M quốc, năm 20xx
Một cô gái đang đứng trước phòng tổng thống của khách sạn, trên người cô mặc đồ phục vụ phòng màu trắng, dáng dong dỏng cao, mái tóc đen nhánh búi gọn gàng. Dù khẩu trang che hết nửa khuôn mặt nhưng không thể che được khí chất trên người cô. Cô gái tay trái để trước đùi, tay phải nhanh chóng mở khoá phòng.
Ở phòng này là Cố Phong, ông trùm ma tuý hiện đang bị các quốc gia truy nã, vốn dĩ biết trước sẽ có sát thủ, nhưng hắn vẫn nghênh ngang xuất hiện. Hắn là kẻ kiêu ngạo, tự tin vào lực lượng vệ sĩ hùng hậu của mình, có vẻ như không biết , kẻ đến giết hắn hôm nay: Lam Hồng - nữ sát thủ nghìn khuôn mặt - cái tên nghe có vẻ dịu dàng dễ nghe nhưng khiến bao nhiêu thế lực sợ mất mật.
Cô gái bước vào phòng, cả căn phòng tối om, im lặng. Cô thản nhiên nhìn vào một điểm trong không khí, nở nụ cười chuyên nghiệp:
-Xin chào! Tôi là phục vụ phòng!
-Được rồi, không cần phải diễn đâu, Lam Hồng!-đèn phụt mở, đúng điểm nhìn của cô gái, một người đàn ông to lớn, trên khuôn mặt góc cạnh có một vết sẹo dài, nhìn qua thật khủng bố.
Hắn cất giọng khàn khàn:
-Ta biết cô đến để giết ta. Còn chần chừ gì nữa, mục tiêu ở ngay trước mặt đây. Mau ra tay đi.
“Cách”, một, hai, ba,...mười tên vệ sĩ tức khắc chĩa súng vào cô...
-Thôi nào, đừng đùa nữa!
Lam Hồng tháo khẩu trang, tuỳ tiện tìm một cái ghế, ngồi xuống, làm như không thấy cả chục khẩu súng đang chĩa vào người.
-Con đến là vì nhiệm vụ mà, baba.
Lam Hồng bĩu môi, quơ quơ khẩu súng ngắn trên tay mình, tay khác nhón lấy quả nho trên bàn, bỏ vào miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại >.<.
-Ba à, chua muốn chết, ai mua nho vậy.
Mấy tên vệ sĩ đều lảng đi, kẻ nhìn trần nhà, kẻ nhìn sàn nhà. Ừm, phòng tổng thống có khác, cũng không kém nhà tắm bọn hắn là bao!
-Ai bảo mẹ con đi nắm tay người đàn ông khác chứ, tức chết ba rồi.
Khuôn mặt người đàn ông càng thêm dữ tợn.
Mới sáng nay hắn đến sở cảnh sát đón vợ, hơn một tháng không gặp, hận không thể bay đến ôm nàng vào lòng. Nào ngờ, thấy vợ mình đang... cầm tay một tên đàn ông... để tra còng...\=.\=. Nếu không phải xung quanh có cảnh sát, hắn đã bắn chết tên khốn kia rồi, bảo hắn làm sao nuốt trôi cục tức này!!!
-Ý là ba ăn giấm rồi cũng bắt mọi người chua cùng ba hả? Thật quá đáng!
Lam Hồng đập bàn, vừa tức vừa buồn cười, sao cô lại có người cha trẻ con vậy chứ.
-Hừ, thì sao? Có giỏi thì giết ba đi!
-Con chịu thua.
Lam Hồng giơ hai tay lên đầu.
- mất công đi một chuyến mà chẳng có thu hoạch gì cả, con về nhà ăn cơm mẹ nấu đây...
-B...biến đi!
Lam Lam đáng ghét này, không thèm dỗ ông đây, ông đây còn lâu mới về! Có nấu cơm cũng không về!
Lam Hồng câm nín, mặc kệ, liền quay lưng đi không thèm ngoái.
-À này, dạo gần đây có kẻ lén theo dõi con đấy, chưa rõ mục đích, cẩn thận chút, đừng để ta phải mang xác con ném xuống biển cho cá.
Mặt cô thoáng trầm xuống, đúng thật là có kẻ đang theo dõi cô, sau đó quay lại, nở nụ cười :”Con về đây, ba”.
Bước chân ra khỏi toà nhà, Lam Hồng lái xe về nhà, để gió thổi vào mặt lạnh buốt. Nghĩ cũng kì lạ, năm đó sao mẹ có thể nhìn trúng ba được nhỉ, mẹ là cảnh sát, năm đó lúc làm nhiệm vụ vô tình cứu trùm ma tuý, khiến ông nhất kiến chung tình, trồng cây si 5 năm mới rước được mĩ nhân về. Nói ba là trùm ma tuý kì thực không đúng, nhưng kết quả điều tra sai lệch, đến giờ ba vẫn còn cười đội cảnh sát kém cỏi, thỉnh thoảng lại bị mẹ lườm.
Lam Hồng tên thật Cố Tuyết, danh xưng lấy từ tên mẹ Đình Nghi Lam, là con của tổ hợp gia đình kì lạ này, trên dưới có 3 anh em trai, cũng toàn người kì quặc. Cố Tuyết cười nhẹ, tựa như bất đắc dĩ, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc...
Chợt, một chiếc xe máy lao thẳng ra trước mũi xe cô, cô bừng tỉnh, bẻ lái, lại không tránh được xe tải lớn đang đi ngược chiều, xe của Cố Tuyết lao thẳng xuống vực rồi bốc cháy...
“Dinh! Phát hiện linh hồn hợp lệ, tiến hành xâm nhập...1%...20%... ...”
——————-———————————————
Phủ tướng quân
Trong căn viện rách nát, tồi tàn, trên giường, một cô bé quần áo ướt đẫm, khuôn mặt mang một vết sẹo dài đáng sợ, miệng vết thương đã khô, máu khô làm đỏ thẫm một mảng giường, cả người lạnh ngắt, xám xịt. Đồng tử đang dần giãn ra.
———————————————————
Cố Tuyết choáng váng, khi chiếc xe tải lao đến, cô chỉ kịp lướt qua tài xế, là tên nhóc theo đuổi cô mấy tháng trước nhưng bị từ chối, hắn vốn là kẻ mới tham gia vào giới sát thủ, bí hiểm, thâm độc, nhanh chóng leo lên top sát thủ. Không ngờ chọn cách này để giết cô. Cố Tuyết muốn chửi thề, liền thấy cực kì đau đớn, nhất là khuôn mặt, cả người còn nhớp nháp. Không cần nhìn cũng biết bản thân mình hiện tại chật vật thế nào. Cơ thể nặng nề, cố gắng mở mắt nhưng không nổi
Bốn bề tối thui, mọi thứ im ắng đến đáng sợ, cô cảm thấy mình đang nằm trên ván gỗ, hình như không phải trong xe, bắn ra ngoài à! Nằm một lúc, xác định xung quanh không người liền thả lỏng, cô còn sợ đối phương có hậu chiêu. Rồi lại cảm thấy không đúng, cô đang ở trong phòng, hoặc nhà, xung quanh bốn bức tường. Thật kì lạ!
-Dinh! Chào mừng đến với hệ thống cải tạo thế giới. Phân hệ số 8220 xin chào-một dãy số liệu hiện lên trong đầu Cố Tuyết.
Tên: Cố Tuyết
Mã số: 8220-Thực tập sinh
Điểm kinh nghiệm: 0
Điểm sảng trị: 0
Điểm tín ngưỡng:0
“Đây là thứ gì?” Cố Tuyết kinh ngạc, chợt thấy mình trong một không gian tối tăm vô định, đột ngột sáng rực, cô thấy thân thể chính mình gần như trong suốt...
-Ngươi là ai? Xuất hiện đi!
Thanh âm lạnh lùng.
-Xin thứ lỗi, kí chủ hiện tại là thực tập sinh, không có quyền trông thấy bản hệ thống.
Thanh âm trả lời cũng lạnh không kém.
-Đây là đâu?
-Không gian hệ thống, phân hệ 8220.
-Ta vì cái gì ở chỗ này.
-Bản mệnh của kí chủ đã tận, linh hồn thông qua xét duyệt đủ điều kiện, trở thành nhiệm vụ giả...
-Là làm gì?
-... về cơ bản là nhập hồn vào thể xác của pháo hôi, ra tay đối với những khí vận nữ, đem quy tắc thiên địa trả về đúng nghĩa...
-Nếu ta không làm?
-Linh hồn tiêu tán, lúc này mới thật sự là “chết”.
Âm thanh lạnh lẽo máy móc.
Cố Tuyết nhăn mặt, lục lọi kí ức...
-Vậy hệ thống cải tạo thế giới là gì?
-Kí chủ không có quyền hạn được biết.
-Vậy ta làm xong việc có thể trở lại thân thể không?
-Kí chủ có thể nhập vào thân thể nguyên chủ...
-Không, ý ta là trở về thân thể cũ, sống lại ấy!
-Bản mệnh của kí chủ đã tận, nói cách khác, kí chủ không thể trở lại.
Vậy ư? Vậy không còn gặp lại ba mẹ nữa rồi? Cũng đúng, mình vốn dĩ chết rồi mà. Cố Tuyết cười khổ, đã vậy cũng không thay đổi được gì, cứ tiếp tục “sống” đi.
-Ta chấp nhận.
-Hiện tại kí chủ trở thành thực tập sinh, ngay lập tức bước vào thế giới nhiệm vụ.
“Dinh”, Cố Tuyết cảm thấy linh hồn mình bị hút đi, rồi đột ngột ngã xuống, cmn choáng váng. Vừa dừng lại liền cảm thấy đau đớn khắp người.
-Kí chủ có muốn tiếp nhận kịch bản?
-Tiếp nhận- gần như cắn răng mà nói, giọng run rẩy.
Thân thể nguyên chủ là thứ nữ phủ Trần tướng quân, Trần Hinh Nhi, bản thân vốn được sủng ái, ngày tháng trôi qua cũng không tệ. Nhân vật xuyên không là một nữ sát thủ thế giới hiện đại, xuyên đến thân thể Trần Thanh Nguyệt đích nữ phủ tướng quân. Đích thứ phân biệt, trong gia đình quyền quý lại càng rõ ràng. Vì thế việc Hinh Nhi được sủng ái, lấn át cả đích nữ Thanh Nguyệt là việc Thanh Nguyệt không thể chấp nhận được. Thanh Nguyệt ghen ghét hồ nháo, lại là cái ngu xuẩn, công khai chèn ép thứ nữ Hinh Nhi nhu nhược, yếu đuối.
Sau bị phụ thân nhốt trong từ đường, uất ức tự tử, khiến nữ sát thủ nhập vào. Thanh Nguyệt sau đó liền trở mình, thay tính đổi nết, dù cũng vẫn mạnh mẽ nhưng thêm phần phóng khoáng bề ngoài. Âm thầm thu phục lòng người, khiến Hinh Nhi bị ghét bỏ, lại âm thầm nguỵ tạo tai nạn hại chết Hinh Nhi. Sau nhờ bản lãnh mạnh mẽ cùng kĩ năng sát thủ, giả trai xông ra chiến trường phò tá Trần tướng, chém đầu tướng giặc, trở về thỉnh tội, không những không bị quở trách còn được ban thưởng, hoàng đế khen ngợi, phong hào đệ nhất nữ tướng, ban hôn làm thái tử phi, sau lên làm hoàng hậu, hưởng thụ độc sủng, mẫu nghi thiên hạ.
Cố Tuyết sau khi tiếp thu kịch bản có chút không hiểu được. Nói thế nào thì cô cũng cảm thấy Trần Hinh Nhi ngoại trừ hưởng sự sủng ái ra cũng chưa từng động chạm nữ chính Trần Thanh Nguyệt, vì cớ gì phải trả thù, chẳng lẽ được yêu thương cũng là cái tội?
Nghĩ không ra thì quăng sau đầu, thân thể đau đớn muốn chết, nghĩ cũng thật mệt.
Định thần lại một chút, có vẻ như Hinh Nhi lúc này bị phụ thân ghét bỏ, phu nhân cũng bỏ mặc, chuyển đến tiểu viện rách nát này, cơm cũng không được ăn no. Hôm qua bị nữ chính đổ tội trộm cắp, quất mấy roi trừng phạt, vô tình cũng là cố ý quất lên mặt. Cả người thụ thương, gắng gượng lết được về phòng, không được chữa trị, giữa đêm lên cơn sốt, cứ vậy mà chết.
Hiểu được tình hình, Cố Tuyết cũng mặc kệ đau đớn, ngủ đã lấy tinh thần.
—————————————
Lúc Cố Tuyết tỉnh lại trời đã sáng, người còn ẩn ẩn đau, cô chống đỡ thân mình ngồi dậy. Việc đầu tiên phải nhìn xem dung mạo mình đã, lỡ bị huỷ dung thì cô phát điên lên mất!!! Soi khuôn mặt trong chậu đồng, mắt phượng mày ngài, da trắng môi đỏ, mới 15 tuổi cũng được coi là tiểu mĩ nhân. Mỗi tội, một cái vết roi ngang mặt làm phá huỷ mĩ cảm. Aaaa! Đúng bút tích Trần Thanh Nguyệt rồi! Ra tay cũng đủ tàn nhẫn. Vết thương này ở thời hiện đại may ra thì không lưu lại sẹo, nói gì đến thời cổ đại y thuật thô sơ.
Không khí thoáng chút lạnh lẽo, Cố Tuyết mắt lộ sát khí, ai mà biết trên đời này Lam Hồng yêu nhất khuôn mặt mình, đây dù là Trần Hinh Nhi thân thể, nhưng từ giờ Cố Tuyết là Trần Hình Nhi, tóm lại cũng là thân thể của Cố Tuyết.
( trong một giây mặc niệm cho Trần Thanh Nguyệt)
Theo kịch bản thì hôm nay Trần tướng quân khải hoàn về kinh, đó cũng là lí do Trần Thanh Nguyệt vội vàng xử lí Hinh Nhi như vậy. Trong viện này không có người hầu hạ, không ai rảnh để ý một cái thứ nữ bị thất sủng. Vậy cũng tốt.
Thở ra một hơi, Cố Tuyết giãy giụa xuống giường, trước xử lí vết thương, thế nào cũng không được phép lưu sẹo. Cũng may Hinh Nhi rửa sạch cơ thể, miệng vết thương chưa bị nhiễm trùng. Cố Tuyết ra khỏi phòng, đã vào giữa thu, trời cũng mát mẻ, dựa theo trí nhớ, né tránh người, lẻn vào phòng bếp. Thân thể này thật yếu, vận động chút đã mệt. Mang về phòng một ít nghệ, đóng chặt cửa, liền cởi đồ, thoa nghệ lên người. Thời hiện đại có thuốc thoa, hiệu quả tốt hơn nhiều, aizz, giờ chỉ có thể làm thô sơ vầy, kiêng khem một chút, nếu như khuôn mặt này mà lưu sẹo, Cố Tuyết nắm chặt tay, Trần Thanh Nguyệt, ta khiến ngươi sống không bằng chết!
Sau khi thoa xong, Cố Tuyết mặc lại quần áo, vải thô sơ, màu cũng phai. Lục lọi dưới giường một chút bạc vụn nguyên chủ tích cóp mấy năm, bỏ hết vào bao mang bên người, lại lấy khăn che mặt.
Định ra ngoài thì trông thấy ba bốn nha hoàn đứng cửa viện, đang nói gì đó, Cố Tuyết trốn sau lùm cây, ngưng thần lắng nghe:
-A Linh, ngươi nói vì sao nhị tiểu thư lại bảo chúng ta canh chừng đại tiểu thư?
-Suỵt, nhỏ tiếng thôi, không được để người nghe được.
-Ta nói ngươi nghe, hôm nay tướng quân khải hoàn hồi kinh, nhị tiểu thư nói không muốn việc đại tiểu thư ăn trộm lộ ra khiến tướng quân không vui, nên phân phó chúng ta không được để đại tiểu thư ra ngoài, chọc tướng quân sinh khí.
-Nhưng đại tiểu thư trước giờ nhát gan như vậy, sao có thể ăn trộm được?
-Ta cũng không biết, đại nha hoàn bên người nhị tiểu thư tìm thấy vòng tay phỉ thuý của phu nhân trong phòng đại tiểu thư, chứng cớ rõ ràng, nhị tiểu thư chỉ dùng gia pháp, cũng không nói ra ngoài, chúng ta cũng không nên bàn luận nữa.
Cố Tuyết núp đằng sau cười lạnh, đây là giam lỏng mình? Hừ, gì mà không nói ra ngoài chứ, nàng ta nói ra ngoài sợ bị người điều tra ra thôi. Nói cũng lạ, phu nhân là người lương thiện, tính cách có chút phóng khoáng, trước giờ đối xử đích thứ như nhau, với đại tiểu thư Trần Hinh Nhi từ nhỏ mất mẹ, liền thương cảm, mang bên người dạy dỗ nuôi nấng. Lại lo lắng tính cách yếu đuối bị người bắt nạt của Hinh Nhi, thường xuyên dặn dò Thanh Nguyệt để ý tỷ tỷ một chút. Việc đó đương nhiên khiến Thanh Nguyệt bất mãn, mới xảy ra chuyện, về sau Thanh Nguyệt vu tội Hinh Nhi quyến rũ nam nhân, khiến Trần tướng quân tức giận, chối bỏ đứa con này, phu nhân dạy dỗ thất vọng, liền để nàng đến tiểu viện hẻo lánh này, tuy vẫn để người chiếu cố, nhưng bị Thanh Nguyệt động tay từ giữa, thay bằng người mình, lúc này Hinh Nhi mới thật sự không nơi nương tựa, mặc cho Thanh Nguyệt hành hạ.
Thu hồi suy nghĩ, Cố Tuyết xoay người ra tường sau, hừ không cho ta ra ngoài, vậy ta càng phải ra. Sau đó leo lên cây lê cạnh tường, mượn lực cành cây , qua tường nhảy xuống. Thân thể này tuy yếu nhưng cũng đủ linh hoạt, mấy hoạt động này hơi khó nhưng vẫn còn được, ngày sau phải rèn luyện mới được. Thong dong trên phố, trước đi y quán xem một chút, sau phải kiếm gì ăn , lại nói lúc trước khi chết cô còn chưa được ăn gì đâu.
Một thân vải thô sơ, trong phủ tướng quân bị coi là kém, ra ngoài cũng chỉ bị coi là thường dân nhà nghèo thôi, không đến mức kì quặc. Dáng người yểu điệu, bóng lưng đơn bạc, một mình đi đường cũng vẫn chọc người thương xót, khăn che khuôn mặt, lộ mỗi đôi mắt to ngập nước, dáo dác nhìn xung quanh.
———————
Sau khi rời khỏi y quán, dù biết trước kết quả, Cố Tuyết cũng khó tránh được thở dài, đại phu sau khi nhìn vết thương liền trợn mắt lắc đầu, bốc cho ít thuốc uống, nói vết thương này sẹo lưu lại chắc rồi, chỉ có thần y mới chữa được.
Xóc xóc chút bạc trong tay, liền vào Phiêu Hương Lâu mua thức ăn, sau liền hối hận, một con gà một lượng bạc... Cả người nguyên chủ mới có 6 lượng, xong xuôi còn hơn 4 lượng.
Đang cân đo đong đếm, chợt nghe tiếng hét:”Dương nhi!!”.
Like và theo dõi ta nha các nàng
Một đứa bé 7,8 tuổi ngã trên đường, đằng trước là xe ngựa đang lao đến. Một bóng dáng thoáng qua đầu Cố Tuyết, cô ngay lập tức chạy qua kéo đứa bé vào, ôm chặt đứa trẻ trong người, lăn vài vòng trên đất. Trước khi xe ngựa đi qua liền ngẩng lên, rèm xe bị gió thổi bay, lộ bóng dáng bên trong, Trần Thanh Nguyệt!
Chưa kịp suy nghĩ thêm, đứa bé trong ngực oà khóc, sau đó Cố Tuyết lại choáng váng một trận, vị phụ nhân ngoài ba mươi nhưng bảo dưỡng tốt, thân trang trông không phú cũng quý ôm đứa bé vào lòng nức nở, lại một thiếu niên chạy đến, xem xét đứa bé một vòng, lúc này mới thở phào, ôm quyền:
-Đa tạ cô nương, hôm nay không nhờ cô nương đây, Dương nhi là lành ít dữ nhiều!
Cố Tuyết rũ mắt, nhẹ giọng:
-Chút việc nhỏ, không ngại.
-Tại hạ Tô Thanh, đây là gia mẫu và đệ đệ Tô Dương, mạo muội xin hỏi quý danh cô nương?
Cố Tuyết ngẩng đầu, khiến Tô Thanh kinh hãi một trận, rõ ràng khuôn mặt bị che khuất, nhưng đôi mắt sáng ngời, lại sâu thẳm không thấy đáy, khiến người ta trầm luân không rút ra được.
-Dương nhi, tỷ tỷ đây ra tay cứu con, còn không mau cảm ơn-thanh âm vị phụ nhân vang lên
-Cảm ơn tỷ tỷ.
Tô Dương chạy đến nắm vạt áo Cố Tuyết, mắt sáng lấp lánh
-Không có gì.
Cố Tuyết đưa tay lau bụi trên mặt Tô Dương, đứa trẻ cũng thật đáng yêu, phu nhân trông thấy thế lại nức nở.
Tô Thanh bên cạnh đánh giá một chút, rút ra túi tiền bên hông, hai tay dâng lên.
-Đa tạ cô nương cứu đệ đệ ta, đây có chút lòng thành, mong cô nương nhận cho.
Cố Tuyết cũng không nói gì, nhưng vị phu nhân bên cạnh lên tiếng:
-Thanh nhi!
Rồi quay sang Cố Tuyết.
- Ta là Trấn Quốc Công phu nhân, cảm tạ cô nương cứu Dương nhi của ta, thật sự mong cô có thể đến phủ làm khách, ta phải đích thân cảm tạ-đoạn nắm tay thân thiết.
Cố Tuyết không dấu vết rút tay ra, lại đưa tay cầm túi tiền của Tô Thanh, giọng thanh thanh-ta là nữ nhân nhi, thích nhất tiền, cứu công tử chỉ là thuận tay, lời cảm tạ cũng nhận, tạ lễ cũng nhận, làm khách thì thôi, ta còn có việc, đi trước.
Cười với Tô Dương một cái, rõ ràng che mặt, nhưng Tô Dương thấy tỷ tỷ cười với hắn, tỷ tỷ cười lên thật đẹp.
Tô Dương còn đang ngơ ngẩn, Tô Thanh bị phụ nhân cốc đầu một cái, mắng:
-Con sao lại trực tiếp vậy chứ, với nữ tử người ta phải dịu dàng, làm vậy khác nào vũ nhục người ta.
-Con sai rồi, mẫu thân.
Tô Thanh nhún vai, hắn nhìn thấy cô nương xong nhất thời luống cuống, cũng không hiểu sao lại làm thế nữa.
———————————
Cố Tuyết sau khi trở về, chợt nhận ra tay mình trống không, thôi xong, người đi gà với thuốc ở lại rồi!!! Thu hồi tiếc nuối trong lòng, cầm túi tiền ban nãy lên, cũng nặng, thiếu gia Trấn Quốc Công phủ ta tay đủ hào phóng.
Xe ngựa khi nãy của Trần Thanh Nguyệt, trong kịch bản, Tô Thanh thân thủ cứu Tô Dương, lại bị thương, Trần Thanh Nguyệt thấy chuyện mới xuống, lo lắng thăm hỏi, xin lỗi, mĩ nhân rưng rưng trước mắt, Tô Thanh này quên cả đau, về sau ôm mộng nhớ nhung Trần Thanh Nguyệt, trong tối ngoài sáng, bảo vệ giúp đỡ không ít.
Cố Tuyết giễu cợt, đúng là nữ chính, đến gây chuyện còn khiến người yêu thương, sao đến lượt mình ra tay cứu giúp, trực tiếp đưa tiền.
Đúng vậy,ngay thời điểm lăn xả bản thân cứu người, Cố Tuyết đã quyết định đoạt hết nhân duyên nữ chính, ít nhất về sau bản thân có bị nàng ta giết cũng không như bây giờ thần không biết quỷ không hay nữa. Nói vậy chứ, cả hai cùng một chức nghiệp, ai chết ai sống còn chưa chắc đâu.( cả hai má đều làm sát thủ ý)
Che lại sát khí, dùng cách cũ leo tường mà vào. Mấy nha hoàn vẫn canh trước cửa chính, không thèm để ý, vào phòng mang mấy thứ cỏ cây nghiền ra rồi đắp lên mặt. Lúc trước rèn luyện trong rừng, mấy thứ đồ dưỡng nhan đều không có, Cố Tuyết sao mà chịu được, nghiên cứu mấy thứ cây cỏ bảo dưỡng da, y thuật mù tịt nhưng phương diện này cũng coi là tinh thông.
Liên tiếp một tuần trời không ai đến trêu chọc, Cố Tuyết cũng coi như nhàn hạ, cơm thừa canh cạn mang đến cô đều ném đi, đói bụng thì leo tường ra ngoài mua, rảnh rỗi rèn luyện thân thể. Vết thương mắt thấy đã lành, chỉ là vết hơi mờ mờ, cứ mỗi lần nhìn lại phiền não. Thôi, cùng lắm chế tác mặt nạ da người, hoặc trang điểm che đi! Thu dọn dụng cụ, Cố Tuyết bước ra ngoài, trong kịch bản, hôm nay hoàng đế cho bày yến hội, ăn mừng chiến thắng, quan lại mang theo gia quyến đến dự, Trần tướng quân là trực tiếp dẫn binh, chắc chắn có mặt. Tối nay, cô cần xuất hiện rồi.
-Đại tiểu thư, nhị tiểu thư đã dặn người hảo hảo tịnh dưỡng trong viện, người...
Nha hoàn khi nhìn đến khuôn mặt Hinh Nhi, có cảm giác như gặp quỷ. Hôm đó tận mắt nàng ta thấy vết thương trên mặt nhị tiểu thư đáng sợ như vậy, hôm nay không nhìn ra dấu vết. Làn da hình như còn nõn nà hơn cả trước kia.
Cố Tuyết một lời cũng không nói, trực tiếp làm ba nha hoàn bất tỉnh, để lại nha hoàn nhỏ nhất.
-Ngươi, theo ta!
Tiểu Lục là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh phu nhân, là kẻ thông minh, lập tức hiểu ý đại tiểu thư. Khi nãy nàng ta thấy tiểu thư ra tay nhanh gọn, miệng cười nhạt khiến nàng ta cảm nhận rõ ràng không khí quanh mình lạnh đi, khẽ rùng mình. Lập tức đứng lên sửa sang lại váy áo, lau kĩ bàn tay mình, sau đó giơ lên đỡ lấy tay Cố Tuyết.
-vâng, tiểu thư.
Cố Tuyết trong mắt thoáng tia vừa lòng, nha hoàn này gọi là tiểu thư chứ không phải đại tiểu thư, không tệ.
Tiểu Lục dưới tay Cố Tuyết nén thở ra, may khi nãy mình tỏ rõ lập trường, chứ không thì giờ chắc chắn mình đã nằm ở kia rồi.
Cố Tuyết một vòng quanh hậu viện, đến viện phu nhân, quy quy củ củ đợi nha hoàn thông báo mới vào.
Một nhà Trần tướng quân, phu nhân Nhan thị, Trần Thanh Tuyết, còn có đại thiếu gia Trần Tử Lẫm, nhị thiếu gia Trần Khiết. Trần tướng quân quanh năm trên chiến trường nên chỉ cưới một mình Nhan thị, bên người có một nha đầu thông phòng là nương của Trần Hinh Nhi. Tính ra gia cảnh cũng không quá phức tạp. Thu lại suy nghĩ, Cố Tuyết lộ bộ dáng nhu nhược, của nguyên chủ, hành lễ.
-Ngươi cái nghịch nữ này, ta về nhà một tuần trời ngươi mới nhớ đến hỏi thăm ta, ngươi có coi ta là phụ thân không!
Thanh âm Trần tướng quân vang lên trước tiên.
Vậy chắc ngươi coi ta là nữ nhi của ngươi, Cố Tuyết trong lòng nghĩ, mắt lại đỏ lên, thanh âm nhu nhược:
-Phụ thân, nữ nhi không dám, chỉ là... nữ nhi...không có biết.
-Phụ thân về đây, cả phủ trên dưới đều biết, ngươi ngược lại vô tâm, kêu không biết, còn phải xem người có tin không.
Trần Khiết giễu cợt.
-Khiết nhi!
Nhan thị thanh âm ẩn ẩn giận, lại thở dài, phân phó nha hoàn mang thêm một bộ chén đũa:
-Hinh Nhi, đã đến rồi thì ngồi xuống đi.
Bà cảm thấy hơi thất vọng, trước khi phu quân về đã phân phó người thông tri nha đầu Hinh Nhi biết, người quay về lại nói nàng nhất định không đi, còn lấy cớ dưỡng bệnh. Bà sợ phu quân không vui cũng không dám nhiều lời nữa.
-Phụ thân, mẫu thân.
Cố Tuyết hô lên, quỳ xuống dập đầu:
-Là lỗi của nữ nhi, phụ thân người không cần sinh khí, nữ nhi biết lỗi rồi.
Nói rồi nước mắt chực rơi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play