n̸a̸n̸g̸ h̸a̸ d̸o̸ m̸u̸o̸i̸ b̸a̸
Ngày tháng dường như chỉ treo lủng lẳng trên sợi tóc. Em nằm trên giường bệnh, ngẫm nghĩ đến những ngày tháng cùng anh bước vào lễ đường sang trọng ấy, đeo vào tay nhau chiếc nhẫn hẹn thề. Cảm giác hạnh phúc như dâng trào, nhưng nhìn toa thuốc bên cạnh, cảm giác ấy cũng liền trống rỗng đi.
“Này? Em sao đấy? Cứ thẫn thờ thế nhỉ?”
Anh nhìn em, vén lấy mái tóc hờ hững trước mắt kia
“A..! Đừng có động vào tóc em, tránh ra đi!!..”
Phản ứng đó trông lạ, nhưng anh cũng không để tâm mấy. Anh nhìn em, ôm tấm lưng nhỏ kia rồi thủ thỉ
“Sau này em nhất định phải sinh cho anh một đàn con, để nó bù đắp cho ngày tháng anh chăm sóc em”
“Tên chết tiệt, anh đừng có mơ. Em không muốn đẻ, em sợ đau”
Anh cười vì sự ngây thơ của em. Em rõ là vẫn còn quá bé để hiểu được hết mà
“Khi em làm mẹ, em mới hiểu được niềm hạnh phúc của nó. Lúc ấy em sẽ cảm thấy mình cao cả và quý giá đến nhường nào”
Ánh mắt anh vẫn dịu dàng như vậy, chỉ dành cho mỗi mình em, em cảm thấy hạnh phúc, trân trọng quãng thời gian bây giờ. Uớc gì thời gian đừng trôi, hãy để em kìm nén cảm xúc ngay lúc này
Cái ngày em được quyết rằng sinh mạng còn nhỏ nhoi, cũng là cái ngày bộ váy cưới của em được may xong. Nằm trong phòng thở, em nhỏ nhẹ hỏi bác sĩ
“Bác sĩ..Nếu không phiền…anh gửi cái này cho người đàn ông tóc tím nhạt có liên lạc là *********** được chứ..? Tôi nghĩ tôi sẽ không kịp gửi cho anh ấy mất”
“Cô phải lạc quan lên chứ, chúng tôi sẽ gửi cho cậu ta, và cô cũng sẽ sớm xuất viện rồi đi tổ chức tiệc cưới như ước nguyện thôi”
Nụ cười của vị bác sĩ ôn hòa đến nỗi làm em nhớ đến anh. Lệ rơi dài, em không kìm nén được. Em vẫn còn là một đứa nhóc tâm hồn bé nhỏ, mong manh. Em cố gắng vượt qua căn bệnh trong âm thầm, em vỡ òa lúc này
.
.
.
“Cố gắng lên!! Điều hòa nhịp thở..Mau lên..!!”
“Cô ấy ngừng thở rồi..bác sĩ..chúng ta thất bại rồi…”
Vị bác sĩ ôm mặt, sụp xuống
“Không được..Tôi đã hứa nhất định phải cứu cô gái nhỏ kia mà..”
Cửa phòng phẫu thuật như muốn bung ra. Một bóng dáng cao ráo, mái tóc tím nhạt ướt đẫm mồ hôi. Mặt anh như biến sắc, cắt không còn giọt máu
Hài thể em dù đã trở lạnh, nhưng vẻ ngây thơ trong trắng của thiếu nữ tuổi đôi mươi vẫn không phai. Vẫn nụ cười ấy, vẫn đôi môi ấy, anh muốn hôn nó một lần nữa
“Tỉnh dậy đi nào, em đang trêu anh đấy ư? Em còn chưa cho anh một đứa con nào mà con nhóc này? Nhìn xem, váy cưới của em may xong rồi, đúng màu em thích cơ. Anh nấu ăn rồi, anh cõng em về nhé?”
“Cậu chấp nhận sự thật đi…Cô ấy chết rồi, là một cái xác, cậu hiểu chưa??”
Cuộc sống anh như sụp đổ trong phút chốc. Tất cả đã chấm dứt. Người con gái anh yêu mãi mãi dừng lại ở tuổi đôi mươi
“Em còn chưa nấu cho anh ăn..Con ngốc này…Lần này em thắng rồi, em dọa được anh rồi, tỉnh dậy mình đi lên lễ đường, em sẽ là cô dâu đẹp nhất?”
Anh ôm lấy bóng lưng nhỏ của em, anh vỡ òa, khóc như một đứa trẻ trong lòng em. Một cái xác vô tri vô giác, nhưng cảm giác ấm áp ấy vẫn còn mãi
tự nối vô=)