Chim Hoàng Yến chỉ xinh đẹp... Khi còn có giá trị.
...*****...
Nhà hàng xa hoa rộng lớn toát lên vẻ xinh đẹp lộng lẫy.
Đèn trùm treo cao trên đỉnh đầu phát ra thứ ánh sáng vàng vọt rọi xuống những con người đang ra vào bên dưới.
Phía xa trên sân khấu, người đàn ông nọ hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn vào những phím đàn trắng đen, đôi tay thon dài thoăn thoát lướt đi trên từng phím. Tạo nên âm điệu du dương hoà vào cùng tiếng réo rắt của đàn violin.
Những người có mặt tại nơi đây đều khoác trên mình trang phục đắt tiền, trên môi ánh lên nụ cười gượng, đã vậy ánh mắt còn chứa đầy ẩn ý khó hiểu nhìn nhau.
Tề Hiên ngang hiên ngồi giữa ghế lớn, bên cạnh là cô gái vô cùng xinh đẹp.
Mái tóc đen dài hơi xoăn rũ xuống trước ngực cô, nhưng ánh mắt lại vô hồn, ngay cả một tia sáng cũng không có.
Nhìn cô vừa ưu tư lại trầm lặng, cảm giác không cách nào đến gần nổi.
Cô gái mặc chiếc váy trắng tinh khiết, điểm lên những hạt ngọc lấp lánh tựa sương đêm.
Vẻ đẹp ấy khiến người ta khó có thể dám nhìn thẳng. Chính là vừa bí ẩn vừa mê hoặc.
Tất cả những người có mặt ở đó tuyệt nhiên đều quay đầu đi phía khác, không một ai dám nhìn về phía hai người họ.
Tề Hiên nghiêng đầu nhìn sang bên, giơ tay vuốt ve gương mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Khê! Em thấy thích không?"
Tề Nặc Khê khe khẽ gật đầu, trên môi lập tức hiện ra một nụ cười: "Thích lắm! Anh làm gì em cũng thích."
Nghe đến đây Tề Hiên thấy rất hài lòng, anh cong môi mỉm cười thoả mãn, bàn tay kia đưa đến nắm lấy cằm Tề Nặc Khê càng bóp chặt hơn.
Đến nỗi hai bên má của cô gái cũng vì thế mà hằn lên dấu tay.
Nhưng tuyệt nhiên Tề Nặc Khê vẫn không mở miệng lên tiếng than trách, chỉ im lặng không chút động tĩnh, như thể những chuyện đang diễn ra không hề liên quan một chút đến cô.
Ngay cả cảm giác đau đớn ở má cũng chẳng là gì.
Phía xa có người đến gần, hắn ngang nhiên ngồi xuống ghế cười lớn: "Ay ya! Cuối cùng cũng chịu mang người đến rồi sao? Anh giấu kĩ như thế là sợ người ta lấy mất viên ngọc quý này à?"
Hắn ta đặt ly rượu xuống mặt bàn, nheo mắt nhìn gương mặt của cô gái.
Sau đó đưa tay đến muốn chạm vào gương mặt Tề Nặc Khê, miệng không ngừng thán phục: "Không hổ là vật sủng của Tề tiên sinh. Rất xinh đẹp nha. Nhưng mà, "Hoàng Yến" dù có xinh đẹp đến mấy... Cũng không thể nào giam cầm mãi được. Phải không?
Tề tiên sinh."
Tề Hiên nhìn hắn, thoáng thấy mày Tề Nặc Khê khẽ nhíu thì gầm lên: "Anh bỏ ra."
Hắn ta giật mình, sững sờ nhìn Tề Hiên, ngay lập tức buông cô ra.
Hắn đã nghe danh Tề Hiên từ lâu.
Vài năm trước chỉ mới đến đây lập nghiệp, không ngờ hiện tại đã là ông lớn đè bẹp biết bao thương nhân có tiếng tăm trên thương trường, tài năng cùng thực lực của người này quả thật không thể nào đùa được, càng không thể xem thường.
Không chỉ vậy, ai ai cũng biết một chuyện, Tề tiên sinh đây có một "chim Hoàng Yến" được nuôi trong lồng vàng quý giá.
Dù có thế nào cũng nhất quyết không cho người khác xem.
Vậy mà không ngờ hôm nay lại đem đến đây, ở trước mặt mọi người đều không có ý che giấu.
"Chim Hoàng Yến" mà hắn đang nói đến chính là cô gái kia.
Được Tề Hiên cưng sủng vô điều kiện, yêu chiều hết mực.
Có điều... cô gái ấy có thân phận vô cùng bí ẩn, chưa một ai biết cô đến từ đâu, hay ở bên cạnh Tề Hiên từ lúc nào.
Chỉ biết bên cạnh người đàn ông quyền lực là anh ta vẫn luôn có một cô gái nhỏ theo sau.
Nhưng đó cũng là vì hắn không biết, từng có một nữ bác sĩ điều trị tâm lý cho Tề Hiên đột nhiên biến mất vào nhiều năm trước, bây giờ đã được thay thế bằng cô gái xinh đẹp có tên Tề Nặc Khê ở ngay trước mặt này.
Ngay cả việc, hai người họ vốn dĩ là cùng một người.
.........
Hai năm trước.
Sau khi Tề thị sụp đổ, Tề Chung bị kết án tử hình vì tội giết người cùng buôn bán trái phép.
Toàn bộ tài sản của Tề gia đều bị tịch thu, tài khoản ngân hàng cũng bị đóng băng vĩnh viễn.
Tề Hiên lúc đó thứ còn lại chỉ là bàn tay trắng, ngay cả một xu cũng không có để đi xe công cộng, đến cả chai nước nhỏ càng không mua nổi.
Khoảnh khắc ấy anh đã tuyệt vọng đến mức như phát điên.
Người con gái anh yêu bị cha anh bắt lại uy hiếp, chỉ một chút nữa thôi đã không thể giữ được tính mạng, nhưng đến cuối cùng cô đã được giải thoát, quay về ở bên người cô yêu.
Không có sự hiện diện của Tề Hiên, cuộc sống của Thẩm Thiên Nhạc lại quay về quỹ đạo vốn có của nó, quay về những ngày tháng hạnh phúc biết bao.
Còn người cha đáng kính kia cuối cùng phải hứng chịu những hậu quả do bản thân mình gây ra sau suốt bao năm trời, ông ta phải trả giá cho toàn bộ lỗi lầm của bản thân, vì chính sự điên loạn mất kiểm soát nhất thời ấy.
Tề Hiên lúc đó mang theo tâm trạng hỗn loạn, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng lưu lạc đến một vùng nhỏ. Vậy mà không ngờ gặp lại cô gái từng là bác sĩ điều trị tâm lý cho mình vào ba năm trước.
Cô của hiện tại vẫn không khác lúc trước là bao, chỉ là... tâm tính không được tốt lắm, đã vậy lại ngốc nghếch đến mức khó tin.
Tô Doãn Đình quần áo xộc xệch, thậm chí vài chỗ còn bị rách để lộ cả da thịt trên cơ thể, thân ảnh gầy gò nhơ nhuốc ngồi bên ngã đường tròn mắt nhìn lên Tề Hiên.
Sau đó chỉ nở một nụ cười, hỏi anh là ai? Nhìn bộ dạng của anh rõ ràng còn thảm hại hơn cô rất nhiều.
"Anh tên là gì thế? Người bẩn thỉu quá đi."
Lúc nói ra câu nói ấy, Tô Doãn Đình không hề để ý, đến ngay chính bản thân mình còn khốn khổ hơn cả người đàn ông ngay trước mắt này.
Tề Hiên nghi hoặc nhìn Tô Doãn Đình, không dám tin vào những gì bản thân nhìn thấy: "Cô...? Thật sự không biết tôi là ai?"
Dưới ánh đèn vàng rọi xuống nơi góc phố, Tô Doãn Đình ngẩng đầu ngây ngốc đáp lại: "Chúng ta... đây là lần đầu gặp mặt mà. Không phải sao?"
Vào chính thời điểm đó, bầu trời rộng lớn đầy sao vẽ nên mối nghiệt duyên giữa hai con người. Vẽ nên câu chuyện mà đến mãi sau này dù có muốn quên cũng không cách nào quên nổi.
Nó là khởi đầu cho một màn bi kịch thấm đẫm nước mắt và bi thương đối với một đời người.
.........
Tô Doãn Đình cứ thế như một kẻ ngốc xa vào vòng tay của một tên điên, hơn hết còn tự biến bản thân thành thế thân mà anh mong muốn.
Cho rằng người đàn ông này rất tốt cũng rất yêu thương cô, đón nhận cái tên anh đặt cho mình, đón nhận tình cảm giả dối mà anh thương sót trao cho.
Nào biết được anh đang nhìn mình qua hình ảnh của người khác, từ đầu chí cuối, chỉ có mình cô tự đa tình, mộng tưởng vào thứ tình cảm không thể này.
Dù là trong thân phận Tề Nặc Khê hay Tô Doãn Đình, sau cùng thứ sót lại chỉ có tuyệt vọng lẫn nước mắt.
Chỉ trong một đêm, đã không còn bất kỳ người nào tên là Tô Doãn Đình nữa. Hiện tại chỉ có Tề Nặc Khê, chỉ có duy nhất thế thân hoàn hảo.
.........
Như tên kia đã nói, không thể nào nuôi nhốt "Hoàng Yến" xinh đẹp mãi được. Đến một thời điểm nào đó, nó cũng phải được giải thoát mà thôi.
Và hoá ra... cái chết chính là sự giải thoát cho cô gái ấy.
Giải thoát cho chú chim Hoàng Yến nhỏ bé. Chấm dứt tất cả những nỗi đau cũng như sự ràng buộc một đời.
Giữa lòng thành phố không thấy ánh đèn, tôi đã biến thành một thứ dơ bẩn. Nhưng vốn dĩ... Nó đã bị vấy bẩn ngay từ lúc ban đầu.
...*****...
Vậy là Thẩm Thiên Nhạc đã chính thức ly hôn với Tề Hiên.
Cuộc hôn nhân đó bắt đầu bằng bao thống khổ, kết thúc lại chỉ như vết nhơ trên mảnh vải được giặt sạch, không để lại chút dấu vết nào.
Còn Tô Doãn Đình cô lại phải nằm trong bệnh viện với một mạch máu tụ trong não dù chẳng liên quan một chút nào đến câu chuyện của hai người kia.
Gần đây lúc nào cô cũng cảm thấy đầu đau vô cùng, cảm giác như bị ai đó cầm búa gõ mạnh vào, đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa. Đành phải bỏ thời gian một ngày để đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả nhận lại là tờ giấy xét nghiệm với tụ máu đông trong não.
Nếu không mau chóng phẫu thuật sớm sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng... Đúng là quá nực cười, máu đông sao?
Có nghĩa là cô sẽ không sống được bao lâu nữa.
Lần đó Tề Hiên vì quá nóng giận, cũng không biết mình đã làm ra những việc gì.
Chỉ vì một cái vô tình mà xô ngã Tô Doãn Đình xuống cầu thang. Khiến đầu cô đập mạnh, lúc đó máu chảy ra rất nhiều, loang đỏ cả mặt sàn nhà.
Đến khi quản gia phát hiện thì Tô Doãn Đình đã ngất đi từ lâu vì mất máu quá nhiều, cũng không còn một chút sức lực nào nữa rồi.
Tô Doãn Đình được tức tốc đưa đến bệnh viện. Vết thương cũng được xử lý nhanh chóng, nhưng thứ không thể ngờ đến chính là việc bác sĩ không hề biết rằng chỉ vì lần tổn thương đó, mà hiện tại đã hình thành một tụ máu đông nhỏ trong não của cô.
Sinh mệnh thật sự rất đáng quý... nếu vào thời điểm đó tai ương không ập đến.
Tô Doãn Đình đã có thể bước tiếp trên chặng đường của mình, những nó lại tàn nhẫn cướp đi tất cả, ngay cả chút hy vọng cũng không nhân từ để lại, vậy nên Tô Doãn Đình mới buông xuôi, để mặc bản thân chìm thêm vào bùn lầy.
Mặc dù bác sĩ đã nói hết lời, mong cô mau chóng phẫu thuật.
Nhưng hiện tại kinh tế của cô quả thực không được ổn định. Thế nên cũng sẽ không có bất kỳ cuộc phẫu thuật nào được diễn ra cả.
Tô Doãn Đình nằm viện được vài ngày, cuối cùng cũng được bác sĩ cho xuất viện.
Đầu cô đau như búa bổ, hai mắt cũng mờ dần đi, con đường phía trước trở nên xa xôi, mờ mờ ảo ảo không thấy lối.
Tô Doãn Đình mệt mỏi lấy điện thoại trong túi ra xem, sau đó lại nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Tề Hiên khỏi bệnh rồi? Có lẽ cũng không cần đến mình nữa..." Cô tự lẩm bẩm nói với bản thân mình, nhưng trong lòng lại thầm chua xót.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt không chút huyết sắc.
Cô đứng giữa con đường vắng lặng, âm thầm cảm nhận làn gió lạnh buốt thổi qua, len vào lồng ngực đang cũng đang lạnh dần.
Tô Doãn Đình cất điện thoại vào túi, thở hắt ra một hơi. Bước chân vững vàng tiếp tục bước đi. Thời điểm đó cô đã có cho mình một vài dự tính.
Nếu không làm phẫu thuật thì vẫn còn dư ra ít tiền, nghĩ xem bản thân có nên đi du lịch không nhỉ?
Dù sao suốt mấy năm nay ngày nào cô cũng cắm đầu vào công việc không lấy một ngày nghỉ, bây giờ cũng xem như là cuối đời rồi, phải nghĩ cho bản thân thôi.
Đi qua một ngã rẽ, Tô Doãn Đình thoáng cau mày dừng chân lại.
Một đám đàn ông từ trong con hẻm đi ra. Trên người là những hình xăm ghê tợn, mùi thuốc lá nồng nặc bao trùm khiến cô cảm thấy khó thở vô cùng.
Một tên trong số đó đi lên chắn trước mặt cô, nâng cằm Tô Doãn Đình lên khen ngợi.
"Cô em xinh đẹp này! Có muốn chơi đùa một chút không? Đảm bảo tụi anh sẽ làm em s.ướng đến phát điên thì thôi!"
Tô Doãn Đình lùi lại, cô đẩy tay tên đang bóp mạnh cằm mình ra. Lạnh nhạt nói: "Tránh xa, nếu không muốn tôi báo cảnh sát đến bắt các người vì tội quấy rối."
"Ối ối... Em làm anh đây sợ quá cơ!" Hắn ta liếc mắt, há miệng cười lớn nhưng mặt lại vờ mếu máo sợ sệt, ngay lập tức đám đàn ông còn lại xông lên giữ chặt lấy tay chân Tô Doãn Đình.
Cô có thể nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước bọt đầy kinh tởm. Bọn chúng như con thú hoang điên cuồng, mà Tô Doãn Đình chỉ biết co người như chú chim nhỏ vẫn đang không ngừng run lên bần bật.
Cô bị kéo vào tận sâu trong con hẻm tối, mặc cho sự giẫy giụa vô lực, đám đàn ông động d.ục giở những trò đ.ồi b.ại nhất có thể với một người mang theo căn bệnh sắp ch.ết.
Ngày hôm ấy chính là địa ngục thứ hai trong cuộc đời của một con người.
Tô Doãn Đình sức lực có hạn, vốn không thể đọ được với đám đàn ông lực lưỡng.
Bọn chúng không thương tiếc bịt miệng cô lại, dùng bàn tay dơ bẩn xé rách bộ quần áo đang mặc trên người cô, mặc cho cô kháng cự ra sao vẫn không có ý dừng lại.
Những nụ hôn mang theo hương thuốc lá hạ xuống, những cái chạm từ bàn tay thô ráp lần mò khắp cơ thể, những tiếng cười man rợ vọng ra lấn át cả tiếng khóc đau thương vang lên trong con hẻm vắng không chút ánh đèn.
Tô Doãn Đình cứ thế, từng chút từng chút một bị vấy bẩn... bản thân vào thời điểm đó đã là một thứ vô cùng dơ bẩn.
Cô không có sức kháng cự, cũng không một ai có thể giúp được cô, thứ duy nhất cô có thể làm là trừng mắt nhìn đám đàn ông đó chà đạp mình hết lần này đến lần khác, đến tận lúc tuyệt vọng.
Giữa lòng thành phố đen đặc, cô gái trên người là bộ quần áo rách rưới.
Nước mắt chảy xuống rơi vào mu bàn tay lạnh giá. Thân thể là đầy những vết bầm tím đến đáng sợ, t.inh d.ịch trắng đục nhớp nháp bám đầy trên cơ thể. Nơi nào đó máu đang không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ giữa hai đùi cô.
"Vào thời khắc đó, tôi đã biến thành một thư dơ bẩn, nhưng vốn dĩ... ngay từ đầu nó đã như vậy rồi. Dũng khí để có thể nói ra câu yêu anh ấy cũng biến thành ngọn lửa bị dập tắt."
Những tên đàn ông kia sau khi thỏa mãn cơn d.ục vọng, khi đã dày vò con thú nhỏ đáng thương xong rồi thì cũng th.oả m.ãn rời đi.
Chỉ còn lại thân thể nhơ nhuốc nằm lại, không còn chút động tĩnh.
.........
Tô Doãn Đình bừng tỉnh, trên người là bộ quần áo ngủ gọn gàng.
Người phụ già nheo mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Có phải đau lắm không?"
Lúc đó cô đã khóc, khóc rất nhiều.
Bà ấy hỏi cô có đau lắm không?
Đương nhiên là rất đau, nhưng chỗ đau chính là ở trái tim, vết thương lòng một lần nữa bị chà đạp lên, quá khứ đau đớn không muốn nhớ lại cũng dần hiện lên trong kí ức của cô.
Bà lão già đi ngang qua con hẻm đen tối, thấy có người ở bên trong bị thương thì liền đưa về nhà. Mấy nơi này lúc nào cũng thường xảy ra mấy vụ cưỡng h.iếp.
Cô gái này nhìn thoáng qua là biết không phải ở nơi này. Có lẽ là từ nơi khác đến...
Đôi lúc tôi thấy trái tim mình đau đớn đến mức như bị ai đó bóp nghẹt, đôi lúc lại ngọt ngào như đường mật... Như thế, có phải là bị bệnh rồi không?
...*****...
"Cô ấy tên là gì thế?" Âu Định hơi nghiêng đầu nhìn người con gái trước mặt, tò mò hỏi.
"Có liên quan đến anh?" Tề Hiên mất kiên nhẫn kéo Tề Nặc Khê đứng dậy, bỏ Âu Định ngồi một mình tại nơi đó, một khắc cũng không quay đầu lại.
Bữa tiệc này vốn dành cho giới thượng lưu, những người có mặt đều mang trên mình quyền thế, tiếng tăm ngút trời. Không chỉ trên thương trường mà ngay cả ở thế giới ngầm cũng ngang tàng hung bạo, độc đoan hiểm ác. Chung quy chính là loại người khiến ai cũng phải khiếp sợ không dám đến gần.
Âu Định hắn ban đầu chính là từ bàn tay trắng này mà vươn lên, không chuyện gì là chưa từng trải qua. Có lẽ trong mắt người khác hắn thuộc loại đàn ông chỉ biết cười đùa, cợt nhả. Nhưng sâu bên trong lại là người thâm trầm, lãnh đạm hơn ai hết, hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài hào nhoáng thường thấy của hắn chút nào.
Ai cũng thế thôi, sẽ có những bí mật phải che đậy. Hắn có, Tề Hiên có, ngay cả Tề Nặc Khê cũng có.
Nhưng rồi sau cùng chính Âu Định lại phải tiết lộ bí mật của Tề Nặc Khê với Tề Hiên, bí mật mà Tề Nặc Khê đã cất công che đậy từng ấy năm trời.
Một lần nữa ngọn lửa bùng lên, mạnh mẽ thiêu rụi tất cả mọi thống khổ, đau thương.
Âu Định cầm lấy ly rượu đặt ở bàn lên, khẽ cười khổ một tiếng. Hắn đứng dậy, hướng thẳng về phía đám người chen chúc kia mà đi. Thân hình cao lớn sau cùng hoà vào đám đông, hoàn toàn mất hút.
.........
Bữa tiệc náo nhiệt như vậy nhưng với Tề Nặc Khê cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là những cuộc gặp gỡ giữa người làm kinh doanh, đến uống vài ly rượu nồng, trò truyện vài câu rồi lại như lẽ thường mà rời đi.
Tề Hiên đứng nói chuyện với vài người, cũng không chú ý Tề Nặc Khê đã đi đâu mất từ lúc nào.
Cô theo lối đi nhỏ dẫn lên tầng thượng của toà nhà, rời khỏi nơi đang diễn ra bữa tiệc.
Ánh đèn sáng rực lấp lánh từ các tòa cao ốc chiếu đến rọi lên nửa khuôn mặt xinh đẹp của Tề Nặc Khê, ánh mắt long lanh vô địch thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Gió thổi buốt lạnh, từng đợt, từng đợt phả lên đôi vai gầy đang không ngừng run rẩy.
"Tề tiểu thư, không ở cùng Tề tiên sinh sao?"
Âu Định đặt chân lên bậc thang, tiến về phía Tề Nặc Khê đang đứng, khoé mắt hoa đào hơi nhếch lên, dường như còn có thể thấy được ý cười không rõ ràng trong đó.
Tề Nặc Khê hơi bất ngờ, không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn, sau đó liền dời mắt đi phía khác. Tiếp tục chìm vào thành phố hoa lệ trước mắt từ trên tòa lầu cao.
"Tôi muốn hóng gió một chút, khí lạnh sẽ làm đầu óc con người cảm thấy dễ chịu hơn... Không phải sao?"
Âu Định lại gần, hơi rướn người nhìn xuống, sau lại ngước lên bật cười: "Dễ chịu hơn thật không? Hình như vai Tề tiểu thư đang run lên kìa."
"Dễ chịu lắm!" Tề Nặc Khê vẫn giữ vững câu trả lời của mình đáp lại Âu Định.
Âu Định nhướng mày, nhìn sang Tề Nặc Khê, hỏi: "Không muốn biết tôi tên gì à?"
"Có những thứ cảm thấy không quan trọng, không biết cũng không phải vấn đề."
"Âu Định. Nhớ kĩ, tôi tên là Âu Định!"
Người đàn ông này làm sao vậy, không phải cô đã nói là không muốn biết rồi sao? Vậy mà vẫn cố chấp nói ra?
Tề Nặc Khê cúi thấp đầu xuống, sau đó quay người lại nhìn về phía cầu thang dẫn xuống bên dưới, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tầng sương mỏng trầm mờ, khoé môi cô hơi nhếch lên, lại hỏi một câu không rõ đầu đuôi.
"Âu tiên sinh này, đôi lúc tôi thấy trái tim mình đau đớn đến mức như bị ai đó bóp nghẹt, đôi lúc lại ngọt ngào như đường mật... Có phải như thế, là bị bệnh rồi không?"
Âu Định hoài nghi nhìn người con gái trước mặt, Tề Nặc Khê vươn tay ôm lấy bờ vai gầy của chính mình. Đôi mắt thẫn thờ nhìn lên bầu trời cao rộng đầy sao sáng.
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở lời: "Là bệnh hay không? Chính bản thân cô là người hiểu rõ nhất, còn cần đáp án của tôi sao?"
"Nhưng... Người ta thường nói, người có bệnh không thể nào tự chữa cho chính mình." Vậy tôi chữa cho mình bằng cách nào đây?
"Vậy có thể nhờ đến người khác."
Tề Nặc Khê khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Có thật là có thể nhờ đến người khác không?"
Nếu có thể nhờ đến người khác... Thì thật tốt quá.
.........
Tề Hiên sau khi nói chuyện với vài người, lúc quay lại đã không thấy Tề Nặc Khê đâu, anh cau mày nhìn khắp nơi một lượt. Rõ ràng ban nãy đã dặn dò cô phải ở yên một chỗ, nhất định đừng đi lung tung, thế mà không để ý một chút lại đi đâu mất rồi.
Từ lúc gặp Tề Nặc Khê đến hiện tại, Tề Hiên lại càng nhận ra một điều. Tề Nặc Khê của thời điểm này đã hoàn toàn là một con người khác. Cô không còn là cô gái hay cười, mở miệng ra sẽ nói toàn lời độc địa. Càng không còn minh mẫn như trước nữa.
Anh không có ý điều tra tại sao Tề Nặc Khê lại như vậy, cũng không muốn biết làm gì để cho mất thời gian.
Chỉ cần cô cứ ngốc nghếch như thế, thì Tề Hiên có thể thỏa sức biến cô thành 'cô ấy', như thế mới có thể nhận được trọn vẹn tình cảm mà anh hằng mong muốn.
Tề Hiên thoáng thấy bóng người từ phía cầu thang đi xuống, Tề Nặc Khê đi trước, người theo sau không ai khác vậy mà lại chính là Âu Định.
Hai người bọn họ ở cùng nhau?
Tề Hiên nhanh chân đi đến, vươn tay nắm siết lấy cổ tay của Tề Nặc Khê, khàn giọng hỏi: "Ai cho phép em ở cùng hắn ta?"
"Xin lỗi!" Tề Nặc Khê hơi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Chúng ta có thể quay về được chưa? Em không thấy không thoải mái..."
"Được." Tề Hiên kéo theo Tề Nặc Khê rời đi.
Ra khỏi bữa tiệc, giọng anh liền chùng xuống, gương mặt cũng đầy tức giận ấn mạnh Tề Nặc Khê vào trong xe. Hai tay mất kiểm soát ghì chặt lấy cổ tay cô: "Đúng là không nên đưa em đến đây mà. Sao có thể qua lại với người khác sau lưng tôi thế này? Không phải đã nói là không cho phép sao?"
Tề Nặc Khê từ trong xe hoảng sợ lùi lại, hai vai run lên từng hồi: "Xin lỗi, em... Em muốn đi hóng gió một chút. Không ngờ lại gặp anh ta cũng ở đó..."
"Tình cờ gặp? Không phải là lén đi gặp riêng hắn ta sao?"
"Thật sự không phải!" Giọng nói Tề Nặc Khê nhỏ dần, cô biết Tề Hiên lại tức giận rồi. Nếu anh ấy tức giận, sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
Bộ váy trên người Tề Nặc Khê cứ thế bị xé rách, từng mảng da thịt thâm tím lộ ra ngoài sau lớp vải mỏng.
Tề Hiên đêm nay như con dã thú chà đạp thân thể gầy gò đầy vết thương không chút thương tiếc.
Nơi tư mật bị hành hạ đến mức tứa cả máu tươi đỏ thẫm, nhuộm cả một góc của chiếc váy trắng trên người Tề Nặc Khê.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play