Ting!
Tôi mở tin nhắn lên, người gửi không ai khác là mẹ. Những lời trách móc đầy cả màn hình, bà ấy cho rằng tôi là thằng tồi khi ly hôn với vợ. Tôi thở dài, khóa máy.
Ly hôn- đơn giản là vì không hợp, không thể sống chung. Tôi và cô ấy kết hôn không phải vì yêu đương mặn nồng mà đến, chia ly cũng khá thoải mái, đôi bên tự nguyện thống nhất. Không hiểu vì sao người lớn luôn cố tình không hiểu điều ấy. Đặc biệt là mẹ tôi, bà ấy cho rằng tôi đã phụ bạc con dâu tốt của bà! Rốt cuộc ai mới là con của bà ấy đây?
Trợ lý báo cáo lịch trình nhưng tôi không cách nào tập trung được. Chuyện nhà không yên, tâm trạng nào làm việc đây.
“Sếp ơi, hay em báo lại với bên sếp Nam…”, nhóc trợ lý ngập ngừng, “em thấy sếp không được khỏe…”
Tôi lắc đầu.
Bây giờ nghỉ về nhà cũng không yên với mẹ, thà rằng ở lại công ty. Tôi nói với trợ lý: “Hai giờ chiều, nếu có mẹ tôi đến thì nói tối nay tôi sẽ về giải thích với bà ấy.”
Cậu trợ lý gật đầu: “Vâng. Nếu không còn việc gì nữa, em xin phép ra ngoài làm việc.”
Tôi phẩy phẩy tay ra hiệu cho câu ta ra ngoài.
Còn một mình trong văn phòng, tôi ngả người ra ghế tựa, chán nản xoa đầu.
Tôi, Nguyễn Thanh Khánh, vừa ly hôn vợ vào tháng trước, sau một năm kết hôn.
Nói về cuộc hôn nhân của tôi và vợ, tất cả bắt đầu từ một buổi xem mắt. Khi ấy, tôi đã hơn ba mươi tuổi, sau nhiều năm lông bông không kết quả, quyết định thuận theo mẹ đi xem mắt.
Trước giờ, tôi quen ai, mẹ cũng đều không đồng ý. Mối tình đầu của tôi là mối tình khắc cốt ghi tâm nhất, nhưng mẹ tôi có ác cảm với cô ấy. Chúng tôi chia tay không vui. Cô ấy phát triển sự nghiệp làm diễn viên, còn tôi kinh doanh khởi nghiệp. Gần mười năm trôi qua, cũng có quen vài người, như để quên đi em, nhưng chẳng đi đến đâu. Có thể do mẹ tôi không thích hoặc chính tôi cũng không hẳn là quá yêu người ta!
Vợ của tôi, à không, vợ cũ, nhỏ hơn tôi một tuổi, là giảng viên đại học. Thời điểm xem mắt, vợ tôi đã gần ba mươi, vì bố mẹ hối thúc, không chịu được mới đến gặp mặt. Trùng hợp nhà tôi và cô ấy quen biết, cứ thế hai kẻ xa lạ gặp nhau.
Tôi cũng không rõ vì sao mình kết hôn với cô ấy, chỉ biết lúc mẹ hỏi tôi thấy mối này ra sao, tôi gật đầu nói một câu : “Cũng được!”
Cũng được, chính là phù hợp để sống chung, không có tình cảm. Với tôi, sau nhiều năm, tình đầu vẫn là duy nhất. Nếu không phải cô ấy, cưới ai cũng như nhau, mẹ tôi gật đầu là được.
Một câu nói của tôi, mẹ hớn hở sắm sửa qua nhà gái dạm hỏi cưới xin.
Bố mẹ vợ đồng ý, cô ấy cũng xuôi theo. Tôi có hỏi vợ vì sao đồng ý. Đáp lại chỉ một câu đơn giản: “Bố mẹ chọn chắc chắn là người tốt.”
Tôi cảm thấy mình chả tốt đẹp gì cho lắm. Đối xử với cô ấy không hề dịu dàng,lúc nào cũng lạnh nhạt như thể cô ấy nợ tôi, dù tôi biết vợ cũ chả có lỗi gì, lỗi nằm hết ở tôi, thằng đàn ông đã có vợ vẫn còn tơ tưởng tình cũ. Đôi lúc, để an ủi lương tâm cắn rứt, tôi tự nhủ vợ cũ vốn không hề yêu tôi nên lạnh nhạt ra sao, cô ấy cũng chẳng để tâm.
Và sự thật cũng chứng minh vợ tôi cũng không quan tâm chuyện này lắm. Cô ấy đối xử với tôi như một người bạn chung phòng. Sáng bảy giờ sẽ nấu cơm, chỉ là vài món đơn giản, để lại đồ ăn cho tôi, rồi đi làm. Chiều năm giờ sẽ nhắn tin hỏi tôi có về nhà hay không, nếu tôi trả lời không, khi trở về, chào đón tôi chính là nôi niêu trống trơn, chén bát sạch sẽ. Cô ấy cũng chẳng bao giờ hỏi tôi đi đâu, làm gì, gặp gỡ ai, và tuyệt nhiên cũng sẽ không bao giờ gọi điện giục tôi về nhà. Vợ cũ cho tôi sự tự do tuyệt đối như lúc tôi còn độc thân, và tất nhiên sống, dẫu người tôi lúc trở về có vài vệt son môi hay vương mùi nước hoa nữ cũng chẳng khiến cô ấy bận tâm, hay ghen tuông. Đơn giản, cô ấy không yêu tôi!
Hình dung rõ ràng cuộc sống hôn nhân của tôi một năm qua như sau: Tôi làm chuyện của tôi, cô ấy sẽ làm việc của cô ấy. Chúng tôi ngủ riêng, không ngồi chung mâm cơm và cũng hiếm khi trò chuyện. Cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt đến mức, nhiều lúc tôi quên mất bản thân mình đã có vợ.
Sau khi gặp đối tác, tôi trở về nhà bố mẹ.
Đúng như dự đoán, mẹ mắng tôi sa sả ngay thì thấy tôi vác mặt vào cửa.
Tôi ngồi xuống, im lặng chờ cơn thịnh nộ của mẹ vơi đi.
Mẹ tức giận hỏi tôi: “Có phải con nhỏ kia muốn quay lại nên mày mới nhẫn tâm ly hôn với con dâu tao không?”
Bố tôi đứng bên cạnh bình tĩnh hơn cũng hỏi câu tương tự: “Anh muốn bỏ vợ để theo đuổi cô diễn viên đó?”
Tôi ngước nhìn hai người, bất lực nói: “Chẳng phải cô ấy đã nói việc ly hôn là cô ấy mở miệng trước sao? Con làm gì được? Níu kéo à? Tụi con không con không cái, tiền ai nấy tiêu, không có tài sản chung, con giữ cổ bằng cách nào?”
Đúng vậy, việc ly hôn là do vợ cũ đề nghị.
Một ngày đẹp trời, vợ tôi chìa đơn ly hôn ra rồi nhẹ nhàng bảo: “Ly hôn anh nhé!”
Trở lại một tháng trước, lúc người cũ ngỏ ý muốn nối lại tình xưa, tôi vô cùng vui mừng. Tuy chưa làm gì gọi là…, nhưng quả thật tôi đã cắm sừng vợ cũ, về mặt tư tưởng. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn. Dù sao tình cảm không có, sống như thế, thà rằng chia tay sớm, biết đâu cô ấy sẽ tìm được người tốt hơn, người mà thật lòng yêu cô ấy, chứ không phải cái thằng cả ngày lầm lì không nói chuyện như tôi.
Nhưng tôi chưa kịp làm gì thì cô ấy đã đến gặp tôi, đưa lá đơn đã có sẵn chữ kí của mình, bảo tôi kí vào đi.
Tôi ngoài mặt dửng dưng, trong lòng sửng sốt, hỏi cô ấy lí do.
Vẫn như lúc kết hôn, lí do cô ấy đưa ra hết sức ngắn gọn: Ly hôn sớm bớt đau khổ.
Lúc ấy, không hiểu sao tôi cảm thấy nhói trong tim.
Nhói thì nhói, kí thì vẫn kí!
Kí xong lá đơn, cô ấy không nói nhiều tạm biệt tôi trở về trường, trước khi đi còn bày tỏ dù ly hôn vẫn xem tôi là bạn bè tốt.
Ai cần làm bạn với em! Tôi đâu có thiếu bạn!
Mẹ tôi biết chuyện thì tụi tôi đã chính thức thành người cũ của nhau. Dù con dâu cũ, tức vợ tôi đã giải thích với họ hàng hai bên là chúng tôi chia tay trong hòa bình, việc ly hôn là cô ấy đề nghị, mẹ tôi vẫn kiên quyết cho rằng tôi đã làm chuyện gì có lỗi mới khiến vợ đòi ly hôn.
Hôm đó, mẹ tôi nắm tay vợ cũ rưng rưng nước mắt, hỏi: “Con nói cho mẹ biết, có phải thằng Khánh nhà mẹ ăn hiếp con nên con mới ly hôn không?”
Tôi hơi chột dạ. Ăn hiếp thì tôi không có, chỉ là tôi lạnh nhạt không nói chuyện với cô ấy thôi, mà hình như cô áy cũng chẳng cần.
Vợ cũ nhẹ nhàng đáp: “Anh Khánh tốt lắm ạ, chỉ là tụi con cảm thấy không hợp… Con nghĩ nên ly hôn để trả tự do cho anh ấy. Mẹ đừng trách anh ấy, anh ấy tốt với con lắm, chắc tại duyên nợ tụi con chỉ đến bấy nhiêu thôi mẹ.”
Vừa nói, vợ tôi mắt đỏ hoe, ôm lấy mẹ chồng, đã là mẹ chồng cũ.
Sau khi vợ dọn ra ngoài, tôi bắt đầu chính thức hẹn hò với tình đầu.
Tôi vốn cũng chẳng định công bố sớm chuyện này, chả hiểu sao cánh nhà báo chụp được tôi và tình đầu cùng nhau đi ăn. Lúc chuyện tôi hẹn hò đầy trên mặt báo với diễn viên nổi tiếng, mẹ tôi, lúc bấy giờ mới thật sự bùng nổ. Ngày ba bữa, không gọi thì nhắn tin yêu cầu tôi giải thích rõ ràng, yêu cầu tôi lập tức chia tay vì bà không đồng ý ai khác ngoài vợ cũ là con dâu.
Gia đình tôi hiện tại căng thẳng tột độ. Bố tôi phe trung lập, mẹ tôi và chị tôi phe đối lập, tôi một mình một phe.
Mẹ tôi cầm chổi lông đánh tôi, tức giận hét: “Con Hoài nó có chỗ nào để mày ruồng rẫy nó! Lúc đầu chính mày nói muốn cưới nó, tao với bố mày mới qua bên đó hỏi cưới nó. Cuối cùng thì sao, ở mới một năm, hai đứa ly hôn! Vợ chồng ai không cãi nhau, mày lấy lý do không hợp để kết thúc coi được à, Khánh? Mày vì một đứa con gái khác mà sẵn sàng bỏ con Hoài à?”
Tôi chịu đau, lạnh nhạt đáp: “Đơn cũng kí rồi, con còn có thể làm gì. Hơn nữa, My Lan và con hẹn hò là sau khi con đã ly hôn, về mặt pháp lý, tụi con không có lỗi với Hoài…”
Đúng vậy, ít nhất trên pháp lý tôi không có lỗi với Hoài. Vợ cũ chắc cũng chán việc sống chung với một hòn đá như tôi nên mới ly hôn. Đây là giải thoát cho chúng tôi.
Mẹ tôi bất lực ngồi xuống, không nói gì nữa. Bố tôi ở bên cạnh bây giờ mới lên tiếng: “Anh cũng biết vì sao cô Lan đó chia tay với anh mà, đúng không anh Khánh? Đứa tốt đẹp như con Hoài anh không thích, đứa làm anh tổn thương anh lại một hai muốn quay lại. Nếu anh bây giờ chỉ là một thằng vô danh không có gì trong tay, cô ta liệu có muốn quay lại không?”
Tôi nghẹn lời nhìn bố.
Bố tôi thở dài, nói với mẹ, cũng như nói với tôi: “Ly hôn cũng tốt, tránh để chị Hoài đau khổ về sau. Tôi không nỡ nhìn chị ấy…”
Bố không nói hết câu, nhưng tôi hiểu ông ấy muốn nói gì.
Bố tôi nói: “Anh về đi, tạm thời đừng về thăm chúng tôi. Anh lớn rồi, muốn quen ai, cưới ai, chúng tôi cản không nổi, nhưng con dâu nhà này chúng tôi chỉ công nhận chị Hoài.”
Rời khỏi nhà bố mẹ, tôi đánh xe đến nhà Nam, bạn thân của tôi, thay vì về nhà riêng.
Nam và tôi quen nhau từ hồi còn là mấy thằng trẻ trâu. Sau này tốt nghiệp đại học, hai thằng lại cùng nhau khởi nghiệp. Nói nó là người nhà của tôi cũng không ngoa.
Thằng Nam từng tuổi này vẫn còn lông bông độc thân. Nó quen nhiều cô, nhưng không cô nào bền, cứ dăm bữa nửa tháng lại thay bồ như thay áo. Lúc tôi ghé thăm nó, Nam đang đùa giỡn với cô bồ mới trong biệt thự.
Thấy tôi, nó cười lớn, nói: “Chúc mừng bạn quay lại với người đẹp!”
Tôi tối sầm mặt.
Nam đuổi cô bồ về rồi rót cho tôi ly rượu.
Nam hỏi tôi: “Sao? Cô chú vừa la mày à?”
Tôi trừng mắt nhìn nó.
Nam biết điều, im lặng ngồi xuống. Nó nói: “Thế mày tính sao?”
Tôi nhàn nhạt đáp: “Còn sao nữa?! Ly hôn cũng ly hôn rồi, tao còn có thể làm gì?”
Nam nhìn tôi như thằng thiểu năng.
“Có gì thì sủa nhanh!”, Tôi gắt gỏng, “Tao đến đây không phải để mày nhìn!”
Nam khó khăn mở miệng: “Vấn đề bây giờ là để bố mẹ mày chấp nhận My Lan chứ không phải là việc mày níu kéo với vợ cũ.”
Tôi cũng ngớ người.
“Mày không phải là có…tình cảm với tảng băng kia, đúng không Khánh?”
Rời nhà thằng Nam, tôi càng thêm nặng nề.
Chẳng lẽ tôi không hay không biết thích vợ cũ?
Không! Chắc chắn là do tôi còn áy náy vì một năm qua lạnh nhạt với vợ.
Tấp xe vào lề đường, tôi đập đầu vào vô lăng, cố gắng xua cái suy nghĩ điên rồ trong đầu. Vợ không yêu tôi, tôi không yêu vợ. Vợ tôi ly hôn với tôi, vợ tôi chủ động ly hôn…
Niệm đến lần thứ năm câu: “Vợ không yêu tôi”, ngước đầu lên, tôi bỗng thấy bóng vợ đi bộ lững thững trên đường, bên cạnh có một tên đàn ông. Vợ tôi cười rất tươi với người kia. Trong một năm sống chung, ngoại trừ ngày đám cưới, cô ấy chưa từng cười với tôi một lần. Chưa một lần…
Vợ cũ đi ngược chiều, cô ấy cũng không thấy tôi.
Nhưng qua cửa kính xe hơi, tôi thấy rõ từng biểu cảm sinh động trên khuôn mặt vốn tưởng như bị liệt đơ của vợ.
Khoảnh khắc lúc đó, trôi qua thật chậm, thật chậm. Tim gan tôi thì đã lộn hết ra ngoài, chỉ muốn xông ra, kéo cô vợ cũ lên xe hỏi cho ra lẽ…
Hỏi em ấy có phải vì cái thằng kia mới ly hôn hay không?
Ngay khi nghĩ đến chuyện này, tôi mới giật mình nhận ra mình và em ấy không còn quan hệ gì.
Tôi lấy tư cách gì hỏi em ấy? Chồng cũ? Bạn bè? Nực cười!
Tôi quen được người trong mộng, em ấy cũng sẽ gặp được người mới. Tôi tại sao lại khó chịu khi người ta bên nhau? Chiếm hữu? Từ bao giờ mày tệ đến như thế hả Khánh?
Tôi kí đơn vì muốn giải thoát, không muốn khiến cả hai khó xử, không muốn bản thân mang tiếng bội bạc ngoại tình. Rõ ràng không yêu thế thì vì sao khi thấy em ấy vui vẻ với người đàn ông khác tôi lại khó chịu? Con người thật sự là sinh vật khó hiểu.
Mười phút trôi qua, tôi vẫn ngồi trong xe thẫn thờ.
Trần Ngọc Hoài, sao em lại làm anh phát điên thế này?
Lái xe về đến nhà riêng, tôi mở cửa, vứt chìa khóa xuống salon, đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh ra.
Trống không…
Trước kia, lúc Hoài dọn đến đây ở, cô ấy có thói quen trữ đồ ăn. Tủ lạnh nhà tôi vì thế lúc nào cũng đầy đủ: trái cây, nước ngọt, thực phẩm, gạo… Tôi không thường xuyên ăn ở nhà, nhưng thỉnh thoảng về trễ, muốn kiếm chút gì ăn khuya rồi đi ngủ thì tủ lạnh đều có. Đó là chuyện trước đây, còn bây giờ, khi cô ấy dọn đi, mọi thứ trở về như cũ. Nửa đêm muốn ăn thì chỉ có đặt đồ bên ngoài.
Nhưng hôm nay, tôi cũng chẳng có tâm trạng ăn nữa.
Tôi tắm rửa rồi đi ngủ. Lúc về phòng, đột nhiên lại thấy tấm ảnh tôi chụp chung với vợ cũ để trên tủ đầu giường.
Vợ của tôi rõ ràng đã ba mươi rồi nhưng trông non nớt như mấy đứa nhỏ cấp ba vậy. Cặp kính cận dày, ánh mắt hơi ngơ ngác, mặt mũi thế mà trông rất sáng. Cô ấy không cười, khuôn mặt có hơi lạnh lùng. Tôi nhớ lúc ấy thợ chụp ảnh nói Hoài cười lên nhưng cô ấy nói mình cười không đẹp rồi kiên quyết để mặt lạnh như tiền mà chụp.
Rõ ràng cười lên rất đẹp mà, sao lại không đẹp? Chẳng qua, vì tôi không đáng để nhận được nụ cười ấy thôi. Nếu tôi là người yêu của cô ấy, chắc chắn, cô ấy sẽ cười.
Nhìn sang bên cạnh cô ấy, không ai khác chính là cái thằng chồng cũ, tôi. Tôi cũng không có cười…
Tại sao lúc ấy tôi lại tiếc một nụ cười như vậy?
Rõ ràng mình lạnh nhạt với người ta, làm sao lại mặt dày đi đòi hỏi người ta tươi cười với mình.
Tôi đột nhiên chẳng ngủ nổi nữa, lê dép đi sang phòng của Hoài.
Trước khi cô ấy dọn đến ở nhà tôi, căn phòng này vốn là phòng ngủ cho khách, chỉ có giường ngủ, ngoài ra chẳng có trang trí gì đặc biệt.
Tôi lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.
Căn phòng hệt như lúc đầu. Giống như là một vị khách đến đây ở tạm, khi rời đi cô ấy dọn dẹp sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào. Cô ấy dứt khoát đến đáng sợ, một chút kỉ vật cũng sẽ không lưu lại cho tôi. Lắm lúc tôi cũng tự hỏi có phải cô ấy là người máy được lập trình hay không? Tại sao phải rạch ròi đến mức đó.
Căn phòng không có hơi ấm, lạnh lẽo cũng hệt như cô vợ của tôi vậy!
Tôi ngồi trên giường, vô thức mở ngăn kéo của tủ đầu giường ra. Bên trong có một tấm ảnh.
Là ảnh của tôi!
Tấm ảnh này chụp lúc công ty tôi tổ chức tọa đàm.
Đến hình của tôi, em ấy cũng không thèm cầm đi. Phụ nữ máu lạnh!
Mấy hôm nay My Lan có một bộ phim phải quay nên đang ở phim trường tại Đà Nẵng. Cô ấy không muốn bị làm phiền khi đang quay phim nên tôi tôn trọng cô ấy, cũng không gọi hỏi thăm. Với lại bây giờ đang thời kì nhạy cảm, tôi cũng không muốn mọi chuyện đi quá xa.
Nhưng kì lạ là cô ấy lại đang gọi cho tôi.
Khi hồn tôi còn đang nghĩ chuyện đâu đâu thì My Lan lại gọi đến cho tôi. Không phải gọi thường mà gọi video.
Tôi nghe máy.
ở bên kia, khuôn mặt xinh đẹp của My Lan rạng rỡ, cô ấy nở nụ cười thật tươi và cất giọng ngọt ngào hỏi tôi: “Em nhớ anh quá.”
Giờ phút này tôi cảm thấy thật khó xử.
Lúc kết hôn tơ tưởng tình cũ, lúc quay lại với người cũ thì nhớ thương vợ cũ. Tâm trạng tôi lúc này thật sự rối rắm. Rõ ràng tôi rất mong có thể quay lại với My Lan, nhưng giờ phút này, trước mặt cô ấy, nghe giọng nói ngọt ngào mà mình từng đánh mất, tôi bỗng cảm thấy không rung động như xưa nữa.
Tôi đáp qua loa cho có lệ: “Anh cũng nhớ em.”
My Lan cười khúc khích, dịu dàng nói: “Chủ nhật này em về, anh có rảnh không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy lúc đó, chúng ta hẹn hò nhé.”
Tôi lại gật đầu.
Cuộc nói chuyện sau đó nhạt nhẽo lạ thường. Cô ấy nói, tôi đáp qua loa. Tôi chẳng nhớ nổi mình tắt máy trước hay là cô ấy nữa.
Trằn trọc thao thức lúc này của tôi, không phải hướng đến My Lan. Tôi biết rất rõ, mình rất nhớ tảng đá- Ngọc Hoài.
Từ sau khi ly hôn, trừ lúc tối mới thấy cô ấy đi với người đàn ông khác ra, chưa bao giờ tôi gặp lại cô ấy. Vòng quan hệ của chúng tôi không giống nhau, điều này rất dễ hiểu. Nhưng tôi càng nghĩ càng khó chịu, vì lý gì mà đến một cuộc hỏi điện thoại hỏi thăm cũng chẳng có.
Nghĩ xong, lại cảm thấy bản thân nực cười và đê tiện.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty với quần thâm dưới mắt. Nửa buổi gặp đối tác, trưa dùng cơm với một khách hàng nọ, buổi chiều về công ty họp. Lịch trình dày đặc càng khiến tôi thêm phờ phạc mệt mỏi. Tan làm lúc bảy giờ, tôi lái xe về nhà riêng, tiện đường mua đồ ăn mang về. Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến chuyện ăn xong đi ngủ. Những thứ yêu hận tình thù, áy náy day dứt tạm thời vứt ra sau.
Nhưng có lẽ tôi mơ quá đẹp!
Vừa về nhà, tôi đã thấy cửa mở toang. Vội vàng bước vào, chị gái tôi, đã ngồi sẵn chờ tôi, tiện tay pha thêm ấm trà uống.
“Làm sao chị vào được?”, tôi khó chịu nói, “Em biết chị định nói gì. Về đi!”
Chị Thùy nghiêm sắc mặt, trầm giọng đáp lại: “Mày nên biết chị là chị của mày. Ăn nói cho cẩn thận vào!”
“Tao lấy chìa khóa từ chỗ cô giúp việc của mày.”, Chị Thùy bình thản trả lời, “Tao muốn hỏi mày có bị ngu không mà bỏ vợ.”
Lại nói tôi bỏ vợ! Tôi không bỏ Hoài, là em ấy tự đòi ly hôn. Từ bào giờ ly hôn là lỗi của thằng đàn ông vậy. Tôi thừa nhận tôi có ngoại tình tư tưởng, nhưng nếu cô ấy không đưa đơn ly dị, tôi…
Càng nghĩ càng mâu thuẫn, càng rối rắm, càng bực minh!
Thấy tôi không trả lời, chị Thùy tiếp tục nói: “Mày câm à! Trả lời tao đi.”
“Chị chẳng có quyền gì trong chuyện này cả!”, tôi bực dọc cãi lại, “Chị thậm chí còn không lập gia đình, chị làm sao hiểu cái gì là hôn nhân. Chị hai, ly hôn là chuyện chúng em cùng thống nhất do chính Hoài đề nghị. Chị và mẹ có thể thôi đưa hết mọi tội lỗi lên đầu em được không. Em thừa nhận em không quan tâm nhiều đến cô ấy. Em cũng không chối việc mình mới ly hôn hơn tháng đã qua lại với tình cũ. Nhưng em chưa từng làm chuyện ngoại tình có lỗi với Hoài. Hôn nhân của em và Hoài không phải vì người thứ ba gì hết. Chúng em đơn giản là…”
Không có tình cảm!
Nhưng bốn chữ này tôi không thể nói!
Càng lúc càng rõ ràng chuyện tôi có tình cảm với vợ cũ. Không thể nào chối bỏ được.
Đối diện nhìn thẳng tôi, chị hai cực kì bình thản. Chị chậm rãi bỏ ly trà xuống, đẩy giọng kính rồi hỏi: “Nói xong chưa? Tới tao hỏi mày…”
Dường như với chị, chuyện áp bức bắt bẻ tôi luôn là cái gì đó rất đơn giản. Trong mắt chị, lời tôi nói ra bé như hạt cát, không đáng quan tâm.
“Để tao đoán thử xem, mày tính nói mày và con bé Hoài không có tình cảm, đúng không? Thế sao mày không sủa hết ra! Tao hỏi mày : Mày có bao giờ nghĩ vì sao con bé tự động đề nghị ly dị với mày không, Khánh? Tại sao lúc đó mày không hỏi rõ lý do rồi mới kí đơn? Hay lúc đó, mày mong muốn cuộc hôn nhân này chấm dứt để quay về với con My Lan? Mày có từng bao giờ thấu hiểu con bé Hoài chưa?”
Thùy rời khỏi nhà em trai trong tâm trạng bực bội khó chịu.
Lớn rồi, muốn phản rồi!
Thùy biết em trai mình nói đúng. Cô không có quyền can thiệp vào hôn nhân của hai đứa chúng nó nhưng cả cô và mẹ không muốn mất một cô em dâu, con dâu tốt như Hoài: hiền lành, ngoan ngoãn, nghề nghiệp ổn định, gia đình gia giáo.
Từ trước đến nay, Thùy luôn dùng lý lẽ để đàn áp thằng em trai ngốc, nhưng hôm nay, cô có cảm giác mình đang cãi cùn.
Như Khánh nói, việc để Hoài sống với một người không có tình cảm với mình là hủy đi cuộc đời của con bé. Thằng em trai ngốc lạnh nhạt với con bé cả năm trời, có lẽ Hoài cũng chẳng chịu nổi nữa. Hôn nhân không có tiếng nói, không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết nhất định sẽ ly hôn.
Thùy có chửi em trai: "Nếu không có tình cảm, mày còn cưới nó, làm lở giở đời nó. Khánh, mày đừng mồm nói như bản thân mày vô tội vậy. Mày không ngoại tình, nhưng mày lạnh nhạt với nó. Nếu nó tự viết đơn ly dị, thì cũng là do mày ép nó."
Đáp lại là ánh nhìn mệt mỏi của Khánh nhìn cô: "Đúng rồi, em rất tệ. Nhưng hơn ba mươi tuổi, ngày nào cũng bị hối thúc kết hôn, em không phải như chị."
Thùy xoa xoa đầu, khoác áo blouse lên rồi đi ra khỏi phòng.
Chuyện thằng em với con bé Hoài coi như đã không còn hi vọng. Cô sẽ không can thiệp hay hùa theo mẹ nữa, chỉ có điều, nó muốn qua lại với con bé diễn viên kia lại là chuyện khác. Nếu nó tìm được người tốt, cô sẽ ủng hộ, còn nếu kiên quyết qua lại với con nhỏ kia, thì bước qua xác chị rồi tính tiếp!
"Bệnh nhân Trần Thị Lan phòng số năm sao rồi?"
Văn Khiêm từ sau đi đến vỗ vai cô hỏi.
Thùy nhẹ nhàng trả lời: "Tình trạng ổn định, tiếp xúc tốt, theo dõi thêm một ngày nữa là có thể xuất viện."
Văn Khiêm gật đầu, cũng không hề kiên dè mà xoa đầu cô, rồi nói: "Tối nay có trực không, anh em mình đi ăn? Anh khao!"
"Em không trực, nhưng bận ngủ rồi.", Thùy nhẹ nhàng nói, cùng lúc gỡ bàn tay đang vò đầu cô ra, mặt không biến sắc mà nhắc nhở, "Đừng có vò đầu em."
Ở khoa Ngoại Thận- Tiết niệu, không ai không biết bác Thùy và bác Khiêm là bạn thân. Thân thiết đến mức lúc trước mấy chị điều dưỡng trong khoa còn cho rằng hai người sắp kết hôn đến nơi. Nhưng đã hơn mười năm, cả hai vẫn độc thân, cũng chẳng tiến triển gì hơn ngoài cái danh bạn bè.
Khiêm choàng vai cô, nhưng bị Thùy đẩy ra.
"Đi ăn lẩu, ăn nướng, uống trà sữa. Thùy, anh mời đó, đi với anh!"
Thùy đẩy người cao hơn mình cả cái đầu rồi lầm bầm: "Để yên cho em đi khám bệnh, người ta nhìn kìa."
"Thùy, đi với anh đi..."
"Anh kiếm bạn gái đi chung đi."
Nụ cười trên khuôn mặt của Khiêm cứng lại.
Thùy không để ý, vẫn tiếp tục rảo bước, miệng nói tiếp:"Cũng gần bốn mươi rồi, nên lập gia đình đình đi. Lúc đó em hứa sẽ đi mừng cưới anh thật lớn..."
Khiêm yên lặng, đi theo Thùy một đoạn rồi đi vào phòng bệnh số 3.
Quen nhau gần hai mươi năm, chờ người gần hai mươi năm, cuối cùng sợ rằng không phải là câu: Em thích anh.
Năm nay, anh đã ba mươi tám. Gặp nhau khi mới mười tám đôi mươi, đến bây giờ sắp bốn mươi, sợ rằng tình cảm này anh sắp phải buông bỏ không đợi được nữa. Giữa Thùy và anh, không biết là ai ngốc hơn ai?
Một người yêu nhưng không chịu nói, một người lại như khúc gỗ không hiểu không hay.
Thăm bệnh xong, Khiêm cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi đến rủ Thùy ăn cơm chung.
"Chiều nay anh có ca mổ đúng không?"
Thùy vừa ăn, vừa nói.
Như một thói quen, Khiêm thó đũa lấy đi mấy miếng đậu, thứ mà Thùy cực ghét, bỏ vào phần cơm của mình.
"Ừ. Chiều nay, em cũng có một ca đúng không?"
"Một ca mổ lấy sỏi thận. Anh hình như là sỏi kẹp niệu đạo?"
Khiêm gật đầu, gắp bỏ cho cô quả trứng.
Thùy như có như không đột nhiên nói: "Tối nay, mổ xong rồi mình đi ăn đi. Em muốn ăn lẩu, quán cũ."
Khiêm ngớ người nhìn cô.
Hiếm khi mới thấy bác Thùy cười. Cô nói: "Ăn đi, nhìn gì! Tối nay anh khao đúng không? Thế em trả tiền nước nhé!"
Ăn xong, hai anh em việc ai người nấy làm.
Mổ xong,Thùy về phòng trực ngồi nghỉ.
Reng!
Thùy mệt mỏi không thèm liếc nhìn tên, ấn nghe máy. Giọng đầu dây bên kia rất hốt hoảng: "Chị Thùy, bố em...chị ơi..."
Nghe giọng nói, Thùy đứng phắt dậy.
"Hoài! Có chuyện gì? Bố em làm sao?"
Đầu dây bên kia có tiếng nấc, dường như Hoài không giữ nổi được bình tĩnh. Đúng lúc này, điều dưỡng đi vào thông báo với cô:" Bác Thùy, trưởng khoa gọi chị đi hội chẩn cho bệnh nhân mới vào khoa cấp cứu."
Linh cảm như trỗi dậy, Thùy hỏi: " Cô có biết tên bệnh nhân mới vào không?"
Điều dưỡng trả lời: "Hình như là Trần Văn Dương."
Cùng lúc này, đầu dây bên kia vang lên: " Chị ơi, bố em nhập viện rồi!"
Thùy khoác vội áo blouse, bước ra cửa, vừa đi vừa nói qua điện thoại vài câu trấn an: "Không sao, đừng hoảng. Bây giờ chị đi hội chẩn cho bố em, lát nữa chị em gặp nhau."
"Chị ơi, em sợ lắm!"
"Đừng sợ, chuyện đâu còn có đó!"
Cúp máy, cô rảo bước càng nhanh. Đi ngang qua hành lang, cô bắt gặp Khiêm cũng đang tất tưởi đi thật nhanh.
" Tối nay không thể đi ăn rồi.", Khiêm nói, Đa chấn thương."
Thùy gật đầu.
.
.
.
.
Bệnh nhân được đưa vào phòng mổ. Từ sáu giờ tối cho đến một giờ sáng hôm sau, ca mổ hoàn thành.
Thùy vứt găng tay, rửa ráy mặt mũi sau đó ra ngoài. Trên băng ghế bệnh nhân là một cô gái đang gục mặt khóc nức nở.
"Xong rồi, không khóc nữa. Bác tạm thời qua cơn nguy hiểm, cần theo dõi thêm."
Thùy ngồi xuống vỗ vỗ vai Hoài. Còn Hoài thì mếu máo như đứa trẻ.
Khiêm đi ra sau, thấy cảnh này...
Người quen của Thùy sao?, Khiêm thầm nghĩ rồi đi đến chào hỏi.
"Ca mổ thành công, cô không cần phải lo lắng."
Nói xong, còn véo nhẹ vai áo của Thùy, ánh mắt ra ý hỏi: "Em quen à?"
Thùy gật đầu. Cô quay sang nói Hoài: " Tối này chị ở lại đâu, em cứ về nhà nghỉ, mai vào thăm bác sau."
Hoài nói: "Chị mổ mệt rồi, em không sao! Chị..."
Thùy ngắt lời: "Nghe lời chị, đi về nghỉ, mai vào. Đổ ra đấy lại khổ bác gái. Nhìn em đi, đầu xù tóc rối, mặt mũi sưng húp lên, chỗ nào giống giảng viên. Về nghỉ ngơi lấy lại sức, mai vào chăm bố."
Hoài do dự rồi gật đầu: "V...âng."
" Em cảm ơn chị", Rồi quay sang phía Khiêm, "Cảm ơn bác sĩ."
"Trách nhiệm của chúng tôi."
Chào chị Thùy và bác sĩ nam kia xong, Hoài mệt mỏi bước ra về. Cô dừng lại ở một góc gần căn tin bệnh viện, gọi điện về cho mẹ.
"Sao rồi con? Mẹ gọi cả trăm cuộc sao không nghe máy? Bố sao rồi con?"
Đầu dây bên kia, mẹ của cô gần như đã khóc đến lạc giọng.
Hoài hít một hơi sâu, cố tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể, trả lời mẹ: "Dạ, bố ổn rồi mẹ. Không sao hết, chị Thùy nói theo dõi thêm sau mổ. Giờ chỉ chờ bố tỉnh nữa thôi mẹ."
"Cảm ơn Trời, Phật!", nghe ra từ đầu dây bên kia, mẹ của cô đã khóc, "Giờ con về nghỉ ngơi, mẹ vào chăm bố. Về nghỉ mai còn đi dạy."
"Chị Thùy...", ngập ngừng một lát cô nói tiếp, "Con ở lại chăm bố, con viết đơn xin phép mai nghỉ rồi. Chiều mai mẹ hẳn vào viện."
Nói rồi cô cúp máy.
Hoài quay ngược trở lại, gặp ngay Khiêm đang đi xuống căn tin mua đồ ăn.
"Không phải nói cô về nghỉ ngơi rồi sao?", Khiêm hỏi, " Yên tâm đi, bé Thùy nhà tôi rất có trách nhiệm."
Hoài nhìn vị bác sĩ có phần cợt nhả này, rồi đáp: " Đấy là bố của tôi. Bác sĩ có thấy ai để bố ruột nằm trong viện rồi về nhà ngủ không. Tôi không làm được."
Chị bán hàng đưa đồ ăn cho Khiêm, anh cười nói vài câu rồi thanh toán, đoạn nói một câu bân quơ với Hoài: "Cứng đầu thiệt."
Cả hai cùng chung đường, đi về khoa Ngoại Thận-Tiết niệu. Vừa đi, Khiêm vừa hỏi: "Cô là gì của Thùy?"
Không mặn mà cho lắm, Hoài đáp cho có lệ: "Người quen."
"Người quen?", Khiêm nói, "Đương nhiên tôi biết chứ. Như tôi với em ấy cũng là người quen, quen biết từ lúc còn trẻ. Nhưng cô với cô ấy là quen như thế nào? Tình chị em?"
Nói xong, còn nghiêm túc chặn trước mặt cô.
Hoài tức đến bật cười nhìn gã bác sĩ dở hơi này.
Cô nghiêm sắc mặt lại, đáp: "Quan hệ giữa tôi và chị ấy không cần thiết phải nói với anh!"
"Cô không nói cũng được, nhưng tôi nhắc nhở cô: Tôi và Thùy quen biết từ lúc còn học y, cô đừng hòng cướp cô ấy..."
Chưa nói xong, Hoài đã cắt lời Khiêm: " Chị Thùy là chị chồng cũ của tôi. Anh tránh ra đi."
Nói xong câu này, ánh mắt Hoài trở nên buồn bã.
Vừa buồn vừa tức cười, ông bác sĩ này thích thầm chị Thùy, thậm chí còn ghen bóng ghen gió với cô.
Khiêm giãn nét mặt ra, tự nhận thấy mình đã vô duyên, liền ấp úng nói: "Xin lỗi... Tôi..."
Hoài thở dài, xua xua tay, cười khổ:"Lỗi phải gì! Về khoa."
Hoài rảo bước thật nhanh, cố kìm nén cảm xúc tiêu cực cũng như những giọt nước mắt sắp chực trào.
Ly hôn rồi, còn dây dưa với nhà chồng. Nhưng mà lúc khó khăn như này, ngoài trừ chị Thùy, cô chẳng còn biết trông cậy vào ai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play