Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Omega Của Đại Tá Cấm Dục

Em phát tình rồi, vật nhỏ

Giang Kỳ đứng trước cửa phòng hiệp hội Omega đế quốc chuẩn bị mà run sợ, môi hồng còn lầm bầm rầu rĩ.

" người bên trong sẽ thích cậu sao, sẽ không bị từ chối như những lần trước chứ, cơ mà gặp mặt sao lại gặp trong phòng nhỉ?"

Giang Kỳ có mong đợi không?

Mong chứ, bị người ta hắt hủi hoài cũng sẽ tổn thương chứ.

Hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đẩy mở cửa phòng.

Chờ đợi Giang Kỳ không phải là không khí lãng mạn gì, khí tức alpha cường đại đập vào mặt như gió giật sấm rền, mùi trầm hương nồng đậm như ai đó đánh đổ cả lọ tinh dầu, không khí xung quanh đặc quánh như tương hồ làm cậu nhũn cả chân, khụy ngay tại chỗ.

" ưm.. nóng quá.. mình sao vậy?.."

Cả người như được nhúng trong nham tương, vừa đau đớn lại còn ngứa ngấy, khó chịu đến mức tầm mắt ướt át, mơ hồ, để cậu hoảng hốt là ở nơi mềm mại phía sau tuôn ra chất d.ịch nóng bỏng, nhiều đến ướt cả quần trong, còn có xu hướng thấm ra ngoài, mình sao vậy, lạ quá, ngứa và nóng nữa, muốn.. muốn..

Bỗng, một đôi tay nóng rẩy ôm cậu vào lòng, còn sắc lang mà mò lên mông cong mẩy nhào nặn xoa nắn lên.

" ưm.. anh là ai.. buông tôi ra.. ưm.."

Cậu muốn đẩy người đó ra nhưng sức lực toàn thân như bị rút đi, không giống từ chối mà lại như mời gọi người kia ôm chặt hơn, động tác lớn mật mà vói vào quần cậu.

" ngoan, em phát tình rồi, để tôi giúp em"

Lưu Thiếu Nghiêm nói thật chậm, thật khàn, giống như dã thú dụ dỗ con mồi mình nhắm trúng, còn không quên đưa tay lột quần cậu ra, chỉ để lại quần lót màu trắng ướt đẫm d.ịch thể trong suốt thơm ngọt.

" phát tình..? mới không đâu.. tôi không có kỳ phát tình.."

Cậu nghe nhầm rồi phải không? cậu mà phát tình thì sao hoả sẽ rơi mất thôi, cơ mà mùi hương trầm nóng ấm kia thật dễ ngửi, thật thích.

" mùi hương ngọt lạnh của em đang quyến rủ tôi đây này, nơi này còn ướt đẫm, thật nhiều nước"

Lưu Thiếu Nghiêm vừa nói vừa kéo nhẹ mép quần sịp nhỏ, chất dịch không được ngăn chặn nhiễu đầy thềm, d.âm m.ĩ không thôi.

" anh nói bậy.. người ta không có thơm"

Giang Kỳ đã không còn đủ tỉnh táo nữa, chỉ theo bản năng mà phủ nhận điều anh nói, âm thanh nũng nịu đáng thương, nếu là ngày thường sẽ không bao giờ thoát ra từ miệng cậu, nhưng lúc này đây, cậu lại mềm mại mà tựa vào người nam nhân xa lạ, nhão dính mà đáp lại, cơ thể không chút phản kháng mà vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, đôi chân như rắn mà quấn quanh eo anh, hơi thở ngọt ngào phà vào mặt anh, đôi môi hơi mở như mời gọi anh nhấm nháp, còn vặn vẹo eo nhỏ như rắn khiến tay anh vô tình mà chà qua mép thịt mềm mại ướt át.

" ưm.. ha.. ngứa quá a.."

Giang Kỳ khóc lóc ỉ ôi, muốn được xoa dịu cảm giác khó chịu này lại ngây ngô không biết phải làm sao, chỉ biết tiếp tục động động thân mình tìm kiếm an ủi.

Lưu Thiếu Nghiêm lúc này cũng chịu hết nổi, đưa ngón tay thon dài chà sát mép thịt non mịn rồi một phát đâm vào cả ngón, nội bích nóng bỏng phát hiện dị vật mà áp lại, hút chặt, muốn tử hình đối tượng xâm nhập, anh cảm thấy mình muốn điên lên, không ngừng cào móc xông phá động nhỏ tiêu hồn.

" a.. đừng.. hức.. ừm nhanh quá.. lạ quá.. a.."

Giang Kỳ đầu óc trắng xoá, toàn thân tê dại, mềm nhũn như bãi bùn mà đổ vào người anh, hơi thở ngọt lạnh phả vào cổ anh, môi nhỏ áp lên làn da còn chạm tới chạm lui.

" vật nhỏ, em đang khiêu khích giới hạn của tôi sao?"

Lưu Thiếu Nghiêm ngừng lại động tác tay, hít sâu một hơi, rút tay ra khỏi động nhỏ ướt át, nâng lên khuôn mặt xa lạ không quá xinh đẹp lại làm động lòng anh, như dã thú mà hỏi.

Giang Kỳ làm sao còn biết được gì nữa mà trả lời anh, tấm mắt mơ hồ thấy không rõ người trước mặt, chỉ có thể từ giọng nói trầm ấm, còn khàn khàn, cơ bắp toàn thân cứng rắn, bờ hông nơi đôi chân cậu quấn lên còn hữu lực như thép, còn có.. cự l.ong to lớn đang rình rập, chờ đợi chủ nhân nó thả ra mà tấn công con mồi, tất cả đều cướp đi lý trí vốn chẳng có nhiêu của cậu.

" ngứa quá.. người ta khó chịu.. hu hu.."

Cơ thể trống rỗng kêu gào muốn được yêu thương lấp đầy tra tấn cậu đến khóc lóc thảm thương.

" chỗ nào ngứa, tôi giúp em gãi?"

Lưu Thiếu Nghiêm căng da đầu, chặn lại xao động của dục vọng nguyên thủy, giữ chặt khuôn mặt nhỏ của người trong ngực, muốn cậu trả lời anh.

" ngứa.. ngứa lắm.. hu hu.. "

Nhìn cậu chỉ biết khóc, còn không ngừng vặn mông, trán anh nổi đầy gân xanh, muốn bạo tẩu.

" em không nói sẽ không giúp em"

Có thể là cảm thấy sợ đè nén của anh, bản năng thúc đẩy cậu mở miệng.

" động nhỏ.. ngứa.. ở đây cũng ngứa nữa.. giúp người ta đi mà.. hức.."

Cậu kéo tay anh sờ vào nơi u cốc đang không ngừng chảy nước, lớn mật khiến anh muốn bùng nổ, còn đòi hỏi mà ưỡn mạnh ngực khiến tay anh trượt xuống chạm vào khoả thù du cứng ngắt đứng lên của cậu, mắt đẹp hơi mở nhìn anh dù chẳng nhìn được gì bởi tầm mắt mơ hồ.

Nhưng nó lại đạt tới hiệu quả không tưởng, Lưu Thiếu Nghiêm điên rồi, dục vọng kêu gào muốn đè người trên thân xuống, chà đạp đến hư mới thôi.

" em là gì của tôi mà tôi phải giúp em chứ?"

Lưu Thiếu Nghiêm xấu xa nói, tay ở khoả đậu đỏ bóp một cái rồi thả ra, cũng ở nơi mê người ướt đẫm kia mà chà một cái rồi rời đi.

" ứm hức.. anh quá đáng.. đã nói giúp người ta.. người ta.. không cần anh nữa.. hức.."

Bị dày vò như vậy, Giang Kỳ trực tiếp làm phản, muốn rời khỏi người anh.

Lưu Thiếu Nghiêm luống cuống rồi, vội vã ôm lại cơ thể nhỏ nhắn có vẻ chỉ cao tới cằm anh lại, hôn lên môi nhỏ đang bậm chặt, dỗ.

" ngoan, tôi chỉ muốn em nói em là của tôi thôi, em nói đi rồi tôi sẽ cho em hết, em muốn gì cũng cho em, được không?"

Lưu Thiếu Nghiêm thầm nghĩ, một đời anh minh của anh đã nát bét.

" người ta nói anh sẽ giúp sao.. không lật lọng.."

Cậu ngây thơ nghiêng đầu hỏi.

" em là của tôi rồi sao có thể bỏ mặt em khó chịu"

Tôi cũng khó chịu đây này..

" vậy.. vậy.. người ta là của anh.. ưm.."

Lời nói ngây ngô của cậu vừa xông ra đã bị anh chặn lại miệng, nuốt lấy môi lưỡi thơm ngọt mà mút mác lên, vừa ôm cậu lên đi về phía chiếc giường king size mà hiệp hội chuẩn bị.

" vật nhỏ, nhớ rõ, em là của tôi, của Lưu Thiếu Nghiêm tôi, vật nhỏ, nói cho tôi biết em tên gì?"

Anh đặt cậu nằm lên giường, đưa tay giật phăng chiếc áo sơ mi trắng bao vây cơ ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi, khiến nút áo bay đầy phòng, cởi ra quần âu đắt tiền nay trở thành trói buột đối với anh, để lộ vùng tam giác thần thánh cùng cự l.ong đã thức tỉnh nãy giờ, đặt đầu nấm to bự trước cửa động mê hồn còn đang tham lam mà đóng mở trào nước.

" Lưu.. Thiếu Nghiêm.."

Cậu đưa tay sờ vào cơ ngực quyến rủ của người đàn ông, vừa gọi tên anh.

" đúng vậy, Lưu Thiếu Nghiêm, còn em, vật nhỏ, tên là gì?"

Anh cầm tay cậu vòng lên cổ mình, cúi người hôn lên trán cậu, cự l.ong vẫn hăm he chứ chưa đi vào.

" Giang.. Kỳ.. a.. ưm.. đau quá.. a.."

" hừ.. thật chặt.."

Cự l.ong một phát lút cán, dù đang phát tình nước chảy lênh lán cũng chịu không nổi nơi tư mật chưa người chạm qua bị vật cứng kích thước quá mức to lớn của anh xé mở đến đau lớn, tiểu Giang Kỳ vì động tình đến cứng lên cũng ỉu xìu xuống, tội nghiệp vô cùng.

" hu.. hu.. đau quá.. hức.. người ta muốn về.. đau.."

7 ngày 7 đêm(H)

" vật nhỏ ngoan.. thả lỏng.. tôi sẽ thương em.."

Lưu Thiếu Nghiêm dừng lại động tác dưới thân, cố nén cảm giác muốn xỏ xiên, tay cầm lấy tiểu Giang Kỳ nhỏ nhắn trắng hồng vì đau mà yểu xìu tội nghiệp tuốt lộng lên, ngón tay chà qua đầu nấm nhỏ khiến nó chảy nước ra.

" ưm.. a.. ân.. a.. nhanh chút đi.."

Tiếng rên rỉ rất nhanh mà bay ra.

Bởi vì kỳ phát tình, nên cảm xúc của cậu sẽ rất nhanh bị gợi lên, xúc cảm ở tiểu Giang Kỳ mau chóng che đậy nổi đau đớn lần đầu bị xâm nhập, còn không quên đòi hỏi lên, lại rước lấy tiếng cười trầm khàn khó nhịn của người đàn ông, dù đang trong cơn đê mê cũng khiến cậu xấu hổ đến đưa tay lên chặn lại miệng.

" bỏ ra.. để tôi nghe em phóng túng mà cầu xin tôi cho em nhiều hơn.. Kỳ Kỳ.."

Tiếng Kỳ Kỳ của anh quyến rủ đến mức muốn kéo linh hồn cậu ra.

Lưu Thiếu Nghiêm dễ dàng mà tách ra tay nhỏ, để nó vòng lại lên cổ anh, môi mỏng chồng lên môi nhỏ, đầu lưỡi luồn vào tách mở khớp hàm thơm ngọt ấm nóng, còn luồn lách mà bắt chước động tác giao hợp mà lộng lên, tay đang tuốt lộng tiểu thịt nhỏ bên dưới cũng nhanh hơn.

" ưm.. ha.. a.. ha.."

Dục vọng khó nhịn lại không thể phát ra từng tiếng hoàn chỉnh, chỉ có thể nhả ra từng đơn âm khiến người càng thêm rạo rực, tiểu đậu đỏ dưới sự ma sát ngắt nhéo của anh cũng đựng đứng cứng ngắt.

Mắt thấy cậu muốn ra, anh đưa tay bịt lại lỗ nhỏ trên đầu nấm, rồi bắt đầu động eo, không để cậu kịp phản ứng mà kêu đau, cự l.ong nhanh chóng đảo qua một khối nhỏ hơi nhô lên trong u cốc ướt át nóng rẩy.

" ứ... ha.. đừng.. lạ quá a.. "

Âm thanh đê mê không kiềm giữ được mà bật ra, cậu vặn vẹo thân mình nhỏ gầy trắng nõn, áo thun bị kéo cao gần cổ cũng trượt xuống, ma sát vào hai khoả thù du cứng ngắt trước ngực.

Miệng nhỏ còn bị xỏ xiên ra vào như vũ bão không một giây chần chừ.

" á.. ha.. nhanh quá.. nhanh quá.. chết mất.. a.."

Kích thích khiến thịt mềm trong vách động không ngừng hút chặt cự l.ong đang nhanh chóng ra vào, muốn níu lại không cho đi, càng khiến cho sự ma sát thêm nóng bỏng.

" miệng nhỏ thật giỏi.. cắn thật chặt.. hừ.."

Mỗi cú thúc hông vào sâu ra cạn như muốn nhét đầy động nhỏ, càng vào càng sâu.

" muốn bắn.. muốn.. a.. bỏ ra đi mà.. a.. ân.. hức.."

Giang Kỳ lần đầu chịu kích thích như vậy sao mà chịu nổi, hai lần muốn bắn đều bị anh chặn lại, khóc lóc van xin không ngừng.

" muốn ra?"

Anh vậy mà còn ác ý hỏi.

" ra.. muốn ra.. cho người ta ra đi.. ha.. Thiếu Nghiêm.. ân.."

Cậu vậy mà gọi tên anh ngọt ngào như vậy, nhưng đại tá ác ma lại xấu xa muốn làm khó.

" cho em ra.. nhưng em phải cho tôi vào.. vào chỗ này.. được không?"

Anh cầm lấy tay cậu đặt lên bụng nhỏ trắng nõn, thấp giọng dụ dỗ, còn động động vài cái rồi ngừng.

Nếu là lúc bình thường có lẽ cậu sẽ ý thức được điều anh nói, nhưng chính là lúc như vậy, từ lúc phân hoá tới nay cậu mới phát tình, kỳ phát tình này bùng nổ từ sự dồn nén, nên lý trí đã bị đánh nát từ lâu, nếu không cậu cũng sẽ không ngọt ngào như vậy.

" cho.. anh hết.. ân.. a.."

Cậu hét to một tiếng, dưới sự va chạm như đòi mạng của anh mà bắn ra, chân nhỏ vắt trên eo anh cũng chẳng còn sức mà tụt xuống hai bên.

Anh nhanh chóng lật người cậu nằm sấp lại, mông vểnh cao, cự l.ong một phát xiên thẳng qua nội bích mê hồn, chạm một cái lên cửa vào đang đóng hờ bởi kỳ phát tình mà mềm ra.

" a.. đừng.. đau.. a.."

Tư thế này khiến anh vào được sâu nhất, chỉ một lần đã chạm thẳng vào nơi đó, chỉ hơi bị nó hút nhẹ một cái cũng làm anh muốn bắn ra, đại tá ác ma dùng 12 phân định lực mới không thất thủ trước cửa thành của quân địch.

Anh gồng mình lên, tiến quân thần tốc, giã nát cửa thành, từng chút một mà chen vào.

" a... đừng mà.. sâu quá.. đau lắm.. ân.. hừ.. a.. không.. không"

Nơi đó chỉ khi kỳ phát tình đến mới mềm mại hơn nhưng để mở ra đều sẽ khiến Omega vừa đau đớn vừa thoải mái khó hiểu, theo bản năng muốn chạy trốn.

" ân.. hừ.. thoải mái quá.."

Anh nắm lấy vòng eo nhỏ gọn kéo mạnh lại, cự l.ong theo đà vậy mà lại chen vào được một đoạn, tử cung ấm nóng đầy nước phụt lên qu.y đầu to bự, còn chảy ra ngoài, nhỏ giọt d.âm m.ỹ không thôi.

Giang Kỳ cũng chịu không nổi mà lại bắn ra.

" a!... á.. á.. chậm chậm.. thôi mà.. ân.. ân.. a.."

Mềm người chịu đựng những cú thúc hông sâu và mạnh của anh, cậu nhũn như một bãi bùn mặc anh đòi hỏi.

" thật tốt.. nơi này là của tôi rồi.. em cũng là của tôi luôn.. Kỳ Kỳ thật ngọt"

Anh cảm thấy giới hạn của mình muốn tới rồi, nhanh chóng thúc mạnh vài cú, đầu khấc phồng ra giữ chặt đầu nấm nằm gọn trong tử cung của cậu mà bắn ra.

" ân.. hừ.."

" a..."

Giang Kỳ cũng bị anh phun tới bắn ra lần nữa, ngất đi.

Bởi vì bắn quá nhiều mà lần này tiểu thịt nhỏ cũng không phun được bao nhiêu, ỉu xìu trong thật đáng thương.

Anh vậy mà không muốn đi ra, nơi đó thật tốt đẹp đến quên về, nhìn nhân nhi bị anh hành đến ngất đi, cảm nhận kỳ mẫn cảm cũng dịu lại không ít, ngẫm nghĩ một chút, anh giữ nguyên cự l.ong trong động, xoay người cậu lại, để cậu nằm úp sấp trên người mình.

" a..."

Giang Kỳ quá mệt mỏi đối với hành động của anh cũng chỉ rên một tiếng rồi mềm mại mà nằm trên người anh, cảm giác vòng ngực ấm nóng cứng như thép lại không khó chịu mà còn rất an toàn, cậu hơi nhích người tìm tư thế thoải mái ngã đầu lên vai anh thiếp đi.

Lưu Thiếu Nghiêm chặn lại cảm xúc muốn xao động bởi cái nhích người của cậu, sủng nịch mà sờ nhẹ lưng trơn bóng, cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.

Giang Kỳ có lẽ là bị kỳ mẫn cảm của anh kích phát mới phát tình, chứ không phải thật sự bước vào kỳ phát tình, nhưng Lưu Thiếu Nghiêm anh thật sự là đang ở trong kỳ mẫn cảm, nên không thể làm một nháy mà xong được, còn chưa kể anh đã bao lâu rồi không ăn thịt, nếu không kéo năm bảy ngày mới là lạ, nên anh mới tạm tha cho cậu mà nghỉ ngơi hồi sức.

...

Sau đó đâu, Giang Kỳ lần đầu nếm trải hoan ái bị đại tá ác ma kéo ra biển khơi vật lộn đúng một tuần, ý thức không một lúc tỉnh táo, bụng nhỏ bị bắn đến tràn đầy.

Cậu trụ được như vậy là do anh móm cho cậu dịch dinh dưỡng mỗi ngày, lỗ nhỏ phía sau không lúc nào trống, bị nhồi nhét tới không khép lại nổi, anh giống như muốn cậu một lần mang thai luôn mà lần nào cũng bắn vào tận sâu bên trong, chất dịch chảy ra cũng không lại số giống mà anh gieo trong tử cung của cậu.

Anh lôi cậu từ trên giường đến phòng tắm, từ ghế dựa đến cửa phòng, để cậu vịnh cửa chổng mông cho anh làm, còn bắt cậu ngồi trên cự l.ong của anh mà nhún, nhìn bụng nhỏ gò lên chứa đụng vậy nam tính của anh, Lưu Thiếu Nghiêm thoả mãn vô cùng.

Giang Kỳ từ rên tới không rên nổi nữa, từ khóc lóc van xin đến chữi mắng đánh đập, nhưng sức lực nhỏ bé đó sao mà đả động được anh, còn bị anh bắt gọi tên gọi chồng các kiểu, vừa dỗ dành vừa yêu thương.

Cho đến khi anh kết thúc kỳ mẫn cảm, Giang Kỳ đã như cọng bún mềm nhão dính trên giường không gượng dậy nổi, cả người đầy vết hoan ái d.âm mỹ, dấu hôn xanh tím khắp nơi, môi mềm sưng đỏ, hai khoả thù du bị gặm tới tơi tả, còn cái miệng mê người phía dưới dù đã được rửa sạch cũng sưng to, tố chất thân thể của Omega dù thích hợp cho việc làm tình không có giới hạn, nhưng cường độ như này, không giãn ra cũng phải nằm trên giường mà dưỡng dưỡng.

Lưu Thiếu Nghiêm lúc đi đã đưa cậu trở về phòng của mình, nhìn cậu ngủ say, chỉ để lại một tấm danh thiếp, anh muốn ở lại lắm, nhưng quân khu có việc, anh phải đi hai ngày, đợi anh về sẽ đóng gói cậu mang đi.

Giang Kỳ không biết gì những suy nghĩ trong lòng của anh, cậu chỉ muốn ngủ tới chết.

....

Chương này xong rồi nha, tác giả hết máu rồi, chương sau vào chính truyện để biết hai anh làm sao mà đến với nhau nha.

Nếu thích xin like một cái và theo dõi cho T/g có động lực viết tiếp ạ.

Không có kỳ phát tình

Giang Kỳ là một cô nhi, 4 tuổi đã vào sống trong nhà tình thương Hoa Hạ, 16 năm ở đó, học chương trình đại học đơn sơ thì rời khỏi, những gì họ có thể cho cậu đã cho hết, nếu có điều hối tiếc thì cũng là năm 16 tuổi phân hoá thành omega.

Một omega đối với cậu cũng không có gì không thể chấp nhận, nhưng cậu là cô nhi, đến kỳ phát tình còn phải mua thuốc ức chế gì đó, hiệp hội Omega sẽ hỗ trợ những người như cậu 4 năm, nhưng luật bất thành văn của hiệp hội khi chỉ trợ giúp 4 năm là vì năm 20 tuổi cậu phải có alpha cho mình, như thế thì cần gì thuốc ức chế nữa.

Hiệp hội nghĩ thật chu đáo á, nhưng tới phiên cậu thì hết sài được, tại sao vậy?

Giang Kỳ cũng muốn hỏi trời hỏi đất lắm, bắt cậu phân hoá thành omega nhưng lại không cho cậu kỳ phát tình, người ta omega không thơm ngào ngạt thì cũng có mùi đồ nướng hay thức ăn cho mèo đi, đại loại vậy đó, còn cậu thì một chút mùi cũng không có.

Vì chuyện này mà có một thời gian cậu bị xem như động vật quý hiếm mà đưa đi xét nghiệm làm kiểm tra các kiểu nhưng đều không cho ra kết quả gì, số liệu rất bình thường trừ một thứ.

Thật ra thì nó cũng bình thường thôi, kỳ phát tình ở omega là để thúc đẩy bản năng sinh ra hậu đại, đối với một người không có kỳ phát tình như cậu sẽ giống như một omega vào kỳ phát tình mà dùng thuốc ức chế, còn dùng 8 năm, lực bùng phát sẽ không nói sao cho hết được.

Giang Kỳ cũng lo lắng lắm chứ, bất kỳ omega nào cũng đều sợ bản năng của mình, sợ kỳ phát tình, còn cậu lại chẳng có cái gì để sợ, cậu lại sợ mình sẽ cô đơn tới già.

Cậu là cô nhi bị vứt bỏ, dù là beta cũng có thể có bạn đời ân ái bên nhau, cậu một omega lại chẳng ai thèm, sau năm 20 tuổi hiệp hội Omega cưỡng chế tìm bạn đời cho cậu, nhưng người bạn đời kia sống chết không chịu cậu thì cậu biết làm sao.

Qua lại nhiều lần như vậy cho đến nay, cậu đã 24 tuổi, hiệp hội Omega vì chiếu cố một đứa trẻ mồ côi không nhà như cậu mà tặng cho cậu một căn phòng trong toà nhà hiệp hội, nơi này cũng có rất nhiều omega, đều là đợi bị cưỡng ép chọn bạn đời.

Nói một chút, trái đất sau khi trải qua đại nạn zombi năm 2012 đã tàn đến không thể tàn hơn, dân số giảm mạnh, khí hậu thay đổi, nữ nhân gần như tuyệt chủng, nhưng có lẽ ông trời không tuyệt đường sống của nhân loại, không nhớ rõ từ lúc nào mà nam nhân cũng có thể sinh con, nhưng điều này đối với nhân loại là sự cứu rỗi.

Không nói chuyện này, trái đất đã di cư lên một hành tinh khác, xã hội phát triển vượt bậc, con người xâm nhập vũ trụ đã thành thói quen, cuộc sống của trẻ mồ côi như cậu mới tốt như vậy.

Cuộc gặp gỡ kéo dài 7 ngày 7 đêm kia cũng là do hiệp hội sắp xếp cho cậu, dù cậu ở phòng của hiệp hội, nhưng cậu cũng có công việc để làm, nhờ cơ duyên mà trở thành một tác giả viết lách, dựa vào cái đầu mà nuôi sống bản thân, cậu cũng hy vọng hiệp hội sẽ giúp đỡ cho cậu mau chóng chọn được bạn đời.

Dù đã muốn tuyệt vọng với những cuộc hẹn, nhưng cậu vẫn nghe theo sự sắp đặt của hiệp hội mà đi gặp người ta, dù là gặp ở trong phòng.

Nghe nói người được chọn có địa vị rất lớn tại đế quốc Kỳ Hoà, nên mới cần gặp nhau ở nơi như vậy, còn lại cậu chẳng có chút thông tin gì về người như vậy cả.

Theo cách nói hoa mĩ thì nếu người ta lại từ chối thì cũng không lộ ra danh tính của người đó.

Giang Kỳ nghĩ chuyện này cũng không có sao, cậu chấp nhận được, nhưng cậu không hề nghĩ cuộc gặp này lại xoay chuyển cuộc đời cậu lớn đến như vậy.

7 ngày 7 đêm đó như viết lại lịch sử cho cậu, cũng khiến cậu chết đi sống lại, nếu không phải tố chất thần kinh cậu tốt, sợ rằng sẽ bị chứng ám ảnh tâm lý mất.

Cả cô nàng omega hàng xóm của cậu lúc này ngồi bên giường nhìn cậu húp cháo cũng thấy sợ hãi thay.

" tớ nói này Kỳ Kỳ, sao cậu sống được vậy?"

Bạch Nhan trợn mắt nói, nếu không phải ở bên cạnh nhau, có lẽ cô còn không biết chuyện này đâu, đừng nói, lúc cô nhìn thấy cậu nằm bẹp trên giường, bác sĩ ra vào chăm sóc kiểm tra điều dưỡng lung tung cả lên, cô đã nghĩ cậu nguy tới nơi rồi, không ngờ là dục tiên dục tử tới nơi thì có.

" cậu đã nói câu này rất nhiều lần từ lúc tớ tỉnh lại rồi đó, cậu không chán sao?"

Giang Kỳ liếc trắng mắt nhìn cô nàng omega Bạch Nhan 22 tuổi tin tức tố mùi hoa lài này, rồi lại tiếp tục húp cháo của mình, cả một tuần uống dịch dinh dưỡng, cậu cảm thấy thèm khát được ăn thực vật ngũ cốc lắm rồi.

" vậy cậu nói cho tớ nghe xem, alpha đó là người thế nào, mạnh mẽ mà làm cậu 7 ngày 7 đêm, cậu nghe thử trên người cậu đi, mùi trầm hương nồng như vậy, tớ còn tưởng cậu vốn dĩ có mùi này đó"

Bạch Nhan không tha nói.

Tên ngốc này cũng rõ kín miệng, cô đã hỏi bao lâu cũng nhất định nói không biết.

Giang Kỳ mới không nói đâu, trong túi quần cậu còn nằm im một tấm danh thiếp lạnh băng, nhưng lại đủ để cậu biết một tuần trước không phải là mộng của cậu.

Lúc cậu tỉnh lại lần đầu tiên, nhìn thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, cậu còn xấu hổ không thôi vì bản thân thiếu thốn đến nổi mộng xuân như vậy, nhưng cơ thể đau nhức như muốn nứt toác ra, nơi xấu hổ còn sưng lên, cả người không có chỗ nào bình thường, lại còn đầy mùi hương trầm nồng đậm, lơ đãng một mối liên kết như có như không, cậu không thể thuyết phục bản thân là nằm mộng nữa.

Từ ngày được đưa về phòng tới nay đã hai ngày, hai đêm này, mỗi khi nhắm mắt là những hình ảnh trong đầu lại hiện ra, từng câu cậu nói, từng hành động cậu bị người đàn ông kia dụ dỗ mà bày ra, mọi thứ đều khiến cậu nóng hết cả người, mùi hương trầm đọng trên người như muốn đốt lửa khắp nơi, nơi xấu hổ đang sưng tấy còn ẩn ẩn mà chảy ra nước, cậu như con tôm lột cuộn người trong chăn tới mơ hồ mà ngủ thiếp đi.

Ngày ngày các bác sĩ đều ra vào điều trị cho cậu, nếu chỉ điều trị thôi thì không nói làm gì, người ta nghe tới chuyện của cậu sẽ ai ui một tiếng, trêu ghẹo cậu đến mặt mũi đỏ bừng mới chịu thôi, đã vậy con hàng kia ngày nào rãnh rỗi cũng qua đây hỏi cung, chưa nói hiệp hội không cho phép cậu tiết lộ, chỉ riêng việc người đó quyến rủ như vậy cậu mới không thèm nói ra đâu, ý nghĩ độc chiếm này từ lần đầu hiện ra đã khiến cậu hết hồn hết vía, nhưng bản năng lại nói nên làm như vậy, cậu có quyền độc chiếm người đàn ông đó cho riêng mình.

Xem như để cậu ích kỷ một lần đi, chỉ một lần thôi.

" cậu đừng hỏi nữa, tớ không biết thật"

...

Lưu Thiếu Nghiêm đứng trước cửa phòng nhíu mày, không biết cái gì, không phải anh đã cho cậu danh thiếp rồi sao, chẳng lẽ việc làm tình với anh lại đáng xấu hổ đến nổi không muốn cho người biết, anh lại càng xấu đến nổi không dám gặp người đây, hay vật nhỏ là giận dỗi anh ăn cho no rồi phủi tay bỏ đi, chỉ xem cậu như công cụ mà tiết dục đây.

Dù là điều nào thì anh cũng không thừa nhận nổi, nên anh chẳng thèm gõ mà đã đẩy cửa đi vào trước bốn con mắt kinh ngạc.

Bạch Nhan kinh ngạc vì nhan sắc thượng thừa của anh.

Còn Giang Kỳ lại kinh ngạc vì gương mặt đã xuất hiện trong mộng xuân.. à không phải mộng này lại có mặt ở đây, trong phòng của cậu, sau khi ăn sạch cậu, rồi bỏ trốn.

* anh không trốn

ừm anh ăn ốc không chịu đổ vỏ thôi*

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play