Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Seokjin • Sweet

Chapter 1

Tác giả
Tác giả
Nội dung, chi tiết... về các lĩnh vực, địa điểm... trong truyện đều do tác giả tưởng tượng và không đúng với sự thật. Vì tác giả không hiểu biết nhiều :>>
Tác giả
Tác giả
Cảm ơn và đọc truyện vui vẻ ♡
_
Công ty A.
Các giám đốc rời khỏi phòng họp hội đồng, giờ thì nơi đây chỉ còn lác đác vài người nhưng không khí lại lạnh lẽo vô cùng.
Kim Ami
Kim Ami
Chủ tịch à, ngài phải nghe tôi. Dự án Moon Tower không thể triển khai được đâu.
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Cô có thôi đi không? Cô chỉ là một thư ký, muốn quyết định cả chuyện lớn như vậy?
Moon Tower là dự án về tòa tháp có hình mặt trăng tròn. Han Yeojeon đã có ý định này rất lâu nhưng đến bây giờ mới có thể triển khai. Ông tin chắc rằng nếu nó thành công thì sự ra đời của nó sẽ mang lại nhiều sự thành công và bước tiến mới cho cả công ty và danh tiếng của ông.
Han Yeojeon cực kỳ khó chịu, đây là dự án ông đã rất tâm huyết lại bị con nhóc này đòi sống đòi chết muốn phác bỏ.
Kim Ami
Kim Ami
Ông rõ ràng biết lý do mà chủ tịch.
Kim Ami
Kim Ami
7 năm trước nó là một trung tâm thương mại S. Bị đổ sập là vì lòng đất rỗng bị bí mật khai thác, hại chết bao nhiêu người, thiệt hại bao nhiêu kinh phí. Ông xây Moon Tower không cảm thấy chột dạ sao? Miếng đất đó chưa chắc đã đủ vững chắc để xây một công trình mới.
Kim Ami
Kim Ami
Chưa kể...
Nói đến đây thì khóe mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt lại với nhau, Kim Ami cúi mặt ngăn cảm xúc trực chào rồi lại ngẩng lên mà nói cho thật rõ ràng.
Kim Ami
Kim Ami
Chưa kể rằng sau khi khu trung tâm đổ sập, bao nhiêu thi thể còn chưa được tìm thấy, họ bị vùi sâu vào lớp đất đá tối tăm..
Kim Ami
Kim Ami
Ông nỡ sao?
Han Yeojeon thở hắt, giọng nói cùng ánh mắt giận dữ và khinh bỉ.
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Cô Kim à.
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Chuyện đau buồn của cô thì cô tự xử lý đi chứ.
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Đừng có lấy cớ rằng gia đình mình chết thảm nơi đó rồi tự dằn vặt, tự ám ảnh mình rồi phản đối dự án có thể đem lại nhiều thu nhập như vậy. Và cô càng không có địa vị gì để quyết định cả.
Kim Ami
Kim Ami
...
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Tôi nghĩ cô nên đi bác sĩ tâm lý đi.
Ngay khi đôi mắt kia trừng đến, Yeojeon cười lớn.
Han Yeojeon
Han Yeojeon
À không, đi bệnh viện tâm thần mới đúng.
Kim Ami
Kim Ami
Ông điên rồi..
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Hừ.
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Biến khỏi đây đi. Cô không cần làm việc nữa.
Kim Ami
Kim Ami
...
Kim Ami cắn môi, bao nhiêu giận dữ đều dồn vào ánh mắt như muốn xoẹt ra lửa. Han Yeojeon càng nhìn càng cảm thấy phiền liền phẩy tay cho nhân viên đuổi cô đi.
Kim Ami
Kim Ami
Không cần.
Kim Ami
Kim Ami
Tôi tự đi.
Đi qua ngang vị chủ tịch, cô gồng mình để không phải gào lên. Bỏ lại một câu rồi mới bỏ đi
Kim Ami
Kim Ami
Ở đây không bẩn, ông bẩn.
Tiếng cánh cửa đóng lại cùng lúc tiếng đổ vỡ toang lên. Han Yeojeon nghiến răng sau khi đập vỡ ly thủy tinh.
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Một con nhóc thối.
Ông ta chưa bình tĩnh thì cánh cửa lại mở toang ra, giọng người con trai gấp gáp.
Han Jaesik
Han Jaesik
Ba.
Han Jaesik
Han Jaesik
Ba đuổi việc Kim Ami?
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Nếu con có ý định đuổi theo, thì tốt nhất đừng nhìn mặt ba nữa.
Han Jaesik
Han Jaesik
...
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Tiểu thư Anjinie hoàn hảo, bao nhiêu người ao ước muốn cùng con bé, sao con có được phúc lại ngu muội muốn đến bên con nhóc kia?
Han Yeojeon
Han Yeojeon
Nó có liếc mắt đến con không?
Han Jaesik mím môi.
Han Jaesik
Han Jaesik
Mặc kệ con.
Rồi bỏ đi, Han Yeojeon bây giờ như núi lửa, muốn phun trào và đốt rụi hết mọi thứ.
.
Seoul đổ mưa. Đêm đen lập lửng với ánh đèn đường, ánh sáng vàng nhạt xen kẽ với những giọt mưa lạnh thấu xương, thấu tâm can của những con người mong manh bên ánh mặt trời.
Kim Ami đứng tại mái hiên dưới quán ăn cũng đã 20 phút rồi, tâm trí cô dõi theo những giọt mưa, bây giờ cũng chẳng biết trôi đến phương nào.
Nữ
Nữ
Cô ơi, ở đây có ô, lấy một cái nhé?
Nữ
Nữ
Tôi thấy cô đứng đây lâu rồi.
Nữ
Nữ
Mau cầm rồi về, kẻo người thân lo lắng.
Ami nhìn cô gái rồi lại nhìn xuống chiếc ô, khẽ lắc đầu mỉm cười.
Tôi không về cũng chẳng sao, tôi chẳng còn người thân nữa rồi. Chẳng còn một ai.
Kim Ami
Kim Ami
Cảm ơn. Tôi không cần đâu ạ.
Bước chân di chuyển, Ami hòa mình vào trong mưa. Để những giọt mưa lạnh lẽo làm trôi đi ưu phiền và nỗi buồn đeo bám.
Kim Ami
Kim Ami
...
Mưa, hãy lớn thêm một chút, hãy lạnh thêm một chút, hãy dồn dập thêm một chút. Kim Ami muốn rửa trôi tất cả.
Kim Ami
Kim Ami
"Nếu còn mẹ, chắc chắc sẽ được một bữa ăn ấm áp chờ ở nhà."
Kim Ami
Kim Ami
"Nếu còn ba, chắc chắn sẽ được những lời nhắc nhở yêu chiều."
Kim Ami
Kim Ami
"Nếu còn em trai, chắc chắn thằng bé sẽ làm nũng đòi mình mua đồ ăn vặt."
Kim Ami
Kim Ami
...
Tiếc là, Kim Ami chỉ có một mình nấu bữa ăn ngon, một mình tự nhắc nhở bản thân, một mình tự mua và ăn đồ ăn vặt.
Còn họ vẫn luôn ở nơi lạnh lẽo, dưới lòng đất khép kín. Đen tối, chẳng ai cứu rỗi, chỉ có thể buông lỏng mình, mặc bản thân bị đất cát vồ lấy và nhấn chìm.
Kim Ami
Kim Ami
...
Dừng lại, Ami ngước mặt lên, để những hạt mưa đáp vào làn da của mình.
Kim Ami
Kim Ami
"Tại sao lúc đó lại đẩy con đi, tại sao lại để một mình con sống?"
Kim Ami
Kim Ami
"Mọi người thật ích kỷ..."
Mưa vẫn không dừng, Ami vẫn chôn chân tại đó. Cho đến khi nhìn thấy trên lề đường có một chiếc ghế đá, Ami liền đi đến và ngồi xuống.
Kim Ami
Kim Ami
...
Đầu óc cô trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ thêm điều gì mà ngồi im như tượng. Nhớ đến ba, nhớ đến mẹ, nhớ đến em trai, nhớ đến gia đình bốn người hạnh phúc của 7 năm trước.
Kim Ami
Kim Ami
Tàn nhẫn...tàn nhẫn..
Ami khóc nức nở dưới trời mưa, cô vẫn uất nghẹn khi Han Yeojeon vẫn một mực triển khai dự án Moon Tower. Gia đình cô vẫn ở đó, gia đình người khác cũng ở đó, họ vẫn chưa được giải cứu cơ mà.
Kim Ami
Kim Ami
...
Ami cảm thấy sức lực cùng kiệt, bắt đầu tự nhận thức rằng bản thân đang run rẩy vì cái lạnh. Nhưng làm sao đây, sao có thể vùng dậy khi cô đã hoàn toàn kiệt sức?
Cúi mặt xuống trùng hợp với khoảnh khắc có một nam nhân bước đến bên cạnh che cho cả hai bằng chiếc ô màu đen.
Park Jimin
Park Jimin
Này cô gái, cô ổn chứ?
Kim Ami
Kim Ami
...
Ami nghe giọng nói, vừa ngước mặt lên theo phản xạ, chưa kịp nhìn người kia thì cơ thể ngã quỵ mà đổ dồn về phía trước. Park Jimin nhanh tay ôm lấy cô, anh bất ngờ vì cơ thể nhỏ lạnh thế này
Park Jimin
Park Jimin
Phó chủ tịch, chúng ta nên làm sao với cô gái này?
Tay đỡ lấy Ami, Park Jimin quay mặt vào chiếc ô tô bên cạnh.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Đưa cô ấy vào đây.
Park Jimin
Park Jimin
Vâng.
Làm theo lời cấp trên, Jimin dìu Ami vẫn đứng bên ngoài xe, nói
Park Jimin
Park Jimin
Phó chủ tịch lên ghế phụ ngồi đi ạ.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Thư ký Park cứ để cô ấy ngồi cạnh tôi.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Không sao.
Park Jimin không nói nữa, chỉ gật gật mà để cô vào xe. Kim Seokjin ngồi sát vào cửa sổ, chỗ trống còn lại để cô gái nhỏ nằm, đầu hướng về phía anh và chân cô co lại như phản ứng bởi cái lạnh.
Park Jimin
Park Jimin
Chúng ta nên đi đâu, đâu có biết nhà cô ấy?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Cứ chạy vài vòng đợi cô ấy tỉnh lại, chạy chậm thôi.
Seokjin vừa nói vừa với lấy áo khoác của mình choàng cho cô gái đang run rẩy. Park Jimin nghe xong vâng vâng dạ dạ mà nghe lời.
Chiếc xe đều đều xuyên qua đám mưa, Seokjin khoanh tay, mắt đưa ra ngoài cửa sổ.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tuổi trẻ bây giờ cũng phức tạp nhỉ?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Không phải ai cũng hạnh phúc và cũng không phải ai cũng bất hạnh.
Park Jimin nhìn cấp trên của mình qua kính chiếu hậu, cậu thư ký cười cười.
Park Jimin
Park Jimin
Anh cũng còn trẻ mà phó chủ tịch.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tôi 30 rồi. Nửa cuộc đời rồi đấy.
Park Jimin
Park Jimin
Anh nghĩ mình trẻ thì mình trẻ thôi.
Park Jimin
Park Jimin
Với cả...dù trẻ hay không thì mọi độ tuổi cũng đều có áp lực như nhau mà
Park Jimin
Park Jimin
Cách vượt qua nó mới là điều quan trọng nhất.
Kim Seokjin cười nhạt, đôi mắt rảnh rỗi nhìn xuống cô gái đang miên man kia. Ngủ trên xe người lạ mà cũng ngủ ngon như thế, vị "trẻ" này cũng thuộc loại đặc biệt rồi.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Lỡ như không vượt qua được thì sao?
Lời nói nhẹ như lông vũ nhưng Park Jimin lại cảm thấy như một tảng đá. Cậu thư ký hiểu phó chủ tịch của mình đang nghĩ gì.
Park Jimin
Park Jimin
Đó chỉ là "lỡ" thôi, khi nào "lỡ" thành sự thật hẳn tính.
Park Jimin
Park Jimin
Quan trọng là hiện tại cần cố gắng thưa phó chủ tịch.
Kim Seokjin lắc đầu cười.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Đúng là bạn thân của thằng nhóc thối kia. Cách nói chuyện giống y đúc.
Park Jimin
Park Jimin
Hì hì.
Kim Seokjin lại như vậy, lúc nào cũng gọi em trai mình là nhóc thối.
Kim Ami
Kim Ami
Ư..
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Huh?
Thấy Ami động đậy nhưng không di chuyển, Kim Seokjin liền cúi mặt xuống nhìn.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Này cô gái, em ổn chứ?
Kim Ami
Kim Ami
...
Ami nhăn mày, cô vẫn chưa mở mắt nổi nên tay theo phản xạ mà quơ nắm thứ gì đó để làm điểm tựa mà ngồi dậy.
Bàn tay nhỏ loạn xạ một vài giây thì chạm trúng gáy Seokjin, cô gái nhỏ tìm được điểm tựa liền theo bản năng mà dùng lực.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em..
Kim Seokjin chưa kịp làm gì thì gáy bị kéo xuống, hai gương mặt ngược chiều nhưng lại áp phải môi đối phương.
Park Jimin há hốc mồm.
Xúc giác Seokjin tê liệt, chẳng thể bày ra cảm xúc gì, bàn tay nắm chặt vạt áo mình. Đôi mắt sâu thẳm của anh hướng đến đồng hồ trên tay Ami. 20 giờ tối.
Kim Ami
Kim Ami
...
Vừa lúc đưa mắt xuống, phát hiện Ami cũng mở to đồng tử bất ngờ. Cả hai mắt giao nhau, ngay cả Park Jimin cũng chẳng thể làm gì vì sự việc quá nhanh, quá đột ngột.
_
Tác giả
Tác giả
Dạo này tui muốn khùng luôn á trời. Viết rồi xóa tận 5, 6 fic mới ra được cái fic này nè. Rối ý tưởng muốn điên luôn

Chapter 2

*két*
Chiếc xe dừng lại trước một trạm xe buýt. Kim Ami mở cửa xe chạy ra ngoài sau khi để lại lời cảm ơn và xin lỗi với vẻ mặt xấu hổ.
Park Jimin
Park Jimin
Phó chủ tịch, anh không sao chứ?
Kim Seokjin dựa lưng vào ghế, tay đưa lên sờ môi mà lắc đầu, ánh mắt dán lên chiếc xe buýt đang dần khuất bóng.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tai nạn thôi, đừng nghĩ nhiều.
Park Jimin
Park Jimin
Vâng.
Chiếc xe được Park Jimin lái về nhà riêng của Kim Seokjin, trên đường về anh không ngừng nghĩ về nụ hôn lúc nãy. Chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng cảm giác lạ lắm, thật, nó lạ lắm.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
...
Seokjin chạm tay vào ngực trái, nhắm hờ mắt lại. Hình ảnh cô gái ấy lại bắt đầu chiếm tiện nghi trong tâm trí anh.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
"Chỉ với một nụ hôn ngoài ý muốn lại có thể khiến tim đập nhanh như vậy."
Sau 5 năm không yêu đương nữa, Seokjin bây giờ mới có thể cảm nhận lại cảm xúc bối rối không tên này, đúng là vừa quen vừa lạ.
.
Đến nhà riêng của Kim Seokjin, trước khi vị phó chủ tịch của mình vào nhà, Jimin kéo anh lại bằng một câu nói.
Park Jimin
Park Jimin
Phó chủ tịch, cái này của cô gái lúc nãy làm rơi.
Park Jimin đưa ra một cái ví mà Kim Ami lúc nãy hoảng quá nên làm rơi.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Sao lại đưa tôi?
Park Jimin
Park Jimin
Anh nên giữ rồi trả lại cho cô ấy thì hợp hơn.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Cậu..
Park Jimin
Park Jimin
Hì, tôi về đây. Phó chủ tịch ngủ ngon.
Chiếc xe của thư ký Park rời đi, Kim Seokjin thở dài, cầm lấy chiếc ví đó mà vào nhà mình.
Ngôi nhà rộng lớn, bố trí tinh tế vừa mắt, màu chủ đạo khiến người xem cảm thấy ấm áp, ấm áp đến nổi che đi sự cô đơn của chủ nhân nó.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Huh?
Kim Seokjin chậc lưỡi lắc đầu, anh bỏ cái ví của Ami lên sofa, cởi áo vest ra vắt lên thành ghế liền bỏ vào nhà vệ sinh.
Sơ mi trắng bao trùm cả tấm lưng rộng lớn, Kim Seokjin sau khi rửa mặt liền vuốt mái tóc lất phất nước ngược ra sau, càng tô điểm cho xương quai hàm sắc sảo.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
...
Chàng trai tiến vào trong bếp, thấy trái ớt đỏ hỏn nằm trên kệ, tầm mắt anh hạ xuống và ngắm nhìn nó vào giây trước khi đưa vài ba trái ớt vào đến miệng. Tâm trí bao suy nghĩ vẫn chưa vơi đi.
Roạp.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ặc..kh.khụ..khụ..
Mặt Seokjin đỏ bừng, mắt và mũi cũng đỏ nốt. Theo bản năng liền với lấy ly nước trên bàn tu một ực.
Đồng tử Seokjin mở to khi bản thân vẫn còn chống tay lên bàn mà thở đốc, đôi mắt vì vị cay lúc nãy xộc đến mũi vẫn còn đẫm nước. Ngón tay run rẩy chạm lên môi..
Vị giác của anh đột nhiên trở lại rồi.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Thật.. không thể tin nổi ...
Năm lên 10 tuổi, Seokjin đột nhiên không còn vị giác nữa. Đến nay đã 20 năm sống với cái nhạt nhẽo, thực sự không ngờ đến lúc anh có thể lấy lại nó.
Seokjin với bàn tay đổ đầy mồ hôi đem điện thoại ra, nhấn vào dòng tên quen thuộc.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
📞Namjoon, em có còn đang ở phòng thí nghiệm không?
Kim Namjoon
Kim Namjoon
📞Vâng hyung, có chuyện gì sao ạ?
.
Kim Namjoon là một trong những người anh em thân thiết với Seokjin, là một tiến sĩ với phòng thí nghiệm tự mở, Namjoon bao năm qua vẫn không ngừng tìm lại vị giác cho Seokjin.
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Hyung nói rằng bản thân đã có vị giác trở lại?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ừm.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Lúc nãy anh đã ăn thử mấy trái ớt còn sót lại, sau đó vị cay xâm nhập lưỡi..
Kim Namjoon cũng không hẳn là mừng vì chưa thể chắc chắn nó sẽ duy trì mãi. Đột nhiên vị giác quay lại mà chẳng có dấu hiệu gì báo trước thì thật đáng ngờ.
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Hyung.
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Thử lại xem.
Namjoon đưa cho anh một viên kẹo, Seokjin gật đầu rồi nhận lấy mà lột vỏ ra cho vào miệng.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
...
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Sao rồi hyung?
Seokjin ngời ngợi nhìn Kim Namjoon, đôi môi dày dặn khẽ mấp máy.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Vị giác.. lại biến mất nữa rồi..
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Kỳ lạ. Chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn thôi sao?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
...
Kim Seokjin như có như không mà nhai nát viên kẹo nhạt nhẽo trong miệng, ánh mắt lại vô tình lia đến đồng hồ treo tường. 22h hơn rồi.
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Hôm nay anh có ăn gì kỳ lạ hay khác thường ngày không?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Không. Vì chẳng nếm được vị gì nên anh chẳng ăn uống gì hôm nay đến, chỉ ăn ít cơm trắng lót dạ thôi.
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Vậy...
Namjoon suy nghĩ một lúc, đôi mắt nghiêm túc nhìn anh.
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Có động chạm môi lưỡi với ai không?
Dòng điện xoẹt qua mắt, Kim Seokjin liền nhớ đến Ami, cô gái ướt sũng lúc nãy.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Có..vô tình hôn một người.
Kim Namjoon gật đầu, đôi mắt của tiến sĩ Kim như sáng lên một bậc.
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Cũng không chắc lắm nhưng anh có thể xác nhận lại một lần nữa.
Kim Namjoon
Kim Namjoon
Xem xem người đó có phải là người cần giúp anh không.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
...
Seokjin bây giờ nghĩ lại thì cũng phát hiện khoang miệng của mình có chút thay đổi khi hôn cô gái ấy. Và khoảng thời gian đó rất trùng hợp khi anh về nhà và phát hiện vị giác quay trở lại.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ngày mai, anh sẽ tìm cô ấy.
Ngước nhìn lên đồng hồ. Có thể sau khi hôn cho đến bây giờ thì thời gian giữ vị giác có thể làm tròn là 2 tiếng đi.
_
Chim hót líu lo bên bệ cửa sổ đánh thức Kim Ami khỏi chiếc giường êm ái. Cô lờ đờ đi vệ sinh cá nhân trong khi cái đau đầu với cơn sốt. Tức nhiên, cô không quên tất cả mọi chuyện đã diễn ra hôm qua.
Tại nạn nhỏ thôi, dù gì cũng cảm ơn và xin lỗi người ta rồi. Không sao không sao.
Mang đến một ly sữa và phần ăn sáng trên bàn, Ami vừa ăn vừa tìm công việc mới thì điện thoại reo lên.
Kim Ami
Kim Ami
📞Sao vậy?
Han Jaesik
Han Jaesik
📞Em tìm được việc mới chưa?
Kim Ami
Kim Ami
📞Chưa, tôi đang tìm.
Cô ghét Han Yeojeon nhưng Jaesik thì không, anh ấy cực tốt bụng và không điên khùng như ba của anh ấy.
Han Jaesik
Han Jaesik
📞Tôi giúp em nhé? Tôi có việc này ổn lắm.
Kim Ami
Kim Ami
📞Cảm ơn ý tốt của anh nhưng không cần đâu ạ. Ba anh không thích tôi, giao du với tôi, ba anh sẽ mắng đấy.
Han Jaesik
Han Jaesik
📞Tôi chỉ là...
Kim Ami
Kim Ami
📞Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi thời gian qua. Tôi vẫn đủ thông minh để sống tiếp mà, yên tâm.
Han Jaesik
Han Jaesik
📞Tôi lo mà.
Kim Ami
Kim Ami
📞Không sao đâu, tôi ổn.
Kim Ami
Kim Ami
📞À, tôi có việc rồi. Tạm biệt anh nhé.
Bỏ điện thoại sang một bên, Kim Ami đi ra đến cửa ra vào sau khi nghe tiếng chuông.
Cạch.
Kim Ami
Kim Ami
Cho hỏi anh muốn tìm...
Đối diện với Ami là một nam nhân với vest đen lịch lãm, mái tóc đen huyền mượt mà, gương mặt góc cạnh sắc nét. Anh ấy đang nhìn cô và cười.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tôi tìm em.
Kim Seokjin đưa trước mặt Ami một cái ví, chắc chắn anh đã xem giấy tờ trong đó để tìm địa chỉ của Ami.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Của em làm rơi hôm qua.
Kim Ami
Kim Ami
À...
Ngượng ngùng quá, phải làm sao để tìm chỗ chui đây. Mười đầu ngón tay run rẩy lấy lại ví của mình, cô gái nhỏ ngượng chín mặt trong khi người kia vẫn nhìn chằm chằm... vào môi cô.
Kim Ami
Kim Ami
Cảm ơn và xin lỗi lần nữa. Hôm qua do tôi bất cẩn.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Không, tôi nên cảm ơn em.
Kim Ami
Kim Ami
Hả?
Trông bộ dạng ngơ ngác dễ đoán của Ami khiến Seokjin lại muốn bật cười.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tôi muốn nhờ em giúp, từ cái này.
Kim Ami
Kim Ami
...
Cô gái nhỏ mở to mắt nhìn Seokjin với trái tim đập thình thịch. Người đàn ông trước mặt đang cúi người khiến mùi hương mê hoặc đều thành công để Ami ngửi thấy. Và quan trọng hơn, ánh mắt và ngón tay trỏ của Seokjin lại đặt lên môi dưới Ami mà miết nhẹ qua lại.
Kim Ami
Kim Ami
Này anh...
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Huh?
Hai má đỏ ửng nhưng Ami lại đưa tay gạt tay anh đi khỏi môi mình, cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ nhưng lòng đã mềm nhũn bởi cái chạm và ánh nhìn lúc nãy rồi.
Kim Ami
Kim Ami
Anh...đang tán tỉnh tôi đấy à?
Kim Seokjin không hiểu sao lại cảm thấy thích thú với vẻ ngốc nghếch này.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Được rồi, tôi sẽ giải thích.
.
Trong không gian im lặng của ngôi nhà cho thuê của Ami, cô gái đang méo mó với những lời thành tâm từ Kim Seokjin.
Kim Ami
Kim Ami
Ý anh là sau khi tôi hôn anh...thì anh có lại vị giác?
Kim Seokjin gật đầu, môi nhếch nhẹ.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Hiện tại tôi đã mất vị giác nên tìm em để xác minh lại chuyện đó.
Kim Ami
Kim Ami
Vì vậy anh mới nói cần tôi giúp?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Phải.
Kim Ami xoa cằm đăm chiêu, sau cùng vẫn đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Kim Ami
Kim Ami
Làm sao mà tôi tin anh mất vị giác được?
Kim Ami
Kim Ami
Anh đang bày trò để tán tỉnh tôi à?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ha..thật là..
Kim Seokjin bất lực với vẻ mặt phía trước. Đối mắt cún con đang long lanh đa nghi, hai gò má hơi phím hồng, môi thì mím lại. Vẻ mặt này thật khác với sự buồn phiền và sầu đời của ngày hôm qua.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
...
Nhưng mà người này...đúng là nếu được, Seokjin cũng muốn thử tán tỉnh. Anh thích cái vẻ ngại ngùng mà bối rối ấy.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Được rồi.
Seokjin khom người chòm qua người ngồi sofa đối diện, hạ giọng nói.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em mang ớt cay và chanh chua ra đây. Tôi sẽ chứng minh.
Kim Ami
Kim Ami
...
Kim Ami
Kim Ami
Đ...được.
Hiểu ý, Ami ngã lưng ra sau, di chuyển khỏi tầm kiểm soát của Seokjin rồi đứng phắt dậy với hai mang tai đo đỏ.
Kim Ami
Kim Ami
"Nói được rồi, cũng chẳng cần gần thế đâu.."
Kim Ami
Kim Ami
"Đúng là đồ tán tỉnh."

Chapter 3

.
Thẩm chí là lát chanh không thèm gọt vỏ, Kim Ami để trên đĩa 8 lát chanh được thái và vài trái ớt đỏ rực lửa.
Kim Ami
Kim Ami
...
Ami khẽ rùng mình và hơi sợ hãi khi nhìn thứ mình chuẩn bị, vậy mà vẻ mặt của Kim Seokjin dường như chẳng có cảm xúc gì.
Kim Ami
Kim Ami
Anh chắc chứ?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ừm.
Seokjin chuyển chỗ để tiện lợi hơn, anh từ ngồi đối diện đến chạy sang ngồi cạnh cô. Cô gái nhỏ giật mình liền nhích người qua một chút.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Sau khi vô tình... hôn em, tôi chỉ có lại vị giác trong một thời gian ngắn, bây giờ tôi sẽ chứng minh rằng tôi thực sự đã mất vị giác khi qua thời gian đó.
Kim Ami
Kim Ami
Biết rồi...anh làm đi.
Seokjin cười nhẹ, cô gái này ra là vẫn chưa muốn tin khi anh chưa thử.
Kim Ami
Kim Ami
...
Kim Ami há hốc mồm, mắt cũng mở to khi thấy Seokjin từ từ ăn hết 8 lát chanh mà vẻ mặt chẳng có tý dao động nào.
Lòng Ami rục rịch, khẽ nuốt nước bọt và nhăn mặt khi chứng kiến anh đang chuyển sang ăn ớt. Cay muốn chết, Ami chắc chắn điều đó vì cô đã từng lỡ dại mà ăn trúng. Nhưng nhìn xem, Kim Seokjin đang nhai nó như nhai kẹo, mặt tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Kim Ami
Kim Ami
Anh..
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em tin chưa?
Cô gái mím môi, cúi mặt nhìn vào mũi chân mình vài giây rồi gật đầu. Không lâu sau đó, một cánh tay rắn chắc bao quanh cơ thể, xoay sang thì phát hiện Seokjin đang rất gần.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Vì vậy tôi cần xác nhận lại việc này.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em...đồng ý chứ?
Kim Ami
Kim Ami
...
Kim Ami
Kim Ami
Ừm.
Đến nước này rồi, chứng minh cũng có rồi, người ta lại xin phép đàng hoàng như thế thì Kim Ami không thể từ chối.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Nếu..em ngại, hãy nhắm mắt lại.
Kim Ami
Kim Ami
...
Không chỉ nhắm mắt, cô còn dùng cả mười đầu ngón tay bấu chặt sofa, trái tim len lỏi cảm xúc hồi hộp pha chút thẹn thùng mà đập mãnh liệt.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
"Mặt đỏ hết cả rồi."
Seokjin mỉm cười trước khi đặt tay lên xương quai hàm của Ami, kéo khoảng cách cả hai lại gần thêm. Nhìn một lượt ngũ quan của cô gái, trái tim của anh khẽ hẫng một nhịp nhưng rồi lại tỉ mỉ và lén lút giấu nó đi.
Cúi xuống thêm chút, hai cánh môi chạm nhau. Seokjin vẫn dịu dàng và đúng giới hạn, chẳng làm việc gì vượt quá môi chạm môi.
Kim Ami
Kim Ami
Ưm...
Ami đột nhiên mở mắt to mà đẩy anh ra, cô thở dốc với lấy ly nước uống ừng ực.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em sao vậy? Tôi làm em đau à?
Chàng trai nhẹ giọng, dáng vẻ ôn ôn nhu nhu và vỗ lưng Ami. Cô gái nhỏ bắt đầu cảm thấy hơi thở hỗn loại bởi trái tim đang rạo rực. Chết tiệt, người này cuốn hút quá.
Kim Ami
Kim Ami
Không, vì anh ăn ớt nên tôi..thấy cay.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Vậy em đỡ hơn chưa?
Kim Ami
Kim Ami
Ừm. Đỡ rồi.
Ami lấy hết can đảm mà nhìn Seokjin, hất mặt về phía trái ớt còn nằm trên đĩa.
Kim Ami
Kim Ami
Thử đi.
Kim Seokjin nhìn đồng hồ để tính thời gian. Sau đó cầm lấy cục màu đỏ đó mà không ngần ngại cho hết vào miệng mà nhai.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
A..
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Khụ...k..khụ..
Seokjin nhả lại vào đĩa, mặt đỏ gấc, nước mắt sinh lý thấm đẫm khóe mắt. Điều này khiến Ami lại ngơ ngác, vậy là không phải diễn rồi.
Kim Ami
Kim Ami
Này anh.. uống nước đi.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Cảm ơn em.
Thời gian mà Seokjin uống nước cũng là khoảng khiến Ami đưa suy nghĩ trở về mông lung. Luôn tin sẽ có chuyện một người mất vị giác nhưng hàng động tán tỉnh của anh đã khiến Ami trở nên đa nghi. Nhưng bây giờ thì rõ rồi, thầm nghĩ sống những ngày tháng nhạt nhẽo như thế cũng cảm thấy anh khá đáng thương.
Kim Ami
Kim Ami
Anh..muốn tôi giúp gì?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em đồng ý sao?
Lòng tốt của con người đang hiện hữu trong tâm trí Ami. Cô không thể từ chối khi biết mình có thể giúp người ta. Thôi thì tùy vậy, đến đâu thì đến.
Kim Ami
Kim Ami
Ừm. Anh chứng minh rồi thì tôi cũng nên giúp..
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Cảm ơn em rất nhiều. Thật may mắn khi gặp được em.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Kim Ami.
Kim Ami
Kim Ami
...
Hai bầu má bắt đầu nong nóng khi bị gọi thẳng tên. Đúng rồi, giấy tờ tùy thân trong ví được Seokjin tìm thấy, anh biết cũng phải. Chỉ là "Thật may mắn khi gặp được em."? Ừm được rồi, đơn giản là vì cô giúp được anh thôi, không được nghĩ nhiều.
Kim Ami
Kim Ami
Anh tên gì?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tôi là Kim Seokjin
Kim Ami
Kim Ami
Vâng.
Không gian đột nhiên im lặng, hai thân ảnh từ nãy đến giờ vẫn ngồi sát nhau. Kim Seokjin nhìn chằm chằm cô gái nhỏ như muốn xem hết tất cả nội tạng của cô. Sau cùng tiếng cười trầm vang lên khi phát hiện hai mang tai của cô ửng hồng.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em ngại sao?
Kim Ami
Kim Ami
Tôi..ừ, tôi ngại.
Đôi mắt Seokjin híp lại hơn, ngón tay không tự chủ mà chạm nhẹ lên cằm người kia.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Trông dễ thương lắm.
Kim Ami
Kim Ami
...
Dằn đè sự nở rộ đang bung xỏa trong lòng bởi cái chạm của người đàn ông quen biết chưa được bao lâu, Ami chỉnh giọng.
Kim Ami
Kim Ami
Chúng ta phải làm gì?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ừ. Tôi cũng quên mất.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tôi đưa em đi gặp người anh em của tôi để xem xét một chút, cậu ấy là tiến sĩ.
Kim Ami
Kim Ami
Ừm.
Kim Ami
Kim Ami
Đợi tôi thay đồ.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Không sao, cứ mặc như vậy đi. Kể cả nếu ướt sũng đêm hôm qua, tôi cũng thấy em rất đẹp.
Kim Ami
Kim Ami
...
Tán tỉnh mọi lúc như này, còn chẳng chịu nhận.
.
Thư ký Park phải ở công ty làm việc khi vị phó chủ tịch bảo rằng mình có việc riêng nên ô tô của Seokjin mới có cơ hội được dạo quanh trên đường như thế này.
Kim Ami
Kim Ami
Người hôm qua là cấp dưới của anh sao? Tôi thấy anh rất giống người làm việc ở thương trường.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Chính xác rồi. Cậu ấy là Park Jimin, thư ký kiêm tài xế riêng của tôi.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Vì em là ngoại lệ nên tôi mới lái xe của mình.
Kim Ami
Kim Ami
...
Làm ơn đi, đừng tán tỉnh tôi nữa.
Kim Ami
Kim Ami
Anh làm gì?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tôi làm trong công ty của ba.
Ô tô rẽ sang trái cùng lúc với cái gật đầu của người nhỏ.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ừm. Khi nào ổn thỏa, tôi sẽ đưa em đến gặp mặt gia đình. Họ cũng nên biết đến em.
Kim Ami
Kim Ami
...
Không hiểu sao, nghe câu này thấy ấm lòng thật.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng đến.
Kim Ami
Kim Ami
Tại sao?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Căn bệnh quái lạ này của tôi, tôi cũng không muốn vì nó mà mang thêm phiền phức cho người khác.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Chúng ta hợp tác trong vòng nửa năm. Đến khi đấy nếu vị giác của tôi vẫn không tiến triễn, tôi sẽ trả tự do cho em.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Và đương nhiên, tiền sẽ chuyển vào mỗi tháng cho em.
Kim Ami
Kim Ami
Còn nếu ngược lại?
Seokjin nhẹ cười, nụ cười quấn lấy đáy mắt của Ami.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Rời đi hay tiếp tục đều cho em toàn quyền quyết định.
Kim Ami
Kim Ami
...
Người này xem ra cũng thuộc dạng người tử tế, Ami cũng không lo lắng thêm làm gì. Cô dựa lưng vào cửa xe, đưa ánh mắt mệt mỏi ra ngoài. Trời bắt đầu có dấu hiệu sắp mưa rồi.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ami.
Kim Ami
Kim Ami
Hửm?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Hôm qua, em gặp chuyện gì sao?
Những chuyện tệ hại đầy đủ mức độ đều trải qua hết, anh nói xem, cô nên kể từ đâu đây.
Kim Ami
Kim Ami
Không sao. Tôi hôm qua hơi mệt nên muốn dùng mưa để trút ra thôi.
Giọng nam nhân đều đều bên tai, chất giọng thật ấm áp.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ngốc quá đi.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em không biết hôm qua em bị ngất sao?
Kim Ami
Kim Ami
...
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Có bị sốt không?
Kim Ami
Kim Ami
Có. Nhưng tôi đỡ hơn nhiều rồi.
Kim Ami
Kim Ami
Trông anh có vẻ quan tâm tôi nhỉ?
Kim Ami muốn trêu anh, muốn tận mắt nhìn thấy anh ngại ngùng như thế nào. Thế mà người này lại mỉm cười, vẫn tập trung lái xe.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Trong tình huống này, tôi đang mang ơn em.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Quan tâm thì có gì là lạ?
Kim Ami
Kim Ami
...
Rồi, anh đúng, anh đúng tất.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em ở một mình à? Gia đình em ở đâu?
Kim Ami
Kim Ami
Tôi ở một mình.
Kim Ami
Kim Ami
Vì họ đều mất rồi.
Tầm mắt Seokjin hạ xuống. Giây phút này anh cũng hiểu, nỗi đau này cũng góp phần tạo thành một Kim Ami đau khổ của đêm mưa hôm qua.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ừm. Sẽ ổn thôi.
Kim Ami
Kim Ami
Cảm ơn.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Em có bạn trai chưa? Ha, tôi lại quên mất việc quan trọng nên hỏi này.
Kim Ami
Kim Ami
Ch..chưa. Tôi không có bạn trai.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ồ, tôi cũng vậy.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Thế hiện tại em đang làm gì?
Kim Ami
Kim Ami
Đang điều tra tôi đấy à?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tôi nói rồi. Đây là quan tâm. Tôi muốn biết nhiều về em.
Ami xì một tiếng, ánh mắt buồn chán nhìn vào tay mình.
Kim Ami
Kim Ami
Tôi mới bị đuổi việc hôm qua.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Công ty nào?
Kim Ami
Kim Ami
Công ty A.
Kim Ami
Kim Ami
Và anh chưa biết, lý do tôi bị đuổi đó chính là đứng lên phản đối việc triển khai dự án Moon Tower.
Kim Ami
Kim Ami
Chắc anh cũng biết lý do mà nhỉ?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
...
Seokjin rơi vào trạng thái trầm ngâm mà gật đầu một cái.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tôi đoán, có phải cả gia đình em đều là nạn nhân của vụ trung tâm thương mại S bị đổ sập của 7 năm trước?
Kim Ami
Kim Ami
Sao anh...lại biết?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Trực giác chăng?
Seokjin nhún vai sau đó cười cười.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Về chỗ tôi làm việc đi. Với vị trí trợ lý. Em thấy sao?
Kim Ami
Kim Ami
Anh chắc chứ?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Ừm. Tiện mà nhỉ?
Kim Seokjin quay sang nhìn người bên cạnh mà mỉm cười. Nếu có Ami bên cạnh thì những buổi ăn trưa của anh sẽ chẳng còn nhạt nhẽo vô vị nữa.
Kim Ami
Kim Ami
Tiện?
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Phải.
Chỉ tay lên đôi môi của chính mình, vị phó chủ tịch lại híp mắt.
Kim Seokjin
Kim Seokjin
Tiện cho việc này.
Kim Ami
Kim Ami
...
_
Tác giả
Tác giả
Giờ mới thể ý, lời thoại của Jin cũng thật là tình quá tình =))

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play