Ánh mặt trời chói chang phát ra trên đỉnh đâu tỏa ra nhiệt lượng nóng bức, trong không khí ngột ngạt còn trộn lẫn cả mùi vị hư thối nồng đậm.
Từ khi mạt thế bắt đầu đến nay đã là năm thứ ba.
Diệp Thanh Y nhìn đám quái vật ngay trước mắt, bên tai là tiếng tang thi gào thét ngày càng gần, cơ thể cô run rẩy sợ hãi, hai cánh tay nổi lên từng đợt gai ốc.
Đội ngũ bị tập kích bất ngờ, không kịp chống trả, Đới lão đại liền đẩy cô vào đàn tang thi để cho mọi người có thời gian chạy thoát.
Diệp Thanh Y sõng soài quỳ trên mặt đất, trong đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng bất lực. Cô muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng chân tay đã không còn tí sức lực nào.
Ngay cả sức để khóc cũng chẳng có.
Đám người Đới lão đại sớm đã bỏ chạy từ lâu, bọn họ đều là dị năng giả, chỉ trong tích tắc là đã có thể chạy đi rất xa.
Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, Diệp Thanh Y nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Một tia sét màu tím chói sáng từ trên trời phóng xuống, "uỳnh" một tiếng chấn động cả nền đất.
Diệp Thanh Y hoảng sợ, mở mắt ra xem thử.
Ngay lập tức đôi mắt xinh đẹp trợn tròn lên, cô há hốc miệng không thốt nên lời.
Đám tang thi cách gần cô nhất chẳng thấy đâu, trên mặt đất là một đám tro tàn đen đặc, thỉnh thoảng có ánh sáng le lói của tinh hạch phát ra.
Ngay sau đó có thêm mấy tia sét liên tiếp giáng xuống, đánh cho con sóng tang thi dày đặc bị thủng vài chỗ.
Diệp Thanh Y ngơ ngác trừng mắt nhìn, mắt cô bị ánh sáng chói lòa đó làm cho đau nhức, nước mắt giàn dụa, nhưng cô vẫn cố chấp muốn nhìn.
Tuy mấy tia sét đó rất lợi hại, nhưng cơn sóng tang thi vẫn chưa thể bị giập tắt, chúng nó nghe tiếng động, gào rú kinh hoàng.
Diệp Thanh Y nghe thấy một giọng nam vang lên.
"Ài! Sao tự dưng anh lại quan tâm chuyện không đâu vậy chứ? Nhiều tang thi như vậy làm sao đánh lại đây."
" Mọi người cố gắng kìm chế chúng nó, tôi đi cứu người!" Là một giọng nam khác.
Diệp Thanh Y ngẩn ngơ, giọng nói này....
Một cơn gió thoảng qua, cô cảm giác được bên cạnh có người, ngẩng mặt lên nhìn.
Người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng, thân thể thon dài cân xứng, gương mặt bị che khuất, mắt của Diệp Thanh Y lúc nãy bị tổn thương, nhìn không rõ lắm. Nhưng cô lại nhận ra người này.
Hồi còn chưa xảy ra mạt thế, Diệp Thanh Y vẫn đang học đại học năm ba.
Cô cũng giống như bao thiếu nữ khác, ôm mộng về một anh chàng người yêu vừa tài giỏi vừa đẹp trai.
Lúc đó trong trường có một đàn anh trên cô hai khóa. Thành tích tốt, người lại đẹp trai, ngoại khóa cũng giỏi. Được xưng là nam thần của trường.
Tên là Lục Thời.
Diệp Thanh Y từng khươ chiêng gõ trống theo đuổi người ta, kết quả dưới con mắt của hàng trăm sinh viên bị người ta từ chối, xấu hổ vô cùng.
Sau này Diệp Thanh Y dưới sự khích bác của bạn bè, trong cơn tức giận nhờ cậy quan hệ của bố mình hủy bỏ cơ hội du học của Lục Thời.
Hiện tại gặp nhau trong tình cảnh thế này, Diệp Thanh Y thật sự có loại xúc động muốn nhảy thẳng vào đám tang thi kia.
" Em đứng dậy được không? Có cần anh đỡ không?" Diệp Thanh Y hoàn hồn, Lục Thời đứng trước mặt cô, vừa tạo một bức tường lôi điện chặn tang thi vừa hỏi.
Diệp Thanh Y vẫn chưa hết hoảng sợ, chân tay tê rần, cô cố gắng đứng dậy nhưng không được. Lục Thời cùng cô nhìn nhau một lúc, ngoái đầu hô lớn : "Đường Tử!"
" Tới đây!" Phía bên phải truyền đến tiếng đáp, ngay sau đó một đường lửa lan ra từ bên phải, nối tiếp bức tường lôi điện vừa mới biến mất, cùng với những dị năng giả khác gắng sức kiềm chế bầy tang thi đông nghìn nghịt này.
Lục Thời thu hồi bức tường lôi điện, quay người lại vừa đúng lúc đụng phải tầm mắt của Diệp Thanh Y, thân thể hơi dừng một chút, rồi mới cúi xuống, nói một tiếng " Xin lỗi!" bên tai Diệp Thanh Y rồi bế cô lên.
"Rút lui!" Lục Thời vừa ôm cô chạy đi vừa hét lên.
Diệp Thanh Y được anh bế lên vẫn chưa định thần, cúi đầu trước ngực anh, cảm nhận lồng ngực anh rung động khi nói chuyện.
Anh vội vàng nhét cô vào xe, lại đợi thêm hai đồng đội cùng xe vừa leo lên liền phóng xe đi, tông cho mấy con tang thi chắn đường nát bét.
Thấy Lục Thời đã ôm người bỏ chạy, những dị năng giả khác vừa đánh vừa lui, lục tục leo lên xe phóng đi.
...----------------...
Diệp Thanh Y đã hoàn toàn hồi thần, tuy chân tay vẫn còn bủn rủn nhưng cô đã bớt sợ hãi hơn.
Cô gục đầu xuống, cúi gằm mặt ngó trân trân bàn chân và cẳng chân đầy vết thương của mình, lúc này mới cảm nhận được đau đớn từ các vết thương lớn nhỏ trên người mình.
Quần áo cô mặc trên người sớm đã rách nát, những chỗ không nên lộ đều lộ ra, chân cũng không đi giày.
Lúc trước lăn lộn cùng đám người Đới lão đại thì không cảm thấy gì, hiện tại ngồi trên một chiếc xe cùng với Lục Thời và bạn của anh liền xấu hổ vô cùng.
Cảm giác bản thân mình thật dơ bẩn! Không xứng với những con người sạch sẽ này.
Lục Thời lái xe phía trước, anh liếc qua kính chiếu hậu một cái, sau đó ra hiệu cho đồng đội ngồi ở ghế sau, im lặng đưa cho cậu ta một chiếc áo khoác.
Người kia là một nam thanh niên còn trẻ tuổi, mái tóc cháy xém vàng hoe, nhận áo khoác thì nghệt mặt ra, sau một lúc mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Thời thì mới bừng tỉnh, "A" một tiếng thật lớn.
Diệp Thanh Y giật mình nhìn anh ta, nỗi sợ hãi vựa mới lắng xuống lại lần nữa dâng lên.
Lục Thời và một người nữa trong xe ngẩng mặt, vô ngữ nhìn trần xe.
Anh chàng tóc cháy xém chính là người tên Đường Tử lúc nãy, anh cười cười "Cô có lạnh không? Tôi có áo khoác này, mặc tạm nhá!"
Lục Thời ở phía trước sặc nước miếng, vừa lái xe vừa ho khù khụ.
"......."Diệp Thanh Y nhận áo khoác, lúng túng nhìn ánh nắng chói gắt ngoài cửa xe, im lặng mặc áo khoác vào, che đi thần thể tàn tạ của mình.
Có chút thụ sủng nhược kinh!
Cô nhỏ giọng " Cảm.....cảm ơn!"
Đầu lại cúi xuống càng thấp.
"Phải rồi, cô vẫn chưa giới thiệu đó! Cô tên gì vậy?" Đường Tử cười.
Diệp Thanh Y liếc nhìn bóng lưng Lục Thời :
"Tôi...tôi tên Diệp Thanh."
"Diệp Thanh?" Đường Tử nói
Diệp Thanh Y gật đầu: " Ừm!"
Lục Thời nghe vậy, nhướng mày, hơi ngạc nhiên.
Đường Tử nói rất nhiều, Diệp Thanh Y ngồi cùng anh ta ở hàng ghế sau một lúc đầu đã ong ong.
Có điều cũng nhờ vậy mới biết được, đội ngũ của Lục Thời đầu quân vào căn cứ phía Nam, lúc trước ra ngoài làm nhiệm vụ, hiện tại trên đường trở về.
Đoàn xe chạy khoảng 3 giờ đồng hồ, ra khỏi địa giới thành phố L, khi hoàng hôn vừa xuống thì tới một vùng thôn quê.
Lục Thời dừng xe lại, ra hiệu cho hai chiếc xe phía sau. Đợi mọi người tập trung rồi nói:
"Đêm nay chúng ta tạm thời dừng chân ở đây, hao người theo tôi đi tìm chỗ nghỉ ngơi, dị năng hệ tốc độ đi kiểm tra xung quanh một chút. Những người khác ở lại canh chừng xe và vật tư."
"Rõ!"
Anh phân công mọi việc rõ ràng, ngữ khí trầm ổn, trong nháy mắt mọi người đều lên tinh thần, tản ra làm nhiệm vụ của mình.
Diệp Thanh Y lén nhìn trộm anh, âm thầm cảm thán.
Cho dù là trước hay sau mạt thế, Lục Thời vẫn luôn xuất chúng như vậy.
Diệp Thanh Y là người thường, không có dị năng, cô ở lại cùng nhóm người canh chừng xe và vật tư.
"Cậu muốn uống nước không?" Có người cầm chai nước khoáng chìa đến trước mặt cô, giọng nữ trong trẻo êm tai vang lên bên cạnh. Diệp Thanh Y ngẩng mặt lên nhìn, cô gái trước mặt cũng trạc tuổi cô, hơi gầy.
Diệp Thanh Y nhận lấy chai nước, mở nắp uống một hơi hết hơn nửa chai. Đã hai ngày cô chưa có gì bỏ vào bụng.
Cảnh tượng này không phải hiếm hoi gì, trong thời đại mạt thế rất nhiều người không có cái ăn, nếu không phải bị tang thi ăn thịt thì cũng là sống sờ sờ bị đói tới chết. Rất nhiều người có thể vì một miếng bánh quy mà bán đứng bản thân.
Diệp Thanh Y cụp mi mắt, chính cô cũng là một người như vậy!
Cô gái đưa nước cho Diệp Thanh Y vẫn còn đang đứng bên cạnh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, không có ý định rời đi. Diệp Thanh Y khó hiểu, liếc mắt nhìn cô ta.
Bị Diệp Thanh Y bắt gặp, cô gái cũng không xấu hổ, hơi mỉm cười:
"Cậu có phải......Diệp Thanh Y phải không?"
Diệp Thanh Y ngạc nhiên, cô lục tìm trong trí nhớ một lúc, khẳng định bản thân không có quen người này.
Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thanh Y, cô gái kia liền vui vẻ:
" Thật sự là cậu sao?....Bây giờ cậu khác quá. Cậu chắc là không nhớ tôi! Tôi là Tần Tố Nhu! Trước kia học cùng ban với cậu."
Diệp Thanh Y há hốc miệng, cô xác thực không có nhớ gương mặt của cô ấy, nhưng cái tên Tần Tố Nhu này thì cô lại nhớ.
Cũng bởi vì trước kia Tần Tố Nhu là người cực kì nhút nhát, lại suốt ngày lầm lầm lì lì không chịu nói chuyện với ai.
Lúc đó có một số người trong ban còn thường xuyên trêu đùa bắt nạt cô ấy. Diệp Thanh Y có thấy vài lần, nhưng cô không quan tâm.
Diệp Thanh Y và Tần Tố Nhu giống như là người của hai thế giới vậy.
Cho dù là trước kia, hay là bây giờ!
Diệp Thanh Y nhìn lại, Tần Tố Nhu lúc này thần thái sáng ngời, từng lời nói, cử chỉ đều vô cùng tự tin. Mà cô....
"Khoảng thời gian này cậu sống không được tốt hả?" Tần Tố Nhu nhìn những chỗ lộ ra ngoài quần áo của cô, khắp cơ thể, vết bầm, vết thương do móng tay cấu, véo, vết bỏng....gương mặt cũng có rất nhiều vết sẹo đáng sợ, không thể nhìn ra ngũ quan ban đầu nữa.. Chỉ nhìn sơ qua liền đoán được hai năm tại mạt thế này cô dùng cách gì để sống sót.
Trong thời đại mạt thế, các dị năng giả ngày qua ngày đều chỉ lặp lại những việc cơ bản: Tìm đồ ăn, giết tang thi, tìm nơi trú ẩn.
Ngày nào cũng chém giết, thần kinh dần dần sẽ ức chế quá độ, phải có một nơi để phát tiết ra ngoài.
Một bộ phận người thường không có khả năng giết tang thi để lấy tinh hạch trao đổi thức ăn sẽ lựa chọn làm công cụ phát tiết cho dị năng giả, đổi lấy cơ hội sống sót ngắn ngủi.
Có thể là quan hệ trên giường, cũng có thể là những trận đòn dã man hay một sự dày vò nào đó khác.
Đều là sự lựa chọn của mỗi người!
Nhưng tất cả đều có cái giá của nó! Những người này có thể sẽ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, hoặc ở bất cứ đâu.
Tựa như Diệp Thanh Y vậy!
Diệp Thanh Y không trả lời Tần Tố Nhu, nỗi nhục nhã và phẫn uất từ đáy lòng cuồn cuộn trào lên, dường như muốn nhấn chìm cô.
Vốn cũng chẳng có gì, cho dù Tần Tố Nhu có nói huỵch toẹt ra đi nữa thì cũng là sự thật. Diệp Thanh Y cũng chẳng phải là loại người suốt ngày rưng rưng nước mắt lắc đầu phủ nhận kiểu: Không! Tôi không phải! Tôi không có!
Lúc bị Đới lão đại lăng nhục cô cũng không thấy sao cả! Chỉ cần có thể sống là tốt rồi.
Nhưng người nói lời này lại là Tần Tố Nhu, người mà ngày xưa đẳng cấp chỉ ở dưới chân Diệp Thanh Y(ít nhất thì Diệp Thanh Y cho là như vậy ), có đi ngang qua cô cũng không thèm liếc mắt nhìn tới.
Cô gục đầu xuống, không dám ngẩng mặt lên nhìn Tần Tố Nhu, chỉ sợ sẽ trông thấy ánh mắt khinh thường và giễu cợt của Tần Tố Nhu.
Cô cắn răng, hai bàn tay cầm chai nước, ngón tay dùng sức bấu vào nhau.
Tần Tố Nhu tự biết mình lỡ miệng, lúng túng im lặng.
Hai người cứ im lặng mãi, không khí dần trở nên gượng gạo.
Những người khác chia ra canh chừng các góc khác nhau, thỉnh thoảng sẽ nói những chuyện lặt vặt trêu đùa nhau. Nhìn thấy không khí cổ quái giữa hai người, cứ một chốc lại ngó qua xem thử.
Diệp Thanh Y bình ổn tâm tình, hỏi Tần Tố Nhu :
"Cậu là dị năng giả sao?"
"Đúng vậy." Tần Tố Nhu gật đầu "Hệ băng, cấp 5!"
Diệp Thanh Y cười cười:
"Đàn anh Lục Thời là đội trưởng của các cậu hả? Sao cậu quen được với anh ấy hay vậy?"
"Anh ấy từng cứu tôi, sau này tôi có dị năng thì xin gia nhập đoàn đội của anh ấy." Tần Tố Nhu ngượng ngùng " Đàn anh Lục Thời rất lợi hại, lôi hệ dị năng của anh ấy đã đạt cấp bảy rồi, năng lực lãnh đạo còn rất tốt nha!"
Nói đến Lục Thời, khuôn mặt Tần Tố Nhu hơi ửng hồng, ánh mắt mơ màng. Diệp Thanh Y vừa nhìn liền hiểu.
"Cậu thích đàn anh Lục Thời hả?"
"Phải!" Tần Tố Nhu nói " Nhưng anh ấy đã có người trong lòng rồi. Có điều tôi cũng chưa gặp bao giờ"
Diệp Thanh Y không hỏi nữa, cô ngẩn người nhìn ánh hoàng hôn cuối chân trời, một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi kể từ khi mạt thế xảy ra.
Cô nghĩ, Lục Thời lợi hại như vậy, còn đẹp trai, bạn gái của anh nhất định cũng là một người vô cùng xuất sắc.
Cô còn nghĩ, bây giờ cô thảm hại thế này, chắc là anh không nhận ra cô đâu.
Diệp Thanh Y nói với Tần Tố Nhu :
" Bây giờ tên của tôi là Diệp Thanh! "
"Diệp Thanh ?" Tần Tố Nhu sửng sốt.
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Y cắn môi "Cậu đừng có nói với Lục Thời tôi là Diệp Thanh Y. "
Tần Tố Nhu biết lúc trước Diệp Thanh Y và Lục Thời từng có hiềm khích, cô không muốn cho Lục Thời biết thân phận thực sự cũng là lẽ đương nhiên, liền gật gật đầu: "Ừm"
Diệp Thanh Y yên tâm.
Vùng thôn quê này nhà cửa nối tiếp san sát nhau, tuy không thưa thớt nhưng cũng không đông đúc như ở thành phố. Zombie phần lớn đã di chuyển đi nơi khác, nếu không thì cũng bị tiêu diệt gần hết.
Rất nhanh mọi người đều trở về. Lục Thời nhìn nhóm người đi kiểm tra xung quanh, hỏi bọn họ.
"Thế nào? "
"Không có gì! Nơi này hầu như đã bị dọn sạch, số zombie khác cũng đã di chuyển đi nơi khác từ lâu."
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên, nuôi một chòm râu cá trê nom rất đỏm dáng. Diệp Thanh Y không biết tên.
Lục Thời gật đầu :" Mọi người lên xe đi, chúng tôi đã tìm được chỗ nghỉ ngơi rồi!"
Anh liếc nhìn Diệp Thanh Y đi đằng trước, tròng mắt đen sâu thẳm không nhìn ra được là cảm xúc gì.
Nơi mà Lục Thời nhắc đến cách khoảng vài cây số, chủ yếu là đường vòng vèo nhiều ngã rẽ.
Xe do Lục Thời lái dẫn đầu, ba chiếc xe quân dụng đi đến trước một ngôi nhà trông còn khá mới thì dừng lại.
Căn nhà được xâu theo dạng nhà ống, có hai tầng, tổng cộng bốn phòng ngủ, trông cũng khá sạch sẽ.
Sạch sẽ ở đây là không có tang thi và xác người.
Chỗ này sân hơi nhỏ, không thể đậu xe ở đây, mọi người đành phải tìm một căn nhà khác gần đó để đậu xe. Lục Thời cùng với vài người nữa đi tìm củi đốt.
Sau đó tranh thủ trước khi trời tối dùng những tấm vải bạt loại dày che chắn cửa chính, lỗ thông gió và các bệ cửa sổ trên dưới hai tầng.
Khí hậu thời mạt thế bị biến đổi nghiêm trọng, ban ngày nắng nóng gắt gỏng, ban đêm lại lạnh vô cùng, có lúc còn có tuyết rơi.
Hơn nữa tang thi nhạy cảm nhất là ánh sáng, âm thanh và năng lượng nhiệt.
Vậy nên phải đảm bảo không thể để một chút anh lửa nào bị hắt ra ngoài, cũng ngăn không cho cái lạnh bên ngoài thổi vào trong nhà.
Mọi thứ trong nhà hầu như đều phỉ kín một lớp bụi dày, đoàn đội chia nhau ra xem thử, phát hiện trong tủ của từng phòng đều có chăn nệm còn nguyên, tuy có mùi mốc, nhưng nghỉ tạm một đêm cũng được, trong bếp còn có cả gạo và một số gia vị.
Nhưng tất cả đều đã mốc meo, không thể dùng được nữa.
"Thôi được rồi! " Tần Tố Nhu lên tiếng "Chúng ta vẫn còn đồ ăn mà! Mọi người phụ tôi sửa sạch nồi để nấu nước và đồ ăn nào."
Đội ngũ dị năng giả chia nhau rửa sạch sẽ nồi, trong nhà không có bếp đun củi, bọn họ bèn dùng củi đã thu thập được lúc ban ngày nhóm lửa, dựng tạm một cái bếp lửa đơn giản trên nền gạch.
Từ lúc đi theo đoàn đội Diệp Thanh Y không thể giúp được gì, lúc này liền nhanh nhẹn cùng bọn họ làm việc. Cũng chỉ có những việc như thế này cô mới có thể làm.
Dị năng giả hệ thủy đổ đầy nước vào nồi, để lên bếp đun sôi, dùng để pha mì gói và tắm rửa.
Lăn lộn cả ngày ở ngoài đường, máu của tang thi và bụi đất bám đầy trên thân thể và đầu tóc, không tắm thì ngủ thế nào được.
Trong phòng khách có một bộ sofa, trong lúc chờ nước sôi tất cả đều rủ nhau chạy ra phòng khách ngồi nghỉ ngơi, chia nhau tinh hạch hôm nay thu hoạch được.
Kể từ lúc vào nhà, Diệp Thanh Y đã cảm nhận được rất nhiều ánh nhìn tập trung trên người mình, hoặc tò mò, hoặc thương hại, hoặc ghét bỏ, khiến cho cô bức bối vô cùng.
Lúc này thấy mọi người đều tập trung ra phòng khách, cô liền im lặng đứng dậy vào phòng bếp đun nước, tránh khỏi tầm mắt mọi người.
Lục Thời vừa đi toilet ra, không thấy Diệp Thanh Y đâu cả, anh hỏi Tần Tố Nhu :
"Cô ấy đâu?"
Tần Tố Nhu hơi sửng sốt, nhất thời không biết Lục Thời hỏi ai, sau một lát mời "À" một tiếng:
"Đi nấu nước rồi ạ!"
Lục Thời gật đầu, nghĩ thầm Diệp Thanh Y không có dị năng, hiện tại để cô làm chút việc vặt này cũng tốt, đỡ cho cô phải suy nghĩ linh tinh.
Đồ ăn chủ yếu là mì gói đóng hộp, còn có thêm vài hộp thịt khô. Sau khi mạt thế xảy ra, có đồ ăn thế này đã là rất tốt.
Ăn xong, mọi người chia nhau đi tắm.
Diệp Thanh Y không có quần áo, đành phải hỏi mượn Tần Tố Nhu.
Tần Tố Nhu đưa cho cô một bộ đồ dài tay gọn nhẹ, tiện lợi cho việc di chuyển trên đường.
Diệp Thanh Y đợi cho tất cả tắm xong rồi cô mới tắm sau cùng.
Cô không muốn gội đầu ban đêm, nhưng bất đắc dĩ đầu tóc bết dính vô cùng.
Diệp Thanh Y vừa đi vừa vắt cho tóc ráo nước, đột nhiên anh bạn Đường Tử kia lại gọi cô:
"Cho cô cái khăn nè! Mau lau cho khô tóc đi, nếu không sẽ cảm lạnh đó!" Đường Tử cầm trên tay một chiếc khăn bông không biết lấy từ đâu ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ cạn lời, Diệp Thanh Y đoán chắc là anh ta có dị năng không gian. Thế nhưng anh ta đưa khăn cho cô thì đưa, sao còn phải liếc nhìn Lục Thời làm gì.
"Cảm ơn anh!" Diệp Thanh Y nói, cô hơi có thiện cảm với người này, lúc ở trên xe cũng là anh ta đưa cho cô áo khoác.
Diệp Thanh Y nhìn nhìn, những người khác cơ bản đều đã chia nhau đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại sáu người Lục Thời, Đường Tử, Tần Tố Nhu và hai thành viên nữ.
Hiển nhiên Tần Tố Nhu và hai người phụ nữ kia đang chờ cô.
Một người phụ nữ có dị năng hệ hỏa vẫy với Diệp Thanh Y : "Gội đầu ban đêm không tốt! Em mau qua đây, chị sấy khô tóc cho em."
"Vâng" Diệp Thanh Y ngoan ngoãn đi đến chỗ người phụ nữ kia ngồi xuống.
"Chị tên Lệ Á, em gọi chị là chị Lệ cũng được" Lệ Á cười cười.
"Vâng" Diệp Thanh Y gật đầu.
Lệ Á tụ năng lượng vào hai lòng bàn tay, khống chế nhiệt độ ở mức vừa phải, sau đó luồn hai bàn tay vào mái tóc Diệp Thanh Y vuốt nhẹ.
Diệp Thanh Y trố mắt, cô không ngờ dị năng còn có thể dùng theo cách này.
Lục Thời ngồi ở ngoài cùng, vị trí gần cửa ra nhất, chỗ này ánh sáng của bếp lửa không chiếu tới, anh nhìn Diệp Thanh Y đang ngoan ngoãn ngồi yên để Lệ Á sấy tóc, sắc mặt lạnh lùng không có cảm xúc, không biết đang suy nghĩ gì.
Đường Tử ngồi bên cạnh dịch lại gần, đè giọng:
"Bộ anh với cổ có lịch sử khúc mắc gì hả?"
Lục Thời nhìn cậu ta, cả mặt đều là dấu chấm hỏi.
Đường Tử cười hì hì: " À thì em thấy anh cứ nhìn cổ chằm chặp ấy mà."
Lục Thời cụp mi mắt, lặng im không nói gì.
Đường Tử thấy anh không nói gì thì trề môi, lòng nghĩ rốt cuộc là quá khứ lâm li bi đát gì mà lại khiến cho lão đại anh minh thần võ giấu kĩ thế kia.
Mặt khác thì yên lặng phun tào, quan tâm người ta sao không trực tiếp nói, lại cứ phải thông qua cậu ta mới chịu.
Chẳng mấy chốc mái tóc của Diệp Thanh Y đã được sấy khô hoàn toàn.
Tần Tố Nhu đứng dậy nhìn đám người Diệp Thanh Y và Lệ Á:
"Đêm nay bốn người chúng ta chung một phòng! Mau đi ngủ thôi, ngày mai còn lên đường sớm."
Tần Tố Nhu nói bốn người là chỉ bốn người phụ nữ ở đây.
Lục Thời và Đường Tử ở lại gác đêm.
Tuy ban ngày đã kiểm tra, nhưng không thể không đề phòng vạn nhất.
Nếu không có người canh gác, lỡ như có tang thi cấp cao tập kích thì sẽ không phản ứng kịp.
Diệp Thanh Y đứng dậy đi theo bọn họ lên cầu thang, phòng của các cô ở trên tầng hai.
Đi được nửa cầu thang, Diệp Thanh Y đưa tay vén mái tóc, bỗng nhiên đụng phải cái gì, cô ngơ ngác đứng bất động giữa cầu thang.
Lệ Á đi bên cạnh Diệp Thanh Y, thấy cô bỗng dưng đứng im thì khó hiểu:
" Em làm sao thế? "
Hai người Tần Tố Nhu đi phía trên nghe vậy thì dừng lại, cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Diệp Thanh Y cùng Lệ Á nhìn nhau một lúc, Lệ Á ghé đầu lại gần, nhìn nơi ngón tay Diệp Thanh Y đang để nguyên từ nãy đến giờ.
Ánh sáng không tốt lắm, cô phóng ra một quả cầu hỏa lơ lửng trong lòng bàn tay, nhìn kĩ sau tai Diệp Thanh Y.
Cô nhìn thấy sau tai Diệp Thanh Y có một vết thương rất nhỏ, giữa cần cổ chằng chịt vết bầm thì không hề gây chú ý.
Nhưng....vết thương bé xíu này...lại đang rỉ ra máu đen, vùng da xung quanh đang chậm từng li từng tí đông cứng lại.
"Em bị tang thi cào trúng rồi sao?!" Lệ Á trừng lớn mắt, ngữ khí hoảng hốt.
Tiếng la này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt chấn động.
Diệp Thanh Y trái lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
Có lẽ là cô xui xẻo, hoặc cũng có lẽ là số mệnh cô đã hết.
Đứng trước cái chết cận kề, cô ngược lại không quá khổ sở!
Còn có một chút cảm giác được giải thoát!
"Giết tôi đi!" Cô nghe thấy thanh âm của chính mình vang lên, bình thản và nhẹ nhàng, không hề có một chút phập phồng do dự nào.
Đúng vậy !
Giết tôi đi !
Sau khi thốt ra lời này, Diệp Thanh Y dường như thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt cô kiên định nhìn Lệ Á đứng gần cô nhất.
Lệ Á sửng sốt.
Đa số mọi người khi bị tang thi cào trúng đều có phản ứng sợ hãi, không muốn chết. Rất ít người có được dũng khí như cô gái này.
Không thể không khâm phục cô!
"Trói cô ấy lại."
Lúc mọi người còn đang ngây ngẩn, thanh âm của Lục Thời vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.
Diệp Thanh Y ngơ ngác.
Lục Thời đứng ở dưới phòng khách, hơi hơi ngước cằm lên nhìn cô.
Đường Tử nhảy dựng lên:
"Đại ca!"
Lục Thời cau mày liếc cậu ta một cái, trầm giọng:
"Gọi một dị năng giả hệ Mộc dùng dây leo trói cô ấy lại. Ở đây đi."
Anh chỉ vào cái ghế sofa đơn duy nhất trong phòng.
Đường Tử cau mày, sợ hét lên sẽ kéo tang thi lại đây, vì thế cậu đè thấp âm thanh.
"Mạt thế đã xảy ra lâu như vậy rồi! Nếu cô ta có thể trở thành dị năng giả thì đâu còn phải chờ đến bây giờ. Để em giết quách cô ta cho rồi, phòng trừ hậu hoạn."
"Cho dù cô ấy có biến thành tang thi thì cũng là tang thi cấp thấp, hoạt động chậm chạp! Nếu cô ấy biến thành tang thi, tôi sẽ ngay lập tức xử lý." Nói đến đây, Lục Thời hơi dừng một chút, giọng nói xen lẫn run rẩy không dễ phát hiện.
Tất cả mọi người, ngay cả Diệp Thanh Y cũng ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh phải cố chấp như vậy.
Hết cách, Đường Tử đành phải đi gọi một dị năng giả hệ mộc trong đội ngũ dậy.
Nói như Lục Thời vậy, tang thi vừa mới thi hóa sẽ trở nên trì trệ, hành động chậm chạp. Đến lúc đó giết cũng chưa muộn.
Diệp Thanh Y không sợ chết, nhưng cô lại sợ mình sẽ trở thành tang thi ghê tởm.
Cô biết ở đây lời nói của Lục Thời có sức nặng nhất, vì thế nói với Lục Thời.
"Xin anh hãy giết tôi đi! Tôi không muốn..."
Diệp Thanh Y ngậm miệng, bởi vì Lục Thời sắc mặt đen sì nhìn cô, ánh mắt khủng bố đáng sợ.
Lục Thời nhìn những người khác : " Đi ngủ đi! Ngày mai chúng ta sẽ lên đường sớm."
Các thành viên khác nhanh chóng đi ngủ, giữ sức để ngay mai tiếp tục chiến đấu.
Dù trong lòng họ có chút thổn thức, nhưng Diệp Thanh Y mới vào đội, tình cảm chưa sâu.
Chỉ trong thoáng chốc, không gian trở nên im lặng.
Diệp Thanh Y bị dây leo trói chặt cúng trên cái ghế sofa đơn, cô gục đầu xuống nhìn mũi giày.
Chẳng lẽ Lục Thời nhận ra cô, cho nên muốn trả thù cô sao?
Muốn dày vò cô! Để cho cô biến thành loại quái vật xấu xí ghê tởm?
Diệp Thanh Y ngước mặt nhìn Lục Thời, bỗng nhiên tầm mắt đụng phải Tần Tố Nhu đang ngồi cách cô một đoạn, nhìn cô.
Diệp Thanh Y ngạc nhiên, nhỏ giọng: " Sao cậu còn ở đây?"
" Tôi...tôi muốn ở đây xem cậu." Tần Tố Nhu nói.
Diệp Thanh Y sửng sốt, muốn nói "Tôi bị trói thế này thì có gì phải xem?" nhưng khi nhìn đến Lục Thời thì im lặng.
Chắc là muốn ở lại cùng với Lục Thời.
Rất nhanh, Diệp Thanh Y chẳng còn sức để suy nghĩ nữa. Cô bắt đầu phát sốt, nhiệt độ lên cao khủng khiếp, đây là quá trình giày vò con người nhất, đau đớn và nóng rát từ vết thương lan ra toàn thân, trong miệng Diệp Thanh Y bị biết vải hét không ra tiếng, nhưng mồ hôi mướt tóc và gân xanh trên trán đều chứng tỏ cô đang rất đau.
Diệp Thanh Y không chịu nổi, lâm vào hôn mê.
Khi trời mờ sáng, Diệp Thanh Y mới từ đau đớn khủng khiếp tỉnh lại.
Lục Thời đang đứng cạnh cửa sổ phòng khách, Đường Tử và Tần Tố Nhu đứng bên cạnh đang nói gì đó.
Diệp Thanh Y vừa mới hôn mê tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng không nghe rõ bọn họ nói cái gì.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì đã nghe thấy giọng Tần Tố Nhu lanh lảnh vang lên:
"Thanh Thanh! Cậu không bị biến thành tang thi! Cậu trở thành dị năng giả rồi!"
Diệp Thanh Y còn đang choáng váng, mất một lúc mới phản ứng lại.
Cô ngơ ngác: "Tôi..?"
Diệp Thanh Y không tin nổi những gì cô vừa nghe.
Cô trở thành dị năng giả rồi?
Là sự thật sao?
Đây là chuyện vui, Diệp Thanh Y thật sự rất muốn cười một trận thật thoải mái, nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống.
Nếu lúc trước cô dũng cảm một chút, kiên cường chiến đấu với tang thi, sau đó có được dị năng thì đâu đến nỗi tới bước đường này.
Đường Tử nói: "Chúc mừng cô nha Diệp Thanh! Đại nạn không chết ắt có phúc báo."
Ngay cả Lục Thời bình thường lạnh nhạt cũng mỉm cười: " Chúc mừng em!"
Diệp Thanh Y hoàn hồn, nhìn anh. Bếp lửa cháy suốt một đêm đã sắp tàn, chỉ còn ánh sáng le lói mờ mờ, nhưng giờ khắc này, Diệp Thanh Y nhìn Lục Thời, chỉ cảm anh thật sự là.....đẹp trai quá đi thôi.
" Cậu mau xem thử là dị năng gì vậy?" Tần Tố Nhu nói.
Diệp Thanh Y gật đầu, nhắm mắt cảm nhận.
Là hệ Mộc.
Cô nhìn dây leo đang trói mình, thử tập trung suy nghĩ.
Dây leo trên người cô tự động giải trừ, chúng nó nhỏ dần rồi biến mất.
Một lúc sau tất cả thành viên của đội ngũ đều có mặt tại phòng khách, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng.
Diệp Thanh Y nhớ lúc nãy Lục Thời, Đường Tử và Tần Tố Nhu đứng bên cửa sổ cũng vậy, dường như đang lo lắng cái gì.
Hai người phụ nữ Lệ Á đi xuống cuối cùng, Lệ Á trông thấy Diệp Thanh Y thì vui vẻ.
"Ồ, em trở thành dị năng giả rồi sao?"
Diệp Thanh Y cười cười : "Vâng."
Diệp Thanh Y nhìn sắc trời qua cửa sổ, chỗ vải bạt bị Lục Thời vén lên.
Vẫn còn sớm, trời chưa sáng hẳn. Lúc này đi ngoài đường khó tránh khỏi có chút nguy hiểm.
Cô hỏi Lệ Á : " Mọi người bình thường cũng khởi hành sớm thế ạ?"
Lệ Á lắc đầu, còn chưa kịp trả lời cô thì giọng Lục Thời vang lên.
"Chắc là mọi người cũng cảm nhận được, có cái gì đó đang đến gần chúng ta!"
"Đại ca, là tang thi triều." Một thành viên trong đội lên tiếng.
Mọi người đồng loạt giật mình.
Lục Thời nhìn người nọ, đó là dị năng giả hệ tinh thần duy nhất trong đội, có thể cảm nhận được bất kì động tĩnh gì trong bán kính 10km xung quanh.
Nhưng chẳng phải hôm qua đã kiểm tra rồi sao. Xung quanh không có nhiều tang thi nữa, chứ đừng nói là tang thi triều hàng ngàn hàng vạn con.
Vậy thì chỉ có một khả năng.
Là tang thi cấp cao!
Tang thi cấp cao có thể sai khiến tang thi cấp thấp hơn. Có lẽ gần đây có tang thi cấp cao đang ẩn náu. Đoàn đội bọn họ vô tình lại chạy vào hang ổ của nó.
Nếu chỉ một con tang thi cấp cao có lẽ đội dị năng giả bọn họ có thể đánh lại được. Nhưng nó lại còn kéo theo cả sóng tang thi...
Vậy thì gay go rồi.
Tục ngữ nói: Đàn kiến cắn chết voi.
Tang thi cấp thấp không nguy hiểm, nhưng số lượng quá nhiều cũng có thể khiến bọn họ rơi vào tình trạng kiệt sức, đến lúc đó con tang thi cấp cao kia sẽ được lợi.
Nếu như đã cảm nhận được nguy hiểm, vậy chứng tỏ sóng tang thi không cách bọn họ bao xa nữa.
Sắc mặt Lục Thời trầm trọng: " Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."
Thật ra cũng chẳng có gì để thu dọn, chỉ có mấy tấm vải bạt dày nặng dùng để che chắn cửa, mọi người thu dọn rất nhanh chóng.
Đoàn đội gấp rút lái xe đi.
Đi chưa được bao lâu đã nhìn thấy bức tường tang thi dày đặc phía trước. Lục Thời cau mày, thông qua bộ đàm bảo thành viên có dị năng hệ tinh thần kia tìm một con đường khác.
"Vô ích, con tang thi kia sai khiến chúng nó quây thành vòng tròn, chúng ta đi đường nào cũng là ngõ cụt." Người kia nói qua bộ đàm.
Xem ra chỉ có thể mở đường máu.
Lục Thời suy nghĩ một lúc, cầm bộ đàm thông báo cho hai xe phía sau: " Để lại ba người trên xe cầm lái sẵn sàng, những người khác dồn lực mở một đường máu, sau đó lập tức lên xe phá vòng vây."
Con tang thi cấp cao kia ngồi ở trên mái nhà nhìn xuống bọn họ.
Đường Tử nhìn nhìn một lúc, nói: " Con tang thi này hẳn là thuộc hệ tinh thần, có thể thao túng tâm trí, nhưng lực công kích cùng lực phòng ngự khá yếu."
Lục Thời nheo mắt cẩn thận đánh giá tang thi kia, nhất thời không đoán ra được cấp bậc của nó, vì thế anh im lặng không trả lời.
Bề ngoài con tang thi hầu như vẫn còn nguyên vẹn, quần áo trên người bị rách tứ tung, hai mắt trắng dã không có tròng đen, làn da xám xịt, móng tay dài nhọn hoắt.
Nếu không phải là một dị năng giả mới bị biến thành tang thi thì chính là tang thi vương được lan truyền gần đây.
Bầu không khí trong xe hết sức căng thẳng, tinh thần chiến đấu của mọi người được đẩy lên đến mức cao nhất, ngay cả Diệp Thanh Y cũng bị lây nhiễm bầu không khí này, cảm thấy trong cơ thể như sục sôi ý chí chiến đấu, tinh thần bất khuất sẵn sàng chiến đầu tới chết bất cứ lúc nào.
"Em biết lái xe không?" Lục Thời nhìn Diệp Thanh Y.
Diệp Thanh Y lắc đầu.
Lục Thời tiếc nuối, nếu như Diệp Thanh Y biết lái xe thì bọn họ sẽ có thêm một người chiến đấu với tang thi.
Đường Tử hỏi Lục Thời : " Đại ca, con tang thi cấp cao kia sẽ để chúng ta chạy thoát dễ dàng vậy sao?"
"Đương nhiên là không! Đợi đến lúc tôi sẽ kìm chân nó, mọi người nhân lúc này chạy thoát." Lục Thời đáp.
Đường Tử giật mình : " Vậy còn anh thì sao?"
"Đợi mọi người ra khỏi vòng vây" Lục Thời nói " Tôi sẽ theo sau."
Đường Tử không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết một mình Lục Thời thì sẽ khó mà thoát thân được, cậu còn muốn nói gì đó thì đã bị Lục Thời cắt ngang.
" Không cần nói nữa! Cứ theo kế hoạch mà làm."
Sau đó anh mở cửa bước xuống xe, Đường Tử dừng một lúc, đành phải cam chịu theo sau.
Diệp Thanh Y vừa muốn mở cửa xuống xe thì bị cản lại, cửa xe đóng "sầm" lại trước mặt cô.
Lục Thời cúi người ngó vào trong xe: " Em chưa thể đánh nhau, cứ ở trong xe đi."
"....." Ý chí chiến đấu bị dập tắt.
Ngoại trừ ba thành viên cầm lái, tất cả mọi người đều đã xuống xe.
Mọi người sợ hãi hít vào một hơi. Sóng tang thi lần này chủ yếu là tang thi cấp một, còn có tang thi cấp hai cấp ba khá nhiều, tang thi cấp bốn cấp năm có mấy con, ngay cả tang thi cấp sáu cũng có một con.
Thực lực trung bình của bọn họ ở mức cấp sáu, nhưng vấn đề là số lượng thành viên quá ít so với thế trận khổng lồ này.
Đám zombie không để mọi người có thời gian suy nghĩ nhiều, chúng nó ồ ạt tấn công sinh vật sống trước mắt.
Ngay lập tức đủ loại màu sắc dị năng lóe lên liên tiếp.
Dị năng giả hệ thổ một loạt ngồi xổm xuống, đặt tay xuống đất. Vài giây sau, một khoảng đất rộng phía trước chấn động, sau đó giống như cát mịn mà sụp đổ xuống, kéo theo tang thi đông nghịt như kiến phía trên cũng rơi xuống theo, lại thêm một lúc, mặt đất trở lại bình thường, chôn đám tang thi đó dưới lòng đất.
Chiêu thức này xuất phát từ một dị năng giả hệ thổ cấp chín, trong lúc chống đỡ với tang thi triều đã khám phá ra, sau này dần dần lưu truyền, đã góp phần giúp cho rất nhiều căn cứ vượt qua từng đợt tang thi triều khủng khiếp.
Dị năng giả hệ hỏa tung ra từng quả cầu lửa đốt cháy thân xác tang thi, dị năng giả hệ kim tạo một bộ giáp sắt quanh có thể, trực tiếp đấm cho thân xác tang thi nát tung tóe, mũi tên băng của dị năng giả hệ băng, cây dây leo của dị măng giả hệ mộc,........
Diệp Thanh Y ngồi trên xe chậc chậc liên tục, xuýt xoa không ngừng.
Toàn đội ngũ nam nữ có tất cả mười một người, trừ đi ba người còn đang cầm lái chuẩn bị sẵn sàng lao xe phá vòng vây bất cứ lúc nào thì còn lại tám người.
Đội ngũ dị năng này......lợi hại lợi hại.
Lục Thời hét lên: " Nhắm vào một điểm, chúng ta phải mở ra một con đường."
Anh ngửa đầu nhìn con tang thi cấp cao còn đang ở trên mái nhà kia.
Nó vẫn còn ngồi yên bất động không hề có ý định di chuyển, có lẽ nhìn thấu mục đích của bọn họ, nó điều khiển tang thi liên tục chạy qua lấp đầy lỗ hổng mà bọn họ vất vả tạo ra.
* * *
Diệp Thanh Y bị cảnh bọn họ chiến đấu dũng mãnh kích thích tinh thần, trong lòng nóng như lửa đốt, cô hỏi người lái xe phía trước xem có vũ khí gì không.
Những người khác đều đang chiến đấu, cô cũng phải chiến đấu.
Người kia ngạc nhiên, anh ta nhớ đội trưởng không cho phép cô ấy xuống xe. Anh liếc nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, nói:
"Trong cốp xe có mấy thanh đao, là vũ khí trước kia của chúng tôi."
Diệp Thanh Y xuống xe, mở cốp xe tìm đao.
Trong cốp xe có bốn thanh đao giống nhau, Diệp Thanh Y lấy đại một cái. Thân đao dài khoảng một mét, màu đen tỏa ra ánh sánh lạnh lẽo.
Diệp Thanh Y vung vẩy thanh đao, chém đầu một con tang thi ở gần xe. Máu của tang thi bắn lên mặt cô, lành lạnh tỏa ra mùi hôi thối. Diệp Thanh Y đưa cánh tay áo chùi mặt, cố nén sự ghê tởm chém đầu tang thi thứ hai.
Muốn giết tang thi thì cần phải hủy đầu nó, nếu chỉ hủy những phần khác trên cơ thể nhưng không phá hủy đầu thì cũng vô dụng.
Dị năng giả ở trên xe huýt sáo, dựng ngón cái về phía cô.
Diệp Thanh Y mỉm cười, tuy gương mặt đã bị hủy dung, còn bị máu của tang thi văng tung tóe lên mặt, nhưng ánh sáng trong đôi mắt lưu chuyển rực rỡ, khiến cho anh ta ngẩn người.
Tang thi cấp một hành động chậm chạp rất dễ tiêu diệt, chỉ có những người sợ đến nhũn cả chân không chạy được mới bị chúng nó cắn. Tang thì cấp cao hơn thì sẽ nhanh hơn một chút.
"Cẩn thận!" Lục Thời nhảy về bên cạnh Diệp Thanh Y , chặn một bàn tay đầy móng vuốt nhọn hoắt của một con tang thi cấp ba chỉ cách đầu cô mấy phân.
Da đầu Diệp Thanh Y tê rần, mồ hôi lạnh chảy khắp trán: "Cảm ơn. "
Đây là lần thứ hai Lục Thời cứu mạng cô.
Mặc dù Lục Thời sợ cô không đối phó nổi với tang thi, nhưng thấy cô không tham sống sợ chết, dũng cảm chiến đấu anh vẫn rất tán thưởng.
Diệp Thanh Y liên tục chém đầu mấy con tang thi cấp một và cấp hai. Khi có tang thi cấp cao thì dị năng giả sẽ giải quyết thay cô. Sau khi có được dị năng tố chất cơ thể sẽ cải thiện hơn, nhưng Diệp Thanh Y vẫn mau chóng kiệt sức, hai cánh tay vung đao đến mỏi nhừ.
Diệp Thanh Y suy nghĩ một chút, sau đó nâng tay tập trung tinh thần. Một cây dây leo xuất hiện trên nền đất, Diệp Thanh Y ngước mắt nhìn thử, là một cây chanh leo biến dị. Cô khoát cánh tay một cái, cây dây leo lập tức vươn những cành cây của mình bắt lấy tang thi xung quanh, thân cành cây to bằng ban tay cô bắt đầu siết đám thi đó cho đến khi đầu chúng nát bấy, sau khoảng gần một phút thì cây dây leo biến mất.
Diệp Thanh Y lại vươn tay, một cây dây leo khác lại xuất hiện, liên tục ba lần thì cô không thể tạo ra thêm được nữa.
Diệp Thanh Y đột nhiên có cảm giác là lạ, sau đó trong đầu cô xuất hiện hình bóng mờ ảo của một cây thực vật, tương đương với ba cây dây leo.
Dị năng hệ mộc của cô tăng cấp!
Diệp Thanh Y vui vẻ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play