Bắc Tị quốc, Tân Nguyên năm thứ hai, sau khi Bắc quân dưới sự dẫn dắt của chiến thần vương Nam Cung Cẩn thành công chiếm lại Nghiệp Xuyên, đánh đuổi quân Nam Vọng ra khỏi bờ cõi Bắc Quan, quân binh Nam Vọng tử thương vô số, liên minh Nam - Chỉ cũng sụp đổ.
Nam Vọng và Giao Chỉ bắt buộc phải kí kết hiệp nghị đình chiến và không xâm phạm lãnh thổ của nhau kéo dài hai mươi năm mà Nam Cung Cẩn đưa ra, cuối cùng cũng mở ra một thời kì thái bình thịnh thế mới.
Tuy nhiên chưa kịp nghỉ ngơi sau trận đánh dài. Nam Cung Cẩn đã phải gấp rút âm thầm trở về kinh thành.
Nhị hoàng tử Nam Cung Nguyệt bí mật rời hoàng cung, mạo hiểm đem mật báo đến cho Nam Cung Cẩn.
Bên ngoài quân trướng, một binh sĩ đến trước lều to nhất trong quân doanh lớn tiếng thông truyền:
"Bẩm Nguyên soái, nhị hoàng tử Nam Cung Nguyệt cầu kiến."
"Cho nó vào đi."
Trên soái án, Nam Cung Cẩn đang ngã người nằm dài gác hai chân lên bàn lắc tới lắc lui nói vọng ra.
Gương mặt hắn tuấn tú pha lẫn khí chất đế vương bá đạo, cương trực, mạnh mẽ, đầy tư vị nam nhân. Thế nhưng đầu tóc hắn lại buộc lên tùy tiện, y phục hắc sắc cũng tùy tiện, trông tổng thể vô cùng lôi thôi, trái ngược với khí chất đó. Bất cứ ai nhìn vào cũng không thể liên tưởng đến, hắn chính là đỉnh đỉnh đại danh chiến thần bất bại trong truyền thuyết, tu la vương trên chiến trường Nam Cung Cẩn.
Rèm cửa xoẹt một cái bay lên, theo sau là một thiếu niên khoảng độ hơn mười tuổi, trắng trẻo lanh lợi, gương mặt anh khí, mắt sáng mũi thẳng, nhanh nhẹn chạy vào. Y phục hài tử này mặc trên người tuy gọn gàng đơn giản nhưng chất liệu vô cùng tốt, có chút phong trần vì đi đường nhưng vừa nhìn đã biết phi phú tức quý, được chăm sóc cẩn thận, từ trong lều chưa thấy người đã nghe giọng nói vang vang gọi to.
"Tứ hoàng thúc, Tứ hoàng thúc..."
Nam Cung Nguyệt chạy vọt vào bên trong, quên cả hành lễ.
Mắt thấy Nam Cung Cẩn nằm vắt chéo chân vô cùng thảnh thơi thì nhào đến nắm cánh tay hắn lắc a lắc, kéo a kéo, lôi Nam Cung Cẩn từ trên ghế suýt ngã chổng vó xuống đất.
"Tứ hoàng thúc nhanh lên, mau trở về hoàng cung cứu đại hoàng huynh."
Nam Cung Cẩn ù ù cạc cạc không hiểu đứa nhỏ này bị cái gì, giật đuôi tóc nó một cái để nó ngừng lại.
"Không có phép tắc, chậm đã a ngươi. Xuyên nhi xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm của Nam Cung Cẩn rất có uy lực, ngữ khí rắn rỏi, Nam Cung Nguyệt thoáng chốc đã khựng lại, chống gối thở hì hục nhìn hắn.
Nam Cung Cẩn ngồi ngay ngắn lại, một tay chống cằm, tay kia chỉ một cái ghế bên dưới, ý bảo Nam Cung Nguyệt ngồi xuống.
"Nói lại từ đầu, từng câu một, Xuyên nhi làm sao?"
Nam Cung Nguyệt ngoan ngoãn hành lễ, thở hổn hển đi đến ghế ngồi xuống, bắt đầu kể lại đầu đuôi.
"Tứ hoàng thúc, đại hoàng huynh đang gặp nguy hiểm, thúc phải nhanh trở về.
Lục hoàng thúc những năm này sau khi phụ hoàng mất luôn dùng đủ mọi cách thao túng hoàng huynh, khiến cho hoàng huynh phải giả vờ rơi xuống núi lúc đi săn, trở nên ngờ nghệch, ngốc nghếch, ham chơi không quan tâm triều chính để giữ mạng.
Lần này hắn cấu kết với đám quan lại trong triều muốn ép hoàng huynh thoái vị.
Đại hoàng huynh sợ rằng không thể cầm cự được lâu nữa, thái hoàng tổ mẫu cũng bị giam lỏng rồi, đến con cũng không được gặp. Lục hoàng thúc đã phong toả hết tin tức và giết hết người bên cạnh đại hoàng huynh.
Không còn cách nào khác, nên hoàng huynh sai ảnh vệ của thúc mạo hiểm đưa con ra khỏi cung đến biên quan tìm thúc.
Trên đường đi mấy lần bị truy sát, may nhờ có ảnh vệ liều mạng cản lại con mới chạy thoát được."
Nam Cung Cẩn hơi nhíu mày, sắc mặt cực kì khó coi, nhìn một lượt qua Nam Cung Nguyệt, thấy đứa nhỏ này vẫn khoẻ mạnh không bị thương gì mới thoáng yên tâm. Nhi tử bảo bối này nó mà có mệnh gì, hoàng tẩu Đức thái phi không phải cũng không sống nổi hay sao.
"Lại là tên hỗn đản Nam Cung Dực."
Nam Cung Cẩn nghe Nam Cung Nguyệt kể lại sự việc, hai bàn tay siết chặt thành quyền, các khớp xương kêu lên răng rắc lầm bầm.
“Ngươi giết hại huynh trưởng, giờ còn muốn cướp ngôi cháu ta, mối thù này ta sẽ tìm ngươi tính đủ cả vốn lẫn lãi.”
Mười mấy năm nay Nam Cung Cẩn luôn ở biên quan, không hỏi đến việc triều đình. Suốt mười sáu năm hắn chỉ trở về một lần khi lão hoàng đế Nam Cung Dự băng hà, thái tử là đại hoàng huynh hắn Nam Cung Lịch đăng cơ kế vị.
Nam Cung Cẩn hắn được phong Chiến Thần Vương, sắc phong mẫu thân hắn là Hoàng thái phi chuyển đến phủ đệ riêng, từ đó hắn cũng không trở về lần nào nữa, chỉ chuyên tâm ở biên quan bảo vệ bờ cõi, bảo vệ quốc thổ mà các vị tiên đế gây dựng.
Chiến thần Nam Cung Cẩn của Trấn Bắc Quan là sự tồn tại giống như vị thần mà dân chúng Bắc Tị kính ngưỡng, vạn quân khiếp sợ, nó như tấm khiên chắn kiên cố nhất đối với Bắc Tị, ngày nào Nam Cung Cẩn còn thì ngoại địch đừng hòng chiếm được một tấc đất của Bắc Tị.
Năm trăm dặm xung quanh Bắc Quan khi nghe đến tên Nam Cung Cẩn, nếu người dân vô cùng yên tâm, thoải mái, hân hoan thì quân binh các nước lân ban đều lạnh sống lưng.
Ngoại trừ giỏi dụng binh đánh giặc, quân quy do Nam Cung Cẩn đặt ra cũng hết sức nghiêm ngặt, nên binh lính dưới quyền hắn rất quy cũ không dám trái lệnh, bằng không chỉ có thể tan xương nát thịt trước quân pháp.
Cách làm người của Nam Cung Cẩn nói thế nào nhỉ, thật sự là không có chút gì giống với người trong hoàng thất. Hắn vô cùng tự do tự tại, đôi lúc phóng túng tùy hứng, và liều mạng, dường như không quá chú trọng tiểu tiết.
Hắn không phải là người chính trực ngay thẳng như mấy cái danh hào bóng bẩy người đời thường thấy, mà ngược lại thủ đoạn rất tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn.
Tuy vậy, điều khiến cho huynh đệ trong quân vào sinh ra tử với hắn nhất mực trung thành là bởi vì Nam Cung Cẩn có tình có nghĩa, trước sau như một không hai lòng, kết giao bằng hữu không phân biệt quý, tiện, sang, hèn. Là loại người có thù tất báo, nhận một sẽ trả lại gấp trăm lần, vì huynh đệ mình Nam Cung Cẩn có thể liều mạng không chút do dự.
Do vậy từ các vị chiếu tướng, đến một binh sĩ canh gác nhỏ nhoi cũng vô cùng kính nể hắn, tất nhiên bao gồm toàn thể bách tính tại Bắc Quan. Mặc dù hắn bình thường, trông hắn cứ cà lơ phất phơ chẳng khác gì lưu manh đạo tặc, nhưng người dân ở đây đều đã quá quen với bộ dạng hắn như vậy rồi, không ai lấy làm lạ cả.
Mọi sự trên đời đều sẽ có hai mặt, Nam Cung Cẩn công cao chấn chủ từ lâu đã là cái gai trong mắt nhiều người. Thời Nam Cung Lịch còn tại vị, hoàng huynh này của Nam Cung Cẩn vô số lần phải đau đầu khi mấy lão bất tử trong triều ăn no rửng mỡ vẫn thường xuyên dâng tấu muốn trừ khử Nam Cung Cẩn.
Nam Cung Lịch nào có phải đèn cạn dầu, Nam Cung Cẩn chính là gậy như ý chống trời của Bắc Tị, diệt trừ Nam Cung Cẩn khác nào muốn hắn vong quốc. Lại nói, nếu Nam Cung Cẩn muốn soán ngôi thì từ lâu ngai vàng này đã là của hắn rồi còn cần chi đợi đến lúc này.
Nam Cung Lịch ôm một bụng tức không có chỗ xả, chỉ đành âm thầm cho mấy lão già kia chịu chút mùi vị đau khổ để hả giận, cũng là để đám đại thần trong triều thu liễm một chút, chớ có cậy già lên mặt ăn nói hàm hồ trước mặt hắn.
Thật ra Nam Cung Lịch tin tưởng Nam Cung Cẩn như vậy cũng là có nguyên do. Năm đó Nam Cung Lịch khi vẫn chưa đăng cơ lên ngôi thái tử, hắn từng nghe lén một cuộc trò chuyện của phụ hoàng hắn cùng Nam Cung Cẩn. Từ đó về sau hắn liền yên tâm, vị hoàng đệ này không giống hắn lòng ôm thiên hạ mà chỉ thích tự do như một cánh chim trời..
Sau khi đăng cơ, Nam Cung Lịch càng thêm khẳng định rằng đời này chỉ cần giang sơn Bắc Tị còn có Nam Cung Cẩn bảo hộ, dân chúng Bắc Tị tất sẽ được sống một cuộc đời thái bình an ổn.
Nam Cung Cẩn ngẩn người hồi tưởng lại một số kí ức vụn vặt về Nam Cung Lịch.
Ngày hắn nói muốn tòng quân, chính Nam Cung Lịch lén thả cho hắn đi. Ngày hắn nhận chức Binh mã Nguyên soái, Xuyên nhi cũng vừa chào đời. Năm hắn trở về chịu tang phụ hoàng, Xuyên nhi chỉ mới được sáu tuổi, nó với Nguyệt nhi luôn bám theo Nam Cung Cẩn như cái đuôi nhỏ khắp nơi. Tiểu Nguyệt còn đòi lớn lên sẽ theo hắn tòng quân, làm một tướng quân anh dũng bảo hộ giang sơn, bảo hộ bách tính.
Nam Cung Lịch từng tìm Nam Cung Cẩn trò chuyện, gửi gắm hai đứa nhỏ cho hắn, cũng chính là hai hoàng tử mà Nam Cung Lịch rất thương yêu kỳ vọng.
Chuyện Lục vương gia Nam Cung Dực câu kết với Lã quý phi, hai năm qua hắn đã cho người âm thầm điều tra được không ít chứng cứ, nhưng biên quan vẫn còn đang chinh chiến liên miên, Nam Cung Cẩn chưa thể quay về để xử lí mọi việc.
Giờ thì hay rồi, đúng là người tính không bằng trời tính, Nam Cung Cẩn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ thời cơ này, thù cũ nợ mới liền đem ra tính luôn một lần.
Nam Cung Cẩn: "Mộc Lang, tập hợp ám vệ theo ta hồi kinh ngay đêm nay."
Ám vệ gọi là Mộc Lang nhanh như chớp đột ngột xuất hiện, chắp tay hành lễ rồi soạt một tiếng vô ảnh.
"Tuân lệnh."
Sau khi Nam Cung Cẩn ra lệnh, trong tíc tắc một loạt mười hai ám vệ đồng dạng y phục hắc sắc, đeo khăn che mặt, ngực áo thêu chìm một đoá u liên lập tức xuất hiện quỳ một gối hành lễ với Nam Cung Cẩn.
Nam Cung Cẩn tiếp tục phân phó: "Mộc Tử, Mộc Thiết hai ngươi đưa tiểu Nguyệt về cung trước, chúng ta sẽ theo sau, phải bảo hộ nhị hoàng tử an toàn về đến hoàng cung, phân phó thêm nữ ảnh vệ bảo đảm an toàn cho Thái hoàng thái hậu, và cả Đức thái phi. Còn nữa, thăm dò tình hình của Xuyên nhi hiện tại đợi ta trở về báo lại cho ta biết."
"Vâng."
Cả hai ám vệ chắp tay nhận lệnh.
Nam Cung Cẩn nhìn Nam Cung Nguyệt dặn dò: "Tiểu Nguyệt ngươi quay về trước đi, nói với Xuyên nhi hãy cố Gắng giữ mình đợi ta trở lại."
Nam Cung Nguyệt: "Tứ hoàng thúc, người phải nhanh lên nha, tiểu Nguyệt đi trước, hoàng thúc cẩn thận, con sợ hắn cho người giăng bẫy ám sát thúc trên đường về, chiếu thư triệu thúc về kinh hẳn sẽ sớm đến đây thôi."
Nam Cung Cẩn phất tay, tỏ ý đã biết, hắn tự có sắp xếp.
Nam Cung Nguyệt cúi đầu hành lễ. Hai ám vệ cao lớn nhận lệnh, ngay lập tức đưa Nam Cung Nguyệt lên mã xa rời đi.
Nam Cung Nguyệt đi ra cửa, luyến tiếc ngoái đầu nhìn lại Nam Cung Cẩn.
Nó có một dự cảm không lành, nhưng lệnh của Nam Cung Cẩn không thể trái, Nam Cung Cẩn thấy nó bịn rịn như vậy, liền xua tay ý bảo đi nhanh đi.
Nam Cung Nguyệt lo lắng Nam Cung Xuyên ở hoàng cung xảy ra chuyện, nên đành nhanh chóng chạy theo ám vệ.
Nam Cung Cẩn sai Mộc Lân báo tin cho phó soái Diệp Tiêu để hắn xử lý việc trong quân còn lại, Tư Mã Thiếu Khanh và Mộ Dung Thanh sẽ mang theo đại quân trở về sau, còn hắn tự mình âm thầm về trước, tiện cho việc theo dõi tình hình xảy ra ở kinh thành.
Lục Băng Dao tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt, ánh sáng ban ngày như kéo theo một lớp màn khiến mắt cô không nhìn thấy rõ ràng.
Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra vài lần để quen dần với ánh sáng xung quanh, Lục Băng Dao mới dần dần nhìn được rõ hơn, cô đưa tay lên che đi bớt ánh sáng chói mắt, cảm giác đau nhức lan ra khắp cơ thể.
Lục Băng Dao nằm trên giường đối mặt với một cái trần nhà xa lạ, hay nói đúng hơn là một cái nóc giường, nhìn giống như là đồ cổ từ nhiều niên đại trước, còn có vẻ rất là xa xỉ. Thứ đồ này hẳn là không phải trong biệt thự của cô, càng tất nhiên không phải ở bệnh viện. Chuyện gì đã xảy ra, cô đang ở đâu?
Lục Băng Dao nhắm mắt hồi tưởng lại một chút, cô nhớ hình như mình đang hóng gió ở mũi tàu trong bữa tiệc thành niên của mình. Lục Băng Dao vừa tròn mười tám tuổi, hôm nay cũng là ngày đính hôn của cô và Bạch Cẩn, đại thiếu gia của Bạch gia, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị, người mà từ nhỏ Lục lão gia, ông nội cô và Bạch lão gia đã hứa hôn cho hai người.
Chung quanh từng nhóm nhỏ thì thầm nghị luận, có người mượn dịp kết giao để phát triển cơ hội làm ăn, các tổng tài của tập đoàn lớn nhỏ tranh nhau chào hỏi ông bà Lục mong được có cơ hội hợp tác, lại có một số con cháu thế gia xì xào với nhau chuyện Lục gia hứa hôn cho nhị tiểu thư mà không phải đại tiểu thư, làm dấy lên một cuộc tranh luận so sánh, khiến cho Lục Băng Nghiên nghe thấy rất căm phẫn.
Hai nhà Lục Bạch đã giao hảo nhiều năm, Bạch Cẩn là người mà cô đã yêu thầm từ khi còn nhỏ, trong lòng cô chỉ xác định một mình anh, chỉ có cô mới xứng để gả cho anh. Thế nhưng cô không hiểu nổi, tại sao người được hứa hôn cho anh không phải là cô, mà lại là đứa con hoang Lục Băng Dao được nhà họ Lục nhận nuôi.
Lục Băng Nghiên không cam lòng, dù là nhan sắc, gia thế hay học vị, cô chẳng có gì thua kém so với Lục Băng Dao cả. Vậy tại sao ông nội lại không chọn cô mà lại chọn Lục Băng Dao? Dù cô có cố gắng gặng hỏi lý do, thì đều không nhận được câu trả lời từ cha mẹ mình, vì thế Lục Băng Nghiên lại càng căm ghét Lục Băng Dao hơn bao giờ hết khi phải chứng kiến người cô yêu đính hôn với người mà mình căm hận ngay trước mắt mình.
Nhưng thái độ Bạch Cẩn đối với chuyện liên hôn mới là điều khiến Lục Băng Nghiên đau đớn. Anh không phản đối quyết định này của hai nhà, liên hôn gia tộc là chuyện rất bình thường giữa các thế gia, anh ta là một doanh nhân, theo như những gì Lục Băng Nghiên biết về người đàn ông này thì lợi ích mới là thứ anh ta mà quan tâm.
Bạch Cẩn là người vô cùng lạnh lùng, không gần nữ sắc, cả ngày chỉ biết đến công việc. Tuy cùng nhau lớn lên nhưng anh chưa từng cho Lục Băng Nghiên một ánh mắt, dù chỉ qua loa lấy lệ. Cô đã bày tỏ tình cảm với anh rất rõ ràng, nhưng Bạch Cẩn không mảy may đoái hoài. Anh ta lạnh lùng như một tảng băng vậy. Điều đó khiến cô có chút hả hê, là dù anh có đính ước với Lục Băng Dao đi nữa thì anh cũng không để Lục Băng Dao vào mắt, cuộc hôn nhân này có thành hay không còn chưa biết.
Lục Băng Dao xưa nay chưa từng hẹn hò, chỉ một lòng học tập và say mê y thuật, cô cảm thấy dù sao cha mẹ và ông nội chắc chắn sẽ không làm điều gì không tốt cho mình, người mà họ chọn cho cô đương nhiên sẽ là tốt nhất. Lại thêm Bạch bá phụ và Bạch phu nhân cũng rất yêu thương, chăm sóc cô từ thuở nhỏ, cô hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm nhà họ Bạch. Bạch Cẩn cũng đã nói với cô, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, nếu sau này cô tìm được người mình muốn lấy cũng có thể yêu cầu hủy hôn, anh ta sẽ để cô tùy ý lựa chọn.
Đối với vị hôn phu này Lục Băng Dao khá mơ hồ, không thể nắm bắt được. Bạch Cẩn rất ít khi cười, anh ấy gần như không biểu lộ cảm xúc gì trước mặt người khác, kể cả là với gia đình mình, không giống như Bạch Tinh Vân ôn nhu, dịu dàng, hay Bạch Thanh Phong mạnh mẽ, phóng khoáng, vô cùng thân thiết với cô. Lần duy nhất cô thấy anh cười là khi vô tình ngang qua thư phòng, anh đang một mình ngắm nhìn bức tranh vẽ một cô gái mang y phục cổ thời Bắc chiến, khiến Lục Băng Dao thoáng có chút ngỡ ngàng.
Lục Băng Dao không thích đám con cháu thế gia, chỉ toàn nói những chuyện khoe khoang tầm thường, nên bỏ ra ngoài boong tàu. Cô miên man suy tư về những gì mà Bạch Cẩn nói trước khi đính hôn, về những ký ức vụn vặt khi hai người tiếp xúc. Lúc đó gió có chút lớn, cô định trở vào bên trong sảnh tiệc, chưa kịp xoay người thì đột nhiên có một đôi tay đẩy mạnh vào sau lưng cô.
Bởi vì mặc một chiếc váy dạ tiệc sequence dài khá vướng víu, còn có chút nặng, và bị tấn công bất ngờ, cho nên cô không đứng vững, ngã nhào về phía mặt biển đen ngòm.
Trong khoảnh khắc rơi xuống đó, Lục Băng Dao không còn kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhớ đầu mình không biết đã đập vào một cái gì đó rất cứng, rồi cô rơi thẳng xuống biển đêm lạnh lẽo.
Dường như cô nghe thấy, phía trên thuyền có giọng một cô gái la lên hoảng hốt.
“Người đâu có người rơi xuống biển rồi, mau cứu người đi, có người rơi xuống biển rồi.”
Cả hội trường nháo nhào lên, phía trên nổ ra một tràng những tiếng nghị luận bàn tán, không biết chuyện gì xảy ra, là ai đã bị rơi xuống biển?
Phía dưới, một nhóm thủy thủ cứu hộ gấp gáp mang theo phao cứu sinh, lần lượt xuống cano nhỏ, xuống biển tìm người.
Bởi vì trời tối mặt biển đen ngòm cho nên việc tìm kiếm không dễ dàng chút nào, không hề thấy động tĩnh gì từ người vừa rơi xuống cả. Có vài thủy thủ đã mặc xong đồ lặn, đeo bình oxy, bật đèn rọi trên đầu rồi thả mình xuống nước.
Trong đêm tối mịt mờ, làn nước lạnh buốt và mặn chát, Lục Băng Dao cảm thấy nước đã tràn vào khắp các khoang mũi miệng. Đầu cô rất đau, cô cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, hô hấp khó khăn vì ngạt nước.
Lục Băng Dao muốn vùng vẫy, muốn tự cứu lấy mình, nhưng tay chân không nghe lời, mắt cũng không thể mở ra được, cô ngày càng thiếu dưỡng khí, rồi dần dần mất đi ý thức trong khi thân thể cứ chìm ngày một sâu xuống lòng biển đen đặc.
“Mình sẽ chết thế này sao?”
Chuyện sau đó, cô không còn biết gì nữa cả vì đã hôn mê rồi.
Nhân viên cứu hộ trên tàu phải lặn xuống sâu một chút mới tìm thấy Lục Băng Dao, cô đang chìm rất nhanh xuống nước.
Sau khi đưa được Lục Băng Dao lên thuyền mới phát hiện, người rơi xuống biển chính là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, nhị tiểu thư tập đoàn Lục thị Lục Băng Dao.
Đầu cô bị va đập mạnh chảy rất nhiều máu, họ vội vàng cầm máu, dùng cano nhỏ nhanh chóng đưa Lục Băng Dao đến bệnh viện gần nhất của Bạch gia để cấp cứu.
Sau khi Lục Băng Dao được đưa lên cáng cứu thương đẩy vào bên trong, chủ tịch Lục Thiên Thành cùng Lục phu nhân và trợ lý cũng theo vào ngay sau đó.
Nhóm cứu hộ thông báo đã đưa Lục Băng Dao vào phòng cấp cứu, bàn giao lại cho trợ lý chủ tịch là Mặc Hàn rồi rời đi.
Mặc Hàn nói lời cảm tạ với mấy người bọn họ, đưa thêm danh thiếp, dặn là hãy liên hệ với anh để anh có thể tìm họ tạ ơn sau, rồi chạy đi làm thủ tục.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lục phu nhân lúc này vô cùng kinh hoảng và lo lắng, gương mặt bà trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.
Mặc Hàn tìm bác sĩ lại hỏi tình hình.
“Bác sĩ, tiểu thư nhà chúng tôi hiện tại như thế nào?”
“Thưa tiên sinh, cô ấy vừa được đưa vào phòng cấp cứu, chúng tôi đang hội chẩn khẩn cấp chẩn đoán tình trạng Lục tiểu thư, tiên sinh vui lòng đợi kết quả.”
Khoảng độ mười lăm phút, một nam bác sĩ bước ra từ khu vực cấp cứu vội vàng chào hỏi: “Lục tổng, Lục phu nhân.”
Mặc Hàn vội hỏi:
“Bác sĩ, hiện tại tiểu thư nhà chúng tôi tình hình như thế nào có nghiêm trọng hay không?”
Bác sĩ thông báo kết quả chẩn đoán: “Lục tiểu thư trước khi ngã xuống biển, đầu đã bị va đập dẫn đến xuất huyết não, sau đó còn bị ngạt nước có thể sẽ dẫn đến phù não. Chúng tôi cần gia đình ký giấy xác nhận để phẫu thuật ngay lập tức, nhị thiếu gia sẽ đích thân làm bác sĩ chủ trị phẫu thuật cho Lục tiểu thư, không thể chậm trễ.”
Lục phu nhân chết lặng tại chỗ, ngã quỵ xuống sau khi nghe bác sĩ nói rồi ngất lịm trong vòng tay Lục Thiên Thành. Chủ tịch Lục trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, đỡ lấy thân thể vô lực của Lục phu nhân.
“Mặc Linh, Mặc Linh bà không sao chứ, Mặc Linh.”
“Y tá, y tá đâu nhanh đến đây.”
Bác sĩ gấp gáp gọi, có hai nữ y tá nhanh chóng chạy đến dìu Lục phu nhân vào một phòng bệnh gần đó để bà nghỉ ngơi.
Lục Thiên Thành để cho Mặc Hàn ký giấy phẫu thuật cho Lục Băng Dao, Mặc Hàn vội vã đi làm thủ tục, để lại vợ chồng Lục gia trong phòng bệnh. Anh em nhà họ Bạch cũng xuất hiện ngay sau đó.
Bạch Cẩn khi nghe tin hôn thê của mình bị đột ngột bị ngã xuống biển, đã ngay lập tức cho trợ lý đi điều tra, rồi vội vã cùng nhị thiếu gia Bạch Tinh Vân đến bệnh viện, bệnh viện này thuộc sở hữu nhà họ Bạch, tiện cho việc chữa trị. Tam thiếu gia Bạch Thanh Phong ở lại bữa tiệc để dàn xếp mọi việc thay Bạch Cẩn.
Hai anh em đến nơi thì Bạch Tinh Vân vội vã chạy đến phòng phẫu thuật để xem kết quả hội chẩn và trực tiếp làm phẫu thuật cho Lục Băng Dao. Bạch Cẩn ở lại trấn an hai vợ chồng Lục gia. Nhìn gương mặt trắng bệch của Lục phu nhân đang bất tỉnh và nỗi sợ hãi bất lực hiện lên trong mắt của Lục Thiên Thành, Bạch Cẩn bình tĩnh nói.
“Chú Lục, chú đừng quá lo lắng, có Tinh Vân ở đây, tiểu Dao sẽ không thể xảy ra chuyện gì. Chú hãy ở đây với cô, cháu đến phòng phẫu thuật theo dõi tình hình rồi sẽ báo lại cho chú biết.”
“Được, được, thật may có Tinh Vân ở đây, ta biết Tinh Vân sẽ cứu được tiểu Dao.”
Trên bàn phẫu thuật, huyết áp của Lục Băng Dao tụt rất nhanh, tim sắp ngừng đập rồi. Bạch Tinh Vân ra hiệu đem máy kích tim đến, các bác sĩ hỗ trợ nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ để kích tim.
Lục Băng Dao hôn mê nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt xinh đẹp giờ đây tái xanh, nhợt nhạt không còn sức sống. Bạch Tinh Vân đau xót nhưng vẫn cố gắng tập trung để chủ trì cứu chữa, hai tay anh liên tục xử lý vết thương trên đầu cô. Bỗng dưng tim có dấu hiệu ngừng đập, Bạch Cẩn vào phòng theo dõi vừa ngay lúc Bạch Tinh Vân đang gấp gáp ra lệnh bác sĩ phụ tá kích tim. Tay anh nắm chặt thành quyền, đấm mạnh vào tường đến mức các khớp ngón tay đều rướm máu, ánh mắt long lên nhìn chăm chăm vào cô gái mỏng manh đang yếu ớt thoi thóp nằm trên bàn phẫu thuật tranh giành sự sống, lòng đầy đau đớn, tự trách vì đã quá sơ suất, để Lục Băng Dao xảy ra chuyện ngay trong tầm mắt mình, còn là vào ngày đính hôn của cả hai, ngày mà anh đã đợi chờ suốt mười tám năm nay.
Trong cơn hôn mê Lục Băng Dao nhìn thấy mình đang đi trong một hành lang rất tối, chỉ có một con đường thẳng duy nhất. Xung quanh cô bao trùm một màn đêm đen đặc, chỉ có duy nhất một cánh cửa ở phía cuối dãy hành lang rọi ra chút ánh sáng mờ ảo. Lục Băng Dao tuy có sợ hãi nhưng không còn cách nào khác hơn là đi đến phía cánh cửa đó, vì phía sau cũng tối đen như mực, với tay không chạm thấy thứ gì.
Cô bước chậm từng bước, cẩn thận quan sát, cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe ra được có bất kì một thanh âm nào.
Cánh cửa phòng đã ở ngay trước mặt, Lục Băng Dao nhích từng chút một đến đó, cô không đẩy cửa ra mà đưa mắt nhìn qua khe hở dò xét, kỳ lạ là không thể nhìn thấy gì ở bên trong. Đắn đo một lúc, Lục Băng Dao nhẹ nhàng đẩy cửa ra tiến vào, nhưng phía sau đó không phải là một căn phòng như cô nghĩ mà là một khung cảnh vô cùng thê lương, đáng sợ.
Cô nhìn thấy mình đang ở một chiến trường thời cổ đại, đổ nát, đầy chết chóc, vì quá đột ngột nên cô không thể nhớ ra được là vào thời nào. Trước mắt đều là xác chết la liệt của rất nhiều binh sĩ cả hai quân, cờ đổ, ngựa ngã, khắp nơi toàn là máu. Lục Băng Dao sợ hãi nhìn xung quanh, muốn quay đầu lại thì cánh cửa phía sau đã biến mất, không còn chút dấu vết nào khiến cô bàng hoàng.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, trong lòng như có điều gì thôi thúc, cô chạy đến phía trước nhìn khắp nơi, tìm xem có người nào còn sống hay không.
Cảnh tượng này quá đỗi kinh hãi và tang thương, Lục Băng Dao hai tay run rẩy nắm chặt, cố gắng kìm nén nỗi sợ và nước mắt chực trào ra, tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng không có một ai sống sót cả, tất cả đều đã chết.
Đi tiếp một đoạn nữa, Lục Băng Dao nhìn thấy cổng thành to lớn màu đen đã đổ nát vì bị công phá, trước cổng cũng là từng lớp, từng lớp xác người.
Bên trên tường thành, một vị tướng quân bị trúng tên chết đứng tại chỗ, đầu đổ gục xuống, trên tay vẫn còn đang ôm quân kỳ. Cô không thể nhìn rõ gương mặt của vị tướng quân nọ, miệng người ấy chảy đầy máu, khắp người toàn là vết thương bị gươm đao loạn chém, giữa ngực bị ghim vô số mũi tên nhưng vẫn ôm khư khư quân kỳ trong tay, bên trên lá cờ đen thêu một đóa u liên màu xanh thẫm vô cùng chân thật, bên dưới là chữ Cung màu trắng đã nhuốm máu.
Lục Băng Dao là thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt, tài trí hơn người, từ nhỏ đã học qua vô số cổ ngữ nên không khó để nhận ra văn tự này. Cô thầm nghĩ có lẽ thời gian này rơi vào những năm Bắc chiến do Nam Cung gia làm quốc chủ, trên cổng thành có một tấm biển thật to đề ba chữ Thành Bắc Quan.
“Hóa ra đây là trận chiến ải Bắc Quan, theo như cô nhớ, nguyên do thành bị phá bởi vì nội gián là thân tín của tướng quân phó soái Diệp Tiêu, ám toán phó soái ngay trên thành, quân tình rối loạn, tả hữu tướng quân bị bẫy vây bên ngoài thành không rút về kịp khiến Bắc Quan thất thủ. Vị tướng quân trên thành kia hẳn chính là Diệp Tiêu, có nghĩa là Bắc TỊ sắp bị diệt vong. Thời điểm này là sau khi Binh mã đại nguyên soái Trấn Bắc Quan Tứ vương gia Nam Cung Cẩn bị ám sát tại kinh đô, trúng độc mà chết không lâu.”
Lục Băng Dao tự mình lầm bầm, mắt vẫn hướng về phía tường thành. Vừa nghĩ đến Nam Cung Cẩn bỗng dưng khóe mắt chực trào, nước mắt từ hai hốc mắt chảy dài ra không thể ngăn lại được. Đột nhiên tim cô đau nhói lên từng hồi, trước mắt mờ mịt rồi tối sầm lại, ngất đi.
Không biết trải qua thời gian bao lâu, bên tai Lục Băng Dao nghe được tiếng ong ong ong rất ồn ào của nhiều người vọng về từ ở đâu xa xăm lắm. Cô rất mơ hồ, không nghe rõ được họ nói những gì. Đầu cô rất đau rất đau, sau đó lại mất đi ý thức.
Lục Băng Dao cảm thấy dường như mình đã ngủ một giấc ngủ rất dài, tất cả những gì cô nhìn thấy trong giấc mơ kia vẫn còn rõ ràng như vừa ngay trước mắt, vẫn rất đáng sợ, còn cả nỗi đau đớn quặn thắt tim kia nữa, đó là làm sao? Tại sao cô lại rơi nước mắt khi nghĩ đến người đó?
Lục Băng Dao mở mắt ra lần nữa, trước mắt cô là gương mặt của một đám người nhìn lạ hoắc, Lục Băng Dao chắc chắn mình không quen biết họ.
Những cô gái này nhìn qua tuổi còn nhỏ, ăn mặc kiểu cổ, trông giống một đám nha hoàn trong một đại hộ nào đó, đang vừa khóc vừa cười nhìn Lục Băng Dao, miệng không ngừng gọi tiểu thư.
“Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh lại rồi.”
Một cô gái chạy ra cửa phòng hét toáng lên.
Lục Băng Dao giật mình, trợn mắt nhìn những người vây quanh mình, mở miệng hỏi.
“Các người là ai, tôi đang ở đâu đây?”
Lục Băng Dao ngồi dậy một cách khó nhọc vì thân thể vẫn đang rất đau nhức. Cô không thích người lạ, càng không thích người khác đến gần mình. Lục Băng Dao đưa tay tự bắt mạch kiểm tra thân thể một chút, thể trạng cô lúc này khá yếu ớt suy nhược, nhưng không có vấn đề gì đáng ngại cho lắm, bồi dưỡng vài ngày là khoẻ lại.
Một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trong sáng hoạt bát, đứng gần Lục Băng Dao nhất trong đám người đó lên tiếng.
“Nhị tiểu thư, cô không sao chứ, cô làm chúng em sợ chết khiếp.”
“Các cô là người làm mới tới hả, sao trước đây tôi chưa từng thấy các người, ăn mặc kiểu gì thế này? Đang chơi lễ hội hóa trang sao?”
Đám nha hoàn vừa thút thít khóc vừa ngẩn người nhìn Lục Băng Dao, cô cảm giác họ không hiểu cô đang nói gì thì phải, nhưng rõ ràng là họ đang khóc thật.
Lục Băng Dao huơ huơ tay với mấy cô nhóc đang ngơ ngác nhìn mình, lạnh nhạt nói.
“Này, tôi đang hỏi các người đó, làm cái gì đây? Cái gì mà ở đây khóc lóc rồi ăn mặc kì quái vậy?”
“Tiểu thư cô nói gì vậy, bọn em không hiểu?”
Mấy cô gái lo lắng nhìn nhau, rồi lại nhìn Lục Băng Dao đang ngồi trên giường. Rõ ràng là cô nghe hiểu họ nói gì, nhưng tại sao họ có vẻ nghe không hiểu những gì cô nói. Đầu Lục Băng Dao vẫn đang rất đau, cô đưa tay ôm lấy đầu mình, bên trong đầu văng vẳng giọng của ai đó rất quen thuộc đang gọi mình.
“Tiểu Dao, tiểu Dao… em không được từ bỏ, em phải kiên cường lên, anh chắc chắn sẽ cứu được em, em có nghe anh nói không, tiểu Dao?”
Lục Băng Dao còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài lại có tiếng chân người gấp gáp chạy vào phòng, là một đôi vợ chồng trung niên, ăn mặc sang trọng, nhưng vẫn là kiểu trang phục cổ xưa.
Hai người vừa vào, người đàn bà đã nhào đến ôm lấy Lục Băng Dao, nước mắt lưng tròng khóc đến thiên hôn địa ám, bù lu bù loa khiến Lục Băng Dao cứng cả người lại.
“Con gái, con hù chết cha nương rồi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, đại phu nói con đã… con đã… đã chết rồi, không còn hơi thở, cha nương đau lòng đến như thế nào chứ, chúng ta còn đang chuẩn bị tang sự cho con... hu hu hu."
Vị lão gia đứng phía sau phu nhân kia cũng thương tâm mà khuyên răng: "Phải đó con gái, chuyện đâu còn có đó, sao con lại dại dột như vậy chứ, Lục Vương Gia là ai sao có thể để con trở thành Vương Phi của hắn ta chứ. Con đừng dây vào những người trong hoàng tộc đó chỉ thiệt thân mà thôi."
Lỗ tai Lục Băng Dao lùng bùng, tự nhủ mấy người này có phải diễn nhập tâm quá rồi không, cũng đâu phải cá tháng tư, cô nhớ lại ngày tháng một chút, lúc lên du thuyền đang là tháng chín mà.
Lục Băng Dao bị bất ngờ không kịp phản ứng, bà ấy đã ôm cô cứng ngắc không nhúc nhích được rồi. Cô trấn tĩnh, lấy lại tinh thần, cảm thấy ồn chết mình rồi. Lục Băng Dao cố gắng dùng tay đẩy người phụ nữ kia ra xa mình một chút, lùi lại phía đầu giường đưa hai tay làm dấu X chắn trước mặt mình, hoang mang nhìn những người xa lạ đang đứng đó. Cô dường như không hề phát hiện ra họ đang nói cổ ngữ, và cô cũng không phát hiện ra chính cô đang nói chuyện với họ bằng thứ tiếng đó, cứ như đây là điều hiển nhiên cô phải biết vậy.
“Ngừng lại, được rồi, tôi không cần biết các người là ai, tôi không có thời gian ở đây dây dưa với mấy người, muốn diễn thì đi tìm Lục Băng Nghiên, tôi không có hứng thú, ok?”
Lục Băng Dao xoay qua xoay lại muốn tìm điện thoại để xem giờ nhưng không tìm thấy, cô gọi lớn.
“Thím Trương, thím Trương ơi kêu chú Cảnh chuẩn bị xe cho con đi, hôm nay con tự lái xe đi cũng được."
Lục Băng Dao sốt ruột, cô còn phải đến phòng nghiên cứu trình diện nữa, không biết bây giờ là ngày nào, mấy giờ rồi, có bị muộn hay không. Mặc dù Bạch Tinh Vân là viện trưởng nhưng cô không muốn dựa vào quan hệ giữa hai nhà mà có được đặc quyền gì từ anh ấy.
“Có ai thấy điện thoại của tôi đâu không? Tôi nhớ lúc ngã xuống biển tôi không có cầm điện thoại, ba má tôi đâu?”
Lục Băng Dao vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh nhạt đó, đầu ngẩng cao mang vẻ kiêu ngạo, nhìn đám người xa lạ trước mắt, cô cố gắng nén đau nhức, đứng lên định đi ra ngoài.
Khổng lão gia, Khổng phu nhân bị con gái đẩy ra bất ngờ, suýt chút thì ngã. Nhưng còn tệ hơn thế, là bây giờ con gái mình nó đang nói cái gì, hai ông bà cũng không có hiểu. Khổng phu nhân ôm ngực khóc nói.
"Con nói gì vậy Tiểu Nhiễm, chúng ta là cha nương của con đây mà."
Khổng phu nhân khóc đến mức suyễn khí, phải tựa vào người của Khổng lão gia.
Một ông chú mặc trường sam màu chàm theo sau người thanh niên ăn mặc như tiểu tư đi vào phòng, trên tay xách theo cái hộp gỗ to, đi đến cúi chào.
“Khổng lão gia, Khổng phu nhân.”
Khổng lão gia: “Tôn đại phu ông đến rồi, mau lên, mau đến xem bệnh cho con gái ta.”
Ông chú được gọi là Tôn đại phu kia đi đến bên giường, cúi chào Lục Băng Dao.
“Nhị tiểu thư, mời cô ngồi xuống đưa tay ra để ta chẩn mạch cho cô.”
“Ông lại là ai nữa, tôi bực mình rồi đó nha, tôi có bệnh lúc nào sao tôi không biết, chẩn mạch cái gì chứ, ai trong Lục gia lại không biết tôi là một y sư còn cần người khác khám bệnh cho mình?”
Lục Băng Dao vẫn không nhúc nhích, nhìn Tôn đại phu cáu kỉnh nói, trong bụng còn nghĩ thầm - “Không phải chỉ là uống chút nước biển thôi sao, choáng váng là chuyện bình thường, uống chút thuốc bồi bổ lại là được, xem mạch cái gì a, còn nói như thật vậy, diễn cũng giống ghê.”
Tôn đại phu bị khó xử quay sang nhìn Khổng lão gia và Khổng phu nhân bên cạnh, hai người đó cũng mơ mơ hồ hồ, lắc đầu.
Khổng lão gia nhìn Lục Băng Dao nói: “Tiểu Nhiễm con ngoan, để cho Tôn đại phu xem mạch cho con.”
"Các người đang nói cái gì vậy, tôi nghe đều không hiểu, hai người ở đâu ra nhận là ba má của tôi? Giải tán đi, ba má tôi làm sao mà tôi không biết, ăn nói lung tung, tôi báo cảnh sát bây giờ.”
Lục Băng Dao đã mất hết kiên nhẫn, bàn tay nắm thành quyền, bực dọc xoay người hất văng cả chăn, hướng cửa phòng đi ra.
Khổng phu nhân lúc này đã trợn tròn hai mắt nhìn Lục Băng Dao, vừa nức nở bà vừa lắc cánh tay của Khổng lão gia.
"Lão gia ơi, nữ nhi chúng ta nó bị làm sao vậy, sao lại không nhận ra cả phụ mẫu mình thế này, nó cứ cái gì ba ba má má, còn cái gì… cảnh sát là cái gì vậy, ông trời ơi..."
Khổng lão gia cũng giúp vợ khẳng định: "Tiểu Nhiễm, con đây là mất trí hay sao, chúng ta không phải cha nương của con thì còn ai vào đây."
Vị lão gia trước mắt hướng về phía cô nói, khoé mắt đã ngập nước, dáng vẻ đau thương và mệt mỏi còn hiện rõ trên quầng mắt của ông, có lẽ là đã mấy đêm không ngủ.
Lục Băng Dao dùng lực thoát khỏi bàn tay đang nắm tay mình của Khổng phu nhân, bất lực nói.
“Đủ rồi, các người gọi tôi là cái gì? Tiểu Nhiễm gì? Tôi không phải Tiểu Nhiễm, không quen biết các người. Không đi chứ gì, tôi đi là được.”
Cô đi ngang qua vợ chồng Khổng gia và ông chú Tôn đại phu gì đó để đi ra ngoài, không buồn ngoái đầu lại nhìn họ, càng nghĩ càng thấy không nói nên lời, làm khùng làm điên cái gì chứ.
Khổng phu nhân thấy vậy vội đuổi theo Lục Băng Dao, nhưng dáng người bà khá thấp bé lại đang thương tâm, còn cô thì đi nhanh nên bước theo có chút chật vật.
"Tiểu Nhiễm con mới tỉnh dậy, con định đi đâu, mau để Tôn đại phu chẩn mạch đi con."
Căn phòng khá to, Lục Băng Dao sải bước chân đi, không thèm để ý đến Khổng phu nhân đang gọi giật ở sau lưng mình.
Lúc đi từ trong phòng ngủ ra cửa, cô lướt ngang cái gương đồng trên bàn trang điểm, định liếc xem mình bây giờ trông như thế nào, không biết chút nữa có kịp trang điểm qua loa để đi hay không, thì nhìn thấy gương mặt trên tấm gương.
Bước chân cô khựng lại, chớp chớp mắt mấy lần tưởng mình bị hoa mắt, chớp đến nỗi lông mi cũng muốn rụng ra, khuôn mặt của vị cô nương trên cái gương cũng chớp mắt mấy cái.
Lục Băng Dao nghi ngờ nhíu mày, lại đến gần cái gương một chút, chăm chú nhìn cô gái trong gương, vẫn lạ hoắc.
Cô gái kia rất xinh đẹp, nét đẹp mong manh tinh xảo, tóc đen nhánh dài thướt tha, dài hơn tóc cô nhiều lắm, làn da trắng trẻo mịn màng không tì vết. Gương mặt có chút xanh xao, tiều tụy trong bộ đồ lý y ngắn, ngũ quan thanh tú, yêu kiều, mắt to trong sáng, môi nhỏ, mũi thẳng, dáng người thon thả, được chăm sóc cẩn thận. Nhưng cô không quen cô gái này.
Tim Lục Băng Dao đánh thịch một cái "Không lẽ bị bà chị thân yêu Lục Băng Nghiên động tay, động chân rồi?"
Cô chạy lại bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào gương đồng gần thêm một chút, đưa tay huơ huơ, người trong gương cũng huơ tay, cô lắc đầu người trong gương cũng lắc đầu khiến cô có chút choáng váng. Rõ ràng là cô, nhưng sao mặt lại là của người khác, Lục Băng Dao trợn to hai mắt nhìn cô gái trong gương lần nữa, cảm thán.
"Ui mỹ nữ nha! Này là cái loại yêu nghiệt gì đây... ủa mà không đúng, nếu Lục Băng Nghiên động tay chân thì trực tiếp hủy dung không phải được rồi, sao phải đổi cả cái mặt cô làm gì, rõ ràng là bản nâng cấp này còn đẹp hơn phiên bản cũ, quá kì lạ rồi.”
Lục Băng Dao suy nghĩ a suy nghĩ, tìm thử xem có lý do nào hợp lý hay không, rồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện khiến cô nhíu chặt đôi chân mày cong cong thành một cái rãnh nhỏ giữa trán. Gương mặt này có chút quen mắt, cô đã nhìn thấy ở đâu đó, tại sao cô lại không nhớ được.
"Cái này... Phải hiểu như thế nào đây? Tại sao mình lại mang hình dáng của một người khác? Hay là mình vẫn đang nằm mơ sao?"
Lục Băng Dao lẩm bẩm, cô đưa tay lên véo má mình một cái.
"Ui da, đau muốn chết, thật sự không phải đang mơ?"
Nhìn lại gương mặt trong gương, bây giờ đã hiện lên một vết đỏ do cô véo.
Khổng phu nhân chạy theo đến nơi, sợ cô chạy mất liền nắm cổ tay cô giữ chặt.
"Tiểu Nhiễm, con ngoan nghe lời nương đi con, mau vào cho Tôn đại phu chẩn bệnh, xem thân thể có chỗ nào không khoẻ hay không."
Khổng phu nhân dịu dàng dỗ dành cô, rồi quay sang gọi mấy người mặc đồ nha hoàn.
"Các cô còn không mau đến dìu tiểu thư vào trong, nhanh chân một chút."
Lục Băng Dao cảm thấy trời đất quay cuồng, xoay người lại nhìn vào đám người đối diện dò xét một chút, vẫn cảm thấy rất nghi ngờ, đưa tay ngăn mấy cô gái kia lại.
“Ngừng, đứng yên, không được đến gần tôi.”
Đám nha hoàn nghe lời liền dừng lại, Lục Băng Dao đi qua đi lại trước mặt bọn họ, tay chắp sau lưng nghĩ a nghĩ.
“Bây giờ, tôi hỏi cái gì, các cô phả trả lời cái đó, ok?”
Vừa nói Lục Băng Dao vừa đưa ra bàn tay ba ngón dựng đứng, ngón cái và ngón trỏ chụm vào nhau tạo thành một kí hiệu bằng tay.
"Tiểu thư cô hỏi đi." - một cô gái gương mặt bầu bĩnh nhanh nhẹn đáp.
Lục Băng Dao: "Ở đây là chỗ nào, ý tôi là chúng ta đang ở đâu?"
"Thưa tiểu đây là Khổng phủ, là nhà của cô." - Cô gái lúc nãy lại tiếp tục nói.
Lục Băng Dao nheo mắt nghi ngờ “Khổng phủ, chưa từng ghe qua gia tộc này.” Cô chỉ tay vào cô gái bên cạnh, hỏi tiếp.
“Cô, nói cho tôi biết, bây giờ là năm bao nhiêu?"
"Thưa tiểu thư, hiện tại là năm Tân Nguyên thứ hai." - Cô gái được Lục Băng Dao chỉ định đáp lại.
Lục Băng Dao lúc này chính là đứng hình khi nghe câu trả lời như sét đánh ngang tai, cô lắp ba lắp bắp hỏi lại.
"C...cái...g...gì? T...Tân...N...Nguyên...? Cô ch...ắc...chắc chắn là Tân Nguyên thứ hai hả, vậy chúng ta là người dân đất nước nào?"
Tiểu nha hoàn bên cạnh đáp. - "Thưa tiểu thư, đúng là Tân Nguyên năm hai, Bắc Tị, không có sai."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play