Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thanh Dung Tử Diệp

Chap 1

Đôi chân thanh thoát đi nhanh, vóc dáng thanh tú, khuôn mặt hiền dịu, nụ cười tỏa nắng, đôi mắt cô thật sự rất đẹp, nhan sắc xinh đẹp tựa như hoa khuynh thành khuynh nước, sắc đẹp hơn người, không ai có thể sánh bằng với nhan sắc của cô, mái tóc đen dài tới eo thướt tha.

( Dương Thanh Dung - An Hà Cửu Công Chúa Thanh Hà Quốc - Thập Thất Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)

Thanh Dung khoác trên mình bộ y phục màu xanh lục vô cùng đẹp, đứng trước gương vui vẻ nhìn mình trong gương rồi xoay một vòng, từ ngoài cửa có một nô tì mở cửa bước vào.

Cô bước tới cạnh Thanh Dung rồi nói: "Công Chúa, em kêu cái thị vệ nô tài, thị nữ lui ra hết rồi."

(Băng Nhi - Thị nữ thân cận của Thanh Dung)

Thanh Dung đeo dây đai lưng sau đó quay lại, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười tươi, giọng nói trong trẻo, đùa giỡn với Băng Nhi: "Băng Nhi đi thôi, từ nhỏ em đã ở trong cung không được ra ngoài, bây giờ ta sẽ cho em xuất cung tận hưởng mỹ vị nhân gian, hôm nay cũng là sinh thần mười bảy tuổi của em, cho em đi chơi khắp thượng kinh này!."

Nàng nói xong thì nháy mắt một cái với Băng Nhi, Băng Nhi mỉm cười vui vẻ đi theo Thanh Dung, nhưng cả hai không để ý rằng có người đang trốn sau cánh cửa.

(Mạc Tĩnh Chi - Nhị Tướng Quân Thanh Hà - Tam Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)

Thanh Dung đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Tĩnh Chi đột nhiên nhảy ra hù cô, Thanh Dung hoảng hốt hét lớn: “ Aaaaa!.”

Tĩnh Chi nhìn thấy thì cười lớn, Băng Nhi thấy thì cười theo, Thanh Dung nhìn thấy liền nhăn mặt nói: “ Tĩnh Chi, tỷ muốn chết hả?!.”

Tĩnh Chi đi tới cốc vào đầu Thanh Dung một cái nhẹ, khuôn mặt bất lực, rồi bật cười nhìn Thanh Dung, Thanh Dung nhìn Tĩnh Chi, tay thì sờ lên đầu chỗ bị cốc. Tĩnh Chi vừa cười vừa nhìn Thanh Dung rồi nói: “ Muội xuất cung mà không rủ tỷ, có tin tỷ nói cho hoàng hậu không?.”

Thanh Dung đi tới khoác vai Băng Nhi rồi kiêu ngạo nói: “ Muội không sợ, hôm nay là sinh thần của Băng Nhi muội muốn đưa muội ấy xuất cung đi chơi, thế tỷ có muốn đi cùng không?.”

Tĩnh Chi nhìn Thanh Dung rồi bật cười nói: “ Đi phải đi chứ!.”

Cả ba đi ra cửa hoàng cung Thanh Dung ngó nghiêng ngó dọc, cả ba người nhẹ nhàng đi nhón chân chạy từng bước, lén lút, từ lằng sau có người vỗ vào vai Tĩnh Chi, khuôn mặt cô tái mém sợ hãi đứng lại không dám cử động, nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra đằng sau. Nàng giả bộ cười ngước đầu lên nhìn, khuôn mặt liền biến sắc.

Tĩnh Chi hét lên: " Nguyên Phong, cái tên chết tiệc nhà huynh, suýt nữa thì làm ta đứng tim rồi!!."

( Dương Nguyên Phong - Tứ hoàng tử Thanh Hà Quốc)

Nguyên Phong liền nhanh tay bịt mồm nàng lại rồi nói: “ Con tiểu nha đầu nhà nay, hét lớn như vậy làm gì, muội còn muốn xuất cung không vậy, muội muốn để ca ca muội nghe thấy hả?!.”

Tĩnh Chi nhăn mặt lấy thay gạt tay Nguyên Phong ra rồi lườm chàng nói: “ Thế sao huynh còn hù ta, huynh muốn chết à!.”

Nguyên Phong liền nhìn Tĩnh Chi cười, chàng nhìn Tĩnh Chi với đôi mắt si tình, dịu dàng. Thanh Dung liền đi tới đánh mấy cái vào vai Nguyên Phong rồi tức giận nhìn chàng trầm giọng lại nói nhỏ: “ Dương Nguyên Phong, huynh muốn chết có phải không?!."

Nguyên Phong liền mỉm cười rồi nói: " Dung Nhi…”

Thanh Dung nghe Nguyên Phong gọi mình như vậy cô liền nhếch môi rồi nhăn mặt lại nói: “ Tứ ca huynh đây là có ý gì?.”

Nguyên Phong liền mỉm cười nhẹ nhàng đi tới khoác vai Thanh Dung rồi dựa đầu vào vai cô nói: “ Muội muội tốt của huynh, muội có thể ...cho tứ ca đi nữa có được không?.”

Thanh Dung liền nắm lấy tay Nguyên Phong kéo anh đi rồi nói: “ Đi thì đi lẹ, huynh mà để Lâm Vũ biết được là muội giết huynh!.”

 Từ đằng sau có người gọi tên cả bốn người: " Nguyên Phong, Tĩnh Chi, Băng Nhi, Dung Nhi!!"

(Mạc Lâm Vũ - Đại Tướng Quân Thanh Hà - Đại Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)

Cả bốn người nghe xong mặt tái mém không dám bước lên đi tiếp dù chỉ là một bước, cả bốn người đồng loạt quay người lại nở nụ cười tươi, Thanh Dung chạy tới bên cạnh khoác tay Lâm Vũ.

Cô nhõng nhẽo nói: "A Vũ!."

Lâm Vũ cốc vào đầu Thanh Dung, quay qua nhìn Tĩnh Chi và Nguyên Phong: "Chi Nhi, A Phong, đến cả hai người cũng học theo thói xấu của Dung Nhi rồi sao, còn Băng Nhi nữa đến cả muội cũng học theo nó rồi phải không!."

Tĩnh Chi đi tới khoác tay còn lại nhõng nhẽo nói: "Ca à, hôm nay là sinh thần của Băng Nhi huynh cho bọn muội xuất cung lần này thôi có được không, chỉ lần này thôi.”

Lâm Vũ quay qua nhìn Thanh Dung thì nhìn thấy cô đang liên tục chớp mắt mỉm cười nhìn mình, sau đó liền thở dài trong bất lực rồi nói: “ Được được, nhớ phải cẩn thận, tuyệt đối không được để người ta thấy mặt bọn muội đó!.”

Cả bốn người đứng xếp hàng theo hàng ngang rồi đồng loạt cúi đầu mỉm cười nói: “ Tuân mệnh đại tướng quân!.”

Lâm Vũ bất lực lắc đầu thở dài, chàng liền xua tay đuổi tất cả đi. Cả bốn người nhìn thấy vậy thì hai mắt mở to vui vẻ, nắm tay nhau chạy đi.

Lâm Vũ mỉm cười nhìn rồi nói lớn: "Nhớ đeo khăn, đội đầu che mặt đó, nếu mà bị nhận ra người đầu tiên phạt bọn muội là ta đó!."

Bốn người vui vẻ ngang nhiên đi trên phố, rồi ngồi vào quán ăn bên phố. Thanh Dung liền nói: “ Ông chủ cho bốn bát hoành thánh và đĩa bánh bao.”

Ông chủ liền vui vẻ đáp lại: “ Được có liền đây!.”

Thanh Dung bỏ nón che mặt xuống nhưng nàng vẫn đeo khăn che mặt, nàng thở dài và nói: “ Đúng thật là bất tiện mà lúc nào ra ngoài cũng phải che mặt như thế này, rồi tí nữa muội ăn thế nào đây?!.”

Nguyên Phong nhìn nàng cười rồi nói: “ Tiểu Dung Nhi à, ai biểu muội xấu quá nên mới phải đeo khăn che mặt để che cái bản mặt thúi của muội đó!!.”

Thanh Dung đang vui vẻ cười thì nghe xong câu nói của Nguyên Phong liền biến sắc nhăn mặt tức giận nói: “ Tứ ca có huynh mới xấu á, muội đường đường là thiên...!”

Thanh Dung chưa nói xong thì bị Tĩnh Chi ngắt lời, Tĩnh Chi ngồi đối diện liếc Thanh Dung rồi nói: “ Dung Nhi...muội muốn tỷ đánh muội đúng không?!."

Một lát sau đồ ăn được bưng ra. Thanh Dung lấy một chiếc đĩa xiên vào bánh bao rồi cầm lên đưa cho Băng Nhi mỉm cười nhìn cô nói: “ Băng Nhi sinh thần mười bảy tuổi vui vẻ!.”

Băng Nhi vui vẻ, hai mắt rưng rưng nhìn Thanh Dung rồi cảm động nói: “ Công...Tiểu Thư...người tốt với em quá, người làm như thế thì em biết phải làm gì để báo đáp người đây!.”

Thanh Dung cười tươi nói: “ Ta không cần em báo đáp gì hết chỉ cần em luôn ở bên cạnh ta, thôi được rồi mau ăn đi không nguội hết giờ!.”

Cả đám vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Đằng sau có hai người đi tới ngồi xuống, cả hai đều là nam tử anh tuấn, đẹp trai, nhưng lại rất điềm tĩnh và lạnh lùng.

(Mục Thanh - Đại tướng quân Bắc Dung - Tứ Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)

Mục Thanh lạnh lùng nói: “ Ông chủ cho hai bát mì!.”

Tĩnh Chi vừa nghe xong cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, cô liền quay lại nhìn xung quanh, Mục Thanh nhìn thấy cô thì chàng ngơ ngác, Nguyên Phong thấy Tĩnh Chi đang nhìn gì đó liền nói: “ Tĩnh Chi muội đang nhìn cái gì vậy?!.”

Tĩnh Chi liền quay lại mỉm cười đáp lại: “ Không có gì, chỉ là muội nghe thấy một giọng nói rất quen.”

Thanh Dung nhìn Tĩnh Chi rồi vừa ăn vừa nói: “ Chắc do tỷ nghe nhầm thôi.”

Mục Thanh thì vẫn cứ ngồi ngơ người ra nhìn Tĩnh Chi đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng thốt lên: “ Mục Thanh...Mục Thanh huynh làm gì mà ngây người ra vậy!.”

Mục Thanh nghe thấy tiếng gọi mình liền giật mình bình tĩnh lại, chàng cần ly trà lên uống rồi nói: “ Tối qua ta có cho người điều tra xem tình hình như nào rồi, hắn ta lệnh cho thuộc hạ canh gác ngày đêm có lẽ đến một con ruồi cũng không bay qua được!.”

(Lý Tử Diệp ( Lục Tử Diệp ) - Ninh Diệp Vương - Ngũ hoàng tử Bắc Dung)

Tử Diệp lạnh lùng đáp lại: “ Tối nay chúng ta sẽ bí mật hành động!.”

Tử Diệp đưa tay vào trong người lấy ra một chiếc khăn thì không may làm rớt một cây trâm ngọc bích trên trâm còn có một đóa hoa màu đỏ vô cùng đẹp, chàng không biết là mình làm rớt đồ, Thanh Dung ngó nghiêng ngó dọc nhìn xung quanh thì thấy bên cạnh bàn Tử Diệp có cây trâm nằm dưới đất, nàng liền đi tới lượm lên nhìn, Tử Diệp nhìn thấy vội vàng giật lấy nhìn qua cây trâm xem nó có bị bể hay không.

Chap 2

Thanh Dung thấy vậy liền tức giận nói: "Này ta có lòng tốt nhặt lên hộ người, mà ngươi lại thái độ với ta như vậy, đến một câu cảm ơn cũng không thể nói hay sao, ngươi có biết bổn...!.”

Thanh Dung chưa nói hết lời đã bị Nguyên Phong bịt miệng lại, cô liếc Nguyên Phong tức giận liên tục đánh vào tay chàng đập vào tay chàng. Nguyên Phong bịt miệng Thanh Dung chàng bất lực lắc đầu, nàng giãy giụa: "Dung Nhi muội có thể ngồi yên được không, muội mà còn gây sự nữa thì tứ ca sẽ méc phụ thân đó!."

Thanh Dung nhăn mặt lại liếc Nguyên Phong, rồi dùng lực hất Nguyên Phong ra sau đó chạy tới đập một tay xuống bàn rồi cúi xuống nhìn Tử Diệp và nói: “ Ngày hôm nay ta chắc chắn phải bắt ngươi xin lỗi ta!.”

Nguyên Phong bất lực thở dài quay người ngồi vô bàn ăn hoành thánh. Tĩnh Chi cũng không biết nói gì đi tới kéo Thanh Dung về, nhưng nàng giãy giụa không chịu. Băng Nhi liền đi tới giật nhẹ tay áo của Thanh Dung rồi nói nhỏ: “ Tiểu thư, hay là thôi đi, nếu như người để lão gia biết được thì sẽ bị phạt đó.”

Thanh Dung lạnh lùng trừng mắt với Tử Diệp rồi lạnh lùng nói: “ Em buông tay ra, ta muốn hắn phải xin lỗi ta!.”

Tử Diệp điềm tĩnh uống trà rồi lạnh đứng lên, Thanh Dung giật mình lùi lại về sau, chàng đi tới đứng đối diện Thanh Dung nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo, hai người không ai chịu thua ai: “ Bây giờ cô muốn tôi xin lỗi cô như thế nào?!."

Thanh Dung nghẹn lời, đôi mặt vừa tức giận ngược mắt lên nhìn chàng không nói nên lời: "Ngươi ngươi...ngươi quá đáng lắm, ngươi dám ăn hiếp ta, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ có ai dám bắt nạt ta!"

Tĩnh Chi tức giận nói lớn: "Dung Nhi, bây giờ muội muốn đi chơi tiếp hay để tỷ kêu người đưa muội về!."

Thanh Dung bị Tĩnh Chi kéo đi, cô tức giận quay đầu lại nhìn Tử Diệp, chỉ tay hét lớn: "Ta nhớ mặt ngươi rồi đó, đừng để bổn tiểu thư gặp lại người!."

Sau khi Thanh Dung về cung, tức giận lăn lộn trên giường hét lớn “ Aaaa!”,bước xuống giường thì đi tới đi lui trong phòng, chưa ngồi được năm giây đã đứng lên đi chỗ khác, nhìn nàng giống như đã tức đến phát điên nhưng không làm được gì.

Băng Nhi đi tới cạnh nàng và nói: “ Công chúa người có cần phải tức vì một kẻ như vậy không?.”

Thanh Dung ngồi lên giường hét lên: "Aaaaa tức chết ta mất thôi, hắn nghĩ hắn là ai dám nói với bổn công chúa những lời đó, để ta gặp lại ta sẽ lấy kiếm đâm hắn, băm hắn thành từng nhát!."

Tĩnh Chi đi vào, đi tới ngồi cạnh Thanh Dung rồi nói: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, muội là một công chúa cao cao tại thượng, là vị công chúa tôn quý nhất của Thanh Hà, không cần phải tức giận với một kẻ như thế chứ. Ngày mai tỷ phải quay trở lại doanh trại để lên kế hoạch cho trận chiến sắp tới, muội nhớ đừng gây rắc rối gì đó, đừng làm loạn nữa, Băng Nhi muội nhớ chăm sóc tốt cho công chúa."

Băng Nhi mỉm cười đáp lại: "Chi Nhi tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ chăm sóc cho công chúa."

Thanh Dung nghe xong thì liền trở nên lạnh lùng quay qua nhìn Tĩnh Chi và nói: “ Tĩnh Chi tỷ chỉ mới về mấy ngày thôi mà sao lại đi nữa rồi, lần này đi bao lâu?."

Tĩnh Chi dịu dàng sờ má Thanh Dung rồi mỉm cười nói: "Một tháng cũng có thể là nửa năm, nhưng muội yên tâm tỷ có thể thường xuyên về thăm muội mà."

Thanh Dung trầm mặt, buồn bã, nàng nói giọng giống như sắp khóc nhìn Tĩnh Chi: "Tỷ phải hứa với muội nhất định phải bình an quay trở về, nếu như tỷ mà thất hứa muội chắc chắn sẽ không tha thứ cho tỷ đâu. Ngày mai...là ngày dỗ của Tĩnh Yên, muội sẽ thay tỷ và mọi người đi thăm tỷ ấy!.”

Tĩnh Chi quay về phòng rồi đóng cửa phòng lại, ngồi xuống đất lạnh lẽ ngồi khóc, cô không dám khóc thành tiếng, bịt miệng lại khóc để tránh người khác biết, Tĩnh Chi khóc trong đau khổ nhớ lại lời Thanh Dung vừa nói. Cô vừa khóc vừa nhớ lại những cảnh trước kia, nằm xuống khóc trong đau khổ. Cô nhớ lại cảnh tượng người tỷ tỷ cô yêu thương nhất vì đỡ nhát kiếm cho cô mà chết, cô càng nhớ lại càng khóc.

(Mạc Tĩnh Yên - Thái tử phi của Thanh Hà - Nhị Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)

Ba năm trước. Ngoài chiến trường binh lính đánh nhau, dưới đất toàn sát người mà máu chảy như dòng sông, Tĩnh Yên đang đánh nhau với quân địch, từ xa nhìn thấy Tĩnh Chi đang đánh với địch thì có binh lính từ sau muốn đánh lén cô, Tĩnh Yên vô cùng hoảng hốt liền nhanh tay hạ gục quân địch rồi chạy nhanh tới, vừa chạy tới thì nhát kiếm đã đâm xuyên qua ngực cô, Tĩnh Chi nghe thấy tiếng của Tĩnh Yên thì liền quay lại, ngây người khi nhìn thấy Tĩnh Yên đã đỡ cho cô một nhát kiếm, Tĩnh Chi tức giận dùng thanh kiếm trên tay mình ném nó quay một vòng tròn hạ hết tất cả quân địch xung quanh.

Tĩnh Yên ngã xuống, nằm vòng lòng Tĩnh Yên, nàng dịu dàng mỉm cười đưa tay lên sờ vào má cô, dùng chút hơi thở cuối cùng để nói với Tĩnh Chi: “ Chi Nhi...muội đừng trách bản thân mình...đây là do bản thân tỷ muốn bảo vệ muội...!.”

Thái tử đang ở trong quân doanh bàn với các tướng sĩ khác thì nhận được tin Tĩnh Yên bị thương, chàng hoảng hốt vội vàng chạy đi.

(Dương Nguyên Dục - Thái Tử Thanh Hà Quốc)

Nguyên Dục chạy tới chỗ Tĩnh Yên rồi ôm nàng vào lòng mình, vừa khóc vừa nói: “ Yên Nhi...nàng làm vậy nè, chả phải đã hứa với ta là bình an quay trở về hay sao...!.”

Tĩnh Yên mỉm cười tươi nhìn Nguyên Dục với ánh mắt trìu mến rồi nói: “ A Dục...có lẽ thiếp phải thất hứa với chàng rồi, chàng nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình!.”

Tĩnh Yên đưa tay lên sờ lên má chàng, nhưng chưa sờ được thì đã nhắm mắt ra đi, Tĩnh Chi vừa khóc vừa hét lớn: “ Tỷ tỷ...!.”

Nguyên Dục ngơ ngác, nước mắt liên tục rơi xuống chàng nắm lấy tay nàng, ôm Tĩnh Yên vào lòng rồi hét lớn: “ Yên Nhi... nàng mau mở mắt dậy nói chuyện với ta đi mà, nàng đừng bỏ ta một mình mà, nàng đi rồi ta biết phải làm sao đây...Yên Nhi...!.”

Trời đổ mưa Tĩnh Chi và Nguyên Dục ngồi khóc lớn dưới mưa, dưới hàng loạt xác chết, nước mưa hòa với máu nhìn giống như một dòng sông màu đỏ. Chỉ còn vài binh lính quân ta còn sống. Lúc kết thúc trận chiến, tất cả đưa Tĩnh Yên quay về cung.

(Mạc Khúc - Thái Sư của Thanh Hà - Cóc Chủ Của Nguyệt Lãng Cóc)

Mạc Khúc đi tới quan tài, nhìn thấy người nằm trong đó là con gái ông Tĩnh Yên, ông như suy sụp đứng không vững, đưa hai tay đang run rẩy sờ lên má nàng đau lòng khóc lớn rồi nói: “ Tĩnh Yên...con có nghe phụ thân nói không, Yên Nhi sao con lại nỡ lòng bỏ phụ thân chứ, con mau tỉnh dậy cho ta, chả phải con nói đợi các con chiến thắng quay về sẽ cùng đoàn tụ cùng ta hay sao?!!.”

Thanh Dung khuôn mặt hoảng hốt từ trong chạy ra nhìn thấy quan tài nằm trước mặt nàng ngơ ngác đứng yên một lúc, sau đó đi từng bước từng bước tới cạnh quan tài nhìn thấy người nằm bên trong là Tĩnh Yên, nàng sửng sốt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Thanh Dung nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào má Tĩnh Yên vừa khóc vừa nói: "Tĩnh Yên...tỷ làm sao vậy, sao người tỷ lại lạnh như vậy nè, tỷ làm sao vậy mau mở mắt ra nhìn muội đi mà...Tĩnh Yên tỷ có nghe muội nói hay không, không phải tỷ đã nói sẽ quay về cùng muội đón sinh thần hay sao, tỷ mau mở mắt cho muội, sư tỷ...!.”

(Lục Chiêu Hoa - Hoàng hậu của Thanh Hà)

Hoàng hậu đứng bên cạnh hoàng thượng đau lòng khóc, bà không đứng vững nên hoàng thượng đã đỡ bà, ông đau lòng an ủi Chiêu Hoa rồi ngó qua hỏi công công: “ Thái tử đâu rồi?.”

(Dương Nguyên Thần - Hoàng đế của Thanh Hà)

Công công liền nói nhỏ trả lời: “ Bẩm thánh thượng, thái tử sau khi về cung liền nhốt mình trong điện, không cho bất kỳ ai tới gần.”

Hoàng thượng buồn bã nhắm mắt rồi nói: “ Cứ để nó được yên tĩnh một mình một thời gian đi, đừng làm phiền nó nữa!.”

Công công hiểu ý liền gật đầu, hoàng hậu vừa khóc vừa đau lòng: “ Yên Nhi con bé bữa nó còn hứa với thiếp sẽ quay về ở bên cạnh thiếp chăm sóc thiếp, vậy mà bây giờ lại thành ra như thế!.”

Nguyên Thần liền an ủi nói với bà: “ Biết sớm như vậy trẫm nhất định sẽ không để nó ra chiến trường rồi!.”

/ Sáng Hôm Sau /

Thanh Dung đi ra tiễn Tĩnh Chi và Lâm Vũ, mặc dù trong lòng không nở để họ đi nhưng không biết làm gì chỉ biết nhìn theo bóng lưng của họ ngày một đi xa.

Thanh Dung nhìn qua Băng Nhi: "Em kêu người xuất cung mua cho ta một ít điểm tâm ở ngạc xuân các đi, Tĩnh Yên thích ăn điểm tâm ở đó nhất."

Thanh Dung thờ ơ về phòng đi tới kệ tủ xoay một chiếc bình, sau đó cửa mật thất được mở ra, nàng nhẹ nhàng bước vào, trong mật thất được treo tranh chân dung của Tĩnh Yên và bài vị của cô, Thanh Dung đứng ngơ ngác nhìn mà không nói lời nào. Băng Nhi từ ngoài bước vào phòng đóng cửa lại, rồi đi tới đặt điểm tâm lên bàn.

Thanh Dung lạnh lẽ cầm lấy điểm tâm rồi dịu dàng nói: “ Tĩnh Yên muội tới thăm tỷ nha, chắc tỷ ở nơi đó cô đơn lắm!.”

Thanh Dung nói xong thì đi ra, nàng đi tới trước gương, Băng Nhi lấy áo choàng lông khoác lên cho cô rồi cầm lấy khăn che mặt đeo lên cho cô. Sau đó cô vào mật thất mở ra một lối đi khác dẫn ra ngoài hoàng cung.

Thanh Dung dịu dàng quay qua nhìn Băng Nhi rồi nói: “ Em ở trong phòng, cứ coi như là ta chưa bao giờ rời khỏi căn phòng này nha.”

Chap 3

Băng Nhi gật đầu rồi đóng cửa mật thất lại, Thanh Dung đi ra từ lối đi ra ngoài hoàng cung, cô cưỡi ngựa chạy ra khỏi Thượng Kinh - Thanh Hà, cô chạy tới một nơi rất xa, ở đó có một ngôi mộ được xây bằng đá, xung quanh còn có hoa tươi, cây xanh. Thanh Dung đi tới bày điểm tâm ra ngay ngắn trước mộ của Tĩnh Yên [Mạc Tĩnh Yên], cô lấy con dao nhỏ từ trong tay áo ra, đi tới góc cây hoa đào, ngồi xuống dùng con dao đó đào ra một bình rượu dưới đất, cô mở ra ngửi mùi, khuôn mặt hài lòng.

Sau đó đi tới trước lăng mộ, đổ rượu xuống đất dịu dàng nói: "Muội mời tỷ, hôm nay chỉ có muội thăm tỷ thôi tỷ có buồn không, tỷ ở bên nhất định phải sống tốt...muội rất nhớ tỷ...A Dục cũng rất nhớ tỷ...mọi người đều rất nhớ tỷ!!."

Cô đi tới bên cạnh lăng mộ rồi ngồi xuống, vì cô đeo khăn che phải vén lên để uống rượu sau đó thả xuống lại, cô vừa uống vừa nói những lời tận trong đáy lòng mình ra, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Thanh Dung vừa khóc vừa nói: "Tĩnh Yên tỷ biết đây là rượu gì không, đây là rượu hoa đào do chính tay muội ủ từ ba năm trước tính sau khi tỷ và mọi người thắng trận trở về sẽ cùng uống, nhưng ngày này ba năm trước thì tỷ đã không còn rồi. Tỷ biết không...đến bây giờ Tĩnh Chi vẫn chưa thể tha thứ cho mình vì sự ra đi của tỷ,Mạc Tĩnh Yên vì sao tỷ có thể...có thể bỏ tất cả những người yêu thương tỷ ở lại mà một mình ra đi, tỷ có biết...có biết thứ gì khiến A Dục có động lực để sống tiếp không, chính là vì lời hứa mà huynh ấy đã hứa với tỷ, huynh ấy đã phải sống trong đau khổ suốt ba năm trời, vì sao tỷ có thể nở bỏ tất cả mà ra đi chứ!!."

Trời đổ tuyết, Thanh Dung đứng dậy nhìn lên trời rồi mơ màng làm rớt mình rượu xuống đất, bình rượu bể thành từng mảnh. Nàng lúc ấy đã say không còn tỉnh táo nữa, mặc kệ cởi đôi giày và vớ ra đi chân đất ra đất tuyết lạnh. Tuyết càng ngày càng rơi nhiều và dày, mặc kệ trời có lạnh đến mấy, đôi chân thon thả xinh đẹp trắng trẻo. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng có họa tiết nhỏ và áo choàng lông màu xanh nhạt, nàng từng bước chân nhẹ nhàng múa, điệu múa thanh thoát nhìn vô đã mê, mái tóc dài bay theo làng gió, cho dù nàng có đeo khăn che thì cũng không che được nhan sắc xinh đẹp khuynh nước khuynh thành của mình, nàng múa từng nhịp từng nhịp.

Điệu múa khiến lòng người say đắm, nàng không còn tỉnh táo nữa nên đã vô tình đạp lên mảnh vỡ từ bình rượu, lòng bàn chân bị chảy máu, máu đỏ rơi xuống tuyết, nhưng Thanh Dung không quan tâm là chân mình đang chảy máu mà tiếp tục múa, sau đó nhẹ nhàng quay một vòng gió thổi khăn che mặt rớt xuống đất tuyết, nàng mỉm cười tươi rồi ngất xỉu nằm xuống tuyết lạnh.

Tử Diệp và Mục Thanh vô tình đi ngang qua và đứng lại nhìn nàng lại bài múa của nàng từ đầu đến cuối, rồi nhìn thấy nhan sắc của Thanh Dung thì bất ngờ mở to mắt.

Mục Thanh liền bất ngờ nói: “  Đây là điệu múa Nguyệt Hạ của Thanh Hà mà, trên thiên hạ này chỉ có duy nhất biết múa điệu múa này chỉ có Dương Thanh Dung An Hà Cửu công chúa của Thanh Hà mà thôi, chả lẽ cô ấy...!.”

Tử Diệp nghe xong thì ngạc nhiên sau đó quay qua thì nhìn thấy nàng ngất xỉu nằm dưới tuyết thì liền chạy nhanh tới bế cô lên, lấy áo choàng ra đắp lên cho cô, vì Thanh Hà có một quy định là người của hoàng thất một khi chưa xuất giá thì không được để nam nhân thấy chân mình.

Tử Diệp liền nói: “ Mục Thanh huynh mau quay mặt đi!.”

Mục Thanh quay mặt lại rồi lạnh lùng nghĩ trong đầu: “ Đây không phải là Lục sư muội hay sao, sao muội ấy lại được xuất cung chứ?!.”

Mục Thanh liền ngước mắt lên thì nhìn thấy mộ của Tĩnh Yên chàng liền ngơ ngác, nắm chặt lòng bàn tay lại rồi nghĩ trong đầu: “ Nhị...sư tỷ!!.”

Tử Diệp lấy áo choàng che đôi chân của nàng lại, bế cô đi về ngôi nhà tranh cách không xa lắm, ngôi nhà này nằm gần biên giới hai nước Thanh Hà và Bắc Dung,  chàng dịu dàng đặt cô nằm lên giường, đắp chăn ấm cho cô nhìn thấy nàng nằm trên giường run rẩy.

Thanh Dung nằm mê mang trên giường. Tử Diệp lấy hộp thuốc ra băng bó chân lại cho nàng, chàng nhẹ nhàng băng bó lại sau đó quay qua nhìn nàng với đôi mắt dịu dàng, trìu mến. Mục Thanh lạnh lùng đi tới ngồi xuống bắt mạch cho nàng.

Mục Thanh bắt mạch một lúc rồi đứng dậy nói: “ Cô ấy bị mắc phong hàn rồi còn lại thì không có gì đáng ngại, ta sẽ đi đun thuốc, Tử Diệp huynh cứ ở đây trông chừng cô ấy đi.”

Thanh Dung nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ nàng nhìn thấy có một người nam nhân giết chết ca ca mình, phụ hoàng mẫu hậu cũng lần lượt qua đời.

Cô sợ hãi lẩm bẩm: "Đừng mà, đừng mà!."

Tử Diệp nghe thấy thì đi tới ngồi cạnh nàng, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến, Thanh Dung gặp ác mộng rồi nắm chặt lấy tay của Tử Diệp, chàng liền dịu dàng đặt tay mình lên tay nàng. Một hồi sau Thanh Dung tỉnh dậy thấy đầu mình nhức, cô lấy tay sờ lên đầu thì phát hiện khăn che mặt mình bị tháo xuống nàng liền hoảng hốt, nhìn xung quanh thấy rất xa lạ, nàng định bước xuống nhưng cảm thấy chân mình rất đau, nàng liền nhớ lại lúc mình đang say và múa dưới trời tuyết không cẩn thận đạp phải mảnh vỡ của bình rượu.

Thanh Dung cố gắng bước xuống giường rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài nhìn thấy tuyết rơi rất nhiều, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cánh cửa trước phòng, dịu dàng đưa tay ra hứng tuyết rơi rồi mỉm cười.  Tử Diệp và Mục Thanh bưng bát thuốc đi tới thì nhìn thấy cô đang ngồi cạnh cánh cửa, Tử Diệp thấy vậy liền đi tới bế cô lên rồi đưa cô vào phòng đặt cô lên giường rồi đắp chăn lại, Mục Thanh đi vào đặt bát thuốc xuống bàn ở đầu giường.

Thanh Dung ngơ ngác nhìn rồi đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, xong chỉ tay vào mặt Tử Diệp và nói: “ Tại sao lại là người, ngày hôm đó ta vẫn chưa tha cho ngươi đâu, sao hôm nay ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!.”

Mục Thanh liền lạnh lùng nói: “ Nếu không phải bọn tôi cứu cô thì giờ cô đã chết cống ở ngoài trời tuyết lạnh kia rồi!.:

Thanh Dung vừa nghe Mục Thanh nói xong liền ngạc nhiên, nghĩ trong đầu: “ Vì sao...giọng nói của người này lại quen tới vậy chứ!.”

Thanh Dung quay qua nhìn Mục Thanh rồi nói: “ Vị công tử này có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?!.”

Mục Thanh lạnh lùng đáp lại: “ Chắc cô nương nhận nhầm ai rồi, bọn ta không phải người ở đây, đây là lần đầu tiên tới Thanh Hà Quốc!.”

Tử Diệp nhẹ nhàng bưng bát thuốc lên định đút cho Thanh Dung, nhưng cô lại né ra, Tử Diệp liền mỉm cười nói: “ Cô đang bị phòng hàn, đây là thuốc mới được nấu.”

Thanh Dung nghe xong thì cầm lấy bát thuốc và nói: “ Để ta tự uống, không cần người đút.”

Nàng cầm lấy bát thuốc rồi uống một hơi sau đó liền nhăn mặt lại, Tử Diệp liền đút thức gì đó vào miệng cô. Thanh Dung không còn nhăn mặt nữa, cô cảm thấy trong miệng mình có vị ngọt rồi nhìn quay Tử Diệp.

Tử Diệp mỉm cười nói: “ Đây là mức đào ta mới mua hồi sáng, thấy cô uống thuốc đắng vậy nên cho cô một viên.”

Thanh Dung ngại ngùng lấy khăn ra lau miệng rồi liếc quá nhìn Tử Diệp sau đó lén mỉm cười. Tử Diệp cầm bát thuốc đặt lên bàn rồi quay qua nhìn Thanh Dung và nói: “ Chân cô mới được băng bó vết thương lại đó, cô ngồi yên một chỗ đi đừng có đi lung tung.”

Thanh Dung nghe xong mở to mắt quay qua nhìn Tử Diệp nói: “  Ngươi nhìn thấy chân ta rồi...nếu vậy làm sao ta gả đi được nữa chứ, ngươi đã thấy mặt ta rồi, lại còn thấy chân ta nữa chứ!.”

Tử Diệp mỉm cười sát mặt tới nhìn nàng: "Vậy ta lấy cô, cô chịu không?!."

Thanh Dung không do dự đáp lại: “ Được!."

Sau đó nàng chợt nhận ra rồi ngơ người nhìn chàng, Tử Diệp nghe xong thì cười tươi. Chàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn mặt rồi đưa cho Thanh Dung, dịu dàng nói: “ Nếu may mắn được lấy An Hà cửu công chúa của Thanh Hà thì đó là phúc của ta rồi. Vừa nãy ta đi trên phố đã tiện mua một chiếc khăn mặt mới cho cô, ta có nghe đồn các công chúa của Thanh Hà không được để lộ mặt của mình khi xuất cung, mà cô lại có một gương mặt đẹp như thế này thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!”

Thanh Dung nghe xong thì liền đáp lại: “ Ngươi biết thân phận của ta rồi?!.”

Tử Diệp mỉm cười nhìn nàng rồi trả lời: “ Điệu múa mà cô múa là điệu múa Nguyệt Hạ, trên thiên hạ này chỉ có duy nhất một người biết múa là An Hà cửu công chúa của Thanh Hà mà thôi, nhìn thôi cũng có thể dễ dàng nhận ra thân phận của cô rồi!.”

Thanh Dung nhìn Tử Diệp với ánh mắt lạnh lùng rồi nghĩ thầm trong đầu: “ Tên này nếu như đã biết điệu múa đó tên là Nguyệt Hạ, với lại nhìn bộ y phục và kiểu tóc của hai người họ thì chắc chắn không phải người bình thường!.”

Sau khi Thanh Dung hồi cung, quay về cung điện của mình, trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh của Tử Diệp, cô ngồi trước gương cười tươi, hai má đỏ hồng lên. Băng Nhi từ ngoài bước vào quay qua nhìn thấy cô như vậy thì đi tới chọc ghẹo cô.

Băng Nhi ngồi xuống bên canh Thanh Dung mỉm cười rồi nói: "Công chúa sao hai má người đỏ lên hết vậy?."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play