Trong không gian mờ ảo, ánh đèn nhấp nháy sáng lóa, Tịnh Kỳ với một thân hình bốc lửa, dáng người quyến rũ mặc một chiếc đen ngắn bó sát. Đôi chân dài trắng nõn được bọc bởi một lớp tất đen huyền bí nóng bỏng. Từ khi cô bước vào mọi ánh nhìn của đàn ông trong quán đều như có như không mà lướt qua người cô. Có những người còn không hề kiêng dè mà nhìn chằm chằm vào ngực cô, điển hình như tên béo ngồi cách cô hai ghế kia.
“Cho tôi một ly Hennessy XO Cognac.” Tịnh Kỳ nói với người pha chế còn không quên nhẹ nhàng nháy mắt với anh ta.
“Qúy cô xinh đẹp, xin đợi một chút.”
Rất nhanh sau đó anh ta đem ra một ly Hennessy XO Cognac. Tịnh Kỳ nhìn ly rượu màu nâu nhạt đang tỏa ra mùi thơm. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đầu tiên cô cảm nhận được hương vị của trái cây khô như mận khô và quả sung khô. Tiếp theo là nhiều mùi hương của sôcôla và hạt tiêu đen, được hòa quyện bởi quế, đinh hương và thảo quả. Mùi vị hài hòa giữa các mùi hương được tạo điểm nhấn bởi các nốt hương tiêu và hương từ gỗ sồi.
Tịnh Kỳ vừa uống vừa gọi điện cho Lưu Mộng Tuyền. Chuông điện thoại reo lên lập tức đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Lưu Mộng Tuyền cậu rốt cuộc muốn chậm chạp như con rùa đến bao giờ?” Tịnh Kỳ hét nhỏ, cô đã hẹn cô ấy hơn 30 phút trước mà đến tận bây giờ vẫn không thấy mặt mũi cô ấy đâu cả.
“Đại tiểu thư ơi, em đến rồi đây. Em vào ngay đây ạ” Lưu Mộng Tuyền thấp giọng nói. Cái con người này thật là chỉ giỏi hành hạ cô. Tối nay Lưu Mộng Tuyền mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt kiểu quán bar, chiếc váy hở nửa vai bó sát dài đến nửa đùi, đôi chân dài thướt tha khiến tỉ lệ đàn ông quay đầu rất cao.
Cũng chính vì điều này mà trong mắt cánh đàn ông ở đây hai người như miếng mồi ngon béo bở.
“Giống cô ấy.” Lưu Mộng Tuyền nói với nhân viên quầy pha chế. Người đàn ông gật đầu. Một lát sau ly rượu đã được đưa lên.
Hai người vừa thưởng thức vừa trò chuyện đến khi ngà ngà say Tịnh Kỳ mới có thể chút hết nỗi buồn với Lưu Mộng Tuyền. Cô đưa hai tay ôm má cô ấy quay về phía mình.
“Mộng Tuyền, mình có xinh đẹp không? Có quyến rũ không?” Đôi lông mày thanh mảnh nhăn nhẹ, môi đỏ hơi chu, khuôn mặt ửng hồng vì say.
“Đẹp chết người, cho tớ hôn một cái.” Lưu Mộng Tuyền hướng về phía Tịnh Kỳ muốn hôn. Tịnh Kỳ ngay lập tức ghét bỏ mà đẩy cô ấy ra.
“Tra nữ, đi mà hôn các anh giai của cậu.”
Dừng một lúc, cô ấy lại nói tiếp:
“Huhuhu tại sao anh ta có thể bỏ tớ mà đi với Ninh Cẩm cơ chứ. Còn nói cái gì mà tớ không có sức quyến rũ của phụ nữ. Đúng là tên mù mà.”
Người đàn ông pha chế liếc nhìn cô. Tên kia đúng là mắt mù thật.
“Hắn dám nói như vậy. Tớ đã nói ngay từ đầu cậu nên bỏ hắn ta cậu không tin. Để giải tỏa tớ gọi vài em trai đến uống nhé.” Lưu Mộng Tuyền nói ra ý kiến mà cô ấy cho là giải quyết nỗi buồn nhanh nhất.
Bình thường chắc chắn Tịnh Kỳ sẽ không đồng ý nhưng hôm nay cô muốn chứng minh cô cũng có hương vị phụ nữ nên…
“Mộng Tuyền, cậu gọi đi, tớ đi vệ sinh một lát. Rồi quay lại ngay.”
Cô đứng lên rời khỏi ghế, trừ gương mặt hơi đỏ ra thì mọi thứ rất bình thường nên Lưu Mộng Tuyền không nghĩ là cô ấy đã say đến nỗi không nhận ra mặt người.
Tịnh Kỳ đi vệ sinh xong đến ngã rẽ cô không rẽ bên phải mà lại rẽ nhầm sang bên phải khu phòng riêng cho khách. Đến đây cô không thể nào phân biệt được nữa nên chọn đại một phòng đi vào.
Căn phòng tối um, Tịnh Kỳ sờ mãi không thấy công tắc liền mở miệng gọi Lưu Mộng Tuyền. Thật tốt cô ấy lại nghĩ đã đến phòng mình.
“Mộng Tuyền… Mộng Tuyền… Lưu Mộng Tuyền.”
Đúng lúc này, cô đột nhiên va phải một bức tường co dãn phát ra lửa nóng hầm hập. Tịnh Kỳ dùng đôi tay mềm như bông sờ nhẹ, cô thấy một viên đậu nhỏ. Hình như khá thích thú cô xoa một cái, còn không quên dùng tay kia véo bên còn lại. Có thể trong màn đêm tối làm cho người ta không kiêng dè nên Tịnh Kỳ còn hăng hái gặm nhẹ. Bức tường đang bị cô dày vò kia mắng một tiếng. Trong hơi thở tỏa ra của “bức tường” thoang thoảng mùi rượu. Đã thế bàn tay đang véo hạt đậu còn không biết tự lượng sức mình mà di chuyển tiếp xuống dưới. Cứ như một con rắn nhỏ trườn bò trên cơ thể anh ta.
Cuối cùng Hoài Cẩm Nam không thể chịu được nữa, lại mắng một câu thô tục rồi cô khiêng ném lên giường.
“Ưm” Tịnh Kỳ nhỏ giọng kêu một tiếng. Tuy rằng giường mềm mại nhưng bị ném xuống cũng khá đau. Cô hơi hơi ngồi dậy, chu đôi môi mỏng.
“Đau”
“Tôi còn đau hơn em.” Hoài Cẩm Nam ngay lập tức đè lên người cô. Người phụ nữ này liên tiếp trêu chọc làm cho anh cứng lên rồi. Dứt lời, anh không kịp để cô phản ứng liền cúi xuống hôn cô ngấu nghiến.
Đôi tay từ từ cởi khóa áo khoác của cô rồi len lỏi vào dưới lớp áo len mỏng kia. Vừa chạm vào anh đã cảm nhận được cái bánh bao nóng hầm hập thật lớn, mềm mại và như tỏa ra sức hút kỳ lạ khiến anh mê mẩn nó.
Môi lưỡi của hai người quấn chặt vào nhau. Tịnh Kỳ không nuốt kịp nước miếng làm nó chảy xuống theo cằm, vì khó khăn trong việc hít thở bộ ngực càng phập phồng, Hoài Cẩm Nam thu hết tất cả vào trong mắt tất cả đều khiến anh phát điên.
“Ưm… Ưm không thở được.” Giọng nói gần như cầu xin, mang theo sự nức nở nhè nhẹ. Có thể do cô đáng thương hoặc có thể do con mãnh thú trong cơ thể yêu cầu anh buông tha cho đôi môi đang sưng tấy kia.
Anh lướt qua cằm rồi dừng lại rất lâu ở cổ, mỗi lần đến và rời đi đều để lại những vết sẫm ghê người. Tịnh Kỳ không chịu được sự lão luyện của anh mà không ngừng thở gấp và rên nhẹ.
“Cởi áo cho tôi.” Giọng nói khàn khàn mang theo sự từ tính, làm Tịnh Kỳ muốn xoa nhẹ đôi tai. Cô gần như làm theo bản năng mà giúp anh cởi từng khuy áo. Tuy nhiên lại vì ý loạn tình mê mà sờ soạng lung tung khiến Hoài Cẩm Nam phải tự mình cởi bỏ. Cơ thể màu đồng chắc khỏe, vạm vỡ ẩn chứa sức mạnh to lớn.
Không đến hai phút, hai người đã ở trong tình trạng như em bé sơ sinh cuốn lấy nhau. Hoài Cẩm Nam cúi người hôn lấy bánh bao thơm ngọt đang gọi mời rất nhanh hai hạt đậu của cô đã trở nên cứng rắn. Được một lúc Hoài Cẩm Nam nắm lấy tay Tịnh Kỳ đưa xuống vật nam tính của mình.
Tịnh Kỳ vừa sờ vào thứ vừa nóng vừa to lớn kia. Do tò mò mà cô còn xoay xoay tay vài vòng, thứ kia càng lớn thêm. Cô không tự chủ được thốt lên.
“Lớn quá, nóng nữa.”
Được rồi người đàn ông nào mà không thích được người khác khen lớn cơ chứ. Hoài Cẩm Nam cười nhẹ, lời nói thoát ra lại khiến người nghe đỏ mặt. Anh cúi người cắn nhẹ tai cô, khiến cô run lên bên dưới càng tiết ra thứ kì quái làm cô không nhìn được vặn vẹo.
“Lớn mới làm tiểu yêu tinh như em thích được. Xoa giúp tôi.”
Hoài Cẩm Nam cầm tay chỉ dạy. Rất nhanh Tịnh Kỳ đã theo kịp tiết tấu của anh.
“Tốt lắm, đúng là bé ngoan.” Như khen thưởng bàn tay anh mò xuống vườn mật đào đang tỏa ra mùi thơm của cô. Đôi mắt gần như dán chặt vào nơi đó, cảm giác nóng rực làm nơi nữ tính của Tịnh Kỳ không thể hiểu được càng co rút, chảy ra nhiều nước hơn. Tịnh Kỳ rụt rè kêu nhẹ, lại không biết sự thẹn thùng đáng yêu của mình kích thích mạnh mẽ đến người đàn ông phía trên làm anh ta muốn đâm vào cô.
“Ư đừng nhìn ư… ư” Cô nhẹ nhàng kẹp chặt chân. Nhưng vẫn chậm hơn Hoài Cẩm Nam một bước.
“Đau, đau quá...” Tịnh Kỳ khóc nấc lên, cô chỉ cảm thấy bên dưới của mình chật cứng, căng đầy giống như bị xé rách.
Hoài Cẩm Nam năm nay ba mươi tuổi, từ nhỏ đã là người nắm quyền lực trong tay nhưng anh lại chưa từng nếm thử mùi vị của phụ nữ. Nhưng anh tuyệt đối tin tưởng, đây sẽ là nơi tuyệt nhất, mồ hôi trên trán ướt sũng, anh phải kiềm chế lắm mới không buông súng đầu hàng. Anh lập tức hơi lùi, lại dồn lực lên mông, thúc mạnh, liên tục đâm vào rút ra, tay nắm chặt hai chân cô, không để cô cựa quậy nhúc nhích làm lệch đi động tác của anh.
“A a...a a..đau ..đau “ Nước mắt cô lăn dài, kêu lên đau đớn kèm theo tiếng rên rỉ nho nhỏ, cô đâu biết tiếng kêu của mình càng kích thích người đàn ông trước mặt càng thêm hưng phấn quay cuồng.
"Ư ư… Anh nhẹ một chút ư ư… Sẽ chết mất.” Đầu Tịnh Kỳ va chạm với thành giường, bộ ngực của cô không ngừng lắc lư, làm Hoài Cẩm Nam càng thêm điên cuồng.
Anh nhận ra cô là lần đầu tiên nhưng anh không nhịn được. Cô như con cá thơm ngon đặt ngay trước mũi con mèo đói. Tất cả đều không chống cự được. Vì thế động tác ra vào càng nhanh và mạnh hơn.
“Ưm… nhẹ một… chút.” Cô rên nhẹ, thân thể run rẩy.
“Xiết tôi chặt như vậy còn bảo tôi chậm lại.” Anh nói xong, bàn tay to lớn xoa bóp ngực của cô rồi lại cố ý ép người đè xuống để càng vùi sâu vào bên trong, dẫn tới Tịnh Kỳ thở dốc.
“Nói cho tôi biết tên của cô.”
“Ừ… ừm…” Cô nhắm mắt, tiếng hừ nhè nhẹ bật ra, phía dưới của người đàn ông to, dài nhét đầy cơ thể cô, căng chướng hết sức khó chịu, cô cắn môi không muốn nói tên mình cho anh biết.
“Không nói? Vậy tôi rút ra.” Lời uy hiếp tà ác được đưa ra, vẻ mặt anh nhàn nhã chờ đợi rồi từ từ rút ra. Nhưng trên thực tế trong lòng đang nhẫn nhịn sắp hỏng bét, anh muốn đâm vào ngay lập tức.
“Tịnh Kỳ, tôi gọi Tịnh Kỳ...” Nói xong, cô lại cắn môi bày ra bộ dạng cực kỳ ủy khuất, xoắn nhẹ eo.
“Tịnh Kỳ...” Anh trầm ngâm, sau đó thỏa mãn cô mà đâm vào nơi mềm mại. Đầu anh vùi ở ngực cô, cắn mút đầu ngực ngọt ngào, anh bị cảm xúc vui sướng lấn áp, chỉ biết điên cuồng thả trôi nhu cầu của mình trên cơ thể cô. Tối đó Tịnh Kỳ bị anh ép buộc cả đêm, kêu khóc đến khi sức lực cạn kiệt. Cuối cùng đến gần ba giờ sáng anh mới chịu dừng lại.
Hôm sau, khi Tịnh Kỳ tỉnh lại thì đã hơn 11 giờ. Cô xoay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Ngũ quan sắc nét, góc cạnh, mái tóc hơi rối nhưng càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Không biết có ai từng nói với cô đàn ông mũi cao thì vật đó thường rất to. Nghĩ vậy trong đầu cô không tự giác được mà hiện ra những hình ảnh sống động ngày hôm qua, đúng là to thật.
Khi suy nghĩ của cô đang trở nên rộng mở hơn thì tiếng chuông điện thoại bỗng cắt đứt suy nghĩ của cô. Là Mộng Tuyền. Tịnh Kỳ nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang ôm lấy bầu ngực của cô ra.
Vừa bước xuống giường cô đã gần như muốn ngã quỵ, cô quay lại lườm anh ta, tên đàn ông chết tiệt dày vò cô lâu như vậy. Tịnh Kỳ cố gắng cúi người nhặt lấy quần áo. Nhưng chúng đều đã bị anh ta xé rách nhưng may mắn là chiếc áo sơ mi của anh ta còn nguyên vẹn. Cô cầm lấy nói và cố lê bước vào nhà vệ sinh.
“Alo”
“Tịnh Kỳ cậu giỏi lắm, hôm qua cậu đi đâu mà không về phòng?” Tiếng hét lớn của Lưu Mộng Tuyền vọng ra từ điện thoại.
A ui cái màng nhĩ của cô.
“Tớ tìm người giải sầu.” Tịnh Kỳ thong dong nói, làm cũng làm rồi việc gì không nói cho cô ấy chứ.
“Giải sầu, cậu được lắm. Đợi đã… cái gì… giải sầu” Âm lượng gấp đôi khi này, cô thật nghi ngờ người đàn ông ở ngoài kia sẽ tỉnh lại mất. Hóa Lưu Mộng Tuyền sau khi Tịnh Kỳ rời đi thì gọi điện cho cô ấy mãi. Sau đó hỏi nhân viên thì được báo cô đã về phòng nên cô đi về trước. Không ngờ là Tịnh Kỳ căn bản không về phòng.
“Có chuyện gì đến nói sau, mau đến đón mình.” Rồi Tịnh Kỳ dứt khoát cúp máy. Cô nhìn bản thân trong gương, do được yêu thương quá độ mà toàn cơ thể là những vết sẫm ghê người đặc biệt là ngực cô. Anh ta có vẻ rất thích nơi này. Tịnh Kỳ nghĩ vậy rồi nhanh chóng tắm rửa mặc quần áo của anh ta, đi ra ngoài. Nghe có vẻ lâu nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vòng 10 phút, cô sợ người đàn ông kia tỉnh lại cô không rời đi được.
May mắn đến khi cô rời đi, Hoài Cẩm Nam vẫn chưa tỉnh lại. Tịnh Kỳ vừa xuống dưới lầu thì Lưu Mộng Tuyền cũng đến nơi. Cô ra hiệu bảo cô ấy đừng nói gì hãy chỉ lái xe đã.
Đến khi Hoài Cẩm Nam tỉnh dậy thì căn phòng chỉ còn mình anh ta, Tịnh Kỳ đã không thấy tăm hơi đâu cả.
“Chạy thật nhanh!” Anh nhếch môi, nụ cười tà mị hiện rõ.
Hoài Cẩm Nam định lấy quần áo thì phát hiện người phụ nữ vô lương tâm kia đã mang đi mất rồi. Anh đành gọi cho thư ký của mình mang quần áo đến.
Sau khi về nhà Tịnh Kỳ giải thích một lượt chuyện tối qua với Lưu Mộng Tuyền.
“Mọi chuyện là như thế.”
“Tịnh tiểu thử cô thật trâu! Tiểu nữ xin bái phục.” Lưu Mộng Tuyền làm động tác cúi lạy với Tịnh Kỳ.
“Tớ đi lên lầu đã, tầm bảy giờ thì gọi tớ nhé.” Tịnh Kỳ phất phất tay đi lên lầu, cô muốn ngâm nước nóng, người cô sắp dã rời rồi.
“Để làm gì cơ chứ?” Lưu Mộng Tuyền hỏi.
“Ba mình bảo về gặp mặt anh rể tương lai.” Vừa rồi cô nhận được tin nhắn của ba Tịnh nói tối nay nhà bác Ninh muốn gia mắt con rể tương lai. Thật tò mò bạn trai cũ của cô thấy cô sẽ thế nào đây? Cô cười.
Nhưng điều mà Tịnh Kỳ không ngờ là người đàn ông được cho là vị hôn phu của Ninh Cẩm mới chính là người gây bất ngờ cho cô. Một bất ngờ rất lớn.
Bảy giờ tối, Tịnh Kỳ đã thức dậy. Cô đi vào nhà vệ sinh ngắm nhìn bản thân trong gương, không biết có phải do bị đàn ông yêu thương qua không nhưng cô thấy bản thân mình có chỗ nào đó khang khác. Tịnh Kỳ nhìn tiếp xuống cổ may mắn là vết hôn đã phai đi cô chỉ cần dậm hơi nhiều phấn chút chắc không sao. Chỉ là hơi tiếc một chút hôm nay cô không được mặc váy cúp ngực rồi.
Tịnh Kỳ vệ sinh xong rồi đi sang phòng thay quần áo. Tất cả quần áo của cô đều được mẹ cô thiết kế sẵn. Tịnh Kỳ ướm thử một vài bộ váy có cổ cuối cùng cô chọn chiếc đầm rớt vai được mẹ cô may thật tinh tế vừa vặn với thân hình của cô. Với tông màu хanh nhạt đơn ѕắc nhã nhặn, hài hòa, làm cho người mặc trông thanh lịch ᴠà duуên dáng. Bên cạnh đó, thiết kế rớt ᴠai một bên ᴠô cùng quуến rũ, chân ᴠáу dài хẻ tà cao qua gối giúp tôn lên đôi chân thon dài ᴠà ᴠóc dáng lý tưởng của cô.
Sau đó trang điểm thật xinh đẹp, đôi môi vốn căng mọng càng trở nên tràn đầy dưới lớp son bóng. Tịnh Kỳ chọn một chiếc túi nhỏ màu trắng để phù hợp với chiếc đầm, đi đôi cao gót màu bạc. Cô ngắm nhìn bản thân trong gương một lần nữa rồi mới rời đi.
"Mộng Tuyền, cậu đã xong chưa?” Đúng vậy Lưu Mộng Tuyền cũng đi cùng cô. Vì bố cô ấy là bạn hợp tác lâu năm với gia đình cô và nhà hai người cạnh nhau nên bố cô bảo mời cô ấy đi cùng. Cô chắc chắn là do Ninh Cẩm sĩ diện muốn mời người khác đến làm nở mặt nở mày rồi.
“Xong rồi đây.” Lưu Mộng Tuyền đi ra ngoài. Cô ấy mặc một chiếc đầm xẻ tà cao tay kết đá với thiết kế với kiểu dáng cổ tim gợi cảm, bắt mắt, khiến Lưu Mộng Tuyền trở nên vô cùng sang trọng và quý phái.
“Đi thôi.” Vì hôm nay cả hai mặc váy nên đã nhờ tài xế đưa đi.
Đến nơi mọi người đã có mặt đầy đủ, chỉ là vẫn chưa thấy hai nhân vật chính đâu cả. Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ rảo bước về phía cha mẹ hai người.
“Cha, mẹ”
Tịnh Kỳ ngó nghiêng một lúc nói:
“Anh Tịnh Dương đâu mẹ?”
“Anh ấy đang cùng anh rể họ con trò chuyện.” Mẹ Tịnh trả lời.
“Ồ” Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ liếc nhìn nhau.
Tầm hơn 10 phút thì người chủ trì cũng bắt đầu công bố bắt đầu. Từ xa Tịnh Dương cũng đi về phía họ. Lúc này Tịnh Kỳ không biết có phải ảo giác của cô không, cô nhìn thấy người đàn ông kia. Đến khi cô xoa mắt nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa.
“Em gái của ai mà đẹp dữ vậy” Tịnh Dương xoa nhẹ đầu Tịnh Kỳ ánh mắt lại liếc về phía Lưu Mộng Tuyền, không ngờ lại bị cô bắt gặp trừng anh một cái. Tịnh Dương thấy vậy liền mỉm cười, âm thanh từ tính truyền vào lỗ tai Lưu Mộng Tuyền.
“Đừng có xoa đầu em.” Tịnh Kỳ nói, dùng tay hất tay anh ra.
Sau mấy người cùng nhau hướng lên trên sân khấu, Ninh Cẩm đã ở đó. Hôm nay cô ta khá xinh đẹp nhưng điều đáng nói ở đây là mẫu váy dạ hội của cô ta trùng với của Tịnh Kỳ. Nhưng vì cô ta không trắng lắm mà làn da có vẻ hơi vàng nên không thể nào nổi bật được như Tịnh Kỳ.
Hình như cô ta cũng thấy được điều đó nên đã nói gì với mẹ cô ta. Hai mẹ con cùng nhau trừng cô. Ha ha cô có tội tình gì cơ chứ.
“Và sau đây xin được giới thiệu vị hôn phu của con gái tôi - Hoài Cẩm Nam tổng giám đốc công ty Bác Dương”
Sau đó một người đàn ông đi ra sau cánh gà, khoảnh khắc anh ta bước ra chạm mắt với Tịnh Kỳ cũng khoảnh khắc cô hét nhỏ, ly rượu vang bị đổ.
“Cái gì?” Tịnh Kỳ luống cuống anh ta mới là vị hôn phu của Ninh Cẩm vậy tên bạn trai tra nam của cô đâu. Vừa nãy không thấy anh ta cô còn đang nghi ngờ cơ mà.
“Kỳ Kỳ con sao vậy?” Mẹ Tịnh hỏi con gái, bà không hiểu sao con gái lại thất thố như vậy.
“Con không sao, con đi vệ sinh một lát.” Cô đứng bật dậy, chạy vào hướng nhà vệ sinh. Lúc này cô không thấy trên môi của Hoài Cẩm Nam đang nở nụ cười bí hiểm, em họ.
Tịnh Kỳ đứng trước gương dặm lại phấn. Cô đã suy nghĩ kĩ anh ta là anh rể họ cô thì có sao chứ. Lúc đó cô hoàn toàn không biết anh ta là ai. Chuyện này không thể là lỗi của cô được.
Nghĩ vậy, Tịnh Kỳ làm tư tưởng năm phút đồng hồ rồi bước ra ngoài. Khi cô đẩy cửa ra thì suýt bị dọa chết khiếp là anh ta Hoài Cẩm Nam. Tịnh Kỳ mở miệng cười, đôi môi căng bóng đóng vào mở ra mang đến sự quyến rũ cho người đối diện.
“Anh rể, anh muốn hù chết em sao?”
“Anh rể?” Gương mặt Hoài Cẩm Nam mang vẻ âm trầm tà mị, ánh mắt mang theo tia nghiễn ngẫm. Anh không cười mà chỉ chăm chú nhìn cô, cái nhìn mang theo sự thích thú, đùa bỡn làm Tịnh Kỳ cảm thấy khó chịu.
“Không… không phải sao?” Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào mắt anh.
“Vậy sao tối qua cô không gọi như vậy?”
Tịnh Kỳ trừng mắt nhìn Hoài Cẩm Nam tên này bị điên sao.
“Nếu tôi mà biết anh là vị hôn phu của Ninh Cẩm cho tôi một tỷ tôi cũng không thèm ngủ với anh.” Như chưa hả cơn giận cô nói tiếp: "Đồ cô ta đã sài đều là đồ bẩn.”
Nói xong cô như đụng vào thứ giơ bẩn mà lấy khăn lau đi chỗ anh vừa đụng vào. Hoài Cẩm Nam bị hành động của cô làm cho tức đến phát điên. Hắn bẩn, mẹ nó.
“Bẩn sao?” Anh kéo cô lại gần, gương mặt vốn đáng sợ càng thêm kinh khủng. Tịnh Kỳ thấy hơi sợ nhưng vẫn gật gật đầu, đôi môi mỏng hơi bĩu. Cô chán ghét hắn.
Thấy thái độ của cô, anh dùng đôi tay siết eo cô lại. Tịnh Kỳ cảm thấy khó chịu mà cựa quậy làm cho Hoài Cẩm Nam lại muốn cứng lên, anh dùng tay vỗ vào mông cô.
“Đau” Tịnh Kỳ không thể ngờ được anh lại cô hành động như vậy. Tuy rằng cô đã nghỉ ngơi đủ nhưng anh vừa bóp vừa đánh như vậy làm cô rất mệt.
Thực ra khi nãy Hoài Cẩm Nam đã chú ý dáng đi của cô có chút không đúng nhưng ai bảo cô làm anh tức giận cơ chứ. Anh nhìn cô một lát rồi nhanh nhẹn bồng cô lên, Tịnh Kỳ chưa kịp định thần lại đã thấy hai người họ đang đi hướng phòng cho khách.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống.” Cô vừa đấm vào vai anh vừa nói nhỏ. Cô không muốn người khác nhìn thấy cảnh hai người ở bên nhau.
“Ngậm miệng!” Hoài Cẩm Nam liếc mắt nhìn cô, đôi chân dài sải bước thật nhanh, sau đó một tay bế cô, một tay mở cửa. Thấy hình ảnh này Tịnh Kỳ kinh ngạc đến không khép miệng, cô không tự giác được thì thầm “thật khỏe”. Hoài Cẩm Nam nghe thấy vậy cười cười. Tiểu yêu tinh này luôn không tự giác được mà lấy lòng người khác.
Anh bế cô đi vào đặt cô ngồi trên giường. Tay xoa nhẹ eo cô, xem ra đêm qua anh hơi quá rồi. Tịnh Kỳ nhìn động tác của anh đột nhiên đỏ mặt. Cô kéo tay anh ra nhưng anh lại cố tình để ở đó. Cuối cùng cô lườm anh một cái, mặc kệ anh dù sao cô được anh xoa cũng thoải mái.
Hoài Cẩm Nam thấy vậy không tự giác liền cười, ngắt nhẹ mũi cô. Hành động này làm cả hai đứng hình. Đột nhiên Tịnh Kỳ lại gần hôn lên môi anh, từng cái từng cái một. Thấy cô như vậy, Hoài Cẩm Nam liền không thể chịu được nữa, anh giữ chặt gáy cô. Môi kề môi, tiếng nước vang lên trong căn phòng.
Chính lúc này, Tịnh Kỳ mở mắt nhìn về phía Ninh Cẩm. Hóa ra khi Hoài Cẩm Nam xoa eo cho cô, cô ta đã đứng ở ngoài cửa. Hoài Cẩm Nam thấy cô không tập trung liền mút mạnh lưỡi cô. Rồi bế cô ngồi lên chân anh, rất nhanh Tịnh Kỳ liền cảm nhận được có vật đang chống mông cô. Cô vội vàng đẩy anh ra, thở hổn hển, cơ thể lại không tự giác mà tựa vào người anh.
“Đừng động đậy nếu không đừng trách tôi.” Hoài Cẩm Nam vỗ nhẹ lên mông cô làm cô ngồi im.
“Đau, sao anh cứ đánh tôi hoài vậy?” Tịnh Kỳ phồng má, tay nhỏ nhéo eo anh. Anh cứ nghĩ cô là con trâu sao? Không biết đau sao?
Sau đó, Hoài Cẩm Nam cảm nhận được cơ thể cô trở nên cứng nhắc.
“Chị Ninh… Cẩm…” Cô giả vờ kinh hoàng, sợ hãi mà muốn tránh thoát khỏi Hoài Cẩm Nam nhưng khổ nỗi anh ta ôm chặt cô rồi xoay người nhìn về phía Ninh Cẩm.
Đến khi, Hoài Cẩm Nam đối diện với Ninh Cẩm anh vẫn duy trì trạng thái bế Tịnh Kỳ.
“Hai người, hai người…” Ninh Cẩm tức run cả người. Cô ta không ngờ được Tịnh Kỳ và vị hôn phu quen nhau, đã thế còn chào mừng cô bằng một nụ hôn thắm thiết như thế. Tịnh Kỳ cô ta định làm gì nữa đây chẳng lẽ là do cô cướp bạn trai cô ta sao? Nét mặt vốn không mấy thân thiện của Ninh Cẩm càng trở nên xấu xí.
“Anh… anh… thả tôi ra. Chị Ninh Cẩm, chị nghe em giải thích.” Tịnh Kỳ trưng bộ mặt vô tội, hai mắt rưng rưng phối hợp với dáng người đang run lên. Rất có cảm giác ác nhân đang bắt nạt cô, người được cho là ác nhân kia thấy cô sắp khóc không thể hiểu nổi mà cảm thấy khó chịu. Anh chỉ thích cô khóc dưới thân anh thôi. Vì thế anh đành đầu hàng thả cô xuống, sau đó chỉnh lại làn váy cho cô.
Ninh Cẩm thấy bộ dáng đó của anh liền càng thêm tức giận. Tiện nhân này muốn cướp chồng chưa cưới của cô ta sao? Cô ta đi nhanh đến trước mặt Tịnh Kỳ. Sau đó Tịnh Kỳ liền nhìn cảm thấy mặt nóng rát. Ninh Cẩm tát khiến hai má Tịnh Kỳ đỏ bừng, khóe miệng còn rớm máu rất nhanh trên mặt cô đã hằn lên vết ngón tay.
“Chị… chị…” Tịnh Kỳ ngơ ngác nhìn về phía Ninh Cẩm. Cô không ngờ cô ấy lại đánh cô.
“Tôi đánh cô thì sao? Đồ đê tiện, vô liêm sỉ.” Ninh Cẩm gào lên như một mụ điên. Tịnh Kỳ thần may mắn vì đang ở trong phòng nếu không với cái quãng giọng của cô ta chắc cả hội trường đều nghe thấy.
Vừa nói Ninh Cẩm lại giơ tay định đánh cô lần nữa. Nhưng lần này Tịnh Kỳ đã bắt được tay của Ninh Cẩm, cô hất tay cô ấy ra. Sau đó “Bốp” một cái tát giòn giã vang lên. Tịnh Kỳ xoa tay nhìn về phía cô ta, tay đẩy Hoài Cẩm Nam.
“Cô dám đánh tôi.” Ninh Cẩm như phát điên định lao về phía Tịnh Kỳ nhưng đã bị cô chặn lại. Cô hất cô ta văng ra, đập người vào cánh cửa.
“Ninh Cẩm cô nghĩ cô là ai mà dám đánh tôi. Cô muốn chết sao?” Tịnh Kỳ bóp chặt cổ Ninh Cẩm. Đúng vậy thực ra khác xa hoàn toàn với vẻ ngoài yếu ớt Tịnh Kỳ lại là đai đen Taekwondo và từng tham gia khóa huấn luyện trong quân đội. Đánh một lần còn muốn đánh lần hai. Cô thích đóng vai hiền nhưng không có nghĩ cô dễ bị bắt nạt.
Mặt của Ninh Cẩm dần đỏ lên, Tịnh Kỳ vẫn chưa buông tha cho cô ta. Ninh Cẩm hướng ánh mắt khẩn cầu về phía Hoài Cẩm Nam. Hoài Cẩm Nam thấy thế nhưng anh không có ý định ngăn cản. Anh liếc nhìn về phía Tịnh Kỳ, ánh mắt đầy sự tìm tòi, nghiên cứu nhưng cũng không dấu được vẻ thích thú trong đó.
Một lúc lâu sau đó, Tịnh Kỳ mới thả cô ta rồi hiên ngang bước đi. Trước khi đi còn không quên trừng tên đàn ông thối xem kịch vui nãy giờ.
“Chuyện chúng ta anh giải quyết cho tốt.” Cô lướt qua người anh, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngây thơ, cô lại cho anh ấn tượng đặc biệt như một người phụ nữ trưởng thành, xinh đẹp.
“Anh Cẩm Nam, anh xem cô ta.” Ninh Cẩm vừa thở hổn hển vừa khóc lóc tìm kiếm sự trợ giúp của Hoài Cẩm Nam, dù sao anh ta cũng là vị hôn phu của cô chắc sẽ bảo vệ cô. Lúc này cô vẫn cần dựa vào anh ta, đợi đến khi cô vào nhà họ Hoài. Cô nhất định sẽ kiến Tịnh Kỳ quỳ dưới chân cô.
Nghĩ vậy Ninh Cẩm sát gần lại như muốn tựa vào Hoài Cẩm Nam. Anh liếc nhìn cô, nhẹ nhàng xích ra rồi làm như vô ý nói:
“Em họ em đúng là ác độc, em mau đi rửa mặt trước anh ở đây chờ.” Hiện tại anh vẫn cần sự trợ giúp của cô ta vẫn chưa lật mặt được. Tuy rằng ông Ninh không có quyền hành gì trong tập đoàn Bác Dương nhưng ông ta đang nắm giữ bí mật quan trọng về mối làm ăn của công ty anh ta. Ngoài ra anh còn muốn biết cô ta có thực sự mang thai con anh không và đêm đó có chuyện gì xảy ra.
“Vừa nãy…” Trước khi đi, Ninh Cẩm cố hỏi. Cô ta muốn biết hai người họ có quan hệ gì.
“Là cô ta vô tình ngã vào anh.” Hoài Cẩm Nam thong thả trả lời.
“Em biết ngay mà.” Tuy cô nhìn rõ mồn một nhưng cô không cần để ý lắm, cô ta hiện tại đang cần người đổ vỏ thôi. Trong ánh mắt của Ninh Cẩm hiện lên tia tính kế độc ác. Cô ta nhất định sẽ làm cho Tịnh Kỳ đẹp mặt nhưng trước hết phải giải quyết được Hoài Cẩm Nam làm anh ta yêu cô thật say đắm đã. Ninh Cẩm đi vào phòng tắm.
Cô ta nhắn tin cho Kha Đinh - bạn trai cũ của Tịnh Kỳ cũng chính là kẻ say mê cô ta đến nỗi đá Tịnh Kỳ. Anh ta cũng chính là cha của đứa bé trong bụng cô. Nhưng hiện tại không thể để hắn biết và phá hủy mục đích của cô được. Cô cần anh ta giúp cô ngăn chặn Tịnh Kỳ, không biết sao từ lúc nhìn thấy cô ta, cô luôn bất an.
Mà bên này sau khi Tịnh Kỳ đi ra ngoài liền bắt gặp ba mẹ Ninh đang nói chuyện với nhau ở góc cầu thang. Cô thấy dáng vẻ lén lút của hai người liền nép vào trong góc tường, còn tranh thủ lôi điện thoại ra để ghi âm. Và cuộc nói chuyện cả hai người không hề làm cô thất vọng.
“Nhất định không thể để cậu ta biết hôm đó không xảy ra chuyện gì được.” Dáng vẻ gấp gáp, sốt ruột của bà Ninh không thể nào dấu nổi, vừa rồi thái độ của nhà họ Hoài đã cho biết tất cả. Nếu họ biết đêm đó không có chuyện gì xảy ra hết mà chỉ là Ninh Cẩm bỏ thuốc mê Hoài Cẩm Nam thì họ nhất định sẽ không tha cho nhà họ Ninh.
“Tôi đã nói là phá cái thai đi.” Từ đầu Ninh Bân - cha của Ninh Cẩm đã không đồng ý với ý kiến hai mẹ con, sao dám lừa dối nhà họ Hoài cơ chứ. Nhưng Ninh Bân nổi tiếng là người sợ vợ nên cho dù có ý kiến ông ta cũng không dám nói gì.
“Ông bị điên sao? Nếu không còn cái thai sao nhà họ Hoài chịu lấy đứa con gái hư hỏng của ông.” Nhất định phải vịn vào cái thai của Ninh Cẩm để leo lên nhà họ Hoài. Bà muốn cho Phương Uyển - mẹ Tịnh Kỳ phải cúi đầu trước bà.
“Là tôi dạy nó sao?” Ninh Bân cáu gắt nói. Là bà ta suốt ngày tiêm nhiễm nó vào mấy cái vớ vẩn. Đúng là càng già càng không biết đúng mực.
“Ông… ông…” Bà thật muốn quay lại quá khứ, năm xưa tại sao người bà lấy không phải là Tịnh Thần - bố Tịnh Kỳ mà là ông ta cơ chứ. Nói đến chuyện này thì lại có chút xấu xa.
“Tóm lại bây giờ không phải lúc cãi nhau. Tốt nhất bà nên bảo nó kín miệng.”
Nói xong, hai vợ chồng cùng nhau rời đi. Lúc này Tịnh Kỳ mới dám thở mạnh ra. Hahaha hóa ra là muốn bắt ốc đổ vỏ sao? Ninh Cẩm tôi thật muốn biết vẻ mặt cô khi chuyện này bại lộ. Cô tắt máy ghi âm rồi đi về phía đại sảnh.
Vừa đi Tịnh Kỳ vừa suy nghĩ về mọi chuyện tốt nhất Ninh Cẩm đừng gây chuyện với cô nếu không cô sẽ cho cô ta nếm mùi bị cướp mất bạn trai là thế nào.
“Kỳ Kỳ, con đi đâu sao lâu vậy?” Phương Uyển hỏi con gái, đến tận buổi lễ gần kết thúc nó mới xuất hiện. Bà muốn mang nó đi giới thiệu với một số vị phu nhân.
“Mặt em làm sao vậy?’ Tịnh Dương tinh mắt thấy, anh ghé mắt nhìn thật kĩ vào mặt cô, khóe miệng còn bị thương. Là ai đã làm em gái anh bị thương. Tuy hắn là người lạnh nhạt nhưng lại rất quan tâm gia đình mình.
“Không có gì em đã giải quyết tốt.”
Ba mẹ Tịnh và anh liếc nhìn nhau, thống nhất sẽ điều tra chuyện này.
Đến gần mười một giờ tốt, Tịnh Kỳ và Lưu Mộng Tuyền xin phép mọi người về trước. Tịnh Dương đưa hai người đi về.
“Mau vào đi.” Tịnh Dương nói.
“Anh không vào sao?” Lưu Mộng Tuyền nhìn anh, tên thối này cô muốn xem xem anh chịu được bao lâu cơ chứ. Người cô đã thích nhất định sẽ về tay cô.
“Anh không, em mau vào đi.” Tuy rằng trong lòng anh thực sự điên cuồng muốn vào nhưng hiện tại anh có chút việc gấp phải rời đi.
“Vậy được rồi! Em vào đây.” Dứt lời, cô ngay lập tức xoay người đi vào trong.
Tịnh Dương nhìn bóng lưng của cô khuất sau cánh cửa mới lái xe rời đi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play