Cơn mưa lớn cứ đổ xuống ào ạt tạo nên cho con người ta cái cảm giác lạnh lẽo buốt giá. Cô gái với gương mặt ngũ quan tinh xảo cũng bị mưa làm cho ướt hết cả người trông vô cùng nhếch nhác. Cô đứng run rẩy trên sân thượng với nét mặt sợ hãi, run vì lạnh nhưng sợ là vì người trước mặt.
" Đường Y Na, cô không thể tiếp tục sống nữa. "
Cô gái đối diện Y Na trên tay cầm con dao sắt nhọn cứ từ từ tiến đến dồn cô vào con đường cùng không thể lùi thêm được nữa.
" Cát Cát, sao cô phải làm như vậy ? "
Trần Cát Cát như một người điên, cầm con dao chỉa vào cô rồi mắng xối xả.
" Tại sao lúc nào cô cũng được đóng chính còn tôi thì mãi là vai phụ đi theo phía sau ? Cô bước vào phim trường được người người quan tâm còn tôi thì chẳng ai để ý. Người hâm mộ thích cô, tặng quà cho cô còn tôi thì lại chẳng có gì. Tại sao lúc nào tôi cũng phải thua thiệt cô ? Tại sao ? "
Bao nhiêu chất chứa đè nén trong lòng Trần Cát Cát hôm nay mới được thẳng thắng nói ra. Bởi cô ta đã quyết từ hôm nay sẽ không để người tên Đường Y Na tồn tại nữa.
Y Na lắc đầu, cô không ngờ bạn diễn của mình lại đối xử với mình như vậy.
" Không Cát Cát, sao cô lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy ? "
" Y Na, hãy chết đi. Chỉ khi cô chết tôi mới có thể thực sự tỏa sáng "
Đường Y Na sợ hãi, cô cứ lùi bước tránh né mũi dao sắt nhọn của Cát Cát. Miệng liên tục nói
" Không, không Cát Cát, đừng mà...đừng...aaaa"
Y Na trượt gót giày rồi từ sân thượng rơi xuống sau đó chết ngay tức khắc. Những người đi đường túa nhau xem nhưng không ai dám lại gần. Trần Cát Cát từ trên sân thượng nhìn xuống vô cùng hả dạ, cô ta bật cười lớn tiếng rồi quay gót rời đi miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi. "
...
Tại phòng cấp cứu, bác sĩ y tá vào ra liên tục, người truyền máu, người thì cho bệnh nhân thở oxi rồi kích tim. Mặc dù đã cố gắng nhưng sau đó ở máy đo nhịp tim phát một tràng tiếng tít tít tít rồi một đường thẳng chạy dài, bệnh nhân đã chết, bác sĩ không thể cứu sống được cô ấy.
Trời dù đã khuya nhưng tại phòng chủ tịch của TA Entertainment vẫn còn sáng đèn. Hình ảnh người đàn ông ngoài 30 với gương mặt lạnh lùng góc cạnh, ánh mắt sắt lẹm đang tập trung với màn hình máy tính bàn tay không ngừng gõ phím lạch cạch.
Trong tiếng mưa lách tách vô cùng yên tĩnh bỗng tiếng chuông điện thoại làm phá vỡ ngang bầu không khí. Người đàn ông khẽ nhấc điện thoại lên, anh giọng nói trầm lắng.
" Chuyện gì ? "
Đầu dây bên kia giọng nói có chút gấp gáp
" Tề tổng, Y Na chết rồi. "
Anh chỉ khẽ nhíu mày một cái
" Chết rồi ? "
" Dạ phải, cảnh sát phát hiện cô ấy chết do chấn thương vùng đầu bởi rơi từ sân thượng của phim trường xuống. "
Bên ngoài phòng bỗng có tiếng gõ cửa, ở đây anh vẫn chưa nghe điện thoại xong, anh lớn tiếng nói vọng ra
" Vào đi "
Một thanh niên vội vàng bước vào, sắc mặt khó coi, anh thở hì hục.
" Tề Tổng, phu nhân chết rồi. Cô ấy lên cơn đau tim, sau khi được người làm đưa đến bệnh viện vào phòng cấp cứu không bao lâu thì chết rồi "
" Cao Hi Văn chết rồi ? "
Anh nghĩ ngợi điều gì đó rồi nhếch một bên môi.
" Mấy người phụ nữ này là muốn thay phiên nhau chết hay sao ? "
Người thanh niên kia nuốt nước bọt
" Vậy...vậy chúng ta có đến bệnh viện xem phu nhân hay không ? Ông Tề cũng đã đến đó rồi. "
Anh đứng dậy bước ra khỏi ghế khẽ lắc đầu vươn vai cho đỡ mỏi. Gương mặt anh không chút cảm xúc cầm lấy chiếc áo treo sau ghế rồi mặc vào.
" Đi thôi, đi đến bệnh viện xem cô ngốc đó chết thế nào. Kẻo ông tôi lại than phiền trách mắng. "
...
Về phần Y Na, sau khi bị Cát Cát hại chết cô cảm thấy linh hồn của bản thân cứ đi vất vưởng khắp nơi, đột nhiên một vầng sáng trắng lớn xuất hiện hút cô vào đó. Y Na nhìn khắp nơi xung quanh rồi thấy bản thân đang ở một nơi vô cùng lạnh lẽo. Trước mặt cô là chiếc băng ca trên đó bị trùm một tấm vải trắng.
" Đây là nhà xác sao ? Mình...sao mình lại ở đây ? Còn người nằm đó là ai ? "
" Là tôi "
Một cô gái dáng vẻ tiều tụy đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Nhưng trông cô ấy cứ lập lòe hư ảo, Y Na vô cùng khó hiểu.
" Cô...cô là "
" Tôi tên Cao Hi Văn, thân xác nằm đó chính là của tôi "
Cô nhìn cô ấy rồi nhìn lại thân xác trên băng ca, đây rốt cuộc là loại chuyện gì vậy ?
" Tại sao tôi lại ở đây ? "
" Y Na, thật trùng hợp chúng ta chết cùng ngày cùng giờ. Cô...sau này cô làm ơn hãy tiếp tục sống cuộc sống của tôi. Hy vọng cô thay tôi đối tốt với Tề Ân, tôi chưa bao giờ dám bộc lộ tình cảm của mình cho anh ấy biết. Y Na, trăm sự nhờ cô, thân xác này tôi giao lại cho cô.
Nói rồi cô gái kia cũng dần tan biết đi, Y Na chưa hiểu cơ sự gì rồi vầng sáng lớn kia lại tiếp tục một lần nữa xuất hiện. Cô bị hút vào trong đó rồi...rồi không còn biết gì cả.
Tề Ân theo trợ lý của mình là Hoàng Thạch lái xe vào bệnh viện. Mặc dù biết tin người chết là vợ mình nhưng từ vẻ mặt của của anh không có gì gọi là đau buồn cả. Anh bình thản ngã người ngồi trên xe vắt chéo chân nghe nhạc.
Cao Hi Văn sống hay chết đối với anh thực chất đối với anh cũng chẳng có gì quan trọng. Hai người cưới nhau cũng là do sự bắt ép của ông nội Tề Ân - Tề Tứ. Cao Hi Văn là con gái của một người bạn làm ăn của ông, người bạn kia chết để lại Hi Văn một mình, sợ cô ấy khờ khạo lại có bệnh trong người sẽ bị người khác lừa gạt nên mới nhờ Tề Tứ nuôi dưỡng. Ông rất yêu quý Hi Văn nên mới quyết định để cô gả vào Tề gia cho cháu trai mình là Tề Ân. Lúc đầu anh cũng phản đối kịch liệt lắm nhưng đợt đó công ty của anh cũng chỉ mới phát triển cần có sợ hỗ trợ của ông nội nên anh mới quyết định lấy Cao Hi Văn.
Cuộc sống hai người bọn họ vốn chẳng có gì giống cuộc sống hôn nhân. Anh và cô mỗi người một phòng, cả năm trời chung sống dưới mái nhà nhưng số lần nói chuyện với nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cũng vì thế Hi Văn thường xuyên bị người làm trong nhà ức hiếp, cô cũng chẳng dám nói lại với anh. Ai mà biết được Tề Ân lạnh lùng vô cảm như thế mà cũng được Hi Văn đem lòng thầm yêu có điều cô chưa bao giờ thổ lộ điều đó cũng không dám thổ lộ điều đó với anh. Cho đến lúc chết cũng tự mình ôm theo tình cảm đó.
Tề Ân thì ngược lại, đối với anh Cao Hi Văn cũng chỉ là một người dưng nước lã, anh không có tình cảm với cô thì dù Hi Văn có chết đối với anh cũng chẳng ảnh hưởng gì. Ngược lại anh còn cảm thấy có chút thoải mái khi không còn ai ràng buộc nữa.
...
Dừng xe lại trước cổng bệnh viện, Tề Ân bình thản sải bước vào trong. Hoàng Thạch vẫn luôn kè kè bên cạnh dẫn đường cho anh.
Tề Tứ ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, ông nhìn thân xác đứa con dâu xấu số bằng nét mặt buồn rầu. Một người phụ nữ lớn tuổi khác đến an ủi ông.
" Lão gia, ông như vậy thiếu phu nhân dưới suối vàng cũng không yên lòng đâu "
Ông lấy tay che miệng, che đi đôi môi như đang muốn mếu máo của mình, mắt ông rưng rưng.
" Từ quản gia bà nói coi Hi Văn nó sao lại khổ như vậy ? Mẹ mất sớm rồi ba cũng mất, nó cũng chỉ mới từng tuổi này cũng đã ra đi. "
" Con người sống chết có số chúng ta không thể cưỡng cầu đâu lão gia. "
*Cạch, tiếng cửa phòng đẩy vào. Hoàng Thạch đứng ở bên ngoài chờ để anh một mình vào trong. Tề Ân đứng tựa người vào tường khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc.
Tề Tứ cầm lấy cây gậy gỗ, ông đứng dậy đi đến gần Tề Ân rồi dùng cây đập thật mạnh vào chân anh.
" Thằng nhãi con, sao bây giờ mới chịu đến ? Lúc Hi Văn ở trong phòng phẫu thuật ta đã cho người gọi con đến đây biết bao lần. Bây giờ nó chết rồi con mới vác mặt đến đây. Con làm chồng người ta kiểu gì vậy ? "
Đã chết rồi còn gây phiền phức cho anh, Tề Ân bao nhiêu khó chịu bộc lộ hết ra mặt.
" Cao Hi Văn chết cũng đã chết rồi, ông muốn con phải làm sao ? Gọi cô ta sống dậy ? "
Tề Tứ tức đến nó không nên lời, thật không ngờ đứa cháu trai này của ông lại vô cảm như vậy.
" Hi Văn nó có sống lại thì nhất định rất căm thù con, từ lúc kết hôn đến giờ đã hơn 4 năm rồi con có đối xử với nó tử tế ngày nào chưa ? "
Tề Ân nhếch một bên miệng
" Căm thù ? Con cũng mong cô ta căm thù con đó, nhưng mà...không như vậy. "
Trước mặt anh Cao Hi Văn lúc nào cũng bày ra bộ mặt sợ sệt, e dè chẳng khác chi đám người làm trong nhà làm anh chán ghét.
Từ trên băng ca, bên dưới tấm vải trắng kia đột nhiên có gì đó đang động đậy. Cao Hi Văn ngồi bật dậy, nét mặt tái nhợt uể oải cô lấy tay vỗ nhẹ vào đầu, cô nói khẽ.
" Sao mà, đầu mình đau như vậy ? "
" Lão...lão gia...phu nhân...phu nhân cô ấy sống lại rồi kia "
Từ quản gia sợ đến nói năng lắp bắp, bà ấy run rẩy nhìn người trước mặt, người vừa bước từ quỷ môn quan trở về.
Lúc đầu Tề Tứ chỉ lo mắng đứa cháu của mình cho đến khi ông quay người lại thì bắt gặp cảnh tượng khiến ông còn không dám tin vào mắt mình.
" Hi...Hi Văn, con sống lại rồi sao ? "
Tề Ân cũng không dám tin vào những gì mình đang thấy, Cao Hi Văn đã chết được một quãng thời gian lại đột nhiên sống lại. Rốt cuộc điều quỷ quái gì đang xảy ra ?
Hi Văn nhìn đám người trước mặt mình cô trợn to mắt khi bắt gặp Tề Ân và Tề Tứ.
" Tề tổng ? Ông Tề ? "
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy ? Tề Ân chính là chủ tịch của công ty chủ quản cô đây mà, bình thường Chỉ khi có dịp quan trọng cô mới gặp anh.
Hi Văn nhìn khó xung quanh, căn phòng này hình như có chút quen thuộc, cô đã gặp nó ở đâu rồi ? Cô chỉ nhớ sau khi quay phim xong thì trở về khách sạn, tối hôm đó nhận được cuộc gọi của Cát Cát bảo cô đến sân thượng của phim trường, tiếp đó...tiếp đó cô bị Trần Cát Cát hại rơi từ tầng thượng của phim trường xuống rồi chết ngay tức khắc. Đến đây cô mới trợn to mắt nhớ ra hết mọi chuyện, cô nét mặt hoang mang.
" Mình...mình chết rồi mà. "
Tề Tứ ban đầu nhìn cô ông có chút hoảng loạn nhưng sau đó lại mừng đến hai mắt rưng rưng. Đi đến bên cạnh Hi Văn cầm tay cô.
" Hi Văn, con...con sống lại rồi, đúng là kỳ tích. "
Ông loay hoay nhìn xung quanh rồi nói với Từ Tâm
" Quản gia Từ, mau...mau gọi bác sĩ đến xem cho Hi Văn...mau lên "
" Vâng, tôi rõ rồi "
Những người này sao lại hành động kỳ lạ như vậy khiến cho cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hi Văn ngơ ngác nhìn khắp nơi, Tề Tứ nắm lấy tay cô mừng đến muốn rơi lệ.
" Hi Văn, con vẫn còn sống, con chưa chết ta vui lắm "
Tề Tứ đang làm gì vậy ? Cô không hiểu tại sao ông lại có những hành động kỳ quặc như thế.
" Ông Tề, ông là đang... "
Bỗng nhiên Hi Văn khựng lại
[ Giọng nói của mình, tại sao giọng nói của mình lại lạ như thế ? ]
Tề Tứ im lặng một lát, ông nhìn lại đứa cháu dâu của mình
" Hi Văn sao con gọi ta xa lạ như vậy ? Lúc trước con toàn kêu ta là ông nội bây giờ sao lại gọi là ông Tề rồi ? "
Cô đôi môi mấp máy
" Ông nội ? Tôi gọi ông là ông nội sao ? "
Tề Ân im lặng quan sát một cô một hồi lâu rồi mới lên tiếng nói
" Cao Hi Văn "
Thấy anh ta nhìn mình chằm chằm cô mới nhận ra Tề Ân vừa gọi mình.
" Tề tổng, anh gọi tôi sao ? "
Cách xưng hô của cô nghe thật kỳ quặc, Tề Ân nhíu chặt hàng lông mày lại với nhau.
[ Cao Hi Văn sao lại gọi mình là Tề tổng ? ]
Lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, anh hỏi tiếp
" Không gọi cô thì gọi ai, cô không biết tên của chính mình à ? "
" Tất nhiên tôi biết, tôi chính là Đường... "
Chưa nói hết câu thì bác sĩ y tá liền thay phiên nhau kéo vào phòng. Tề Tứ kéo tay bác sĩ
" Mau, bác sĩ mau xem cháu dâu tôi thế nào rồi. "
Ai nấy đều vô cùng sững sốt, trước giờ họ chưa từng bắt gặp trường hợp nào kỳ lạ như vậy, người chết còn có thể sống lại sao ?
Vị bác sĩ lớn tuổi ở đó lấy hết sức bình tĩnh mà nói chuyện với Tề Tứ
" Ông Tề, hơn 30 năm làm nghề tôi chưa bao giờ thấy trường hợp nào giống như thiếu phu nhân đây, rõ ràng lúc ở trên bàn phẫu thuật cô ấy đã không qua khỏi, nhịp tim cũng dừng rồi mà. Sao còn có loại chuyện như thế xảy ra chứ ? "
Từ Tâm lên tiếng tường trình lại
" Lúc nãy thiếu phu nhân bỗng nhiên ngồi bật dậy làm cho lão gia và tôi đều giật mình theo. "
Vị bác sĩ nhìn Hi Văn vẫn đang yên lặng ngồi trên băng ca quan sát, mấy y tá đều rất sợ núp sau lưng ông ấy.
" Bây giờ như vầy, tôi sẽ kiểm tra lại tình hình của thiếu phu nhân xem thế nào rồi báo lại cho mọi người sau. "
Tất cả các bác sĩ lâu năm trong bệnh viện đều tụ họp lại xem tình hình của cô. Họ đẩy Hi Văn đến một căn phòng có rất nhiều máy móc, họ kiểm tra từng bộ phận trên cơ thể của cô rồi xác định Hi Văn hoàn toàn còn sống, các cơ quan trên cơ thể vẫn hoạt động vô cùng bình thường.
Cửa phòng mở ra, Tề Ân và Tề Tứ đã đợi bên ngoài từ bao giờ, khi thấy cửa phòng mở ra liền vội tới hỏi thăm bác sĩ về tình hình của cô.
" Bác sĩ...cháu dâu tôi nó... "
Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang ra
" Ông Tề, tôi thật sự không thể giải thích được vì sao thiếu phu nhân lại đột nhiên tỉnh lại, nhưng theo quan sát thì tình hình sức khỏe của cô ấy hoàn toàn bình thường. Với lại cả cái chứng bệnh suy tim hình như cũng không còn nữa. "
Tề Tứ vui mừng bộc lộ rõ ra mặt
" Nhất định là Hi Văn nó ở hiền gặp lành cho nên ông trời mới không nỡ để nó chết. "
Ngước mắt lên cao ông chắp tay lại
" Tôi phải đến chùa để cúng trả lễ, đúng rồi bác sĩ bây giờ Hi Văn nó có thể về nhà chưa ? "
" Bởi vì vừa phẫu thuật xong, chúng tôi vẫn chưa xác định rõ tình hình cô ấy thế nào, vẫn là nên ở lại bệnh viện quan sát vài ngày xem sao ? "
Ông gật đầu, khuôn mặt bộc lộ sự hạnh phúc
" Được được, tôi biết rồi. "
Nói xong vị bác sĩ kia liền rời đi, Tề Tứ nhìn sang đứa cháu trai của mình đang đứng yên lặng từ nãy đến giờ.
" Con đó, mau vào trong thăm con bé. Mấy ngày ở lại bệnh viện này con phải thường xuyên đến thăm Hi Văn, nếu nó mà có mệnh hệ gì ta hỏi tội con. "
" Ông nội... "
" Không nói nhiều, mau vào trong đi "
Tề Ân chép miệng rồi đẩy cửa phòng bước vào trong. Tề Tứ gật đầu vui vẻ hài lòng.
Lúc anh bước vào trong chỉ thấy Hi Văn một mình ngồi tỉnh bơ trên chiếc giường trắng, cô đang cố gắng suy nghĩ điều gì đó.
Tề Ân thở hắt ra, anh nhìn cô rồi thẳng thắn nói
" Cao Hi Văn, có phải cô thông đồng với ông nội bày ra trò giả chết này hay không ? Hai người đang muốn làm gì "
Hi Văn nhướng ánh mắt lên nhìn anh
" Giả chết ? Chết còn có thể giả sao ? "
[ Rõ ràng cô bị Trần Cát Cát hại chết còn dám nói là giả. ]
Anh nhếch mép
" Chết đi sống lại, cô xem tôi là kẻ ngốc hả ? Lúc trước cô là một kẻ khờ khạo bây giờ giả vờ hết nổi rồi hả "
Hi Văn tức tối, cô đứng dậy chống nạnh trỏ vào mặt anh.
" Tề Ân, anh đừng tưởng bản thân là cấp trên của tôi thì muốn nói gì là nói. Tôi còn không biết tại sao bản thân lại ở cái nơi quỷ quái như vậy. Còn nữa, anh cứ Hi Văn Hi Văn cái gì, tôi không biết ai là Hi Văn hết. "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play