Hứng chịu cơn đau đầu như búa bổ, Dạ Hồng Ly uể oải nâng người dậy khỏi giường, tay cô ghì mạnh vào ngực vì cảm giác buồn nôn đang dâng trào trong cổ họng. Ngơ ngác nhìn xung quanh, đây rõ ràng là một căn phòng rất lạ lẫm nhưng lại quen thuộc vô cùng. Khoé mi chẳng biết từ khi nào đã ứa ra nước mắt, chúng lăn dài trên đôi gò má trắng hồng, mịn màng mang theo biết bao xuân tình người con gái.
Nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, Dạ Hồng Ly vẫn không thể nào quên được khuôn mặt lạnh lẽo, tàn nhẫn của người đàn ông ấy, kẻ đã mất nhân tính và để tham vọng nuốt trọn lương tri. Cô quỳ dưới chân hắn, trước mặt bao nhiêu quân sĩ và dân chúng đế quốc Đông Hiên, cả cơ thể bị trói bởi những sợi dây được dệt bằng vải tiên.
Trên đài phong đế, những phiến cờ thêu rồng, thêu phượng bay phấp phới trong gió xuân. Hoàng đế Lạc Hiên ngạo nghễ bước đến gần, hắn cầm trên tay thanh Băng Phách Thần Kiếm kề sát vào cổ Dạ Hồng Ly, bình tĩnh nói:
- Mưu đồ tạo phản, tội đáng muôn chết, có điều gì cần trăn trối trước khi bị xử tử hay không?
- Ha ha, Lạc Hiên, ta có mắt như mù, có tai như điếc mới trao trọn tình yêu này cho ngươi. Trước khi chết, ta chẳng tha thiết gì kiếp sống này nữa. Giờ chỉ muốn ngâm một bài thơ thôi, hi vọng hoàng đế cho phép…
Dạ Hồng Ly mỉm cười khinh bỉ, cô nén lại những giọt nước mắt đau thương và bắt đầu ngâm bốn câu thơ nghiệt ngã. Vang vọng khắp cả non sông, lời của cô như mang theo tất cả hận thù gửi gắm vào trời đất, hi vọng một ngày nào đó Lạc Hiên sẽ bị vận mệnh trừng phạt.
Tình về âm giới còn vương vấn.
Độc bước nhân sinh lạc chốn trần.
Bi thống quân vương ngồi đế vị.
Đoàn tình rút kiếm diệt hồng nhan.
Thầm khao khát sức mạnh để tự cứu lấy bản thân khỏi hiểm cảnh, Dạ Hồng Ly cắn chặt môi đến mức rỉ ra vài giọt máu đỏ hồng. Ngắm nhìn bầu trời trong xanh lần cuối, cô tự hỏi liệu có cơ hội nào cho chính mình hay không?
Sắc mặt Lạc Hiên không đổi, nhẹ nhàng, dứt khoát, hắn di chuyển thanh kiếm. Đầu của Dạ Hồng Ly rơi xuống đất, ánh mắt căm hận, không cam tâm vẫn trừng trừng mở to, cả thế giới của cô tối sầm lại. Máu tươi văng tung toé, vấy bẩn cả đài phong đế, dính lên cả hoàng bào của hắn nhưng chẳng một lần chớp mắt, hắn cứ thế lạnh lùng quay lưng.
Khi tỉnh dậy trong căn phòng lớn, toàn bộ kí ức của Dạ Hồng Ly dừng lại ở khoảnh khắc đó, nơi trái tim đã hoàn toàn chết đi. Cô bước chân ra khỏi giường, tung nắm đấm vào tường như để trút cơn thịnh nộ vì bị người mình yêu phản bội. Không còn thứ sức mạnh của một tu sĩ đẳng cấp Bát Đạo Phàm Nhân, Dạ Hồng Ly đau đớn ôm tay, mặt nhăn nhó. Cô chẳng hiểu vì sao mình vẫn sống, vội vàng sờ vào cổ để kiểm tra, không có lấy một vết thương nào.
Chẳng thèm quan tâm đến việc sống chết nữa, tâm trí cô bây giờ chỉ còn hận thù rộng hơn biển, cao hơn núi, sánh ngang với trời xanh. Lạc Hiên, con thú đội lốt người ấy sẵn sàng trừ khử Dạ Hồng Ly để đảm bảo hắn phải nắm giữ tuyệt đối quyền lực trong tay. Tình yêu từ thuở cơ hàn cuối cùng cũng vì chút tham vọng mà hi sinh nhau, hắn cảm thấy đáng hay sao, cô chưa nghĩ ra câu trả lời thích đáng nào.
Đúng lúc ấy, quá khứ về những ngày đầu khởi binh bỗng nhiên mờ nhạt, chúng nhoè đi, đưa Dạ Hồng Ly vào trạng thái mơ màng. Đầu óc quay cuồng, sàn nhà như dậy sóng, uốn lượn, tầm nhìn biến mất trong phút chốc, cảm giác mệt mỏi đến tàn tạ. Bước đi lảo đảo và mất thăng bằng, cơ thể có dấu hiệu sụp đổ nhưng rất may mắn, cô kịp thời bám lấy cây cột gần giường để giữ bản thân không ngã xuống đất.
Kí ức Dạ Hồng Ly hỗn loạn, một vài hình ảnh mơ hồ hiện ra khi cô đang nghĩ về Lạc Hiên, mọi thứ hoàn toàn không thuộc về nữ danh tướng ngày xưa. Cơn đau đầu lại một lần nữa ùa về, nó hành hạ thân xác và để lại trong nhận thức của cô cái tên khác, Nhã Ly.
Những gã đàn ông thô kệch, những đêm thác loạn điên cuồng, những lời ong bướm lẳng lơ hay mấy lần khóc thầm trong đêm vì tủi nhục. Chúng chân thật đến vô cùng, không gian, thời gian, con người, cảm xúc đều thể hiện rằng Dạ Hồng Ly đã trải qua tất cả trong cuộc đời này. Cuối cùng, tất cả kết thúc ở một chén rượu độc, nó vẫn còn nằm lăn lóc trên sàn.
Dường như nhận ra điều gì đó, Dạ Hồng Ly chạy thẳng về phía bàn trang điểm nằm ở góc phòng, cô nghi ngờ về chính thân phận mình hiện tại. Để rồi, giây phút cô ngồi được vào bàn trang điểm, đối diện với chiếc gương đồng cũ nát, gương mặt xinh đẹp, trắng trẻo tựa đoá tuyết liên đầu mùa và đôi mắt đượm buồn như sao xa xuất hiện.
Dạ Hồng Ly đưa tay sờ lên tai, lên tóc, lên gò má hồng, thứ nhan sắc tuyệt phẩm, hoa nhường nguyệt thẹn này, không phải của cô. Nó xa lạ, vô cùng xa lạ nhưng cũng thân thuộc, vô cùng thân thuộc. Ôm lấy đầu đau đớn, cô cố gắng ổn định hai dòng kí ức đang mâu thuẫn với nhau. Chắp vá mấy mảnh thông tin rời rạc lại, người nữ tướng tự mình trải nghiệm cuộc đời cô gái mang tên Nhã Ly.
- Nhục nhã, uất ức, thấp hèn, kết quả cũng như ta mà thôi, vinh quang rồi thì làm sao?
Lẩm bẩm mấy lời nói cay nghiệt, Dạ Hồng Ly hiểu rằng bản thân đã được thế giới trao một cơ hội. Cô phải sống, sống cho chính mình, sống cho cơ thể này và sống để phục thù:
- Ta là Nhã Ly! Ta cũng là Dạ Hồng Ly! Những ai đã từng chà đạp hai chúng ta đều phải trả giá, ta thề!
Nhã Ly, trên tay cô cầm chén ngọc, đưa lên môi nhấp một ngụm trà Lục Liên thanh mát. Hôm nay là ngày đầu tiên kể từ sau khi sống dậy dưới thân này. Bầu không khí ảm đạm, buồn tẻ của căn phòng khiến cô khó thở và bức bối. Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gọi của ai đó, nó làm Nhã Ly nhìn về nơi ấy theo phản xạ:
- Nhã Ly muội muội, thiếu chủ Kim Ngưu Đường, Vân Thiên Lý đến tìm.
Giọng nói này, trong phần kí ức còn sót lại của Nhã Ly thì nó thuộc về chủ nhân của Vô Trùng Lâu. Bà ta mỗi chiều sẽ đến gọi cô và giới thiệu một vị khách, thông thường chỉ có vài gương mặt quen thuộc. Bởi vì Nhã Ly là đương kim hoa khôi của nơi đây, không nhiều kẻ đủ giàu có để được cô tiếp đãi. Cười gượng gạo đầy khinh bỉ nhưng với thân phận hiện tại, cô chẳng có tư cách để sống một cách kiêu hãnh như ngày xưa.
Cất tiếng nói trong trẻo, ngọt ngào tựa mật hoa, thứ thanh âm của mùa xuân ấm áp, Nhã Ly đáp:
- Muội nghe thấy rồi, Hạ Nhật tỷ tỷ, xin hãy cho mời công tử Vân Thiên Lý!
- Thật sao? Tỷ đi ngay đây.
Vị tú bà tên Hạ Nhật vội vàng trả lời và chạy đi mất. Nhã Ly không cần nhìn, nghe tiếng bước chân lộp cộp vang ngoài hành lang cũng đủ để hiểu bà ta vui mừng nhường nào. Lúc này, cô mới nhớ ra Vân Thiên Lý là ai, tên thiếu chủ này mỗi ngày đều đến đây nhưng Nhã Ly luôn từ chối hắn.
Cố gắng xác định kẻ sắp xuất hiện, các mảnh kí ức mơ hồ chỉ ra rằng Vân Thiên Lý là một kẻ xấu xí, cô từ chối bởi vì sợ hãi trước hình dáng của hắn. Hối hận đã muộn, Nhã Ly năm nay hai mươi tuổi, từng tiếp qua bao nhiêu khách nhưng tên này thuộc dạng vô cùng đặc biệt. Thầm mắng bản thân quá chủ quan, chưa kịp xem xét mà đã tự mình đưa ra quyết định:
- Buồn nôn quá, đó mà cũng là con người sao? Thôi kệ, Dạ Hồng Ly ta chưa từng sợ thứ gì.
Chấp nhận vì đang rất cần đến sự giúp đỡ từ người khác, Nhã Ly muốn sớm rời khỏi chỗ này, chốn tạp nham ong bướm không phù hợp với vị nữ tướng lừng danh của quá khứ. Chẳng thèm quan tâm kẻ đó có gớm ghiếc đến mức nào đi nữa, chỉ cần hắn đủ khả năng cứu cô khỏi đây đều được. Đặt mục tiêu quan trọng là phải sớm ngày đạt đẳng cấp Bát Đạo Phàm Nhân, Nhã Ly sẽ tận dụng tối đa lợi thế về nhan sắc của mình.
Cởi bỏ bộ trang phục rườm rà bên ngoài, cô chỉ để lại một chiếc áo yếm màu hồng hoa sen phía trên cùng mảnh vải đỏ thêu mây che thân dưới. Đôi mắt gợi lên ánh nhìn phong tình tuyệt mĩ, sánh với trăng sao, một cái liếc cũng đủ khiến bao kẻ quên mình. Bờ môi đỏ mọng, gợi cảm và làn da trắng trẻo, mịn màng được trang điểm cẩn thận, Nhã Ly chẳng khác gì tiên giáng trần.
Ánh nắng từ vườn hoa bên ngoài rọi vào căn phòng, Nhã Ly chống cằm, buồn bã nhìn bầu trời hoàng hôn, mấy áng mây trắng dịu dàng xen lẫn sắc đỏ rực cháy, chúng tạo nên khung cảnh ma mị khó tả. Cô chờ đợi Vân Thiên Lý mà trong lòng không khỏi bồn chồn, tên thiếu chủ Kim Ngưu Đường vốn xấu xí, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí.
Chẳng bao lâu, tiếng của Hạ Nhật vọng vào và cánh cửa hé mở:
- Thiếu chủ Kim Ngưu Đường, Vân Thiên Lý đến, chăm sóc ngài ấy cho tốt đấy!
- Muội hiểu, tỷ tỷ yên tâm.
Nhã Ly nhẹ nhàng đáp lại, cô bình tĩnh nhìn Hạ Nhật quay lưng đi, chỉ còn Vân Thiên Lý đứng ở đó. Hắn có một gương mặt xấu xí, làn da xanh xao, nhợt nhạt cùng dáng người gầy nhom. Trên môi nở một nụ cười khiếm nhã như thể thèm thuồng thân thể cô từ lâu, hắn bước vào trong và vội vàng đóng cửa phòng.
Chén trà của Nhã Ly vẫn chưa uống xong, cô lạnh lùng đặt nó xuống rồi lẳng lơ đưa ngón tay lên miệng, cắn nhẹ, cố tình phát ra tiếng rên rỉ nhỏ. Cả người Vân Thiên Lý rạo rực, cô đã thành công khơi dậy bản năng đàn ông của hắn. Tên thiếu chủ Kim Ngưu Đường nhào đến, bế Nhã Ly bằng hai tay. Đừng nghĩ tên này có vẻ ngoài như người bệnh mà tưởng hắn yếu đuối, một tu sĩ đẳng cấp Tam Đạo Phàm Nhân sở hữu sức mạnh vượt xa những người đàn ông trưởng thành.
Trong lòng tỏ ra kinh tởm, Nhã Ly vẫn nén lại cơn buồn nôn mà mỉm cười, ôm chầm lấy cổ Vân Thiên Kính, cô thì thầm:
- Thiếu chủ, nhẹ tay!
- Nhã Ly ơi là Nhã Ly, nhà ngươi bao nhiêu lần từ chối bổn thiếu chủ, hôm nay cuối cùng cũng quyết định rồi sao?
Vân Thiên Lý cười nham nhở, vừa nói vừa tham lam nhìn vào cơ thể Nhã Ly, hơi thở ngày một gấp gáp. Lớp áo yếm nhỏ làm sao có thể che đi những đường cong gợi cảm, hương thơm từ người cô toả ra càng khiến hắn mất kiểm soát. Đặt nàng xuống giường, tay của tên thiếu chủ sờ mó khắp nơi, nó lướt qua từng ngóc ngách trên da Nhã Ly và dừng lại ở bụng.
Đôi con ngươi chứa đầy ham muốn của hắn đảo qua, đảo lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới, không tha điểm nào.
Cảm giác rờn rợn, gớm ghiếc đang chạy dọc nơi sống lưng của cô nhưng không hề bộc lộ ra, Nhã Ly kéo đầu Vân Thiên Lý xuống và tặng hắn một nụ hôn say đắm. Trong lúc môi hai người chạm nhau, tay tên thiếu chủ đã lần mò và lột bỏ gần như toàn bộ những mảnh vải cuối cùng trên người cô. Nhã Ly kéo dây buộc ở đầu giường, rèm che phủ xuống, sự thuần khiết của người nữ tướng Dạ Hồng Ly vĩnh viễn chẳng còn nữa.
Bầu trời vừa chuyển tối, tia nắng hoàng hôn mờ ảo cũng lụi tàn, chỉ còn lại màn đêm cùng những dục vọng đê hèn khuất sau tấm rèm, một vài ngọn nến nhỏ liệu có đủ để soi sáng cuộc đời cô. Không, thứ duy nhất dẫn lối cho Nhã Ly chính là nỗi ô nhục khi làm kỹ nữ, mối hận thù với Lạc Hiên.
Kể từ sau khi tiếp Vân Thiên Lý, Nhã Ly gặp càng nhiều gã đàn ông khác, họ đều mang trong mình khí chất phi thường, những kẻ làm nên việc lớn. Trong số đó có hai người cực kì nổi bật, đại tướng quân Lý Cán và đại sơn tặc Tiêu Hắc Hổ.
Họ đã có hẹn với cô.
Tháng thứ hai sống với thân phận mới, linh hồn Dạ Hồng Ly dần quen công việc mà nàng kỹ nữ tên Nhã Ly phải làm hàng ngày. Hôm nay, cô sẽ tiếp đãi một vị khách quen thuộc của Vô Trùng Lâu. Bên ngoài phòng, Tiêu Hắc Hổ, tên đại vương thống trị cả Tật Phong Lĩnh đang nói chuyện với đám thuộc hạ, hắn lớn giọng:
- Nhã Ly thật sự rất đẹp, ta hôm nay sẽ tận hưởng nàng, bọn bây tránh ra!
Không nể nang bất cứ ai, hắn đẩy mạnh cửa, thô lỗ bước vào. Sau lưng, đám trộm cướp lâu la Hắc Trại tò mò nhìn theo nhưng ngay lập tức bị chặn lại. Chỉ một mình Tiêu Hắc Hổ có tư cách bước qua ngưỡng cửa này, hai hộ vệ riêng của Nhã Ly không muốn cô bị mấy tên cặn bã quấy rầy. Dù rất khó chịu, chúng đành phải ngoan ngoãn quay lưng đi vì sợ vị đại vương tính tình thất thường kia nổi điên.
Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, ánh nến vàng hiu hắt và ánh trăng xanh hoà quyện vào nhau, hương thơm từ nén nhang trầm thổi bùng lên những ham muốn xác thịt của đôi nam nữ. Mắt chạm mắt, một bên chìm sâu vào thứ nhan sắc định nghĩa lại cái đẹp, một bên bị vẻ ngoài bặm trợn, hơi thở ướm mùi máu tanh từ chiến trường khốc liệt.
Tiêu Hắc Hổ cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, làn da săn chắc cùng gương mặt nam tính, hắn chứng tỏ sức mạnh của bản thân chỉ bằng một ánh nhìn oai nghiêm, hùng dũng. Nhã Ly có chút run rẩy, con người trước mặt quả thực quá xứng đáng với thời gian chờ đợi mà cô bỏ ra. Cơ hội tốt để đưa bản thân thoát khỏi Vô Trùng Lâu, cô phải nắm bắt nó.
Chẳng giống như mọi ngày, Nhã Ly thường xuyên tiếp đãi mấy vị khách có thân phận cao sang, quý tộc thì lần này, cô phải chăm sóc đương kim trại chủ của Hắc Trại. Chính là kẻ đứng đầu Tật Phong Lĩnh, hắn dù thô kệch nhưng vẫn mang theo khí thế một người anh hùng thời đại, Nhã Ly hứng thú và chủ động mở lời chào, vừa nói vừa bày ra hai chén rượu bằng vàng:
- Chào Tiêu trại chủ, mời ngài ngồi xuống trò chuyện một chút.
- Nói chuyện?
Tiêu Hắc Hổ thoáng ngạc nhiên và thốt lên, đến chốn thanh lâu vì dục vọng mà phải ngồi nói chuyện sao? Hiểu đối phương đang nghĩ gì, Nhã Ly không vội vàng đáp lại mà chỉ đơn giản làm một hành động thôi. Kéo nhẹ chiếc dây buộc áo quấn quanh hông, cô để lộ ra toàn bộ cơ thể hoàn mĩ như tượng tạc khi lớp vải hững hờ rơi xuống đất.
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bản năng giống đực dưới quần tên trại chủ ngay lập tức phản ứng với sự khiêu khích của Nhã Ly. Thế nhưng, Tiêu Hắc Hổ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của một kẻ từng vào sinh ra tử biết bao lần, nó đã phản ánh đúng vị trí của hắn trong bản đồ tiên đạo thế giới. Lạnh lùng bước tới trước, kéo ghế ngồi đối diện nàng kỹ nữ, hắn cảm thấy chưa cần thiết phải tiếp xúc quá gần cô, một chút đề phòng mà thôi.
Nhìn hai chiếc chén vàng trên bàn, Tiêu Hắc Hổ âm thầm truyền tiên lực vào trong mắt, kiểm tra sơ qua chúng. Không có độc, hắn yên tâm hơn và dời sự chú ý sang Nhã Ly, cô mỉm cười. Biết đối phương vừa đánh giá việc làm của mình, cô cung kính đứng dậy cầm bình rượu nhỏ, rót đầy chén cho hai người. Những điểm hấp dẫn trên thân thể lộ ra, từ đường cong gợi cảm đến cả các ngóc ngách bí mật, gần như chẳng chỗ nào thoát khỏi tầm quan sát của tên trại chủ.
Rót rượu xong, Nhã Ly mới vui vẻ nói tiếp, cô nâng chén của mình lên hướng về phía hắn:
- Xin kính Tiêu trại chủ một chén, tiểu nữ lần đầu tiên gặp mặt người, hi vọng không quá xấu xí để ngài căm ghét.
- Ngươi giở trò khiêm tốn với ta làm gì? Nghe thiên hạ truyền tai nhau về đệ nhất mỹ nhân của Vô Trùng Lâu, suốt cả tháng qua, mỗi hai ngày ngươi chỉ tiếp một khách và không lặp lại. Kỹ nữ bây giờ khó chơi đùa vậy à?
Tiêu Hắc Hổ nhếch mép, gương mặt biểu hiện thái độ vừa trào phúng vừa khinh thường, nhan sắc này của Nhã Ly đúng là đã làm hắn bất ngờ. Nốc cạn chén rượu ngay từ ngụm đầu tiên, hắn lạnh lùng đặt cái chén xuống rồi chờ đợi. Nhưng không làm gì cả, mọi cử chỉ đều tự nhiên theo một cách rất khác, cô phớt lờ câu hỏi mang ẩn ý ấy và rót đầy hai chén rượu khác.
Lúc này, Nhã Ly mới nhìn chằm chằm vào hắn và tinh nghịch nháy mắt, tay khẽ nâng chén lên:
- Thế ngài có muốn biết cách bình định Tật Phong Lĩnh và ba thành trì lân cận hay không?
- Cái...
Trợn mắt vì không tin vào những gì mình nghe được, Tiêu Hắc Hổ cau mày và nghiêm túc hỏi, giọng điệu đã thay đổi hoàn toàn, hắn hốt hoảng vì nàng kỹ nữ trước mặt. Im lặng, Nhã Ly quay mặt ra nhìn khung cửa sổ, cơn gió nhẹ đang lướt qua tán lá của gốc cổ thụ sau vườn. Cô đứng dậy, bước từng bước, cố tình đung đưa bờ mông căng tròn và uốn éo cơ thể mình, nói bằng âm giọng nhỏ nhưng vừa đủ để tên trại chủ nghe thấy:
- Tật Phong Lĩnh, trước mặt là thành trì, sau lưng là rừng rậm, nằm giữa hai con sông Bắc Thuỷ, Nam Thuỷ. Người ta có câu, muốn bình định thiên hạ, trước hết làm chủ sông. Cả sông phía bắc và sông phía nam, chẳng phải ngài đều không có tư cách nắm quyền hay sao?
Tấm lưng trần mịn màng khiến hắn khó lòng rời mắt nhưng câu nói vừa rồi vẫn lọt vào tai, hắn siết chặt nắm đấm.
- Ý ngươi là gì?
Tiêu Hắc Hổ không còn giữ được bình tĩnh, hắn đập bàn và lớn giọng hỏi. Nỗi khổ tâm của hắn từ xưa đến nay bỗng nhiên bị nhìn thấu, rõ ràng Nhã Ly đã biết gì đó. Cô từ tốn ngồi xuống giường, quay mặt lại đối diện với hắn rồi tiếp tục:
- Có ta, ngài sẽ có cả giang sơn trong tay. Không có ta, ngài chỉ là tên cướp hèn hạ của Tật Phong Lĩnh, cả đời làm chó cho Hồ Thiên Long. Ta cho ngài một tuần để suy nghĩ, hết thời hạn, quay trở lại đây chuộc ta.
- Ta vẫn chưa hiểu, ngươi đừng có giả thần giả quỷ, muốn gì, nói luôn đi.
Tiêu Hắc Hổ đã bị chọc giận, hắn thật sự không thích kẻ khác nói chuyện với mình như thế. Tuy nhiên, Nhã Ly bĩu môi làm ra điệu bộ ngây thơ, cô vươn tay tới góc giường cầm lấy một chiếc chuông bằng đồng lên, dứt khoát lắc mạnh nó và gọi lớn để hai người hộ vệ nghe được:
- Tiễn khách.
Cánh cửa mở toang, hai tên to xác chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Nhã Ly xông vào, họ luôn cố gắng làm đúng công việc được giao. Không hề quan tâm Tiêu Hắc Hổ là kẻ nào, họ đứng dạt sang hai bên, khom người, chỉ tay ra ngoài để mời hắn rời khỏi đây:
- Mời!
Tu sĩ đẳng cấp Thất Đạo Phàm Nhân rất mạnh nhưng hai người hộ vệ cũng không kém, họ chỉ kém hắn một bậc mà thôi. Nhiêu đó đã đủ khiến tên trại chủ e ngại, hắn hằn học:
- Được lắm, ngươi giỏi, bảy ngày sau gặp lại.
Tiêu Hắc Hổ mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn Nhã Ly đầy căm ghét và không thèm nán lại đây một giây nào nữa. Cô chẳng để ý đến việc hai người hộ vệ kia đang nhìn mình chằm chằm, họ cũng chỉ là những con rối ngoan ngoãn mà thôi. Cô chờ đợi, người khách tiếp theo sẽ xuất hiện sau hai ngày nữa, ai mới là sự lựa chọn đúng đắn đây.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play