Trong sân của một cô nhi viện ở vùng quê nọ, lũ trẻ cùng nhau nghịch ngợm chạy nhảy. Dưới gốc cây táo ở một góc sân, có một cậu bạn nhỏ một mình lủi thủi dưới gốc cây, từ khi cậu được đưa đến đây không ai trong
cô nhi viện muốn chơi với cậu. Họ nói cậu là đứa trẻ sui xẻo nên bị vứt bỏ, không ai muốn nuôi nấng cậu.
Cậu bạn nhỏ được các vú trong cô nhi viện gọi là Chu Tiểu Bảo. Khi cậu được gửi đến đây, khi đó cậu bạn mới chỉ lên 5 tuổi. Vẫn là một đứa trẻ chưa biết gì. Đến nay, sau 3 năm cậu đã là đứa trẻ 8 tuổi và nhận thức được mọi thứ. Tiểu Bảo biết mọi người không muốn chơi và tiếp xúc với cậu. Các vú vẫn luôn an ủi cậu rằng các bạn chỉ là chưa nhận ra được sự tốt bụng và thông minh của Tiểu Bảo thôi. Nhưng cậu biết, mọi người thực sự không muốn chơi với cậu. Vì vậy, Tiểu Bảo vẫn luôn biết ý mà tránh xa họ, không làm phiền đến họ.
Tiểu Bảo cứ nghĩ bản thân sẽ một mình trải qua tuổi thơ và lớn lên trong sự cô độc. Nhưng thời gian gần đây, có một anh trai cứ luôn lại gần cậu rồi thỉnh thoảng lại cho cậu vài viên kẹo rồi bắt chuyện với cậu. Như lúc này cũng vậy:
- Tiểu Bảo Bảo
Tiểu Bảo nghe có người gọi tên mình như vậy cũng quay đầu lại như một thói quen:
- Em lại ngồi đây rồi, anh nói là khi nào được chơi đùa em cứ đến tìm anh mà. Sao không tới tìm anh? Anh trai nghiêm túc nói
- Em… không muốn. Tiểu Bảo dụt dè nói nhỏ
- Sao vậy? Anh trai vẫn cố hỏi lý do
- Em không muốn làm phiền đến anh và mọi người
Anh trai nghe vậy cũng không muốn gượng ép Tiểu Bảo nữa.
- Được rồi, vậy từ giờ ngày nào anh cũng sẽ lại đây chơi với em nhé.
Tiểu Bảo ngạc nhiên:
- Anh không chơi với mọi người sao?
- Không cần, anh chỉ muốn chơi với em thôi.
Nghe anh trai nói vậy Tiểu Bảo có chút xấu hổ mà đỏ mặt
Kể từ hôm đó, mỗi ngày anh trai đều đến gốc cây tào để chơi với cậu. Anh cầm theo rất nhiều đồ chơi và cho cậu chơi cùng. Chu Tiểu Bảo rất thích anh trai. Có điều cậu còn chưa biết tên anh trai là gì nữa. Nhưng cậu cũng không dám hỏi anh, mỗi ngày cậu đều xoắn xuýt muốn hỏi rồi lại thôi.
Kéo dài mãi cho đến một hôm, Tiểu Bảo cùng anh trai đang chơi trò chơi đuổi bắt, có một đám trẻ trong cô nhi viện túm tụm lại gần cậu và anh trai. Họ gọi anh:
- Bùi Đình Lâm, sao cậu lại chơi với cậu ta. Cậu ta sui xẻo lắm đấy.
Lúc này, Chu Tiểu Bảo mới thực sự biết được tên anh trai. Cậu cứ nhẩm đi nhẩm lại tên anh trai trong miệng, cậu sợ mình sẽ quên mất.
- Sao các cậu biết em ấy sui xẻo? Đình Lâm tức giận hỏi
- Cậu không biết sao? Cậu ta vì quá sui xẻo nên mới bị đem đến đây, bọn tôi đã nghe được các vú nói chuyện đấy. Đám trẻ trong cô nhi viện nhao nhao nói.
Chu Tiểu Bảo rầu rĩ cúi đầu không nói gì, Đình Lâm nhìn cậu mà đau lòng.
- Tôi mặc kệ, cùng lắm thì tôi chịu sui xẻo là được không liên quan đến các cậu.
- Gì chứ? Cậu không sợ sao, nếu cậu không sợ thì cứ chơi với cậu ta đi, chúng tôi cũng sẽ không chơi với 2 người các cậu nữa.
- Được thôi, tôi cũng không cần các cậu chơi cùng.
Đình Lâm nói xong, quay người lại nắm tay Tiểu Bảo dắt đi. Ra đến phía sau cô nhi viện, Đình Lâm kéo cậu ngồi xuống ghế đá, an ủi:
- Tiểu Bảo Bảo em đừng buồn, mặc kệ bọn họ nói gì. Anh cũng vẫn sẽ ở đây chơi với em, anh sẽ không để bọn họ bắt nạt em.
Tiểu Bảo lúc này mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Anh… không cần như vậy đâu ạ. Em không sao đâu
- Ừm. Không sao là được rồi. Anh chỉ sợ Tiểu Bảo buồn thôi.
Tiểu Bảo lắc đầu:
- Em không có buồn đâu. Em quen rồi.
Đình Lâm nhìn cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn đến đau lòng. Không biết bạn nhỏ trước kia đã trải qua những gì mà lại trở nên như vậy nữa.
Cả hai đứa trẻ cùng im lặng. Sau một lúc, Tiểu Bảo lên tiếng trước:
- Anh ơi
- Ừ, sao thể Tiểu Bảo?
- Anh… tên là Bùi Đình Lâm sao?
Đình Lâm ngạc nhiên:
- Em… em đừng nói là từ đó giờ em không biết tên anh đó nha?
Chu Tiểu Bảo thành thật gật đầu.
- Gì chứ? Anh cứ nghĩ em phải biết tên anh chứ. Vậy còn gì mà không biết về anh nữa không? Có thể hỏi anh, anh sẽ trả lời em.
Tiểu Bảo suy nghĩ một tẹo:
- Vậy… vậy anh mấy tuổi rồi?
Bùi Đình Lâm buồn cười, quay sang xoay người Tiểu Bảo đối diện với mình, nghiêm túc nói:
- Tiểu Bảo Bảo, vậy giờ anh sẽ xin được giới thiệu lại từ đầu cho em nghe nhé.
- Anh là Bùi Đình Lâm, tên này là tên các vú đặt cho anh. Năm nay anh 10 tuổi, anh cũng là đứa trẻ không có ba mẹ được các vú nhận nuôi. Từ giờ anh sẽ là anh trai bảo vệ và chăm sóc cho một mình Tiểu Bảo Bảo nhé.
Chu Tiểu Bảo nghe xong có chút xúc động:
- Lâm… Lâm, cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn anh vì đã chơi với một đứa trẻ sui xẻo như em ạ.
Đình Lâm xoa đầu cậu:
- Bảo Bảo là bạn nhỏ ngoan nhất trong lòng anh. Bảo Bảo thông minh, lanh lợi như vậy. Sẽ không phải đứa trẻ sui xẻo.
Chu Tiểu Bảo mỉm cười rồi ngồi dựa vào vai Đình Lâm. Hai đứa trẻ hiểu chuyện mang trong lòng hai suy nghĩ nhưng lại nguyện ý vì nhau mà kết thân, vì nhau mà cho nhau một điểm tựa.
Cả hai cùng nhau chơi, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau vui đùa dạy nhau học, giúp đỡ nhau mọi thứ. Cứ tưởng cả hai sẽ mãi mãi như vậy. Cho đến một ngày có một đoàn người ở đâu đến, nhìn họ thật hung dữ.
Những đứa trẻ trong cô nhi viện đều phải ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ, ai cũng mong muốn mình được nhận nuôi. Người đàn ông đi dầu đoàn đến nói chuyện với các vú.
Sau đó, vú lớn đi lại dắt tay Đình Lâm đi lại phía đoàn người đó. Tiểu Bảo nhìn theo, cậu biết có lẽ anh trai sẽ được nhận nuôi rồi.
Đình Lâm đi đến trước mặt người đàn ông, người đó ngồi xuống và xoa đầu cậu.
- Cậu nhóc, cháu mấy tuổi rồi?
- Cháu 11 tuổi. Đình Lâm nhìn người đàn ông nói
- Cháu có muốn đi theo chú không? Chú nhận nuôi cháu, được chứ?
Đình Lâm im lặng rồi quay lại nhìn về phía Chu Tiểu Bảo. Mọi người cùng nhìn theo về phía đó.
- Cháu có thể dẫn theo em ấy không?
Người đàn ông nhìn cậu, rồi nhìn đến Chu Tiểu Bảo.
- Không được rồi, chú chỉ muốn nhận một người con. Cháu có thể đi theo chú. Chờ sau này cháu lớn có thể tới đây để đón cậu nhóc? Cháu thấy có được không?
Đình Lâm suy nghĩ:
- Chú chờ cháu một chút.
Cậu đi lại phía Chu Tiểu Bảo rồi nắm tay cậu nhóc dắt ra ngoài:
- Tiểu Bảo Bảo, nếu anh đi rồi em có buồn không?
Chu Tiểu Bảo nhìn Đình Lâm, cậu nhóc biết mình sẽ buồn chứ. Nhưng cậu biết bản thân không thể ích kỉ mà giữ anh trai lại. Cậu muốn anh trai có cuộc sống tốt hơn.
Tiểu Bảo lắc nhẹ đầu:
- Em không có buồn đâu. Anh yên tâm nha.
Đình Lâm nhìn cậu nhóc rồi ôm lấy cậu:
- Vậy Tiểu Bảo Bảo em phải chờ anh nhé. Chờ sau này anh lớn lên có thể tự mình làm mọi thứ rồi anh sẽ quay lại đón em cùng đi với anh nhé. Tiểu Bảo Bảo em hứa với anh được không?
Chu Tiểu Bảo gật nhẹ đầu, tay vẫn ôm chặt lấy anh trai:
- Dạ, em sẽ chờ anh tới đón em. Nhưng mà anh phải nhanh lên nhé, nếu anh không tới em sẽ không chơi với anh nữa đâu.
- Ừm, anh hứa mà. Sẽ nhanh thôi. Tiểu Bảo Bảo phải ngoan ngoãn chờ anh nhé. Nếu có ai tới nhận nuôi em thì cũng phải nói với các vú lấy thông tin của họ. Để sau này anh sẽ tới tìm em. Có được không?
- Dạ, em nhớ rồi.
Hai đứa trẻ cứ như vậy mà ôm nhau, quyến luyến không muốn rời đi. Các vũ và mọi người nhìn đến rưng rưng nước mắt. Họ đều biết hai đứa trẻ này vẫn luôn như vậy, thương yêu nhau nhiều đến thế nào. Không biết khi một đứa rời đi rồi thì đứa kia sẽ phải làm sao.
Đình Lâm sau đó đi theo người đàn ông rời đi. Chu Tiểu Bảo vẫn luôn đứng ở cổng nhìn theo những chiếc xe ô tô rời đi cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Vú lớn đi ra dắt cậu vào:
- Tiểu Bảo ngoan, chúng ta cùng vào ăn cơm nhé.
Chu Tiểu Bảo ngây thơ hỏi vú lớn:
- Vú ơi, sau này anh nhất định sẽ đến đón con mà, phải không vú?
Vú lớn nghe mà không khỏi xót xa, bà gật nhẹ đầu:
- Ừm… nhất định mà.
Thực ra bà cũng không biết liệu Đình Lâm có quay lại không nữa. Vì bà biết người đàn ông kia là chủ của một doanh nghiệp khoáng sản hàng đầu Trung Quốc. Gia thế của họ vẫn luôn được người người ngưỡng mộ.
Bà cũng không biết vì sao người đàn ông này lại nhận nuôi một đứa trẻ. Nhưng có lẽ bà biết khi Đình Lâm đi theo họ rồi sẽ khó có cơ hội quay lại.
Bà nhìn Chu Tiểu Bảo ngây thơ, ngoan ngoãn như vậy nếu biết Đình Lâm không quay lại không biết cậu nhóc sẽ buồn đến như thế nào nữa.
Chu Tiểu Bảo thì khác cậu sẽ chờ Đình Lâm. Cậu tin tưởng Đình Lâm sẽ giữ lời hứa với cậu.
10 năm sau, Thượng Hải.
- Nhanh… nhanh lên. Đừng có lề mề nữa, đến giờ phải đưa hàng ra cảng rồi.
Hình dáng người con trai nhỏ gầy mặt mũi lấm lem, bộ đồ bảo hộ sộc xệch bê từng thùng than ra xe. Thỉnh thoảng lại lấy tay áo lau mồ hôi trên khuôn mặt tuy lấm lem nhưng vẫn có thể thấy rõ được làn da trắng hồng của cậu.
Chu Tiểu Bảo, 18 tuổi.
3 năm trước, cô nhi viện vì không đủ kinh phí mà phải đóng cửa. Các vú cũng đã lớn tuổi nên gia đình họ đã đón họ về chăm sóc. Những đứa trẻ không được nhận nuôi như Chu Tiểu Bảo phải tự mình ra ngoài kiếm sống. Khi đó trong người cậu cũng có được 500 tệ là tiền các vú thỉnh thoảng cho, cậu vẫn luôn để dành nó.
Chu Tiểu Bảo tự mình mua vé tàu lên Thượng Hải. Khi đó trong lòng cậu vẫn luôn muốn tìm lại người kia. Người con trai cậu vẫn luôn chờ đợi trong suốt 7 năm qua. Trong suốt 7 năm đó, cậu vẫn luôn nghe ngóng mọi tin tức liên quan đến gia đình đã nhận nuôi Đình Lâm. Cậu biết được họ có một nhà máy khai thác than để xuất khẩu thế nên cậu đã xin vào đó làm bê vác than (công việc này không cần bằng cấp) với mong muốn được gặp lại Đình Lâm.
Nhưng đến khi cậu có cơ hội gặp lại anh. Đình Lâm lại không nhận ra cậu.
Hôm đó là hơn 1 năm sau khi cậu đến đây làm. Mọi người trong xưởng nói rằng chủ tịch và con trai của ông sẽ đến kiểm tra tình hình của nhà máy. Chu Tiểu Bảo đã rất vui mừng vì cậu biết cậu sắp được gặp lại Đình Lâm.
Đến khi Chủ tịch đến mọi người vẫn tập trung làm nhưng Chu Tiểu Bảo vẫn luôn nhìn ra phía Chủ tịch, với hi vọng Đình Lâm sẽ nhìn thấy mình. Cậu nhìn thấy anh rồi, cậu vẫn nhận ra anh, Đình Lâm bây giờ không còn là đứa trẻ dịu dành như trước nữa. Anh trưởng thành rồi, khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai, sang trọng, lạnh lùng hơn trước rất nhiều.
Chờ đến khi Bùi Lâm đi lại phía công nhân bê vác than, Chu Tiểu Bảo nghĩ chắc anh sẽ nhận ra mình. Nhưng khi dù anh có lại gần ngay gần cậu, anh cũng không nhận ra cậu mà đi lướt qua. Chu Tiểu Bảo biết mình cũng không thể nào mà bám lấy anh để hỏi anh có nhận ra mình không?
Chu Tiểu Bảo đau lòng, buồn rầu không biết bản thân phải làm sao đây. Tự mình đến đây với mong muốn gặp lại anh nhưng anh lại không nhận ra mình. Cậu không biết anh đã biết cô nhi viện bị đóng cửa chưa? Liệu anh có đến
tìm cậu không? Nếu đến tìm mà không thấy thì phải làm sao bây giờ.
Bùi Đình Lâm, 21 tuổi.
Lần đầu tiên sau 10 năm, Đình Lâm quay trở lại nơi này. Nới đã nuôi sống anh, nơi chứa đựng những kỉ niệm của anh và cậu bạn nhỏ. Anh bây giờ đã trở nên kiên cường, tự lập rồi. Giữ lời hứa với cậu bạn nhỏ. Anh quay trở về cô nhi viện, nhưng mọi thứ trước mắt khiến anh gục ngã.
Cô nhi viện bị bỏ hoang không ai quét dọn, hỏi mọi người xung quanh mới biết. 3 năm nay đã không còn ai lui tới làm từ thiện và chăm sóc cho nơi này nên nó đã bị đóng cửa. Đình Lâm hoảng loạn, vậy bạn nhỏ của anh thì sao?
Anh dáo dác hỏi mọi người xem có ai biết Chu Tiểu Bảo đi đâu không? Mọi người cung quanh đều nói Chu Tiểu Bảo là một trong số ít đứa trẻ không được nhận nuôi. Sau khi cô nhi viện đóng cửa, cậu cũng đi đâu mất không ai thấy cậu nữa. Họ nói với Đình Lâm thử tìm đến nhà các vú hỏi thăm xem sao.
Đình Lâm cũng nghe lời họ mà cho người đi tìm nhà các vú. Mất 3 ngày mới tìm được nhà vú lớn. Vú lớn sau khi nhìn thấy Đình Lâm thì không khỏi xúc động. Đình Lâm đi vào ôm lấy vú:
- Vú lớn, con chào vú. Con xin lỗi vì giờ mới có thể quay lại
- Không sao… không sao. Con trở lại là tốt rồi. Vú lớn ôm lấy anh xoa lưng anh
Đình Lâm vội vàng hỏi vú:
- Vú… vú ơi, Tiểu Bảo Bảo, vú có biết em ấy đi đâu không?
Nhắc đến vú mới nhớ, vú vội vàng đi vào nhà lấy mấy lá thư trong ngăn tủ ra đưa cho Đình Lâm.
- Con không gặp thằng bé sao? Thằng bé nói nó gặp con đó.
Đình Lâm ngạc nhiên:
- Thật sao vú?
- Con mau mau xem đi, đây là thu Tiểu Bảo gửi cho ta.
Đình Lâm vội vàng dở thư ra xem. Đọc đến bức thư Bảo Bảo kể với vú gặp anh trong nhà máy nhưng anh không nhận ra cậu. Mọi cảm giác tội lỗi, mọi cảm giác đau đớn khiến hai mắt anh ửng đỏ.
Vú lớn nhìn Đình Lâm bà cũng rưng rưng nước mắt. Bà ôm lấy anh:
- Con đừng khóc. Thằng bé biết sẽ không vui đâu
- Vú… tất cả đều tại con. Khi đó nếu con không đi thì sẽ không như vậy, em ấy sẽ không phải chịu khổ cực như vậy.
- Đình Lâm con đừng tự trách mình… mọi chuyện đều có duyên số. Nếu đã là duyên chắc chắn sẽ gặp lại mà.
Sau khi từ nhà vú lớn trở về. Bùi Lâm vội vàng lên máy bay trở về Thượng Hải. Về đến nơi cũng là đêm anh biết không thể đến tìm Bảo Bảo ngay được. Bùi Lâm thức trắng đêm chờ đến sáng sớm anh đã vội lái xe đến nhà máy than.
Đến cổng nhà máy, anh hồi hộp đi vào đến trong xưởng anh dáo dác tìm người không để ý đến những lời chào của mọi người xung quanh. Tìm một hồi cũng không thấy ai có dáng vẻ có phần giống với Chu Tiểu Bảo. Đình Lâm bắt đầu tức giận và hỏi quản lý. Quản lý lúc này mới báo cho anh biết Chu Tiểu Bảo xin nghỉ 2 ngày cũng không biết vì lý do gì.
Bùi Đình Lâm lúc này đã thật sự bất lực, anh hỏi mọi người xung quanh xem có ai biết nơi ở của cậu không nhưng mọi người đều nói không biết.
Đình Lâm lại lần nữa trở về, anh cho người điều tra tin tức và thông tin của Chu Tiểu Bảo dựa vào số thông tin sơ sài cậu nộp cho nhà máy.
2 ngày sau, Đình Lâm lại đến nhà máy một lần nữa. Quản lý và công nhân trong xưởng đều thắc mắc sao thời gian gần đây giám đốc hay tới kiểm tra công xưởng như vậy, không ai biết thực chất anh đến đây chỉ là để tìm người.
Quản lý bất ngờ được gọi vào phòng làm việc của giám đốc, ai nấy cũng đều lo sợ vì nghĩ rằng có phải mọi người trong xưởng đã làm sai gì không? Chu Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ, cậu lo sợ nếu sai có phải sẽ bị đuổi việc không? Đến lúc đó cậu phải làm sao bây giờ
Đến giờ ăn cơm, Quản lý xuống xưởng gọi Chu Tiểu Bảo ra nói chuyện riêng. Mọi người trong xưởng ai cũng nghĩ chắc chắn cậu đã làm gì có lỗi rồi. Cậu cũng lo lắng và sợ hãi không kém, Chu Tiểu Bảo đi theo quản lý vào đến cửa thang máy quản lý mới nói với cậu là giám đốc muốn gặp cậu.
Tất nhiên Chu Tiểu Bảo biết giám đốc mà quản lý nói là ai.
- Giám… giám đốc gặp tôi có chuyện gì vậy ạ?
- Tôi làm sao mà biết, cậu phải gặp thì mới biết. Tôi chỉ nhận lệnh của giám đốc thôi. Quản lý nghiêm túc nói
Chu Tiểu Bảo theo chỉ dẫn của Quản lý lên đến phòng giám đốc. Cậu hồi hộp lo lắng, 10 năm rồi, 10 năm xa cách, 10 năm chưa một lần tiếp xúc. Liệu rằng lần gặp này sẽ ra sao đây. Cậu lấy hết tất cả can đảm của mình để đối mặt. Có một loại cảm xúc Chu Tiểu Bảo vẫn luôn chôn giấu nó trong trái tim mình. Đó là cảm xúc của một người con trai thích một người con trai, không phải nó phải là yêu mới đúng.
Dù biết đó là thứ cảm xúc biến thái, đồi bại nhưng cậu không thể kiềm chế được nó. Mỗi ngày, mỗi ngày trong suốt 10 năm qua nó ngày một lớn lên trong trái tim cậu, chưa một ngày nào dừng lại. 10 năm dõi theo, 10 năm chờ đợi dù biết rằng Bùi Đình Lâm của hiện tại không còn là Bùi Đình Lâm của 10 năm trước nữa. Nhưng cậu vẫn luôn cố chấp mà đuổi theo anh.
Mọi người trong xưởng cũng luôn bàn tán về vị hôn phu của anh, cậu vẫn luôn để tâm nhưng sự khao khát mong muốn được lại gần anh, được ở bên anh khiến cậu quên đi thực tại, quên đi mọi thứ. Để đến bây giờ khi đứng trước cửa phòng của anh cậu mới nhận ra hiện thực cay đắng này. Chu Tiểu Bảo tự hỏi bản thân rằng cậu sẽ phải đối mặt, sẽ phải vượt qua như thế nào đây?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play