Tôi là Cường, năm nay 23 tuổi, là một thằng thanh niên bình thường, bản thân không có gì nổi trội. Năm 18 tuổi, tốt nghiệp xong cấp ba, do không thi đỗ đại học nên bấy giờ, tôi được ông chú, vốn là em trai ruột của bố tôi đang công tác trong quân đội cho đi lính. Ông chú xin cho tôi được đóng quân ở Tam Điệp, Ninh Bình, nghĩa là ở gần nhà, chứ không phải lặn lội vào những miền trong xa xôi. Ba năm nhập ngũ cũng nhanh chóng trôi qua, nhưng đó là nơi tôi có được nhiều kỷ niệm đáng nhớ về thời quân ngũ, về một phần của tuổi trẻ. Giải ngũ, tôi trở về quê, tính đi học nghề. Tôi xin vào một trường chuyên về nấu nướng, bếp núc. Đào tạo sáu tháng, tôi bình thường chả giỏi cái gì nhưng đã làm thì cũng không đến nỗi nào. Tay nghề nấu nướng của tôi qua sáu tháng học nghề cũng gọi là vượt qua trình độ " múa chảo ", thậm chí còn có thể múa dao nếu ngẫu hứng. Sau đó, cầm tờ chứng chỉ tốt nghiệp đầu bếp ấy, tôi xuống thành phố xin được một chân bếp chính trong một nhà hàng cỡ vừa. Thế nhưng công việc ấy của tôi chỉ kéo dài trong vỏn vẻn một tháng mười hai ngày. Nguyên nhân là do, tay bếp trưởng cũ của nhà hàng đố kị với tôi, vì có tờ giấy A4 chỉn chu hơn của lão mà có nguy cơ sẽ cướp mất chân bếp trưởng vốn lão đã phải chật vật trong nhiều năm mới leo lên được chỉ trong nay mai. Cũng tại vì do lão xuất thân chỉ là đầu bếp tự do, không có bằng cấp gì. Một môi trường chỉ toàn phụ nữ thì sẽ hay xảy ra đấu đá, dò xét, tị nạnh và những cuộc chiến xảy ra trong âm thầm, thâm xảo, thì môi trường toàn giống đực rựa với nhau trong khu ổ bếp chật chội của cánh đàn ông chúng tôi lại hoàn toàn khác. Chúng tôi giải quyết nhanh gọn và thẳng thắn, chính là bằng nắm đấm. Hãy khoan phán xét tôi là kẻ ưa hung bạo, vũ phu hay không ra gì. Trong một tháng đầu tiên thử việc ở vị trí bếp chính đó, phải nói là cái nhà hàng này đã tạo cho tôi một cơ hội cũng đồng thời là một thử thách gian nan. Tôi phải căng sức ra mà hoàn thành những chỉ tiêu, những yêu cầu về nghiệp vụ của bọn họ. Đã thế, còn thường xuyên chịu những trò bẩn thỉu, phá đám từ tay bếp trưởng xấu tính cùng " đàn em " của lão ta. Tôi đã nhịn, đếm đến năm lần, và đến lần thứ sáu thì tôi quyết định không cần cái chức danh bếp chính ở đó nữa. Tôi tặng cho lão ta một cú đấm vào giữa bản mặt to tướng, nó lúc nào cũng đỏ hồng như chát phấn của mấy đứa con gái. Sau đó tôi xin nghỉ việc. Môi trường kỷ luật, gian khổ nơi quân ngũ đã tạo nên trong tôi một sự cứng rắn, bộc trực và có phần hơi nóng nảy. Tôi cũng chẳng rõ tại sao nữa.
Tôi lại thất nghiệp, bố mẹ tôi cũng vì thế suốt ngày rầu rĩ, thở ngắn thở dài. Ở nhà đến nay cũng đã được gần một tháng, đang tính cắp ba lô xuống thành phố xin việc chỗ khác thì tôi nhận được cuộc điện thoại từ Tùng - thằng bạn chí cốt mà tôi quen được trong ba năm quân ngũ. Từ khi ra quân về quê đến nay, chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên với nhau dù quê hai đứa cũng khá xa và chưa có dịp ghé thăm nhà nhau lần nào. Tôi ở Ninh Bình còn nó thì ở Thái Nguyên. Hơn tuần trước tôi mới gọi điện than thở với nọ vụ đánh nhau ở nhà hàng và đã thôi việc, đến trưa nay thì nó gọi tới.
- Mày sao rồi?.
- Sao là sao?. Vẫn sáng tối ba bữa đều đều.
- Nghiêm túc đi!. Tính xin việc chỗ nào chưa?.
- Rồi!. Sang tuần định làm chuyến đi thành phố tìm việc.
- Ừm!.
- Còn mày?. Vẫn làm ở xưởng đá của ông anh à?.
- Ừ!. À!. Đang tính rủ mày vụ này...
- Vụ gì?.
- Đi săn đá với anh em tao không?.
- Săn đá á?. Biết gì đâu mà săn!.
- Cần gì phải biết\, đi chung cho vui thôi!. Tại thấy mày đang rảnh\, nhân dịp này rủ lên tao chơi một chuyến cho biết\, sau mày mà đi làm rồi thì đi thế chó nào được!.
- Ờ!. Cũng có lý!.
- Thế chốt nhá?!.
- Để tao xem đã\, có gì trưa mai tao a lô!.
- Nhanh đi ông nội\, ngày kia ngày kìa là bọn tao khởi hành rồi. Nếu mày lên thì tao nói anh em chờ thêm 1\, 2 ngày. Mà này\, đi vụ này nếu may mắn thì đảm bảo về mày không muốn về quê đi làm thuê nữa đâu.
- Là sao?.
- Chậc!. Để mai rồi nói!. Đêm nay bớt quay tay lại để tay lên trán mà suy nghĩ đê\, mai có gì bảo tao!. Thế nhé!.
- Mẹ thằng này!. Vừa quay vừa nghĩ cũng được luôn ấy!.
- Há há!. Thế nhớ!. Bye!.
- Cút!.
Tôi tắt máy, miệng còn nhoẻn miệng cười vui vẻ. Thằng cờ hó này lúc nào cũng tinh ranh và hay thích đem tôi ra làm trò trêu đùa, ấy vậy mà tôi lại thấy vô cùng thoải mái. Anh em chí cốt hợp tình hợp tính nó là thế.
Lúc này đã nửa đêm rồi, tôi đang nằm trên giường bấm điện thoại lướt facebook như thói quen. Cũng nhạt nhẽo, chả có gì thú vị lắm ngoài vài ba cái ảnh sống ảo của vài em gái cần like dạo. Tôi lướt qua một bài bán hàng online của một ai đó trên newfeed, mặt hàng họ bán là những mặt đá lấp lánh đủ hình dạng, từ tròn đến bầu dục... " Có khi nào thằng Tùng nói là về cái này không nhỉ? " - tôi băn khoăn. Tôi tắt điện thoại để nó qua một bên rồi đan tay qua đầu nằm xoài ra suy nghĩ. Ở nhà mãi cũng chán, tiền lương một tháng chỗ nhà hàng thanh toán tôi vẫn còn giữ trong thẻ ATM, bình thường tôi là đứa ít tiêu pha, cũng ít tụ tập hay ham hố mấy vụ cờ bạc, bia bọt, trai gái nên số tiền đó vẫn chưa động đến. Bố mẹ thì chẳng lấy của tôi làm gì. Tôi chép miệng quả quyết: " đi thì đi, giờ còn trẻ không xông pha đi đây đi đó mở mang tầm mắt thì phí hoài cả tuổi trẻ, huống hồ mình là thằng đàn ông! ". Nghĩ thế tôi xoay người nghiêng qua một bên, nhắm mắt ngủ, đợi sáng mai sẽ gọi điện báo cho thằng bạn hẹn gặp lại vào một ngày không hề xa.
Sáng ngày hôm sau, không đợi đến trưa mới gọi điện trả lời như đã hứa, sáng sớm, đánh răng rửa mặt xong xuôi tôi bấm máy gọi cho thằng bạn ngay, thông báo đồng ý gia nhập hội săn đá với nó. Theo lịch trình thì cơm nước xong xuôi, đầu chiều tôi sẽ ra bắt chuyến xe đường dài lên Hà Nội rồi bắt thêm chuyến nữa lên Thái Nguyên, Tùng sẽ đón tôi ở đó. Tôi hít một hơi dài khoan khoái, chống tay lên đùi đứng dậy: " chà, chuẩn bị đi bụi dài ngày có khác!". Không hiểu sao cảm thấy trong lòng khá phấn chấn, rạo rực cứ như là lần đầu biết yêu, dù chưa có mảnh tình vắt vai nào. Chắc tại ở nhà lâu quá, ở mãi một chỗ nên dễ cảm thấy tù túng, chán nản và ngột ngạt, huống chi tôi lại là đứa thích lăn lộn, xông pha. Nghĩ như thế nên tôi hào hứng bước nhanh vào buồng, mở tủ, sửa soạn vài bộ quần áo, ít vận dụng cá nhân nhét vào ba lô, chuẩn bị cho chuyến hành trình đầy tính trải nghiệm trước mắt. Tới giờ ăn trưa, tôi đường đột nói chuyện với bố mẹ, trình bày kế hoạch sắp tới. Hai cụ nghe xong thì nhìn nhau rồi cũng thở dài đồng ý cho tôi đi chơi xa một chuyến, nhưng chỉ vài ngày thôi cùng lắm là dăm bữa nửa tháng, rồi còn về lo xin việc. Tôi thì chỉ chờ có thế, vâng vâng dạ dạ rối rít, dù gì cũng nên xuôi xuôi cho ông bà đỡ lo, chứ đi chuyến này, mới tính sơ sơ cũng phải trên chục ngày là ít.
Đầu chiều, tôi bắt xe ôm ra đường lớn, chỗ này có rất nhiều xe khách chạy từ các tỉnh miền trong ra Hà Nội, gần nhất thì có Thanh Hoá. Lên xe tôi đánh một giấc vì cũng đang là buổi trưa. Ba tiếng trôi qua, lúc này xe đã chuẩn bị vào bến Giáp Bát, tôi ngồi dậy, xoa xoa tóc tai, lấy ba lô rồi xách túi nilon đựng giày tiến lên phía đầu xe. Ở cửa lên xuống, cánh xe ôm, taxi đã đứng chật kín, tranh nhau mồi khách. Tôi xóc balo nhảy xuống xe, một người đàn ông tuổi trạc trung niên vỗ vai đon đả:
- Chú em đi đâu\, lên anh chở\, anh lấy rẻ thôi!.
- Không anh\, em có người đón rồi!. - rồi đi nhanh về phía cổng.
Cảnh tượng nhốn nháo, xô bồ trong bến xe cùng với mùi xăng xe bốc lên hoà trong cái nắng oi bức lúc giữa chiều khiến tôi khó chịu. Đang đứng bâng quơ tựa lưng ở một chỗ râm gần cổng trả khách, một tay bán hàng dạo đi ngang qua tôi. Thấy tôi, ông ta liếc mắt nhìn lướt qua một cái, tôi cũng chẳng để ý gì. Thế nhưng đi được hai, ba bước gì đấy, không hiểu nghĩ ngợi thế nào, người đàn ông đó bỗng quay lại tiến tới chỗ tôi đang đứng. Lão ta dáng vẻ khá nhỏ con, khuôn mặt cháy nắng, nhăn nheo hằn lên những rãnh ngang dọc ở cánh mũi, khoé miệng, dưới cằm lún phún râu đã hơi ngả sắc bạc. Tôi vẫn đứng tựa lưng như thế, thong thả quan sát hành động của tay bán hàng dạo đó. Ông ta bận trên người một cái áo sơ mi cũ rộng lùng nhùng, màu cháo lòng. Tôi cũng không biết phải tả chính xác màu sắc của cái áo đó ra sao, không hẳn là nâu cũng không hẳn là chàm, hay vàng, tôi chỉ thấy nó giống mấy cái áo phông trắng cũ của tôi trườn trải mấy năm trong quân ngũ thì dần dà, nó chuyển thành cái màu y như vậy mà thôi. Lão đội trên đầu cái mũ vải màu vàng nhạt giống của mấy tay hay đạp xích lô, phía trước ngực đeo một cái hộp bằng gỗ hình chữ nhật khá to, nắp trên là mặt kính mờ mờ có thể nhìn rõ được đồ bày ở bên trong. Bên ngoài có một ổ khoá móc vào. Lão dùng hai tay giữ trên chiếc hộp có sợi dây đen đeo vòng qua cổ ấy và đang chầm chậm tiến lại chỗ tôi. " Lại gạ mua dăm ba thứ đồ hàng mã đây mà!" - tôi thầm nghĩ trong bụng. Lúc này, lão đã đứng trước mặt tôi, cất tiếng khàn khàn mở lời:
- Chàng trai\, mua nhẫn hay dây chuyền phong thuỷ không?.
- Hi\, cháu không!.
Tôi nhếch mép trả lời, hy vọng ông già sẽ bỏ đi, nhưng lão lại không làm vậy, mấy tay bán hàng thường gan lì, không dễ dàng từ bỏ. Lão vẫn đứng hơi khom khom trước mặt tôi, có lẽ do cái lưng hơi gù. Ánh mắt lão nheo lại dưới vành mũ trông lại càng thêm phần bí hiểm, cứ như đang săm soi, nhìn thấu vào người tôi vậy. Điều đó khiến tôi khó chịu, bèn ho khan vài cái, đứng thẳng dậy, khoanh hai tay trước ngực ra vẻ đuổi khéo lão ta. Dường như lão cũng biết ý, ánh mắt thôi không săm soi tôi nữa mà quỵt xuống, nhếch mép cười khàn khàn trong họng, cái đầu hơi lúc lắc rồi nói:
- Cậu mua một cái đi\, rẻ thôi. Nó sẽ bảo vệ cậu.
- Ừm...cháu bảo không mà!. Cháu không có nhu cầu\, xin lỗi ông!. - rồi quay mặt nhìn đi chỗ khác.
Lão già cổ quái vẫn không hề nhụt chí, tiếp tục cất giọng thuyết phục tôi:
- Cậu nghĩ vì sao tôi lại quay lại?.
- Chuyện này...cháu làm sao biết được ông muốn gì\, à đúng rồi\, đương nhiên là ông muốn cháu mua đống đồ trang sức " xịn " của ông rồi!.
Tôi vừa nói vừa nhướn mắt ngó vào cái hộp gỗ của lão ta. Ông già vẫn đứng im từ tốn nghe tôi thẳng thừng phun ra mấy lời ấy:
- Tôi thấy cậu có chút bất ổn\, nên mới quay lại!. Thấy mà không giúp thì tôi hay áy náy lắm!.
- Bất ổn?. Ai cơ?. Ông bảo cháu à?.
- Đúng vậy!.
- Ha ha\, bất ổn như thế nào\, ông nói cháu nghe thử xem!.
Ông già khẽ lắc lắc đầu từ tốn nói:
- Cậu vốn không tin thì nói phỏng có ích gì\, huống hồ rất khó để giải thích rõ ràng...chẳng qua\, tôi chỉ muốn cảnh báo cậu về những điều không hay sắp tới...
- Ông nên đổi nghề đi cho phù hợp\, cháu nói thật\, thế này phí quá!.
Tôi nhếch môi tiếp tục công kích, trên đời, tôi chúa ghét những kiểu kinh doanh lừa bịp, lợi dụng sự cả tin của những người yếu đuối để trục lợi. Chẳng thà, kì kèo ỉ ôi một hồi tôi còn mua. Có lẽ lão ta cũng đã hết kiên nhẫn, nhìn tôi một hồi rồi đột nhiên cúi xuống, mở khoá lôi từ trong cái hộp ra một sợi dây đeo cổ và một cái nhẫn chìa ra trước mặt tôi, giọng khàn khàn rất khó nghe:
- Cậu cầm đi!.
- Khổ quá\, cháu phải nói bao nhiêu lần nữa là...
- ...Tôi không lấy tiền đâu mà sợ\, cầm đi!.
Lão nói quả quyết, rất rõ ràng. Tôi ngớ ra vài giây, thế là thế nào, có mánh khoé gì ở đây chăng?.
- Cháu...cháu không dám nhận đâu\, ông để mà bán cho người khác!.
- Cậu tin hay không cũng được!. Nhưng nếu còn yêu cái cõi đời này thì nhận lấy\, đeo ngay vào\, một khắc cũng không được tháo ra. Bây giờ cậu có thể nghi hoặc tôi nhưng sau này sẽ rõ\, sẽ không có lần thứ hai để gặp tôi đâu.
Rồi lão nhét hai thứ đó vào túi áo ngực của tôi, trong khi tôi còn đang ngớ ra trố mắt nhìn vào lão, không biết phải nói gì. Đoạn, lão chầm chậm xoay người bước đi, cái lưng hơi khom xuống. Nhưng rồi lại ném cho tôi thêm một câu:
- À!. Không muốn làm thì cũng đừng nên đóng nó lại\, dẫu có hơi phiền phức!. Bởi nó giống như một khả năng đặc biệt trời đất ban cho\, có thể cứu mạng cậu trong một vài trường hợp đấy!. Bảo trọng!.
Tôi lại ngẩn ra tập hai, như chờ đợi lão bán đồ rong cổ quái kia tặng thêm cho vài câu nói khó hiểu nữa để mà phân tích luôn một thể, nhưng lần này thì không, lão đã đi thật không quay lại nữa. Tôi đứng trầm ngâm đưa tay sờ lên cái túi nằm trên lồng ngực mình, nó cộm lên hai vật mà lão bán hàng vừa nhét vào khi nãy.
- Chuyện này là sao...
Sau khi ông lão khó hiểu bỏ đi, tôi lấy điện thoại book một chuyến grap ra công viên Thống Nhất, thằng Tùng nói ở đấy có điểm đặt vé của một nhà xe chuyên chạy tuyến Hà Nội - Thái Nguyên bằng xe Limousine. 5 phút sau người grap chạy tới, tôi lên xe, nhanh chóng bỏ lại cái bến xe đông đúc sau lưng. Giờ thì tôi đang ngồi chờ xe tới, nhìn sang bên kia đường là công viên Thống Nhất, dòng người đi lại tấp nấp trên đường, mặc kệ cái nắng gay gắt đang chiếu trên đỉnh đầu họ. Nhịp độ của thành phố là vậy, mưa nắng vẫn đều đều đổ xô ra đường. Họ đâu thể sống chậm lại vì cuộc sống vốn dĩ luôn hối hả, bộn bề những lo toan. Đang đan tay sau gáy ngồi suy ngẫm sự đời, thì ngoài cửa một chiếc xe màu đen bóng loáng vừa trờ tới. Người nhân viên văn phòng cất tiếng thông báo cho những ai đặt vé chuyến này chuẩn bị lên xe, tôi cũng nhanh chóng đứng dậy rời ghế, khoác ba lô lên vai đi nhanh ra cửa. Lên xe rồi, tôi thoải mái ngồi ngả lưng ra thành ghế êm ái, đi kiểu này nhàn thật. Một xe 5 người khách với một anh tài nữa, mỗi người 1 ghế. Tôi cắm headphone vào tai, bật nhạc vừa nghe vừa ngắm nhìn quang cảnh trên đường đi.
Một tiếng rưỡi sau thì lên đến đầu thành phố Thái Nguyên.
- Anh tài\, cho em xuống ở chân cầu vượt Đán!.
- Oke!.
Tôi dặn anh tài điểm xuống, thằng Tùng đã dặn tôi như thế. Nhà nó ở gần đấy, ở Thịnh Đán thì phải. Chợt có tiếng chuông điện thoại, thằng cờ hó gọi:
- Lô\, nghe!.
- Mày tới đâu rồi?!
- Đến đít rồi!. Nhanh\, ra đón tao!. Để tao chờ 1 phút là tao bỏ về đấy!.
- Bố mày đang chờ ở đây 15 phút rồi!.
- Há há\, tốt tốt!. Tao sắp đến rồi!. Thế nhá!.
- Oke!. Nhanh cmm lên!.
- Mày đi mà giục ông tài\, giục tao làm gì?.
Tôi cao giọng nói, đầu kia đã tắt máy. Anh tài thấy nhắc đến mình bèn liếc mắt lại hỏi:
- Sao đấy em?.
- À không có gì anh\, em đang trêu thằng bạn!.
- Ừm\, lên thăm bạn hả?!.
- Vâng!. Anh em ra quân hơn nửa năm rồi mà chưa có dịp lên nhà nhau chơi lần nào\, nay đang rảnh nên em lên thăm nó.
- Vậy hả?. Em quê ở đâu?.
- Em ở Ninh Bình anh!.
- Ừ!. Anh thì nhà ở Tân Long\, Thái Nguyên này luôn!.
- Vậy ạ?.
- Sắp tới Đán rồi đấy\, em chuẩn bị đi!.
- Oke anh!.
Tôi xóc ba lô lên vai chuẩn bị xuống xe, phía trước đã thấy một thanh niên gầy và cao đang đứng cạnh chiếc xe máy bên lề đường, thằng cờ hó kia rồi, tôi nhoẻn miệng cười. Bước xuống xe, Tùng đút hai tay vào túi trước của cái quần jean nhìn tôi rồi nhếch mép cười nói:
- Mới nửa năm mà nhìn mày gớm thế này!. Sắp ngang chú tao rồi đấy!.
- Vớ vẩn\, tao táng chết giờ!.
- Thật luôn!. Làm gì mà để người ngợm già đi kinh thế\, mới có hai mấy tuổi đầu.
- Ai mà biết được!. Cơm\, áo\, gạo\, tiền chứ còn làm gì nữa!.
- Ghê vậy!. Cứ thoải mái đi\, mày nghĩ nhiều làm gì cho chóng già!. Mình còn sức khoẻ\, còn chân tay mà\, lo gì!.
- Ừm!. Mà nhà mày ở gần đây không?.
- Gần chứ!. Nhà tao với xưởng đá của ông anh họ ở gần đây luôn. Giờ tao chở mày qua nhà tắm rửa\, cơm nước xong tối chở mày qua đó gặp mặt anh em.
- Oke!.
Chiếc xe máy vù đi, chở hai thằng thanh niên to xác trên con đường không rộng lắm. Thái Nguyên hiện giờ vẫn còn khá đơn sơ, là một thành phố giàu tiềm năng để phát triển, đất thì rộng mà dân số thì cũng không đông lắm, ấy thế mà thằng Tùng bảo dân ở đây giàu. Tôi cũng chẳng rõ mấy vụ về kinh tế, văn hoá vùng miền như thế nào. Chỉ biết ở đây có công ty Samsung rất lớn, SEV, SEVC... tạo cơ hội việc làm cho rất nhiều người lao động không chỉ ở Thái Nguyên mà còn gồm nhiều tỉnh lân cận khác nữa.
- Ê\, sao không xin vào Samsung mà làm. Gần nhà thế kia!.
- Chậc!. Hồi mới về cũng tính xin vào đấy!. Nhưng bản tính tao mày biết mà\, không thích gò bó\, ba năm quân ngũ là quá đủ rồi!. Được cái\, trong đấy toàn gái trẻ không\, tha hồ mà ngắm. Hehe. Mày ở đây lâu lâu hôm nào tao dẫn đi một bữa. Gái samsung nhìn thích phết mày ạ!.
- Cả tá thế mà không hốt được em nào à!. Chú mày chán quá đấy!.
- Chán đếch gì\, chẳng qua bố đây chưa muốn thôi!. Mày nghĩ xem\, con gái bây giờ có đứa nào muốn quen trai nghèo không?. Huống hồ là mấy đứa mới vừa đi lính về. Haizz\, chán lắm!.
- Ừm\, cũng phải!. Thời buổi bây giờ\, chúng nó một là phải giai đẹp\, hai là giàu\, không giàu thì phải có ô tô sang chảnh đưa đón. Phũ thật!.
- Kệ mẹ bọn nó đi!. Gái gú là cái phù du\, thích thì ra làm cuốc đỡ phải suy nghĩ nhiều. Tình yêu bây giờ xa xỉ lắmmm!.
Tùng vừa chạy xe vừa nói, giọng đai ra lê thê như giễu cợt. Tôi chỉ cười xoà, chính tôi cũng chả rõ tình yêu nó hình thù tròn méo ra sao. Tôi còn yêu đời và vô tư lắm. Tôi vỗ vai thằng bạn hối:
- Mày suốt ngày đâm đầu vào ba thứ ấy có ngày hối không kịp!.
- Mày điên à!. Tao dại gì\, lúc nào chả phòng thân vài cái!.
- What the fuck!. Thôi nhanh đi ông nội!. Nóng quá\, về tao tắm phát\, người ngợm ngứa ngáy quá!.
- Oke!. Mà có mua quà gì cho bố mẹ tao không đấy!.
- Sặc!. Yên tâm đi!. Mày thì không có đâu nhưng hai bá thì đầy đủ lắm!. Đặc sản Ninh Bình luôn!.
- Há!. Dê núi hay cơm cháy vậy ba?.
- Cháy cái đầu mày!. Nhanh!.
Tôi bặm môi gằn giọng. Nhìn lên trời lúc này đã tắt nắng rồi, bầu trời rộng thênh thang, cao xanh và trong vắt, lợn cợn gợn mây trắng xoá. Trong lòng bỗng cảm thấy chúng tôi thật sự quá nhỏ bé giữa vụ trụ này, giống như giương cánh buồm nhỏ hướng ra đại dương mênh mông, chẳng biết đường chân trời xa xăm ở phía trước đang che khuất đi những gì bên trong nó.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play