Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cố Triều An Thần Y

Vực Sâu Thẳm

Chương 1: Vực Sâu Thẳm Ở thế kỷ 22 khi hoàng hôn dần buông xuống, bóng tối bao trùm khắp cả Làng Vân trên một mỏm đá cao nằm ở giữa biển đang trình diễn một màn rượt đuổi đến kinh tâm động phách. Dưới ánh trăng mờ ảo , sóng biển đập ầm ầm trên mỏm đá lớn chàng thanh niên người đầy máu me liều mạng chạy về phía trước. Ngay trước mặt anh là vực sâu thẳm nhìn không thấy rõ đáy , hắn ta không thể chạy thêm nữa xoay người lại phía sau , đám người rượt đuổi tiến đến ngày càng gần. Kẻ cầm đầu tiến lên phía trước "Tại sao chứ!" Cố Triều An hỏi người dẫn đầu cũng chính là người bạn đồng hành Lâm Gia Bảo "Tại sao hả? Cậu còn hỏi tôi tại sao?" Gia Bảo cười lên một tiếng "Cậu bạn của tôi , cậu được xứng danh với mỹ nam y học , thông minh tài trí sao lại không biết lý do này chứ? Xét về dung mạo lẫn tài năng tôi không hề thua kém gì cậu , nhưng tại sao tôi luôn là cái bóng đứng sau lưng cậu chứ tôi rất ghét cậu đến cả thở thôi cũng thấy ghét từng phút từng giây cậu còn sống trên đời này thì tôi mãi luôn đứng sau cái bóng của Cố Triều An cậu". "Chính vì vậy nên cậu đã hạ thuốc vào nguồn nước chung của ngôi làng khiến cho tôi và tất cả mọi người đều nhiễm bệnh?" Cố Triều An tức giận hỏi , anh không thể tưởng tượng nổi người anh em bạn bè tốt của mình vì ghen tị với tài năng của mình mà có thể làm ra những chuyện độc ác như vậy. "Hạ thuốc? không phải ta" "Vốn dĩ nơi đây từng là căn cứ bí mật của ta tạo ra , với mục đích pha chế thuốc biến đổi Gen động vật sang cho con người nhưng nào ngờ kế hoạch của ta không được như ý muốn. Loại thuốc đặc chủng bốn đã rất thành công mỹ mãn nhưng nào ngờ nó lại có di chứng phản tác dụng , mà động vật ta đưa đi thí nghiệm tất cả số đó đều chết hết thấy tình hình không ổn ta liền đem tất cả đi tiêu hủy gần cái giếng đó. Ta không hề biết người dân sống cạnh ngôi làng này ai nấy cũng đều uống sinh hoạt chính bằng nguồn nước này. Cậu nói xem có phải đám người dân đó thực sự quá ngu ngốc không" Lâm Gia Bảo gần như điên cuồng kêu lên. Cố Triều An thất vọng nhìn Lâm Gia Bảo đang điên cuồng , phải đi đến bước đường này anh cũng rất đau khổ . Nhìn anh em tri kỷ lại đố kỵ với anh lòng đau như dao cắt tài năng đều dựa vào đam mê và nỗ lực mới có được, ngay từ lúc nhỏ hai người đều chung một mục tiêu phấn đấu giành được danh hiệu đệ nhất thần y cứu giúp người dân khó khăn nghèo khổ. Nhìn bộ dáng đau lòng của Cố Triều An, Lâm Gia Bảo nắm chặt tay Như hoa nhẹ nhàng hôn lên tay cô ấy, hắn vỗ trán. "À đúng rồi , cậu bạn tốt của tôi có phải cậu đang rất tò mò về việc nguyên nhân tại sao cậu là bác sĩ mà vẫn bị trúng bệnh không , để tôi kể cho cậu nghe nha. Tôi nhớ không nhầm là đêm hôm đó Như Hoa cùng cậu chăm sóc mấy lão già bị bệnh ở ngoài kia cậu đã làm việc mệt rã rời không chú ý nên cô ta đã tiện tay rót cho cậu một cốc nước. Vì là cậu đưa nên cậu không chút đề phòng mà uống cạn ly nước đó trong ly nước có chứa chất cấm X làm hệ miễn dịch của cơ thể cậu bị hạ đến mức thấp nhất tự phân hủy mà không có triệu chứng. Chính vì như thế nên bản thân cậu đã trúng bệnh từ lâu mà không hay biết." Chất cấm X giống như là một loại chất lỏng không màu không mùi , thường có sẵn ở trong thiên nhiên hoặc ở những nơi gần biển , so với nọc độc của rắn biển thì loại này độc hơn nhiều và thường là không có thuốc giải , nến cấp cứu nhanh thì may mắn sống sót. Cố Triều An oán hận nhìn cặp đôi đang đứng trước mặt tay anh nắm chặt thành nắm quyền nói :" Tốt , các người khá lắm ." "Ha ha...ha ha..!!! khá hay cho một đôi cẩu nam nữ các người với cái kế mèo vẽ vượng này đòi một công diệt khẩu xóa sổ ta sao? ngu xuẩn. Ta nói cho các người biết cho dù các người có muốn lấy cái mạng này của ta thì cái việc nghiên cứu trái phép ở đây lẫn âm mưu chế tạo Gen đột biến ngay từ đầu đã lộ ra sơ hở bị ta vạch trần trước lúc sự việc trở nên nghiêm trọng hơn , ta đã đích thân cho trợ lý đi trở về thành phố để cấp báo cho cục an ninh phòng chống chất cấm hóa học cháy nổ rồi. Công an lần báo chí sẽ không để yên cho các ngươi , thật ngại quá , giấc mộng của các người đã bị ngâm nước rồi!" Cố Triều An nói xong oán hận bỏ mặt bọn họ , xoay người về phía dốc đá bên dưới là vực sâu không rõ đáy , gió thoảng qua làm mắt hơi cay cay. "Như Hoa , cảm ơn em đã ở bên tôi kiếp này em và gã kia nợ tôi một mạng" Nhìn về phía ngôi sao trên bầu trời tối , anh hít một hơi sâu nở một nụ cười mãn nguyện dứt khoát nhảy xuống vách núi đen. " Cố Triều An " Như Hoa chạy đến gần đó liên tục hét to " Quay trở lại! Như Hoa hắn đã trúng độc rồi khả năng sống sót là không cao , còn nữa ở đây là dốc đá nếu rơi từ độ cao như thế này xuống nếu không chết vì bị trúng độc thì cũng chết vì tan xương thịt nát." Như Hoa liếc mắt về phía vách núi đen cô lắc đầu một cái trong lòng cảm thán , anh ta có thể liều mình nhảy xuống đây để kết thúc một cuộc đời quả thật rất can đảm. Vách núi này chắc hẳn đây là nơi sâu nhất mà cô từng được thấy địa hình ở đây toàn là dốc đá nhọn dù có là một tuyệt thế võ công cũng không thể sống. Cô lắc lắc đầu gương mặt không chút cảm xúc , quay người rời đi cô sải từng bước chân dài đi về phía Lâm Gia Bảo hai người ôm eo nhau rời khỏi Làng Vân. Trên chiếc cano sang sịn trắng bự Lâm Gia Bảo từ từ thưởng thức tiếng sóng biển thầm nghĩ sau này sẽ cùng người đẹp sống một cuộc sống yên bình lâu dài và thế giới sẽ không còn ai nhớ đến đệ nhất thần y Cố Triều An nữa , mà chỉ biết đến Lâm Gia Bảo này thôi.

Sơn mạch Tản Viên

Chương 2: Sơn Mạch Tản Viên Mặt Trời vừa núp bóng , ánh nắng gay gắt trải dài khắp sơn mạch Tản Viên. Bên trong sơn mạch thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng lá khô rơi rụng tiếng chim kêu ríu rít. Cách vài dặm thị trấn bên ngoài sơn mạch kẻ đi người lại vẫn chen chút nhau tấp nập. Phía nam thị trấn là một khu rừng rậm bao năm ít người lui tới , nơi đây vốn là nơi không sạch sẽ gì thường hay được gắn với mấy lời đồn thổi có rất nhiều oan hồn. Một khi đi vào sẽ không trở lại , bên trong khu rừng là một sân viện nhỏ hẻo lánh căn phòng này nghèo tới mức dùng rơm rạ để dựng nên nhìn lung lay như muốn đổ , miễn cưỡng chấp nhận thì cũng có chiếc giường và cái bàn còn nguyên vẹn nhưng thoang thoảng mùi ẩm nước. Ngoài sân viện chỉ có một tảng đá lớn bóng dáng nhỏ nhoi đang nằm dưới tảng đá hô hấp khó khăn cực nhọc cho thấy sinh mạng cô đang bị đe dọa nghiêm trọng. Cổ chân cô tím ngắt để lộ ra hai vết cắn đỏ tươi bên dưới chân là xác của ba bốn con rắn độc , hẳn là có cuộc ẩu đả gì ở đây thả rắn ra nhằm giết chết cô gái này. Ngay phút trút hơi thở cuối cùng đột nhiên hai mắt đang nhắm chặt liền mở ra nhanh , ánh mắt nghi hoặc quét qua bốn phía. Cố Triều An chống hai tay ngồi dậy , thân thể còn hơi mệt mỏi anh choáng váng ngã lăn xuống đất cú lăn nhào vừa rồi khiến anh không may đập đầu vào cạnh gốc cây , hắn muốn đưa tay vỗ trán để tỉnh táo lại nhưng không thể tay hắn lại chạm đúng vết thương đang chảy máu. Cố Triều An cố gắng dựa mình vào thân cây , anh bắt đầu nhắm mắt hồi tưởng lại mọi chuyện. Hắn nhớ rất rõ là đã nhảy xuống vách núi đen ở biển…, nhưng sao lại có thể xuất hiện ở một chỗ như vậy? Thấy bản thân có hơi yếu có sự chống đỡ liền cảm thấy tốt hơn nhiều. Ý thức vừa động , một loạt hình ảnh cuộc đời của một nữ nhân liền như sấm truyền vào đầu hắn. Rất lâu sau hắn mới mở mắt ra được, mi tâm hơi cau lại khó khăn lắm mới tiêu hóa hết mấy tin tức này. Không còn gì để nói , hắn xuyên không rồi. Bất quá tình huống mượn chủ trùng sinh cũng không tệ nha , nhưng cũng không cho hắn vào thân nữ nhi yếu ớt như vậy chứ. Trong trí nhớ hắn thấy ở đây không phải là Trái Đất hay là thế kỉ 22 mà ở đây chính xác hơn phải gọi là một lục địa , nó có tên là Phượng Qua Đại Lục sức mạnh ở đây dưới dạng huyễn lực và kiếm khí. Người muốn tu hành thì trong thân thể nhất định phải có nguồn suối huyễn lực dồi dào thì mới tu luyện được. Có rất nhiều trường hợp trời sinh đã không có suối nguồn huyễn lực không thể tu luyện , những người như thế thường không chọn tu luyện huyễn lực mà chọn tu luyện kiếm khí , chủ cần đả thông kinh mạch trong thân thể là có thể tu luyện được. Cấp bậc luyện kiếm khí được chia thành mười cấp bậc có: Kiếm Sĩ , Kiếm Sư , Đại Kiếm Sư , Kiếm Vương , Đại Kiếm Vương , Kiếm Tông , Đại Kiếm Tông , Kiếm Hoàng , Đại Kiếm Hoàng cuối cùng là Kiếm Tôn , mỗi cấp bậc cũng được chia thành tám cấp nhỏ tương ứng với tám màu sắc Xích , Hoàng , Bích , Lam , Nguyệt , Tử , Truy. Dấu hiệu cấp bậc của kiếm khí trung cấp hay cao cấp thường là một thanh đao tùy vào mức độ màu sắc phát ra ánh sáng người nhìn có thể nhận biết. Còn dấu hiệu của cấp bậc nhỏ là một thanh kiếm nhỏ. Cấp độ tu luyện huyễn lực có: Huyễn Sĩ , Huyễn Sư , Đại Huyễn Sư , Huyễn Vương , Đại Huyễn Vương , Huyễn Tông , Đại Huyễn Tông , Huyễn Hoàng , Đại Huyễn Hoàng , cuối cùng là Huyễn Tôn , về cấp độ huyễn lực được chia thành tám màu sắc: Xích , Hoàng , Bích , Lam , Nguyệt , Tử , Truy. Mỗi cấp bậc cũng chia thành tám cấp nhỏ. Người có huyễn lực khi sử dụng huyễn lực sẽ xuất hiện huyễn tinh và huyễn nguyệt. Dấu hiệu của cấp bậc nhỏ nhất là huyễn tinh. Khi huyễn lực tăng một bậc đồng thời cũng sẽ tăng thêm một huyễn nguyệt. Khi huyễn tinh và huyễn nguyệt hiện ra đối phương có thẻ căn cứ vào màu sắc mà biết được cấp bậc. Huyền lực có tính công kích ở cự ly xa , còn kiếm khí thì lại có tính công kích ở cự ly gần. Hơn nữa người tu luyện huyễn lực đạt tới cấp huyễn tôn , huyễn hoàng là có thể khi thăng làm tiên , lập khế ước với linh thú thần thú. Vì thế cho nên địa vị của huyễn sư cao hơn kiếm sư. Nghe đến linh thú , trong mắt Cố Triều An lại toát lên tia tò mò. Linh thú ở Phượng Qua Đại Lục khác biệt rất xa so với động vật ở Trái Đất bọn chúng trời sinh có tính tấn công kích , tu luyện đến bậc huyễn thú , thần thú thánh thú còn có thể nói chuyện như con người có thể biến lớn và tự vệ. Thần thú cấp 1 thì có một viên ngọc hình ngũ giác siêu thần thú là ngọc lục giác , còn lại cứ suy ra. Trong đầu linh thú có ma tinh , ma tinh cấp cho bọn chúng thần kinh trung khu , trước khi khế ước cá nhân người muốn thu phục trước hết phải thuần hóa được ma tinh. Mặt khác ma tinh giống như một dạng năng lượng tồn tại dưới hình thức là một quả tinh hoặc một viên ngọc đủ loại màu sắc có thể lấy đi luyện đan dược hoặc luyện khí. Cho nên nhu cầu cần rất lớn lại vì linh thú không dễ bắt nên ma tinh thường có giá bán rất cao. Sơn mạch Tản Viên chính là nơi cư trú của rất nhiều linh thú khác nhau. Rất nhiều người thích đến ngọn núi này du ngoại săn bắt linh thú , Vân Dạ Thành là một thị trấn nhỏ cận Sơn Mạch Tản Viên gần nhất , cho nên kẻ đen người đi thường xuyên qua lại rất phồn hoa nhộn nhịp.

Đại tỷ phế vật

Chương 3: Trong Vân Dạ Thành, ngoại trừ Phong gia còn có Lâm gia, Hoàng gia, Tống gia tứ đại gia tộc làm lung lay đoạn mạch kinh tế của Vân Dạ Thành. Trải qua mấy trăm năm phát triển chỉ có Phong gia là gia tộc đứng đầu ngoại lai , còn lại Lâm gia , Hoàng gia , Tống gia đều là dân bản xứ hơn nữa Phong gia chính là một chi thứ của bản tộc Phong gia. Gia tộc Phong gia đã có hơn một ngàn năm lịch sử ở quốc đô của đế quốc Phong Thiên Hoành. Bởi vì là gia tộc huyễn sư , cho nên địa vị ở đế quốc, Phong Thiên Hoành rất được tôn quý. Mà cái gọi là gia tộc huyễn sư đại bộ phận huyết mạch đều có nguồn huyễn lực , đều có thể tu luyện. Người không thể tu luyện huyễn lực lại không thể luyện kiếm chế tạo đan dược có địa vị rất thấp , thường bị đuổi đến nơi rất xa xôi tránh làm ảnh hưởng gia tộc mất mặt trường hợp như vậy thường có rất ít. Thực sự quá bất hạnh , người hắn mượn thân lại chính là đại tiểu thư phế vật nổi tiếng trong gia tộc Phong gia. Mẫu thân của nàng từng là con gái lớn nhất cùng cha khác mẹ của tộc trưởng tiền nhiệm , bởi vì thiên phú hơn người có tầm ảnh hưởng lớn trong giới huyễn sư nên ngàn vạn sủng ái. Thế nhưng kể từ lần du ngoại ở Vô Sơn Đảo trở về tinh thần bà trở nên mê loạn căn cơ bị bẻ gãy không thể tiếp tục tu luyện trong người lại còn mang thai Cố Triều An , bất quá gia tộc bị người người chỉ trỏ không chịu được nhục nhã đã nhốt bà vào căn hầm cấm của Phong gia , được một thời gian bà hạ sinh rồi biến mất không rõ tung tích. Phụ thân nàng là Cố Thính Đình không rõ thân phận, không rõ tung tích , chỉ nghe được vài câu phong phanh từ mẹ nàng là Thính Đình đại sư. Cố Triều An cũng bởi vì sinh non , thân thể suy yếu trong người lại không có nguồn suối huyễn lực , kinh mạch và kiếm khí bị bế tắc không thể luyện kiếm luyện đan càng không. Mười hai năm trước , vào lần kiểm tra tư chất , Cố Triều An nàng bị phán là thể chất phế vật bị tộc trưởng vung tay ném vào Vân Dạ Thành đến nay cũng đã sáu năm. Mà trong Vân Dạ Thành này cái "Đại Danh" Đại tỷ phế vật cho dù là già hay trẻ lớn bé , tất cả ai nấy cũng đều gọi nàng là đại tỷ phế vật. Là nỗi ô nhục của Phong gia ai ai cũng khinh thường Sống cô đơn một mình trong Sơn Mạch Tản Viên hơn sáu năm Cố Triều An vẫn bị người ta khi dễ vũ nhục. Thân là biểu tỷ huyết mạch của Phong gia mà bị đầy đọa bỏ rơi nơi xa xôi hẻo lánh đến cuộc sống cơ bản nhất cũng không được đảm bảo , rõ ràng là nàng đã mười sáu tuổi nhưng nhìn lại giống như đứa trẻ mười hai , mười một tuổi làn da vàng vọt xanh xao vừa nhìn là đã biết ăn uống không đủ chất dinh dưỡng. Không chỉ vậy đám người hầu Phong gia các tiểu muội khác cũng thường xuyên đánh nàng. Bọn chúng ỷ đông hiếp yếu đánh nàng vì lý do chính tại nàng đã làm Phong gia mất mặt , lần này là bị con gái của Phong tứ gia Vân Dạ Thành cũng chính là con gái của tứ cữu cữu chạy đến Sơn Mạch Tản Viên thả rắn độc ra cắn chết nàng đánh nàng đến mức phế thật sự , khiến cho Cố Triều An "Hồn về cõi tiên". "Thân thể này thật đáng thương , hừm tất cả đều gọi cô là phế vật sao?" Cố Triều An cười nhạt khinh bỉ , nhắm chặt đôi mắt , khí thế bệ nghễ thiên hạ lộ ra "Nếu ta đã nhập vào thân thể cô , vậy thì chúng ta cùng nhau sống thật tốt phải khiến cho lũ người cười nhạo chúng ta mở rộng tầm mắt xem ai mới là cường giả!... Cô yên tâm ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô , ta sẽ tìm lại cha mẹ cô về sau ta cũng sẽ xem họ là cha mẹ ta". Trời đã gần tối Cố Triều An như khôi phục được một chút khí lực , cố gắng trở về phòng , khối thân thể này anh nhặt phải quá yếu ớt , cộng thêm việc trúng độc rắn nữa chứ. Không nguy tới nội tạng đã là may mắn lắm rồi , nàng không muốn mất luôn cái mạng mới nhặt về. Bên trong Sơn Mạch Tản Viên Cố Triều An mệt mỏi nằm trên giường ba ngày. Mưa to gió lớn , kéo theo những đợt cuồng phong mạnh mẽ không ngừng gào thét trong đêm , Cố Triều An chợt bừng tỉnh dậy cả người nàng run rẩy. Vốn dĩ là căn phòng này nghèo tới mức không có nổi một cái mền đàn hoàn để đắp , phỏng chừng theo trực giác cho biết có lẽ là nàng đang bị cảm. "Xoẹt" tiếng khe cửa được mở ra , người đi vào chính là Phong Cẩn hắn khoảng tầm mười hai tuổi là một đệ tử chi thứ của Phong gia quần vải áo thô mặt mũi tèm lem bẩn thỉu khiến người ta nhìn vào không khỏi ngao ngán lắc đầu. Phong Cẩn là người duy nhất không khi dễ bỏ mặc Triều An, những lúc cô bệnh ở trong sơn mạch mấy ngày liền không thể tự sức kiếm thức ăn , thì cũng nhờ hắn thường xuyên vụng trộm lén lút lấy đồ ăn ở bếp tiếp tế cho nàng. Nếu không có hắn tiếp tế , nói không chừng Tiểu Triều An đã sớm chết đói từ lâu rồi. Không cần phải đợi đến lúc hắn xuyên qua Phong Cẩn vừa khuấy đều chén thuốc đen tuyền vừa kể lại chuyện tỉ muội Phong gia ẩu đả với Triều An giết cô không thành để người người đem ra làm chủ đề bàn tán suốt mấy ngày nên đã bị cấm cửa. Nàng thầm nghĩ hèn gì mấy ngày nay cũng không có người đến gây sự lấy mạng nàng. Như vậy cũng tốt thuận tiện cho Phong Cẩn lui tới tiếp tế cho nàng Phong Cẩn đem chén thuốc đặt vào lòng bàn tay Cố Triều An thấy sắc mặt nàng cau có nó lên tiếng "Không được, tỷ đang hị thương nặng như vậy , không uống thuốc làm sao mà khỏe lên được? Chỗ thuốc này là do ta lén trộm ở quầy buôn bán đan dược của Phong tứ chủ Phong Mặc ta biết chỗ thuốc này rất đắng cô lại không thích đồ ăn cắp , nhưng ta lại không có tiền không mua thuốc tốt hơn thuốc này. Tiền công cả tháng ta đã dồn để mua thức ăn cho cô hết rồi bây giờ đã sạch túi , không còn cách nào khác nên mới lấy trộm , nếu có tiền ta nhất định sẽ đường đường chính chính mua đan dược không ăn cắp nữa". "Phong Cẩn, ta có thể không uống cái này được không?" Cố Triều An chán ghét nhìn chén thuốc đen truyền. Có trời mới biết thứ mà hắn chán ghét nhất chính là chén thuốc này. Nhìn vẻ mặt tự trách của Phong Cẩn Cố Triều An bất lực nhìn chén thuốc trong tay không biết chống đỡ như thế nào , dù sao cũng là muốn tốt cho vết thương , hắn cũng đã bỏ công đi lấy về cho ta rồi thì không thể lãng phí như vậy. Ánh mắt hơi cụp xuống , mi tâm co lại cố gắng uống cạn chén thuốc. "Phong Cẩn, ngươi biết phân biệt đan dược và thảo dược?" Cố Triều An đưa chén thuốc cho Phong Cẩn, hỏi. Phong Cẩn dọn bát cơm cùng với chén thuốc , hắn ko ngẩng đầu lên nói :"Tỉ tỉ không giấu gì người , trước kia có một lần ta bị bọn người làm Phong gia đánh cho bị thương , tộc trưởng đã mời y sư đến trong lúc chữa trị ta nhìn quá trình hắn kê thuốc và bào chế , khi đó ta liền nhớ kĩ. Thôi trời cũng không còn mưa nữa đại tiểu thư cô nghỉ ngơi cho tốt đi , ngày mai ta lại đến đi lâu như vậy chắc hẳn bọn họ sẽ nghi ngờ, xin phép về trước". Nói xong hắn chạy ra cửa , quay đầu nhìn trái nhìn phải , xác định an toàn rồi mới mở cửa đi ra ngoài , trước khi đi hắn cũng không quên để lại một túi hạch quả vừa đủ lớn để cô dùng dặn dò cô phơi nắng hong khô quả rồi mới dùng được. Phong Cẩn đi rồi , Cố Triều An tiếp tục nằm nghỉ , đến sáng hôm sau ánh mặt trời chiếu sáng mái hiên Cố Triều An lấy hạch quả từ trong bếp ra sân cỏ sau phơi nắng , bản thân cô thì lại tìm chỗ mát mẻ dưới gốc cây đại thụ nghỉ ngơi. Mấy ngày nay trong đầu hắn luôn nhớ đến chuyện của kiếp trước , nhớ đến ngôi làng đang bị nhiễm bệnh dịch lạ , nhớ đến người bạn thân và bạn gái Như Hoa phản bội. Điều này cũng làm cho người nhạy cảm lãnh tình như hắn cũng không dám tin tưởng vào người khác. Nhưng tiểu hài tử Phong Cẩn này , lại cho nàng một góc nhìn khác ánh mắt rất sạch sẽ, quan tâm giúp đỡ nàng trong lúc hoạn nạn , yên lạng mà hành động tiểu tử đã chiếm được lòng tin nàng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play