Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều (CTGCACDCE2)

Chương 0: Chúng Ta Ly Hôn Đi

A.D tập đoàn.Âu Dương Tư Thần lúc này đang ngồi ở bàn làm việc chăm chú xem xét dự án, chốc chốc lại đưa tay lên xoa xoa trán, gương mặt trở nên khó chịu hơn. Đôi mắt màu hổ phách lộ rõ sự mệt mỏi, hàng lông mi đen cong vút khẽ run run.

Đôi lúc anh lại lén liếc mắt sang ghế sofa nhìn con trai, trong lòng không khỏi mong chờ sự trưởng thành của cậu nhóc. Âu Dương Tư Duệ bây giờ chỉ mới có mười tuổi, cậu nhóc rất thông minh và sáng dạ, tuy nhiên vẫn chưa thể giúp đỡ được anh quản lý Âu Dương Đế Đoàn. Ngoài ra, bởi vì cậu nhóc thừa hưởng vẻ ngoài vượt trội của anh cùng Lạc Ninh Hinh, cho nên mỗi khi đến trường đều làm các nữ sinh phải xao xuyến.

"Rầm!" Đột nhiên cánh cửa phòng làm việc mở ra, Lạc Ninh Hinh một thân váy màu hồng pastel bước vào, cô nhanh chân chạy đến bàn làm việc của Âu Dương Tư Thần lớn giọng nói."Tư Thần, em muốn sang nước Y gặp Vũ Đình, đã hơn nửa năm rồi em chưa gặp cậu ấy, anh đưa em đi có được không?"

Ánh mắt của Âu Dương Tư Thần vẫn không thay đổi, nếu là lúc trước anh đã không kìm lòng được mà đứng lên ôm chầm lấy cô rồi. Chẳng biết có phải hay không, dường như tình yêu lâu ngày cũng đều sẽ trở nên phai nhạt, dù cho trước đó có sâu đậm đến thế nào đi chăng nữa.

"Anh bận lắm, không có thời gian đi cùng em đâu!" Đáp lại ánh mắt mong chờ của cô lại chính là câu trả lời lạnh nhạt từ anh.

"Không được, em muốn anh đi cùng em cơ! Như vậy đi, chúng ta chơi một ván bài, nếu em thắng anh sẽ đưa em đi!" Lạc Ninh Hinh làm nũng nói, giọng của cô ngọt ngào như một thiếu nữ vừa mới lớn.

Âu Dương Tư Thần tỏ ra trầm mặc, anh như đang suy nghĩ điều gì đó, mất vài giây anh lại lên tiếng. "Được, nhưng nếu anh thắng, chúng ta ly hôn đi!" 

Lạc Ninh Hinh bất chợt như chết sững tại chỗ, hốc mắt cay xè nhìn anh, nước mắt cứ như chực trào ra ngoài.

Cô phải cố gắng kìm nén dữ lắm mới không bật khóc thành tiếng, hai tay run rẩy gật đầu, giọng nói nghẹn ngào đáp. "Đ...được, cứ như ý anh muốn đi!"

Bên này, Âu Dương Tư Duệ gương mặt không một chút cảm xúc, cậu nhóc vẫn cầm lấy điện thoại bình thản như không có chuyện gì, mặc cho gia đình sắp không giữ được nữa. Cậu nhóc dường như đã quen rồi, những chuyện này từ đầu năm nay đến giờ vẫn luôn diễn ra kia mà.

Lạc Ninh Hinh ở đây khó nhọc chia bài, lòng cô bắt đầu nặng trĩu, biểu cảm vô cùng đau khổ, mỗi một lá bài đặt xuống lại cứ như lưỡi dao lạnh lùng cứa vào tim cô. "Ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám!" Sau đó cô đặt một lượt sáu lá bài xuống, âm thanh trầm thấp như muốn khóc.

"Sáu, bảy, tám, chín, mười, J!" Âu Dương Tư Thần cũng lạnh lùng xuống tay, cứ như anh đã kiên quyết kết thúc tất cả cho mối quan hệ này vậy.

"Anh...đi tiếp đi!" Lạc Ninh Hinh cổ họng nuốt khan nói.

"Đôi hai!"

"Tứ quý Q!"

"Thật là trùng hợp, nhưng có vẻ như em thua rồi!" Anh cong môi cười nói, rồi lấy bốn con ách trên tay bỏ xuống.

Lạc Ninh Hinh gương mặt bỗng chốc tối sầm lại, cô cúi gằm mặt xuống, nước mắt theo đó mà chảy xuôi. "Anh...anh thật sự muốn ly hôn như vậy sao?" Nói đến đây tiếng nấc của cô liền không kiềm chế được, cô đưa tay cố lau đi những giọt nước mắt nhạt nhoà.

"Haizzz!" Âu Dương Tư Duệ thở dài một hơi, cậu nhóc tắt điện thoại đi, rồi cầm nó đến chỗ của Lạc Ninh Hinh.

"Con quay xong rồi đây, mami và daddy diễn đều rất đạt đấy!" Cậu nhóc với vẻ mặt lạnh lùng nói, rồi đem nhét điện thoại vào tay của cô.

Cơ mà Lạc Ninh Hinh có lẽ không thoát khỏi vai diễn, cô cứ nấc lên không thành lời. "Chỉ là một kịch bản trên tiktok thôi, sao daddy của con có thể diễn thật đến như vậy chứ? Tư Thần, anh có phải hay không cũng thật sự muốn ly hôn với em? Có phải là do em già rồi, không còn xinh đẹp như trước nữa đúng không?" Cô đây chính là cảm thấy ấm ức.

Âu Dương Tư Thần phút chốc không nói thành lời, anh vỗ tay lên trán đầy bất lực. Người một mực muốn diễn những vai nhảm nhí trên mạng này cũng là cô, giờ người cảm thấy đau lòng uất ức cũng là cô, kêu anh phải làm sao đây?

Mà như vậy thì cũng có sao đâu chứ? Ai kêu anh yêu cô nhiều như thế làm gì? Chút chuyện nhỏ nhặt này thì có làm sao đâu, dù có là chuyện động trời gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ yêu thương, bảo vệ và che chở cho cô.

"Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh! Thề có trời chứng giám, anh chưa bao giờ có ý định sẽ ly hôn với em! Trong mắt anh em lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất, không ai có thể sánh được!" Âu Dương Tư Thần ôm lấy cô vỗ về an ủi, lời nói ngọt ngào và trầm ấm, không hề giống với biểu cảm khi nãy chút nào.

Âu Dương Tư Duệ khoanh tay nhìn hai người diễn trò. Gần đây mẹ của cậu nhóc càng lúc càng biết làm nũng mà tần suất còn nhiều hơn, còn ba của cậu thì không cần phải nói rồi, lúc đấy chỉ còn biết lo sốt vó mà đi dỗ dành.

"Em muốn đi du lịch, muốn đi gặp Vũ Đình!" Lạc Ninh Hinh dụi dụi đầu vào lồng ngực của anh nói khẽ, tâm trạng hiện tại cũng đã dịu bớt.

"Em muốn đi đâu cũng được, anh đều sẽ đưa em đi!" Âu Dương Tư Thần đặt lên trán cô một nụ hôn, tựa như cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước phẳng lặng, ấm áp và tràn đầy ngọt ngào.

Âu Dương Tư Duệ đứng đó cũng không thể chịu nổi cái màn ban phát cẩu lương vô tội vạ của ba mẹ, cậu nhóc che mặt lại rồi quay người đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại thì điện thoại trong túi cậu reo lên.

"Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" Cậu nhóc thấp giọng hỏi, tay còn lại cho vào túi quần như một ông cụ non.

Đầu dây bên kia giọng nói của một bé gái vang lên. "Anh Tư Duệ, em là Minh Nguyệt nè! Ngày mai em sẽ quay về thành phố Nam Vương cùng ba mẹ, anh nhất định phải đến đón em đó!"

"Minh Nguyệt!" Vừa nghe thấy giọng cô nhóc trên mặt Tư Duệ thoáng hiện ra một nụ cười nhẹ, bọn trẻ đã lâu rồi chưa gặp nhau, cho nên đều rất mong chờ.

_____🌸 To Be Continued 🌸_____

Chương 1: Tôi Muốn Nuông Chiều Cô Ấy

Mười tám năm sau.

Âu Dương Tư Duệ lúc này đã trở thành một người đàn ông lịch lãm, cùng với khả năng lãnh đạo xuất chúng, cậu nhóc năm nào đã trở thành tổng giám đốc mới của A.D. Từ khi Âu Dương Tư Thần giao công ty lại cho anh, A.D mỗi ngày càng lớn mạnh và cường đại hơn, khiến không ít người phải trầm trồ về tài năng của anh.

Tuy rằng Âu Dương Tư Duệ vẫn chưa được tiếp quản Âu Dương Đế Đoàn, nhưng cái ngày đó cũng không còn xa nữa, rất nhanh thôi anh sẽ nắm giữ tất cả. Công việc dù rất bận rộn, nhưng anh không hề cảm thấy áp lực hay mệt mỏi, ngược lại còn lấy nó làm động lực để phát triển thêm.

Toà nhà của A.D đã được cải tiến theo yêu cầu của Âu Dương Tư Duệ, nó rộng lớn hơn và được trang bị nội thất thông minh do công ty sản xuất. Đây cũng là chiến lược marketing của anh, nhằm giúp sản phẩm được xuất hiện trước khách hàng nhiều hơn.

Hôm nay là ngày mở họp báo giới thiệu sản phẩm mới của A.D, từ sáng sớm cả công ty đã ồn ào náo nhiệt. Tất cả mọi người đều bận rộn với công việc, người người tấp nập chuẩn bị những thứ cần thiết.

Sảnh họp báo đã được trang hoàng lộng lẫy, ngoài báo giới ra còn có cả những khách hàng VIP và đối tác của công ty, cho nên mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ. Nhân viên đang kiểm tra lại micro cùng sản phẩm mới, bên ngoài những người được mời cũng lần lượt đến.

"..."

Trong phòng chờ, Âu Dương Tư Duệ đang chỉnh trang lại quần áo, gương mặt với góc cạnh hoàn mỹ đều như một khuôn đúc từ Âu Dương Tư Thần mà ra. Trên người anh là một bộ vest màu xanh đậm đầy nam tính, với những đường cắt may hoàn mỹ theo số đo của anh, đây cũng là thiết kế độc nhất mà Lạc Ninh Hinh tặng cho con trai.

"Sếp, đây là cà vạt phu nhân đã chọn cho anh." Trợ lý bên cạnh anh lên tiếng, người này tên gọi Tuân Vũ.

Âu Dương Tư Duệ cầm lấy chiếc cà vạt màu sọc xanh trắng tinh tế đeo lên, chất liệu lụa tơ tằm mềm mại thật đẹp. Mỗi một thiết kế của Lạc Ninh Hinh mang đến, đều khiến cho anh cảm thấy tự hào.

Tây trang đã mặc tốt, Âu Dương Tư Duệ chọn thêm một đôi giày tây màu đen bóng loáng để đi, phối cùng trang phục của anh quả nhiên rất lịch lãm. Mọi thứ đã hoàn hảo, khi anh chuẩn bị bước ra ngoài gặp mọi người, thì chuông điện thoại lại vang lên.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, Âu Dương Tư Duệ nở nụ cười ấm áp, anh nhanh chóng nghe máy.

"Tư Duệ à, mami xin lỗi nhé, không thể về kịp dự họp báo của con rồi." Ở bên kia du thuyền, Lạc Ninh Hinh biểu cảm u sầu lên tiếng nói. Bà ấy là đang bận đi du lịch cùng với Âu Dương Tư Thần, cho nên không thể tham dự được.

"Vâng, mẹ không cần phải áy náy đâu. Âu phục mẹ thiết kế rất đẹp, nhất định sẽ có rất nhiều người ghen tị với con đấy!" Âu Dương Tư Duệ nhàn nhã ngồi xuống trả lời, âm thanh dịu dàng hơn mọi khi. Bình thường anh đối với mọi người đều rất nghiêm khắc, duy chỉ có đối với gia đình và một người con gái là ấm áp hơn cả mặt trời.

"Ừm, con nói vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi! Tư Duệ, chúc con thành công nhé, mami với ba của con sẽ về nhanh thôi!" Lạc Ninh Hinh trong lòng có chút không nỡ nói, bà ấy hiện tại chỉ muốn ôm lấy con trai vào lòng.

"Vâng, con chờ mẹ! Ở đây Ninh Tâm ngoan lắm, mẹ cũng không cần lo cho con bé đâu, con sẽ chăm sóc em!" Âu Dương Tư Duệ nói thêm, còn trấn an mẹ vì sợ bà ấy lo lắng, anh vẫn luôn là người hiểu chuyện.

"Mẹ biết rồi, vậy còn làm việc đi, mẹ không làm phiền con nữa!" Nói xong bà ấy cũng tắt máy.

Âu Dương Tư Duệ nhìn điện thoại vẫn luôn mỉm cười, mẹ chính là nguồn sức mạnh lớn của anh, giọng nói của bà ấy như tiếp thêm động lực cho anh vậy.

"Xong rồi, đi thôi!" Đưa điện thoại cho Tuân Vũ, anh điều chỉnh lại sắc mặt rồi mở cửa phòng ra ngoài.

Âu Dương Tư Duệ vừa xuất hiện, đèn flash của máy ảnh liền hướng về phía anh mà nháy liên tục, mọi người lớn tiếng bàn tán, ai cũng tấm tắc khen vẻ ngoài điển trai và phong độ của anh.

"Ôi mẹ ơi, anh ấy quả thật đẹp trai vô đối. Yêu mất thôi!"

"Với cái gen vượt trội về nhan sắc của chủ tịch và phu nhân, thì không có gì để bàn ở đây nữa! Hơn mười lăm năm trước tôi cũng giống mấy cô bây giờ đây, cảm thấy sung sướng khi được tận mắt nhìn chủ tịch Âu Dương."

"Nhưng hình như đã là hoa có chủ rồi, mà người đó luận về nhan sắc cũng không tầm thường đâu. Nói chung cực phẩm thì phải đi đôi với nhau, cỡ chúng ta với cũng không tới!"

"Đã vậy lại còn rất tài năng, thật sự là của hiếm đó nha!"

Âu Dương Tư Duệ lại không mảy may đến lời người khác bàn tán, anh uy nghiêm đứng trên bục cao, hướng mắt xuống phía dưới giới thiệu. "Lời đầu tiên tôi muốn nói chính là cảm ơn mọi người, vì đã dành thời gian xuất hiện ở đây, trong buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của A.D."

Bên dưới mọi người thi nhau vỗ tay, có người là ngưỡng mộ thật lòng, nhưng cũng có kẻ chỉ đến để nịnh bợ nhưng trong thâm tâm lại ghen ghét vì tài năng của Âu Dương Tư Duệ.

"..."

Qua vài lời giới thiệu cũng như cảm ơn, đã đến lúc Âu Dương Tư Duệ đưa sản phẩm tâm huyết của mình lên sân khấu. Nhân viên hậu cần bắt đầu chuẩn bị, tấm màn màu vàng óng phía trên sân khấu bắt đầu mở ra, phía sau là một chiếc xe hơi có màu hồng vô cùng bắt mắt.

Nhà báo bên dưới lập tức chụp ảnh liên tục, sản phẩm lần này của A.D chính là một bất ngờ lớn, vì nó đã được giữ kín cho đến ngày hôm nay. Đây cũng là lần đầu tiên A.D ra mắt dòng xe hơi sang trọng, nếu như trước đây chỉ có các sản phẩm thời trang, điện tử và bất động sản.

Chiếc xe này có tên là Angel, và biểu tượng của nó là hình mặt trăng cách điệu, ở giữa còn đính một viên đá quý vô cùng tinh xảo. Đây là chiếc xe do chính tay Âu Dương Tư Duệ thiết kế, mỗi một chi tiết anh đều làm rất tỉ mỉ.

Một phóng viên vì tò mò lên tiếng hỏi. "Tổng giám đốc Âu Dương, vì lý do gì đã khiến anh cho ra mắt một dòng siêu xe thay vì những sản phẩm thông minh như mọi khi?"

Âu Dương Tư Duệ khóe môi cong nhẹ, anh đảo mắt nhìn một vòng khán đài, rồi kiên định trả lời. "Lý do cũng rất đơn giản, bởi vì cô ấy muốn có một chiếc xe mang tên của riêng mình, mà tôi thì lại muốn nuông chiều cô ấy!" Biểu cảm gương mặt của anh đầy vẻ dịu dàng và ấm áp khi nói về người đặc biệt.

"Woah!" Bên dưới mọi người lại trầm trồ, vì ai cũng biết người mà Âu Dương Tư Duệ nói đến là ai, so với cha của anh thì cách thể hiện tình yêu này không hề thua kém.

...

Trong lúc họp báo diễn ra, thì ở một phim trường của nước Y, mọi người cũng đang bàn tán xôn xao không kém.

Vũ Minh Nguyệt vừa mới quay xong phân đoạn của mình, cô đã gấp không chờ nổi mà lấy máy tính từ tay nữ trợ lý để xem. Nhìn người đàn ông phong thái ngút ngàn đang nói những lời mật ngọt dành cho cô trên sân khấu, khiến trái tim cô trở nên mềm nhũn, gò má phút chốc đã ửng hồng vì hạnh phúc.

Đã hơn hai tháng cô chưa gặp Âu Dương Tư Duệ rồi, vì cô đang bận phải quay những phân cảnh cuối cùng cho bộ phim sắp được ra mắt. Mỗi khi nhớ nhau hai người cũng chỉ có thể gặp nhau qua màn hình máy tính, cho nên cô rất rất muốn quay về gặp anh.

Vũ Minh Nguyệt thừa hưởng nhan sắc từ Vũ Đình, lại còn có cả sở thích làm diễn viên giống mẹ, cho nên cô đã lấn sân vào giới showbiz với mong muốn trở thành một diễn viên xuất sắc. Thay vì lấy tên thật, cô đã lấy nghệ danh là Angel, vì mọi người vẫn hay khen cô xinh xắn như một thiên thần. 

_____🌸 To Be Continued 🌸_____

Chương 2: Em Nhớ Anh

Chuyện Vũ Minh Nguyệt và Âu Dương Tư Duệ có hôn ước hay cả hai đang hẹn hò cũng không hề giấu giếm ai cả. Mọi người ít nhiều có xem tin tức đều sẽ biết đến mối quan hệ của cả hai, dù khi công khai thì một số fan nam của cô có thể sẽ quay lưng. Vũ Minh Nguyệt dù có hơi buồn nhưng cô cũng không muốn phải lừa dối fan của mình.

Nếu như mơ ước trở thành diễn viên là thứ hai, thì cuộc sống hạnh phúc bên Âu Dương Tư Duệ mới chính là ước mơ lớn nhất cuộc đời cô. Trong lúc cô miên man suy nghĩ, thì tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên. Đây là điện thoại riêng để cô liên lạc với anh, là hàng đặt riêng cho hai người, trên thế giới chỉ duy nhất một cặp.

"Em đã quay phim xong chưa? Bao lâu thì đoàn phim sẽ đóng máy, anh muốn tự mình sang bên đó đón em về!" Bên kia đầu dây, Âu Dương Tư Duệ giọng nói ấm áp vang lên. Họp báo ra mắt sản phẩm vừa kết thúc, anh đã gấp không chờ nổi mà gọi cho cô.

"Đã xong rồi! Nhưng còn phải chờ kết thúc bữa tiệc đóng máy ngày mai nữa thì em mới về được, anh bận như vậy có thể đến đón em sao?" Vũ Minh Nguyệt cầm lấy lọn tóc cuốn vào ngón tay, cô mỉm cười đáp.

"Không bận! Vậy đi, tối nay anh bay sang bên đó, chờ anh!" Âu Dương Tư Duệ thâm tình nói, anh đứng bên cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời.

"Ừm, vậy em chờ anh!" Vũ Minh Nguyệt e thẹn đáp, trong đầu đã tính toán không biết tối nay nên mặc cái gì, có hay không cần phải quyến rũ một chút.

"..."

Điện thoại đã tắt từ lúc nào, Vũ Minh Nguyệt lại ngồi yên trên ghế không động đậy, môi không ngừng cong lên mỉm cười. Cuối cùng sau hai tháng bọn họ cũng sắp gặp lại nhau, nỗi nhớ mấy ngày vừa qua xem như cũng có thể phát ra hết được rồi.

"Angel, cô làm gì mà ngồi đây cười một mình vậy? Chúng ta về thôi, giờ cũng trễ rồi!" Lúc này người trợ lý của Vũ Minh Nguyệt ở bên ngoài bước vào, trông thấy cô cười ngây ngốc liền lên tiếng nói.

Vũ Minh Nguyệt bị giọng nói của cô ấy kéo về, cô ngại ngùng đáp. "Chỉ là có chút chuyện vui, chúng ta đi thôi!" Cô chuyển sang chủ đề khác, rồi nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.

Bên ngoài phim trường có không ít fan vây quanh, xe của Vũ Minh Nguyệt phải khó nhọc lắm mới chạy ra ngoài được. Vì để cảm ơn fan không ngại mưa gió đứng bên ngoài chờ đợi, cô còn kéo cửa kính xe xuống vẫy tay với bọn họ.

"Cảm ơn các bạn hôm nay đã đến, trời lạnh rồi các bạn hãy tranh thủ về nhà sớm đi nha, đừng để đổ bệnh đó!"

"Angel, chị là tuyệt nhất!"

"Em yêu chị, thiên thần của lòng em!"

"Chị Angel,chị rất xinh đẹp!"

"..."

Đám đông thấy Vũ Minh Nguyệt liên tục reo hò gọi tên cô, có người còn xô đẩy đến mức ngã phịch xuống đất, bảo vệ nhanh chóng xử lý để xe của các diễn viên khác chạy đến.

Nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt hào quang ngời ngời, dù đã tuyên bố có người yêu vẫn được fan yêu thương và cưng chiều, một số diễn viên khác trong lòng không khỏi ganh ghét.

"Hừ, cô ta chỉ là dựa vào gia đình giàu có và vị hôn phu tài giỏi mà thôi, chứ về căn bản diễn xuất của cô ta rất tệ. Hoạt động trong giới không biết bao lâu rồi, vai chính cũng đảm nhận không ít, thế mà ngay cả giải ảnh hậu cũng chưa nhận được, đúng là bất tài vô dụng!"  Ngân Sa, một trong những diễn viên hạng B trong đoàn phim lên tiếng. So với antifan, thì người phụ nữ này còn ghét Vũ Minh Nguyệt gấp trăm, gấp ngàn lần bọn họ.

"Cô cũng biết gia đình cô ta giàu có à? Tốt nhất đừng để cho người khác nghe thấy, đến tai Lục Gia hay Âu Dương Tư Duệ thì sự nghiệp của cô coi như sụp đổ đấy!" Quản lý của cô ta ngồi bên cạnh bĩu môi nói.

"Hừ, thật đáng ghét! Cô ta kiếp trước là anh hùng cứu thế hay sao, mà kiếp này lại may mắn đến vậy?" Trước lời cảnh báo của quản lý, Ngân Sa vẫn còn rất cay cú.

Thật ra kịch bản lần này vai nữ chính đã nắm trong tay cô ta, không ngờ được là giữa chừng lại bị Vũ Minh Nguyệt cướp vai, cho nên cô ta càng ghét cay ghét đắng Vũ Minh Nguyệt.

"Ai kêu gia thế cô không bằng người ta làm gì? Đến giờ đi tiếp khách rồi, đừng nói nhiều nữa!" Quản lý có phần cáu gắt nhìn cô ta nói, biểu cảm trên mặt rất không hài lòng.

Ngân Sa dù là diễn viên, nhưng cô ta vẫn chưa thể nổi tiếng, đa số vai diễn đều là do đổi chác từ các tên đại gia mà có. Mà những người như cô ta dĩ nhiên sẽ không được coi trọng, vậy nên cách hành xử của quản lý đối với cô ta cũng không còn xa lạ gì.

...

Ban đêm ở nước Y, hiện tại đã là mười một giờ đêm, trời đã vào thu nên thời tiết có chút se se lạnh, bên ngoài sắc trời đã chuyển thành màu đen tĩnh lặng. Đèn đường sáng rực cả một thành phố, dưới đường phố người người qua lại tấp nập.

Từ trên tầng cao nhất của khách sạn Blue Sky, một nơi dường như tách biệt với những người bên dưới mặt đất kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua khung cửa sổ. Trong căn phòng tổng thống hạng sang, Vũ Minh Nguyệt đang nằm tựa đầu trên bàn trang điểm, có thể nhận thấy cô là đang rất mệt mỏi vì lịch làm việc dày đặc.

Trên người cô là một chiếc váy ngủ màu đen vô cùng quyến rũ, được phối cùng một lớp ren và vải lụa cao cấp mềm mại. Chiếc váy giúp cô lộ ra những đường cong cơ thể mê người, cũng như thu hút ánh mắt của nam giới. Mái tóc dài lúc nãy vừa gội còn ướt giờ đã khô, nhẹ nhàng bay nhẹ khi có gió lùa vào.

"Cộc, cộc." Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên kéo Vũ Minh Nguyệt từ giấc mơ trở về.

"Là ai vậy?" Cô mơ màng tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở chưa tỉnh ngủ chậm rãi từng bước ra mở cửa, mà quên mất cuộc gọi của mình và Âu Dương Tư Duệ lúc chiều.

"Cạch." Cửa phòng vừa mở ra, xuất hiện trước mặt Vũ Minh Nguyệt là một bó hoa hồng đỏ rực, từng cánh hoa mềm mại đan vào nhau tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ.

Phía sau bó hoa là một thân ảnh cao ráo quen thuộc, Âu Dương Tư Duệ lịch lãm trong bộ tây trang màu đen, ánh mắt thâm tình mỉm cười nhìn cô. "Minh Nguyệt, anh đến rồi!"

"Tư Duệ!" Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy anh đồng tử màu nâu liền giãn ra, cơn buồn ngủ lúc này cũng đã vì sự phấn khích của cô mà tan biến. Không kịp để Âu Dương Tư Duệ bước vào phòng, cô đã nhanh chóng nhảy bổ vào lòng anh, cả cơ thể bám dính vào người anh như sam.

"Em nhớ anh!" Giọng nói của cô như một chú mèo nhỏ, mang theo chút nũng nịu pha lẫn đáng yêu, đầu liên tục dụi dụi vào vai anh.

Âu Dương Tư Duệ đưa tay đỡ cô lên, rồi nhẹ nhàng mà hôn lên trán cô, yêu chiều đáp lại. "Anh cũng nhớ em!"

Tiếp đến anh nhanh chóng ôm cô vào phòng, sợ cô ở bên ngoài trong bộ dạng này lại bị paparazzi chụp trộm, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tên tuổi của cô. Mà anh lại không muốn điều đó xảy ra, Vũ Minh Nguyệt phải do anh bảo vệ.

"..."

Ở trong phòng, Âu Dương Tư Duệ dịu dàng đặt cô ngồi lên giường, đôi mắt màu hổ phách quan sát từ trên xuống, anh khẽ nhíu mày. "Em lại giảm cân sao?"

Lúc bế cô trên tay anh đã cảm nhận được cân nặng của cô thay đổi, giờ nhìn kỹ thì thấy cơ thể cô có chút gầy, điều này làm anh xót.

"Ừm, có một chút, chỉ một chút thôi." Vũ Minh Nguyệt né tránh ánh mắt dò xét của anh đáp, tay rụt rè đưa lên minh hoạ. Cô biết anh nghĩ gì, nhưng chung quy tất cả đều là vì lo cho cô mà thôi.

_____🌸 To Be Continued 🌸_____

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play