Trong bệnh viện, một người phụ nữ trung niên đang thoi thóp, hơi thở khó khăn trên giường bệnh. Đôi mắt hốc hác, sâu hoắm, môi khô nứt nẻ, con gái bà ấy khóc nức nở, tiếng khóc làm người ta cảm thấy nhói lòng.
- Hu hu hu…
Lát con gái bà ấy lại nấc cụt, có lúc khóc còn không ra hơi, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Người mẹ nâng tay lên khó khăn xoa đầu cô ấy, môi mấp máy khó khăn nói.
- Đường Hy ngoan, đừng khóc mẹ nghĩ… mẹ sắp không xong rồi.
Đường Hy lấy tay áo quệt nước mắt đi, lắc đầu liên tục, cô đã cố không khóc nhưng miệng cứ mếu máo.
- Mẹ đừng nói nữa, mẹ nhất định sẽ qua khỏi.
Mẹ cô lắc đầu, cười khổ, dường như đã chấp nhận số phận.
- Trước khi mất, mẹ muốn nói cho con một chuyện, thật ra con là con gái của Đường Minh. Chủ tịch tập đoàn Đường Thị.
- Không con không cần ông ta, ông ta đã bỏ rơi mẹ con mình.
Đường Hy nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gò, chỉ toàn là da bọc xương, những gân to xanh nổi lên. Nhìn người mẹ cô chỉ còn là da bọc xương, nhăn nheo, đầu thì trọc bởi bị ung thư nên tóc rụng hết.
- Đừng nói vậy, là mẹ có lỗi với bố con, mẹ không muốn con phải chịu khổ, hãy về với bố con đi.
Đường Hy khăn khăng không chịu, nhưng mẹ cô liên tục ho, cô đau lòng đành nuốt nước mắt đồng ý. Đôi mắt Đường Hy đỏ hoe, thân thể gầy đi không ít, quầng thâm mắt hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ.
- Con chỉ cần cầm dây chuyền mẹ đưa cho con đến đó, như vậy ông ấy sẽ biết.
Ánh mắt mẹ cô nhìn cô, bà ấy muốn cô chính miệng xác nhận, ở với bà ấy cô đã quá khổ. Khi bà ấy chết đi, bà sợ cô không còn ai bên cạnh, không người thân, sống cuộc sống cơ cực, vất vả.
Tay Đường Hy nắm chặt lấy thành giường bệnh.
- Vâng, con nhất định sẽ đi tìm bố.
Bà ấy nghe vậy, miệng khẽ cười, đôi mắt dần dần nhắm. Đường Hy lay lay người mẹ mình, cô không thấy mẹ phản ứng, cô chết lặng đi không tin vào mắt mình.
- Mẹ ơi, mẹ đừng doạ con mà.
Đường Hy oà khóc nức nở, lòng cô đau như cắt, người mẹ dịu hiền của cô đã không còn nữa.
Cô cứ phục giường mà khóc, bác sĩ hết lòng an ủi cô.
- Người chết không thể sống lại, mẹ cô ở trên trời không muốn cô như thế này đâu, bà ấy nhất định sẽ rất đau lòng.
Ánh mắt cô như nguoi mất hồn, vài ngày sau hậu sự của mẹ cô đã xong, tro cốt để trong nhà tro cốt. Cô không có ý định đi tìm bố của mình, cô muốn dựa vào sức mình để sống. Tuy có lỗi với những lời trăn trối cuối cùng của mẹ cô, nhưng cô sẽ không trở về chỗ ông ta.
Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ông ta, nhưng càng nghĩ thì càng đau đầu. Cơ thể của Đường Hy tiều tụy, da thô dáp. Mẹ cô bị ung thư dạ dày, lúc phát hiện ra đã là giai đoạn cuối, chỉ sống được vài tháng. Mẹ cô uống thuốc chịu những cơn đau bụng để đi làm.
Đường Hy 23 tuổi vừa tốt nghiệp đại học, cô cũng không có ý định đi học nhưng mẹ không muốn cô chịu khổ, muốn cô có cuộc sống ổn định hơn. Nghề gì cô cũng làm, vừa học vừa làm để đóng học phí, tiết kiệm từng chút từng chút một gửi về cho mẹ. Từ nhỏ cô đã phải làm việc để kiếm sống, cứ cả ngày đi học tối đến đi nhặt ve chai, bán bánh ngoài chợ.
***
Muột tuần sau, Đường Hy mới lấy lại tinh thần bắt đầu đi tìm công việc, tuy cô gầy, da thô hơi ngăm ngăm. Nhưng ngũ quan cân đối, đôi mắt long lanh với hàng mi dài, cô thừa hưởng nhan sắc của mẹ cô. Mẹ cô cũng là một đại mỹ nhân, với số đo ba vòng là niềm mơ ước của các chị em phụ nữ. Chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ to thì to chứ không to quá.
Đường Hy đứng trước một công ty, trên tay cầm hồ sơ xin việc, mặc trên mình bộ váy trắng hơi cũ, tóc cô xoã ra. Đường Hy hơi hồi hộp, đang đi cô bất chợt đâm phải một vị phu nhân với khí chất quý phái. Đường Hy liên tục cúi đầu xin lỗi, bà ta tính tình cáu gắt định chửi cô. Nhưng khi cô ngẩng mặt lên, bà ta sững người, cô có nét giống người mà bà ta từng quen.
Bà ta đưa mắt nhìn hồ sơ trên tay cô.
- Cô tên Đường Hy.
Đường Hy gật đầu.
- Vâng, tôi rất xin lỗi vì đẫ đâm phải phu nhân.
- Ừm không sao.
Đường Hy áy náy, nhìn theo bóng lưng mà bà ta rời đi, nhìn biểu cảm bà ấy như vậy Đường Hy lại thấy bất an, cô nhìn đồng hồ trên tay.
- Chết! Sắp trễ giờ rồi.
Đường Hy chạy một mạch vào bên trong, vị phu nhân đó gọi một cuộc điện thoại.
- Alo tra thông tin cô gái tên Đường Hy, xem cô ta có liên quan gì đến ả ta không?
- Vâng.
Đầu dây bên kia là người đàn ông với giọng lạnh lùng trả lời.
Vì Đường Hy tới muộn nên không được nhận, cô buồn rầu ra về, đang đi thì bị một tên áo đen bịt miệng đưa cô lên xe. Đường Hy không kịp phản ứng gì hết, lúc cô tỉnh dậy đã ở trong một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Rất nhiều người đang nhìn cô, Đường Hy run sợ đưa mắt nhìn, vị phu nhân đó cất lời giơ dây chuyền trên tay lên.
- Ngươi là con gái của ả ta.
Đường Hy định đứng dậy giật dây chuyền, nhưng vệ sĩ tiến lên một bước khiến cô lùi lại.
- Hoá ra đây là em gái sao?
Giọng chay chua, như châm biếm người khác, người con gái đó thoạt nhìn hơn Đường Hy vài tuổi. Trang điểm đậm, người toàn mùi nước hoa, người đàn ông đứng bên cạnh đi đến.
- Thật giống, từ giờ trở đi con sẽ là nhị tiểu thư của Đường Gia.
Ông ta đưa tay định xoa đầu Đường Hy nhưng cô né tránh, cô biết họ không có ý tốt.
- Tôi không cần làm tiểu thư gì hết, tôi muốn về nhà.
Đường Hy nhìn ra cửa, nhưng ở đó có rất nhiều vệ sĩ, chị gái cô Đường Nhược Vân hất hàm khinh bỉ cô.
- Chỉ là một đứa con riêng thấp hèn mà cũng có quyền lên tiếng ở đây sao?
Đường Hy lòng bất an, vị phu nhân đó bước lên phía trước.
- Được làm tiểu thư Đường Gia cô nên thấy vinh dự, chỉ là cái đứa con riêng thấp hèn, à mà ta cũng nói cho cô biết, cô sẽ thay con gái tôi gả vào Lâm Gia.
Vừa nghe hai chữ “Lâm Gia” gia tộc giàu bậc nhất thành phố M, có các chi nhánh trải rộng khắp cả nước, chỉ cần gả vào Lâm Gia là mơ mộng của rất nhiều thiếu nữ. Gia sản ăn mấy đời không hết, đứng đầu các gia tộc là Lâm Bình. Chuyện tốt như vậy sao họ có thể trao cơ hội đó cho một đứa con riêng như cô chứ.
- Tôi không gả.
Đường Hy hét lớn, cô muốn chạy nhưng bị vệ sĩ chạy tới bắt, bọn họ rất mạnh với sức lực nhỏ bé của cô không thể nào mà thoát ra được.
Đường Minh tức giận tát cho cô một cái rất đau khiến cô ngã ra đất, Đường Hy ngồi dưới đất ôm mặt. Rơm rớm nước mắt chuẩn bị khóc, năm đầu ngón tay in vào mặt cô. Đường Nhược Vân cười khinh bỉ, rồi chạy đến ôm tay Đường Minh.
- Bố à, bố đánh nó cho bẩn tay ra, nếu nó không đồng ý gả thay con thì đáp luôn hộp tro cốt của mẹ nó đi.
Đường Hy nghe xong sợ hãi, cô quỳ xuống cầu xin bọn họ, đầu cô dập xuống đất.
- Tôi cầu xin các người hãy để mẹ tôi được yên, tôi… tôi sẽ gả thay.
Đường Nhược Vân cười khuẩy, Đường Hy biết chỉ cần họ nói nhất định sẽ làm. Đối với bọn người giàu mà nói, những thứ người thấp kém như cô không là cái gì cả. Cô không muốn mẹ cô chết đi cũng không có chỗ mà dung thân.
- Được rồi, đứng lên đi.
Đường Minh lạnh nhạt cất lời, mẹ Đường Nhược Vân với nụ cười đắc ý, xoa đầu Nhược Vân.
- Không hổ danh là con gái của Hạ Tâm ta.
Đường Hy không biết có phải mẹ cô là người thứ ba trong gia đình họ hay không? Nhưng cô không trách mẹ cô, cô cũng không muốn có một người bố lạnh nhạt, giả tạo như vậy.
Đường Hy loạng choạng đứng dậy, Đường Minh ngồi xuống ghế, Hạ Tâm và Nhược Vân ngồi bên cạnh, Đường Hy chỉ có thể đứng đó cúi đầu.
- Nghe rõ đây, ba ngày sau là tổ chức hôn lễ, con sẽ lấy Lâm Phong nhị thiếu gia của Lâm Gia - tập đoàn Lâm Thị.
Đường Minh vừa nhâm nhi tách trà vừa nói. Đường Hy đứng không yên khi biết thời gian cưới nhanh vậy.
- Ông có thể đẩy lùi lại hôn lễ được không? Mẹ tôi mới mất tôi muốn chịu tang cho mẹ.
- Tốt nhất con nên biết thân phận của mình, con nên biết mẹ con đã dùng thủ đoạn nào để leo lên giường của ta. Ta đã gọi con là “con” thì con nên đổi cách xưng hô đi.
Đường Hy nắm chặt lấy vạt áo.
- Vâng, thưa bố.
Tiếng “bố” đã bao nhiêu năm cô chưa từng gọi một người đàn ông, giờ đây gọi nó cứ nghẹn ở cổ.
- Thật là ghê tởm.
Hạ Tâm vắt chân lên, khuôn mặt chán ghét không muốn nhìn Đường Hy.
Dù sao cũng là kết hôn, Đường Hy cũng nên biết tên của chồng mình. Đường Minh nhìn mặt cô rồi lắc đầu, Nhược Vân cười khinh lát lại lườm Đường Hy.
- Lâm Phong con trai duy nhất của Lâm Bình.
Một câu ngắn gọn dễ hiểu, Đường Hy ngơ ngác, theo như cô được biết con trai thứ hai của chủ tịch Lâm Thị - Lâm Bình có hai người con trai. Một người chết đuối lúc 9 tuổi, còn một người không bao giờ lộ mặt.
Đường Minh đứng dậy, nhìn về phía nhà bếp.
- Thím Trương.
Người phụ nữ tầm khoảng trên 60 từ trong đi ra.
- Dạ, ông chủ gọi tôi.
- Đưa nhị tiểu thư lên phòng.
Thím Trương đưa mắt nhìn Đường Hy, ánh mắt kinh ngạc, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Nhị tiểu thư mời theo tôi.
Đường Nhược Vân tựa vào ghế sô pha.
- Khoan đã, để cô ta ở hậu viện đi.
Hậu viện là sân sau của biệt thự, nó là nơi dành cho hầu và vệ sĩ.
- Vâng thưa tiểu thư.
- À mà khoan, Đường Hy phải không? Mau đi lấy nước rửa chân cho ta.
Đường Hy nhìn chằm chằm Đường Nhược Vân, tay cô nắm chặt.
- Sao nào không muốn?
Đường Hy cố cười, cô theo Thím Trương đi lấy nước rửa chân cho Đường Nhược Vân, Đường Hy cúi xuống cởi giày cao gót rồi tới tất. Đưa chân Đường Nhược Vân vào trong thau nước, Đường Nhược Vân nhìn cô, rồi đạp mạnh vào người cô, khiến cô rúc đầu xuống nước rửa chân.
Hai mẹ con ả nhìn thấy bộ dạng của Đường Hy thì cười vui vẻ, Đường Nhược Vân dùng chân nâng cằm Đường Hy lên.
- Ngươi nghĩ cơ hội tốt như vậy sẽ đến với ngươi sao, cái đồ con riêng. À mà chồng tương lai của ngươi nghe nói hắn có sở thích giết người thì phải, ngươi phải cẩn thận đó em gái của ta.
Đường Nhược Vân cười lớn rồi ả cùng mẹ ả lên tầng, Đường Hy thì được Thím Trương dẫn đến hậu viện. Mọi người cứ nhìn cô, người Đường Hy ướt lộ một chút phần ngực. Cô phải lấy tay xe đi, Đường Hy vừa thấy tủi nhục vừa thấy xấu hổ.
Giờ đây cô muốn khóc thật lớn, cần một cái ôm và vài lời an ủi ngọt ngào của mẹ, cứ nghĩ đến không hiểu sao nước mătz lại rơi.
Vừa đi cô vừa ngẩng mặt lên trời, bầu trời hôm nay rất sáng có những ngôi sao lấp lánh đang ở cùng một chỗ. Chỉ có một ngôi sao ở riêng lẻ, cô đơn một mình giữa bầu trời rộng lớn giống như cô vậy.
Cô được Thím Trương dẫn đến một căn phòng, Đường Hy mở cửa bước vào, căn phòng tối đen như mực. Thím Trương bật công tắc đèn lên, xuất hiện trước mắt là căn phòng cũ, bụi mù mịt, như đã lâu không dọn, bừa bộn không lấy một chỗ gọn gàng. Thím Trương thấy cô hiền lành ghé sát vào tai cô thì thầm nói.
- Người phải cẩn thận với người chồng sắp cưới của mình, nếu có thể chạy thì chạy.
Gương mặt của Thím Trương bỗng chốc quỷ dị, làm cho Đường Hy lạnh sống lưng, Thím Trương định quay lưng rời đi thì bị Đường Hy kéo tay lại.
- Thím có phải biết mẹ tôi không?
Thím Trương lắc đầu dường như che dấu thứ gì đó, Đường Hy cũng không làm khó thím ấy. Nhìn căn phòng mac cố bất lực thở dài bỗng chốc cô lại lấy lại tinh thần ngay.
- Đường Hy cố lên.
Sau một hồi cô dọn xong một góc, trải mấy tấm bìa xuống để nằm ngủ, Đường Hy rất mệt cuối cùng cô cũng có thể chợp mắt.
Vài ngày ở Đường Gia, chịu sự sỉ nhục của chị gái, sự khinh bỉ của Hạ Tâm người mà cô gọi một tiếng “mẹ” trước mặt người ngoài, sự lạnh nhạt của người bố mình. Hai ngày cô ở đó không khác gì người ở, cái danh “nhị tiểu thư Đường Gia” cũng chỉ là cái danh mà thôi.
Váy cưới mà may cho Đường Nhược Vân, Đường Hy mặc vừa như in. Dường như chiếc váy ấy là dành cho cô vậy. Đường Nhược Vân tức lắm, ả phải tập luyện ngày đêm để có vóc dáng đẹp mặc vừa chiếc váy. Ả trút hết giận lên người Đường Hy, nếu không phải Lâm Phong có sở thích giết người, là một người bình thường thì cuộc đời Đường Nhược Vân sẽ lên mây.
Đúng đến ngày thứ 3, Đường Hy khoác trên mình bộ váy cưới dày, hở cổ và vai. Trên cổ có đeo sợi dây chuyền kim cương xanh rất đẹp chắc cũng tầm vài tỷ.
Bên trên chiếc váy được đính rất nhiều kim cương lấp lánh cả to lẫn nhỏ. Lần đầu cô được mặc đồ có giá trị đến vậy, thợ trang điểm trang điểm cho cô giống như công chúa trong tranh bước ra.
- Đẹp thì làm được gì chứ, đằng nào chả chết, hứ.
Nhược Vân cười khinh, hất hàm đi vào trong. Đường Hy nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ “mẹ ơi mẹ ở trên trời có thấy không? Con gái của mẹ kết hôn rồi, có phải con mặc váy cưới rất đẹp không?”
Giọt nước mắt rơi xuống, Đường Hy lấy tay lau nhẹ đi, đằng xa có những hàng xe đen đang nối đuôi nhau đi. Đầu mỗi chiếc xe đều là hoa cưới, khung cảnh rất hoành tráng. Đường Hy lên xe đi tới lễ đường, Đường Minh, Nhược Vân, Hạ Tâm họ không tới. Bởi nhà trai không muốn người ngoài biết mặt con trai họ, một phần họ sợ bị phát hiện ra bí mật.
Ngồi trong xe, Đường Hy hồi hộp, căng thẳng, cô ngơ ngẩn mà nhìn ra cửa ôtô. Đến lễ đường, người bên ngoài mặc áo đen, mặt lạnh không cảm xúc mở cửa xe cho cô.
Cánh cửa mở ra, Đường Hy bước vào, lúc nhỏ cô đã từng mơ có một hôn lễ như thế này. Mà giờ đây có rồi lại không vui chút nào hết. Bên cạnh không có ai, Đường Hy cũng kinh ngạc khi trước mắt cô, cả một lễ đường rộng lớn mà chỉ có vài người. Có thể đếm trên đầu ngón tay, một thiếu gia chưa lộ mặt đương nhiên sẽ không để người ngoài biết được dung mạo.
Đường Hy tiến lên phía trước, mọi người bên dưới tươi cười vỗ tay. Người đàn ông mặc bộ đồ chú rể lịch lãm đang đứng đằng trước kia. Khi cô bước gần đến, người đàn ông bên dưới hàng ghế gọi nhỏ.
- Thiếu gia! Thiếu gia mau quay người lại.
Lâm Phong giật mình, quay người lại đưa tay về phía Đường Hy, Đường Hy nắm lấy đôi bàn tay ấy. Cô ngơ ngẩn mà nhìn chồng mình, người đàn ông với sống mũi cao, hàng mi dài, ngũ quan phải gọi là cực phẩm. Đường Hy bị say mê với nhan sắc ấy, cô cứ nghĩ chồng tương lai là một tên xấu xí, biến thái nên mới không muốn ra ngoài.
Nhưng chồng cô lát lại nhìn sang người đàn ông bên dưới, cha xứ cầm quyển sổ trên tay đọc.
- Đường Hy con có đồng ý lấy Lâm Phong làm chồng và hứa giữ lòng chung thủy. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng anh mỗi ngày đến suốt cuộc đời.
Đường Hy nhìn sang Lâm Phong, cô không biết là từ nãy đến giờ hắn cứ nhìn cô, khuôn mặt hắn hơi đỏ. Có lẽ nào là ngại chăng, rồi cô lại đưa mắt nhìn cha xứ, dứt khoát trả lời.
- Con có đồng ý.
Cha xứ đọc lời tương tự với Lâm Phong, hắn ta lại nhìn người đàn ông bên dưới rồi lại nhìn bố mẹ của hắn. Mẹ hắn gật đầu và cười, lúc này trong đầu Đường Hy có ngàn vạn câu hỏi vì sao.
Họ trao nhẫn cho nhau rồi trai cho nhau nụ hôn, hôn cũng chỉ là chạm môi thôi, cái hôn nhẹ nhàng. Mọi người bên dưới vỗ tay chúc mừng cho họ.
Đường Hy và Lâm Phong lên xe trở về biệt thự của hắn, trước khi đi cô có nói chuyện qua với bố mẹ hắn. Họ cũng không khó tính lắm, chỉ có mẹ Lâm Phong, Mộc Na tuy lạnh lùng không quan tâm đến cô. Nhưng cũng nói cô phải chăm sóc tốt cho con của họ, nếu mà dám trốn thì hậu quả tự biết.
Ngồi trong xe, Lâm Phong ngồi im như tượng, Đường Hy cũng đã mệt cô dựa vào ghế ngủ. Lát Lâm Phong lại liếc nhìn cô. Đến biệt thự, vì sợ cô tỉnh giấc hắn đã cho người đưa cô lên phòng.
Rồi vui vẻ chạy qua chỗ người mà lúc hắn nhìn trong hôn lễ ấy, hoá ra ông ta là Lưu quản gia, là quản gia của căn biệt thự này.
- Có phải Tiểu Bạch làm rất tốt không?
Không cồn khí chất lịch lãm, điềm tĩnh nữa mà giờ đây giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
- Thiếu gia làm tốt lắm.
Tiểu Bạch vui vẻ chạy nhảy quanh đó miệng liên tục nói.
- Ta có vợ rồi.
Mấy tiếng sau, Đường Hy tỉnh dậy trong căn phòng xa hoa, cô bị giật mình vì Lâm Phong cứ nhìn chằm chằm cô.
- Vợ nhỏ đừng sợ, ta chỉ ngắm em một chút thôi.
Đường Hy nhìn vào quần áo của mình đã được thay bộ thoải mái hơn.
- À ta bảo người hầu thay cho vợ nhỏ đó, có phải vợ nhỏ không thích không?
Hắn bĩu môi cúi mặt xuống, Đường Hy không hiểu chuyện gì? Rồi đây có phải Lâm Phong ở lễ đường hay không. Nhưng cô cũng an ủi, xoa đầu hắn.
- Ngoan, em mấy tuổi vậy.
Hắn vội ngẩng mặt lên, nở nụ cười rạng rỡ.
- 5 tuổi.
Đường Hy ngạc nhiên, tròn hai mắt.
- Hả…
Hắn ta nắm lấy tay Đường Hy.
- Phải gọi là chồng, không được bảo là em, chỉ chồng được gọi vợ là em thôi, Lưu quản gia đã dạy ta thế á.
Khuôn mặt hắn thật ngây thơ, Đường Hy muốn nhéo má xoa đầu hắn. Hoá ra đây là lý do mà họ không để nhị thiếu gia lộ mặt.
- Từ giờ gọi ta là Tiểu Bạch nha hoặc là chồng cũng được, nhưng mà Tiểu Bạch thích vợ nhỏ gọi là chồng cơ.
Khuôn mặt nũng nĩu, làm cho Đường Hy xua tan đi mệt mỏi.
- Được, nghe chồng hết.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play