Trái ngược với màn đêm tĩnh mịch bên ngoài, tiếng nhạc xập xình bên trong hộp đêm vô cùng đinh tai nhức óc. Ánh đèn nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện tạo nên khung cảnh mờ ảo. Những cô gái xinh đẹp, ăn mặc hở hang đang uốn éo trên sân khấu vô cùng được lòng các tên đàn ông ở đây.
Quả thật đúng là nơi lí tưởng để ngoại tình...
Diệp Ân liếc mắt quan sát xung quanh. Các gã đàn ông bụng bự, đứng tuổi rất thích tụ tập ở hộp đêm. Họ như tìm được một dược liệu làm cơ thể bản thân trở nên trẻ hoá ra. Vui vẻ sung sướng với gái lạ mà quên đi người vợ cùng những đứa con đang vẫn còn chờ đợi ở nhà...
Ly rượu RUM màu nâu sậm lắc lư theo nhịp tay của Diệp Ân. Vị ngọt pha cùng vị cay nhẹ nồng nàn tạo nên điểm nhấn cho riêng chính nó. Cô thở dài một hơi rồi uống sạch ly rượu.
"Em gái, sao em ngồi ở đây một mình thế?"
Người đàn ông mang vẻ mặt cợt nhã mang ly rượu của mình đi đến ngồi cạnh Diệp Ân nhưng cô không hề ban tặng cho anh ta một ánh nhìn nào.
"Em gái xinh đẹp lạnh lùng thật đấy."
Anh ta cong môi, mỉm cười thích thú với Diệp Ân. Thấy Diệp Ân không nói gì liền giở trò, đặt bàn tay dơ bẩn lên đùi cô.
Diệp Ân nhíu mày, đặt nhẹ ly rượu xuống. Tay cô mò mẫm trên đầu lấy ra thứ gì đó rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ mặt gợi tình. Diệp Ân đưa tay sờ nhẹ nhàng lên mặt người đàn ông. Anh ta tưởng Diệp Ân cũng thích mình, định tiến tới hôn cô thì đột nhiên bàn tay đang đặt trên đùi Diệp Ân có cảm giác đau nhói.
"Con nhỏ chết tiệt này!"
Người đàn ông gằn giọng la lên. Chiếc kẹp tăm trên đầu từ lúc nào đã đâm sâu trên mu bàn tay anh ta. Diệp Ân đứng dậy, nắm chặt lấy càm anh ta, đe doạ.
"Nếu mày muốn bàn tay còn lại thêm một cây kẹp nữa thì đụng vào tao thử xem."
Tay còn lại của Diệp Ân thì đang vẫn cầm chiếc kẹp tăm. Người đàn ông định phản khán nhưng bị Diệp Ân đâm sâu hơn, hoảng hốt xin tha.
"Em xin lỗi, em xin lỗi."
Diệp Ân rút cây kẹp tăm ra cùng lúc đẩy anh ta loạng choạng té xuống đất dưới sự chứng kiến của mọi người. Những ánh mắt, âm thanh nhắm vào người đàn ông đầy sự dè bĩu, chê trách.
"Coi chừng mày đó con nhỏ chết tiệt."
Nói xong, anh ta xấu hổ liền đứng dậy quay mặt bỏ đi. Xung quanh mọi người cũng nhanh chóng quên đi sự việc khi nãy và tiếp tục hoà cùng điệu nhạc sôi động. Diệp Ân thì ngồi về lại chiếc ghế tại quầy bar, thưởng thức tiếp ly rượu.
Được một lúc thì tự dưng cảm thấy cơ thể của mình nóng ran. Rượu RUM Diệp Ân vừa uống lại phát huy tác dụng. Cảm giác chóng mặt liền ập tới. Diệp Ân cố gắng dựa vào thành quầy bar để đứng vững.
Không ổn rồi! Có lẽ khi nãy đã bị tên đàn ông kia bỏ thuốc rồi.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, được một lúc thì thấy cơ thể càng thêm ngứa ngáy cùng với cảm giác hoa mắt. Diệp Ân đưa tay bắt lấy người vừa đi ngang qua. Mùi hương của người đàn ông lạ thoang thoảng lên mũi cô, làm Diệp Ân cảm thấy mê mẩn.
"Giúp tôi, tôi bị bỏ thuốc."
Người đàn ông mặc vest đen được cắt may thủ công, từng đường chỉ may vô cùng tỉ mỉ. Anh ta nhíu mày, lạnh giọng yêu cầu.
"Buông ra!"
Càng nói, lực nắm của Diệp Ân càng mạnh.
"Tôi sẽ trả tiền cho anh, giúp... tôi."
Nói xong, Diệp Ân liền ngất xỉu vào vòng tay của người đàn ông lạ.
Anh ta quay mặt nhìn người kế bên.
"Huỷ cuộc hẹn cho tôi."
Người bên cạnh gật đầu rồi đi vào sâu bên trong, để Lăng Phong Sở và Diệp Ân đứng ở đó.
Lăng Phong Sở suy tư nhìn cô gái đang dựa người vào người mình. Tay anh vỗ nhẹ đánh thức Diệp Ân nhưng cô không có phản ứng gì.
Hình như cô ta bất tỉnh nhân sự rồi.
Anh liền bế Diệp Ân kiểu công chúa rồi ra khỏi hộp đêm.
Chiếc xe thương vụ hiệu Bentley chạy với vận tốc cao trên tuyến đường. Gương mặt Lăng Phong Sở nghiêm túc chăm chú lái xe, còn Diệp Ân ngồi ghế lái phụ đang say mê ngủ không biết trời đất là gì.
Cô khẽ đổi tư thế, nhíu mày lẩm bẩm gì đó trong miệng. Sau đó quăng đi chiếc áo vest đang đắp trên người mình ra dãy ghế phía sau. Bàn tay như muốn cởi thêm quần áo thì bị Lăng Phong Sở phát hiện. Anh trầm giọng nhắc nhở.
"Đừng quậy nữa, mau ngủ đi."
Ưm...
"Nóng...nóng quá."
Nghe thế, Lăng Phong Sở đã thật sự tin rằng cô đã bị bỏ thuốc chứ không phải cố tình giả bộ để tiếp cận anh. Lăng Phong Sở liếc mắt sang nhìn, bấy giờ trán Diệp Ân đã lấm tấm mồ hôi. Cứ vậy anh đã chỉnh nhiệt độ máy lạnh trong xe giúp cô cảm thấy tốt hơn. Diệp Ân cũng dần im lặng và ngủ đi.
Tầm nửa tiếng thì cũng đến nơi. Lăng Phong Sở dừng trước cổng khách sạn rồi xuống xe đi vòng qua cửa ghế phụ để mở cửa. Lúc này Diệp Ân vẫn còn ngủ rất say. Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên bàn tay cô đang được đặt trên đùi.
"Tới rồi."
Diệp Ân nhíu mày rồi còn tiện nắm lấy bàn tay của Lăng Phong Sở áp lên đôi má của mình để làm gối dựa, miệng lẩm bẩm.
"Êm quá."
Lăng Phong Sở sững người một lúc rồi cũng bật cười trước hành động đáng yêu của cô.
"Lăng Tổng, phòng đã được chuẩn bị sẳn theo ý ngài."
Người quản lý khách sạn đặc biệt bước ra nghênh đón Lăng Phong Sở. Khách sạn này chính là một trong những tài sản thuộc sở hữu của anh.
Với một người đàn ông còn trẻ mà đã đứng được chiếc ghế tổng tài của tập đoàn Lăng Thị có tầm ảnh hưởng cả nước quả thật không dễ dàng. Cùng với những bất động sản mà anh sở hữu, Lăng Phong Sở được chọn mặt gửi vàng vào danh sách những người giàu nhất thành phố Wilsion.
Anh quay mặt nhìn người quản lý rồi gật đầu. Nhìn lại Diệp Ân vẫn còn ngủ say, hết cách, anh đành phải bế cô thêm lần nữa.
Diệp Ân nằm ngủ trong tay Lăng Phong Sở vô cùng yên tĩnh. Đôi khi đôi môi nhỏ nhắn còn hơi cong lên vì cảm thấy thoải mái. Tuy cơ thể vẫn còn cảm giác nóng ran do tác dụng của thuốc nhưng khi được Lăng Phong Sở ôm, cô rất dễ chịu.
Thang máy đưa hai người đến tầng năm của khách sạn. Lăng Phong Sở sải đôi chân dài tiến đến căn phòng cuối cùng ở dãy.
Cạch...
Cánh cửa đã được mở ra bằng chiếc thẻ phòng trong tay anh. Căn phòng tối om chỉ có ánh trăng sáng bên ngoài rọi vào đủ để quan sát các nội thất được bài trí vô cùng tỉ mỉ trong phòng.
Lăng Phong Sở nhanh chóng tiến vào bên trong căn phòng ngủ đặt Diệp Ân nhẹ nhàng xuống chiếc giường êm ái. Anh liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó tiến đến bên kia để bật công tắc đèn.
Cô gái này thật không biết nghĩ gì mà còn mặc hẳn bộ váy dạ hội vô cùng cầu kì trên người đi vào hộp đêm uống rượu đến say sỉn. Lăng Phong Sở kéo chiếc ghế đặt cạnh gường, chăm chú quan sát cô gái đang ngủ.
Gương mặt trắng trẻo lấm tấm những hạt mồ hôi trên trán, làm tóc mái gần như bị bết đi. Bàn tay nhỏ nhắn đôi khi không nhịn được mà xoa xoa phần cổ trắng ngần. Lăng Phong Sở ngồi bên cạnh cảm thấy hơi nóng trong cơ thể đang dần xuất hiện, liền đứng dậy định vào nhà vệ sinh để tắm. Đột nhiên một bàn tay dùng lực mạnh kéo anh trở xuống, không giữ được thăng bằng nên anh đã ngã xuống cơ thể của Diệp Ân.
Diệp Ân đang ngủ mơ thấy mình bị một tảng đá to đè vào người. Cô nhíu mày, nhẹ giọng nói lên những lời than trách.
"Nặng quá, đè chết Ân Ân rồi."
Lăng Phong Sở liền đứng dậy nhanh chóng cùng với gương mặt đỏ bừng. Không ngờ một cô gái nhỏ bé như vậy mà còn có sức mạnh đến mức kéo ngã một người đàn ông trưởng thành như anh. Lăng Phong Sở nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, không chút do dự.
Tầm nửa tiếng, Lăng Phong Sở bước ra với trên người chỉ quấn đúng một chiếc khăn đủ che phần thân dưới. Những giọt nước trên tóc rơi xuống đọng lại trên vai anh rồi chảy dần xuống khuôn ngực vạm vỡ, rắn chắc.
Đột nhiên có một giọng cười xuất hiện làm Lăng Phong Sở giật mình, ngừng lại hành động lau tóc ngay lập tức.
"Mát quá, thơm quá."
Diệp Ân nhào đến ôm chặt lấy Lăng Phong Sở dưới sự ngạc nhiên từ anh. Bàn tay hư hỏng liên tục sờ lấy khuôn ngược vạm vỡ, cười ngốc.
"Để chị ăn một cái nào."
Nói xong, Lăng Phong Sở lập tức đẩy vai Diệp Ân ra xa mình, cùng lúc với cô há miệng ra cắn. May quá vừa thoát kịp, anh thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Ưm...đâu mất rồi?"
"Đừng quậy nữa."
Lăng Phong Sở nhẹ nhàng dìu cô đi đến chiếc giường. Vừa đặt cô xuống giường, vốn dĩ anh định đi thay đồ thì một lực mạnh kéo anh ngã xuống giường.
Diệp Ân ngồi lên bụng anh, môi cô hôn lấy môi anh. Thật ra cô đang mơ thấy mình được ăn một que kem mát lạnh giữa trời nắng chói chang mà thôi. Người đàn ông phía dưới cũng từ bị động sang chủ động, anh lật người lại đè lên Diệp Ân.
"Là em tự dâng hiến đấy nhé!"
________________________________________
Hôm sau, Diệp Ân đã bị đánh thức bởi tiếng nước chảy. Cô chầm chậm mở mắt ra. Khung cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm. Dưới sàn là những món quần áo được vứt tuỳ tiện. Diệp Ân há hốc kinh ngạc, nhanh chóng kiểm tra cơ thể mình.
"Ôi trời mẹ ơi!"
Diệp Ân khẽ oán trách, vỗ lên đầu mình tưởng như đang nằm mơ. Cô liếc mắt sang phía nhà tắm, bên trong chính là nơi phát ra âm thanh đã đánh thức cô. Có lẽ người đàn ông cùng với cô đêm qua đang ở bên trong.
Tâm trí bây giờ của Diệp Ân vô cùng rối bời, không biết nên làm gì. Trước mắt nên mặc lại quần áo đã.
Tốc độ của Diệp Ân vô cùng nhanh nhẹn, chỉ tầm một phút những món đồ vứt bừa bãi lúc nãy bây giờ đã được cô mặc đủ lên người. Nhìn lại chiến trường trên chiếc giường, cô không khỏi thở dài. Tìm lấy chiếc túi xách của mình đang được đặt trên đầu tủ cạnh giường. Rút trong ví ra vài tờ tiền rồi nhẹ bước rời khỏi.
Nhưng làm như thế liệu người đàn ông đang còn trong nhà vệ sinh sẽ tổn thương không?
Diệp Ân mò trong túi lấy ra xấp giấy ghi chú nhỏ rồi lấy viết ghi gì đó. Vừa làm cô vừa quan sát về phía nhà tắm, sợ người đàn ông sẽ bước ra. Ghi xong, cô còn lấy trong túi ra vài viên kẹo ngọt vị táo xanh đè lên tờ giấy rồi ba chân bốn cẳng chạy ào ra khỏi phòng.
________________________________________
Diệp Ân đang ngồi trên chiếc xe taxi vừa bắt được ở dưới khách sạn. Cô dựa vào thành ghế sau, day day hai bên thái dương. Dù đã tỉnh rượu nhưng vẫn còn dư âm cảm giác đau đầu. Bác tài xế liếc nhìn lên chiếc gương chiếu hậu trong xe, quan tâm hỏi thăm.
"Cháu gái, phía trước có bệnh viện. Cháu có muốn đi vào khám không? Chú thấy sắc mặt cháu không ổn lắm."
Diệp Ân nhìn ông, mỉm cười.
"Dạ không cần đâu, một tí sẽ khỏi thôi ạ."
Cơn đau đầu có thể nhanh khỏi nhưng nỗi đau trong tim cô thì bao giờ sẽ hết?
Con người khi trải qua nỗi đau khổ đến cực hạn, những đau đớn lặt vặt khác sẽ giống như một giọt nước an tĩnh rơi xuống đại dương mênh mông.
Diệp Ân chính là đang như vậy.
Không biết từ lúc nào mà cô đã về đến nhà, Diệp Ân chậm rãi đi theo lối mòn được lấp đầy sỏi đá. Bây giờ cô đã không còn khóc thảm thiết như ngày hôm qua nữa, chắc nước mắt cũng đã cạn rồi.
Cạn nước mắt và cạn tình.
Diệp Ân lấy hết dũng khí, yên tĩnh mở cửa.
Ngôi nhà nhỏ đã chứng kiến đầy đủ những kỉ niệm hạnh phúc của cô với Lục Dương trong bao năm nay, như chỉ vừa mới đây.
Lục Dương đã từng nói...
"Sau này anh sẽ tự thiết kế ngôi nhà cho riêng chúng ta. Anh muốn xây hai căn phòng nhỏ cho những đứa con của chúng mình."
Những lời nói mật ngọt như rót vào tai khi ấy đang thay nhau tấn công trái tim Diệp Ân lúc này. Cô chậm rãi bước vào. Cuối cùng cô cũng hiểu được những thứ mà đáng lí cô phải nhận ra từ sớm...
Sai lầm thứ nhất của cô là quá luỵ vào tình yêu.
Sai lầm thứ hai là nhắm mắt cố tình giả vờ như không biết để anh ta có thêm cơ hội phản bội cô thêm nhiều lần tiếp theo.
"Ân Ân em về rồi sao?"
Lục Dương đang bày biện những món ăn vô cùng bắt mắt đặt trên chiếc bàn, ngước mắt nhìn cô yêu chiều.
"Đây là?"
"Anh biết em phải quay phim ngày đêm rất mệt mỏi..."
Lục Dương tiếp tục công việc của mình, anh bước vào bếp và bưng thêm một cái dĩa thật to ra, nói tiếp.
"Em nhìn xem đã ốm như thế này rồi. Anh phải có nhiệm vụ bồi bổ cho em chứ!"
Nụ cười chua xót hiện lên môi cô. Đôi mắt lúc này đã ngấn đầy lệ. Diệp Ân khàn giọng, nói.
"Lục Dương, em biết hết mọi chuyện rồi."
Bây giờ tới nụ cười trên môi Lục Dương tắt ngấm, anh ngước lên nhìn cô nhưng chẳng nói lời nào.
"Tối qua em đã trở về nhà"
Chỉ vỏn vẹn bảy từ nhưng đã đủ làm Lục Dương đang đứng đối diện mặt biến sắc lúc đỏ lúc xanh. Diệp Ân cứ thế quay người tiến vào phòng ngủ của cả hai.
Những bộ quần áo đầy đủ kiểu mã, màu sắc được cô xếp gọn gàng đặt trong chiếc vali cỡ to. Diệp Ân đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này, cũng là cho mình một cơ hội để yêu bản thân nhiều hơn.
Tầm nửa tiếng thì xe cô gọi cũng đã đến trước của nhà. Chú tài xế đang phụ cô đem những thùng đồ đặt ở phía sau xe.
Diệp Ân chậm rãi kéo vali ra khỏi nhà, chiếc chìa khoá cũng được cô đặt trên bàn ăn, thức ăn vẫn còn nóng hổi nhưng lòng Diệp Ân đã nguội lạnh từ lâu.
"Ân Ân!"
Lục Dương sải bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Ân. Anh nhìn cô bằng ánh mắt như có rất nhiều điều muốn nói. Rồi lại đưa mắt nhìn xuống chiếc vali mà cô đang cầm. Môi anh mấp máy, mãi mới lên thành tiếng.
"Em sẽ rời đi sao?"
Diệp Ân cong môi, mỉm cười với anh thay vì trả lời. Năm ấy, anh đã từng nói rằng anh rất thích cô cười. Vì khi cười, anh mới cảm nhận được sự bình yên khi bên cạnh Diệp Ân...nhưng nụ cười cô lúc này chỉ càng làm lòng Lục Dương thêm chua xót.
"Ân Ân, chẳng phải anh đã nói sao. Sau khi nhận giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp, anh sẽ cưới em."
Lục Dương cầm lấy chiếc cúp vàng được giấu sau lưng đưa đến trước mặt Diệp Ân, anh vội vàng nói tiếp.
"Bây giờ anh đã nhận được rồi, chúng ta hãy kết hôn nhé?"
"Anh còn xứng đáng với tình yêu của tôi sao?"
Diệp Ân nhướng mày hỏi lại, đôi môi vẫn còn nở nụ cười nhưng nó chỉ chứa đựng đầy sự khinh bỉ với người đàn ông trước mặt chứ không còn tình yêu nữa.
"Anh đã công khai đem cô ta về ngủ ngay chính chiếc giường của tôi!"
Lục Dương đờ người, mấy năm trời yêu nhau. Đây là lần đầu anh thấy rỏ vẻ mặt xa cách của cô. Lời Diệp Ân nói ra như những con dao sắt nhọn đâm thẳng tim anh. Lục Dương cảm thấy rất sợ hãi. Anh nắm chặt bàn tay Diệp Ân đang đặt trên tay cầm vali, đôi mắt thành khẩn nhìn cô.
"Em muốn anh làm gì cũng được! Ân Ân, cả đời này anh chỉ yêu có mình em thôi."
Lục Dương gần như mất đi lí trí. Nhưng đối với Diệp Ân mà nói, từ khi cô thấy được những hình ảnh khi nãy tại khách sạn...
Tình yêu cô dành cho Lục Dương đã chết rồi.
"Có phải tôi muốn anh làm gì thì anh sẽ làm?"
"Phải!"
Lục Dương nhìn cô, gật đầu lia lịa. Khoé mi anh bây giờ cũng ngấn đầy nước mắt. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân sợ hãi đến như thế.
Diệp Ân bước chân đến gần Lục Dương thêm chút nữa. Cô quan sát chăm chú người đàn ông trước mặt, thầm thì vào tai anh.
"Vậy anh giải nghệ đi."
Lục Dương sững sờ, nhìn Diệp Ân bằng ánh mắt khó tin.
"Anh nói tôi muốn anh làm gì cũng được. Vậy giải nghệ đi." Cô lặp lại lời nói của mình thêm lần nữa.
"Ân Ân..."
Diệp Ân lạnh lùng đẩy anh ra xa mình. Với con người vì danh tiếng mà bán rẻ cả bản thân như Lục Dương thì việc giải nghệ không khác gì giết chết anh ta. Nhìn anh ta trân trối trước mắt mình, cô rất hả dạ.
"Anh luôn miệng bảo yêu tôi, vậy mà chỉ có việc giải nghệ cũng không làm được sao?"
"Anh yêu em nhưng..."
Lục Dương ngừng một lúc, đôi mắt chất chứa đầy nỗi mất mát. Chỉ mới đây thôi mà người trước mặt anh đã không còn là Diệp Ân nữa.
"Anh yêu em nhưng anh cũng rất yêu sự nghiệp của mình."
Diệp Ân bật cười thành tiếng. Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng xác nhận tình yêu của cô còn không bằng cả sự nghiệp anh ta. Anh ta 'chỉ yêu' cô thôi nhưng lại 'rất yêu' sự nghiệp. Khoảng cách giữ hai từ này rất lớn. Đến bây giờ Diệp Ân cũng đã không cần bận lòng nữa. Cô dứt khoát kéo vali lướt qua người Lục Dương.
Kể từ khoảng khắc này, Lục Dương và cô chính thức trở thành người xa lạ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play