đêm cô quạnh, cô khó khăn, vừa cảm nhận bằng xúc cảm lại vừa lần mò dưới nền đất lạnh lẽo, mãi cho tới khi đụng được tới cửa của căn phòng cô mới thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng ra rồi!

Hi Vi vui vẻ đẩy cánh cửa mà theo cô là cửa bằng gỗ, nhưng chào đón niềm hân hoan của nàng lại là một tiếng rung động của móc khoá bên ngoài.

Theo tình hình hiện tại thì rõ ràng là cô đã bị người ta nhốt?

Bóng tối cùng với nỗi sợ mơ hồ cắn nuốt. Hi Vi hoảng loạn, đập loạn lên khung cửa cầu cứu người bên ngoài:

“Có ai không? Cứu với!”

*cộc cộc*

“Có ai không? Thả tôi ra đi!”

*cộc cộc*

“Người bên ngoài có nghe tôi nói gì không hả?”

*cộc cộc*

“Sao mấy người lại dám nhốt siêu cấp ngôi sao vũ trụ Mạc Hi Vi này chứ? Các người sẽ phải trả giá vì hành vi bắt người trái phép đó biết không?”

Hét hết hơi hết giọng, đáp lại Hi Vi vẫn chỉ là một bóng đen vô tận. Cô tức giận, đá thật mạnh vào cửa gỗ phát ra tiếng rầm lớn khiến cho mũi chân đau đến điên dại.

Hi Vi tức tốc ôm bàn chân đau nhức lùi lại phía sau mấy bước. Lúc này, như để đền đáp sư mong mỏi của Hi Vi đã lâu, cánh cửa trước mặt ấy vậy lại kêu lên vài tiếng tra ổ khoá.

*kẹt*

Vài giây sau cửa mở, ánh sáng bất chợt xộc thẳng vào mắt khiến một người tiếp xúc với bóng tối từ nãy giờ như Hi Vi không thể chịu được mà nhắm chặt mắt. Phải rất lâu sau mới lấy lại được tầm nhìn để nhìn rõ cái tên điên nhốt mình là ai.

Được đà, Hi Vi nhanh chóng đứng dậy, tức tốc chống nạnh, chửi lia lịa người vừa mới tới: “Mấy người có mù không mà nhốt tôi ở đây? Tôi đã làm gì há? Nói nghe coi, sao mấy người lại nhốt ngôi sao siêu cấp vũ trụ Mạc Hi Vi ở đây???”

Hi Vi giận đến điên người, bình sinh chưa có lúc nào khiến cô tức giận như vậy, cô chửi chưa đã, bèn dừng lại thở gấp lấy lại hơi định bụng chửi tiếp, không ngờ được lại bị người mới tới ôm lấy. Hi Vi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người kia siết chặt vòng ôm đến nghẹt thở, nức nở nói:

“Tiểu thư có phải bị mấy người đó bắt nạt đến ngơ người rồi không? Đến cả Cẩm Nhi mà người không nhận ra, bình thường chỉ cần là bước chân Cẩm Nhi người cũng nhận ra cơ mà? Huhu…”

Hi Vi bối rối, tự nhiên tự lành bị con gái nhà người ta bấu víu, day dứt ôm không buông, cô có chút ngại, rất mau lại vỗ về lưng cô bé trong ngực, nói:

“Ơi ơi, người đẹp đừng khóc. Muốn xin chữ ký của tôi thì chỉ cần đưa giấy bút đây tôi sẽ ký, không cần phải bày ra bộ mặt đáng thương này đâu.”

Sau câu nói, người kia quả nhiên ngưng khóc, làm Hi Vi những tưởng con bé này thật sự chỉ muốn ôm idol và xin chữ ký của nó. Nghĩ vậy Hi Vi lại càng lên mặt, đẩy người kia ra, phủi hai cánh tay áo, hất mặt nhìn người vừa ôm mình, nói: “Còn không mau đưa giấy bút đây để tôi còn ký. Ký xong rồi cô phải thả tôi đó nhé?”

Người có tên là Cẩm Nhi ngơ ngác, từ từ nâng tay lên xem xét nhiệt độ của tiểu thư nhà mình, mếu máo nói:

“Đúng là do di chứng bị mấy người đó hành hạ rồi. Chứ bình thường tiểu thư làm gì hàm ngôn như vậy?”

Khoan đã!

Bình tĩnh lại Hi Vi phát hiện chỗ này không được bình thường lắm. Cô nhìn quanh nơi tối thui này ngầm xác định được đây là phòng chứa củi, sau đó lại nhìn về phía cô gái tên Cẩm Nhi gọi mình là tiểu thư này. Hình như cô ấy mặc đồ cổ trang, không những vậy cô cũng đang mặc đồ cổ trang?

Đùa nhau đúng không? Chẳng lẽ tỉnh dậy lại vẫn tiếp tục đang đóng phim?

“Cẩm Nhi, cô gọi tôi là gì?” Hi Vi ngờ vực, bắt lấy cánh tay Cẩm Nhi như bắt được phao cứu sinh nói.

Thấy thái độ khác lạ của Hi Vu, Cẩm Nhi ngơ ngác, nhưng cũng thật thà đáp lại:

“Là tiểu thư ạ.”

Tiểu thư? Thời đại nào rồi còn gọi là tiểu thư?

“Thế ta tên là…”

“Tiểu thư là Lam Hi Vi, con thứ ba của Lam bộ thượng thư - Lam Hi Vân.”

Hi Vi hoang mang. Lời của Cẩm Nhi nói giống như bùa chú, phong ấn lỗ tai mẫn cảm của Hi Vi trở nên ù tịt.

Nhất thờ một dòng suy nghĩ xẹt qua não bộ đánh cho Hi Vi bừng tỉnh. Theo kinh nghiệm đóng phim và trau dồi đọc tiểu thuyết ngôn tình của cô thì không phải trường hợp của cô là xuyên không rồi sao?

Nhưng mà xuyên không???

Chương 2: Xuyên Thành Thứ Nữ Xấu Xí

“Tiểu thư?” Cẩm Nhi giơ tay, lo lắng quơ qua quơ lại trước tầm mắt của tiểu thư nhà mình. Từ nãy tới giờ nàng đã làm vậy cả chục lần nhưng tiểu thư vẫn cứ ngơ người đứng tại đây. Này là bị làm sao thế nhỉ?

“Tiểu thư?”

Hi Vi bị Cẩm Nhi lay bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng xuyên không bủa vây. Lúc này nàng mới giật mình, cả người nổi một mảng da gà đầy nhóc, cảm giác xuyên không thật sự quá khó hiểu.

Ngẫm lại nàng đang ở trạng thái ngoại nhập, không biết được mình là ai cũng không biết được vấn đề mình đang gặp phải. Cuộc sống tiếp theo của nàng ở tại nơi khỉ khô này phải làm sao đây?

“Cẩm Nhi. Ta bị kinh động đến sắp điên rồi.” Hi Vi giơ đôi tay lạnh ngắt của mình bấu víu lên người cô nàng lần đầu tiên nhìn thấy tại nơi này, đoạn đổi ngược lại nàng lay nàng ta như con lật đật, giọng nói đứt quãng nói: “Cẩm Nhi, em có thể từ từ nói ta biết kết cấu của thế giới này… à lộn em có thể từ từ nói ta biết rốt cuộc ta đã xảy ra chuyện gì không?”

Cẩm Nhi từ từ lấy lại tâm trí từ cái lay mạnh của Hi Vi, không tự chủ ôm bụng nói:

“Dạ thưa tiểu thư. Nhưng trước tiên không phải chúng ta nên đi ra khỏi nơi hôi hám này à?”

***

Ánh nến bập bùng thắp sáng cả gian phòng rộng chỉ ngót nghét ba mươi mét vuông. Không gian chật hẹp, thứ ánh sáng duy nhất leo lắt trên bàn ứng nghiệm, rọi thẳng vào khuôn mặt hai cô gái đang ngồi nhìn nhau làm bọn họ nhuốm một màu vàng của nến đỏ, nhưng vì ánh sáng không đủ nên không thể nhìn rõ được mặt của cả hai, chỉ biết được rằng cô gái mang một thân đồ xanh lam bẩn hề hề, ở ngay bên mặt có cái bớt đen đậm hoà trộn với bóng đêm.

Nếu để cô gái phát hiện ra dung nhan của mình lúc này có chắc sẽ sớm có thêm màn xuyên không thứ hai.

“Ý em nói là… ta là cha ta ngoại tình với người mẹ nha hoàn của ta nên trên dưới Lam gia phủ ai cũng khinh miệt hai mẹ con ta?”

Cẩm Nhi mau chóng bịt kín miệng chủ tử của mình, hốt hoảng nói:

“Tiểu thư ở đây tai vách mạch rừng, người nói nhỏ thôi!”

Hi Vi dựt phăng tay Cẩm Nhi ra khỏi miệng mình, bày ra một mặt khinh bỉ, nàng bĩu môi liếc xéo ra hướng cửa, nói:

“Ta mà sợ ai? Thử dám bắt ta lần nữa xem, ta sẽ liều cái thân già này với bọn chúng!”

Cẩm Nhi kinh sợ, từ bao giờ chủ tử của nàng có lá gan to như thế. Đoạn, thấy Hi Vi đã nguôi giận, vẻ mặt lại tò mò hướng nàng vòi chuyện, nàng ta chịu thua, bèn làm điệu bộ bí bí mật mật, ghé sát tai chủ tử nhà mình thì thào:

“Lão phu nhân trông vẻ ngoài là một người hiền lương đức độ thế thôi chứ ngày nào cũng sẽ phái người qua đưa thuốc thăm dò người đó! Người không cẩn thận là bà la lại méc chuyện với lãi gia, đến lúc đó là người lại bị phạt nhốt vào phòng chứa củi thì không hay đâu.”

“Ta lại còn sợ đi vào đó à?” Hi Vi bĩu môi, đoạn lại hếch mặt nói Cẩm Nhi tiếp lời: “Mau nói hết!”

“Hôm qua là do Lam Hi Tịch tiểu thư bày chuyện, đổ lỗi cho người làm vỡ bình hoa của lão thái phu nhân, nên lão gia mới trách phạt người.”

Cẩm Nhi với tay uống một ngụm trà xua tan cơn hoả đang tràn ra khỏi cơ thể, đoạn nàng nghiến răng nghiến lợi, đập xuống bàn trút giận thay cho chủ tử nhà mình, lại nói:

“Đúng là mẹ nào con nấy, mẹ thì bắt nạt nhị phu nhân, con thì bắt nạt tiểu thư. Sớm muộn thì đám người hùa nhau đó sẽ bị trả nghiệp thôi! Tiểu thư tin em đi!”

Từ nãy giờ nghe Cẩm Nhi kể qua thiết lập nhân vật ở thế giới hiện tại mà Hi Vi xuyên tới, nàng cuối cùng cũng đã tường rõ mọi chuyện. Thì ra nàng là đứa con ngoài ý muốn của lão thượng thư Lam gia có với nô tì của mình. Vì ghen ghét một nô tì lại có được sự sủng ái của chồng mình mà đại phu nhân Thư Nguyệt cùng đứa con Hi Tịch của mình luôn bày trò hãm hại hòng đuổi mẹ con nàng ra khỏi Lam gia phủ.

Chuyện xấu của hai mẹ con bà ta làm ra trên dưới Lam phủ không ai không biết, nhưng cái cốt là do thân phận hai mẹ con nàng quá bần hàn nên người trong phủ ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ không dám tố chuyện lại với lão Lam Hi Vân.

Dần dà thành quen, hai mẹ con Hi Vi chịu tủi thân suốt mười bảy năm qua. Đối với Hi Vi sức trẻ còn chịu được, nhưng mẹ nàng thì không, do bị mẹ con Hi Tịch hãm hại mà bà càng ngày càng ốm yếu, đến cả thái y giỏi nhất cái kinh thành cũng phải lắc đầu kêu chỉ sống được hai năm nữa.

Nghe đến đây, mặc dù không phải là mình trải qua nhưng lòng Hi Vi như bị bàn tay ai đó bóp nghẹt, đau đớn khôn cùng. Thân thể mảnh khảnh như đào tơ của nàng luân động, cả người bất giác nhộn nhạo khó chịu, nàng mau lẹ bịt lấy miệng mình ho lấy ho để.

Khôn ngờ sau khi xao động qua đi, Hi Vi lấy tay ra khỏi miệng lại phát hiện thế mà mình ho ra được một bụm máu. Tình hình thế này có khả năng cơ thể này của nàng cũng chẳng thể sống được bao lâu, có khi cũng theo mẹ quy tiên sớm cũng nên.

*khụ khụ*

“Tiểu thư! Người có sao không?”

Cẩm Nhi hét một tiếng thất thanh, nhanh chóng chạy lại bên Hi Vi, gấp gáp nói:

“Để em đi lấy nước và khăn ấm cho tiểu thư lau miệng. Bệnh lại tái phát rồi!”

Nói rồi nàng bỏ chạy đi một mạch, chỉ để lại Hi Vi vẫn ho từng hơi khó khăn.

Khoảng một lúc lâu sau, Hi Vi ho xong mới không hề kiêng nể, lấy luôn cánh tay áo lau đi vệt máu trên miệng mình. Lúc này nàng tình cờ lướt nhìn khuôn mặt mình trong chiếc gường đồng bên phải cái bàn mình đang ngồi. Bỗng nhiên tim nàng hẫng lên một nhịp.

Tại sao… tại sao… gương mặt mình trong gương kia lại… xấu như vậy???

Chương 3: Số Mệnh Đen Như Chó Mực

Tầm mắt Hi Vi lạc qua chiếc gương đồng nằm ngay cạnh giường bên kia. Trong gương, khuôn mặt nàng hiện rõ mồn một, ngoại trừ vết bẩn quanh khuôn mặt trái xoan còn xuất hiện một vết bớt bên má trái tầm năm centimet.

Nhìn qua nhìn lại nhìn thế nào cũng không giống gương mặt tuyệt sắc của Hi Vi trước đây.

Nói không ngoa chứ trước đây khuôn mặt của nàng còn từng được fan nhận xét là chim sa cá lặn, cực kỳ phù hợp với việc đóng vai mỹ nhân trong các bộ phim cổ trang. Ấy vậy mà nay khuôn mặt giai nhân ấy không những bẩn hề mà còn có vết bớt đen đậm huỷ dung kia.

Quả thực xấu không chịu nổi!!!

Bỏ mặc đau đớn đang hành hạ nơi lồng ngực. Hi Vi nhanh chóng chạy xộc đến bên gương đồng, ngắm nhìn bản thân thật cẩn thận.

Nàng thật sự là xuyên thành một nữ nhân xấu xí sao?

Cái vết bớt xấu xí theo nhịp thở của nàng giật lên, Hi Vi đưa bàn tay run rẩy của mình chạm nhẹ vào nó, cảm nhận đau đến mức nàng lại phải rụt tay về.

“Cái quái gì vậy? Đã không yên vị trên mặt ta thì thôi lại còn đau và sưng tấy?”

“Con mẹ nó!!!”

Vừa giứt lời, Mạc Hi Vi không biết có phải do sốc tâm lý đối với cái dung nhan ma chê quỷ hờn của mình sau khi xuyên hay không mà tầm nhìn che phủ.

Nhất thời cơ thể nàng trống rỗng, đổ ập xuống sàn nhà lạnh lẽo vang lên một tiếng *rầm* đến thê lương.

***

Tỉnh lại lần nữa là khi bình minh đã ló dạng, Hi Vi ngồi dậy xoa xoa cái đầu nổi lên một cục của mình ca thán hai tiếng:

“Đau quá.”

Căn phòng nhỏ của nàng bây giờ mới có dịp nhìn quanh một lượt, do hôm qua đã muộn, một người đến từ thời hiện đại như Hi Vi chưa thể làm quen với việc thắp sáng bằng nến nên cảm thấy hơi khó chịu một xíu. Giờ đã đủ ánh sáng để nhìn kỹ thì quả thật nơi này còn tồi tàn hơn cả cái nhà vệ sinh của Hi Vi lúc trước.

Mẹ nó!

Sợ nàng ở chưa đủ chật hay sao còn chất một đống đồ bỏ vào phòng nàng thế này.

Xem nào… nào là sách vở, nồi niêu, xoong chảo, đến cả cái ghế gỗ cũ cũng bỏ vào đây? Con mẹ nó điên hết rồi!!!

Đang lúc tức giận muốn đốt nguyên cái phòng của mình thì Cẩm Nhi đi vào. Giờ mới để ý kỹ, cô nàng gọi nàng là tiểu thư này khá xinh xắn, khuôn mặt hơi bụ bẫm, đôi mắt lại sáng long lanh mang lại vẻ lanh lợi, tất cả đều hoàn hảo ngoại trừ cái thân mình hơi gầy yếu của cô nàng. Này thì làm sao có sức làm việc trong cái Lam phủ to bổ chảng này chứ?

“Tiểu thư! Người dậy rồi ạ?”

Cẩm Nhi nhanh nhảu, đạp cái nồi lăn lóc giữa nhà vào góc đồ bỏ. Đoạn nàng đặt tô cháo nóng nghi ngút cùng bát nước gì đó đen thùi lùi xuống bàn. Sau đó, nàng ta kính cẩn đưa tay mời Hi Vi, nói:

“Mời tiểu thư dùng bữa sáng.”

Hi Vi nhướn mày nhìn bát cháo xíu xiu trên bàn thầm khinh bỉ: “Cháo trắng?”

“Đại phu nhân nói, người đang bệnh chỉ được ăn cháo trắng thôi.” Cẩm Nhi hơi ngưng, nhìn ngó xung quanh lại ghé tai Hi Vi nói nhỏ: “Nhưng em đã mua chuộc tiểu Phương cho tiểu thư một trái trứng bắc thảo, tiểu thư mau lại ăn đi rồi còn uống thuốc!”

“Bà ta tốt quá, lại còn lo cho sức khoẻ của ta cơ!”

Đợi chủ tử nhà mình ngồi xuống, Cẩm Nhi cũng nhanh nhảu ngồi xuống bàn đối diện, vểnh môi nói thầm:

“Đương nhiên là chẳng có ý tốt rồi. Lão gia biết tiểu thư hết thời gian bị phạt trong phòng củi nên nói em tới gọi tiểu thư tới dùng bữa với cả nhà. Cuối cùng em đã suýt đi đánh thức tiểu thư thì bị đại phu nhân gọi lại. Bà ta giả vờ giả lả với lão gia là lo cho sức khoẻ của tiểu thư nên chỉ cho tiểu thư ăn cháo trắng cho lại sức!”

“Rõ ràng là không muốn ta tới ăn cùng mọi người mà. Đúng là đồ đàn bà thâm độc!”

Hi Vi nghiến răng, nắm đấm trong tay run lẩy bẩy.

“Được thôi, nếu ông trời đã muốn ta tới đây để trả thù cho những năm uất ức của Lam Hi Vi và mẹ của cô ấy thì ta nhất định phải sống thật tốt. Lam Hi Vi kể từ giờ ta là cô và cô cũng là ta, chúng ta cùng làm cho Lam gia biết thế nào gọi là chọc giận một con gà trong bầy hạc!!”

“Tiểu thư?” Cẩm Nhi lay người Hi Vi, nàng bắt đầu thấy tiểu thư mới hôm qua đây thôi chủ tử nhà mình càng ngày càng kì lạ. Không ngẩn người thì cũng là tự nói thầm khiến nàng không thể nắm bắt được. Xem ra cần phải cho tiểu thư uống thuốc nhiều hơn mới được.

Nghĩ vậy, Cẩm Nhi nâng ly nước tới trước mặt Hi Vi, vồ về nói: “Tiểu thư mau uống thuốc đi này. Từ hôm trước đến giờ vẫn chưa uống thuốc, thảo nào hôm qua lại tự nhiên té xỉu.”

Khoan… cái thứ đen thùi lùi này là thuốc của nàng?

Dung nhan đã xấu thì thôi đi lại còn bị bệnh?

Mẹ ơi, có ai xu như nàng không?

“Tại sao ta phải uống thuốc chứ?”

Cẩm Nhi chớp chớp mắt: “Thì là bị bệnh đó ạ.”

“Ý ta nói là sao ta bị bệnh đó cái con nhóc này.” Hi Vi dúi nhẹ đầu tiểu nha hoan của mình trách móc.

“Thì từ khi em theo tiểu thư, nhị phu nhân đã phân công một ngày ba bữa bồi tiểu thư uống thuốc đó ạ.” Cẩm Nhi chống cằm, nhìn nàng từ trên xuống dưới, lại nói: “Hình như em có nghe nhị phu nhân dặn là tiểu thư bị mắc bệnh hiểm nghèo từ nhỏ, phải duy trì uống thuốc nều không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Hi Vi đỡ trán thầm cảm thán bản thân quá xui xẻo. Từ lúc xuyên đến đây nàng đã chịu quá nhiều đả kick rồi. Thì ra là ông trời cũng có để nàng sống yên ổn đâu, cư nhiên lại còn xuyên vào nữ nhân ốm yếu đã vậy còn mang bệnh hiểm nghèo sắp chết.

Fu*k!

Trả cuộc sống hiện đại đầy đủ tiện nghi với cơ thể khoẻ mạnh, hoàn mỹ lại cho lão nương!!!

Tuyệt vọng là vậy nhưng Hi Vi vẫn đỡ chén thuốc trên tay Cẩm Nhi, nhăn mặt nhăn mũi uống thuốc dành cho cơ thể này.

*phụt*

Vừa mới nhấp được một ngụm nhỏ, Hi Vi đã phải nhỉ sạch sẽ cái thứ đắng nghét, mùi tanh tưởi đó ra khỏi miệng.

Mẹ nó! Sao khó uống vậy chứ?

“Tiểu thư, đừng nhổ ra mà, chén thuốc này em đã phải dậy sớm hầm ba canh giờ lận đó, tiểu thư nhả ra như vậy rất phí!”

Thấy Cẩm Nhi đẩy lại chén thuốc về phía mình Hi Vi giả vờ ra vẻ lạnh mặt, tuyệt không nhận. Nói đoạn, giữ tay Cẩm Nhi rít từng chữ qua kẽ răng:

“Cẩm Nhi em nghe rõ đây. Từ mai không cần phải dậy sơm đun cái thứ đen thùi lùi đó cho ta nữa, ta sẽ không uống đâu.”

“Nhưng mà tiểu thư mới không uống một bữa mà hôm qua đã ho ra máu rồi ạ… Cẩm Nhi sợ tiểu thư sẽ…”

“Cơ thể của ta ta tự biết. Nếu không còn sống được bao lâu nữa thì ta sẽ tận hưởng nốt mấy tháng này, như vậy sẽ thanh thản hơn là hành em hành cả ta uống cái thứ tởm lợm đó.” Hi Vi trầm mặc, nhìn thẳng mắt Cẩm Nhi ra lệnh.

Trông nàng lúc này rất đáng sợ, vẻ mặt này lần đầu tiên Cẩm Nhi được diện kiến vì vậy nàng ta sợ đến mất mật đành miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.

Hi Vi hài lòng đẩy bát thuốc ra, cái thứ đen đủi đó tố nhất là cách nàng càng xa càng tốt. Thời gian không còn nhiều nàng thề là sẽ tận dụng triệt để, giúp Lam Hi Vi báo thù.

Nhất định nàng sẽ làm được!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play