Ném đi, ném chết hắn ta đi, đồ biến thái, đến nghĩa muội của mình mà cũng chẳng tha.
- Ném đi, ném đi.
Tiếng chửi rủa, la hét vang khắp một con phố, một đám người quay quanh nam nhân đang bị treo lủng lẳng trên xà ngang của mái đình. Tay cầm theo những hòn đá lớn, nhỏ ra sức ném vào mặt và hạ bộ của hắn.
Lữ Vỹ Kỳ chập chờn mở mắt, khát, hắn rất khát. Từ tối qua đến giờ không biết mấy lần mê rồi lại tỉnh, cơ thể hắn hoàn toàn suy kiệt nhưng những cơn đau nhức dồn dập truyền đến từ khắp thân thể cũng không bằng cơn khát hiện tại. Hắn đưa lưỡi liếm những giọt máu đang chảy dài từ trán xuống khóe miệng, để khỏa lấp cổ họng khô khốc.
Hai tai Lữ Vỹ Kỳ ù đi vì những tiếng mắng nhiếc ồn ào, hắn nhếch môi khinh bỉ bộ dạng khốn kiếp của hắn hiện giờ, càng khinh bỉ đám người hùa nhau ỷ đông hiếp cô ở phía dưới. Hắn liếm liếm môi, thở hắt một hơi rồi nhắm mắt lại.
Hoạ Y, Nữ hoàng đế của Hoàng Hoa quốc đang cải trang vi hành. Nhìn thấy một đám đông nhốn nháo, một vài người tỏ ra giận dữ, một vài người lại cực kỳ hả hê, trên kia một nam nhân máu me đầy người, quần áo rách tươm đang bất động. Nàng liền lệnh cho thị vệ đi xem phía trước đang xảy ra chuyện gì.
Sở Tiêu thị vệ nhanh chóng lẫn vào đám đông dò hỏi, một lát sau y trở ra bẩm báo rằng, nam nhân kia được một gia đình nhận nuôi nhưng hắn lại cưỡng hiếp nghĩa muội của mình đến chết, quan phủ cho xử tử thị chúng, để người dân trong thôn ném đá đến chết mới thôi.
Hoạ Y nhíu mày, nàng xoè quạt lụa trong tay, chớp mắt một cái rồi thong thả tiến gần. Tùy tùng hộ giá bám sát theo sau để tránh sơ xuất.
Hoạ Y đưa mắt ngước nhìn nam nhân đang bị dây thừng buộc chặt, quần áo rách tơi tả, máu từ những vết thương chảy dọc xuống cơ thể, toàn thân rũ xuống rất thảm hại, nếu như không nhìn thấy nơi yết hầu vẫn đang khẽ nuốt từng ngụm khí thì sẽ nghĩ hắn đã chết rồi.
Nàng đảo mắt, lấy quạt che miệng ra lệnh.
- Thả người.
Sở Tiêu không kịp suy nghĩ đứng bên cạnh nhận mệnh, nhanh chóng dùng khinh công đẩy cơ thể bay ngang xà, một nhát chém đứt sợi dây thừng đưa Lữ Vỹ Kỳ tiếp đất an toàn.
Thân thể căng cứng đột nhiên thả lỏng, Lữ Vỹ Kỳ trừng mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể hắn mềm nhũn khuỵu xuống nền đất.
Có người tự ý thả phạm nhân, đám đông giận dữ la ó, họ tức tối tra hỏi danh tính của Sở Tiêu, thuận tay lấy đá chọi luôn vào người y.
Đoàn hộ giá dọn đường tạo lối cho Hoạ Y đi, cung nữ Uyển Đồng kéo một cái ghế, lấy khăn tay lau sạch rồi mời chủ tử ngồi.
Hoạ Y giẫm mũi giày nhẹ nhàng bước vào trung tâm, nàng dùng quạt dứt khoát vén vạt áo trắng rồi thong thả ngồi xuống. Nàng cải nam trang, tóc búi cao gọn gàng để lộ khuôn mặt đầy khí chất hoà với nét quyến rũ mê người.
Hoạ Y dựa vào thành ghế liếc mắt một lượt chầm chậm nói:
- Các người tập hợp ở đây là để giết người sao?
Đám đông đứng đó kẻ trợn mắt, người cau có giận dữ xì xào, một lão trung niên bước ra:
- Cái gì mà giết người, hắn mới là kẻ giết người, chúng tôi là đang trừ gian diệt ác.
Lữ Vỹ Kỳ đang ôm thân thể ngồi bệt dưới đất đột nhiên nở nụ cười lạnh, trừ gian diệt ác sao, hắn là kẻ ác à. Một bọn chó hùa thừa thãi. Hắn thở khó nhọc, đưa mắt liếc nhìn người đang ngồi trên ghế, dẫu cải trang tỉ mỉ hắn vẫn nhận ra đây là nữ nhân, người này hắn không hề quen.
Hoạ Y nhướng mày, ngón tay gõ gõ theo từng nhịp, rồi nở nụ cười tà mị nhìn bọn người mang tâm địa xấu xa nhưng luôn nghĩ bản thân hướng thiện.
- Các người cũng là kẻ ác, một đám người hả hê phát tiết lên một kẻ không có khả năng chống cự, nhìn hắn đổ máu rồi chết lần chết mòn dưới tay mình, các người nghĩ mình là vì chính nghĩa sao?
Người đàn ông đứng hình nhìn xuống bàn tay mình, lòng bàn tay in những vệt máu khô do những viên đá lượm nhặt dưới chân tên tội phạm, đám đông phía sau cũng im lặng.
Bỗng phía ngoài có tiếng của quan phủ, quan Tri huyện bước vào lớn tiếng:
- Ai cả gan dám cướp phạm nhân?
Hoạ Y đưa mắt về phía Sở Tiêu, y hiểu ý lấy trong túi lệnh bài ngự tiền thị vệ giơ giữa không trung nói lớn:
- Còn không mau hành lễ với thánh thượng.
Quan Tri huyện kinh hồn bạt vía, lệnh bài này chỉ có thị vệ của vua mới có và chỉ có vua mới sai khiến được người này, y vội vàng dập đầu hành lễ.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, hạ thần có mắt như mù, không thấy được vầng quang của người.
Đám người phía sau cũng thất kinh nhìn theo quan Tri huyện khấu đầu.
Lữ Vỹ Kỳ lê thân xác đau nhức để hành lễ, dẫu hai chân tê cứng không thể quỳ nhưng cũng không ai trách phạt hắn. Ai cũng biết đứng đầu Hoàng Hoa quốc là Nữ đế vương nhưng dân chúng chưa bao giờ được gặp mặt, hôm nay người còn cải nam trang thì rất khó để nhận ra. Chỉ có điều hắn luôn nghe thiên hạ đồn đại Nữ hoàng đế vẻ mặt tà dâm, ác độc tàn nhẫn nhưng hiện thực lại kinh diễm như vậy.
Vốn không muốn lộ diện nhưng để dân chúng có lối suy nghĩ hành hiệp vô nghĩa thế này thật đáng lo. Hoạ Y phẩy quạt, ánh chiều tà phủ lên gương mặt nàng trở nên ma mị. Nàng chớp mắt nhẹ nhàng nhưng giọng nói đã trở nên uy lực.
- Huyện nha thiếu một đầu đao, hay ngươi thấy máu của tên tội phạm này làm dơ nền gạch, nên mới cho dân chúng tự quyền hành quyết tội nhân?
Quan Tri huyện toàn thân run lẩy bẩy, xưa nay ở thôn Tam Cúc này những tội nặng đều xử lí thị chúng để răn đe những kẻ khác, việc này y nghĩ cũng không phải là quá đáng đi.
- Bẩm Hoàng thượng, tên tội phạm này phạm trọng tội, nếu không răn đe mạnh tay ắt sẽ có kẻ thứ hai, hạ thần đã lấy kỹ lời khai, hành vi của hắn là rất man rợ.
Đôi mắt Hoạ Y thâm trầm, lời nàng nói khó hiểu hay do họ không muốn hiểu, nàng liếc nhìn tên tội phạm máu me thấm đẫm từ đầu xuống chân, rồi nhìn sang quan Tri huyện.
- Ta không cần biết hắn phạm tội gì, nặng nhẹ ra sao nhưng việc xử lí tội phạm là việc của quan phủ, thà để công đường nhuộm mùi máu tanh còn hơn để trong máu của những người đứng đây lạnh lẽo và vô tình.
Giang sơn này nàng đã rất khó khăn mới giữ được, không thể để con dân của Hoàng Hoa quốc hình thành thói vô cảm vì những chuyện nhỏ nhặt này. Thử hỏi nếu ngộ nhỡ một ngày đất nước xảy ra chiến loạn, thì toàn dân sẽ đồng lòng chống giặc hay sẽ giẫm đạp lên nhau mà tìm đường sống, một đất nước thịnh vượng là một đất nước đoàn kết, máu chảy trong tim phải là những giọt máu nóng.
Quan Tri huyện xấu hổ dập đầu tạ lỗi, hắn đã hiểu cốt lõi lời Hoàng thượng nói, kẻ có tội phải xử nhưng những người đứng đầu nhân dân phải giải quyết cho dân, chứ không phải để họ tìm một bao cát chút giận, rồi hả hê trước cái chết của một người, mà mình cũng góp phần nhúng tay vào đó.
Hoạ Y không nói nhiều, nàng nghe quan Tri huyện bẩm báo rằng tên tội phạm đã nhận tội, nên đã gọi người nhà của dân nữ bị hại ban năm mươi lượng vàng, coi như là của hài tử báo hiếu cho thân phụ.
Hai vợ chồng già run rẩy dập đầu tạ ơn, dân chúng vỗ tay tán đồng, chỉ có Lữ Vỹ Kỳ thấy đắng ở cổ, hắn khẽ nhếch môi cười, đôi môi tái nhợt trầy trụa bởi những vết thương khẽ mím lại.
Hoạ Y nhận ra đôi mắt giễu cợt của tên tội nhân ấy, nàng định giao hắn lại cho quan phủ nhưng ánh mắt đó khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc, rất giống nàng của những ngày niên thiếu bị vùi dập nhưng chẳng thể kêu than.
Chỉ một khoảnh khắc ấy nàng đã quyết định.
- Tên tội phạm này ta sẽ đưa về triều xử lý, giải tán hết đi.
Một lời nói ra khiến tất cả tròn mắt, chuyện này không phải chỉ cần giao lại cho quan phủ là xong sao? Hà cớ gì tội trạng đã rành rành còn đem về triều xử lý? Nhưng tất cả đều không dám nói gì, chỉ hành lễ cúi đầu khi gót chân thiên tử đi qua.
********
- Thánh thượng hồi cung...
Sau tiếng thông báo to và dài, cổng điện mở ra, thị vệ trải dài từ cổng đến Di Hòa điện đồng thanh hô:
- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Kiệu rồng đi giữa hàng người, Lữ Vỹ Kỳ quan sát hai bên rồi cúi đầu khẽ cười, cuộc đời hắn lại trớ trêu thế này. Khung cảnh mờ dần, đầu óc tê dại, Lữ Vỹ Kỳ không suy nghĩ được gì nữa, toàn thân mất ý thức ngã sầm xuống đất.
Trước cửa Di Hoà điện, Uyển Đồng dìu tay nàng bước xuống. Sở Tiêu bước lên bẩm báo.
- Thưa bệ hạ, tên tội phạm đã bất tỉnh rồi, có lẽ do mất sức quá nhiều.
Hoạ Y thong thả bước vào chính điện, hai cung nữ dâng nước cho nàng rửa mặt, Sở Tiêu đi theo đợi lệnh.
Hoạ Y thấm khô mặt bằng khăn lụa, cũng chẳng quan tâm người nàng đem về đang nằm phơi trước sân, được một lúc nàng mới lên tiếng:
- Cho hắn ăn no rồi đưa vào đây.
- Tuân lệnh.
Đã là tội phạm trên pháp trường thì làm gì được no bụng, quãng đường từ thôn Tam Cúc đến hoàng cung cũng chẳng phải gần, hắn lại đi bộ nên nếu không cho hắn ăn no thì hắn sẽ chết vì đói mất, gắng gượng tới đây xem ra hắn cũng rất giỏi rồi.
Lữ Vỹ Kỳ bị dội nước lạnh cho tỉnh lại, sau đó được Sở Tiêu dẫn đến nhà bếp cho ăn cơm. Hắn đói đến hoa mắt, nên ăn một mạch đến bốn bát rồi nhận lấy một bộ quần áo dành cho nô bộc đem đi tắm rửa. Thân thể đau nhức không nghe lời, hắn làm theo chỉ dẫn của Sở Tiêu như một con rối.
Hoạ Y lúc này đã thay một bộ y phục màu xanh lam, phục hồi long nhan diễm lệ nhưng không hề ra vẻ mềm yếu, nửa phần tóc búi cao cài trâm phượng hoàng, nửa phần còn lại thả dài chấm lưng, ngồi trên ghế rồng. Long thể nghiêng qua một bên dựa vào tay đòn của ghế, tay phải cầm tấu chương. Vừa ưa nhã, vừa tràn đầy khí chất.
Sở Tiêu bước vào bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, hắn đang đứng chờ ngoài điện.
Hoạ Y không có phản ứng gì quá đổi, thậm chí còn có chút nhàm chán, nàng phất bàn tay trắng muốt, ngón tay ngòi bút thon dài nhẹ đưa giữa không trung, cho người đi vào.
Lữ Vỹ Kỳ được dẫn vào trong điện, hắn khó khăn khuỵu gối xuống sàn.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Ngẩng mặt lên, tên gì?
Lời của Hoạ Y không nặng, không nhẹ, cũng chẳng ấm tai, tay vẫn cầm tấu chương, mắt không hề chuyển.
Lữ Vỹ Kỳ hơi nâng mặt lên, giọng nói có phần trầm thấp.
- Bẩm thánh thượng, thảo dân họ Lữ tên Vỹ Kỳ.
Hoạ Y buông tấu chương, chỉnh tư thế ngồi, thẳng lưng nhìn xuống.
- Nhìn vào mắt trẫm.
Sở Tiêu hơi bàng hoàng, bởi điều cấm kị của bọn nô tài, lẫn quan lại trong triều là nhìn thẳng vào long nhãn của đức vua, nay một tên tội phạm lại được người cho phép làm điều đó, có phải là đang ưu ái cho hắn không?
Lữ Vỹ Kỳ cũng biết thánh thượng ngự trị ở trên cao, một tên hèn hạ như hắn làm sao có tư cách nhìn thẳng vào người. Hắn không hiểu tâm tư của thánh thượng, với tội danh của hắn có lẽ giờ này đầu nên lìa khỏi cổ rồi.
Lữ Vỹ Kỳ chỉ khẽ nâng mi thêm một chút, con ngươi đen ghim xuống nền gạch, hương trầm len kẻ qua từng đợt khí rất dễ chịu nhưng tâm hắn cực kì khó chịu.
Mắt phượng xinh đẹp từ trên cao nhìn xuống, toát lên sự cao lãnh của bậc đế vương đang nhìn đám ruồi bọ ở dưới chân. Hoạ Y cũng không làm khó hắn, nàng chăm chú nhìn vào hàng mi đang rủ rồi lên tiếng:
- Ngươi đã làm nhục dân nữ kia bằng cách nào?
Tâm Lữ Vỹ Kỳ hơi hoảng loạn, bằng cách nào? Hắn cũng không biết nữa, hắn đã nhận tội rồi không phải sao, vậy thì cần gì phải biết nguyên nhân hay cách thức phạm tội.
Thấy hắn im lặng hồi lâu không nói, Sở Tiêu nhắc nhở:
- Hoàng thượng đang hỏi, không được thất lễ.
Lữ Vỹ Kỳ cảm thấy đầy chế nhạo, loại chuyện này nên kể thế nào mới phải. Hắn thở dài, mặc kệ đang đối mặt với ai, hoàn toàn buông lỏng cảm xúc, khẽ nâng khuôn mặt chằng chịt những vết trầy xước lên đối diện với Hoạ Y.
- Bẩm bệ hạ, thảo dân sợ loại chuyện nhơ nhuốc này nói ra sẽ làm ô uế hào quang của người, thảo dân tội đáng muôn chết, kính xin người cứ xử tội chết cho thảo dân.
Hoạ Y nhếch môi, nghiêng người lần nữa, nàng chống khủy tay lên thành ghế, bàn tay tựa cằm, ngắm nhìn dung mạo của tên tội phạm có dáng vẻ bất cần không sợ chết. Nàng lười biếng giễu cợt.
- Chỉ có trẫm mới có thể ban chết, còn ai dám xin chết trước mặt ta.
Lữ Vỹ Kỳ cứ giữ dáng vẻ thẳng lưng quỳ gối, nhìn chằm chằm vào Hoạ Y. Hắn không sợ, ai nói Nữ hoàng đế của Hoàng Hoa quốc bất tài vô dụng, hoang dâm khó lường, hắn chỉ thấy nàng có chút gì đó rất mê hoặc và cũng rất nhân từ, ít nhất là đối với một tên tội phạm như hắn.
Hoạ Y không hỏi gì thêm, nàng nhướng mi nhìn Uyển Đồng ra lệnh.
- Bắt đầu từ ngày mai em phụ trách hướng dẫn hắn cách làm việc của một cung nữ hầu cận.
Uyển Đồng hốt hoảng vội can ngăn.
- Nhưng thưa chủ tử, hắn là…
Hoạ Y giơ tay giữa không trung, ngăn cho Uyển Đồng nói tiếp rồi phất tay bảo giải tán.
Uyển Đồng không dám trái lệnh nhưng một tên biến thái, mất cả tính người như hắn giữ bên cạnh không phải là rất nguy hiểm sao, nàng không thích hắn nhưng không còn cách nào khác.
Lữ Vỹ Kỳ không hiểu, tại sao Hoàng thượng lại muốn giữ hắn bên cạnh, thiên hạ đồn rằng Nữ hoàng đế của Hoàng Hoa quốc thích nhất là hành hạ người khác nhưng nàng không hề làm khó hắn, còn giữ hắn lại, rốt cuộc một tên tội phạm có ích gì chứ? Nàng ở trên cao kia ưu nhã nhìn hắn, long nhãn của nàng như nhìn thấu tâm can hắn, khiến hắn cảm thấy thật khó đoán.
Sở Tiêu nhìn bóng Uyển Đồng đưa Lữ Vỹ Kỳ khuất xa, mới bước ra giữa điện nhẹ lên tiếng.
- Bệ hạ, hắn mang trọng tội, người giữ bên cạnh e là không hay.
Hoạ Y mỉm cười, nàng giở một tấu chương khác rồi cầm lên xem, không hề đáp lại lời của Sở Tiêu.
Từ đôi mắt đen vô định đó, nàng thấy mình của những ngày trước, những ngày mẫu phi qua đời không còn ai nương tựa, phụ hoàng lại ghẻ lạnh với nàng. Có những lần bị các tỉ muội bắt nạt lại chẳng biết kêu than với ai, hoàn toàn mất đi điểm tựa. Nàng biết hắn là tội phạm, còn là tội khó dung nhưng tại nơi hành quyết, nàng bắt gặp ánh mắt thấp thỏm của gia quyến nạn nhân và đôi mắt cợt nhã của tên tội phạm, nàng nghi ngờ lời thú tội kia mà tin vào trực giác của chính mình.
Thấy chủ tử rơi vào trầm tư Sở Tiêu cũng thôi không lên tiếng, phàm là chuyện người đã làm thì không ai có thể thay đổi, chỉ sợ ngày mai thượng triều phản thần lại có cớ làm khó. Người chỉ mới đăng cơ được một năm nhưng thù trong, giặc ngoài luôn lăm le lật đổ ngai vị, nếu không phải người khôn khéo tài tình thì có lẽ bây giờ ngai vàng đã đổi chủ.
********
Lữ Vỹ Kỳ được xếp ở cùng phòng với các nô bộc khác, hắn nằm co ro ở bìa giường, toàn thân đau nhức, chỗ nào cũng chằng chịt vết thương. Hắn không ngủ được cứ mở mắt nhìn lên trần nhà.
- Bôi vào vết thương.
Sở Tiêu là thị vệ thân cận của Hoàng thượng, võ công cao cường, nên hành động rất cẩn thận, đến bước chân người khác cũng không nghe thấy.
Lữ Vỹ Kỳ giật mình, đợi hắn ngồi dậy cầm lấy lọ thuốc thì Sở Tiêu đã đi xa rồi.
Tối qua Hoạ Y xem tấu chương đến canh tư mới đi nghỉ. Nàng vừa chợp mắt được một chút thì bình minh đã ló dạng. Cung nữ đã xếp hàng chờ sẵn ngoài màn. Ai nói Hoàng đế đứng đầu thiên hạ thì sung sướng, đến việc ngủ thêm một chút cũng không được.
Hoạ Y cử động thân thể ngồi dậy, Uyển Đồng nhanh chóng vén màn, cung nữ phía dưới đã chuẩn bị sẵn giày để nàng mang vào.
Hai cung nữ khác bưng nước đến cho nàng rửa mặt, trong chậu nước có vài cánh bạch thiên hương trắng toả hương thơm ngát.
Hoạ Y rửa mặt xong liền hỏi đến Lữ Vỹ Kỳ.
Uyển Đồng nhanh chóng bẩm báo hắn đang đứng đợi ngoài cửa, khi nào có việc sai bảo hắn sẽ có mặt.
- Cho hắn vào đây.
Uyển Đồng tròn mắt kinh ngạc, cô không nghe nhầm, lời của chủ tử dẫu không lớn nhưng rất vừa vặn lọt vào tai, ngài là đang chuẩn bị thay xiêm y, cho một tên nam nhân vào phù hợp sao? Uyển Đồng không dám hỏi nhưng bàn chân chôn tại chỗ không nghe lời.
Hoạ Y nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đầy bối rối của Uyển Đồng lên tiếng.
- Còn không nhanh lên.
Uyển Đồng giật mình vội vã tâu "vâng" rồi nhanh chóng đi ra ngoài gọi Lữ Vỹ Kỳ.
Lữ Vỹ Kỳ không thắc mắc Hoàng thượng cho gọi hắn làm gì, chỉ cúi đầu nối gót Uyển Đồng đi vào trong, đến sau lưng thiên tử thì hành lễ.
Hoạ Y lúc này vẫn còn trong y phục đi ngủ, Lữ Vỹ Kỳ hơi khó xử, hắn cúi đầu sâu hơn không dám nhìn lên.
Hoạ Y ngồi bên bàn trang điểm gọi:
- Tới đây chải tóc cho trẫm.
Đám cung nữ cả kinh, Lữ Vỹ Kỳ cũng thế.
Trước nay Hoạ Y luôn rất kén chọn người chạm vào nàng, búi tóc, đánh phấn cho nàng chỉ có Tiểu Châu, hôm nay lại để một tên lai lịch nham nhúa đụng vào Uyển Đồng thấy không xứng.
Lữ Vỹ Kỳ không tiến lên phía trước, cho hắn làm công việc của của cung nữ cũng không sao nhưng hắn là nam nhân, bàn tay này nếu không cầm gươm cũng cầm bút, nếu cầm lược vậy thì phải đợi đến lúc hắn tìm được ý chung nhân rồi chải tóc cho nàng.
Lữ Vỹ Kỳ không muốn thỏa hiệp nhưng mọi người đang đổ dồn ánh mắt nhìn hắn, người trước mặt lại là Hoàng thượng nên không thể không tuân mệnh. Hắn hít một hơi tiến lên phía trước, tránh ánh mắt đụng chạm với long thể, tay cầm lược đúc bằng vàng nhẹ chạm vào mái tóc đen mượt.
Hắn đang làm điều mà vạn nhân ngoài kia ao ước để lấy lòng thánh nhân nhưng hắn lại rất không cam lòng, lại rất xấu hổ.
Tiểu Châu đứng kế bên tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô đã làm công việc này hơn một năm, tay nghề đã thành thạo nhưng mỗi lần cầm lược tay vẫn bất giác run lên một cái.
Hoạ Y thích thú nhìn biểu cảm của hắn trong gương, bàn tay lóng ngóng, mắt tập trung cao độ như đang cầm quân đánh trận. Chẳng hiểu sao nàng lại thấy rất giống bản thân mình ngày còn bé, thường đòi búi tóc cho mẫu phi, bàn tay nhỏ xíu không cầm gọn tóc người, cứ cầm lên rồi tuột xuống.
Tiểu Châu cắn môi hít một hơi thật sâu vào phổi. Cô nhỏ giọng chỉ hắn cách búi tóc sao cho đúng, vài sợi tóc không nghe lời cứ rơi trước trán Hoạ Y.
Tưởng rằng Hoạ Y sẽ nổi giận nhưng nàng vẫn điềm tĩnh ngồi đến khi long mão được đội lên chỉnh tề, mới đứng lên cho Uyển Đồng mặc long bào vào.
Toàn thân Hoạ Y toát lên sự uy nghiêm ngạo nghễ, tầng khí lạnh lùng bao quanh dung nhan xinh đẹp khiến người đối diện phải cúi thấp hơn vài phần. Lúc này Hoạ Y mới lên tiếng:
- Mỗi ngày đến đây búi tóc cho trẫm, ngày mai phải thành thạo.
Lời của nàng nhẹ nhàng lướt qua như gió, Lữ Vỹ Kỳ còn ngơ ngác thì Uyển Đồng liền lên tiếng nhắc nhở:
- Còn không mau tạ ơn Hoàng thượng.
Lữ Vỹ Kỳ quỳ xuống khấu đầu.
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Lúc hắn ngẩng đầu lên thì mọi người đã ra ngoài, Lữ Vỹ Kỳ lơ ngơ nhìn xuống bàn tay mình, mùi bạch thiên hương vẫn thoang thoảng đâu đây khiến hắn như bị mê hoặc. Đến khi Tiểu Châu nhắc nhở hắn mới hoàn hồn.
- Nhanh theo ta xuống Ngự thiện phòng dặn dò món ăn cho Hoàng thượng.
Lữ Vỹ Kỳ cảm xúc hỗn độn, không rõ là gì, cứ cắm đầu xuống đất, đi được một đoạn, hắn lên tiếng hỏi, đây cũng là câu hỏi đầu tiên lúc nhập cung đến giờ.
- Hoàng thượng không dùng bữa sáng sao?
Tiểu Châu không giống như Uyển Đồng, tính cách cô rất hồn nhiên, hơn nữa chủ tử còn không phòng bị với hắn nên cô cũng vui vẻ trả lời:
- Sở thị vệ đã hộ giá người dùng ngự thiện ở Ngự uyển cát rồi, bữa trưa người sẽ về đây, sau này lúc người đang dùng bữa đừng xảy ra sai xót nào, người rất kén ăn.
Lữ Vỹ Kỳ không hỏi gì thêm, hai bàn tay thụt sâu vào tay áo nắm chặt lại.
************
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoạ Y ngự tọa chỉnh tề trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống các đại thần trẻ có, lão có ngay ngắn xếp hàng, điệu bộ cung kính.
- Hôm nay thiết triều, chư vị ái khanh có điều gì muốn bẩm báo?
Thiếu úy Trương Tử Văn, đồng thời cũng là đại phò mã từ trong hàng quan nhị phẩm bước sang một bên.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, hai hôm trước ở cửa ngõ phía bắc phát hiện một tên gián điệp trong quân ngũ, thần đã dùng mọi cực hình nhưng hắn vẫn không khai gì nhưng phát hiện được trên bả vai hắn có một hình xăm chim ưng, chắc chắn là người của Quang Dao quốc. Rất may hắn vẫn chưa gây ra tổn thất nào cho chúng ta.
Sau lớp chuỗi hạt kết trên long mão, quần thần không biết Hoạ Y đang nghĩ gì, tâm tư nàng trước nay đều rất khó đoán nên những kẻ dốc tâm muốn lấy lòng, nịnh bợ đều không thành.
Hoạ Y không bất ngờ khi có gián điệp trong quân ngũ, cũng không lấy làm vui mừng khi bắt được hắn, nàng chỉ thấy thú vị vì người bắt được gian tế lại chính là Trương Tử Văn, kẻ mà từ khi lên ngôi đến giờ nàng luôn muốn loại bỏ nhưng Thái thượng hoàng và đại công chúa bao bọc hắn quá kĩ nên nàng vẫn chưa có cơ hội ra tay.
Thâm tâm Hoạ Y nhìn thấu kẻ mưu mẹo nhưng vẫn tỏ vẻ khen ngợi trước mặt văn võ bá quan.
- Trương thái úy làm rất tốt, lâu nay nhờ có khanh biên giới ta mới được an bình. Thưởng cho khanh năm mươi lượng vàng rồng. Còn về tên gián điệp kia, giải hắn tới biên giới giáp Quang Dao quốc, chém đầu rồi mang thủ cấp tới cho trẫm.
Trương Tử Văn vẫn còn chắp tay hành lễ, nghe Hoạ Y truyền chỉ đôi mắt liền sâu hơn mấy phần. Hắn nắm giữ cấm vệ quân ở biên giới, bắt được gian tế thì hắn phải giải quyết không sai nhưng phải mang thủ cấp từ biên giới lặn lội về kinh để Hoạ Y kiểm tra, nghe qua cũng biết dù hắn lập công vẫn không có được sự tin tưởng của người đứng đầu.
Hoạ Y nhìn điệu bộ phục tùng của Trương Tử Văn ở dưới kia, mắt phượng liền cong lên một đường, muốn lập công trước mặt nàng, phải khôn khéo hơn chút nữa. Tốt nhất là đừng để nàng nhìn thấy vở kịch bề tôi trung thành, hắn diễn dở lắm.
- Các chư vị ái khanh còn việc gì bẩm báo không?
Không khí an tĩnh một lúc, Thứ sử Hàn Canh bước ra diện kiến.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa qua chuyện người vi hành thị sát ở thôn Tam Cúc đã được truyền đi rộng rãi, dân chúng đều rất đồng tình cách người chỉ dạy nhưng…
Dừng một chút Hàn Canh lại nói tiếp:
- Nhưng việc người đưa một tên tội phạm về để hầu cận, theo hạ thần thấy không hợp lòng dân. Khắp nơi bây giờ đều đồn rằng, đại công chúa và nhị công chúa đều đã yên bề gia thất nên người cũng muốn tìm người vui thú gối chăn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play