Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Cô Tịch)一念生幽

Chương 1: tin tức phối hôn

Oai phong lẫm liệt khí thế ngút trời, con gái duy nhất của phụ thần sáng tạo thần giới, chiến thần Khiết Cổ.

Người hâm mộ tài nghệ của nàng nhiều vô kể, nhưng người yêu thích nàng chẳng mấy ai.

Nguyên nhân duy nhất là bởi vì...

Nàng xấu xí.

Nhưng chỉ là lời đồn thổi mà thôi, bởi vì từ trước đến nay nàng đều chưa từng để lộ dung nhan ra ngoài, từ khi còn nhỏ đã đeo một chiếc mặt nạ vàng che kín khuôn mặt, cho nên mọi người mới có nhiều lời đồn thổi về nàng như thế.

Có người còn miệng thúi đến mức nói nàng chinh chiến sa trường quanh năm, nắng gió dặm trường, không chăm kỹ dung nhan, nên trên mặt nàng toàn là vết ghẻ lở nên mới phải xấu hổ dùng mặt nạ che lại.

Nàng nằm dài trên ghế quý phi, chân buông thỏng xuống dưới dao trì, nhẹ nhàng khua động.

Bên dưới nước trong không thấy đáy, thoang thoảng hương sen dịu dàng tươi mát.

Cứ cách năm trăm năm, Khiết Cổ sẽ tỉnh lại một lần, thời gian tỉnh năm mươi năm, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Nàng tổng cộng phải tư dưỡng như thế một vạn năm thì mới có thể hoàn toàn khôi phục thần lực.

Vừa hay dạo gần đây chính là thời gian tỉnh lại của nàng, mỗi lần thế này nàng đều sẽ ngao du sơn thuỷ, ngắm khói lửa nhân gian, thưởng thức mỹ vị khắp nơi.

Nhưng mà gần đây lại xảy ra một chuyện khiến nàng mất hết tâm trạng.

Mấy hôm trước lúc nàng đang ăn xiên nướng ở một thị trấn nhỏ ven núi Cửu Hoà, từ đỉnh cửu trùng truyền đến một tin tức chấn động lòng người.

Lão thúc thúc Thượng Minh Lão Cổ của nàng, nhân lúc nàng ngủ say đã phối hôn cho nàng cùng với một vị thượng thần nào đó trên tiên giới mà nghe qua tên, nàng đã không muốn nhớ đến.

Từ sau chiến tranh thần ma, các cổ thần bị tổn thất nặng nề chẳng còn được mấy mống đã vậy còn bị thương nặng đến mức phải lui về hang ổ của bản thân tư dưỡng.

Những thần tiên nhỏ vốn phụng sự cho thần, lại nổi lên thành những người cai quản tam giới.

Thế sự đổi thay, đến hiện tại mặc dù các thượng tiên, thượng thần ngoài mặt vẫn một mực kính trọng các cổ thần, nhưng nếu các cổ thần muốn sống yên ổn vẫn phải nhường một bước.

Nếu bạn có nghi vấn tại sao các cổ thần mạnh mẽ đến thế lại phải nhún nhường thần giới, thì lý do không đâu khác là vì, dù cho thần lực các thần có mạnh mẽ thì thiên giới được cái đông người.

Lấy ít đánh nhiều tổn thất trước mắt, hơn nữa các cổ thần đều đã sống quá lâu, trải qua biết bao trận chiến, chán chê khói lửa binh đao, lùi một bước trời yên biển rộng, tội gì phải chấp nhất trẻ ranh.

Nhưng thiên đế rất không biết điều, thật sự không phải thông minh tầm thường, ông ta đề xuất giao hôn giữa thượng thần và cổ thần, một mặt có thể có được dòng máu cao quý sức mạnh thượng cổ, mặt khác cũng tránh các cổ thần sau khi khôi phục thần lực sẽ tranh đoạt quyền vị.

Thực chất cổ thần trẻ tuổi có thể giao hôn cũng không còn nhiều, đếm trên đầu ngón tay cũng còn dư sức, nhưng mãi hơn tám ngàn năm nay mới có người để mắt đến nàng.

Nghe nói là vì những thượng thần khác đều nói nàng quá dũng mãnh, kiêu hùng đứng trước mặt nàng bọn cảm thấy bản thân thật nhỏ nhoi, yếu đuối quả thật không xứng.

Nhưng thực ra bọn họ như vậy là đều vì nghi vấn dung nhan sau lớp mặt nạ của nàng, sợ rằng lấy về một thê tử như mụ dạ xoa.

Người này đẩy qua, người kia đẩy lại, cuối cùng hơn tám ngàn năm này nàng vẫn chưa được phối hôn cho ai.

Vậy tại sao thượng thần này lại đồng ý giao hôn với nàng.

Chuyện này phải nói về lúc sau khi nàng nghe tin Thượng Minh Lão Cổ phối hôn, đã đi đến cái cốc nhỏ của thúc ta hỏi cho ra lẽ, Thượng Minh Lão Cổ biết trước nè sẽ đến, bèn lật đật bế quan tư dưỡng, bảo tiểu tiên canh cổng nói lại với nàng, chuyện này là do cố nhân nhờ vả, có nhân quả với nàng, hơn nữa còn liên hệ trọng đại.

Sau đó còn dùng vạn ngữ truyền âm, tuyên bố một câu: “Thiên cơ bất khả lậu.”

Khiết Cổ lửa giận xung thiên, tiểu tiên gác cổng thấy vậy thì sợ hãi, sau đó len lén đưa cho nàng một cuộn giấy da, mở ra thì thấy là lai lịch của tên nhóc vị hôn phu kia.

Thượng thần này là con trai duy nhất của thiên đế cùng phế hậu Phượng Chỉ, thiên hậu Phượng Chỉ vốn là Kim Sí Phượng vô cùng tôn quý, khi xưa còn có khoảng thời gian là thần thú của Khiết Cổ nàng, quan hệ tình cảm vô cùng thân thiết, nàng cũng xem như là tổ cô của hắn, vào sáu trăm năm trước lúc nàng còn ngủ say tư dưỡng, Phượng Chỉ vì nhập ma mà bị phế hậu, nhốt ở dưới Khốc xuyên, rồi biến mất bặt tăm đến nay xem như đã tịch diệt.

Về sau nàng tỉnh dậy, có ra lệnh điều tra lại sự việc, nhưng bị thiên đế ra mặt ngăn cản, tranh cãi mấy năm trời, thiên đế dùng đủ mọi các, cuối cùng vụ án cũng bị phải kết thúc.

Tinh linh Ngọc Thốt, phủ phục bên bàn trà, tỉ mỉ rót một chén cho cô, rồi nói:

“Từ đó đến nay vị đại hoàng tử này cũng theo đó mà bị ghẻ lạnh, thần lực theo đó bị phế bỏ quá nửa, triều chính không được xen vào, về sau thiên đế mượn cớ phong phủ đuổi hắn đến vùng Khổ Hải xa xôi, thật là không hiểu sao Lão Cổ thần lại phối hôn hắn cho thượng thần nữa thật không xứng chút nào.”

Khiết Cổ chống tay lên thái dương, nhắm mắt dưỡng thần rồi nói: “Nghe nói khổ hải rất yên tĩnh, cực kỳ tốt cho việc tư dưỡng.”

“Thượng thần, khổ hải là vùng hoang sơ chi địa, quanh năm âm u lạnh lẽo, mà dù người có muốn đến đó tư dưỡng thì cứ đến đó là được, việc gì phải gả cho tên kia.”

Ngọc Thốt bĩu môi dáng vẻ giống như vì nàng mà bất bình.

“Trước giờ thúc thúc đều có suy nghĩ rất vẹn toàn, thúc ấy đã nói đến mức đó, chính là tỏ rõ quyết tâm của thúc ấy, hơn nữa dù sao thì người ta cũng là hoàng tử của thiên giới, ngươi không nên xuất ngôn khinh miệt như thế.” Khiết Cổ khẽ mở mắt, từ trong đáy mắt một luồng khí tức lạnh buốt toả ra, khiến Ngọc Thốt biết mình đã nói sai, cũng không nói nữa.

Từ hôm trở về từ thần cốc của Thượng Minh Lão Cổ, Khiết Cổ dần chấp nhận mối hôn sự này, đến ngày hôm nay đã hoàn toàn bình thản, chấp nhận số phận.

Im lặng được một lúc, Ngọc Thốt lại chần chừ rồi nói: “Sáng này bên phía Khổ Hải đã đưa đến rất nhiều sính lễ và một phong thư, thượng thần có muốn xem không.”

“Hửm?” Khiết Cổ nhướn mi nghi hoặc.

Ngọc Thốt nhẹ phẩy cánh tay, bên trên tức khắc xuất hiện một phong thư dày, sau đó kính cẩn đưa đến trước mặt Khiết Cổ.

Nàng cầm lấy phong thư, cảm nhận rõ sức nặng của nó, sau khi mở phong thư ra, nàng mới hiểu sức nặng đó đến từ đâu, đến từ tiền tài chứ đâu, bên trong phong thư là danh sách ghi sính lễ dài dằng dặc kéo quanh dao trì vẫn còn dư.

Bên trên viết chi chít các chữ, nào là Đông Hải minh châu, Ngọc Các thần đăng, Bảo Tháp Lưu Ly...

Nhiều không đếm xuể.

Ngọc Thốt há hốc mồm, đến mức lộ cả cánh tiên.

“Sao lại nhiều thế này, chỉ cần một trong số các trân phẩm này, cũng đủ để hắn ta lấy lại địa vị cao quý ở thiên giới rồi.”

Thật ra thiên giới không quan tâm đến tiền bạc, thứ có thể chi phối bọn họ chỉ có hai điều một là quyền lực hai là thần lực.

Nhưng mà suy cho cùng thì cũng chỉ có một điều duy nhất đó chính là thần lực, thần lực mạnh sẽ có quyền lực.

Muốn có thần lực mạnh, một là phải tu luyện, nhưng tu luyện bao lâu thì có được thần lực mạnh mẽ đây, đến khi tóc trắng răng rụng sao, cho nên phải cần đến cái thứ hai, chính là phải xem cơ duyên bản thân có được pháp bảo tốt để gia thăng sức mạnh hay không.

Một thứ trong số sính lễ này cũng đủ để một tiểu tinh linh nhỏ bé gia thăng thần lực lên mức thượng tiên rồi.

Nhưng Khiết Cổ vừa nhìn vào số sính lễ này liền hiểu rõ.

Đây!

Chẳng phải là sính lễ khi xưa Phượng Chỉ gả đi, nàng đã cho nàng ta sao.

Khi xưa tình cảm giữa nàng và Phượng Chỉ vô cùng thân thiết.

Với danh phận Thượng Thần tối cao trên đỉnh cửu trùng, Khiết Cổ quanh năm đông chinh bắc phạt, thu về vô số trân phẩm.

Sau trận chiến thần ma, trước khi bước vào thời kỳ tư dưỡng, nàng đã để lại tất cả số trân phẩm này cho Phượng Chỉ làm của hồi môn.

Như nghĩ ra gì đó, nàng lục tìm lại trong phong thư, quả nhiên là còn một lá thư khác.

Bên trên là nét chữ thanh mảnh dịu dàng của Phượng Chỉ.

Nhìn lướt qua một lần, trong đáy mắt vạn năm lạnh lẽo của Khiết Cổ chợt dấy động.

Trong lá thư Phượng Chỉ ký thác con trai nhờ nàng bảo vệ, nhưng con trai nàng ta là hoàng trưởng tử thiên giới ai có thể động vào.

Khiết Cổ quay sang nhìn Ngọc Thốt, ngữ khí nhàn nhạt: “Chúng ta đến Khổ Hải một phen thôi.”

Ngọc Thốt mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng, đã thấy cánh tay Khiết Cổ nhẹ vẫy cả hai đều biến mất.

Chương 2: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh

ừ điện Minh Kính của nàng đến phủ hoàng tử ở Khổ Hải cách mấy ngàn vạn dặm.

Đằng vân lướt gió, chỉ trong chớp mắt Khiết Cổ đã xuất hiện trước phủ.

Khổ Hải quả thật âm u lạnh lẽo, phủ đại hoàng tử vô cùng thô sơ, trông chẳng khác gì một căn nhà nhỏ của gia đình trung lưu nhân giới.

Cũng may là có tiên khí nồng hậu dẫn đường nếu không nàng đã không nhận ra rồi.

Ngọc Thốt bước lên thềm định gõ cửa, nhưng chưa kịp giơ lên đã bị Khiết Cổ ngăn lại: “Ngươi định làm gì vậy?”

“Tiểu tiên đến gõ cửa, không phải thượng thần muốn vào bên trong xem thử sao.” Ngọc Thốt ngây thơ nói.

“Nếu ta tự ý đến nhà phu quân tương lai gõ cửa như vậy, chúng tiên trên khắp tiên giới sẽ nghĩ gì đây?” Khiết Cổ nhàn nhạt nói, ánh mắt quan sát tứ phía một lượt.

“Dạ sẽ cười thúi mũi thượng thần ạ.” Ngọc Thốt vô thức đáp lời Khiết Cổ, sau đó mới phát giác bản thân nói sai, vội vàng bụm miệng.

Thực ra thì nàng cũng không quá quan tâm đến thị phi bên ngoài, nhưng có những chuyện nên tránh thì vẫn hơn, né chuyện gây ra phiền phức lại phải thu dọn tàn cục.

Nghe vậy, nàng quay qua lườm Ngọc Thốt một cái, rồi nhàn nhạt nói: “Vậy nên chúng ta đành phải trèo tường vào thôi.”

Nói rồi, nàng phất ống tay áo, cả hai lần nữa biến mất.

Khổ Hải quanh năm lạnh lẽo, thường sẽ có tuyết rơi, đình viện phủ hoàng tử thô sơ, trồng mấy cây mai lại thêm phần cao nhã.

“Tiểu tiên điều tra rồi, phủ hoàng tử không có nhiều người hầu hạ, tổng cậu chỉ có ba tiểu tiên đồng, hai tiểu tiên nữ, ba tiên ông và hai tiên bà chăm sóc nội viện trước sau, cũng chưa nghe nói hoàng tử có phi thiếp, thông phòng gì cả.” Ngọc Thốt mạch lạc bẩm báo, sau đó nói rõ nội viện phủ hoàng tử có bao nhiêu ngọn cây cọng cỏ, diện tích phong thuỷ... phải khen cô gái này thật sự là làm việc rất hiệu quả.

Lại nói, so với chức phận là một đại hoàng tử tiên giới, thì số người hầu hạ hắn ta quả thật là quá ít, chỉ bằng một phần mười phủ trung đẳng thần, còn thua cả hạ đẳng thần.

Quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, một hoàng tử mà lại sa sút đến mức ai cũng không để vào mắt.

“Theo ngươi thì giờ này hắn đang ở đâu?” Khiết Cổ ẩn thân trên bờ tường nhìn sân vườn hiu quạnh bên dưới, nhàn nhạt hỏi Ngọc Thốt.

Nghe câu hỏi, mắt Ngọc Thốt sáng như sao: “Người hỏi đúng người rồi, tiểu tiên đã điều tra thời gian biểu của hắn ta, nếu chiếu theo thường lệ, thì hiện tại hắn ta đang ở thư phòng đọc sách.”

“Thư phòng ở đâu?” Khiết Cổ khinh vân phong đạm hỏi.

“Kia.” Ngọc Thốt nói, cánh tay nhỏ nhắn chỉ về phía xa xa.

Một căn chòi nhỏ nằm giữa vườn trúc đen, nhìn có phần ảm đạm cũng rất thanh cao.

“Được rồi chúng ta đi xem thử phu quân tương lai của ta có diện mạo thế nào.” Khiết Cổ nói sau đó phất nhẹ tay.

Ngồi xổm trên nóc nhà, nàng thuận tay gỡ một miếng ngói vỡ ra, chừa một chỗ đủ cho hai người nhìn xuống.

Ầm!

Như sấm dội giữa trời quang, người bên dưới, bề ngoài chỉ mới là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng nàng vẫn không khỏi chấn kinh một chút.

Ngọc Thốt ngồi xổm bên cạnh, mặt điềm nhiên nói: “Qủa thực đúng như lời đồn, đại hoàng tử vẫn còn rất trẻ tuổi, tuổi xuân phơi phới thế mà, hèn chi ai cũng nói thượng thần là trâu già gặm cỏ non.”

Sau đó nàng còn bồi thêm hai cái chậc lưỡi vẻ tiếc nuối.

Khiết Cổ ngồi xổm bên cạnh liếc xéo nàng một cái.

Hắn ta trẻ tuổi là chuyện đương nhiên, thiên đế và Phượng Chỉ giao hôn mới hơn chín nghìn năm, tên nhóc này nhiều lắm mới hơn chín nghìn tuổi, không phải thiếu niên thì là gì.

Quả nhiên tiên giới đồn cô là tổ cô của hắn quả không sai, cô năm nay đã sống mười tám vạn năm có lẻ, nếu cô kết hôn sinh con từ sớm, chắc có thể đã sinh được ông bà nội của hắn rồi.

“Haiz!” Khiết Cổ thở dài một hơi, đúng là quá oan nghiệt mà.

Cạch!

Cửa phòng đột ngột bật mở.

Khiết Cổ nhíu mày ai mà lại bất lịch sự vậy chứ, không gõ cửa mà đã tự tiện xông vào.

Người đi vào là một phu nhân xinh đẹp vô cùng, dáng vẻ tôn quý, trên người là gấm dệt từ mây ráng chiều vô cùng lộng lẫy tiên khí nồng hậu tản ra xung quanh.

Ngọc Thốt nhìn thấy thì tròn mắt sau đó bụm miệng thỏ thẻ với nàng: “Là tân thiên hậu.”

Lúc này Khiết Cổ nheo mắt nhìn kỹ người phụ nữ bước vào, người này có chút quen mắt dường như nàng đã thấy ở đâu, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.

Đại hoàng tử nhìn thấy người bước vào, ánh mắt hiện lên tia căm ghét, sắc mặt lại không chút gợn sóng, nhàn nhạt nói:

“Không biết thiên hậu đến đây tìm ta là có việc gì?”

Vị mệnh danh là tân thiên hậu kia, dáng vẻ cao cao tại thượng, hé môi son lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ.

“Đương nhiên là đến đây xem con sống có tốt hay không, ta nghe nói khổ hải quanh năm lạnh lẽo, lo lắng con tuổi nhỏ không chịu được khắc nghiệt nên đến xem thử.”

Đại hoàng tử lạnh mặt, trở lại dáng vẻ điềm tĩnh, đáy mắt cũng không còn phát hiện ra tia chán ghét, chỉ nói:

“Bà xem đủ rồi thì mời về cho, ở đây không tiếp.”

“Ngữ khí này, con thật giống mẹ con, bà ta cũng vì sự kiêu ngạo lãnh đạm của bản thân nên mới rơi xuống vực sâu vạn trượng.” Thiên hậu thu lại nụ cười, ánh mắt châm biếm nhìn người đối diện, cao giọng nói.

Rắc!

Bàn đọc sách bị khí tức cuồng nộ của đại hoàng tử làm cho gãy đôi.

Khiết Cổ chậc lưỡi, tên nhóc này mới bị nói có một câu mà đã kích động như vậy rồi, thật đúng là dễ bị người ta nắm đằng chui.

“Đi thôi.” Khiết Cổ quay sang nói với Ngọc Thốt.

“Thượng thần không xem trộm tiếp sao?” Ngọc Thốt ngờ nghệch hỏi.

Nói như vậy nghe thật châm biếm, thực ra nàng không có tâm tư nghe trộm, hơn nữa đây cũng chỉ là chuyện nhà của người ta nàng quan tâm làm gì.

Nhưng lúc nàng vừa quay lưng định rời khỏi thì...

Thiên hậu môi nhếch nụ cười nhẹ, sau đó lại cao giọng nói tiếp: “Thiên đế hôm trước nghe nói con đem số bảo vật đó đến làm sính lễ cho lão thái bà, mà đã tức giận đến mức giáng mấy đạo thiên lôi.

Khi xưa Phượng Chỉ ỷ bản thân là thần thú của lão thái bà, học theo phong cách bà ta suốt ngày lãnh đạm kiêu ngạo, thiên đế cầu xin nhiều lần cũng chỉ đem ra một sợi chuỗi Chuyển Khôn Hoán Càn.”

“Hừ bà ta mới là lão thái bà đấy, dám nói thượng thần của ta như vậy quá quắc.” Ngọc Thốt tức giận muốn xông xuống thư phòng, nhưng quay qua nhìn Khiết Cổ thấy nét mặt nàng bình thản thì lại thôi.

“Chẳng phải là nhờ sợi chuỗi đó mà Thiên đế mới có được thần lực như hiện tại thống trị tam giới.” Đại hoàng tử lãnh đạm nói, nhưng khí tức lại vô cùng thành thật, toả ra sự phẫn nộ cuồn cuộn.

“Đúng là chạn vương.” Ngọc Thốt vốn đã đứng lên nghe thấy câu chuyện có chuyển biến, liền quay lại nghe tiếp, nghe ra rồi thì không khỏi thốt lên một câu cực kỳ hợp lý.

Khiết Cổ cũng từng rất thắc mắc, tại sao trong thời gian ngắn như vậy mà sức mạnh của thiên đế lại đại thăng, hiện tại đã hơn các cổ thần sánh ngang với nàng.

Phải biết Khiết Cổ chỉ đứng dưới Thượng Minh Lão Cổ, là thần trong các cổ thần, thần lực của nàng là không thể xem thường, mặc dù hiện tại nàng vẫn còn đang trong thời gian tư dưỡng, nhưng đối đầu với hung thú vẫn có thể dễ dàng chế phục.

Hoá ra hắn ta lợi dụng pháp bảo để tu luyện, nhờ có sự phò trợ của Phượng Chỉ cùng với hồi môn của nàng mà một bước đi lên ngôi vị thiên đế.

Lúc này Khiết Cổ chợt nhớ đến gì đó, trong lòng không khỏi lạnh đi mấy phần, nàng hiểu rất rõ Phượng Chỉ, nàng ta không thể nào nhập ma, hơn nữa nếu nàng ta thật sự nhập ma thì số pháp bảo này cũng đủ cho nàng ta nhất thống thiên hạ lật đổ thiên đế, không thể nào đến nông nỗi bị tận diệt như thế.

Chắc chắn bên trong có khuất tất gì đó!

“Ha ha, nhưng bà ta lại không thức thời, quên mất rằng có câu tre già thì măng mọc, cổ thần đã suy tàn, hiện tại là thời đại của các tân thần lên nắm quyền, vậy mà nàng ta nhất mực giấu kín số pháp bảo đó, còn suốt ngày tôn thờ các cổ thần, nhất là lão thái bà kia, vừa ích kỷ vừa ngu si quả thực là đáng ghét.” Giọng nói thanh lãnh của tân thiên hậu lần nữa vang lên.

Ngọc Thốt càng nghe càng chướng tai tức giận nói: “Cứ luôn miệng nói thượng thần nhà ta là lão thái bà, coi lại ai mới là người già chứ, mặt trét một lớp phấn son, thô tục quá thô tục...”

Còn chưa dứt lời, bên dưới lại xảy ra chuyển biến mới, khí tức của đại hoàng tử cuồn cuộn như mây, dào dạt như sóng dậy, hắn sa sầm mặt ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn tân thiên hậu, gằn giọng: “Ngươi không được xúc phạm thượng thần, càng không được xúc phạm mẹ ta.”

Tân thiên hậu nhìn thấy cảnh này khoé miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, giọng châm biếm nói: “Hiện tại Phượng Chỉ không còn là mẹ con nữa, ta mới là mẹ con, con đừng quên bà ta đã bị tước tiên tịch lóc tiên cốt.”

Ầm!

Khí tức phẫn nộ sát khí xung thiên ầm ầm tản ra, đánh về phía tân thiên hậu.

Tân thiên hậu nhếch lên nụ cười đắc ý, phất nhẹ cánh tay, ánh sáng lam sắc loé hiện luồn thần lực mạnh mẽ tuôn tràn, biến thành mũi dao sắc nhọn, bay đến đâu tiên khí cùng sát khí bị phá giải triệt để.

Vun vút lao về phía lồng ngực đại hoàng tử, mũi đao này tuy không chí mạng, nhưng lại có khả năng hoá giải tiên khí, đích thị là tru tiên đao.

Đại hoàng tử nhìn rõ thứ phát ra ánh sáng lam sắc trên tay thiên hậu, chính là chuỗi Chuyển Thiên Hoán Địa thì ánh mắt hụt hẫng, không hiểu hắn nghĩ gì mà không phản kháng, dáng vẻ tựa hồ chờ đợi cái chết.

Ngay lúc lưỡi đao tru tiên sắp lao đến trước mặt, một ánh sáng như nắng mai loé hiện chắn ngang ở giữa, lưỡi đao tru tiên vừa chạm vào ánh sáng đó liền tan ra biến thành bụi hoà vào không khí.

Chương 3: Thì ra chỉ là một con cá chép

Theo ngay sau đó thân ảnh vàng nhạt như nắng mai cũng xuất hiện, Khiết Cổ hiện ra chắn giữa thiên hậu và đại hoàng tử, ánh mắt lãnh đạm, nhàn nhạt nói: “Khẩu phật tâm xà, ra chiêu quả là tàn độc.”

Tru tiên đao kia đánh trúng phàm nhân thì không sao, nhưng chỉ cần là người có chút pháp lực, sẽ lập tức thân tử đạo tiêu, trải qua đau đớn giày vò hồi lâu, cho đến khi linh khí và thần lực dần dần bốc hơi cho đến chết.

Đây tuy không phải cấm thuật, nhưng cũng là chiêu thức có bản chất quá tàn độc, người thiên giới tự xưng từ bi bác ái, chủ của chúng sinh, từ lâu đã tỏ thái độ bài xích chiêu thức này, vậy mà hôm nay thiên hậu lại dùng nó đối phó với con riêng của thiên đế, con người này quả thật là độc ác thâm sâu.

“Ngươi là kẻ nào?” Tân thiên hậu tức giận, nét mặt sa sầm.

“Thượng Thần Khiết Cổ ở đây thiên hậu còn không mau hành lễ.” Ngọc Thốt không biết từ đâu chui ra, ngưỡng mặt cao ngạo nói.

Nhiều lúc có cô gái này đi theo trợ uy cũng là một điểm tốt.

Lúc này tân thiên hậu mới để ý đến người đối diện đeo mặt nạ vàng, dáng vẻ cao nhã, thần lực nồng hậu, trong lòng khẽ giật thót, không phải thượng thần Khiết Cổ thì còn là ai nữa.

Biết mình thất thố, mặc dù không cam tâm nhưng thiên hậu vẫn phải cúi mình hành lễ: “Thỉnh an thượng thần.”

Thầm nghĩ lão thái bà đã tỉnh dậy rồi sao, vậy số bảo vật kia đã đến tay bà ta chưa, còn có thể đòi lại được không?

Khiết Cổ nheo mắt nhìn người đối diện, khẽ hừ lạnh rồi nói: “Số bảo vật đó vốn là của bổn toạ tặng cho Phượng Chỉ làm hồi môn, Phượng Chỉ hiện tại không còn, số hồi môn đó một là cho con thừa kế, hai là trả về cho bổn toạ, ngươi muốn đòi là đòi thế nào?”

Câu nói này khiến thiên hậu giật mình thon thót, mặt mày tái xanh, cổ thần Khiết Cổ biết độc tâm thuật.

Nhưng mà hiện tại thiên hậu đã là thượng thần, thần lực cao dày sao có thể bị người khác dễ độc tâm như vậy được.

Bầu không khí đông cứng lại, thiên hậu vội vàng chữa cháy: “Tiểu thần không có ý đó, thượng thần chớ nghi oan.”

“Ta có nghi oan hay không lòng ngươi tự rõ.” Nói rồi Khiết Cổ dừng lại, nhìn nàng ta sau đó cười lạnh nói: “Hoá ra chỉ là một con cá chép, thiên đế càng ngày càng không có mắt nhìn.”

Thiên hậu nghe thấy Khiết Cổ nhắc đến chân thân của bản thân, thì tái xanh mặt mày, trong lòng dâng lên cảm giác căm tức cùng nhục nhã tột cùng, trước giờ nàng ta luôn khinh rẻ chân thân chỉ là một con cá chép hoa bình thường của bản thân, luôn muốn chối bỏ nó, từ sau khi lên nắm ngôi thiên hậu, nàng ta đã dùng mọi cách để che giấu chân thân.

Bao năm khổ sở vất vả lắm mới có thể sống dưới vỏ bọc vinh quang của thượng thần, vậy mà hiện tại lại bị người trước mặt bóc trần không chút kiêng dè, giống như thẳng tay tát lên mặt nàng ta vậy.

Theo phong cách làm việc thường ngày của nàng ta, hiện tại nhất định đã xông lên khiến người trước mặt biết thế nào là tôn ti trật tự.

Nhưng hiện tại người trước mặt nàng ta là ai chứ, là cổ thần Khiết Cổ, cho dù hiện tại bị trọng thương, nhưng với thần lực đó nàng ta vẫn phải kiêng dè mấy phần.

Mặt nàng ta rần rần nóng rát, ánh mắt tựa hồ mất khống chế, lạnh giọng nói: “Tiểu thần xin cáo lui.”

Nói rồi, xoay người biến mất.

Nhìn theo dáng nàng ta rời đi, đáy mắt Khiết Cổ phiếm lạnh, người này thật sự không đơn giản.

Bịch!

“Đại hoàng tử không sao chứ?” Ngọc Thốt nghe thấy âm thanh va chạm, quay lại thì thấy cậu thiếu niên lúc nãy ngã khuỵu xuống đất nét mặt tái xanh.

“Xem ra là bị phản phệ rồi.” Khiết Cổ từ trên cao nhìn xuống, thấy khí tức quanh người thiếu niên bất ổn lập tức đoán ra hắn đã bị chuỗi Chuyển Thiên Hoán Địa đánh cho nội thương.

Phụt!

Nàng vừa nói xong, thiếu niên cũng liền phối hợp mà phun ra một ngụm máu tươi, sau đó choáng váng ngất liệm đi.

Ban đầu Khiết Cổ đọc thư của Phượng Chỉ nàng còn nghi hoặc không thôi, hiện tại nhìn thấy cảnh này, nàng đã hiểu, nếu không gửi gắm nàng, đứa trẻ này rất có thể sẽ bị ép chết.

Con trai của thiên đế mà linh lực, đãi ngộ còn thua kém cả trung đẳng thần, xem ra cuộc sống cũng thật không dễ dàng.

“Ai trong đó mà ồn ào vậy.” Giọng nói khàn khàn vang lên, một tiên nhân trung niên theo sau có thêm hai tiên cơ tung cửa tiến vào.

Khiết Cổ thấy họ đi vào khẽ nhíu mày.

Đám người đó nhìn thấy nàng và Ngọc Thốt thì ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy Ngọc Thốt chỉ là một tinh linh đoán chừng người bên cạnh cũng chẳng phải đại nhân vật gì, thì rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ bình thường nói: “Ngươi là ai mà lại xông vào phủ hoàng tử.”

Không đợi nàng trả lời, ông ta đã nhìn quanh phòng một vòng, gương mặt lộ vẻ khó chịu nói: “Lại phát điên, lúc nào cũng tìm việc cho chúng ta, hầu hạ một chủ tử vô năng thật đáng ghét.”

Lời nói không lớn không nhỏ vừa hay lọt vào tai nàng, Khiết Cổ lạnh mặt nhìn bọn họ không nói gì.

“Hoàng tử bị trọng thương các ngươi không quan tâm còn ở đó oán trách thật đáng chết.” Ngọc Thốt nghe thấy bọn họ nói vậy thì bất bình, tức giận nói.

Lão tiên ông đó nhìn Ngọc Thốt khinh bỉ, không kiêng dè gì mà nói: “Ngươi là cái thá gì, một tiểu tinh linh nhỏ nhoi tầm thường mà cũng dám nói chuyện trịch thượng với bậc tiên thánh, cái phủ này là do ta quản, hoàng tử có mệnh hệ gì thì cũng là ta chăm sóc, chẳng qua là bị bệnh vặt mà thôi, làm gì phải làm quá lên.”

Hai tiên cơ nghe thấy vậy cũng gật đầu phụ hoạ, nét mặt vô cùng giả tạo.

Đến cả những tiểu tiên nhỏ nhoi này cũng dám trịch thượng với hắn quả thật là đã suy sụp đến mức không ai xem ra gì nữa rồi.

Bốp! Bốp! Bốp!

Thanh âm thanh thuý vang lên, một đạo khí tức vàng nhạt tuôn tràn, tát mạnh lên mặt ba tiên cơ kia.

Ngoại trừ lão tiên ông hơi chao đảo ra, thì hai tiên cơ còn lại đều ngã xuống đất, miệng kêu lên một tiếng thảm thiết, tiên lực trong người giảm xuống quá nửa.

Cảm nhận được thần lực mãnh mẽ từ người Khiết Cổ tản mát ra, ba người bọn họ cũng không vọng động, nét mặt tái xanh, trong lòng thầm nghĩ kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Nhưng nếu là tiên thượng, thượng thần, thì không thể nào lại mang theo bên mình một tiểu tinh linh.

Một tiểu tiên cơ hiểu biết, liền nói: “Mặt nạ vàng là Cổ thần Khiết Cổ.”

Nàng ta vừa dứt lời hai người còn lại đồng loạt run rẩy, mặt xanh như tàu lá, cổ thần Khiết Cổ là vị nữ thần đại diện cho chiến tranh thần võ, tính cách của nàng quả quyết lãnh đạm, cả ba nảy sinh ra một loại dự cảm lần này không chết thì cũng tàn phế.

Liếc nhìn ba người bọn họ một cái, lúc này Khiết Cổ nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí lãnh đạm: “Bề trên thì vẫn là bề trên, dù có sa sút cũng không mức để lũ kiến gián sỉ nhục, dĩ hạ phạm thượng là tội đáng tróc cốt tiên, bổn thần không muốn ra tay tàn độc, chỉ giáng hạ các ngươi tam cấp, xuống làm tiểu tinh linh, các ngươi tự mình đến Hình Canh đài chịu tội đi.”

Giáng xuống tam cấp, một tiểu tinh linh muốn thăng lên làm hạ đẳng tinh linh thì phải tiêu tốn ít nhất năm trăm năm, muốn từ tinh linh lên cấp tiên phải tốn thêm một ngàn năm, nay bị giáng xuống ba cấp không biết phải tu luyện bao lâu mới có thể trở lại vị trí hiện tại.

Ở thiên giới trước nay thượng nâng hạ đạp, làm tiểu tinh linh không khác gì nô lệ cho các cấp thần cao hơn, chỉ có thể phục tùng nghe lệnh không được trái ý, nếu không tuỳ ý thượng thần xử trí.

Nếu may mắn được phân vào trong một phủ có chủ thần tốt thì cuộc sống mới được thảnh thơi đôi chút, nếu không thì chỉ có thể làm cho mệt chết mà thôi.

Ba người nghe vậy thì lạnh cả sóng lưng, có tiểu tiên cơ sợ hãi đến mức khóc ngất, Khiết Cổ trước nay làm việc nguyên tắc, quyết đoán, lời vừa nói ra đã vọng truyền lên khắp cửu trùng thiên, bên ngoài vần vũ mây đen, chắc chắn là thiên binh đang xuống áp giải tội nhân lên Hình Canh đài chịu tội.

Khoảnh khắc, ngoài khoảng vườn trúc tím xuất hiện hai thiên thần khôi giáp, vừa nhìn thấy Khiết Cổ lập tức hành lễ:

“Thần Bạch Vân.”

“Thần Hắc Phong.”

“Bái lễ thượng thần.”

Khiết Cổ không để ý đến bọn họ, phất tay, linh khí nồng hậu tuôn tràn đỡ lấy hoàng tử đứng, quay người dợm bước rời đi.

Thấy như vậy, hai thiên binh sắc mặt sa sầm.

“Bẩm thượng thần đại hoàng tử đang trong thời gian lưu đày không thể ra khỏi Khổ Hải.” Người tên Hắc Phong kính cẩn nói.

Nghe vậy đáy mặt Khiết Cổ như hàn băng ngưng kết, liếc về phía hai người bọn họ nói: “Thiên đế có hỏi cứ bảo đến địên Minh Kính tìm ta.”

Có bài học từ ba tiên cơ kia, Hắc Phong và Bạch Vân cũng không dám nhiều lời, cúi đầu vâng một tiếng, rồi dứt khoác bước đến chỗ ba tiên cơ áp giải bọn họ lên thiên giới.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play