Tập đoàn Ngụy thị
Ngụy An Dung vừa hay tin dữ liền vội vàng chạy đến tìm Lương Anh Kiệt, một mình chạy lên tầng thượng, cánh cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy hắn ta đang bình thản, vui vẻ hút thuốc, cô tức giận tiến nhanh đến lớn tiếng gọi: “Lương Anh Kiệt!”
“An Dung! Em đến rồi sao? Sao em…” Lương Anh Kiệt chưa nói hết câu thì đã bị Ngụy An Dung tát cho một cái trời giáng, đầu nghiêng sang một bên.
“Lương Anh Kiệt! Anh có còn là con người nữa không hả? Anh âm mưu chiếm Ngụy thị, anh có biết Ngụy thị chính là tâm huyết của ba tôi không hả? Ba của tôi bị anh hại đến mức phải nhập viện cấp cứu còn anh ở đây ung dung, vui vẻ đắc ý hút thuốc, hóng gió, tôi đúng là mắt mù rồi mới yêu anh.” Ngụy An Dung tức giận đến phát khóc, cô tin tưởng, yêu anh ta như thế để rồi kết cục nhận lấy sự phản bội từ anh ta.
Lương Anh Kiệt cố nhịn cơn giận của mình xuống, hiện tại hắn vẫn chưa lấy được An Hoa, tuyệt đối không được trở mặt với Ngụy An Dung, đợi khi nào chiếm được cả tập đoàn An Hoa thì hắn nhất định sẽ cho cô biết tay.
“Tôi và anh ly hôn đi, tôi không muốn sống chung với một kẻ tham lam, ích kỷ như anh nữa.” Ngụy An Dung lau nước mắt, hít sâu một hơi đau đớn nói.
Lương Anh Kiệt nghe đến hai chữ ly hôn liền có phản ứng mạnh, hắn tiến đến gần hai mắt trợn trừng bấu chặt lấy hai bả vai của người con gái đứng trước mặt mình, hắn chỉ cần dùng sức một chút có thể bẻ gãy đôi vai gầy yếu kia: “Ngụy An Dung! Tôi nói cho cô biết cả đời này cô cũng đừng có mong ly hôn với tôi, nếu như cô muốn ly hôn thì cô hãy giao hết cổ phần của tập đoàn An Hoa cho tôi, chỉ cần như thế tôi sẽ cho cô toại nguyện ngay.”
Chát! Ngụy An Dung giận dữ tát mạnh vào mặt của Lương Anh Kiệt, nước mắt chảy dài trên má, trong lòng tràn ngập sự căm hận, đau đớn: “Tại sao anh lại có thể đê tiện đến mức này? Tôi nói cho anh biết cả đời này anh cũng đừng có được An Hoa, nếu như anh dám bức ép tôi thì tôi sẽ nhảy từ trên đây xuống.”
Ngụy An Dung đến gần rồi bước lên thành chắn của sân thượng, ánh mắt đầy phẫn hận, kiên quyết, Lương Anh Kiệt nhếch môi cười lạnh một tiếng, lớn giọng thách thức: “Nhảy đi! Cô có giỏi thì cô cứ nhảy đi, để tôi xem cô có dám nhảy hay không?” Hắn không tin một người chết nhát như Ngụy An Dung lại dám nhảy xuống dưới.
Ngụy An Dung uất hận, cô thật sự không ngờ người đàn ông mà cô yêu thương, đầu ấp tay gối mỗi đêm lại độc ác, vô tình như đến như thế, cô mím môi, hai mắt nhắm chặt, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, Ngụy An Dung dứt khoát nhảy xuống kết liễu đời mình. Lương Anh Kiệt hoảng hốt, kinh sợ chạy đến gần nhìn xuống bên dưới, thấy người con gái xinh đẹp ấy đã nằm dưới đường, máu loang ra khắp nơi, hắn sợ hãi, không thể nào tin được Ngụy An Dung lại dám nhảy xuống, Lương Anh Kiệt ngồi bệt xuống đất run rẩy, hoảng sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Do cô ta tự nhảy xuống không phải tại tôi, không phải tại tôi.”
----------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Từ Phát
Trợ lý kiêm thư ký Tiểu Kim từ bên ngoài bước nhanh vào bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc với dáng vẻ hốt hoảng, đứng trước mặt Từ Khải gấp gáp nói: “Tổng giám đốc! Có chuyện không hay rồi ạ, Ngụy tiểu thư đã tự tử rồi ạ, cô ấy đã nhảy từ trên sân thượng của tập đoàn Ngụy thị xuống dưới.”
“Cậu mới vừa nói cái gì? An Dung bị làm sao? Cậu mau nói lại một lần cho tôi biết, cô ấy bị làm sao?” Từ Khải đứng bật dậy kinh hãi lớn tiếng hỏi, anh không tin, nhất định là bản thân đã nghe lầm rồi, An Dung của anh không bị làm sao hết, nhất định là nghe lầm rồi.
Tiểu Kim thấy tổng giám đốc của mình phản ứng như thế thì không dám lặp lại một lần nữa, chuyện này quả thật là một đả kích rất lớn đối với Từ Khải, Tiểu Kim mặt mày khó coi, báo lại: “Ngụy… Ngụy tiểu thư đã… đã tự tử rồi ạ, cô ấy đã nhảy từ trên sân thượng của tập đoàn Ngụy thị xuống dưới đất.”
Từ Khải vừa nghe xong liền đứng không vững, Tiểu Kim vội bước đến đỡ lấy, anh cố nén sự đau đớn của mình, hai mắt đỏ ngầu hỏi: “Tại sao An Dung lại tự tử? Đang yên đang lành không có lý do gì khiến cho cô ấy phải tự tử cả, chuyện này có liên quan đến Lương Anh Kiệt đúng không?”
Tiểu Kim gật gật đầu, nói: “Nghe nói trước khi Ngụy tiểu thư nhảy lầu tự tử đã có người nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với ai đó trên sân thượng, bởi vì khi đó cô ấy chỉ đứng trên lan can, người xoay lại dáng vẻ trông rất tức giận. Theo tin báo thì chín mươi phần trăm Lương Anh Kiệt có liên quan đến chuyện này, anh ta hiện tại đã chiếm được Ngụy thị rồi, chắc chắn là muốn chiếm cả An Hoa.”
Từ Khải siết chặt bàn tay của mình thành nắm đấm rồi đập mạnh xuống bàn, đôi mắt chứa đầy sự giận dữ, hận không thể giết chết Lương Anh Kiệt. Từ Khải ngồi xuống ghế nhìn sang tấm ảnh đặt trên bàn, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp ấy, trong phút chốc anh cảm thấy cả thế giới đã sụp đổ, cúi đầu bật khóc thành tiếng trong đau đớn.
Ngày hôm sau, Từ Khải đau đớn, âm thầm lặng lẽ đến viếng tang lễ của người con gái mà mình yêu suốt mười bốn năm. Bên trong tang lễ bao trùm một bầu không khí tang thương, tĩnh lặng, người thân của Ngụy An Dung hoàn toàn suy sụp, đổ gục xuống đất. Từ Khải không bước vào bên trong mà chỉ đứng nép ở ngoài cửa nhìn vào, nước mắt cứ rơi xuống lã chã.
Chỉ trong một đêm Tiểu Kim đã cảm thấy tổng giám đốc của mình đã hốc hác đi rất nhiều, hai mắt vừa sưng vừa đỏ, râu cũng không cạo. Từ khi làm việc cho Từ Khải đến tận bây giờ, Tiểu Kim chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Từ Khải, tổng giám đốc của anh đã hoàn toàn suy sụp rồi.
Từ Khải vừa đi thì trong đám tang của Ngụy An Dung đã trở nên náo loạn, Lương Anh Kiệt hoàn toàn không ngờ đến chuyện cô đã lập di chúc từ trước, Ngụy An Dung sớm đã nhận ra mưu đồ của hắn chỉ là không muốn tin mà thôi, cô đã đem An Hoa sang tên cho em trai, cổ phần của Ngụy thị cũng chuyển sang cho ba của mình hơn nữa còn hợp tác với một số cổ đông lâu năm trong Ngụy thị, chỉ cần cô có chuyện gì thì bọn họ sẽ giúp ba của cô lấy lại vị thế ban đầu.
--------------------------------------------------------------------------
Đã hơn chín giờ sáng nhưng vẫn không thấy Từ Khải đi làm, Tiểu Kim lái xe đến biệt thự của Từ Khải, vừa đi vào bên trong đã nhìn thấy một tờ giấy, đó chính là tờ giấy sang lại hết tất cả cổ phần của Từ Khải cho Từ Thanh Vũ và Từ An, cầm một tờ giấy khác lên xem Tiểu Kim bàng hoàng khi biết đó là di chúc, anh kinh hãi, hoảng sợ vội vàng chạy đến mộ phần của Ngụy An Dung, chắc chắn tổng giám đốc của anh đang ở đấy.
Từ Khải ngồi trước mộ phần của Ngụy An Dung, anh mỉm cười sờ lên tấm ảnh trên mộ, nước mắt anh lăn dài trên má, trái tim anh rất đau, đau đến tê tâm phế liệt, giọng nói nghẹn lại chậm rãi cất lên: “An Dung! Đợi anh! Anh đến với em ngay đây, em sẽ không cô đơn đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Mây đen bỗng kéo tới, trời tối sầm lại, rất nhanh mưa đã trút xuống không ngừng, nước mưa hòa cùng nước mắt và máu từ cánh tay của Từ Khải. Đến khi Tiểu Kim chạy đến nơi thì đã nhìn thấy Từ Khải tựa vào mộ phần của Ngụy An Dung, hơi thở đã không còn, trên môi của Từ Khải nở một nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc hiếm thấy.
Không một ai để ý rằng trên bầu trời bỗng xuất hiện một vệt sáng, nó chỉ vụt ngang rồi biến mất ngay lập tức.
-----------------------------------------------------------------------
Tập đoàn An Hoa
Nhân viên trong tập đoàn vừa nhìn thấy Ngụy An Dung đến liền vội đứng nghiêm chỉnh cúi chào, đến khi cô đi xa thì bọn họ mới dám thở mạnh, không biết tại sao từ hôm qua cho đến giờ Ngụy An Dung luôn rất lạnh lùng, đáng sợ khiến cho nhân viên ai nấy đều toát hết mồ hôi hột.
Nhớ lại ngày hôm qua, sau khi phát hiện bản thân của mình đã trọng sinh Ngụy An Dung đã được một phen hoang mang, sửng sốt, cô mất một lúc mới định hình lại được chuyện đang diễn ra, Ngụy An Dung vui mừng vì được ông trời thương xót cho cô sống lại một lần nữa để sửa chữa hết những lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Tập đoàn Từ Phát
Tiểu Kim bước vào phòng làm việc nhìn thấy Từ Khải nằm bất động, lay người mãi vẫn không tỉnh, anh hoảng hốt, vội lấy điện thoại ra định gọi xe cấp cứu thì Từ Khải đột ngột ngồi bật dậy. Từ Khải ngẩn người, nhìn Tiểu Kim ngơ ngác một lúc mới thốt lên: “Tiểu Kim? Cậu cũng chết rồi sao?”
“Hả?” Tiểu Kim mở to hai mắt, hả một tiếng rõ to, khóe môi của anh giật giật vài cái, cất tiếng nói: “Tổng giám đốc! Tôi có làm gì sai thì anh cứ mắng tôi, đừng có trù ẻo tôi như thế chứ.”
Từ Khải hoang mang, đầu óc bỗng trở nên rối bời, không phải anh đã chết rồi sao? Nếu như được cứu thì cũng phải nằm ở bệnh viện chứ, Từ Khải vén tay áo của mình lên xem thì không thấy vết cắt đâu cả. Đã có chuyện gì xảy ra với anh thế? Anh cầm điện thoại lên nhìn ngày tháng năm trên điện thoại thì một phen cả kinh, hoảng hốt, anh quay về ba năm trước sao?
Tiểu Kim nuốt một ngụm nước bọt khi thấy biểu cảm trên gương mặt của Từ Khải, anh khom người khẽ hỏi tổng giám đốc của mình: “Tổng giám đốc! Anh thấy không khỏe chỗ nào sao? Có cần tôi lái xe đưa anh đến bệnh viện kiểm tra không?”
Nhận ra bản thân đã được sống lại, Từ Khải vui sướng cười lớn, lần này anh tuyệt đối không để cho cô phải đau khổ, ủy khuất nữa. Từ Khải đứng dậy tươi cười nói: “Mau lái xe đưa tôi quay về nhà đi.”
Tiểu Kim gật đầu lia lịa, vội vàng đi chuẩn bị xe, anh thật sự không hiểu những gì mà Từ Khải đang làm nhưng có đánh chết anh cũng không dám hỏi, bây giờ tổng giám đốc của anh đã quỷ dị, kì lạ lắm rồi.
Tập đoàn An Hoa
Lương Anh Kiệt mang cơm trưa đến cho Ngụy An Dung vừa đúng lúc cô đã tan họp, một nhân viên bước ra thấy anh đến thì cúi đầu chào hỏi, Lương Anh Kiệt thấy sắc mặt của mọi người đều trông khá khó coi bèn kéo một người lại hỏi: “Có chuyện gì mà mặt của mọi người trông khó coi, nghiêm trọng thế?”
“Không biết hôm nay ai đã chọc giận chủ tịch mà trông chủ tịch rất đáng sợ, nghiêm khắc, khác hẳn với dáng vẻ vui tươi, thoải mái như lúc trước.” Một nhân viên nam trả lời xong thì vội vàng đi ngay.
Nhìn thấy Ngụy An Dung bước ra, Lương Anh Kiệt cười tươi tiến đến nhéo nhẹ má của cô: “Kẻ nào to gan chọc giận bảo bối của anh thế hả? Nói cho anh biết đi, anh giúp em đi trút giận.”
Cô lạnh nhạt gạt tay của Lương Anh Kiệt ra, lãnh đạm đáp: “Không có ai chọc giận tôi cả, anh đột nhiên xuất hiện ở đây là để làm gì thế?”
Lương Anh Kiệt ngơ người, hai mắt mở to hết cỡ khi thấy cô đột ngột đối xử lạnh nhạt với mình, anh giơ hộp cơm lên, miệng vẫn cười tươi rạng rỡ: “Anh mang cơm trưa đến đây cho em, em bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại lạnh nhạt với anh như thế? Anh đã làm sai gì sao? Có gì thì em hãy nói ra để anh còn biết sửa lỗi nữa.”
Ngụy An Dung thật muốn đánh chết gã đàn ông trước mặt mình, cô hận không thể lột cái mặt nạ giả tạo của anh ta xuống: “Lương Anh Kiệt! Chúng ta chia tay đi! Anh đừng có hỏi tôi là anh đã làm gì sai, anh không có làm gì sai cả, sở dĩ tôi chia tay với anh đơn giản là vì không còn yêu anh nữa, một chút cũng không.”
“An Dung! Em bị làm sao thế? Em đừng như vậy, đừng dọa anh, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với em thế? Không phải hôm qua chúng ta còn hẹn hò với nhau rất vui vẻ sao? Sao đột nhiên em lại muốn chia tay? Em nói rõ cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi.” Lương Anh Kiệt bàng hoàng, hoảng loạn, luống cuống nắm tay của Ngụy An Dung hỏi không ngừng. Rốt cuộc là Ngụy An Dung bị làm sao thế? Sao chỉ trong một đêm mà lại hoàn toàn thay đổi, biến thành người khác như thế này? Thay đổi một cách chóng mặt, khiến cho người khác không thể nào thích ứng được.
“Hôm qua thì còn yêu nhưng hôm nay thì không, không còn một chút nào nữa cả, bây giờ mời anh ra khỏi An Hoa nếu anh mà còn không rời khỏi đây thì tôi sẽ cho gọi bảo vệ lên đấy.” Ngụy An Dung hất tay của Lương Anh Kiệt ra, bây giờ đối với anh ta cô chỉ còn thấy ghê tởm, căm ghét, hận không thể giết Lương Anh Kiệt mà thôi.
Lương Anh Kiệt thấy Ngụy An Dung cứng rắn như thế thì chỉ biết rời đi, vừa đi anh ta vừa ngoáy đầu lại nhìn, trong lòng hy vọng cô gọi anh lại nhưng đi đến tận cửa tập đoàn vẫn không có ai gọi lại. Lương Anh Kiệt tức tối quăng hộp cơm vào thùng rác cạnh đó, anh nhất định phải tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra đối với cô, không thể nào có chuyện chỉ trong một đêm mà lại có thể khiến một con người thay đổi nhanh như thế được.
Phạm Bân đứng ở gần đấy chứng kiến hết mọi chuyện, anh ôm chặt tài liệu trong tay, nuốt nước bọt, trong lòng có chút sợ hãi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Chuyện Ngụy An Dung lạnh nhạt nói lời chia tay với Lương Anh Kiệt rất nhanh đã được truyền khắp An Hoa, bây giờ nhân viên gặp cô thì vội chào hỏi rồi chạy đi.
-------------------------------------------------------------------------
Ở biệt thự, Tiểu Kim ngồi ở trên giường thở dài, mặt mày phờ phạc, thấy tổng giám đốc của mình cứ thay đồ liên tục, anh không nhịn được mà thốt lên: “Tổng giám đốc! Anh đã thay tổng cộng hết mười lăm bộ rồi đấy, anh có gương mặt đẹp trai, thân hình tuyệt mỹ như thế này thì mặc đồ nào cũng đẹp trai rạng ngời hết.”
Từ Khải nhìn lại đống đồ vest của mình thì mới nhận ra quả thật là mình đã thay rất nhiều bộ rồi, cuối cùng thì anh quyết định chọn cho mình một bộ vest màu xám, tóc vuốt keo, xịt nước hoa, cảm thấy hoàn mỹ rồi mới bảo Tiểu Kim lái xe đưa đến tập đoàn An Hoa.
Tập đoàn An Hoa
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy Từ Khải bước vào thì khóe môi không tự chủ được mà cau lên, hai mắt sáng rực, bọn họ chưa từng thấy ai đẹp trai như thế này cả. Từ Khải tiến đến cười nhạt, nói: “Tôi đến đây là để gặp chủ tịch của các cô, phiền các cô thông báo giúp tôi một tiếng.”
“Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?” Nhân viên tiếp tân mỉm cười hỏi, thấy anh lắc đầu, hai nhân viên nhìn nhau khó xử, một trong hai người nhân viên cười gượng cất giọng: “Thật ngại quá, nếu như anh không có hẹn trước thì không thể gặp chủ tịch được đâu ạ. An Hoa của chúng tôi trước giờ đều là như thế, bất kể là ai nếu như không có hẹn trước thì không thể gặp chủ tịch, hơn nữa không giấu gì anh hôm nay chủ tịch của tôi tâm trạng không tốt, chúng tôi không dám báo đâu ạ, khả năng rất cao sẽ bị mắng.”
Từ Khải hiểu rõ Ngụy An Dung hơn ai hết, anh cũng không muốn làm khó hai cô nhân viên nhỏ nên xoay người đi ra bên ngoài, bây giờ anh chỉ có thể ngồi ở trong xe chờ đợi Ngụy An Dung tan làm mà thôi.
Vì sợ Ngụy An Dung sẽ đi ra bất cứ lúc nào, Từ Khải luôn ngồi trong xe quan sát, chờ đợi, đói bụng thì có trợ lý đi mua đồ ăn, Tiểu Kim ngồi chờ đến chán nản, nhìn đồng hồ thì cũng đã trễ lắm rồi, nhân viên của An Hoa lần lượt tan làm vậy mà Ngụy An Dung vẫn chưa chịu tan làm, anh nhớ lúc trước cô đâu có cuồng công việc như thế này đâu.
Nhìn thấy Ngụy An Dung lái xe ra, Từ Khải ngồi thẳng người lại vỗ vỗ vai của Tiểu Kim, ra lệnh: “Mau chạy theo cô ấy, đợi đi được một quãng đường thì tông vào xe của An Dung, nhớ là tông nhẹ thôi đấy, cô ấy mà bị thương là cậu chết với tôi.”
Tiểu Kim gật gật đầu, đạp ga chạy theo phía sau của Ngụy An Dung, đợi một lúc thì anh đạp ga tăng tốc rồi tông vào xe của Ngụy An Dung. Cô bị xe phía sau tông khiến cho đầu đập vào vô lăng, xoa xoa đầu của mình, cô từ từ bước xuống xe tiến đến phía đuôi xe kiểm tra, Từ Khải nhanh chóng đi đến, giả vờ có lỗi, luống cuống nói: “Thành thật xin lỗi cô, người của tôi mới tập chạy xe nên mới không cẩn thận va vào xe của cô như thế, tôi không có mang tiền theo bên người hay là bây giờ chúng ta trao đổi số điện thoại, kết bạn với nhau đi, khi quay về nhà tôi sẽ liên lạc với cô để bồi thường mọi chi phí.”
Ngụy An Dung quan sát Từ Khải với vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, cô không ngờ bây giờ lừa đảo lại cao cấp đến mức này, còn thuê hẳn một chiếc xe sang, một bộ vest đắc tiền nữa chứ, rất đầu tư đấy. Cô lấy từ trong túi xách của mình ra một cái thẻ ngân hàng nhét vào tay của Từ Khải: “Mật mã là sáu con số bốn.”
Từ Khải ngơ ngác, hai mắt cứ chớp chớp dõi theo Ngụy An Dung đang chậm rãi lái xe rời đi, anh từ từ xoay đầu như người máy, cất tiếng: “Người gây ra lỗi là chúng ta cơ mà, sao cô ấy lại đưa tiền ch tôi? An Dung nghĩ rằng tôi là kẻ lừa đảo sao? Gương mặt này của tôi trông rất giống một tên lừa đảo?”
Tiểu Kim khẽ gật đầu: “Chín mươi phần trăm là như vậy rồi, nói thật là khi nãy gương mặt của tổng giám đốc thật sự rất giống một kẻ lừa đảo.”
Vẻ mặt của Từ Khải đanh lại, anh trừng mắt, nghiến răng: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu chuyện vết đỏ trên trán của An Dung nữa đấy, tôi đã bảo cậu là phải thật cẩn thận cơ mà.”
Tiểu Kim vốn muốn mở miệng phản bác lại nhưng nghĩ đến tiền lương, tiền thưởng anh nuốt hết mấy lời phản bác vào trong bụng, tổng giám đốc của anh một khi đã động vào tình yêu thì không bao giờ nói lý lẽ gì cả.
Trên đường quay trở về biệt thự, Tiểu Kim thấy tổng giám đốc của mình cứ thở dài, trầm tư suy nghĩ, tìm cách tiếp cận Ngụy An Dung, trong đầu của anh vừa vặn nghĩ ra một cách bèn cất giọng nói: “Tổng giám đốc! Hay là bây giờ tôi thuê người chặn đường Ngụy tiểu thư, giả vờ giở trò lưu manh với cô ấy sau đó thì anh xuất hiện giúp đỡ.”
Từ Khải mở mắt nhìn trợ lý của mình, anh nhếch môi cười một tiếng rồi đáp trả: “Cách đấy với ai thì có thể nhưng đối với An Dung của tôi thì không được đâu, An Dung của tôi có đai đen taekwondo đấy, lúc cô ấy mười bảy tuổi đã từng một chấp bốn, không những thế còn có vô số giải thưởng hầu hết đều là huy chương vàng.”
Tiểu Kim nghe xong thì suýt nữa đã lạng tay lái rồi, khủng bố đến như vậy luôn sao? Đúng như người ta nói hoa hồng đẹp là hoa hồng có gai, nhìn Ngụy An Dung mảnh mai, yếu đuối như vậy lại là người có võ, hơn nữa còn là đai đen, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà.
Nhắc đến chuyện đánh nhau, Từ Khải bất giác nhớ lại chuyện mấy năm về trước, khi đó anh đang cùng bạn thân của mình là Lục Gia Trí đi học về, đang đi trên đường thì bỗng phát hiện có bốn tên lưu manh đang muốn tống tiền và chọc ghẹo Ngụy An Dung, Lục Gia Trí thấy Từ Khải đứng bất động, không chạy đến bảo vệ cũng không hô hoán, chỉ đứng ở đấy như đang xem kịch, Lục Gia Trí không nhịn được bèn hỏi: “Này! An Dung của cậu đang bị người ta chọc ghẹo, bắt nạt đấy, cậu không chạy ra bảo vệ mà đứng như pho tượng vậy?”
Lời nói của Lục Gia Trí vừa dứt thì đã nghe tiếng đánh nhau, Ngụy An Dung chỉ tung vài cú đá đã hạ gục mấy tên lưu manh ấy, Từ Khải mỉm cười, hướng mắt nhìn cô đầy sự ôn nhu, vui vẻ, anh vỗ lên vai của bạn thân mình thích thú lên tiếng: “Sao hả? An Dung của tôi có phải rất ngầu, rất xinh đẹp không?”
Lục Gia Trí đứng hình mất vài giây, nếu như không phải anh biết rõ về thân phận của Ngụy An Dung thì có đánh chết anh cũng không tin cô là thiên kim tiểu thư được mọi người truyền tai nhau rằng cô rất yếu đuối, giống như thủy tinh vậy chỉ cần bất cẩn là có thể vỡ.
Từ Khải đang hồi tưởng về những ký ức đẹp đẽ lúc trước thì bỗng bị tiếng gọi của Tiểu Kim kéo trở về thực tại, Tiểu Kim thấy anh đã hoàn hồn liền nói: “Tổng giám đốc! Nếu như anh không thể tiếp cận bằng những cách đó thì không ấy anh hãy trực tiếp tỏ tình với Ngụy tiểu thư luôn đi ạ, công khai theo đuổi cô ấy, có câu mưa dầm thấm lâu chỉ cần anh kiên trì thì nhất định sẽ thành công thôi.”
Anh gật gù, cảm thấy lời của Tiểu Kim khá đúng, nếu như vậy thì tấn công ngay thôi: “Cậu hãy mau tra xem hiện tại An Dung của tôi đang ở đâu, chúng ta sẽ đến đó ngay.”
“Vâng, tôi cho người tra ngay.” Tiểu Kim nhanh chóng liên lạc với người của mình, chỉ trong thời gian ngắn đã định vị được vị trí của Ngụy An Dung, anh bẻ lái đưa Từ Khải đến nơi đó ngay lập tức.
“À đúng rồi, chuyện tôi giao cho cậu làm cậu đã làm xong chưa?” Từ Khải chợt nhớ đến một chuyện mình đã giao cho Tiểu Kim liền cất tiếng hỏi.
Tiểu Kim gật gật đầu trả lời: “Tôi đã liên lạc với mấy người cấp cao đó rồi ạ, tất cả bọn họ vừa nghe xong đã đồng ý ngay, bọn họ làm sao có thể vì một tập đoàn như Lương thị mà bỏ qua, đắc tội với chúng ta được chứ.”
Từ Khải gật gù hài lòng, tiếp theo anh chỉ cần ngồi đợi Lương Anh Kiệt đến cầu xin, lấy lòng anh thôi, những gì mà Lương Anh Kiệt đã làm với cô anh nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
---------------------------------------------------------------------------
Lương Anh Kiệt đột ngột bị đá trong lòng không cam tâm, anh ta quyết tâm phải tìm ra rốt cuộc đã có chuyện gì mà lại có thể khiến cho một người đang yên đang lành lại thay tính đổi nết như thế. Lương Anh Kiệt gọi điện cho tất cả bạn bè, những người quen biết của Ngụy An Dung để hỏi chuyện nhưng không có một ai biết cả, họ còn vô cùng sửng sốt khi nghe tin cô đề nghị chia tay, vì trước giờ Ngụy An Dung rất yêu Lương Anh Kiệt, sống chết vì anh.
Tây Minh Sa sau khi hay tin thì hẹn cô bạn thân của mình đến quán cà phê vừa uống vừa hỏi chuyện, Ngụy An Dung mới đặt mông ngồi xuống ghế thì đã bị hỏi: “An Dung! Nghe nói cậu đề nghị chia tay với Anh Kiệt sao? Anh Kiệt đã gọi điện hỏi tất cả mọi người xem có ai biết nguyên nhân vì sao không đấy, ai nghe xong cũng đều bất ngờ, bây giờ cậu hãy mau nói rõ cho tớ biết chuyện là như thế nào đi, sao đột ngột chia tay thế?”
“Chả sao cả, chỉ là đột nhiên tớ không còn yêu anh ta nữa nên chia tay thôi, không còn yêu thì buông tay giải thoát cho nhau như vậy sẽ tốt hơn.” Ngụy An Dung nhún vai thản nhiên đáp, không lẽ bây giờ cô nói bản thân mình đã trọng sinh, kiếp trước Lương Anh Kiệt đã đối xử với cô như thế nào sao? Có lẽ cô sẽ bị xem là một kẻ điên rồi đưa cô vào bệnh viện tâm thần mất.
“Cậu đừng có mà xạo, cậu như thế nào tớ là người hiểu rõ nhất, Ngụy An Dung cậu yêu Anh Kiệt muốn chết đi sống lại làm sao có thể chỉ trong một đêm nói hết yêu là hết yêu chứ, cậu hãy thành thật nói cho tớ biết đi.” Tây Minh Sa bĩu môi không tin, cái gì cũng có thể xảy ra chỉ có chuyện Ngụy An Dung mà hết yêu Lương Anh Kiệt là không thể, cô nhất định phải hỏi rõ chuyện kỳ lạ này mới được.
Ngụy An Dung đột nhiên thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm túc nói: “Nếu như tớ nói tớ phát hiện ra Lương Anh Kiệt không hề yêu tớ chỉ yêu tiền của tớ thôi cậu có tin không?”
Tây Minh Sa chớp chớp hai mắt im lặng một lúc rồi gật đầu một cái thật mạnh: “Tin! Tớ tin cậu, trước giờ tớ vẫn luôn tin cậu mà, chỉ cần cậu nói thì chắc chắn là thật, thật không ngờ nhìn bề ngoài cái tên Lương Anh Kiệt đàng hoàng, nho nhã như thế lại là một tên đào mỏ, tham lam như thế.”
Ngụy An Dung có chút bất ngờ khi Tây Minh Sa tin tưởng mình như thế, bạn thân của cô lật mặt cũng nhanh thật mới đây còn gọi tên bây giờ thì gọi cả tên lẫn họ luôn rồi. Tây Minh Sa đột nhiên hai mắt sáng rực đánh vào tay của Ngụy An Dung vài cái, khe khẽ nói: “An Dung! An Dung! Có trai đẹp kìa, đẹp thiệt sự luôn ấy, anh ấy đang đi về phía của mình kìa.”
Ngụy An Dung vừa mới xoay người nhìn thì Từ Khải đã đứng trước mặt của cô, anh bày ra dáng vẻ ủy khuất, đáng thương thốt lên: “Ngụy An Dung! Em hãy chịu trách nhiệm với anh đi chứ.”
“Hả? Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm cái gì chứ? An Dung! Cậu đã làm gì người ta rồi mà người ta chạy tới tận đây bắt cậu chịu trách nhiệm vậy?” Tây Minh Sa ngớ người hả một tiếng rõ to, thấy mình hơi lớn tiếng, cô che miệng khẽ hỏi Ngụy An Dung.
“Làm cái gì là làm cái gì?” Ngụy An Dung đánh nhẹ lên tay của Tây Minh Sa, cau mày đáp lại, cô liếc mắt sang nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt khó gần, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Tại sao anh lại biết tên tôi? Tôi và anh trước giờ vốn không quen biết nhau, anh bảo tôi chịu trách nhiệm với anh là chịu trách nhiệm về cái gì?”
Từ Khải từ từ áp sát mặt của mình lại gần mặt của Ngụy An Dung, hai tay của anh một tay chống ở ghế một tay chống ở bàn, khóe môi nhếch lên cười nhẹ trả lời: “Chịu trách nhiệm vì em cướp mất trái tim của anh rồi, còn về chuyện tại sao anh lại biết tên của em thì em hãy đoán thử xem.”
Cô đẩy mạnh anh ra, nhìn anh với cặp mắt vô cùng chán ghét: “Tôi không rảnh để ngồi đoán đâu, bây giờ tôi không cần biết tại sao anh lại biết tên tôi, chắc là anh đã điều tra hết rồi, muốn tiếp cận tôi, moi tiền tôi đúng không? Số tiền khi nãy tôi đưa cho anh quá ít?”
An Dung của anh nghĩ anh làm như thế là để tiếp cận, moi tiền của cô sao? Trong suy nghĩ của cô anh là người như thế? Từ Khải đứng hình, chưa kịp mở miệng thì Ngụy An Dung đã đứng dậy nói tiếp: “Tôi chỉ muốn làm người bình thường không muốn làm cướp, anh mà mất trái tim thì đã chết từ lâu rồi, không có chuyện đứng ở đây nói mấy lời nhảm nhí với tôi đâu. Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở, anh thả thính, tán tỉnh ai cũng được ngoại trừ tôi, mấy cái đấy vô dụng với tôi.”
Nói hết những lời mình muốn nói, Ngụy An Dung kéo Tây Minh Sa rời đi, Từ Khải đứng chết trân ở đấy, Tiểu Kim tiến đến nhìn mặt của anh rồi thốt lên: “Lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến một cô gái không bị nhan sắc của anh mê hoặc đấy, còn nói anh là kẻ đào mỏ, đúng là một cô gái đặc biệt mà.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play