Vì hôm nay là cuối tuần lại vừa xong một dự án lớn nên phòng ban của Lâm Minh quyết định tổ chức liên hoan, thân là trưởng phòng nên hắn lại càng phải có mặt để còn quyết toán phần chi tiêu này.
“Trường phòng, anh đến uống thêm một ly với em nào.”
Một đàn em thời đại học nay cũng là nhân viên dưới trướng Lâm Minh đến mời hắn cùng uống bia.
Bởi hắn là cấp trên lại còn là chủ xị của cuộc vui này nên đa số đồng nghiệp đều đến mời hắn cùng uống. Mà Lâm Minh lại tự tin với cái tửu lượng đã rèn luyện nhiều năm của mình nên hắn chẳng từ chối ai cả.
Cứ như vậy, một ly lại một ly.
Tận cho đến lúc cuộc vui này tàn rồi thì Lâm Minh được một người đồng nghiệp ở gần đưa về.
Ngửi thấy trên người mình bốc lên mùi bia nồng nặc, Lâm Minh vừa bước vào trong căn nhà bé tí của mình nên khiến hắn chẳng thể nào thở nổi.
“Uầy… hay là tắm đã rồi ngủ.”
Lâm Minh dùng chút tỉnh táo còn sót lại lê thân mình vào phòng tắm.
Nhìn tổng thể nhà của hắn rất bình thường, nội thất phổ thông, trang trí tường cũng thuộc kiểu chung cư hạng trung. Nói chung là bình thường đến không thể bình thường hơn được.
Nhưng mà, phòng tắm lại đặc biệt lớn.
Đây chính là được làm theo sở thích của Lâm Minh.
Lâm Minh đặc biệt yêu thích sạch sẽ, mà tắm rửa chính là hoạt động yêu thích nhất của hắn sau việc kiếm tiền cho nên phòng tắm này được sửa lại ngay khi hắn vừa mua căn nhà này. Nào là đổi gạch lát mới, sắm một cái bồn tắm to gần gấp đôi cái cũ, tất cả đều phục vụ mục đích ngâm mình trong nước ấm của Lâm Minh.
Thả mình vào trong làn nước ấm, Lâm Minh không khỏi cảm thán một tiếng. Cuộc sống này còn gì tuyệt vời hơn việc được ngâm mình sau một ngày mệt mỏi chứ!
“Àiiii- thật muốn nằm luôn trong này, thoải mái quá đi.”
Ting—
Một âm thanh thông báo khẽ vang lên từ điện thoại được Lâm Minh cẩn thận đặt bên cạnh bồn tắm.
Có lẽ do dòng nước ấm này khiến hắn tỉnh táo hơn một chút mà Lâm Minh đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của mình lên mà kiểm tra hộp thư một chút.
Tin nhắn này đến từ một đối tác của công ty, người mà đã cùng Lâm Minh hợp tác suốt hai tháng qua trong dự án quan trọng kia.
Đọc qua một lượt, Lâm Minh khẽ cười rồi đặt lại điện thoại về chỗ cũ. Hiện giờ hắn đang vui vẻ lắm vì phía đối tác đã sắp xếp một cuộc hẹn ăn tối với hắn cùng các thành viên trong phòng ban, họ hài lòng với hắn nên đây là việc hiển nhiên.
Nhưng được người khác công nhận vẫn làm Lâm Minh vui vẻ đến cười không khép miệng được.
Hắn cứ hi hi ha ha như trẻ con mà lăn lộn trong bồn tắm, ừm- vui lại thêm vui.
Sau gần cả tiếng ngâm mình trong bồn tắm, cuối cùng Lâm Minh cũng chịu trở lại giường ngủ.
Có lẽ do hưng phấn với cuộc hẹn ăn tối ngày mai nên khi đã lăn lên giường rồi mà Lâm Minh vẫn chưa ngủ được.
Quấn mình trong chăn ấm, hắn lọ mọ tìm điện thoại mở ra một vài trang truyện để giải trí. Đây tuy không phải là bí mật gì nhưng Lâm Minh hắn có một sở thích mà rất ít người biết, hắn thích đọc tiểu thuyết võ hiệp. Khỏi phải nói hắn chính là fan ruột của Kim Dung lão sư, lại còn cực kỳ hâm mộ các vị đại hiệp dưới ngòi bút của ông.
Thuở bé hắn cũng ôm một giấc mộng võ hiệp, nào là xin ba mẹ cho đi học võ rồi chăm chỉ rèn luyện một cơ thể rắn chắc. Tất cả chỉ vì mơ ước một ngày nào đó mình sẽ trở thành cao thủ võ lâm. Rồi khi lớn hơn một chút, hắn lại đắm mình vào mấy trò chơi giả lập thế giới giang hồ nghĩa hiệp.
Lâm Minh ôm trong mình giấc mộng lớn lao như thế mà lớn lên nhưng cuối cùng hắn lại học chuyên ngành kinh tế, một bước ngoặt lớn đến hắn cũng không ngờ được. Rõ ràng là khi đó hắn muốn mình sẽ làm một diễn viên võ thuật cơ mà, chẳng hiểu lại làm sao mà quay đầu ngay phút chót nữa. Chắc là do lời ba mẹ nên hắn chẳng thể nào cãi được, đành phải thuận theo mà thôi.
Ngẫm lại cũng không hẳn là vì ba mẹ mà Lâm Minh mới chuyển ngành, hắn là suy nghĩ xa một chút mới rẽ hướng sang ngành kinh tế. Mặc dù Lâm Minh cũng coi như là đẹp trai nhưng hắn làm gì có kim chủ chống lưng hay là gia thế khủng đâu chứ nên làm diễn viên là cái gì đó quá xa vời đối với hắn. Rồi sau này tốt nghiệp ra trường thì hắn cũng bắt đầu yêu quý công việc của mình, kiếm tiền cũng trở thành hoạt động yêu thích mới của Lâm Minh đến mức càng lao đầu vào công việc chẳng mấy khi cho mình một ngày nghỉ.
A, thật hoài niệm quá khứ mà.
Lâm Minh chọn ngay cho mình một bộ truyện đang đứng top một trong danh mục võ lâm giang hồ. Nhìn xem, lượt đọc cao ngất ngưởng lại còn có số lượng bình luận tăng lên liên tục. Hừm, hẳn là hay lắm đây, phải mau mau đọc mới được.
Cứ như vậy, Lâm Minh đắm mình trong thế giới võ hiệp đến ngủ lúc nào cũng không hay.
Đến khi hắn tỉnh dậy thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Mà chuyện này quả thật khiến Lâm Minh vừa lo sợ lại không nén được kích động kèm một chút lo sợ. Cái tình huống này… tình huống này không phải là thứ hay được viết trong tiểu thuyết đó sao?
“Không phải là… xuyên không rồi chứ?”
Trong tất cả những giả thuyết vừa chạy trong đầu Lâm Minh thì hắn chợt thốt lên câu này. Hắn là người đọc nhiều tiểu thuyết nên khái niệm xuyên không này không xa lạ gì với hắn cả, nhưng mà chính mình xuyên thì cảm giác khác hẳn với đọc tiểu thuyết nha.
Lâm Minh nhìn thử xung quanh, chỗ mà hắn đang ở thì trông như một căn nhà nhỏ vậy. Được rồi, không phải nhà nhỏ mà trông giống một cái chòi lá hơn, chính là cái kiểu chòi lá chỉ cần một cơn gió thôi đã sập rồi. Không phải hắn chưa từng nhìn thấy mấy căn nhà tồi tàn như hiện tại, ngày xưa hắn sống ở dưới quê thì trong xóm cũng có không ít gia đình nghèo khó đến mức nhà ở cũng tạm bợ như thế này.
Hắn tự hỏi có đại hiệp nào lại ở nơi như thế này hay không?
Đừng trách hắn chưa gì đã nghi ngờ bối cảnh sống của mình bởi hắn là một thế hệ đã bị những tiểu thuyết cùng phim truyền hình ảnh hưởng quá sâu. Trong tâm trí của hắn chỉ biết rằng những vị đại hiệp giang hồ là người giàu sang quyền quý chẳng thấy làm gì vẫn có rất nhiều ngân lượng để ăn uống, rồi còn thưởng cho các tiểu nhị ở khách điếm.
Chính vì thế nên Lâm Minh vừa nhìn đến căn chòi lá này liền cho rằng bản thân mình nghèo rớt mồng tơi thế này chắc hẳn không phải là đại hiệp gì rồi. Thất vọng quá!
Dù thất vọng là thế nhưng Lâm Minh vẫn đứng dậy đi một vòng thăm thú nơi này.
Có vẻ Lâm Minh xuyên không một cách hoàn toàn nên cơ thể hắn vẫn toàn vẹn và vẫn rất khỏe mạnh. Nhưng đây chính là điều làm hắn vô cùng lo lắng, xuyên cả thân thể thế này thì hắn làm gì hiểu biết về nơi hắn xuyên tới chứ? Thảm rồi, Lâm Minh bắt đầu lo lắng về việc mà tất cả những người xuyên không đều lo lắng, đó là thể hiện những thứ quái lạ ở nơi này rồi sẽ bị người khác phát hiện, nghi kỵ rồi đem thiêu sống không chừng…
Lâm Minh đã lo lắng đến độ nhầm lẫn sang cách thức trừng phạt của phương Tây, nhưng việc này không quan trọng lắm đâu. Hắn vừa hay có thứ khác phải làm rồi.
Đứng trước căn bếp, à ừ đây trông giống như bếp nhưng hắn không chắc lắm về điều này. Trừ cái bếp lạnh lẽo này ra thì chẳng còn gì cả.
Hắn với tay tìm kiếm xem có gì trong những chiếc lọ xếp nơi góc tường hay không, chẳng có gì cả. Lâm Minh sớm đoán được rồi nhưng hắn vẫn đang hy vọng điều gì đó để no bụng nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có thứ gì trừ bụi bặm cả.
“Thật sự không có gì để ăn sao?” Lâm Minh tự hỏi vì sao hắn xuyên không chỉ để phải chết đói như thế này.
Vừa nghĩ ngợi vừa đi ra bên ngoài căn chòi, đến lúc này hắn mới biết rằng mình thật sự quá ngây thơ rồi.
Vì sao trong căn chòi này không có gì ăn?
Vì sao cái nơi này trông như cái chòi xiêu vẹo?
Vì sao?
Bởi nó là chỉ là nơi để người ta nghỉ ngơi trông ruộng mà thôi!!
Lâm Minh cũng chẳng để tâm trang phục của mình quá mức hiện đại so với người ở nơi này bởi quanh hắn làm gì có ai đâu.
Tầm mắt hắn nhanh chóng bắt được một thứ hay ho, những mảnh ruộng này đa số đều trồng bắp và lúa nước mà ngay gần căn chòi này chính là những cây bắp cao lớn, trái của chúng còn đã vừa đẹp để thu hoạch rồi kia kìa. Chỉ chờ có thế, Lâm Minh nhanh tay chộp lấy mấy trái đem vào căn chòi mà tìm cách ăn chúng.
Nhóm lửa thì không quá khó với hắn bởi vì trước đây hắn vốn xuất thân từ nông thôn, dăm ba cái nhóm lửa này quá là dễ dàng.
Nhưng Lâm Minh quên mất là bếp ở nơi này khác với những cái bếp lò tương đối mới mẻ ở thế giới của hắn. Cũng vì thế mà sau khi lửa vừa bén thì khói bắt đầu hung mắt hắn cay xè rồi, chưa bao giờ hắn lại phải vừa ăn vừa lau nước mắt thế này cả. Lâm Minh tự cho đây là niềm vui sướng vì được ăn chứ không phải do hắn bị khói làm cay mắt đâu nhé.
Trong khi Lâm Minh đang chiến đấu hăng say với trái bắp thứ ba thì bên ngoài chợt có tiếng người gọi hắn.
Thật đấy, hắn nghe rõ ràng có tiếng gọi hắn.
“Lâm Minh, Lâm Minh, Lâm thiếu gia.”
Đấy, đúng là gọi hắn cơ mà.
Lâm Minh vội vàng đứng dậy, nhanh tay lau lau mặt nhưng hắn nào biết tay hắn sớm đã dính đầy tro bếp và hành động tưởng chừng như giúp mình sạch sẽ hơn lại khiến mặt hắn trở thành lem luốc như trẻ con vừa mới nghịch bùn xong.
“Tới ngay, ai đó?”
Tuy rằng Lâm Minh đáp lời nhưng cũng có hơi lo lắng một chút, liệu người tới có thấy hắn ăn mặc quái dị rồi bắt hắn lại hay không đây? Được rồi, người xuyên qua đầu tiên bị phát hiện từ sớm rồi giết chết cũng không phải là một danh hiệu quá tệ đâu, Lâm Minh tự an ủi chính mình như vậy.
“Thiếu gia của con ơi, cậu đang làm gì ở đây thế này?” Người thanh niên thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng chứng tỏ hẳn đã phải chạy một thời gian không hề ngắn.
Lâm Minh đưa mắt nhìn dáng người cao to trước mặt mà không khỏi sửng sốt. Điều đầu tiên hắn nghĩ tới đó là người này nói thế mà hắn lại nghe hiểu, xin lỗi vì tận lúc này mới để ý đến nhưng hắn nghe hiểu thật đấy dù cho xưng hô có chút kỳ lạ. Lâm Minh cố gắng nhớ lại những kiếm thức lịch sử mà hắn học từ mười mấy năm trước để hiểu những từ ngữ này, nhưng vô ích, sách trên trường lớp chỉ có những trận đánh oai hùng những chiến tích vang dội chứ làm gì có đại từ xưng hô chứ.
“Tôi chỉ là… chỉ là ngủ một giấc ha ha ha.” Ngoài cười trừ ra thì Lâm Minh còn biết làm cái gì nữa chứ, hắn ngủ một giấc dậy đã thấy mình ở đây rồi, hắn không hề nói dối đâu nhé.
“Bà cả đang tìm cậu kìa, mau mau trở về thôi.”
Người thanh niên không rõ danh tính này có vẻ nôn nóng, gã muốn đưa Lâm Minh về càng sớm càng tốt bởi bà cả đã sắp nổi điên lên rồi. Mà bà cả ấy, ai cũng sợ cả đâu riêng gì gã chứ thế nên tốt nhất phải mau mau đưa cậu Lâm Minh về mới mong gia đình yên ổn được.
Lâm Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo người thanh niên kia về.
Hắn tin người không phải không có nguyên do. Trước hết người này trông có vẻ như đã tìm “Lâm Minh thiếu gia” khá lâu, hơn hết vẻ lo lắng kia không hề giống như là diễn trò, Lâm Minh dù sao cũng là người đã ra xã hội lâu năm rồi thì đương nhiên có thể phân biệt được chứ.
Thế nhưng có một chuyện vẫn làm hắn vô cùng đau đầu đây, rốt cuộc hắn xuyên đến thời đại nào vậy? Rồi “Lâm Minh thiếu gia” là người thế nào, tính cách ra sao, liệu hắn có thể bị phát hiện hay không đây?
Đương lúc vô số câu hỏi tràn trong đầu Lâm Minh thì đúng lúc này có một thứ kỳ lạ xuất hiện.
Lâm Minh thấy rõ ràng trong tâm trí hắn thế mà có một cái không gian kỳ lạ, được rồi, theo ngôn ngữ của tiểu thuyết mạng thì cái này được gọi là “tùy thân không gian” đúng chứ? Nếu đúng là thế thì coi như hắn xuyên qua cũng không phải là không có thứ gì đem theo, nội cái không gian này đủ để hắn yên tâm không chết đói rồi. Vì sao ư? Vì Lâm Minh nhìn thấy trông cái không gian kia bao la là đồng ruộng cùng cây ăn quả, hắn dù có bị phát hiện thì chỉ cần bỏ trốn là vẫn có thể an ổn sống hết đời bằng đồ vật trong đấy.
Phát hiện này coi như cũng tốt, chờ có thời gian hắn cũng sẽ thử đi vào đó xem sao. Đâu dễ gì có cơ hội sở hữu bảo bối như vậy, hắn nhất định phải vào chơi nhiều một chút!!
Thanh niên đi phía trước luôn cảm thấy thiếu gia nhà mình có hơi kỳ lạ nhưng gã thân là tôi tớ thì làm sao dám nói chứ, thế nên gã chỉ yên lặng quan sát mà thôi. Thấy cái gì không ổn chỉ cần báo cho bà cả là được, gã không lo mình bị liên lụy nữa.
Ban đầu Lâm Minh cứ nghĩ là nơi cần đến chỉ ngay gần đây thôi nhưng sự thật chứng minh hắn đã quá ngây thơ. Ruộng vườn của đám người này thật sự quá nhiều, hắn cùng gã thanh niên đi mãi hơn một giờ đồng hồ mới về đến một toàn nhà to lớn và vô cùng nguy nga.
Lâm Minh lo lắng, hắn sợ bị người nhà này phát hiện lại càng sợ mình phải thật sự sống dưới thân phận “Lâm Minh thiếu gia”. Hắn một đời chỉ có biết làm dự án cùng chút võ mèo cào thì làm sao bảo hắn quay lại sống cuộc sống vô lo vô nghĩ được chứ?
“Bẩm bà cả, con đem người về rồi này.” Dù cả hai đã về đến cổng nhà nhưng gã thanh niên vẫn gào to như thể sợ rằng không ai biết gã đã về vậy.
Ngay sau đó là lũ lượt những người khác từ trong nhà chạy ra, trong đó dễ dàng nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mà khí chất rất cao sang cũng đi theo.
Đây chắc là “bà cả” nhỉ? Quả thật là vừa xinh đẹp vừa sang trọng.
Lâm Minh biểu lộ chút cung kính mà hơi gật đầu với người phụ nữ kia, gia nhân xung quanh giống như biết ý mà cũng lui ra ngoài để hai vị kia trở lại gian tiếp khách. Một đứa hầu gái rất nhanh tay mà đem lên một ấm trà thơm, cũng nhờ hương thơm dịu mát này mà Lâm Minh cũng bớt đi chút căng thẳng, hắn hơi cúi đầu yên lặng quan sát người phụ nữ trước mặt mình.
“Mấy hôm nay đi đâu?” Bà cả vừa hỏi vừa thuận tay đón lấy ly trà từ tay đứa hầu gái, đứa con này của bà chưa khi nào khiến bà hết phiền lòng cả.
Mãi đến khi hơn ba mươi bà mới có đứa con này, nên đương nhiên bà sẽ dành hết tình thương cho nó nhưng vốn chuyện đâu chỉ có như thế. Bà ba bà tư ai cũng có đủ trai gái, mà thân là bà cả nhưng con cái nối dòng chỉ có một đứa khiến cho địa vị bà ở căn nhà này chẳng còn được bao nhiêu. Ngay cả ông tri phủ cũng không chút bênh vực bà chút nào, thậm chí ông còn để cho chuyện này càng lúc càng trầm trọng hơn bằng cuộc hôn nhân không chút tương xứng này.
Lâm Minh ngập ngừng đôi chút: “Ở cái chòi bên ruộng bắp.”
Hắn quả thật chưa xác minh được thân phận của mình cũng như người phụ nữ này nên hắn không dám gọi bừa, người ta hỏi cái gì thì đáp nấy mà thôi.
“Dù không đồng ý mối hôn nhân này thì con cũng đâu thể hành xử bốc đồng như thế chứ? Con bỏ đi như thế thì nhà ta biết làm sao đây?”
Hả? Kết hôn? Ai cơ?
Lâm Minh vẫn chưa tiếp thu được cái gọi là hôn lễ mà bà cả đang nói, hắn thật sự không hiểu gì hết.
Theo nhận thức của Lâm Minh về thế giới này thì hắn biết được nơi này khác với những nơi mà hắn từng đọc trong sách vở hoặc trong phim ảnh. Mà theo lời bà cả thì “Lâm Minh thiếu gia” chỉ vừa mười sáu, còn đối tượng của hắn còn là một tên nhóc nhỏ hơn một tuổi nữa kìa.
Đúng vậy đấy, là một tên nhóc, hắn phải kết hôn với một tên nhóc.
Cái thế giới quái quỷ gì thế này? Nhìn kiểu gì cũng giống như thời phong kiến nhưng làm thế nào mà người ta có thể thoáng đến mức đồng ý cho đàn ông cưới nhau vậy? Lâm Minh không thể tiêu hóa nổi thông tin này.
“Không thể từ hôn sao? Con vẫn—”
“Không thể!! Cha con nghe lời bà tư răm rắp như thế thì sao có thể bỏ đi mối hôn sự này chứ? Con bây giờ không còn lựa chọn nào khác nữa đâu.” Bà cả thở dài, chính bà cũng nào có đồng ý việc này nhưng lời chồng bà đã quyết thì làm sao cũng không thể thay đổi được.
Lâm Minh hơi nhíu mày, hắn còn chưa biết được mình là ai địa vị thế nào thì làm sao có thể trở mình được đây. Giả như hắn nói với bà cả rằng mình mất trí nhớ rồi thì có bị nghi ngờ hay không? Chắc là có rồi, nước đi này quá mạo hiểm, hắn không thể nào liều lĩnh được.
Nhưng cứ như vậy mà bị gả đi thì làm sao có thể ngồi yên chịu chết đây? Động não đi, động não đi nào Trần Lâm Minh!!
“Mẹ, con cảm thấy có hơi sớm, liệu có thể hoãn hôn lễ lại vài tháng không?” Không thể trốn tránh thì phải đối mặt, nhưng từ từ đã, không thể đối mặt ngay lúc này được.
Bà cả cũng ngẫm nghĩ đôi chút, đúng thật là có chút sớm. Con trai mình chỉ mới mười sáu lại còn có tính tình như trẻ con thì gả đi không ổn chút nào cả, bên nhà kia lại còn nhỏ hơn cả con mình thì liệu tụi nó có hiểu được kết hôn nghĩa là cái gì không?
Nhưng phía chồng bà đã bị bà tư tác động quá sâu rồi thì làm sao có thể lay chuyển được đây…
“Mẹ sẽ thử nói với cha con.” Vì không nắm chắc cho nên bà cả cũng không dám khẳng định,
Lâm Minh xem như mình đã giải quyết được vấn đề trước mắt cho nên hắn xin phép trở về phòng mình.
Bà cả thấy con mình không có ý định bỏ trốn thế nên cũng đồng ý cho nó rời đi, dù bà không đồng ý với việc con trưởng thế mà lại phải gả đi còn gả cho một đứa nhóc tuổi nhỏ hơn cả con mình nhưng bà không thể làm gì khác hơn là tìm cách giúp cho con mình có thêm chút của hồi môn để đảm bảo cho tương lai.
Lâm Minh theo sự chỉ dẫn của người ở mà tìm được đến phòng của “Lâm Minh thiếu gia”, vừa mở cửa ra đã thấy bên trong ngoài giường ngủ thì chỉ có sách, cơ man là sách. Hắn bước vào trong và ra hiệu cho đứa người ở lui ra, hắn hiện tại không quen cửa nẻo để người ở bên cạnh thì thế nào cũng sẽ lộ đuôi mà thôi.
Cầm một quyển sách lên, Lâm Minh bất ngờ với chữ viết bên trong đó. Đây chẳng khác bao nhiêu với chữ quốc ngữ mà hiện tại đang được dùng ở thế giới của hắn, dù cách dùng từ có phần khoa trương nhưng hắn vẫn có thể hiểu được đa số chữ nghĩa bên trong. Còn may, ít ra không mất đi tri thức tích lũy bao nhiêu năm của hắn, với vốn từ hiện có thì xem như Lâm Minh cũng hoàn toàn có thể ứng phó được với kiến thức của thế giới này.
Xem chừng “Lâm Minh thiếu gia” hẳn là một học trò siêng năng rồi, số lượng sách của cậu ta nhiều vô số còn rất nhiều thể loại, nếu nhìn kỹ còn thấy có một kệ tiểu thuyết cùng truyện cổ nữa. Cái này cũng không bất ngờ lắm, dù sao tuổi của cậu ta cũng mới mười sáu thôi còn gì, có những ham mê với chúng cũng không lấy làm lạ.
Thế mà lại sắp gả đi à? Con trưởng mà cũng có thể gả đi sao?
Lâm Minh có khá nhiều câu hỏi nhưng hắn nào biết phải tìm ai giải đáp chứ, bây giờ hắn cần phải lo giữ mạng cũng như tìm cách trốn đi mới đúng. Để xem nào, nếu như hắn lẻn đi trong đêm thì có thể thoát được đấy nhưng mà trước khi đi cũng nên lấy chút lộ phí nhỉ?
Lúc mà Lâm Minh còn đang tính toán phương hướng chạy thế nào cho an toàn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó là một giọng phụ nữ vang lên nghe rất êm dịu khiến người ta chẳng chút đề phòng.
“Thiếu gia, mau đến dùng bữa, bà vú mang lên cho cậu đây.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên thêm một lần nữa, bên ngoài vẫn là giọng nói đầy dịu dàng của người tự xưng là bà vú kia. Lâm Minh thấy khá đói nên hắn quyết định mở cửa cho người kia bước vào, tâm trí hắn nhanh chóng đặt vào đĩa bánh bao trên tay bà nên hắn không chú ý thấy gương mặt mang đầy nghi hoặc của bà vú.
Bà vú nghe thấy thằng bốc vác của nhà tri phủ tìm được thiếu gia liền đến xem thử. Ngoại trừ bà cả thì chỉ có bà là người thân cận cũng như lo lắng cho thiếu gia nhất, bà ta cũng biết thiếu gia tuy tính tình mềm yếu nhưng cũng không đồng ý với mối hôn sự kia mà bà thì chỉ là người ở cho nên nào có quyền can thiệp vào, bà chỉ biết đối với thiếu gia ngày ngày chăm sóc càng chu đáo hơn mà thôi.
Nhưng lúc này đây vì sao thiếu gia trông có vẻ khác lạ như thế? Ngay cả quần áo cũng trông thật quái dị, bà vú không biết mình có nghĩ nhiều hay không nữa nhưng có điều gì đó khiến bà không sao nghĩ thông suốt được…
Lâm Minh cuối cùng cũng chú ý tới ánh mắt của bà vú, hắn ngừng động tác ăn ngấu nghiến của mình lại: “Sao vậy vú? Có chuyện gì sao?” Hắn không hiểu vì sao bà vú này trông cứ là lạ, có lẽ nào bà vú này lại phát giác ra hay sao?
“Cậu đi mấy hôm rồi có ăn uống đầy đủ hay không? Vú ở nhà lo lắng cho cậu lắm, cậu mau ăn đi.”
Nói xong vài câu hỏi han thì bà vú cũng rời đi trong sự hoang mang khó hiểu của Lâm Minh, hắn vẫn chưa thể tiếp thu được tình huống hiện tại của chính mình. Rốt cuộc thì hắn phải sống ở đây đến khi nào nữa đây?
Lâm Minh nhớ lại những quyển tiểu thuyết mà hắn từng đọc, hình như không có một ai xuyên qua mà có thể trở về cả. Mà hầu hết những người xuyên qua đều có vẻ đã chết ở thế giới của họ rồi, nói như thế là Lâm Minh cũng đã chết rồi hay sao? Nói như vậy là tắm khuya thật sự quá nguy hiểm rồi, ai mà biết cứ như vậy mà lại đi đời nhà ma luôn chứ…
Thở hắt ra một hơi, Lâm Minh cũng vừa gặm nốt cái bánh bao cuối cùng rồi trở lại bên kệ sách, trước khi hiểu rõ mọi thứ xung quanh “Lâm Minh thiếu gia” thì hắn vẫn nên đọc hiểu hết số sách ở đây thì hơn.
…
“Cậu ba tỉnh rồi đấy à? Cũng quá yếu ớt rồi đấy.”
“Mẹ cả quan tâm, con tuy yếu ớt nhưng tuyệt đối sẽ không chết sớm được đâu. Hẳn là làm mẹ cả thất vọng rồi.” Người thiếu niên trông xanh xao nhưng khí thế của y chẳng hề bị người phụ nữ đối diện lấn át, y nói xong cũng không hề dao động mà nhìn thẳng vào bà ta, “Hôn sự của con mong rằng vẫn có thể tiếp tục như đã định, làm phiền mẹ cả giúp con lo liệu đầy đủ.”
Thiếu niên nói xong liền đứng dậy rời đi, thân hình gầy yếu mỗi bước chân đều liêu xiêu như sắp ngã xuống vậy. Phía sau lưng là ánh mắt âm trầm của người phụ nữ được gọi là “mẹ cả” kia, bà ta trông như đang toan tính điều gì đó nhưng rất nhanh gương mặt của bà ta lại trở nên hiền hòa như trước. Thời gian hẳn là vẫn còn nhiều.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play