Lam choáng váng khi nghe kết luận cuối cùng của bác sĩ. Cô đã không biết mình rời khỏi căn phòng đó bằng cách nào, và từ bao giờ nữa. Chỉ biết những gì còn lại trong đầu cô lúc này là từng lời nói kia, chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng lại giống như con dao sắc nhọn cứa sâu vào lòng cô, vào trái tim cô.
Tựa như không thể chịu đựng thêm được nữa, Lam run run tay giữ lên bậc đá thềm hoa làm điểm tựa, rồi ngồi phịch xuống. Đến bây giờ, cô mới biết chân tay cô run rẩy như thế nào.
Cô buồn.
Cô sợ.
Tại sao cô lại mắc phải căn bệnh đó? Tại sao chỉ có một con đường duy nhất là phẫu thuật? Phẫu thuật rồi, cô còn lại gì đây?
Lam đã cố gắng, tận lực cố gắng ép bản thân không được khóc. Nhưng tất cả rồi cũng vô ích. Cô cúi đầu, lấy hai tay che mặt, vai rung lên, cố gắng đè thật thấp tiếng nấc của mình. Cô biết, khóc cũng vô dụng. Nhưng cô không thể ngăn được cảm xúc của chính mình. Đời của cô còn chưa đủ khổ sao, vì cớ gì ông trời lại giáng xuống một đòn đau cuối cùng lên người cô như vậy?
Phát tiết xong, Lam khịt mũi, lau mắt, rồi đứng dậy đi về nhà. Cô nên nói chuyện này với chồng thế nào đây? Cô phải nói gì để mẹ chồng cô cảm thông và thấu hiểu? Nghĩ đến đó, cuối cùng đáp án chỉ là sự bất lực.
Bước chân của Lam vốn không nhanh, chỉ chậm rãi bước từng bước thật nhỏ. Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, cô đứng khựng lại, hóa đá ngay tại chỗ.
Ở phía kia, ngay trước cổng nhà mình, Lam đã nhìn thấy chồng mình đang ôm một cô gái lạ mặt. Chưa hết, anh còn cười rất dịu dàng, nhẹ đùa xoa đầu cô ta, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má. Máu nóng bốc lên, Lam hùng hổ tiến tới, bước chân gấp gáp, sau đó lôi phắt chồng ra, không nói không rằng vung cao tay tặng cho con hồ ly kia một cái tát thật mạnh.
Ngọc bất ngờ trước hành động quá mức khiếm nhã của vợ mình. Anh trợn mắt, hết nhìn Lam đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân, mắt long lên như muốn nuốt chửng tất cả, rồi anh lại quay sang nhìn Vân. Cô vẫn đang trong trạng thái mờ mịt, tựa như chưa hiểu lý do vì sao bản thân lại phải nhận một cái tát oan uổng như vậy. Tức thì, Ngọc kéo Lam ra, đứng chắn trước mặt Vân, nhíu mày không vui.
- Em làm cái trò gì vậy hả?
- Câu đó em phải hỏi anh mới đúng! - Lam trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe ngập nước. - Vừa nãy anh làm cái gì thế hả? Sao anh dám làm chuyện như thế ngay trước cổng nhà mình? Anh đang công khai chuyện gì với thiên hạ thế, hả?? Anh đang muốn nói cho cả thế giới này biết anh đang ngoại tình sao? Anh có thể tôn trọng em hơn một chút được không? Tại sao... Tại sao anh có thể...
- Em vừa vừa phải phải thôi. - Ngọc gắt. - Anh và cô ấy chỉ là bạn. Đó là cách chào nhau ở nước ngoài. Em đừng có nhạy cảm quá!!
Trước lời giải thích có phần khảng khái kia, tất nhiên Lam không hề tin. Bạn anh ư? Cô chưa bao giờ thấy qua người bạn này. Ngang nhiên ôm hôn chồng người khác như thế, còn ngay trước nhà, cô chả cần biết phong tục của nước nào sất, cô chỉ biết đây là Việt Nam, và ở Việt Nam không có kiểu chào hỏi quái đản như thế.
- Em nhạy cảm? - Lam bước lên trước một bước, và tựa như mất đi lý trí, cô túm lấy cổ áo anh. - Em nhạy cảm hay anh chột dạ còn chưa biết đâu.
- Em thôi đi! - Ngọc hất mạnh tay Lam ra, mặt đã tối sầm lại. - Đừng làm loạn nữa, im lặng và vào nhà ngay cho anh.
- Anh...
- Đừng có làm thêm chuyện mất mặt nữa. - Ngọc trừng mắt, hơi rít lên. Dù không phục nhưng Lam vẫn chỉ có thể mím môi, lườm Vân một cái thật dài rồi không hề tình nguyện mở cửa vào nhà.
Vào trong rồi, cô vẫn không kìm được đứng nép vào, len lén nhìn ra ngoài. Và rồi cô thấy anh mỉm cười nói gì đó với cô gái kia, còn lấy tay xoa xoa lên má cô ta. Cô ta cũng không từ chối, lại còn dẩu môi làm nũng.
Nhìn nụ cười trên mặt Ngọc, Lam siết mạnh tay.
Bạn? Đây là thái độ dành cho bạn mình sao? Ở nước ngoài, người ta cũng vuốt má ấu yếm, cũng nũng nịu như vậy sao?
Cô không tin! Cô không ngu mà tin vào chuyện ấy.
Giải thích hay ngụy biện, tất cả cũng giống nhau mà thôi.
Cô gái tạm biệt Ngọc rồi vào xe, phóng đi. Ngọc nhìn theo một lúc rồi cũng đi vào. Lam vội vàng chạy lại sofa, ngồi xuống, khoanh tay ra vẻ mình đã ngồi chờ từ lâu. Được một lúc, Ngọc đã đi vào, nhưng lại tiến thẳng vào bếp, thản nhiên như thể những chuyện vừa làm chẳng có gì cần phải giải thích cả.
Bực, Lam đứng phắt dậy, lớn tiếng.
- Anh đứng lại. Chuyện hôm nay, nếu anh không nói rõ cho em thì đừng mong em bỏ qua.
- Những gì cần nói anh đã nói cả rồi. Đó là bạn anh.
- Em chưa bao giờ gặp qua người đó cả.
- Chẳng lẽ toàn bộ bạn bè của anh em đều biết? - Ngọc thả chai nước vào tủ lạnh, nhàn nhạt đáp. Anh cởi áo vest bên ngoài, nới cà vạt.
- Em biết hết! Nên anh đừng hòng mà lừa em.
Ngọc thở hắt, quay lại nhìn Lam đầy bất lực.
- Cô ấy là Vân, học cùng cấp ba với anh. Cô ấy ra nước ngoài sau khi học xong đại học và mới về nước gần đây. Thế được chưa?
Giải thích ngắn gọn, không có lập lờ, không có mối quan hệ đặc biệt, nhưng linh tính lại mách bảo với Lam rằng chuyện không chỉ có vậy.
- Anh có từng có tình cảm gì với chị ta không?
Nghe thấy câu hỏi kia, Ngọc hơi nhíu mày. Anh quay qua Lam, nhìn cô với vẻ không hề hài lòng chút nào.
- Hôm nay em làm sao vậy? Không dưng lại muốn gây chuyện với anh? Anh đã nói bao nhiêu lần là anh và cô ấy không có gì cả? Sao em cứ nhạy cảm nghi ngờ lung tung thế hả?
- Là vì những hành động của anh khiến em không thể tin tưởng được.
- Em thôi đi. Anh mệt rồi! Chuyện dừng tại đây! - Ngọc chấm dứt vụ cãi vã tại đây. Anh quay đầu, đi thẳng lên tầng, hoàn toàn không cho Lam cơ hội nhì nhằng thêm chút nào nữa.
- Anh khoan đã, em còn chưa nói xong... Này! Anh đứng lại!!
Đáp lại tiếng gọi của Lam lại là tiếng đóng cửa đầy lạnh lùng.
***
Không hiểu vì sao từ sau bữa đó, Ngọc về nhà muộn hẳn. Có khi đến tận mấy giờ sáng mới chịu mò về. Trong khi đó, Lam thì bực bội với đủ thứ, dường như tâm trạng tệ hơn bình thường. Một phần có lẽ là vì đang lo sợ với căn bệnh của mình, cũng có thể là bởi bao nhiêu hình ảnh đáng ra không nên xuất hiện cứ lởn vởn mãi trong đầu cô. Lúc thì hình ảnh Ngọc và Vân ngồi gần bên nhau trong ánh nến, cùng nhau chạm ly, rồi liếc mắt đưa tình. Khi thì là cảnh Ngọc dịu dàng vuốt má Vân, rồi cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng ấy. Lam thừa nhận, Vân rất đẹp. Cái nét đẹp mặn mà của người phụ nữ trưởng thành. So với cô, Lam chẳng là gì hết. Thời gian tàn phá sắc đẹp của cô. Cái nghĩa vụ làm con, làm vợ, làm mẹ khiến cô bận rộn đủ thứ, đến mức không thể chăm sóc nổi cho bản thân mình. Nếu là trước đây, cô có thể tự tin rằng nhan sắc của cô xứng đáng đứng cạnh anh, thì bây giờ, cô không có gì hết. Cho nên việc bên cạnh anh đột ngột xuất hiện một cô gái xinh đẹp như thế khiến cô bất an đến mức không thể nào ngủ được.
Hôm nay, lại một đêm anh về muộn, trong khi sáng mai anh đã phải lên lớp từ sớm. Phòng khách không sáng đèn, nhưng Lam lại tỉnh táo ngồi khoanh chân khoanh tay ngay ngắn trên sofa. Cửa mở, Ngọc bước vào, mò mẫm công tắc rồi bật lên. Sau đó, anh đã phải giật mình khi thấy Lam ngồi ngay phía đối diện cửa, trợn trừng mắt nhìn anh.
- Em còn chưa ngủ sao?
- Còn anh? Anh làm chuyện gì khuất tất nên thấy em mới giật mình sao?
- Thử hỏi là em thì em có giật mình không? - Ngọc thở hắt, mệt mỏi bước vào. Anh ném cặp lên ghế, nới cà vạt. - Sao giờ này rồi em còn chưa ngủ? Không tốt cho sức khỏe đâu.
- Anh vẫn còn biết bây giờ đã muộn sao? - Chợt, Lam đứng phắt dậy, mặt mày tối sầm bước về phía anh. - Bây giờ em cho anh một cơ hội nói thật. Anh đã đi đâu, đã làm gì?
- Anh có việc. Có nói em cũng không hiểu.
Ngọc nghiêng người né qua, toan bước đi thì bị Lam giữ lại. Rồi không nói không rằng, cô giật phắt áo anh, cúc áo rơi vãi xuống đất.
- Có việc? Có việc hay bận tình tứ với người khác?
- Em nói lung tung gì thế?
- Lung tung hay không thì tự anh nhìn đi!!! - Vừa nói, Lam vừa giơ cao đoạn cổ áo của Ngọc lên cho anh xem. Ngọc cũng cúi xuống, rồi khi thấy vết son đỏ nằm chình ình trên đó, anh ngạc nhiên, giật áo khỏi tay Lam, chăm chú quan sát. Mày anh nhíu chặt như đang cố nhớ cái gì đó, một lát sau mới giãn ra.
- Cái này là sự cố thôi. Em đừng hiểu lầm.
- Sự cố? - Lam cười khẩy đầy chua chát. - Cứ cho là sự cố đi. Nhưng em thật sự không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc sự cố ấy khủng khiếp đến mức nào mà lại cho ra vết son ở vị trí như vậy. Nơi này... - Lam chỉ tay vào vết son, bàn tay đang run rẩy không ngừng. - ...khoảng cách phải thật gần mới có được. Anh không nhìn ra sao, nó rất đậm, đậm đến chói mắt. Anh cũng không biết, đúng không, là rằng người anh tỏa ra mùi nước hoa kinh khủng đến mức nào đâu. Sự cố? Phải sự cố gì mới khiến anh nhiễm mùi nặng như thế, hả???
Ngọc im lặng. Và cái phản ứng ấy của anh khiến Lam tối sầm mặt mũi.
- Anh...thậm chí còn không buồn biện minh nữa ư? Anh... Có phải là của chị ta không? Là của chị ta, đúng không???
- Không phải cô ấy! Cái này là... - Nói đến đó, Ngọc dừng. Anh thở hắt, vò đầu. - Nếu anh nói là do đồng nghiệp anh quậy phá, vết son là của chúng nó, nước hoa là do chúng cố ý xịt lên người anh thì em có tin không?
- Anh nghĩ em có tin không? Em có tin nổi không? - Đột nhiên, Lam gào lên, nước mắt rơi lã chã. - Tại sao? Tại sao anh lại nói dối em? Tại sao anh lại đối xử với em như thế? Em đã làm gì để khiến mình bị trừng phạt như vậy? Em đã làm cái gì...
Trong người mang bệnh, lo sợ thế nào anh không thấu. Sợ anh giận, nên không dám nói ra. Sợ mẹ chồng không vui, chỉ biết giữ trong lòng. Giữ mãi. Ấy vậy mà, cuối cùng bất hạnh vẫn đến. Không con đường này cũng là con đường khác.
Vì sao?
- Anh có biết em cảm thấy thế nào không? Anh có từng nghĩ em sẽ cảm thấy thế nào không? Tại sao anh làm vậy? Tại sao??
- Còn em, em có nghĩ cho anh không??? - Như không thể nhịn nổi nữa, Ngọc cũng bắt đầu to tiếng. - Anh bận nhiều việc thế nào em có từng quan tâm không? Anh gặp áp lực thế nào em có biết không? Tại sao em không chịu hiểu? Tại sao em không thể tin anh? Tại sao em lại không thể giống như cô ấy??
- Anh nói gì? Anh nói cái gì anh nhắc lại em nghe. - Lam nhìn Ngọc như không thể tin nổi. Phía đối diện, như biết mình lỡ lời, Ngọc im lặng, chỉ biết mệt mỏi nhìn sang hướng khác. - Đủ rồi! Anh mệt lắm rồi! Hôm nay đến đây thôi!
Nói xong, anh quay người toan rời đi. Nhưng Lam đã tiến đến giữ chặt lấy tay anh. Bây giờ cô như muốn phát điên lên.
- Anh đứng lại! Anh muốn đi đâu? Anh muốn chạy trốn sao? Ở lại nói rõ ràng ra hết đi. Ý anh lúc nãy là gì???
- Em thôi ngay đi!!! - Ngọc hất mạnh tay, Lam không kịp phản ứng nên ngã phịch xuống đất. Cô ngước lên, nhìn anh trân trối. Phía đối diện, chính Ngọc cũng ngỡ ngàng bởi hành động vừa rồi của mình.
Chợt, một tiếng khóc lớn vang lên. Cả hai người đều giật mình quay về phía đó. Trên cầu thang, một cô bé tầm bảy tuổi, tay ôm gấu bông đang khóc không ngừng. Vừa khóc, cô bé vừa nói trong tiếng nấc.
- Bố... Mẹ... Đừng mà... Đừng cãi nhau... Là do Lam Anh. Lam Anh không ngoan. Cho nên bố mẹ đừng cãi nhau nữa...
Nghe tiếng khóc của con gái, nghe những lời con gái nói, Lam đau lòng đứng dậy chạy nhanh về phía cô bé, xót xa ôm bé con vào lòng.
- Mẹ xin lỗi! Không phải do Lam Anh đâu. Lam Anh ngoan ngoãn, xinh đẹp. Không phải do Lam Anh đâu! Ngoan, đừng khóc, đừng khóc!
Trong khi Lam đang dỗ dành con, thì Ngọc không biết sao lại chỉ liếc một cái, khuôn mặt vốn đã mệt mỏi nay càng khó chịu hơn. Và rồi, không thèm bỏ lại một câu nào, anh cầm cặp, cầm áo đùng đùng bỏ ra khỏi nhà, bỏ luôn cả câu gọi với theo của Lam.
- Anh đi đâu? Đứng lại đã! Này...
***
Suốt một tháng liền Ngọc ở nhà thì ít mà ở ngoài thì nhiều, cô gọi điện cho anh mấy lần, ban đầu thì nói là bận việc, sau cùng thì không thèm nghe nữa. Lam gần như phát điên trước thái độ của anh. Anh có quyền làm thế sao? Người sai rõ ràng là anh, anh có tư cách gì để tỏ thái độ với cô? Không làm hòa, không xin lỗi. Tại sao trên đời lại có người đàn ông tệ hại như thế chứ? Lam muốn đến tận trường tìm anh, nhưng rồi cô vẫn cố kìm mình lại. Cô vẫn lo nếu cô đến đó làm ầm lên thì anh sẽ rất khó xử, còn ảnh hưởng đến công việc của anh nữa. Nghe bảo anh sắp thi lên tiến sĩ rồi, chuyện đó thật sự không nên.
Nhưng, ngoài trường học ra, cô đâu còn biết tìm anh ở chỗ nào?
Ngồi trên ghế, Lam hết cắn móng rồi lại bấu tay vào nhau. Cô không biết mình nên làm gì lúc này cả. Cô sợ, sợ bị người khác cướp mất anh, sợ anh sẽ không cần cô nữa.
Chợt, cửa mở, Ngọc bước vào. Trông anh không có vẻ gì là mệt mỏi cả, giống như cả tháng qua anh sống rất tốt.
Tốt? Phải chăng anh ấy đến với con hồ ly kia?
Ngọc đi thẳng lên phòng, không hề liếc mắt qua nhìn Lam lấy một cái. Cô biết anh về để làm gì, hẳn là đổi bộ quần áo đang mặc, sẵn tiện cầm thêm vài bộ phòng theo. Suốt cả tháng này anh luôn làm thế. Nhưng toàn nhằm lúc cô vắng nhà mà về. Phải đến lần gần đây nhất, khi cô đi chợ về thì thấy anh đi ra, trên người mặc một bộ đồ khác thì cô mới biết chuyện. Nhưng chỉ kịp nhìn anh rời đi chứ không thể gọi với theo. Sau mấy ngày chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được anh để mặt đối mặt trò chuyện.
- Sao anh không về nhà? Điện thoại cũng không nghe nữa? - Lam đi vào phòng, hỏi. Ngọc đang mặc chiếc áo sơ mi mới vào, đáp rất nhạt. - Anh bận.
- Bận đến mức không về nhà nổi một tiếng ư?
- Anh còn có một bài luận văn và một buổi thuyết trình. - Ngọc thắt lại cà vạt, sau đó xoay người cầm áo lên, rời đi. - Có gì để anh xong việc đã rồi nói.
- Anh đứng lại!! - Lam hét, nhưng Ngọc vẫn bước đi như không nghe thấy gì. Máu nóng bốc lên, cô vừa bước theo vừa hạ tối hậu thư cuối cùng. - Em bảo anh đứng lại, nói chuyện tử tế với em đã anh nghe không?
Nhưng Ngọc vẫn bước, không hề có dấu hiệu dừng. Thấy anh chạm tay lên nắm đấm cửa, chuẩn bị mở thì Lam liền nói.
- Anh dám mở? Bây giờ anh rời đi, em và anh ly hôn!!
Quả nhiên, cánh tay Ngọc ngừng lại. Lam thầm thở phào, lòng nhẹ nhõm khi nghĩ rằng thật may vì anh vẫn còn đang nghiêm túc xem trọng mối quan hệ của hai người.
- Ly hôn? - Ngọc quay người lại, mặt tối sầm. - Em nghĩ đó là trò đùa hay sao? Em dám dọa anh ư? Em nghĩ cái quái gì vậy?
- Em chỉ muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng.
- Em nghĩ chuyện đó có thể sao? - Ngọc xoay người hẳn lại đối diện với cô. - Em có tin lời anh nói không? Em có chịu nghe anh giải thích không? Không hề! Em không quan tâm anh nói gì hết. Thay vì tin anh, em lại tin vào những suy đoán ngớ ngẩn của em mà thôi. Anh phủ nhận, em sẽ nổi điên bảo anh nói dối. Anh thừa nhận, em lại nói anh ngoại tình, phản bội em. Ngọc Lam, ngay từ đầu chúng ta không có gì phải nói cả. Căn bản là em không tin anh, cũng không muốn tin. Vậy thì rốt cuộc anh nên nói gì với em nữa đây?
Lam mím môi im lặng nhìn anh. Ngọc thở hắt ra, liếc qua đồng hồ rồi lạnh lùng mở cửa rời đi sau khi bỏ lại một câu nói.
- Nếu em vẫn cố chấp như vậy thì tạm thời chúng ta sống riêng ra đi, cho đôi bên bình tĩnh lại. Nói với con, anh đi công tác.
- Anh...
Tiếng sập cửa vang lên, cũng là lúc Lam quỳ sụp xuống. Cô ngơ ngẩn nhìn căn nhà trống vắng, nước mắt chậm rãi chảy ra.
Vì sao...mọi chuyện là thành như thế này?
Bụng quặn thắt, Lam quỳ gục xuống, cắn môi chịu đựng cơn đau nhói dần, nước mắt cũng theo đó chảy xuống. Rốt cuộc, cô khóc vì đau thể xác, hay đau trong lòng, chính cô cũng không thể biết rõ.
Cuối cùng, Lam quyết định nhập viện. Cô đã chấp nhận phẫu thuật mà không cần ai ở bên. Lam Anh không thể ở một mình, mẹ chồng tuy gần nhưng lại không thích con bé, Lam đành thuê người giúp việc đến ở cùng mấy ngày với con. Suốt ba ngày qua, cô luôn ở trong phòng bệnh của mình chờ phẫu thuật.
Những người cùng phòng khác luôn tìm cách bắt chuyện với cô, nhưng Lam đáp không nhiệt tình lắm. Phần lớn, họ quan tâm, nhưng họ cũng không ngừng tò mò hỏi về người thân của cô, họ tò mò khi cô không có ai chăm sóc.
Chăm sóc ư? Bây giờ cô còn có ai được nữa? Chồng thì không liên lạc được. Mẹ chồng thì không dám gọi đến, sợ bà ấy lại bảo thứ con dâu ăn hại chỉ biết gây chuyện. Bố mẹ ở quê, xa xôi như thế, cô nào nỡ nói cho họ biết chuyện? Bảy năm, từ bảy năm trước cô đã khiến họ buồn, khiến họ thất vọng, sẽ độc ác thế nào nếu bây giờ cô lại báo cho họ biết rằng cô bị bệnh.
Không sao đâu! Sẽ qua nhanh thôi mà. Chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, rồi tất cả cũng sẽ qua nhanh thôi. Lam siết chặt tay, âm thầm an ủi bản thân khi y ta đẩy xe vào phòng phẫu thuật.
Tiếng kim loại, mùi sát trùng, đèn điện sáng, tiếng ồm ồm nói chuyện của bác sĩ. Trong mơ hồ, Lam dần dần chìm vào giấc ngủ.
Xung quanh cô bây giờ thật sự rất lạnh, rất tối.
Thật sự rất đáng sợ.
Sau ca phẫu thuật, Lam gần như bị rút cạn sự sống. Lúc này cô mới biết quyết định chịu đựng một mình là một cách nghĩ ngu xuẩn đến mức nào. Cô quá chủ quan, quá xem nhẹ, để bây giờ, cô đau đến mức không thể cử động, vậy mà nhìn quanh lại không có một người ở bên, cái gì cũng phải tự mình, hoặc là phải nhờ cậy một người xa lạ nào đó. Hai ngày, rồi ba ngày, cô luôn trong trạng thái mệt mỏi và u uất cùng cực. Không thể ngủ nổi, đến cả đi vệ sinh cũng khó khăn, cô có cảm tưởng như đây chính là địa ngục. Đến ngày thứ tư mới đỡ hơn một chút, chí ít cô đã có thể ngồi dậy, đi lại nhẹ nhàng.
Đang ngồi dựa vào tường đọc sách, y tá đi vào thông báo đến giờ tiêm định kì. Tới lượt Lam, cô nhắc.
- Lát cô bảo người thân xuống sảnh nộp thêm tiền nhé. Tiền thuốc của cô hôm nay là hết rồi. - Xong, cô ta mỉm cười rời đi, không quá để ý đến đôi mắt buồn của Lam.
Bảo người thân xuống nộp? Ai chứ? Cô ấy thực sự không biết bây giờ chỉ có mình cô, hay là thói quen nghề nghiệp nên cô mới bảo thế? Lam cười nhạt, rồi thở dài. Cô vén chăn, khó khăn bước xuống giường, đi dép rồi bước từng bước thật chậm ra cửa. Chỉ có mấy bước thôi, vậy mà cũng đủ khiến Lam vã cả mồ hôi.
Một tay ôm bụng, một tay dựa tường, cuối cùng Lam cũng tới được sảnh, nơi thu viện phí. Rút thẻ từ trong túi áo ra, Lam đưa cho cô thu ngân ở đó. Nhưng khi cô ấy quẹt lên máy, chẳng hiểu sao cô lại nhìn Lam ái ngại.
- Xin lỗi chị, thẻ của chị không dùng được.
- Sao cơ? Không thể nào! Em nhớ thẻ đó vẫn còn tiền mà. Chị kiểm tra lại giúp em được không?
Cô thu ngân thật thà quẹt lại một lần nữa, rồi lắc đầu nhìn Lam.
- Thật sự không được. Có thể đã quá hạn hoặc là bị khóa rồi.
- Khóa? - Lam nhíu mày, vô thức nhắc lại. Cô cười gượng nhận lại thẻ từ tay thu ngân, rồi chậm rãi xoay người rời đi. Đi lại dãy ghế ngay gần lối ra vào, cách chỗ thu ngân không xa, Lam chậm chạp ngồi xuống, lau mồ hôi, rồi lấy điện thoại ra bấm số. Khi đầu giây bên kia nhấc máy, Lam khó chịu đi thẳng vào vấn đề.
- Tại sao anh lại khóa thẻ của tôi?
- Thẻ của cô? Thẻ đó do tôi mở, do tôi đứng tên, tiền cũng là do tôi kiếm. Cô dựa vào đâu mà nói đó là thẻ của cô?
Chỉ mới mấy ngày không gặp, Lam không ngờ giọng điệu của Ngọc lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy. Anh lạnh nhạt đã đành, lần này còn ra vẻ chán ghét. Cảm giác cứ như anh đã bị ai đó tẩy não bằng những lời lẽ không nên vậy. Điều đó khiến cô khó chịu. Lam nhíu mày, tay đè nhẹ lên vết mổ chưa lành.
- Anh nói cái gì? Ý anh là sao hả? Cho dù có là của anh, nhưng chúng ta mới chỉ ly thân, chưa ly hôn đâu. Tài sản vẫn là tài sản chung của cả hai. Anh lập tức mở thẻ lại cho tôi. Tôi đang có việc cần.
- Ngọc Lam! Sao trước đây tôi không biết cô lại là đứa con gái vô lý như thế nhỉ? Cô dựa vào đâu mà dám ra lệnh cho tôi? Cô nghĩ cô là mẹ tôi đó à?
- Anh...
- Bây giờ tôi đang bận! Có gì để sau hẵng nói!
Không cho Lam kịp phản ứng, đầu giây bên kia đã tắt máy. Bực bội, Lam gọi lại, nhưng lại chỉ còn tiếng nói đầy lạnh lùng máy móc.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Lam tắt máy, không nhịn được đập tay xuống thành ghế. Chính hành động ấy đã động mạnh vào vết thương khiến cô phải nhăn mày, môi mím chặt ngăn lại tiếng rên của mình.
Mệt mỏi, bất lực, Lam đứng dậy toan đi về phòng. Nhưng loạng choạng thế nào, cô suýt ngã, cũng may có một đôi tay nhanh nhẹn đỡ lấy hai vai cô, nếu không, cô không thể tưởng tượng nổi lúc tiếp đất mình sẽ thành ra thế nào nữa.
Tim vẫn đập nhanh qua giây phút nguy hiểm vừa rồi, Lam ngơ ngẩn đứng im. Chợt giọng đàn ông trầm thấp vang lên ngay trên đầu cô.
- Cô không sao chứ?
Lam ngước lên, là một người đàn ông tầm 28, 29 tuổi, khuôn mặt điển trai, đeo kính đen tri thức. Lam vốn không thấp, cô cao 1m60, nhưng khi đứng cạnh anh lại chỉ cao tầm đến ngực. Dáng người đầy đặn, không béo cũng không gầy, khiến Lam có cảm giác anh ta thật khổng lồ. Lam đứng thẳng, từ tốn gỡ tay người đàn ông kia, lùi ra sau một bước để kéo dài khoảng cách, cười gượng.
- Cảm ơn anh, tôi ổn! - Xong, cô gật nhẹ đầu rồi rời đi, bước chân rất chậm, cũng rất chật vật.
Có lẽ bởi tâm trạng ngổn ngang, cô không hề biết người đàn ông kia đã nhìn mình với nhiều loại cảm xúc cực kì phức tạp. Ban đầu là lúng túng, tiếp theo là ngạc nhiên, cuối cùng là nhíu mày mím môi không hài lòng. Kể cả khi anh ta cứ đưa mắt nhìn mãi về phía cô, cô cũng không hề hay biết. Hay nói đúng hơn, Lam chẳng có chút tâm trạng nào để có thể để ý những chuyện ngoài lề ấy nữa.
Ngọc đã thực sự trở mặt, mối quan hệ của hai người còn căng hơn trước rất nhiều. Lam thầm đoán, hẳn là anh bị ai đó xúi giục. Còn có ai ở đây nữa?
Ai có tình cảm với chồng cô, ai có ý đồ với chồng cô, chẳng lẽ cô còn không biết? Kiềm chế được cảm xúc, nhưng ánh mắt thì khó mà giấu được. Ngày hôm đó, dù chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng Lam thấy rõ ánh mắt bất thường của Vân khi nhìn cô, và khi nhìn Ngọc. Đánh chết cô cũng không tin nếu có ai đó nói rằng cô ta không có chút tình cảm nào với anh. Phải chăng sau khi cãi nhau với cô, anh liền tìm đến cô ta? Và rồi tận dụng mẫu thuẫn và nỗi bức xúc ấy, cô ta cho thêm một mồi lửa, đốt cháy hoàn toàn, không cho anh cơ hội quay lại, để cô và anh chấm dứt mãi mãi?
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi, ruột gan Lam như sôi sục cả lên.
***
Hai ngày nữa đã trôi qua, cơn đau từ vết thương đã dịu đi đôi chút. Nhưng đó không phải là điều mà Lam để ý. Chuyện khiến cô phải ngồi im đăm chiêu như thế này là bởi do không thấy y tá nhắc thêm vụ tiền thuốc nữa nên Lam mới chủ động xin được khất thêm ít ngày. Nhưng không ngờ y tá lại ngơ ngác nói với cô rằng không phải cô đã nộp rồi ư? Đến khi xuống hỏi thẳng thu ngân, cô ấy kiểm tra một lúc rồi bảo.
- Ngay ngày hôm đó có một người đàn ông đến nộp giúp chị luôn rồi. Anh ấy nộp khá nhiều, còn nói rằng để chị khỏi hẳn hãng cho xuất viện. Còn nếu thừa thì cứ trả lại cho chị.
- Anh ta có nói mình là ai không?
- Anh ấy không để lại tên tuổi gì cả, chỉ bảo là bạn của chị.
Là bạn, chứ không phải là chồng. Nếu không phải chồng, vậy "bạn" ấy, rốt cuộc là ai?
- Anh ta còn hỏi chị bị bệnh gì nữa, nhưng vì tính bảo mật của bệnh viện nên tôi đã không tiết lộ ra.
Lam trở người, vẫn không thể ngừng suy nghĩ được. Cô không tài nào đoán được rốt cuộc người nộp viện phí giúp cô là ai. Anh ta thật sự quen cô, muốn giúp cô hay là có ý đồ gì khác? Không đúng! Nếu có ý đồ thì đã có lời nhắn, hoặc để lại tên tuổi để cô phải mang ơn rồi. Nhưng bảo không có ý đồ cũng không thấy thuyết phục gì cả. Bởi lòng tốt nào cũng cần có một cái giá, không có chuyện một người xa lạ nào đó cho không người khác cái gì. Anh ta xuất hiện quá đúng lúc, đúng vào cái giây phút cô bế tắc nhất. Không sớm, cũng không muộn.
Thật khó hiểu!
Đúng lúc, điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lam. Người gọi đến là mẹ. Cô hắng giọng, bắt máy, cố làm giọng thản nhiên nhất.
- Mẹ! Mẹ gọi cho con mà không sợ bố giận sao?
- Ông ấy giận thì được cái gì? Chả liên quan đến việc mẹ gọi điện hỏi thăm con gái mẹ. - Bên kia, giọng mẹ oang oang, còn "hừ" một cái hết sức ngầu. Lam bật cười.
- Vâng! Lỗi của con, không về thăm nhà, cũng không thường xuyên gọi điện.
- Quỷ sứ nhà cô!
- Mẹ! Vậy...bố hết giận con chưa? Đã bảy năm rồi cơ mà...
Phía bên kia, mẹ cô chỉ thở dài, không đáp. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để cô hiểu. Lam cười buồn.
Thật ra là do cô quá nông nổi, cũng không biết giữ mình. Cô yêu anh vào khoảng thời gian ngây thơ nhất, rồi trao cho anh cái thứ ngàn vàng của mình mà không về phòng bị. Kết quả, mười tám tuổi, cái tuổi xuân xanh còn chưa có gì trong tay, thậm chí cô còn từ bỏ tương lai tươi sáng phía trước để lấy anh, chỉ bởi cô trót mang bầu.
Bố giận, mẹ khóc. Mẹ chồng không ưng vì nghĩ cô không có xuất thân phù hợp với con trai tài giỏi của bà. Nhưng Lam vẫn mặc kệ, vẫn bất chấp mà lấy anh. Cô yêu anh, cô còn có con với anh, vậy thì có lý do gì để bảo cô buông tay chứ?
Tương lai? Anh và con chính là tương lai của cô, là nguồn sống của cô. Chỉ cần có hai người, mọi khó khăn nào cô cũng vượt qua được. Năm ấy, cô ngây thơ nghĩ như vậy. Cô không hề biết lại có một ngày, cô và anh sẽ thành như vậy, càng không hề biết cô lại phải phẫu thuật ở cái độ tuổi còn quá trẻ thế này.
Đây là sự trừng phạt vì sự cố chấp của cô năm xưa, hay là vì cô đã khiến đấng sinh thành của mình buồn?
- Bố mẹ vẫn khỏe chứ? - Một lúc sau, Lam lên tiếng phá tan sự im lặng. Mẹ thở dài.
- Tất nhiên rồi. Còn con?
- Con cũng vậy, khỏe như voi ấy. Chồng con cưng con còn chưa hết nữa cơ. Mẹ nói với bố giúp con, để bố nguôi giận đi, cho con tết về thăm nhà nữa. Con nhớ nhà lắm lắm luôn.
Mẹ cô lại thở dài. Rồi, giọng bà đột nhiên trầm hẳn.
- Con thật sự khỏe sao?
- Vâng, tất nhiên rồi mà mẹ. Con gái mẹ là ai chứ?
- Vậy vì sao con phải vào bệnh viện? Có phải con bị bệnh gì dấu mẹ không?
Một thoáng sững sờ, Lam không còn cười nổi nữa, nhưng cô vẫn cố gắng giữ cho giọng mình thật tự nhiên.
- Mẹ nói cái gì thế? Con không hiểu. Bệnh viện gì chứ?
Bên kia, mẹ im lặng một lúc, sau đó đáp.
- Đừng có dấu mẹ. Có người đã thấy con ở trong bệnh viện đấy.
- Ôi dời, tưởng gì. Mẹ, chẳng lẽ cứ ở viện là bị bệnh sao? Chắc tại lúc đó con đi thăm bạn, người ta thấy rồi người ta hiểu lầm đấy.
Mẹ lại im lặng, lần này lâu hơn. Lam nhíu mày, cảm thấy kì lạ không thôi. Bình thường mẹ cô đều tin lời cô, không hỏi cặn kẽ quá, cũng không bắt bẻ như thế này. Nhưng hôm nay, mẹ rất lạ. Lam áp tai nghe lại gần hơn, và rồi cô nghe thấy hình như còn có một người khác ở đó, đang nói gì đó với mẹ. Sau đó là tiếng mẹ hét lên, gấp gáp. Lam còn nghe thấy tiếng đổ nữa, cứ như mẹ đứng bật dậy quá nhanh không kịp lùi ghế vậy.
- Đừng có nói dối mẹ! Nói! Con bị bệnh gì đúng không?
- Con đi thăm người mà...
- Thăm người cái gì? Thăm người mà chính con lại mặc đồ bệnh nhân sao???
- Con...
Mẹ thở hồng hộc, cảm giác như sắp điên lên. Lam tính giải thích, nhưng cô đã nghe thấy bên kia có người nói rất nhỏ, nhưng rõ ràng hơn lúc nãy.
- Dì! Dì bình tĩnh lại nghe em ấy nói cái đã...
Giọng nói kia là của đàn ông, còn rất lạ lẫm. Đáy mắt Lam lạnh hẳn. Cô lên tiếng.
- Mẹ! Có ai đang ở gần mẹ đúng không? Anh ta nói lung tung với mẹ cái gì rồi đúng không? Mẹ! Mẹ tin người khác hơn con sao??
Hơi thở của mẹ đã dần bình ổn lại. Vẫn không lên tiếng ngay, vẫn là khoảng im lặng ấy, rồi cuối cùng, mẹ ra tối hậu thư cuối cùng cho cô.
- Được! Thật hay giả mẹ sẽ tự kiểm chứng! Ngày mai mẹ sẽ lên thăm con, con cứ chuẩn bị từ từ.
- Mẹ...
Đáp lại tiếng kêu tuyệt vọng của Lam là những tiếng tút tút liên hồi. Mẹ cô đã ngắt máy. Tái mặt, Lam nhìn vào điện thoại đã quay về với màn hình chính, lòng gào lên: Xong rồi!!!
Y tá nói với cô rằng tình trạng của cô bây giờ vẫn chưa thể xuất viện được. Bề ngoài, Lam vui vẻ chấp thuận, không hề nhắc đến chuyện này nữa, nhưng khi y tá vừa rời đi, cô đã vội vàng thay quần áo, lén lút trốn ra ngoài.
Ngồi trong quán cafe, sau khi nhắn cho Ngọc địa điểm kèm theo yêu cầu muốn hẹn gặp, Lam ngồi lặng im nhìn ly nước trái cây trước mặt mình, kiên nhẫn chờ đợi.
Có lẽ đây là lúc cô nên làm hòa với anh, để hai người có thể chấm dứt cuộc chiến này. Không chỉ vì sợ mẹ phát hiện, cô thật sự không muốn phải gây hấn với anh thêm nữa. Cô sẽ thay đổi, sẽ ngoan ngoãn và biết điều hơn. Cô sẽ không kiếm chuyện để khiến anh phải mệt mỏi hay chán ghét. Cô vẫn còn rất luyến tiếc anh. Vậy nên, dù giá nào, cô nhất định sẽ giữ anh lại. Khi chuyện kết thúc, cô sẽ nói với anh về bệnh tình của cô. Cô muốn chia sẻ với anh mọi thứ, về cảm giác cô đơn, về sự bất lực và tủi thân của mình trong suốt những ngày vắng anh. Cô sẽ nói với anh rằng cô thực sự không thể mạnh mẽ nổi. Cô sẽ nói với anh rằng cô cần anh.
Chỉ cần mường tưởng tượng ra cảnh lại được sà vào lòng anh, lại được anh ôm và an ủi, Lam bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Có ai đó ngồi xuống phía đối diện. Cứ ngỡ là anh, nhưng không ngờ lại không phải.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt. Một bên thì kinh ngạc, một bên lại mỉm cười như không có chuyện gì, thản nhiên hết sức.
- Chị...
- Ngọc sẽ không đến đâu! - Không để Lam kịp nói gì, Vân đã nói ngay. Cô nhã nhặn nhận lấy ly nước lọc rồi gật đầu cảm ơn phục vụ, sau đó quay sang nhìn Lam, chờ đợi phản ứng của cô.
- Tại sao? - Lam nhíu mày, hỏi. Vân từ tốn nhấp một ly nước nhỏ. - Vì anh ấy còn đang bận việc của mình. Anh ấy không rảnh rỗi như em, nên sẽ không có chuyện chỉ cần em gọi thì anh ấy sẽ xuất hiện.
Lam nhíu mày trước thái độ của Vân, trông như cô ta đang muốn nói rằng cô ta mới là vợ của Ngọc, mới là người xứng đáng với Ngọc. Bực, Lam đứng dậy toan rời đi, nhưng Vân đã nhanh tay bắt lấy cổ tay cô, giữ lại.
- Đổi lại, chị có chuyện muốn nói với em.
- Còn tôi thì không có lý do gì để nghe hết. - Lam hất tay Vân ra, khẽ nhíu mày. Hành động vừa rồi của cô đã vô tình động lên vết mổ, sự đau đớn chạy khắp toàn thân.
- Chị không nói lâu đâu. Chuyện này thực sự rất quan trọng, liên quan đến ba người chúng ta.
Lam không vội bỏ đi nữa, nhưng cô cũng không chịu ngồi xuống. Giữ nguyên tư thế, cô chỉ quay đầu nhìn Vân với khuôn mặt không dấu nổi sự khó chịu.
Vân hơi mỉm cười, lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy gây đôi. Cô mở ra, vuốt thẳng nếp gấp rồi đặt lên bàn, ngay tại vị trí Lam có thể dễ dàng nhìn thấy nhất.
- Chị nghĩ quan hệ của em và Ngọc đã không còn cứu vãn được nữa. Hai người cũng đã ly thân rồi. Chẳng bằng, em chủ động buông tay đi. Nếu đã không hạnh phúc, vậy thì hãy để đối phương đi tìm cuộc sống mới.
Lam trân trối nhìn vào tờ giấy kia, rồi nhìn xuống dòng kết luận.
Thai đã được một tháng? Thai? Của Vân? Với ai cơ?
- Chị... - Lam nhìn Vân, ngắn ngứ mãi không thể nói nên lời. Vân vẫn cười, gật đầu khẳng định. - Đúng vậy! Chị đã mang thai con của Ngọc. Trong bụng chị hiện tại là con của anh ấy.
Tựa như sét đánh ngang tai, Lam loạng choạng, hai chân run rẩy. Nếu như không kịp giữ lấy ghế, hẳn là cô đã ngã quỵ. Vết mổ lại đau, nhưng Lam dường như không còn cảm nhận được. Người cô lạnh buốt, đầu ong lên, mọi thứ như chao đảo.
Cô vừa nghe thấy gì? Cô vừa nghe thấy điều kinh hoàng gì đây? Mang thai? Con của Ngọc? Một tháng rồi ư?
Anh...thật sự phản bội cô ư?
Lam siết chặt tay, ngón tay đâm vào da thịt đau đớn. Nhưng với Lam, cơn đau ấy, cộng với cơn đau từ vết mổ, vẫn chưa đủ, chưa đủ để khiến cô tỉnh táo.
Sự tồn tại của đứa bé đó tựa như cái tát dáng mạnh lên mặt cô, tựa như con dao sắc lẹm cứa nốt sợi chỉ liên kết mỏng manh của hai người mà cô đang cố gắng giữ lấy, một cách dứt khoát và tàn nhẫn.
Đứa bé đó, giống như một lời tuyên bố lạnh lùng mà anh muốn cho cô hay, là rằng: Anh không cần cô nữa.
Đau đớn đến thế, vậy mà Lam chẳng chảy nổi một giọt nước mắt. Dù ngực tức nghẹn, ấy vậy mà vẫn chẳng thể chảy ra dù chỉ là một giọt. Là do quá tuyệt vọng sao? Hay là do tận sâu trong lòng cô vẫn chưa thể tin nổi? Hay là, cô không muốn khóc trước mặt kẻ đã gây ra vết thương cho mình?
- Nói thật với em, chị và Ngọc từng là người yêu của nhau, lần này gặp lại cũng chỉ là vì duyên chưa thể dứt. Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Cho Ngọc lối thoát đi, cũng như cho bản thân thanh thản. Em biết không thể giữ được Ngọc nữa mà, đúng không?
Vân vừa dứt lời, cũng là khi sự kìm nén của Lam đến cực hạn. Thật nhanh, Lam cầm ly cacao đã nguội của mình lên, không hề chần chừ lấy nửa giây mà hất thẳng lên mặt Vân. Chất nước màu nâu quện đầy mặt cô ta, nhớp nháp, chảy từ má xuống cằm, rồi rơi lên chiếc váy xòe trắng tinh. Màu trắng ấy vốn thật tinh khôi, nhưng chỉ cần một cú hất cũng đủ khiến nó vấy bẩn. Thật sự, rất giống với lòng người.
- Chị nghĩ chỉ cần như vậy tôi sẽ chia tay anh ấy sao? Chị muốn tôi làm thế đúng không? Nhưng nói cho chị biết... - Lam cúi xuống, đập mạnh hai tay lên bàn, mắt long lên. - Chị-đừng-hòng!!!
- Cô làm cái trò gì vậy?? - Một tiếng hét quen thuộc vang lên. Nhanh như cắt, Ngọc xuất hiện ngay bên cạnh. Anh đẩy cô ra xa, sau đó cúi xuống đỡ lấy Vân. Nhìn cô ta chật vật trong thứ nước rin rít ấy, Ngọc xót xa rút giấy ân cần lau cho cô, hoàn toàn không để ý rằng vì bị anh đẩy, Lam bất ngờ không có điểm tựa nên bụng quẹt mạnh lên góc bàn, vết thương rách ra thấm ướt lên chiếc áo tối màu, anh cũng không hề để ý rằng khuôn mặt Lam vốn dĩ đã trắng bệch nay lại tái mét bất thường. Trong mắt anh lúc này, sự đau đớn mà cô đang phải chịu còn chẳng quan trọng bằng cô gái chỉ bị một ly cacao hất lên làm bẩn quần áo.
- Ngọc Lam! Tại sao cô có thể quá đáng đến mức vô lý như vậy? Sống với cô bao lâu nay, quen cô bao lâu nay mà tôi thực sự không ngờ cô lại là con người đanh đá và quá quắt đến vậy đấy! Quả thực tôi đã nhìn lầm cô rồi!!
Nén đau, Lam chống bàn đứng dậy, nhìn anh cười nhạt.
- Nhìn nhầm? Đanh đá? Vậy vì sao lúc mới quen tôi anh không nói tôi đanh đá? Vì sao lúc theo đuổi tôi không nói tôi chua ngoa? Vì sao lúc cưới tôi không nói tôi quá quắt? Lúc tôi chăm sóc anh, lúc tôi sinh con cho anh, lúc anh nói anh yêu tôi, sao anh không bảo anh đã nhìn nhầm tôi? Vì anh, tôi thay đổi tất cả. Mỹ phẩm, quần áo, thậm chí là nhan sắc, sự nghiệp tương lai, tôi đâu có cần gì? Cả thanh xuân của tôi đều trao cho anh. Rồi đến khi tôi xấu xí, anh liền tìm người khác, đúng không? Anh ăn nằm với cô ta, yêu thương cô ta y như lúc anh đối với tôi, đúng không? Anh cũng nói chỉ yêu duy nhất cô ta, sẽ mãi bên cô ta, cho cô ta một danh phận, đúng không?
- Thôi đi! Cô đừng có làm loạn thêm nữa...
- Làm loạn? Tôi làm loạn sao? Hết nói tôi đanh đá, bây giờ lại kêu tôi làm loạn? Anh còn cái gì để gán lên người tôi nữa không? Nếu tôi làm loạn một cách vô lý, anh dám khẳng định cái thứ trong bụng cô ta không phải là thành quả của anh ư? Anh còn dám nói anh và cô ta chỉ là bạn, giữa hai người không có gì cả ư? Cái thứ nghiệt chủng kia...mà là không có gì ư???
Ngọc trợn mắt không tin những gì mình vừa nghe. Bao lời cay nghiệt, bao lời xúc phạm nặng nề lại được phát ra từ miệng của chính người vợ mà anh luôn nghĩ rằng dù thô lỗ nhưng cô lại là một người phụ nữ tốt, một người mà anh đã từng muốn ở bên mình suốt cả cuộc đời này. Vậy mà bây giờ, cô đứng trước mặt anh, hùng hổ mắng anh.
Ngọc giận tím mặt. Bởi không một người đàn ông nào có thể chịu được khi nghe người khác xỉ nhục lên lòng tự tôn của mình. Anh tiến lên, vung cao tay định đánh, nhưng Vân đã kịp thời lại, nhỏ giọng năn nỉ dỗ ngọt không ngừng. Cô bảo anh đừng để ý, cô bảo anh hãy bình tĩnh. Giọng cô mềm mại dễ nghe, như dòng nước mát xoa dịu trái tim anh. Đúng vậy, lúc trước Lam cũng đối với anh như thế, đầy nhẹ nhàng, đầy yêu thương. Hóa ra tất cả lại chỉ là một vở kịch. Hóa ra đây mới chính là con người thật của cô.
Ngọc đỡ lấy Vân, dìu cô rời đi, tránh xa cái nơi bẩn thỉu này. Người phụ nữ đó, thực sự anh không muốn nhìn thêm chút nào nữa. Một giây một phút anh cũng không muốn nhìn nữa.
Khi thương nhau, người ta trao cho nhau những lời ngọt ngào có cánh.
Còn khi đã trở mặt, người ta lại tổn thương nhau sâu sắc vô cùng.
Tình yêu thực chất vốn chẳng hề hoàn hảo. Hay nói đúng hơn, đó là thứ khiếm khuyết nhất thế gian này.
***
Lam mở mắt, nhìn trần nhà trắng xóa quen thuộc xuất hiện, ngẩn người một lúc, không hiểu sao lại muốn bật cười. Thật trớ trêu! Cô không nghĩ bản thân lại thảm hại đến mức đáng thương như vậy. Cô hạ mình hẹn gặp anh chỉ muốn cứu vãn tình thế, muốn cho đôi bên một lối thoát, một cơ hội. Kết quả, người không thấy đâu, chỉ được thông báo rằng anh đã có người khác, có một đứa con khác không mang dòng máu của cô, và...cuối cùng là ánh mắt miệt thị đến kinh tởm. Cô muốn chống chọi, muốn mạnh mẽ, nhưng rồi lại không chịu được cơn đau mà ngất đi. Thật sự quá thảm hại.
Lam bị y tá mắng té tát vì đã lén trốn khỏi bệnh viện, còn làm vết thương nặng thêm. Nếu không phải có người kịp thời đưa vào và cứu chữa, vết thương đã nhiễm trùng nặng rồi.
- Cô muốn chết thì đi chỗ khác, đừng có thêm việc cho chúng tôi nữa có được không? Cô được cứu thì đó là nghĩa vụ của chúng tôi, còn nếu cô có mệnh hệ gì, tất cả chúng tôi đều không thể tránh khỏi liên quan đâu. Làm ơn đi, nếu chúng tôi đã cố gắng như vậy, chí ít cô cũng nên hợp tác với chứ??
Trước một tràng mắng nhiếc ấy, Lam chỉ có thể cúi đầu im lặng. Không phải do biết lỗi, mà là vì cô chẳng còn tinh thần nào mà phản kháng nữa. Với cô, cuộc sống này đã không còn ý nghĩa gì. Chỉ còn sự trống rỗng.
Mắng chán, cô y tá ngúng nguẩy bỏ đi. Lam vẫn ngồi im, bần thần. Cô cảm nhận được mọi thứ xung quanh, cô thấy những người cùng phòng thì thầm to nhỏ không ngừng, ấy thế mà cô vẫn không hề phản ứng lại. Không buồn, không vui, càng không tức giận.
Điện thoại rung lên liên hồi, đến lần thứ ba Lam mới liếc qua một cái. Thấy tên người gọi đến, đôi mắt Lam khẽ động, rồi chần chừ bắt máy.
- Con bé kia! Mẹ gọi mà đến lần thứ ba mới chịu nhận cơ đấy!! - Vừa kết nối, mẹ Lam đã oang oang một trận, bên cạnh còn có tiếng xe cộ ồn ã. Bất chợt, nước đọng trên khóe mi, Lam tủi thân gọi. - Mẹ...
- Cái gì? Chuyện gì? Bây giờ con đang ở đâu? Ra bến xe đón mẹ ngay!!
- Mẹ... Mẹ ơi... - Không chịu đựng nổi nữa, Lam bật khóc thành tiếng, nức nở.
Mẹ! Con sai rồi! Con thật sự sai rồi mẹ ơi!
Đáng lẽ ra năm xưa con nên nghe lời mẹ, chăm chú học hành, đừng yêu đương gì cả.
Đáng lẽ năm xưa con nên nghe lời mẹ, là con gái thì phải biết giữ mình, đừng quá tin tưởng người khác.
Đáng lẽ năm xưa con nên nghe lời mẹ, đừng quá bất chấp mà nghĩ rằng người ta là cả bầu trời của mình.
Cả bầu trời của con, đáng lẽ ra chỉ nên dành cho bố mẹ, dành cho những người đã hi sinh vì con vô điều kiện, chứ không phải một người lạ nào đó đột ngột xông vào cuộc đời.
Nhưng mẹ ơi, con biết sai rồi, vậy làm sao để sửa lại lỗi lầm ấy đây mẹ? Làm sao để thời gian quay ngược lại đây, hả mẹ?
Mẹ! Làm ơn, mẹ hãy nói cho con biết. Được không mẹ?
...
Bà Thanh hốt hoảng hỏi nhân viên lễ tân, rồi chân thấp đập chân cao chạy đến phòng được thông báo. Cho đến khi nhìn thấy con gái ngồi co quắp một mình trên giường, đầu gục sâu xuống đầu gối, bà xót xa tiến đến, ngồi xuống cạnh con, đặt tay lên vai con.
- Lam, con làm sao vậy? Con thực sự bị bệnh sao? Vì sao lại im lặng không nói với mẹ?
Nghe thấy tiếng mẹ, Lam ngơ ngác ngẩng đầu lên, rồi nước mắt chậm rãi chảy xuống. Cô nhào đến ôm mẹ, bật khóc, khóc rất lớn. Bà Thanh bị bất ngờ, ngơ ngác, toan hỏi, nhưng nhìn con như thế, cuối cùng bà im lặng, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng con. Lam vẫn khóc. Trong vòng tay mẹ mình, mọi bất lực, mọi đau khổ mà cô phải chịu dường như vỡ òa, không còn cách nào kìm nén.
Chốn bình yên, mãi mãi luôn là vòng tay mẹ.
Khi thấy Lam đã bình tĩnh, bà Thanh bắt đầu gặn hỏi. Lúc đầu, Lam im lặng, né tránh. Nhưng cuối cùng cô đành nhắm mắt buông xuôi, kể cho bà toàn bộ câu chuyện. Nghe xong, bà Thanh đứng bật dậy, trợn mắt, quát.
- Còn ra thể thống gì?? Bây giờ nó và con kia đang ở đâu?
- Con không biết! - Lam dựa đầu vào tường, mệt mỏi đáp. Sau khi khóc xong, dù lòng đã nhẹ nhõm nhưng lại khiến cơ thể cô mệt mỏi hơn. Lam khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
- Nó có biết con phải phẫu thuật không?
- Con không nói với anh ấy.
- Con bé này! Năm xưa con kiên quyết lấy nó, không chịu bỏ cái thai cũng là vì nó. Vậy mà đến khi bị bệnh cũng không buồn nói với nó! Nói mẹ nghe, rốt cuộc con bị bệnh gì?
- Mẹ! - Lam mở mắt, cười gượng nhìn mẹ. - Phẫu thuật xong coi như khỏi hoàn toàn rồi, sẽ không bao giờ bị lại nữa đâu. Mẹ đừng lo.
- Chí ít cũng phải để mẹ biết con bị bệnh gì chứ?
- Mẹ! Bệnh nhẹ lắm. Phẫu thuật ấy cũng chỉ là tiểu phẫu thôi, rất nhanh. Con còn chưa ngủ tròn giấc là đã xong rồi. Vậy nên mẹ đừng hỏi nữa. Qua rồi là được rồi!
Bà Thanh thở hắt, ngồi xuống giường.
- Bây giờ hai đứa tính sao?
- Con cũng không biết nữa. Đầu con trống rỗng, thật sự không nghĩ nổi cái gì nữa mẹ ạ.
- Đã đến nước này... - bà Thanh chợt thở dài, hạ giọng. - Vậy thì ly hôn đi. Đó là con đường duy nhất...
- Không!! - Chưa để bà Thanh nói hết, Lam vội cắt ngang. Từ nãy đến giờ, cô luôn trong trạng thái uể oải, thất thần, ấy vậy mà ngay lúc này, cô lại kiên quyết cự tuyệt bằng thái độ cố chấp không tưởng. Bà Thanh đau lòng khẽ kêu. - Lam à...
- Con sẽ không ly hôn đâu! Đúng! Con hối hận, nhưng con chắc chắn sẽ không ly hôn. Con sẽ không để hai người kia sống hạnh phúc đâu. Làm con đau khổ đến vậy, thế mà lại trông mong con buông tay dễ dàng ư? Không được đâu, mẹ ạ! Con không làm được! Thứ con không thể có, người khác cũng đừng hòng! Đừng hòng!!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play