Hai người đứng trước cổng Nguyệt Như cung từ từ tiến vào trong. Chủ nhân ở đây không ai khác chính là Bạch Thanh Phong_ nhị hoàng tử Hỏa Tộc (thuộc Thiên Giới). Thấy Ngạn Phát và Tuyết Lạc đi vào hắn liền hỏi ''Ngọn gió nào mạnh đến nỗi đưa được biểu đệ và cô ấy đến đây cùng lúc vậy?" Giọng nói lạnh nhạt của hắn cất lên đầy ý châm chọc.
"Hôm nay đệ đưa nàng ấy đến đây là có chuyện muốn thương lượng với huynh." Ngạn Phát nhìn hắn.
"Nói đi!" Hắn lạnh nhạt nói.
"Nha đầu này vừa bị đuổi khỏi Hoa Giới, huynh có thể cho cô ấy làm việc và tá túc tại Nguyệt Như cung này được không?" Ngạn Phát nhìn hắn.
"Đệ muốn cô ta làm việc ở đây vậy chẳng khác gì nói ta bao che cô ấy." Thanh Phong trợn mắt.
"Vậy đệ xin phép cáo từ." Ngạn Phát vừa quay đi vừa nói, Tuyết Lạc liền nhanh chóng đuổi theo y.
''Nha đầu! Cô tên là gì? Nếu ta nhớ không nhầm thì ta chưa có đầu bếp riêng ở Nguyệt Như cung. Cô có thể phụ trách không?" Quả là người khó đoán.
Nghe vậy Tuyết Lạc liền quay lại mỉm cười hai tay cung kính, cúi đầu "Tuyết Lạc đa tạ điện hạ! Người cứ yên tâm ta có thể phụ trách được việc này. "
"Ta tưởng đệ sẽ vì nữ nhân này mà tiếp tục cầu xin ta đủ kiểu chứ. Ta thật sự không ngờ biểu đệ hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như thế này, không giống ngày thường chút nào." Thanh Phong nhìn Ngạn Phát đầy nghi hoặc.
"Kế hoạch 'lạt mềm buộc chặt' của đệ thành công rồi ha ha ha." Ngạn Phát quay lại đi về phía hắn cười lớn.
"Ấu trĩ." Biết ngay là có vấn đề mà.
''Cô còn ngây ra ở đó làm gì ta đói rồi.'' Tuyết Lạc đang đứng ngây ngốc nghe hắn gọi liền giật mình.
''Điện hạ chờ ta một lát, ta đi làm thức ăn liền a.'' Nàng nhanh nhẹn chạy xuống bếp, Thanh Phong và Ngạn Phát cũng đi vào bên trong ngồi đợi.
Sau một hồi bận rộn, Tuyết Lạc nhanh chóng bày ra bàn một mâm cơm chỉ vỏn vẹn có ba đĩa thức ăn và hai bát cơm. Đậu xốt, cá chua ngọt và sủi cảo được trang trí rất bắt mắt cùng với mùi hương ngào ngạt bay khắp phòng làm Ngạn Phát không nhịn được mà 'ực' một cái. "Hai người dùng ngon miệng a." Tuyết Lạc niềm nở nhìn hai người họ.
Ngạn Phát nhanh tay cầm lấy đũa nếm thử món đậu xốt. Viên đậu phụ đã cắt nhỏ được hắn đưa vào miệng, đậu phụ mềm mịn ngấm điều nước xốt tan chảy ngay trong miệng khiến hắn không ngừng cảm thán "Thật sự không ngờ đậu phụ, nấm hương, thịt băm và mộc nhĩ hòa quyện lại ngon đến vậy. Sức hấp dẫn của hành, nấm cùng với vị cay nồng vốn có của ớt hòa vào độ béo của đậu phụ non đúng là không thể chê vào đâu được." Thanh Phong thấy vậy liền nếm thử đậu xốt liền gật đầu đồng ý với Ngạn Phát. Hắn nhanh chóng gắp một viên sủi cảo cho vào miệng "Bột không quá dày, độ dai cũng vừa đủ, nhân thịt bằm làm rất vừa miệng. Nha đầu này cũng có chút bản lĩnh về nấu nướng." Ngon thật!
Món cuối cùng là cá chua ngọt, cả hai không chần chừ gì liền mỗi người gắp một miếng ăn thử. Cá chiên giòn, mùi vị sốt chua ngọt thấm đến xương cá và tan ra khắp miệng.
"Tuyết Lạc, nàng thật có thiên phú nấu ăn chúng ta quen biết nhau cũng đã một vạn năm rồi vậy mà nàng không nấu cho ta ăn bao giờ toàn để ta ăn ở Nhân Giới nàng đúng là không có lương tâm." Ngạn Phát bĩu môi. Thanh Phong đang ăn chợt dừng lại quay sang hỏi "Cá này cô bắt ở đâu vậy?"Giọng nói lạnh nhạt cất lên.
"Ta bắt ở hồ sen trong Nguyệt Như cung a. Có chuyện gì hay sao vậy điện hạ?" Tuyết Lạc nhanh chóng đáp.
"Không có gì." Thảo nào thịt cá ngon đến như vậy. Dùng bữa xong Phong ra hiệu cho Phát ra ngoài nói chuyện riêng rồi hai người nhanh chóng ra khỏi Nguyệt Như cung đến Thanh Minh điện_ nơi ở của Ngạn Phát để lại một mình Tuyết Lạc dọn dẹp bên trong.
"Cô ta rốt cuộc có lai lịch gì?" Giọng nói Thanh Phong đầy sát khí.
"Đệ cũng không rõ chỉ biết nàng ấy mồ côi và được chăm sóc ở Hoa Giới một vạn năm nay rồi." Ngạn Phát thành thật đáp.
"Ta cảm thấy nha đầu này xuất thân không tầm thường chút nào, đệ còn nhớ lúc Châu Hạ Vỹ thay đổi thái độ với Tuyết Lạc ở yến tiệc đăng cơ không?"
"Đệ nhớ chứ, lúc đó đệ cũng thấy lạ Châu Hạ Vỹ cố tình gây sự nói Tuyết Lạc giống Khả Như công chúa cho mọi người chú ý, xong lại trở mặt muốn kết nghĩa tỷ muội, nhưng Tuyết Lạc chưa đồng ý thì lại bị Lan La nói với Hoa Thần là hai người họ đã kết nghĩa tỷ muội hại nàng ấy bị đuổi khỏi Hoa Giới. Đệ nghĩ chuyện này chắc chắn có uẩn khúc."
"Hiếm khi thấy đệ chịu suy nghĩ như thế chẳng lẽ đệ động lòng với người ta rồi?" Thanh Phong đùa cợt nói.
"Không có, đệ chỉ tò mò về thân phận của nàng ấy thôi, đệ không hề có tình cảm với Tuyết Lạc, bởi vì từ lâu đệ đã xem như là huynh muội rồi." Ngạn Phát hơi đỏ mặt nói.
"Ta thấy trong người nha đầu đó có 1 nguồn sức mạnh rất lớn nhưng đã bị phong ấn. Đệ có bao giờ nghe cô ấy nói gì về việc này chưa?"
"Chưa từng nghe nói, mà Tuyết Lạc cũng không hề biết về việc này, nàng ấy còn cho rằng nàng ấy có tu vi kém. Mà sức mạnh đó là gì?"
"Hồng hoang."
"Hả? Hồng... Hồng hoang chi lực? Sức mạnh mà bao kẻ muốn có cũng không được lại nằm trong người nàng ấy. Huynh đang đùa đệ hả?" Ngạn Phát ngây ra.
"Đệ nhìn ta giống đang đùa sao?" Sắc mặt hắn trầm xuống một cách đáng sợ. Ngạn Phát liền nhanh chóng im lặng.
''Chuyện này nếu lộ ra ngoài thì nha đầu đó sẽ gặp nguy hiểm nên nhất định đệ không được nói ra ngoài.''
''Huynh yên tâm đệ sẽ không nói cho ai biết đâu.'' Ngạn Phát dùng ánh mắt kiên định nhìn Thanh Phong.
''Được.'' Thanh Phong quay đi rồi biến mất trong làn sương mờ ảo.
Hoa Giới.
''Ngươi tìm thấy nha đầu Tuyết Lạc chưa?'' Hoa Thần hỏi Lan La.
''Chưa tìm thấy a, ta đã cho người đi tìm Tuyết Lạc khắp nơi rồi nhưng không thấy.'' Lan La đáp.
''Ngươi muốn chúng ta bị chủ nhân giết chết sao? Có một nha đầu cũng tìm không ra nữa haizz. Kỳ này tiêu thật rồi.''
''Nếu không phải do ngươi thì mọi chuyện đâu thành thế này.'' Lan La tức giận nói.
''Do ta?'' Hoa Thần thắc mắc hỏi.
''Nếu ngươi không diện lý do nhảm nhí gì mà mối thù của Hoa Giới với Ma Giới và đuổi Tuyết Lạc đi thì đâu phải tìm thế này.''
''Nhưng chủ nhân bảo ta tìm cách đuổi Tuyết Lạc khỏi Hoa Giới để cô ta theo Ma Giới a.''
''...''
''Các ngươi ồn ào đủ chưa?'' Giọng của một nữ tử.
''Chủ nhân tha mạng.'' Hoa Thần và Lan La nhanh chóng quỳ xuống đồng thanh.
''Quân cờ quan trọng trong việc báo thù của ta đã được cất giữ 1 vạn năm, nhưng tới lúc cần dùng thì lại bị các ngươi làm mất, các ngươi thấy các ngươi có đáng chết không?'' Giọng nữ tử đó đầy ma mị.
''Thần biết lỗi rồi a, chủ nhân bớt giận.'' Cả hai tiếp tục đồng thanh.
''Ta cho các ngươi thời gian tìm Tuyết Lạc là 1 năm nếu tìm không ra thì ta e rằng khó bảo đảm mạng của các ngươi an toàn.''
''Chúng... chúng thần sẽ cố gắng hết sức có thể để hoàn thành nhiệm vụ này. Mong chủ... chủ nhân yên tâm.'' Hoa Thần run rẩy nói.
''Được.'' Nữ nhân đó rời đi. Hoa Thần và La Lan cũng không thấy đâu nữa.
Thiên Giới.
Thiên Phương_ Thiên Quân đang đi dạo trong vườn thì có một thượng thần chạy qua đó hai tay cung kính, bẩm báo ''Thiên Quân, thần vừa nghe ngóng được vào bữa đăng cơ của Châu Hạ Vỹ xuất hiện một nữ tử giống hệt công chúa điện hạ. Thần nghe kể nữ nhân đó đi cùng Ngạn Phát và kết nghĩa tỷ muội với Châu Hạ Vỹ.''
''Nữ tử đó tên gì?'' Thiên Phương nhìn hắn
''Bẩm Thiên Quân cô ta tên là Tuyết Lạc.'' Hắn liền cúi đầu đáp
''Cho người tìm Tuyết Lạc và xuất thân của cô ấy cho ta. Ta muốn trong vòng ba ngày ngươi phải cho ta câu trả lời.''
''Thiên Quân yên tâm thần sẽ sớm có câu trả lời cho người. Thần xin cáo lui trước.'' Nói rồi hắn liền đi mất.
Nguyệt Như cung.
''Cô giúp ta quét dọn lại thư phòng sạch sẽ.'' Thanh Phong ra lệnh cho Tuyết Lạc.
''Tại sao ta phải đi quét dọn a? Ta chỉ đến đây phụ trách nấu ăn chứ có phải làm người hầu của điện hạ đâu a.''
''Trước đây ta có một thư đồng nhưng vì ta đã hứa với biểu đệ cho cô ở đây nên ta đã đuổi tên thư đồng đó đi rồi. Hay cô muốn có thêm người biết chuyện cô ở đây?''
''Ta sẽ đi làm liền a.'' Tuyết Lạc nhanh nhẹn chạy đến thư phòng.
''Còn nhiều việc lắm cô cứ từ từ làm. Nhớ kỹ không được dùng linh lực mà lười biếng.''
Tuyết Lạc đi quét dọn xong cả người mệt nhừ nhưng vẫn vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho hắn.
Lửa cháy lên, đặt chảo lên bếp. Một tí dầu, chút hương vị, sơ qua sơ lại rồi cho rau đã rửa sạch vào chảo thêm ít gia vị xào tới xào lui rồi gắp ra dĩa. Tuyết Lạc nở nụ cười ác ý đem dĩa rau lên cho hắn.
''Điện hạ dùm tạm đi a.''
''Sao chỉ có mỗi rau vậy?'' Thanh Phong nhìn cô.
''Thưa điện hạ trong bếp chỉ còn mỗi rau thôi.''
''Cái gì? Chẳng lẽ cô không biết đi mua à?''
''Nếu điện hạ không bắt ta làm nhiều việc thì ta đã có thời gian để đi mua rồi.'' Cho ngươi biết hậu quả của việc bắt ta làm việc quá nhiều.
''Rót trà cho ta đi.'' Tuyết Lạc nghe vậy liền rót 1 ly trà đưa hắn rồi y nói tiếp ''Tí nữa cô nhớ đi quét dọn thư phòng cho ta.''
''Hả? Ta vừa quét dọn lúc nảy rồi mà.''
''Không tin thì cô cứ đến đó xem thử.'' Nói xong y cùng Tuyết Lạc đến thư phòng. Bên trong là 1 đống lộn xộn và đầy bụi bẩn cùng với những mạng nhện.
''Là ngươi cố tình phải không?'' Cô trừng mắt nhìn hắn.
''Phải thì đã sao?'' Hắn cười nhạt.
''Vậy thì ngươi tự đi mà làm.'' Tuyết Lạc quay đi thì hắn nói tiếp ''Lệnh của ta mà cô cũng dám chống? Có phải cô không muốn ở lại Nguyệt Như cung nữa?'' Giọng nói lạnh nhạt đó của y lại cất lên.
''Ta không có ý đó a! Làm thì làm, ngươi toàn gây chuyện với ta. Không biết kiếp trước ta làm sai việc gì để kiếp này gì gặp phải tên quái đản nhà ngươi.'' Cô tự trách nói
''Cô nói ai quái đản?" Sắc mặt Thanh Phong đầy sự khó chịu, hận không thể bóp chết Tuyết Lạc tại đây.
''Ta cũng không biết ta đang nói ai nữa, nhưng ta nghĩ kẻ nào cảm thấy khó chịu thì là kẻ ta đang nói đến.'' Nói xong Tuyết Lạc liền quay vô trong, nhanh chân chạy vào thư phòng để tránh khỏi sự tức giận của hắn.
''Đúng là không xem ai ra gì nữa rồi. Nha đầu bướng bỉnh này có giỏi thì ở đâu nói tiếp đi, chạy vào làm gì nhanh vậy?'' Nhưng chẳng ai đáp lại hắn. Thanh Phong thở dài một tiếng ''Haizzz.'' rồi đi mất.
......................
''Bẩm Thiên Quân, thần có câu trả lời mà người cần rồi.'' Thượng thần lúc nảy báo với Thiên Phương.
''Nhanh vậy sao? Ngươi nói luôn đi.''
''Tuyết Lạc năm nay vừa tròn một vạn tuổi, sống trong hoa giới từ lúc chào đời tới giờ nhưng không biết phụ mẫu là ai chỉ có 1 bà mẹ nuôi nhưng đã qua đời 6000 rồi và cũng đã bị Hoa Giới đuổi rồi bây giờ đang ở đâu thì không ai biết cả.''
''Đúng là thú vị thật.'' Thiên Quân cười nhạt rồi nói ''Ngươi lui xuống đi.''
''Thần xin cáo từ!''
Thanh Phong đang ngồi chăm chú đọc sách trong Tàng Thư Các thì Tuyết Lạc từ ngoài đi vào ''Điện hạ, ta làm xong việc của hôm nay rồi. Ta xin phép về phòng trước a.''
''Ừ.'' Hắn vẫn không rời mắt quyển sách. Tuyết Lạc nhanh chóng đi về phòng được hắn sắp xếp bên ngoài Nguyệt Như cung. Trong căn phòng chỉ có một chiếc giường và bộ bàn ghế kế đó là một cái thùng gỗ to đang chứa nước ấm và rất nhiều cánh hoa hồng nổi trên mặt nước. Cô quay sang khóa cửa phòng và cửa sổ.
Chầm chậm cởi bỏ từng lớp y phục, nhẹ nhàng bước vào trong thùng gỗ rồi bắt đầu tắm.
Nhà bếp.
Thanh Phong lục tung cả gian bếp nhưng một hạt cơm cũng không thấy.
''Rõ ràng cô ta nói đã làm xong hết việc vậy thì cơm của ta đâu? Đồ ăn đâu hết rồi? Chẳng lẽ cô ta cố ý? Mình phải hỏi cho ra lẽ mới được.'' Hắn lẩm bẩm rồi dùng thuật di chuyển đến phòng cô.
Y đi đến trước cửa phòng nàng, gõ cửa và lớn tiếng ''Tuyết Lạc cô ra đây cho ta!'' Nàng đang tắm nghe thấy giọng hắn liền hoảng lên ấp a ấp úng ''Ta...ta không thể ra...ra được.''
''Sao lại không thể ra?'' Hắn thấy làm lạ.
''Ngươi...ngươi biết vậy là được rồi.''
''Nếu cô không ra được thì ta sẽ vào trong đó vậy.'' Chẳng lẽ cô ta làm gì mờ ám ở trong đó?
''Ngươi muốn làm gì? Ta khóa cửa phòng lại rồi'' Đầu hắn có vấn đề sao?
''Tống cô ra khỏi phòng.'' Vừa dứt câu hắn liền một đạp mạnh vào cửa, cánh cửa ngã xuống đất 'rầm' Tuyết Lạc vội khum đầu xuống nước trốn tạm. Hắn im lặng nhìn xung quanh tìm cô nhưng chẳng thấy gì, y bỗng quay lưng đi ra ngoài được vài bước thì Tuyết Lạc đang trốn dưới nước bị ngột thở, nàng theo phản xạ liền đứng lên để thở. Tiếng động của nước vừa hay đến tai hắn, Thanh Phong liền quay lại nhìn. Mái tóc dài đen mượt ướt đẫm phủ hết nửa lưng, nước da trắng mịn, nõn nà còn dính vài cánh hoa hồng đi cùng với 'đường cong' hoàn hảo kia. Những giọt nước nhẹ nhàng lăn qua khắp cơ thể rồi rơi thẳng xuống mặt nước. Tuyết Lạc quay đầu nhìn về phía hắn, thấy y đang 'chiêm ngưỡng' cơ thể của mình cô liền hét lên ''Aa.... aaa... aa... a...'' Hắn chợt tỉnh táo lại liền quay mặt chạy ra ngoài, y cảm thấy mũi hơi ướt ướt liền đưa tay sờ thử chỉ thấy trên bàn tay bị nhuộm màu đỏ.
''Là máu mũi sao?'' Hắn tự lẩm bẩm rồi cố ý nói to ''Ta đợi cô ở nhà bếp đến nhanh một chút.''
Tại nhà bếp trong Nguyệt Như cung.
Không khí ở nhà bếp hết sức căng thẳng, Tuyết Lạc và Thanh Phong quay lưng với nhau, tâm trạng của cả hai người như nhau, vừa xấu hổ vừa tức giận và đan xen sự ngượng ngùng rồi cứ thế mà im lặng chẳng ai chịu nói gì. Gió nhẹ nhàng thổi vào bếp, cuối cùng Thanh Phong cũng chịu cất tiếng ''Tại sao cô không nấu ăn mà lại nói đã làm xong hết việc?''
''Con mắt nào của ngươi thấy ta không nấu ăn chứ?''
''Cả hai con mắt của ta điều thấy dưới bếp không có gì để ăn.''
''Đầu của người có vấn đề à? Không phải bình thường đồ ăn để ở phòng ăn sao chẳng lẽ điện hạ không vào đó xem?''
''Ta quên mất.'' Lúc nảy đói quá quên mất chỉ lo đến bếp rồi tới chỗ cô ta, sao hôm nay ta lại quá bất cẩn thế này.
''Quên? Không nhớ rõ ràng liền khẳng định người khác sai rồi còn tự ý xông vào phòng ta. Nực cười thật, không ngờ điện hạ kiêu ngạo của Hỏa Tộc lại bị bệnh đãng trí và cố chấp.''
''Cho dù ta có bệnh gì đi nữa thì cũng là chủ tử của cô, ăn nói cho cẩn thận.'' Nha đầu này dám giáo huấn mình sao?
''Ta có chết thì cũng sẽ nói và vẫn sẽ nói.'' Đồng tử của cô bỗng đỏ lên rồi trở lại bình thường.
''Cô muốn nói gì?'' Vừa rồi đồng tử của cô ấy đổi màu chẳng lẽ phong ấn sắp hết tác dụng rồi?
''Ta muốn cho cả Lục Giới này biết Bạch Thanh Phong điện hạ là một kẻ cố chấp và đãng trí. Hahaha .'' Nói xong Tuyết Lạc liền chạy đi ra.
''Cô... Cô đợi đó!'' Hắn chỉ tay về phía Tuyết Lạc.
Thanh Minh điện.
Thanh Phong và Ngạn Phát ngồi đối diện nhau, ở giữa 2 người là một bàn cờ dây. Họ vừa đánh cờ vừa trò chuyện còn không quên thưởng thức trà nóng.
''Cảm giác nhìn thấy mỹ nhân tắm thế nào kể đệ nghe với hahahaha...'' Ngạn Phát ngồi cười sặc sụa.
''Đệ thấy buồn cười lắm hả?'' Thanh Phong nhíu mày.
''Được rồi đệ không cười nữa. Quên một chút lại được thấy mộng xuân, huynh lời to thật. Nếu vậy chỉ có Tiểu Lạc bị thiệt thòi đúng là tội nghiệp.''
''Thiệt thòi?'' Chẳng lẽ vì thế mà ảnh hưởng đến việc phong ấn Hồng hoang chi lực?
''Đúng vậy, nữ tử bị nam nhân nhìn thấy như thế thì ai dám lấy về làm vợ nữa. Nếu xét hợp tình hợp lý thì huynh còn phải chịu trách nhiệm với cô ấy nữa.''
''Đệ nói nhiều quá rồi đó.'' Y trầm mặc.
Nghe vậy Ngạn Phát liền lấy hai tay bóp chặt miệng tỏa vẻ đáng thương.
''Nếu đệ giúp ta tìm hiểu về phong ấn của Tuyết Lạc thì ta sẽ tha cho đệ.'' Hắn đắt ý nhìn về phía Ngạn Phát.
''Chẳng lẽ Tiểu Lạc sảy ra chuyện gì sao?'' Phát hoảng hốt.
''Lúc cô ấy đang giáo huấn huynh một trận thì huynh nhìn thấy đồng tử của cô ấy đổi thành màu đỏ rồi quay về trạng thái bình thường. Có lẽ phong ấn sắp hết tác dụng rồi.''
''Một người ngây thơ, hiền lành như Tiểu Lạc thì cho dù có sức mạnh Hồng hoang cô ấy cũng sẽ không gây khó dễ cho Lục Giới, huynh đừng nghĩ nhiều .'' Đúng là biểu huynh luôn đa nghi mọi việc haizzz
Download MangaToon APP on App Store and Google Play