Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Trinh Thám] Con Quỷ Của Hôn Nhân

Chương 1: Đổ Vỡ

“Anh à, chúng ta ly hôn đi…”

Eugene ngậm ngùi nói với người chồng là Arvin đang đứng rửa lại cái xe đạp của hai đứa nhỏ. Arvin ngẩn người. Hắn ngơ ngác hỏi lại.

“Em nói cái gì cơ?”

“Em nói… Chúng ta ly hôn đi.”

Arvin từ ngỡ ngàng đến chết lặng. Hắn nhìn vợ mình bằng một ánh mắt hoang mang. Sống với nhau gần mười năm nay, cũng đã có với nhau hai đứa con gái đáng yêu, Arvin không ngờ một ngày hắn lại nghe được từ ly dị từ chính người vợ mà mình yêu thương. Cái vòi nước trên tay anh rơi bộp xuống đất. Eugene vẫn đứng lặng chờ câu trả lời của chồng.

“... Em nói cho anh biết lý do được không?...”

Arvin hỏi lại bằng một giọng xúc động nghẹn ngào.

“... Em đã quá chán với cái cảnh ghen tuông rồi… Nếu như anh chỉ ghen khi em đi chơi về muộn hay gì đó từ phía em thì đã đành, em cũng chỉ biết im lặng vì em nghĩ anh vì yêu em nên mới như vậy…"

"Nhưng ngược lại, tại sao anh không cho em quyền ghen tuông?... Bất cứ lúc nào em tỏ ra ý ghen một chút là anh lại khó chịu, sau đó là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hai đứa nhỏ…”

Eugene thất vọng kể. Cô cũng thực sự rất khó chịu khi sự ghen tuông của chồng đã tới giới hạn chịu đựng của cô.

“Đó không phải là lý do em nên lấy ra để ly hôn! Không phải chỉ có mình nhà mình là như vậy, em cũng phải chịu đựng chứ?”

Eugene thật sự nổi cáu vì lý lẽ của Arvin. Cô bực mình gắt lên.

“Tại sao đó không thể là lý do?! Vậy anh cho thế nào mới là lý do? Hay là giờ em phải đưa ra bằng chứng chứng minh rằng anh đã ngoại tình với Antonie thì anh mới chịu chấp nhận?!!”

Arvin sững lại. Antonie là bạn “thân” của Eugene, và đúng là hắn đang dan díu với cô ả đó. Arvin ngờ vực hỏi vợ.

“... Sao em biết chuyện đó?...”

Eugene cười khổ. Cô làm sao có thể không biết? Hôm cô đi công tác cách đây vài tuần, khi đột ngột quay về nhà lấy đồ, cô đã thấy một cảnh tượng mà cô không bao giờ quên. Người bạn cô coi trọng nhất, bất cứ thứ gì cũng chia sẻ cho, cũng là người bạn cô tin tưởng nhất, lại cùng với chồng cô quấn quýt bên nhau.

Lúc đó cô đã rất sốc, cô đã phải chạy vội khỏi nhà khi thấy cảnh tượng đó. Hóa ra, hai người cô tin tưởng nhất, yêu thương nhất lại lừa dối cô như vậy. Và giờ, cùng với câu hỏi kia của Arvin, cô đã không còn bất cứ sự tin tưởng nào với hai người ấy nữa rồi.

“... Anh thừa nhận rồi hả?... Xin lỗi anh, nhưng giờ thì ly hôn chính là điều tốt nhất mà tôi có thể làm…”

Eugene kiên định nói. Tuy giọng của cô cực kì cứng rắn nhưng cô vẫn không thể kìm được nước mắt.

“... Xin lỗi em… Nếu em muốn ly hôn, anh sẽ chấp nhận…”

Arvin cúi đầu. Hắn sai, hắn đương nhiên biết.

“Nhưng chúng ta hãy chia con đi. Bé Iris anh sẽ nuôi, còn Ivy là em nuôi.”

“Không.”

Eugene lập tức phản đối.

“Tôi không thể để người như anh nuôi nấng mấy đứa nhỏ được. Chúng sẽ bị anh dạy hư mất.”

Arvin nhíu mày, hắn cầm cái vòi nước lên, đem cất đi. Eugene bất lực bỏ vào trong nhà.

“... Ly hôn ư?...”

Arvin lẩm nhẩm. Có lẽ Eugene không nhận ra gương mặt Arvin đã tối sầm lại. Hắn không hề giận Eugene, vì hắn hiểu tại sao cô lại bất mãn đến mức muốn ly hôn. Hắn đang giận chính bản thân mình. Hắn còn yêu Eugene nhiều lắm, hắn có thể vì cô làm tất cả. Hắn chỉ là… chỉ là muốn thử lòng Antonie mà thôi!

Phải, hắn chỉ muốn thử lòng Antonie, vì cô ả mới ly hôn cách đây không lâu. Nghe nói cô ả từ trước đã chẳng chung tình, hắn muốn thử một chút thôi, để xem có đúng thật không. Nhưng cô lại cho là hắn đang ngoại tình. Không phải, hắn không ngoại tình, hắn yêu cô nhất, hắn không thể mất cô được!

“Không, mình và Eugene sẽ không ly hôn!”

Hắn tự nhủ như vậy, sau đó đi vào nhà. Bất ngờ, hắn thấy cô đang viết gì đó. Hắn tiến lại gần.

“Em viết gì vậy?...”

“Đơn ly hôn.” Eugene hờ hững nói.

“Eugene, chúng ta thật sự không nên ly hôn…” Hắn ngập ngừng.

“Còn hai đứa nhỏ thì phải làm sao? Chúng không thể không có ba…”

“Tôi thà tự nuôi chúng còn hơn là để cho kẻ bạc tình như anh nuôi chúng, để sau này chúng cũng học thói xấu của anh.” Eugene lạnh nhạt.

“Em đừng nói vậy chứ, hai đứa nhỏ vẫn rất quý anh mà…”

“Đó là khi chúng chưa biết bộ mặt thật của kẻ như anh. Sau này, chúng sẽ chẳng quý anh nữa đâu.”

Eugene đưa tờ giấy đã điền vài thông tin ra trước mặt Arvin. Hắn ngẩn người nhìn tờ giấy.

“Điền nốt thông tin và kí đi.”

“Là thật sao Eugene?... Em không thể tha thứ cho anh sao?...”

Hắn nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ van xin.

“Không thể.” Cô dứt khoát nói.

Arvin dường như đã hết hy vọng. Hắn cúi mặt, lẳng lặng điền vào tờ đơn ly hôn. Xong xuôi, hắn còn chẳng dám đưa cho cô. Hắn chần chừ mãi, rốt cuộc vẫn là đặt tờ giấy xuống trước mặt cô.

“Anh thật sự rất tiếc…” Hắn ngậm ngùi.

“Còn tôi thì không.” Cô cầm lấy tờ giấy, cất đi.

“Anh sẽ không ngăn cản em… Em cứ việc đi…”

Hắn ngồi xuống cạnh cô. Hắn vẫn cúi mặt như thể vô cùng hối lỗi.

“... Tài sản tôi sẽ chỉ cầm đi của tôi, còn lại anh vẫn có thể giữ để sống tiếp.”

“Tài sản của anh có em nữa mà…”

“Bớt nhảm nhí đi.”

Eugene đứng dậy. Cô bỏ lên lầu với hai đứa con, cũng là để chuản bị đồ đạc để sau khi được tòa án chấp nhận, cô và con sẽ rời đi. Chỉ còn lại một mình Arvin ngồi lặng trong phòng khách. Hắn vẫn không thể tin được cô thực sự muốn rời đi. Hắn muốn độc chiếm cô…

“Eugene… Em không thể rời khỏi đây đâu…”

Chương 2: Thám Tử Của Tôi

Los Angeles, ngày 12 tháng sáu.

Gilbert đem tập hồ sơ cất lên trên tủ. Cậu khẽ lắc đầu. Gần đây chẳng yên bình chút nào, cứ xã hội đen rồi trộm cắp nổi lên thường xuyên, cả cậu và sở cảnh sát đều bận. Gil năm nay 19 tuổi, là một thám tử trẻ tuổi, cậu từng giúp đỡ cảnh sát phá vài vụ án lớn tại LA. Cậu mệt mỏi tựa vào cái ghế xoay, than thở.

“Mệt chết mình rồi…"

Cạch!

Cánh cửa phòng mở ra, một thiếu niên khác đi vào, trên tay cầm một hộp cơm. Anh đi tới, khẽ hỏi.

“Gil, mới sáng sớm sao em đã uể oải như vậy? Hôm qua anh đâu có làm gì đâu?”

Gil phồng má, cậu đứng bật dậy, cằn nhằn.

“Anh thôi đi Kayn, nếu hôm qua mà anh còn đè em ra, nay em đã không dậy nổi rồi!”

“Haha, được rồi, lại đây ăn cơm nào. Anh mua cơm cho em này.”

Kayn bật cười, đưa hộp cơm cho Gil. Gil nhanh nhảu đón lấy hộp cơm.

“Oa, em cũng đói lắm rồi đây! Anh tới đúng lúc lắm~”

Gil thoải mái ngồi ăn cơm, còn Kayn đi xung quanh dọn dẹp mấy tập tài liệu. Anh là một nhân viên công sở bình thường, chuyên ngành thiết kế đồ họa cho một công ty quảng cáo. Lương tháng của anh chẳng bao nhiêu, hầu hết tiền đều dùng để trả tiền thuê nhà. Tiền mua sắm đồ dùng và sử dụng cho công việc đều là do Gil lo hết.

Gần đây anh bận, ít khi nấu cơm được nên khi đi làm về, anh thường sẽ mua cơm cho cả hai. Nhưng hôm nay anh không ăn. Bởi vì anh cũng đang khốn đốn khi phải lo cho cả mẹ già ở quê. Tiền cũng hết rồi, anh không dám hỏi Gil. Dù yêu nhau nhưng anh cũng không muốn để Gil phải quá lo vì mình.

“Kayn, anh ăn không?”

Kayn giật mình ngẩng lên. Gil đưa hộp cơm mới ăn chút xíu cho anh, hỏi. Anh đơ người, ngơ ngác hỏi lại.

“... Em không ăn à?”

“Em no rồi, không cần nữa đâu ạ.”

Gil dúi hộp cơm vào tay Kayn, sau đó lại vùi đầu vào đống tài liệu. Kayn ngần ngại cầm hộp cơm trong tay. Anh bối rối không biết nên ăn hay không, vì anh biết mới ăn chút xíu như vậy thì cậu không thể nào no được. Gil cũng nhận ra sự ngần ngại của anh. Cậu lấy trong túi ra một cái phong bì, đưa cho anh.

“... Cho anh này…”

Kayn lại tiếp tục ngơ ngác. Anh khó hiểu cầm lấy phong bì ấy, mở ra. Gương mặt anh dần chuyển từ ngơ ngác sang sững sờ. Bên trong phong bì ấy là cả một xấp tiền dày! Kayn vội vàng đặt phong bì xuống, nói.

“Gil, ý em là sao đây?”

“Em biết bác gái đang bệnh, anh thì hết tiền rồi…”

Gil đứng dậy, đi tới nắm tay Kayn.

“Em cũng cần có chút trách nhiệm… Trong đó là 10 ngàn USD với một thẻ ngân hàng chứa hơn 200 ngàn USD, chỗ đó là tiền em kiếm được, anh cầm lấy lo cho bác gái và cả cuộc sống của chúng ta nữa…”

“... Gil…”

Kayn xúc động ôm chầm lấy Gilbert. Anh không ngờ bản thân lại không nhận ra được tấm lòng của Gil. Anh khóc rồi, khóc vì bản thân quá vô dụng, nhưng cũng khóc vì sung sướng khi có người yêu như cậu.

“Nào, đừng khóc, anh mang tiếng là nằm trên mà lại mít ướt vậy à?”

Gil bật cười.

“Em đừng có giỡn anh, coi chừng anh đè em ngay tại đây đấy."

Kayn cũng bật cười, anh ôm nhẹ eo Gil, trêu chọc.

“Ơ đừng…”

Gil đỏ mặt, cậu khẽ quay mặt đi vì xấu hổ.

“Đừng gì chứ?...”

Kayn được đà lấn tới, anh dần dần hôn nhẹ từ môi rồi xuống cổ Gil. Gil như chìm đắm vào những nụ hôn ngọt ngào của anh…

Reeng!!

Kayn và Gil đều giật mình vì tiếng chuông điện thoại. Gil ngượng ngùng đẩy Kayn ra, đi tới bắt máy.

“Alo?”

“Chào cậu, Gilbert!”

Một giọng ồm ồm sảng khoái vang lên từ đầu dây bên kia. Gil bất lực thở dài.

“Là ông à, thanh tra Rob?”

“Ồ, giọng này giống như bị tôi vô tình phá đám đấy hả?”

Ông thanh tra Robinson cười khà khà. Ông có lẽ đã quá quen với cái giọng cằn nhằn này của Gil, bởi ông đều “vô tình” gọi điện hoặc có mặt đúng lúc cậu và Kayn đang định thân thiết. Gil nghe giọng ấy của ông thanh tra thì bực lắm, có ai đời chuyên làm kì đà cản mũi thế này không? Cậu hơi gắt lên.

“Rồi ông gọi để nói chuyện này thôi đấy hả?”

“Ấy, làm gì có! Tôi định mời cậu đi ăn cùng chúng tôi thôi ấy mà. Coi như cảm ơn cậu vì đã giúp bọn tôi phá án.”

“Tôi kéo Kayn đi cùng được không?”

Gil thản nhiên hỏi.

“Thôi xin kiếu!”

Ông thanh tra vội vàng.

“Mỗi lần cả hai cậu đi cùng là chúng tôi chết sặc vì đường!”

“... Được, vậy tôi đi cùng Kayn. Báo thời gian đi.”

“Ơ này, sao tự quyết định thế?”

“Báo thời gian.”

Gil bắt đầu bực mình.

“Đây đây. 8h tối mai, tại nhà hàng Golden Star mới mở gần sở thì sao?”

“Được, mai tôi đến.”

Chẳng đợi ông thanh tra trả lời, Gil đã bực dọc cúp máy. Cậu bắt đầu cằn nhằn.

“Lại gọi đi ăn. Riết theo họ đi ăn mãi em thành con heo mất.”

“Haha, em là con trai của thị trưởng, đương nhiên có thể cằn nhằn với ông thanh tra rồi.”

Kayn bật cười.

“Hứ, em chẳng thèm ba cái thanh danh là con trai thị trưởng.”

“Ừ, vậy em là vợ anh.”

Kayn ôm lấy Gil, hôn nhẹ lên má cậu. Anh lợi dụng thời cơ luồn tay vô áo cậu sờ mó. Nhưng rốt cục, điện thoại lại một lần nữa reo lên. Gil cáu ra mặt, cậu bạo lực tóm lấy cái điện thoại.

“Cái gì nữa?!”

“Gilbert, khoan giận đã…”

Giọng ông thanh tra Robinson có vẻ nghiêm trọng.

“Có một vụ thảm sát vừa được báo cáo, tôi muốn cậu cùng với bọn tôi tới hiện trường."

“Vụ án?!”

Chương 3: Con Quỷ Biến Mất?

//CẢNH BÁO: Chap có nhiều hình ảnh kinh dị, không nên đọc lúc đêm muộn hoặc dị ứng với những hành vi tàn bạo. Đã đọc cảnh báo phiền không báo cáo.//

* * *

“Vụ án sao?!”

Gil vội vàng chỉnh lại áo, cậu đi vội tới bàn làm việc, cầm lấy cây bút và cuốn sổ. Giọng cậu dần trở nên gấp gáp.

“Ở đâu? Chỗ nào, nói nhanh!”

“Tại số nhà xxx, đường Y. Nhưng tôi nghĩ là cậu nên tới ngay thì hơn…”

“Hả, tại sao?”

“Cậu tới rồi sẽ biết…”

Gil cúp máy. Cậu vội vàng tóm lấy cái cặp chứa dụng cụ cần thiết, sau đó chạy ra khỏi nhà. Trước khi đi, cậu chỉ kịp dặn Kayn một câu.

“Anh đừng đợi em, có lẽ em sẽ về muộn.”

Nói rồi, cậu vội vàng chạy xuống nhà, leo lên con moto phóng thẳng đi. Cậu phóng nhanh tới hiện trường vụ án…

Một lúc sau, tại hiện trường vụ án…

Gil vội chạy vào.

Vừa vào tới chỗ ông thanh tra, đập vào mắt cậu là một cảnh tượng kinh hoàng. Căn nhà nồng nặc mùi máu tanh. Trên ghế sofa, một thi thể của một người phụ nữ bị chặt ra làm nhiều mảnh bị vứt lăn lóc.

Cái ghế màu trắng bị nhuộm loang lổ màu đỏ bởi máu. Gần đó là một cái vali cũng dính máu, bên trong đựng quần áo của phụ nữ cùng với đ.ầu của nạn nhân. Gil hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng quá đỗi kinh dị này.

“Gilbert, cậu tới rồi hả?”

Ông thanh tra đi từ trên lầu xuống, hỏi.

“Rob, thế này…”

Gil vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

“Chưa hết đâu… Tôi dẫn cậu lên lầu…”

Gil trầm lặng đi theo ông thanh tra lên lầu. Trên cầu thang còn có những vết máu ngắt quãng như thể kẻ nào đó đã kéo lê một thứ gì đó dính máu lên trên lầu.

Ông thanh tra dẫn Gil đến một căn phòng khép hờ cửa. Ông đưa tay mở cửa ra. Gil chết lặng, cậu hoang mang lùi về sau một bước, tay chống vào tường để cố đứng vững.

Căn phòng ấy là một phòng ngủ của một bé gái. Nó rất đáng yêu, một màu hồng sáng đẹp đẽ, những con gấu bông cùng đống đồ chơi cũng rất dễ thương… Nhưng bây giờ, tất cả lại nhuộm trong một màu đỏ ghê rợn của máu.

Tường phòng đầy vết máu được vẽ lên thành những hình bông hoa, những con thú. Nét vẽ rất trẻ con, nhưng màu của máu khiến nó trở nên kinh dị và quái đản. Máu lênh láng đầy sàn, mùi tanh của máu như xộc thẳng vào mũi những người đang đứng đó.

Những con gấu bông bị xé toạc ra, con mất đầu, con mất tay, có con thì bị rạch ngang bụng, bông xổ hết là ngoài, thấm với màu máu khiến nó giống như… thi thể của đứa trẻ tội nghiệp đang nằm trên giường.

Đứa trẻ ấy có vẻ còn rất nhỏ, mới chỉ khoảng ba, bốn tuổi mà thôi. Nhưng những gì tên sát nhân đó làm với cô bé khiến người khác phải rùng mình. Cô bé bị c.ắt cổ, sau đó là r.ạch bụng một cách vô cùng tàn bạo. N.ội t.ạng của cô bé xổ ra ngoài y như con gấu bông lớn bị r.ạch bụng ở gần đó.

Gil phải quay mặt đi.

Cậu không thể nào tin được lại có một tên điên rồ hành hạ như vậy với một đứa trẻ. Cậu căm phẫn đấm vào tường, gằn giọng.

“Tên khốn nào!?”

“... Đừng nghĩ là đã hết chứ?...”

Ông thanh tra khẽ nói.

“Ý của ông là… Vẫn còn sao?...”

Ông thanh tra không nói, chỉ khẽ gật đầu. Ông dẫn Gil đi xuống tầng hầm của ngôi nhà. Cửa hầm vừa mở ra, Gil đã đứng không vững mà ngã phịch xuống. Lại là một cái xác không đ.ầu, nhưng lần này có vẻ là một bé gái.

Cái xác bị treo ngược lên trần hầm bằng một sợi dây thừng, phía dưới còn có một cái bát nhỏ hứng lấy máu chảy từ cổ nạn nhân xuống. Cái đầu bị c.ắt lìa được đặt cẩn thận trên một tấm nệm đầy máu gần một cái máy chém. Gil chống tay đứng dậy, cậu nhanh chóng rời khỏi tầng hầm.

Cậu không thể tin nổi… Ba cái xác trong một căn nhà, cách gây án tàn bạo đến rợn người. Cậu thực sự không tài nào hiểu nổi tên sát nhân kia phải điên loạn tới mức nào mới dám làm những chuyện như thế này.

Còn nếu như hắn không điên, vậy thì rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì mà lại ra tay tàn nhẫn như thế. Gil cố gắng trấn tĩnh lại để không thốt ra những lời chửi rủa đến kẻ nào đó gây ra vụ thảm sát này. Ông thanh tra Robinson bước ra, đưa cho cậu một chai nước.

“... Bình tĩnh nào…”

“Rob…”

Giọng Gil run lên.

“... Đó chính là một con quỷ… Sao hắn có thể làm như thế?...”

“...”

Ông thanh tra yên lặng một chút.

“Tôi không biết… Nhưng ít nhất, chúng ta có kẻ tình nghi ở đây.”

“Ai?!”

“Chủ của căn nhà này, Arvin Lynch, cũng là chồng và cha của ba nạn nhân kia.”

“Hắn ta đâu?!!”

Gil kích động.

“Chúng tôi đang cho người truy tìm hắn ta. Hắn ta đã mất tích khá lâu rồi, có lẽ là từ hai ngày trước. Hàng xóm của hắn cho biết, hắn và nạn nhân Eugene Lynch đã ly hôn, ngay sau đó thì hắn đã biến mất.”

“... Rất có thể hắn có liên quan…”

“Chúng ta còn cần điều tra thêm nhiều về hắn ta.”

“Được.”

Gil uống nước, trấn tĩnh lại.

“Tôi vào tìm xem có chứng cứ nào không. Các ông điều tra về gã đó đi.”

“Hiểu rồi.”

Gil quay lại vào trong nhà để tìm kiếm bằng chứng. Sau một hồi tìm kiếm, cậu tìm thấy một hồ sơ bệnh án đề tên Arvin Lynch của bệnh viện tâm thần A. Cạnh đó là tờ đơn ly hôn bị xé rách của Arvin và nạn nhân Eugene…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play