Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

『Bách Hợp』 Hạ Tiểu Thư Đêm Nay Lại Muốn Trốn?

Chapter 1: Chê tiền sao ?

Màn đêm buông xuống
Nơi thượng hải đông đúc
Đêm nay đầy sao, thật đẹp đẽ
Bên trong một quán Bar
Bạch Nhất Phẩm
Bạch Nhất Phẩm
Đừng quá buồn như thế chứ !
Bạch Nhất Phẩm
Bạch Nhất Phẩm
Chúng ta vẫn có thể trả thù mà...
Tống Gia
Tống Gia
Hoàng tổng nay lại buồn phiền nhiều tâm sự rồi
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*cười/ thật đáng buồn cười và ghê tởm mẹ tôi chưa qua đời đầy 1 tháng
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
hắn ta đã liền kết hôn với con ả đấy
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Thậm chí đã vụng trộm với ả một năm qua
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
Ngày mai cậu định đến hay thế nào ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Đến sao ? tại sao tớ phải đến đấy thật dơ bẩn và bẩn thỉu ! /tức giận/
Tống Gia
Tống Gia
cậu muốn mua xăng chứ ?
Tống Gia
Tống Gia
nó phù hợp cho lễ cưới của cha cậu đấy tớ bonus thêm bật lửa
Bạch Nhất Phẩm
Bạch Nhất Phẩm
Hahahha ý kiến hay đấy Tống Gia
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/* cười lớn/ đúng vậy, tôi phải phá nát cái lễ cưới đấy tôi phải bắt họ đền mạng cho mẹ tôi !
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
thôi bình tĩnh nào, cậu uống nhiều quá đấy Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
tớ phải uống cho thật say, phải thật say
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
haiz !
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
cậu thật giống năm xưa
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
hử?
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
cậu quên cô ấy rồi nhỉ ?
Tống Gia
Tống Gia
Cô ta sao, bây giờ còn không dám về thượng hải rồi
Bạch Nhất Phẩm
Bạch Nhất Phẩm
đúng vậy tốt nhất là quên ả đi
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
đã 3 năm trước rồi, tớ cũng chẳng muốn nhớ nữa nên đừng nhắc đến /Trầm xuống/
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
tớ không nhắc đến cô ta, nhưng lúc cô ta bỏ đi cậu cũng vậy, điên cuồng, ngày nào cũng uống rượu
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
ukm! lúc đấy tớ thật ngốc
...
22h
mọi người đã say mềm
Bạch Nhất Phẩm
Bạch Nhất Phẩm
này đừng có quậy nữa coi!!!
Tống Gia
Tống Gia
bỏ ra tớ không say, bỏ tớ ra / Cầm chai rượu uống lấy uống để/
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
dìu cậu ta về nhanh đi, cậu ta say đến mất trí rồi 💢
Tống Gia
Tống Gia
êyyyyy, thả ra cậu làm trò gì vậy !!!
Bạch Nhất Phẩm Vác xác Tống gia về
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
rồi cậu không định nghỉ đây một đêm sao, cậu cũng uống nhiều đấy Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Không cần đâu, tớ còn việc phải làm cho ngày mai, một ngày quan trọng vô cùng...
Lục Vĩ Nhi
Lục Vĩ Nhi
Thế về cẩn thận đấy, Tạm biệt
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Tạm Biệt!
Bên Ngoài
Một chiếcBugatti La Voiture Noire độc nhất thế giới trị giá 18 triệu USD Màu đen bóng
Dạ Thiên liền bước lên chiếc xe đắt đỏ mà phóng nhanh trên đường
những người ngoài đường nhìn thấy phải ngơ ngác mà nhìn theo chiếc xe đắt giá đấy!
...
Dạ Thiên đầy tâm sự, cô phóng nhanh hết mức có thể, trong lòng cô dường như đang bị đè nặng lên
mắt cô có chút rưng rưng, cô xót xa cho mẹ cô...
Đến Ngã tư, Dạ Thiên nhìn vào một quán Coffee ở góc ngã tư ...
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Mình vào đấy uống một ly cà phê cho tỉnh táo nhỉ ?
Dạ thiên bước vào quán coffee đang dọn dẹp đóng cửa
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Xin chào ? có lẽ tôi đến trễ quá nhỉ ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Dạ, không sao đâu ạ, quán cũng chưa đóng cửa ạ
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*Trên người chị ấy nồng nặc mùi cồn thật đấy
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị uống gì ạ ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Một ly coffee sữa thôi...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Vâng,chị ngồi đợi ạ...!
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
ukm
Nguyệt Nhi liền bước vào trong
Xong, Nàng bước ra ngoài cộng thêm một ly nước gừng nóng hổi...
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
hử, tôi không gọi thứ này
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Do em thấy chị có mùi rượu trên người, đã thế chị còn lái xe, nên em lấy thêm nước gừng nó giải rượu rất tốt ạ !
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị đừng lo cái này free ạ !
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/cười mỉm/ Cảm ơn, cô thật chu đáo
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em cảm ơn ạ, chị dùng nước đi ạ
Nguyệt Nhi quay đi tiếp tục lau dọn bàn
Nàng không rằng chỉ là một hành động nhỏ đã khiến cô rơi mắt xanh của Dạ Thiên
Dạ Thiên vừa uống ly nước gừng mắt không ngừng nhìn ngắm nàng !
Uống xong, cô đặt một xấp tiền dưới ly nước gừng rồi bỏ ra ngoài xe
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*Cái gì vậy...?/ngạc nhiên/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*trước đến nay tiền tip mình chưa thấy nhiều đến mức này
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*không thể là tiền tip được chắc chị ấy để quên thôi
Nàng chạy ra ngoài thì, chiếc xe của Dạ Thiên đã phóng nhanh đi
Nàng hoang mang không biết nên làm gì với đống tiền này, phải chi nàng có thể trả lời !
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*Mình nên làm gì với đống tiền này nhỉ, hay là mình giữ lại có gì chị ấy nhớ lại sẽ quay lại tìm
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*nhưng giờ quán đóng cửa mất rồi, đành phải giữ để mai chị ấy đến thì trả... mong chị ấy sẽ đến nếu không mình sẽ đưa cho cảnh sát
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
ơ...là chị ấy !!!
Thì ra Dạ Thiên không về nhà ngay, cô bây giờ đầy tâm trạng và phiền muộn, chẳng muốn về cái nơi được gọi là nhà nhưng lạnh lẽo vô cùng ấy
Dạ Thiên ngồi thẫn thờ trên băng ghế lạnh, mà ngẫm nghĩ về cuộc đời
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Này chị ơi !!/ chạy lại /
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
hử ? là cô ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
lúc nãy chị để quên tiền này /vừa nói vừa móc trong túi ra/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
hử quên tiền ? tôi tặng cho cô đấy, không thấy tờ giấy nhỏ đặt dưới cốc coffee sao ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
hả hả ??? giấy á ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
hình như có tờ giấy, nhưng em quên mất chỉ chút ý đến xấp tiền/ nhớ lại/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Nhưng mà em trả chị nè, mau lấy đi /Đưa ra/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Đã bảo là tặng cô mà /tức giận /
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Nhưng em không lấy đâu, chị giữ lại đi?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Hử, sao không giữ lại tiêu xài /Ngạc nhiên, lần đầu cô nghe người không cần tiền/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
không cần đâu ạ, em biết làm ra tiền rất khó em không dám nhận số tiền lớn này, chị giữ lấy mà dùng đây là tiền của chị mà !/vui vẻ/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*mình đang mơ sao, một người bình thường lại chế tiền,cô ta là tiên rớt từ trời xuống hay sao mà không ham tiền*
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
* Nhưng cũng thú vị thật*
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/cười/ được nếu cô muốn trả vậy thì...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
???

Chapter 2 : Tôi nhớ Mẹ

Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Thế tôi muốn dùng số tiền này để thuê một phòng ngủ tại nhà cô /*mỉm cười đắc ý/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
à thế là chị muốn thuê phòng đúng không ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Đúng vậy, thế nào ? hay nhiêu đây không đủ ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
không phải, thật sự là dư luôn đấy !
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Thế thì tốt lên xe đi tôi đưa cô về nhà
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
em không cần đâu, em đi xe bus được rồi
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
thế làm sao tôi biết nhà em ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
à... nhỉ
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
mau lên xe!
Nguyệt Nhi nhìn chiếc xe như muốn lấy hai mắt ra lau rồi gắn vào lại
lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy một chiếc xe ngầu và đẹp thế
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*chiếc xe này hẳn đắt vô cùng
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Còn đứng đó làm gì mau qua bên kia vào xe nhanh đi bên ngoài lạnh lắm
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
vâng...
Nàng nhẹ nhàng ngồi lên xe chiếc xe đẹp vô cùng, bên trong ánh đèn ấm áp, nội thất sang trọng màu đỏ bắt mắt!
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị này...
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
hử ? / Đạp ga/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*giật mình chiếc xe này nhanh thế
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị tên gì thế ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
...
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Tôi Họ Hoàng
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Tên...Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Còn cô ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em là Hạ Nguyệt Nhi ạ ! chị cứ gọi em là Hạ Nhi cũng được
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Hạ Nhi sao ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Thế đường nào đến nhà Hạ Nhi hả ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Quên mất, chị cứ đi thẳng đến ngã ba thì rẽ trái...
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
ukm
...
Trên đường về, nàng đăm đăm nhìn khung cảnh, lần đầu tiên nàng được đi trên một con xe sang trọng thế này
nhưng cũng buồn chán, nàng quay mặt nhìn Dạ thiên
một nữ nhân mặt một bộ Vest đen kèm áo khoác ngoài đến gối, lịch lãm vô cùng
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*Chị ấy sao lại không muốn về nhà của chỉ nhỉ ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*Hay do giận ba mẹ, nhìn chị ấy thật sự không vui vẻ gì, khuôn mặt lạnh lẽo quá
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*Chắc chị ấy có tâm sự...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị có chuyện gì buồn ạ ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
hử?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em thấy chị đang có tâm sự thì phải ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Sao cô biết ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Nhìn chị không được vui vẻ gì, Ánh mắt rất vô hồn, nên em nghĩ chị đang có chuyện gì đó
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Thế có liên quan đến cô không?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Có chứ !
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/Ngạc nhiên/ liên quan gì ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Thì chị là bạn em, em phải là người bạn tốt biết lắng nghe tâm sự của bạn mình nè
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
với lại nhìn chị không vui em cũng khó chịu lắm / ngây thơ/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*Cười lớn, không nhịn được cười/ Đây là lần đầu tiên tôi nghe một người nói mấy câu như thế đấy !
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em nói đúng mà !! sao chị cười /Đỏ mặt /
Dừng xe
Chiếc xe sang đậu trước một khách sạn xa hoa 5 sao
Dạ Thiên đang ngơ ngác
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Nếu nhà cô ta là cái khách sạn này thì sao cô ta đi làm phục vụ nhỉ ?.....
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em cảm ơn chị đã cho em đi nhờ xe ạ/ cuối đầu /
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Giờ chị cầm tiền vào khách sạn ở đi ạ /Lễ phép/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
hả ?/Hoang Mang/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Tạm Biệt chị, Em vào nhà đây !
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Hả?/Hoang mang x2/
Hạ Nhi quay mặt bỏ đi trước sự ngơ ngác của Dạ Thiên
Dạ Thiên còn tưởng cô vào Khách sạn...
Hạ Nhi liền đánh lái sang bên phải có một ngôi nhà nhỏ bị kẹp giữa hai toà nhà cao tầng
*Chả khác gì bánh mì kẹp :^)*
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Này !/đuổi theo /
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Dạ ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Tôi thuê phòng ở nhà cô mà ? sao cô lại bỏ tôi trước khách sạn ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Dạ ? Nhà em gần Khách sạn mà, chứ chị định ngủ ở đâu ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Ức chế với cô gái này quá
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/Nói lớn/ NGỦ TRONG PHÒNG CÔ !
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Hảaaaaaa?/ Hoang mang/
...
Sau một hồi nói qua nói lại
Dạ Thiên cũng vào được nhà Hạ Nhi
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Nhà gì mà không bằng cái nhà Vệ sinh ở nhà mình*
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*bé xíu thế vẫn ở được sao ?*/Được rồi thế tối nay tôi sẽ ngủ ở đây
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Vâng, Nhà em thật sự rất nhỏ nếu chị không thấy thoải mái, chị có thể ở khách sạn bên ạ/ Ngại ngùng/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Không, rất thoải mái mà
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
vâng ...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Thế tối nay chị ngủ phòng em đi ạ, em sẽ ra Sofa ngủ ạ
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Không
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Tại sao không ngủ chung ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Tối nay cô ngủ với tôi !/Cười thầm/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em sợ giường nhỏ sẽ không đủ chỗ...!/đỏ mặt/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Đừng lo, tôi chỉ cao thôi chứ nhỏ người, không đè bẹp cô đâu đừng sợ
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
*Không biết nói gì hơn...*
Dạ Thiên cởi áo khoác ngoài rồi ngồi trên giường
Hạ Nhi từng phòng tắm bước ra cùng bộ đồ ngủ trắng, lau lau tóc
Trên người vẫn còn dính lắm lem nước, bỗng Dạ Thiên hơi mất kiềm chế ..!
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị có muốn tắm không ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Không cần đâu, tôi không quen tắm chỗ lạ /Ngại đỏ mặt/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Vâng
Hạ Nhi lấy áo khoác Dạ Thiên móc lên rồi trên lên tủ quần áo
Dạ Thiên nhìn khắp căn phòng, mặc dù nó rất nhỏ nhưng lại vô cùng ngắn nắp và sạch sẽ!
Hạ Nhi tắt đèn rồi đi đến gần giường nhưng không dám ngồi xuống
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Sao thế ? Giường còn trống sao không nằm xuống ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
À Dạ, em co hơi lạ thôi ạ /đỏ mặt/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Do lần đầu tiên em ngủ cùng người khác nên thấy không quen...
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Thế tôi ra ngoài ngủ cho cô quen nhá ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
À không ạ, em nằm xuống ngay
Hạ Nhi Ngoan ngoãn nằm xuống
Dạ Thiên cũng nằm xuống bên cạnh chùm chăn lên cho nàng
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
/* Mình nên nói chuyện gì đó với chị ấy nhỉ ?*/ Chị có chuyện gì trong lòng ạ ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị kể cho em nghe được chứ ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Nghe làm gì ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
ummm... Để chị không buồn nữa
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*ngạc nhiên*/ Tại sao lại cô lại không muốn tôi buồn?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Tại vì nhìn chị buồn thật sự rất khó chịu
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Thú vị thật*
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*Cô ta thật sự muốn nghe tâm sự của mình sao ?*/ Thế cô muốn nghe gì ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Tại sao chị buồn ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Bởi vì... tôi nhớ mẹ tôi
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Nhớ mẹ sao chị không về với Mẹ chị ?

Chapter 3: Đền nổi không ?

Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Tôi sẽ về nhà, nếu mẹ tôi...còn sống /*trầm xuống/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
/Hiểu ra/ Em xin lỗi
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị đừng buồn, mặc dù mẹ chị đã rời xa nhưng chị vẫn phải tiếp tục sống nhất định phải sống thật vui vẻ nữa
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
thế mẹ chị lên thiêng đàng mới có thể mỉm cười, chị thấy đúng không /An ủi/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*gượng cười/ ukm
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Nhưng mẹ chắc chắn sẽ không thể mỉm cười nổi...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Tại sao ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Bởi vì người bà ấy yêu lại phản bội bà ấy, còn gián tiếp hại chết bà ấy.../*Giọng rưng rưng/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Thế chắc là bây giờ chị đang giận ba chị, nên không muốn về đúng không ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
giận sao, phải gọi là hận đến xương tủy mới đúng!
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
um..../xoay người sang nhìn Dạ Thiên/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Không hỏi nữa à ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
ukmmmm!
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Thế tới tôi hỏi cô nhé /quay sang/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Dạ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Ba mẹ cô đâu, sao cô lại ở nơi chặt hẹp này ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
.../không biết trả lời thế nào/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Sao ? không muốn trả lời à ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Không phải ....
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em không có cha mẹ...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em sống ở cô nhi viện khi em còn chưa tròn 2 tháng tuổi...
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
.../chăm chú nghe/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
người trong đấy nói rằng em bị lạc mất ba mẹ, đến sau khi em đủ tuổi em có đi tìm họ rằng 2 năm
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
nhưng mọi thứ rất vô vọng
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Oh... Xin lỗi nhá /Thấy ngại vì người ta còn thảm hơn mình mà vẫn vui vẻ/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Không sao ạ
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Ngôi nhà này tuy nhỏ và hẹp nhưng nó là nơi nương tựa của em bây giờ/*mỉm cười/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
À mà, chị bao nhiêu tuổi vậy ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
25 còn cô ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
chị lớn hơn em 3 tuổi đấy
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
ukm nhìn cô còn rất trẻ
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
chị cũng vậy
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
chị thấy đỡ buồn chưa ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*nhìn/ ukm, đỡ rồi...
...
12h50
Lúc nãy Hạ Nhi có ôm Dạ Thiên
Nhưng giờ thấy rất trống trãi, cô sờ sờ nhưng không thấy người
nàng tỉnh giấc, dụi mắt nhìn, bên ngoài phòng có ánh sáng...
Dạ Thiên đang ngồi uống rượu ngoài ghế sofa
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị sao không ngủ ?
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*giật mình/ Sao cô chưa ngủ ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Tại em thấy chị biến mất nên tỉnh dậy/ngồi cạnh vẫn còn buồn ngủ/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*mỉm cười/ Thiếu tôi ngủ không được sao ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Ukm /ngơ ngác chưa tỉnh ngủ mà gật đầu/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
...*Cô ta vừa gật đầu ư ?*
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Sao chị không ngủ mà uống rượu thế ? /* ngạc nhiên/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Không ngủ được
Hạ Nhi giật lấy chai rượu
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Đừng uống nữa, không ngủ được thì bảo em pha cho chị ly trà
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Uống rượu hại sức khoẻ nhiều lắm đấy
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/ đòi chai rượu/ không cần cô lo đâu, trả lại đây mau
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Không, nếu chị không uống nữa em sẽ trả !
Dạ Thiên đã có hơi mem trong người cộng thêm tâm trạng bực bội
Dạ Thiên giật lấy chai rượu nhưng Hạ Nhi quyết không buông
Cả hai bắt đầu giành nhau chai rượu, Hạ Nhi không muốn Dạ Thiên uống nữa
*Đùng*
Chai rượu vỡ nát dưới sàn nhà
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Cô !!!! /*Tiếc nuối/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
...*Mình vừa làm gì thế này !!*
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/Quỳ xuống nhìn chai rượu vỡ nát/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
... Em xin lỗi
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em không cố ý, Em...em sẽ đền cho chị được không?/Khụy xuống bên cạnh/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*Tức giận/ Đền sao ! cô đền nổi không ! /Tâm trạng tồi tệ/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Em...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
/*Thấy có lỗi vô cùng/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/đứng dậy siết chặt nắm đấm/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chai rượu bao nhiêu thế em sẽ trả lại đủ.../Đứng dậy cúi đầu không dám nhìn thẳng/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
muốn đền đến thế sao ?
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
/gật đầu*/
Thấy nàng gật đầu, Dạ Thiên liền mạnh bạo kéo nàng đi
Nàng vẫn chưa phản ứng kịp đã bị lôi vào phòng ngủ, Dạ Thiên đẩy mạnh cô ngã xuống giường
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
Chị làm gì thế /*Hoảng sợ/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Không phải cô muốn đền cho tôi sao !/*Mỉm cười/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
Cô sẽ không đền nổi chai rượu đó bằng tiền đâu, nhưng cô có một thứ có thể đền...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
...là gì chứ ? /*Sợ hãi/
không nhiều lời, Dạ Thiên đầy bạo lực nắm chặt cổ áo nàng là kéo mạnh
Áo liền rách ra lộ ra phần xương vai trắng mịn
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/*ngậm lấy, không nhịn nổi mà cắn /
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
/*đau, rơi nước mắt/
1h20
Hạ Nhi được một phen sợ hãi mà thiếp liệm đi, không biết gì
Dạ Thiên cũng không muốn làm gì nhiều,trong người mệt mỏi không làm nổi mấy chuyện kia...*
Dạ Thiên chỉ đánh dấu lên cổ cô vài vết đỏ, xem như là đánh dấu của riêng trước...
Dạ Thiên mệt mà nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng mắt mở không nổi nữa..
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Đau đầu, chóng mặt, mệt mỏi*
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*tối qua có chuyện gì vậy ?*
trời đã sáng khi nào không hay...Dạ Thiên mệt mỏi mở mắt
Cô ngồi dậy lấy tay đập mạnh vào trán mình, nhắm mắt lại bỗng một đống kí ức ùa về
Nào là quán bar, coffee, ở chung nhà...còn...làm....mà chưa làm gì..
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/quay sang nhìn*/ cái quái gì thế này/ nói thầm/
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
/Ngủ ngon/
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Tối qua mình uống rượu làm cuồng thật rồi
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Sao mình lại đi hãm.... à mà khoan
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
* mình chưa làm gì mà*
-(xé áo người ta rồi bảo chưa làm gì乁( •_• )ㄏ)-
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
/ đưa tay lên nhìn đồng hồ/ 9h sáng...
Hoàng Dạ Thiên
Hoàng Dạ Thiên
*Thôi xong...
Dạ Thiên phóng xuống giờ chụp lấy áo khoác định chuồn...
Hạ Nguyệt Nhi
Hạ Nguyệt Nhi
umm......mmmm/nghe thấy tiếng động gì đó, cựa quậy rồi ngủ tiếp/

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play