“Thời gian là thứ ăn mòn tất cả chúng ta, và mỗi chúng ta đều có rất nhiều bí mật theo những độ tuổi khác nhau. Vậy bí mật mà bạn không thể nói cho người khác nghe là gì?”
…
Tuyết đầu mùa lại rơi, hôm nay có lẽ là đợt tuyết đầu mùa lạnh nhất ở Nhạc Thành. Có người nói nếu vào mùa tuyết rơi bạn bước đi trên đường, nắm tay người mình yêu là cảm giác tuyệt vời nhất, khi đó trái tim sẽ được sưởi ấm. Nhưng nếu người không có ai yêu sẽ ngược lại, bạn sẽ thấy trái tim lạnh giá, lạnh giá đến mức ngạt thở.
Trong một chiếc xe bảy chỗ sang trọng, một người đàn ông lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Hắn không thích mùa đông, bởi vì khi mùa đông đến ký ức đau thương lại ùa về, ký ức hắn muốn quên đi. Mười năm trước, hắn mất ba mẹ trong một vụ tai nạn, từ một đại thiếu gia được người người quan tâm bỗng trở thành một đứa trẻ không ba không mẹ.
“Tam Gia.” Giọng nói của một người bên cạnh hắn vang lên.
Người đàn ông quay qua nhìn, đôi mắt phượng hẹp khép lại sau đó mở ra, đôi môi mỏng mấp máy nói: “Cẩn thận, nhớ trở về bình an, tôi chờ cậu về ăn cơm.”
“Vâng, em sẽ trở về.” Nói xong người đàn ông kia mở cửa và rời đi.
Người đàn ông trong xe nhìn theo bóng lưng của cậu thanh niên đang bước đi như muốn in thật rõ trong trí nhớ của mình.
Cùng lúc này ở một nơi khác, tuyết vẫn rơi. Trong một chiếc xe bốn chỗ sang trọng, một người đàn ông ghế trên nói: “Tối nay nhất định phải thành công, nếu không thể thành công chúng ta cứ chết người. Cấp trên nói nhất định phải cướp món đồ đó về, nếu không cướp được chúng ta là người phải chết.”
“Chúng tôi biết rồi, anh yên tâm.” Người phía sau nói.
Người đàn ông lái xe gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước để chuẩn bị cho trận chiến. Bên trong xe không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn tình hình bên ngoài không rời, không ai dám lơ là cảnh giác.
Cũng vào đêm tuyết ấy, một cô gái tầm mười tám tuổi đang bước trên con đường tuyết, hôm nay cô tăng ca nên đi về muộn hơn thường ngày. Đôi mắt to tròn nhìn về màn đêm tối phía trước không rời, trời sinh cô không sợ tối, không sợ bất cứ tiếng cười nói chuyện giữa đêm, càng không sợ người đi theo mình trong đêm tối. Bước những bước chân về trước, ánh mắt nhìn lên bầu trời tuyết, tuần sau là ngày giỗ của mẹ, có lẽ cô nên về nhà một chuyến, đã lâu lắm rồi không về liệu họ có nhớ tới cô không?
Nở một nụ cười thật đẹp sau đó bước thẳng về trước, dù cuộc đời có ra sao cô vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục cố gắng. Dù có nói, có kể nể cũng không ai giúp được, bởi vì cuộc đời này ai cũng bận, không ai rảnh để ý tới một đứa như cô.
Phía trước bỗng nhiên có tiếng bước chân vội vàng, âm thanh của những cú đấm và đá “rầm, bụp”, tiếng hơi thở nặng nề và tiếng hét “đứng lại” của rất nhiều người.
Con đường tối này luôn như vậy, mỗi ngày tan làm về cô đều sẽ nghe thấy những tiếng cãi nhau của cặp vợ chồng, tiếng những thanh niên đùa nghịch và hút thuốc, đôi khi còn là tiếng đánh nhau của những thanh niên mới lớn. Nhưng hôm nay lại khác, tiếng động đó giống như một người bị ai đó đánh rất nhiều lần, cô nghe cả tiếng súng nổ lên.
Hai chân dừng lại, trước giờ cô không sợ những tiếng động đó, cô chỉ tò mò bước vào con ngõ nơi phát ra tiếng động. Nhưng cô lại không biết chính sự tò mò đó mà cuộc đời của cô bước sang một trang mới, khiến cô có muốn lùi lại cũng không được.
Tiếng đánh nhau mỗi lúc một lớn hơn, cô thấy năm sáu người đàn ông đang đánh nhau với hai người. Hai người đánh sáu người sao mà lại được, nếu ở nơi cô học võ chắc chắn sẽ bị các học viên khác đánh cho một trận vì ăn gian. Đứng trong bóng tối nhìn những người đàn ông to lớn kia, trước giờ cô chỉ nhìn thấy họ trên tivi thì phải, bạn học của cô cũng không to lớn đến vậy.
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối, Mạc Phi Phi lùi lại sao để người nói không nhìn thấy mình: “A Trương, mày theo nó từ khi còn nhỏ nhỉ? Tại sao nó lại sai mày đi làm việc này? Nó không sợ mất mày sao?”
Người tên A Trương nhổ nước bọt xuống đất nói: “Dù có chết tao cũng chết trong vinh quang, chắc chắn tốt hơn những loại như mày.”
Người đàn ông bật cười thành tiếng, anh ta cúi người nhìn nước bọt dính trên chân, sau đó nói: “Có vẻ mày không sợ chết nhỉ? Vậy tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác chết không được mà sống cũng không xong là như thế nào.”
Người đàn ông tên A Trương không có phản ứng, cũng biểu hiện gì. Người đàn ông bên cạnh anh ta bị một phát súng giữa trán và chết ngay tại chỗ. Người đàn ông tên A Trương bị đàn em của người đàn ông kia đánh liên tiếp lên người.
Hai chân của Mạc Phi Phi không khỏi run lên vì sợ, tại sao giữa thanh thiên bạch nhật mà họ dám giết người? Người đàn ông kia quá độc ác, không được cô phải báo cảnh sát. Cô phải gọi cho anh Hiểu Lam.
Vì hoảng sợ nên cô vô tình giẫm phải thứ gì đó đang ở dưới đất và tạo ra tiếng động khiến những người kia dừng tay lại. Họ nhìn nhau, đưa ánh mắt ám chỉ. Mạc Phi Phi nghe thấy những bước chân đang lại gần lòng không khỏi lo sợ, nếu họ nhầm cô và người đàn ông kia là đồng bọn thì sao đây?
A Trương nhân cơ hội không ai để ý liền chạy nhanh về phía cô, gương mặt anh ta lộ ra ngoài ánh sáng, một gương mặt điển trai, mặc dù anh có làn da ngâm ngâm đen, nhưng ngũ quan này chắc chắn hơn hẳn những người bạn học lớp cô.
Nhưng một giây sau gương mặt anh ta nheo lại, máu trên đầu anh ta bắn vào mặt cô. Rõ ràng vừa rồi anh ta mạnh mẽ đánh nhau và chống trả với những người kia là thế, nhưng chỉ một giây sau đã nằm dưới đất không biết gì. Hai chân cô không khỏi run lên vì sợ, trước giờ cô không sợ bất cứ thứ gì, nhưng máu, máu là thứ khiến sự mạnh mẽ và quyết tâm trong cô đều tan biến.
Cô ngồi bệt xuống đất, gương mặt trắng bệch vì sợ. Nhìn gương mặt của người đàn ông đang nằm kia, máu từ đầu anh ta chảy về phía cô. Cái chết của mẹ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, hình ảnh chồng chéo lên nhau. Gương mặt đẫm máu của mẹ, nụ cười của bà khi nhìn cô. Hơi thở bắt đầu khó khăn, cô đưa tay lên ngực ép mình phải thở, nhưng dù có làm thế nào cũng không được, mồ hôi trên trán chảy xuống không ngừng.
Tiếng bước chân của những người kia đến mỗi lúc một gần hơi, đôi giày da sang trọng hiện ra trước mặt cô, gương mặt dần dần lộ diện. Sau đó cô không nhớ gì nữa và ngất đi, cô chỉ nghe thấy họ nói nên xử lý cô như thế nào, có giết chết sau vứt xác ra sông không? Hay là mang cô tới động mại dâm để họ xử cô, không thấy người đàn ông đi giày da nói gì, chỉ cảm thấy ai đó chạm vào tay cô.
Mạc Phi Phi được đưa đến bệnh viện lớn Thanh Thành, cô tỉnh dậy là buổi sáng ngày hôm sau. Ánh mắt mơ màng nhìn phía trước, đây có thể nói là một phòng bệnh sang trọng, cô ghét mùi của bệnh viện, không thích nằm ở đây. Cô kéo tay ngỡ chiếc kim đang đâm vào tay mình ra và trèo xuống giường, nhưng còn chưa đi được mấy bước cánh cửa đã có người từ bên ngoài mở ra. Là một vị bác sĩ nam, anh ta nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng khiến cô có chút sợ lùi bước về sau.
Bác sĩ trên mặt đeo khẩu trang nên cô không nhìn rõ, chắc chắn anh ta là một người có cơ bắp săn chắc, mà những người như vậy không thể nào là bác sĩ. Cô đang suy nghĩ thì giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên vang lên, đánh tan đi những suy nghĩ trong đầu cô.
“Thấy trong người thế nào rồi?”
“Tôi không sao rồi, tôi có thể xuất viện không?”
Người đàn ông dừng động tác tay mình ngước lên nhìn cô. Mạc Phi Phi thấy được sự khác thường trong mắt anh ta, trước giờ cô rất giỏi nhìn ánh mắt và gương mặt để đoán tâm trạng, lúc này anh ta đang tức giận, nhưng tại sao lại tức giận? Còn chưa kịp lý giải những suy nghĩ trong đầu thì giọng nói của người kia vang lên:
“Cô chưa thể xuất viện. Chuyện hôm qua nhớ ra cái gì không?”
“Chuyện hôm qua?” Mạc Phi Phi hỏi lại.
“Ai đó đã từng nói thứ khiến chúng ta sợ nhất không phải lời nói hay hành động, mà thứ khiến ta sợ nhất là ký ức đau thương. Ký ức vui vẻ có thể quên, nhưng đã là ký ức đau thương thì không thể, nó sẽ đeo bám ta đến suốt cuộc đời, khiến ta khổ sở vì nó.”
…
“Tại sao cô được đưa vào bệnh viện, cô không nhớ?” Người bác sĩ hỏi.
Mạc Phi Phi nhíu mày khó hiểu, đúng vậy, tại sao cô lại nằm viện, rõ ràng tối qua đi làm thêm về, sau đó chuyện gì đã xảy ra? Sao cô lại không nhớ được gì chứ?
“Cô không nhớ?” Bác sĩ hỏi tiếp.
Cô ngước mắt lên nhìn, lúc này anh ta cũng đang nhìn cô không rời. Cô thấy được hắn đang không vui, nhưng cô làm gì sai mà không vui chứ?
“Đúng vậy, tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Và tôi cũng không sao nên có thể xuất viện đúng không?” Mạc Phi Phi hỏi.
Bác sĩ nhìn cô nhíu mày tiến lên một bước, người đó đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt hận như không thể bóp chết cô. Mạc Phi Phi một lần nữa nheo mắt, sao cô lại thấy được hắn nhíu mày chứ? Cô và hắn không quen nhau mà, chẳng lẽ cô bị ảo giác?
Người đàn ông tiến một bước, cô lại lùi một bước về sau, ánh mắt cả hai vẫn nhìn nhau không rời. Mùi hương trên người của hắn rất khác với những mùi hương cô từng ngửi thấy, đây là mùi hương đặc trưng của cơ thể hắn. Đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau người đàn ông mới dừng lại nói: “Một câu không nhớ liền phủi sạch liên quan?”
Mạc Phi Phi cau mày nhìn người đó, rốt cuộc hắn muốn nhắc tới cái gì? Không đầu không đôi thì làm sao cô hiểu được. “Có thể nói rõ cho tôi được không? Tôi không hiểu chú nói gì.”
“Không hiểu hay cố tình không hiểu?” Người đàn ông hỏi xong định lấy chiếc cốc phía sau lưng cô nhưng cánh cửa phòng có người mở ra, sau đó một bác sĩ và hai y tá bước vào, phía sau còn có hai người mặc đồng phục cảnh sát. Nhìn thấy cảnh sát sự lo lắng trong lòng không còn nữa, vừa rồi cô rất sợ, tim đập rất nhanh nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì.
Bác sĩ nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh cô hỏi: “Cậu là ai vậy? Người mới sao? Sao tôi không nhìn thấy cậu bao giờ?”
Người đàn ông đứng bên cạnh cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô. Hắn nhếch môi cười, cô có thể thấy được một bên mắt anh ta híp lại sau đó quay người về phía sau nói: “Tôi là người mới nên các người không biết là đúng, tôi đi nhầm phòng, xin lỗi nhé!”
Nói xong anh ta quay người rời đi. Nhưng vừa đi qua chỗ cảnh sát họ liền kéo lại. “Đứng lại, cậu là ai? Tại sao lại vào phòng bệnh của nghi can giết người? Hai người có quen nhau? Hai người có liên quan tới chuyện này?”
Người đàn ông mặc áo bác sĩ đẩy hai người cảnh sát sau đó chạy nhanh về trước. Cảnh sát vội đuổi theo, bác sĩ và y tá cũng chạy theo sau. Trong phòng chỉ còn lại Mạc Phi Phi đứng đó không hiểu gì. Vừa rồi cảnh sát nói cô là nghi can liên quan tới vụ án giết người là sao chứ? Chẳng lẽ cô giết người trong cơn mơ? Tối qua có chuyện gì vậy? Tại sao cô không nhớ được cái gì?
Mạc Phi Phi nhìn phía trước không rời, chuyện gì đã xảy ra chứ? Sao cô lại liên quan tới cái vụ án giết người, có phải cảnh sát nhầm người? Gương mặt của cô không phổ biến cho lắm, làm sao có thể nhầm?
Lúc này có người đẩy cửa phòng bước vào, trên người mặc đồng phục bác sĩ, gương mặt khác với hai người vừa bước vào phòng cô, anh ta nhìn cô hỏi: “Cô thấy trong người thế nào rồi? Có thấy khó chịu, chuyện hôm qua cô nhớ gì không?”
“Tôi bình thường, nhưng tối qua có chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở trong bệnh viện? Còn người đàn ông vừa rồi là ai?” Mạc Phi Phi nhìn bác sĩ hỏi.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Cô được đưa vào bệnh viện tối qua, ai đưa và thì tôi không biết.”
Mạc Phi Phi nhíu mày nhìn dưới chân bác sĩ, nói vậy tối qua sau khi cô ngất đã đưa cô vào bệnh viện, sau đó để cô ở lại và rời đi. Nhưng người đó là ai, tại sao cô lại là nghi can liên quan tới vụ giết người?
Đang suy nghĩ thì bên ngoài có người đẩy cửa bước vào là hai đồng chí cảnh sát vừa rồi. Trên gương mặt đầy những giọt mồ hôi có lẽ họ vừa chạy một quãng đường rất dài để đuổi theo tên kia. Cô nhìn họ, họ cũng nhìn lại cô. Một người bước lên nói:
“Cô là Mạc Phi Phi phải không? Chúng tôi đến từ Cục Cảnh Sát thành phố Nhạc Thành. Tôi tên Diệp Phong, tối qua cô ngất trên đường và được đưa vào bệnh viện, chuyện hôm qua cô có nhớ gì không?”
Mạc Phi Phi nhìn người đó, anh ta chắc tầm hai mươi lăm tuổi, gương mặt ưa nhìn nhưng có chút nghiêm khắc. Anh ta khó tính hơn Từ Hiểu Lam rất nhiều, cô nói: “Không biết, tôi cũng không biết tại sao mình lại vào bệnh viện.”
Diệp Phong nhìn cô sau đó nhìn bác sĩ nói: “Cô ấy không có chuyện gì đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ vì sợ nên ngất đi thôi.”
“Vậy cô ấy có thể ra viện đúng không?” Diệp Phong hỏi.
“Hiện tại thì chưa được, chúng tôi còn chưa kiểm tra kỹ hơn.”
“Còn chưa kiểm tra kỹ hơn? Cả một đêm qua và sáng nay các người đã làm gì?” Diệp Phong hỏi.
“Chúng tôi có rất nhiều việc và bệnh nhân cần khám bệnh chứ không phải một mình cô ấy. Nếu có thể anh phải chờ một giờ nữa.” Bác sĩ nói.
Diệp Phong nhíu mày không vui, anh ta quay qua nói gì đó với đồng nghiệp của mình sau đó nhìn Mạc Phi Phi nói: “Cô nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng tôi sẽ quay lại.”
Mạc Phi Phi gật đầu, cô quay lại giường và ngồi. Hai cảnh sát vừa đi, bác sĩ liền đi tới hỏi cô: “Chuyện hôm qua cô không nhớ gì sao? Sao cô lại ngất? Ai đã làm cô gì? Họ đánh sau lưng hay cô có nghe thấy gì không?”
Mạc Phi Phi ngước mắt lên nhìn người đàn ông, cô hỏi: “Chú không phải bác sĩ?”
Người bác sĩ nhìn cô cười nói: “Tôi là bác sĩ, còn là bác sĩ giỏi nhất ở đây.”
“Vậy tại sao chú lại nói dối cảnh sát rằng tôi chưa kiểm tra xong trong khi tôi kiểm tra rồi? Còn nữa, chú đã che giấu cho người bác sĩ giả vừa rồi, hai người cùng một bọn?” Mạc Phi Phi không sợ nói.
Người bác sĩ bật cười thành tiếng nói: “Cô đang tỏ ra bản thân biết tất cả, nhưng thật ra cô không biết gì hết. Còn nữa, nếu đã không biết tốt nhất đừng nói, sẽ hại thân đấy.”
Mạc Phi Phi trừng mắt với anh ta, sau đó nói: “Vậy thì tôi nói đúng rồi, vì đúng nên chú mới bày ra gương mặt này.”
Bác sĩ vô tay đôm đốp khen cô nói: “Đúng là một cô gái thông minh, nhưng đừng bao giờ nhìn người ta bằng ánh mắt chắc chắn mình đúng như vậy, bản thân sẽ thiệt thòi đấy.”
Mạc Phi Phi cười không quan tâm tới anh ta nữa, một tên bác sĩ không khác gì người bệnh tâm thần. Người bác sĩ nhìn cô, anh biết mình không thể moi từ miệng cô chút tin tức gì, nếu không moi được anh ta cũng không cần phí công đứng đây. Anh ta nói: “Dù sao thì cũng chúc cô may mắn, mong rằng buổi tối nay cô sẽ về nhà an toàn.”
Anh ta vừa đi khỏi Diệp Phong và đồng nghiệp của mình bước vào, họ nói cô có liên quan tới một vụ giết người và cần cô tới cục cảnh sát thành phố để hỏi rõ. Ban đầu Mạc Phi Phi không đồng ý bởi vì cô vốn không liên quan tới chuyện này, họ hỏi cô cũng không trả lời được gì. Nhưng đến đó rồi cô mới biết thật ra không đúng như cô nghĩ, họ ép cô phải nói ra tất cả những gì mình biết, hỏi cô có phải là đồng bọn với những người kia.
Mạc Phi Phi trước sau chỉ nói mình không liên quan tới họ, còn nói không biết tại vì sao mình ngất, càng không biết đã có chuyện gì xảy trước khi ngất. Ban đầu cảnh sát nhất quyết muốn cô nói, nhưng sau đó họ bỗng nhiên thả cô về.
Cô có hỏi lý do nhưng họ nói không biết, chỉ nói người chết là hai người đàn ông trong một băng nhóm mafia khét tiếng. Giờ người đó chết dưới đuôi mắt của cảnh sát nên họ nhất định phải tìm ra hung thủ. Họ còn nói cô mắc bệnh nên không muốn ép buộc cô, chuyện tối đó cô không liên quan.
Mạc Phi Phi không nói gì chỉ gật đầu, cô bước những bước chân mệt mỏi về trước. Cô thật không nghĩ mới có hai ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tối hôm qua rốt cuộc cô đã nhìn thấy gì, tại sao cô lại không nhớ chứ? Tại sao lại không nhớ? Mạc Phi Phi đập đầu mình không ngừng, muốn nhớ lại đã xảy ra chuyện gì nhưng không thể nào nhớ được.
Tắm xong sau đó trèo lên giường nhưng không tài nào ngủ được vì những chuyện hôm nay đã xảy ra. Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, nhìn thấy nó sự lo lắng và những suy nghĩ trong lòng bỗng tan biến. Nhưng nếu anh biết cô đi làm thêm chắc chắn anh sẽ mắng cô một trận, cô có nên nghe không? Điện thoại vừa tắt, sau đó chuông lại vang lên, Mạc Phi Phi bấm bụng cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Alo ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Phi Phi, em về nhà rồi chứ?” Người bên kia điện thoại hỏi.
“Vâng, em về rồi. Vừa tắm chuẩn bị đi ngủ.”
“Em không có gì để nói với anh?” Người bên kia rõ ràng biết nhưng vẫn hỏi.
Mạc Phi Phi biết không chuyện gì có thể dấu được anh, hôm nay nếu không có anh chắc cô sẽ không về nhà được. Cô nói: “Em có liên quan tới một vụ giết người, nhưng em không tại sao, em cũng không nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì.”
Bên kia trầm tư một lúc sau đó nói: “Em đi đâu vào buổi tối để gặp chuyện đó?”
“Em, em…” cô ấp úng mãi không thể nói được.
“Em giấu anh đi làm thêm ở ngoài?” Cuối cùng anh cũng hỏi thẳng.
“Vâng, em đã đi làm thêm, em không cố giấu anh đâu.” Mạc Phi Phi nói.
“Không phải anh đã nói em không cần phải làm gì sao? Sau này anh sẽ bảo vệ và lo lắng cho em. Em chỉ là một cô bé mới lớn.”
“Anh Hiểu Lam, em đã mười tám tuổi rồi, em đã lớn, em muốn bay nhảy, muốn làm những điều mình muốn. Em không muốn anh phải vất vả vì em nữa.” Mạc Phi Phi đẩy đẩy chăn nói.
“Phi Phi, anh không mệt, anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em cả đời. Chúng ta mới qua một phần ba đời người thôi, sao anh có thể mệt được.”
“Em biết anh đã hứa gì nhất định sẽ làm, nhưng anh Hiểu Lam à, em không còn là cô bé tám tuổi năm đó. Em đã lớn, chính anh đã dạy em sau này lớn phải là một người có ích, phải giúp đỡ người khác và tự lập. Em đã mười tám tuổi, em có thể làm tất cả.” Mạc Phi Phi nói.
Bên kia có tiếng nói xa xa vọng lại, sau đó là tiếng xe cảnh sát. Giọng nói của Từ Hiểu Lam vội vàng: “Phi Phi, anh lại có nhiệm vụ rồi. Anh làm rồi sẽ gọi lại cho em, về nhà anh sẽ không để cho em yên.” Nói xong anh liền tắt điện thoại.
Mạc Phi Phi nhìn điện thoại trong tay, cũng may anh có việc phải làm nếu không anh sẽ còn nói nhiều. Cô nằm ngửa trên giường nhớ tới giọng nói nhẹ nhàng của anh, anh giống như một người anh trai vậy, mười năm qua là anh ở bên chăm sóc và quan tâm cô, giờ cô lớn rồi và không muốn anh phải vất vả.
Nằm mãi mới ngủ được nhưng cô lại mơ thấy ai đó nhảy từ cửa sổ bước vào phòng cô. Người đó nhẹ nhàng đi về phía giường nhìn khuôn mặt cô như đánh giá, cô có thể thấy ánh mắt đó chỉ có sự kinh thường. Môi hắn nhếch lên, đôi mắt phượng hẹp hít lại, người này rất giống với người đóng giả làm bác sĩ sáng nay. Có phải cô điên rồi không? Sao khi ngủ mà cũng nhớ tới người đó?
Mạc Phi Phi quay người muốn ôm chăn nhưng lại phát hiện không thấy chăn đâu, sau đó trong bóng tối phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Liên quan tới một vụ giết người mà cô có thể ngủ ngon lành như vậy đúng là hiếm thấy.”
Mạc Phi Phi nhíu mày, rõ ràng cô đang mơ ngủ tại sao lại chân thật như vậy? Người kia sao lại nói chuyện được?
Cô mơ màng mở mắt ra để xem bản thân có phải đang mơ hay thật, bật đèn ngủ sao đó nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, đang định tắt điện ngủ tiếp thì giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên: “Vẫn có thể ngủ tiếp? Rốt cuộc cô là loại người gì vậy?”
Mạc Phi Phi kéo cao chăn trên người mình lên, cô nhìn về phía gương mặt của người đang nói nhìn không rời mắt. Đôi mắt đó rất quen, giọng nói cũng rất quen, hắn chính là người đóng giả bác sĩ sáng nay, hắn đến nhà cô làm gì? Chẳng lẽ hắn chính là hung thủ giết hai người đàn ông kia? Nhưng hắn đến đây làm gì? Chẳng lẽ tới giết cô? Không biết tại sao cô lại liên tưởng đến rất nhiều chuyện, có phải cô điên rồi không?
“Tôi không hiểu ý của chú, chú đang nói gì?”
“Không hiểu? Rốt cuộc ai đã sai cô giết người đàn ông đó? Người sai cô là nam hay nữ?” Người đàn ông tiến tới kéo chăn cô ra hỏi.
Mạc Phi Phi sợ, nhưng cô bày ra gương mặt không sợ hãi nói: “Thứ nhất, chú đang xâm nhập nhà dân bất hợp pháp tôi có thể kiện chú. Thứ hai, tôi là con gái chú là con trai sao chú có thể kéo chăn của tôi? Thứ ba, hôm nay có rất nhiều người hỏi tôi câu này, và tôi cũng nói thêm một lần nữa rằng tôi không biết, tôi cũng rất muốn biết tại sao tôi ngất đi, trước khi ngất tôi đã nhìn thấy gì, nhưng tôi thật sự không biết. Nếu không tin chú có thể tới tìm cảnh sát, họ hỏi tôi cả buổi nhưng vẫn cho tôi về vì tôi không liên quan tới chuyện này.”
Người đàn ông nhìn cô như muốn đánh giá thật kỹ, hắn nhếch môi mỏng nói: “Cô là bà con gần của cảnh sát, họ không để cô về thì để ai về?”
“Chú có ý gì?” Mạc Phi Phi hỏi.
“Tôi nói còn chưa rõ sao? Cô…” Người đó dừng lại sau đó chỉ vào trước ngực cô nói tiếp: “Cô là hung thủ giết người, cũng có thể liên quan tới vụ giết người đó, nhưng vì là người quen của cảnh sát nên họ đã để cô về.”
“Chú đừng nói bậy, cảnh sát trước giờ làm việc luôn công tư phân minh, nếu tôi có tội họ sẽ không để tôi về.”
“Người phạm tội không bao giờ nói mình có tội, cô biết vì sao không?”
“Hỏi thừa, vì không muốn đi tù.” Cô muốn nói như vậy nhưng không nói ra chỉ chờ câu trả lời của hắn. Không thấy cô trả lời hắn nói: “Bởi vì họ không dám đối diện với sự thật, họ không nghĩ mình sẽ giết người. Sợ đi tù chỉ là cái cớ mà thôi, và cô cũng vậy.”
Mạc Phi Phi bật cười thành tiếng, cô làm theo những gì người đàn ông kia làm, sau đó nói: “Chú nhầm rồi, những người phạm tội không phải sợ đối diện với sự thật, thứ họ sợ chính là đi tù, họ sợ để lại vợ con, ba mẹ lớn tuổi, sợ họ sẽ khổ sở vì mình. Bởi vì khi họ xác định làm rồi sẽ không hối hận, giết người, cướp của hay làm cái gì đó cũng đều có lý do hết, đã làm rồi thì còn sợ đối diện với sự thật gì nữa.”
Người đàn ông nhìn cô như đánh giá, hắn ngồi xuống cạnh cô, bàn tay đưa đến nắm chặt cằm cô kéo cô về chỗ hắn, ánh mắt nhìn gương mặt cô hỏi: “Miệng lưỡi cũng tốt đấy, lần đầu tiên tôi gặp một người như cô. Bé con, đừng cố cứng miệng khi lòng đang sợ hãi.”
Mạc Phi Phi không sợ hãi nhìn trả lại ánh mắt đó, cô nói: “Tôi cũng là lần đầu gặp một kẻ như chú, vào nhà người ta không nói đạo lý đã gây chuyện không đâu. Cẩn thận chết không có chỗ chôn đấy.”
“Được, tôi sẽ nhớ rõ những lời cô nói. Buồn ngủ rồi đúng không? Tôi giúp cô ngủ.” Nói xong hắn lấy tay đập thật mạnh vào gáy cô, sau đó cô ngất đi và không biết gì. Người đàn ông nhìn gương mặt cô không rời, một cô gái nữ kiên cường như vậy thứ gì mới khiến cô sợ nhất đây? Hắn thật sự rất muốn biết.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play