Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Không: Nhặt Tình Trong Đám Lau Sậy.

Chương 1: Á Thú Mai Tả Thanh.

Bầu trời xám xịt, những cuộn mây sẫm màu được gió lớn đẩy về phía tây, tiếng sấm lùng bùng báo hiệu cho một trận mưa sẽ đổ xuống nóc nhà khu ổ chuột của người Á Thú.

Tả Thanh nhíu mày nhìn về phía đông, nơi đó là thành phố phồn hoa hưng thịnh của chủng tộc Người khôn ngoan, họ là những con người bình thường, to lớn và không có đặc điểm nào của thú vật nằm trên thân thể họ, họ tự cho mình là loài cao cấp.

Ngược lại, Á Thú là chủng tộc có tứ chi của con người, khuôn mặt, làn da… mọi thứ đều y hệt con người, nhưng khác ở đôi tai, họ giữ nguyên đặc điểm đôi tai của loài thú mà họ tiến hóa lên.

Vì thế những người thuộc chủng tộc Á Thú tại Tinh Quốc bị xem là hạng thấp kém thường phải làm công cho tộc Người khôn ngoan để kiếm sống.

Tai báo của Tả Thanh cụp xuống để tránh gió, chân bước về phía trước, trên thân quần ống màu đen và áo vải cộc tay lấm đầy vữa xi-măng. Cậu cần phải tắm trước khi trời đổ mưa tới nơi này.

“Tả Thanh đi làm về rồi à?” Có tiếng nói vang lên.

Cậu quay đầu nhìn tới, đó là một người phụ nữ Á Thú tai thỏ, bà gầy gò, đen nhẻm, tóc mỏng xoăn thành lọn, đang lúi húi giặt đồ bên sông. Con sông này ngăn cách khu thành phố của người Khôn ngoan với khu ổ chuột của Á Thú.

“Vâng, chào cô.” Tả Thanh đáp, không chờ người phụ nữ kia trả lời cậu đi dọc theo bờ sông, tìm tới nơi có lớp lau sậy cao nhất, đủ để che bóng cậu, bắt đầu cởi quần áo.

Tiếng mưa rào rơi xuống phía sau, cậu quay đầu nhìn lại. Mưa lớn che mờ đôi chút bóng nhà mái tôn lụp xụp, Tả Thanh thở dài nhìn qua phía đông. Mặt trời đang thả từng tia nắng chiều êm dịu xuống mái ngói màu son đỏ trong thành phố của những kẻ khôn ngoan.

Đến ông trời ở Tinh Quốc cũng yêu thích phân biệt giàu nghèo, mỗi lần xuất hiện mưa to có giông tố, nơi bắt đầu là phía tây, sau đó mới kéo dần sang phía đông với những trận mưa nhỏ hơn.

“Tắm đi, chờ mưa chuyển qua phía đông chúng ta sẽ về nhà.”

Có tiếng nói chuyện vọng lại từ chiếc cầu bắc qua sông; con đường duy nhất nối liền khu ổ chuột và khu nhà giàu. Một nhóm Á Thú đi dần về phía cậu, Tả Thanh vội vàng bước xuống nước.

Cậu xuyên không tới nơi này đã được hai tháng nhưng vẫn chưa thể nào quen thuộc được với những Á Thú xung quanh. Cậu bơi ra xa một chút, nước sông rất trong, soi rõ bóng chân cậu đang đạp lên lớp rong rêu mềm.

Cậu dừng lại, thôi không ra xa thêm, bởi Tả Thanh không quên lý do vì sao mình lại xuyên tới nơi đây.

Cậu là một sinh viên đang theo học trường quân đội, Miền Trung năm nay lại xảy ra lũ quét, với tinh thần vì dân, hơn phân nửa sinh viên trong trường tham gia cứu trợ. Cậu là một trong số họ, thật không may khi cố gắng cứu hai em bé tám tuổi khỏi dòng nước lũ cậu đã bị cuốn đi rồi va vào đá ngất lịm, khi tỉnh lại liền phát hiện mình đang ở trong thân xác một Á Thú vì làm việc quá độ, sinh bệnh rồi chết lúc nào không hay.

Á Thú đó vừa hay cũng trùng tên với cậu, Mai Tả Thanh, đã thế cũng cùng tuổi hai mươi nốt, khuôn mặt giống cậu đến tám phần, ba phần còn lại là do thiếu dinh dưỡng nên hơi gầy, cùng đôi tai báo khác hoàn toàn tai con người của cậu.

Từng bị đuối nước nên giờ đây Tả Thanh sinh ra đôi chút e dè với sông suối, cậu chọn vị trí bằng, thoải mái đứng thẳng chân, vươn tay kéo trang phục lại gần, giặt sạch, ném lên đỉnh lũ lau sậy hong khô, rồi mới cẩn thận tắm từng vùng trên cơ thể, rửa hai tai báo.

Khi chạm vào tai cậu có cảm giác rất kì lạ, lông nhung mềm mại, đặc biệt có tác dụng thư giãn rất tốt, nên cậu rửa nó hơi lâu một chút.

Sột soạt.

Có tiếng động vang lên trong đám lau sậy, cậu ngừng tay, quay đầu nhìn về hướng đó, người căng cứng lên. Tiếng nói chuyện của nhóm Á Thú nam kia vang lên cách cậu phải hơn năm mét, lớp lau sậy xung quanh rất dày bọn họ không thể nhìn thấy cậu, mà có nhìn thấy chưa chắc họ đã đi qua đây. Á Thú với nhau có tình cảm rất mỏng.

Lũ lau sậy cách cậu không xa hơi chuyển động, tách ra hệt như có thứ gì đó đang di chuyển giữa chúng. Cậu siết tay thành đấm, nhìn chằm chằm vào nơi ấy, chờ đợi.

Một vật màu trắng đập vào mắt cậu trước, nước đẩy thứ đó về phía cậu, để lộ dần hình dáng cụ thể. Đó là một con vật kỳ lạ có tai như tai bò, lông màu trắng phau mềm mại như lông thỏ, thân hình thon dài, bụng hơi phình lên, chân trông như chân hổ con lông màu trắng. Nó nhắm mắt, ngửa mặt lên trời như thể đã chết.

Tai Tả Thanh giật nhẹ, mũi cử động. Không có mùi hôi thối, cậu bơi lại gần con vật.

Thình Lình đôi mắt nhắm nghiền mở ra – một màu đỏ nhạt, trong như ngọc, dáng tròn như mắt thỏ, miệng phát ra những tiếng gầm gừ cố gắng xua đuổi cậu đi, nhưng người nó thì không thể nào cử động.

Tả Thanh bật cười. “Vẫn còn sống nhăn răng.”

Cậu không quan tâm tới nó nữa, bơi ra xa tiếp tục tắm rửa, con vật xấu xí kia nằm yên trong bụi lau sậy, mắt nhìn về phía cậu đầy đề phòng.

“Ước gì chúng ta có thể tóm được một con thú ngay bây giờ nhỉ?”

Nhóm Á Thú hô hào.

“Hôm nay ông chủ thuê bọn tôi có nấu một nồi thịt heo, đáng tiếc mỗi người chỉ được một bát đất nhỏ, quá ít, ăn không bõ thèm.”

“Hay tí mình đi vào rừng săn thú đi.”

“Trước khi vào rừng thử tìm kiếm xung quanh đây xem, chúng ta chỉ tắm ở một nửa sông, phần dưới kia là nơi dành cho lũ thú uống nước. Đợt trước có người tìm được vài con thú ngốc rơi xuống nước trôi tới đây kẹt trong đám lau sậy đấy.”

Nhóm Á Thú không thấy được Tả Thanh nhưng cậu thấy được hành động của bọn họ. Họ chỉ về phía sau lưng cậu, Tả Thanh ngoái đầu lại.

Con sông này không chỉ kéo qua khu vực con người và Á thú sinh sống, nó còn chảy qua khu rừng rậm rạp nằm kề khu ổ chuột, cậu từng đi một mình tới bìa rừng để săn thú, đáng tiếc động vật khá ít, nhưng đi vào sâu thì cậu không dám bởi nghe đồn bên trong có thú dữ, rất hung.

Cậu lia mắt nhìn tới con vật biến dị đang nằm ngắc ngoải nhưng đôi mắt vẫn cố tỏ ra hung tợn kia.

Bì bõm.

Tiếng nước động mạnh vang lên, nhóm Á Thú bên kia đã lên bờ, đang mặc quần áo, một vài người đi về phía cậu, mắt mở to tìm kiếm trong đám lau sậy.

Tả Thanh thở dài, con thú này có vẻ bề ngoài rất lạ nhưng dưới lớp lông kia vẫn là thịt, đủ để làm bữa cho một nhà năm người.

Cậu kéo quần áo trên lớp lau sậy gần đó phủ lên vị trí của nó.

“Tả Thanh à?” Có người lên tiếng hỏi thăm.

Cậu mỉm cười nhìn lại, gật đầu. “Chào các cậu, tính đi đâu vậy?”

“Đi vào rừng săn thú.” Người thanh niên có tai khỉ lên tiếng đáp, cậu ta khá ôn hòa, là người vẫn thường xuyên bắt chuyện với cậu khi cậu mới tới đây.

“Hôm nay cậu đi làm ở đâu?” Cậu ta nán lại hỏi thêm.

“Tôi làm cho ông chủ ở khu chợ.” Tả Thanh cười. “Hắn thuê sửa lại cửa tiệm quần áo.”

“Lương bổng thế nào?” Cậu ta tò mò.

“Bốn trăm ngàn, đủ mua gạo ăn một tháng.” Tả Thanh cười.

Cậu ta cũng cười theo, rồi vẫy tay chào cậu chạy theo nhóm bạn, giọng không hề kiêng nể bô bô kể chuyện cậu được trả lương bốn trăm cho ngày hôm nay.

“Nó chuyên ăn mánh lẻ.” Có người nói, gió mang theo lời ấy bay vào tai Tả Thanh.

“Hồi trước nó hay theo chúng ta, đột nhiên sau trận ốm bắt đầu thích chơi một mình.”

“Chắc hư não.”

Tiếng nói dần nhỏ lại rồi biến mất, người phụ nữ Á Thú nâng thau đồ lên đi về phía tây, bất chấp mưa lớn chạy vào làng. Tả Thanh nhìn hút theo bóng bà, cậu không thể nào hòa đồng được với những con người nơi đây, đồng thời  cũng chẳng quan tâm tới điều đó, chỉ lo làm thế nào để sinh tồn trong chế xã hội phân biệt giàu nghèo quá rạch ròi như Tinh Quốc.

Tả Thanh lên bờ, lấy quần áo đã hong gần khô mặc vào, tiếng sấm lùng bùng vẫn còn nổ ở phía tây, nhưng mây đen đang di chuyển dần về nơi này, đôi ba hạt mưa lác đác rơi xuống mặt cậu.

Tả Thanh nhìn con vật đang phơi bụng trên mặt nước giữa đám lau sậy, thở dài, cúi xuống ôm nó lên. Khá nặng, to cỡ chó con ba bốn kí lô.

Khì.

Nó nhe răng với cậu, nhưng toàn thân lại cứng ngắc không thể cử động. Tả Thanh thấy hơi lạ, lật người nó nhìn xem, liền hít vào một hơi khí lạnh. Trên lưng, đỉnh đầu nó đầy vết thương, như thể ai đó dùng vũ khí sắc nhọn chém qua lại, vừa sâu lại dày.

Cậu nhìn lại mặt nước, chút máu đỏ loang ra nơi đó. “Sao lúc nãy mình không nhìn thấy nhỉ?” Cậu tự hỏi. Chuyển hướng về phía con vật xấu số, lên tiếng: “Có kẻ đã bạo hành mày đúng không?”

Con vật gườm gườm nhìn cậu, mấy móng vuốt co lại hệt như động tác nắm chặt tay của con người khi lo lắng bất lực.

Tả Thanh vuốt đầu nó. “Gặp được mày xem như có duyên, thôi để tao cứu mày làm phúc vậy.”

Nói rồi cậu ôm con vật đi về phía đang đổ mưa, mây trên cao kéo qua phía đông hạt mưa dần nhỏ lại. Tả Thanh chạy nhanh qua khu đang đổ mưa rồi dừng lại khi chân chạm đất bùn ẩm ướt, nơi đây trời đã thôi khóc.

Cậu ngoái đầu đuổi theo cơn mưa đang di chuyển vào thành phố của chủng tộc Người khôn ngoan.

Bóng tối dần bao phủ khắp nơi, ánh đèn khu thành phố nổi lên, cơn mưa và bóng tối vẫn không thể nào che đi vẻ hoa lệ của nó, khác hoàn toàn với khoảng trời tối tăm chỉ leo lét vài ba bóng đèn điện hắt ra trong các căn nhà lụp xụp ở khu ổ chuột.

...

Sẽ cố gắng 1 ngày 1 chương, khi nào bận không lên chương được mình sẽ báo.

 Chương 2: Con vật hiểu tiếng người.

Tả Thanh ôm con vật đi về phía nhà mình, cậu đang sống cùng mẹ, cha thì Tả Thanh chịu, bởi cậu không thừa hưởng được kí ức của nguyên chủ, nên không biết ông ta là ai và đã đi đâu.

Con vật trên tay cậu hơi cựa quậy, Tả Thanh nói nhỏ với nó: “Mày ngoan đi, đừng phát ra tiếng, bà ấy nghe được thì căng.”

Tuy không có ký ức của nguyên chủ, nhưng bên trong Tả Thanh luôn có một cảm giác bài xích kì lạ với người mẹ ấy, mỗi khi nhìn thấy bà cậu đều khó chịu, lồng ngực bức bối, cảm xúc nhanh chóng chuyển về tiêu cực. Dường như nguyên chủ và mẹ mình có hiềm khích gì đó.

Tả Thanh bước vào cổng nhà, bên trong hắt ra chút ánh sáng vàng, nhưng chỉ tập trung ở gian giữa, gian hai bên tối thui. Cậu nhíu mày, bước chầm chậm về phía trước, có tiếng nói chuyện nho nhỏ vang lên trong phòng.

“Nó sắp về rồi?”

Đó là tiếng của mẹ, hơi khàn.

“Ông mau đi đi đừng để nó nhìn thấy.”

Nghe vậy cảm xúc khó chịu trong lồng ngực cậu lại trồi lên, cậu bước về phía trước, ngay lập tức trong não vang lên tiếng phản bác: Đừng qua đó, đừng nhìn bà ta, đừng nhìn vào phòng…

Âm thanh ấy chất chứa sự sợ hãi và căm hận, nó là của nguyên chủ. Tả Thanh dừng lại, hơi lưỡng lự, lý trí của riêng cậu vùng lên cố gắng đè lại cảm xúc tiêu cực: Mình cần phải giải quyết vấn đề này, không thể mang theo cảm xúc như thế mà sống cả đời ở nơi này được.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, bước lên đẩy cửa phòng có ánh sáng ra, ngay lập tức liền bắt gặp một cảnh tượng không ngờ tới.

Quần áo trên thân mẹ xộc xệch, một người đàn ông đang ôm eo bà rất thân mật, hắn còn không mặc áo, quần chưa cài cúc. Tả Thanh bật cười, hai người trong phòng ngơ ngác nhìn cậu.

“Xin lỗi đã quấy rầy.” Cậu để lại một cậu liền khép cửa cho họ, đi về phòng bên cạnh, mở đèn sáng kiểm tra vết thương cho con vật.

Lồng ngực phập phồng khó chịu,bên trong người cậu có một con thú nóng nảy đang muốn xông ra ngoài, Tả Thanh cố đè nó lại, nếu không kiềm chế được rất có thể cậu sẽ làm ra chuyện gì đó khó cứu vãn.

Hít vào thở ra liên tục, cậu đứng lên lấy thuốc để sẵn trong phòng bôi  cho con thú, vừa nhỏ tiếng nói chuyện với nó, hy vọng có thể khống chế cảm xúc của nguyên chủ: “Nơi này là nhà tao… nhưng cũng không phải, tao chỉ đang ở nhờ.”

Mắt con thú mở ra nhìn cậu, điệu bộ rất khinh thường. Tả Thanh bật cười, gõ nhẹ lên đầu nói: “Có ai nhìn người cứu mình bằng ánh mắt đó không hả? Động vật là phải biết làm nũng nếu không sẽ chẳng có ai thương đâu.”

Cái đuôi tròn dài trông như đuôi chuột của nó hất lên đập nhẹ vào tay Tả Thanh. Cậu nắm được, nâng lên bắt đầu nghiên cứu toàn thân nó. “Cha mẹ mày là giống loài gì thế? Mày vừa lai con vật trên cạn vừa lai cả con dưới nước, thật là thần kì.”

“Á!” Bất thần nó cắn tay cậu. Tả Thanh vội buông ra. “Mày tính giết ân nhân à?”

Cậu bực mình nắm lấy lưng nó, lật người lại, bốn chân con vật khua loạn, miệng gầm gừ, chút thuốc vừa bôi quệt hết lên quần cậu. Tả Thanh kiểm tra bụng nó, sau đó nhìn chằm chằm vị trí giữa hai chân nó.

Con vật phát hiện cậu đang nhìn ở đâu, nó điên cuồng đạp hai chân dưới, miệng gào lên, đầu cố rướn về phía tay cậu, mắt nhìn xuống dưới.

“Thì ra mày là con đực.” Tả Thanh buông tay, thả nó xuống giường.

Con thú co mình lại gầm gừ với cậu, toàn thân vào thế chiến đấu, lớp lông trên lưng dựng ngược lên như nhím.

Tả Thanh nhướng mày. “Biết tức giận luôn à?”

Cậu tò mò cúi người xuống đối mắt với nó. “Mày hiểu tao đang nói gì đúng không?”

Nó nhe răng với cậu, hai chân trước bám chặt mặt chiếu cói. Tả Thanh biết nó muốn tấn công mình, liền nói: “Chớ dại, bây giờ mày chỉ là một con thú con còn đang bị thương, nếu mày làm tao điên lên tao sẽ ném mày vào nồi chế thành món thịt kho tàu.”

Cả người con vật sững lại, từ từ thả lỏng, đôi mắt nhìn cậu đầy chán ghét, quay lưng đi tặng cậu cặp mông gầy chứa vết thương. Tả Thanh mỉm cười nhìn nó: Hiểu tiếng người sao? Quả là linh vật khôn ngoan.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên theo sau là tiếng nói của mẹ: “Con ngủ chưa?”

Tả Thanh bước tới mở cửa. “Mẹ có nấu bữa tối không?” Cậu hỏi thẳng.

Mặt bà hơi tái đi, bối rối: “Mẹ quên mất.”

“Mẹ vì làm việc đó với ông ta mà quên bữa tối?” Tả Thanh gắt giọng. Cảm xúc khó chịu của nguyên chủ thành công chiếm lấy tâm trí cậu, Tả Thanh chẳng muốn ngăn cản, dù sao cậu cũng là tu hú chiếm chỗ không có quyền tước đoạt hết mọi cảm xúc của người ta.

“Con yên tâm không có lần sau.” Bà nói, giọng bình tĩnh, ánh mắt nhìn cậu đã thôi không bối rối nữa.

“Đây không phải là lần đầu tiên.” Cậu quát lên, “trong lòng mẹ con là gì? Có phải là con mẹ không? Hay chỉ là một đứa trẻ được sinh ra trong những cuộc tình vụng trộm ấy.”

Bà nhìn cậu hồi lâu mới nói: “Con là con trai của người đàn ông mẹ yêu nhất, người mẹ muốn chung sống cả đời.”

Khi nhắc về người chồng cũ ánh mắt bà toán lên nén điên cuồng, căm hận. Bà nhìn thẳng vào khuôn mặt thon gọn, môi căng đầy, sống mũi cao, đôi mắt có đuôi dài đa tình của Tả Thanh như thể thông qua nó nhìn người đàn ông đã bỏ rơi bà.

Tả Thanh rùng mình, cậu lùi lại vài bước chân. Bà đột nhiên cười thành tiếng, nói đầy đau khổ: “Mẹ cũng biết con rất ghét mẹ.”

Bà đưa tay vào bao quần, lấy ra mấy trăm ngàn. “Trước kia mẹ đã nuôi con ăn học bằng chính những đồng tiền này đấy.”

Tim Tả Thanh như thắt lại, đầu cậu tê buốt, môi mấp máy nói không nên lời, cảm xúc nóng nảy trong đầu như bị nước lạnh tạt vào tắt ngóm.

“Mẹ...” cậu gọi.

Bà cười. “Cha con bỏ đi khi con tròn hai tuổi, để mẹ một mình mưu sinh nuôi con. Ông ta có thể làm thế, nhưng con thì không được, mẹ chỉ còn có con thôi.” nước mắt bà chảy xuống.

Tả Thanh bước lên phía trước, hai tay nâng lên rồi hạ xuống, đống tro tàn cảm xúc trong lòng bắt đầu cháy lên, nhưng mang theo nỗi niềm đau đớn, tủi hổ.

“Mẹ biết con đã nhìn thấy cảnh mẹ làm tình cùng tên đàn ông kia cách đây hai năm, lúc đó mẹ xấu hổ lắm, đặc biệt là thái độ của con.” Bà thở dài. “Mẹ muốn chấm dứt chuyện này, nhưng ông ta cứ dây dưa mãi.”

Cậu vươn tay ôm lấy bà, cảm xúc bên trong như sóng, dồn lên rồi hạ xuống, từ đau đớn sang hối lỗi, rồi lại chuyển qua bất lực, tiếp đó là hận chính mình.

“Con xin lỗi.” Cậu nói thay cho nguyên chủ.

“Mãi đến hôm nay ông ta mới chịu đồng ý không cùng mẹ qua lại nữa.” Bà khóc nấc lên.

Lúc này trong đầu Tả Thanh vang lên tiếng cầu xin: Làm ơn hãy chăm sóc mẹ tôi.

“Con nhất định không để mẹ phải làm những việc như thế nữa.” Tả Thanh nói. “Mẹ cứ ở nhà, con sẽ kiếm tiền nuôi mẹ.”

Ngay tức thì những cảm xúc tiêu cực, hối lỗi, đau khổ trong cậu tan đi, lồng ngực Tả Thanh nhẹ xuống - hình như nguyên chủ đã đi rồi, chính thức để lại cho cậu thân xác này.

Bà đẩy nhẹ Tả Thanh ra, vuốt ve mặt cậu nói: “Mẹ cũng xin lỗi vì đã để con nhìn thấy những cảnh đó.”

Tả Thanh lắc đầu, cậu không biết phải nói gì thêm, bởi chuyện đã xảy ra rồi, bới mãi chỉ khiến người trong cuộc đau lòng.

Bà vỗ vai cậu. “Để mẹ vào bếp nấu ăn cho con.”

Tả Thanh ngăn bà lại. “Để con nấu cho.”

Nói rồi cậu đi vào bếp, bà theo sau cậu. Trong phòng con thú quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, cười nhếch mép trông không khác gì một đứa tiểu nhân vừa nghe trộm chuyện nhà người ta xong liền cười khinh bỉ.

Tả Thanh kiểm tra đồ ăn trong bếp. Từ khi tới đây, cậu rất ít khi vào bếp, bởi cậu không quen lối sống của người nơi này, đồng thời cảm giác bài xích mẹ mình mà nguyên chủ để lại khiến cậu không thoải mái khi nhìn thấy bà. Nhưng giờ thì khác, gian bếp nhỏ nấu bằng trấu và củi bỗng trở nên thân thuộc hơn hẳn.

Trong bếp có một con cá trắm, cùng chút rau muống. Cậu hỏi: “Mẹ mua cá này ở đâu?”

“Ông ta đưa đến.” Mẹ cậu bình tĩnh nói. “Ngoài trả tiền cho mẹ, ông ta cũng rất thoáng, rất hay đưa đồ ngon.”

Bà nhìn cậu. “Trước kia khi nhìn thấy đồ ăn ngon con sẽ không ăn cơm, cũng không hỏi xem mẹ mua ở đâu. Chỉ khi nào nấu mấy món đơn giản con mới ăn.”

Tả Thanh cười, có lẽ nguyên chủ đoán do bạn tình của mẹ đưa, nên không động đũa. Cậu nâng con cá chép lên, nói với mẹ: “Hôm nay con sẽ nấu một món thật ngon, hai mẹ con ta cùng ăn để nuốt sạch quá khứ bắt đầu lại.”

Bà gật đầu, phụ cậu xào rau. Sau hai tháng đây là lần đầu tiên Tả Thanh có cảm giác mình chân chính đang tồn tại, mùi khói từ củi và thức ăn bay vào mũi, luồn vào bên trong cơ thể đánh thức mọi giác quan đã say ngủ vì lạ lẫm với thế giới mới của cậu, phần kí ức về thế giới cũ dần trở thành một kỉ niệm đối với cậu. Cậu mỉm cười, cho rau xào vào đĩa, kể lại chuyện làm công hôm nay cho mẹ nghe.

“Con nên đi cùng những người trong khu chúng ta, đừng đi lẻ.” Bà dặn khi biết cậu làm một mình.

Tả Thanh cười, đáp: “Mai con sẽ thử đi cùng họ.”

Cậu nhận trách nhiệm dọn dẹp sau bữa ăn, lúc ra sân giếng cậu nhìn lên bầu trời. Sau cơn mưa hàng tá ánh sao li ti xuất hiện, trông rất đẹp.

Rửa xong cậu đi qua phòng mẹ, gọi bà rồi lấy chút thức ăn cùng bà về lại phòng mình.

“Con tính nuôi một con thú nhỏ.” Cậu nói ôm con vật lên cho mẹ xem.

Bà ngạc nhiên. “Sao nó trông kì thế? Mẹ chưa từng nhìn thấy loại thú nào như thế này trước đây.”

“Con cứu được nó ngoài bờ sông, con cũng không biết nó là thú gì.”

“Có khi nào là thú nuôi của bọn nhà giàu trong thành phố không?” Bà nói.

Con vật ngóc đầu lên nhìn bà, hai tai giống tai bò hơi vểnh lên, điệu bộ muốn ngóng chuyện.

“Có khi,” cậu đáp. “Nếu vậy chờ thêm vài ngày xem có ai tới nhận nó không.”

“Nếu đúng như mẹ đoán, con nên lấy tiền chuộc.” Mẹ cậu cười.

Tả Thanh nháy mắt. “Đương nhiên, phải lấy cao là đằng khác.”

Khóe miệng con thú nhếch lên, mắt đỏ cụp xuống, tai bò cũng thôi không vểnh lên nữa.

Tả Thanh nhướng mày, biểu cảm của con thú này rất phong phú, như vừa rồi hình như nó đang khinh thường hai mẹ con cậu.

Đột nhiên cậu thấy suy đoán của mẹ có khi đúng: nếu không phải là thú nuôi của bọn nhà giàu thì sao có thể thông minh như thế này được?

Chương 3: An Tinh Vương.

Sáng ngày hôm sau, Tả Thanh nghe lời mẹ mình chủ động qua nhà của Á Thú Lượng, chính là người có tai khỉ đã nói chuyện với cậu ngày hôm qua.

“Sao cậu lại tới đây?” Lượng kinh ngạc khi nhìn thấy cậu.

Tả Thanh cười. “Tôi muốn kết bạn đi cùng.”

Lượng bối rối. “Cậu đừng để ý lời hôm qua tôi nói với bọn họ.” Hắn vẫn ý thức được Tả Thanh nghe thấy.

Tả Thanh lắc đầu. “Tôi không để ý đâu.”

Lượng đành mang Tả Thanh đi cùng ra đầu cầu, đây là nơi nhóm Lượng thường tụ tập trước khi vào thành phố kiếm việc làm.

“Bọn cậu đã từng suy nghĩ đến vấn đề tìm một công việc ổn định để làm lâu dài chưa?” Tả Thanh hỏi.

Lượng cười nhạt, nhìn về phía đông. Mặt trời vẫn chưa vượt qua đỉnh tòa tháp nhọn cao nhất thành phố. Hắn nói: “Muốn chứ, nhưng không ai trong phố Người khôn ngoan muốn thuê Á Thú làm việc lâu dài.”

Lượng nhìn Tả Thanh, hỏi thêm: “Sao cậu lại hỏi điều này?”

“Tôi tò mò muốn biết ý định của các cậu thôi.” Tả Thanh ngoái đầu nhìn về phía khu ổ chuột. “Trong khu chúng ta sống ngoài trường học ra không ai kinh doanh thứ gì.”

“Chúng ta không được quyền làm điều đó.”

Tả Thanh ngạc nhiên.

Lượng cười. “Cậu đúng là bị hư não thật, đến điều cơ bản này cũng quên.”

Tả Thanh chỉ cười không phản bác gì, cậu ngoài cảm xúc của nguyên chủ ra quả đúng là không biết gì.

Lượng chẳng lăn tăn vấn đề đó quá lâu, nói tiếp: “Nếu chúng ta tự ý kinh doanh không báo cáo cho cấp chính quyền trong thành phố, họ biết được sẽ xử phạt chúng ta ngay. Cho mở trường học là may lắm rồi.”

“Xem ra bọn họ muốn triệt mọi đường sống của chúng ta, muốn người Á Thú mãi làm công cho họ.” Tả Thanh khó chịu đáp.

“Đúng vậy, Người khôn ngoan xem chúng ta là thành phần kém cỏi không xứng đáng được chủ động kinh doanh bất kỳ thứ gì, làm công cho họ là may lắm rồi.” Lượng nhún vai.

Nụ cười cùng lời nói hờ hững của Lượng không hề ăn nhập với đôi mắt đầy ưu tư của hắn, trong lòng người thanh niên này vẫn tồn tại khát vọng nào đó.

“Muốn thay đổi được đời sống của Á Thú chúng ta phải tìm tới người lãnh đạo cao nhất của Tinh Quốc.” Tả Thanh nói.

Lượng cười lớn tiếng. “Sẽ không ai cho chúng ta gặp vị vua đó,” hắn nhìn quanh, hạ giọng. “Hơn nữa, hiện tại đã thay đổi vua rồi.”

Tả Thanh chớp mắt. Lượng nói tiếp: “Đây là thông tin tôi nghe lỏm được trong một lần sửa nhà bếp cho dinh thự tướng quân, có hai người hầu trong nhà nói rằng: An Tinh vương đã gặp chuyện, người thay mặt ngài quản lý và đưa ra mọi quyết định lúc này là em trai ngài ấy, An Thịnh vương.”

“Triều đình cũng lục đục phết nhỉ.” Tả Thanh thán một câu.

“Đương nhiêu.” Lượng hít vào một hơi. “Nhưng có thay ai thì cuộc sống của Á Thú cũng không tốt hơn nên người dân chúng ta không quan tâm đâu.”

“Lượng.” Có tiếng gọi vọng tới.

Tả Thanh nhìn về phía đó, bốn người đi cùng Lượng ngày hôm qua đang tiến về phía cầu, họ ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Tả Thanh cố cười tỏ ra thân thiện, việc hòa đồng cùng một người thì dễ nhưng thêm nhiều người khác thì khó hơn cậu tưởng.

“Sao hôm nay cậu lại ở đây? Không đi ăn mánh lẻ nữa à?” Một Á Thú tai cáo lên tiếng, khuôn mặt hắn nhỏ nhắn trông rất duyên, nhưng đôi mắt thì hơi đáng ghét, đặc biệt lời nói, nghe chói tai.

Tả Thanh cười.

Một Á Thú tai hổ trong nhóm vỗ vai Á Thú tai cáo, nói: “Đừng nói thế.” Hắn nhìn mọi người. “Đi thôi nhanh kẻo trễ, mất hết các công việc ngon.”

Mọi người nhanh chóng rời đi, tiến vào khu chợ lao động nơi bắt đầu một ngày làm việc của Á Thú. Nơi đây tập hợp rất nhiều Á Thú nam và nữ, họ đứng ven đường, những Người khôn ngoan đi vào lượn một vòng ưng ai sẽ nói cho họ biết công việc và tiền lương, Á Thú muốn đi thì theo không thì tiếp tục đứng.

Ngày đầu tiên khi tới nơi này, Tả Thanh rất khó chịu, là một người sinh ra trong thời kì hiện đại, tiếp thu hàng loạt kiến thức tiến bộ, nên khi bị nhìn như món hàng hóa cậu chỉ muốn bỏ đi hoặc đánh vào mặt đám Người khôn ngoan cho bõ tức.

Nhưng vì cuộc sống, cậu buộc phải làm quen với điều đó.

Người khôn ngoan tới nơi này đa số đều tìm nhân công cho những công việc nặng như, thợ hồ, bốc vác… dành cho nam Á Thú, còn nữ thì giặt giũ, lau dọn nhà cửa, lau chùi vệ sinh tại các khu thương mại lớn.

“Trong nhóm các cậu có ai đọc được chữ không?”

Có tiếng nói vang lên gần nơi cả nhóm đang đứng. Tả Thanh nhìn qua, đó là một người đàn ông cao gầy mặc áo dài nam kiểu cách khá cổ điển, khác hoàn toàn mẫu cách tân của những người trẻ tuổi hơn đang đi qua lại trước mặt cậu.

Áo Dài là trang phục truyền thống của Người khôn ngoan, họ không cho phép Á Thú mặc nó. Tả Thanh nhận ra mẫu trang phục đó, quê hương của cậu cũng lấy Áo Dài làm trang phục truyền thống, nhưng rất hiếm khi diện trong cuộc sống thường nhật, chỉ mặc vào các dịp lễ tết.

Rất nhiều người vươn tay muốn thử công việc liên quan đến chữ, ông ta đưa cho họ một cuốn sách yêu cầu họ đọc, nhưng không ai đọc quá ba trang.

Tả Thanh bước lên, nói: “Tôi có thể thử không?”

Ông ta đưa ngay cho cậu. Tả Thanh nhận lấy, cậu mở ra, mắt chớp nhẹ, ngôi ngữ y hệt Tiếng Việt, chữ viết cũng vậy, cậu đọc cho ông ta một lượt, lời lẽ trơn tru, thậm chí khi gặp phải những từ cần uốn lưỡi khéo léo cậu vẫn đọc một cách rất đơn giản.

Ông ta vô cùng hài lòng, báo giá cho cậu: “Tôi muốn cậu tới phụ tôi phân loại sách, làm cho tới khi nào xong việc thì dứt hợp đồng, một ngày ba trăm ngàn.”

Tả Thanh không chần chừ gật đầu, công việc này chắc chắn ở trong mát không phơi mình ra ngoài nắng như làm hồ.

“Ông chỉ cần một người thôi sao?” Cậu hỏi. Tả Thanh muốn lấy thêm suất cho nhóm bạn đi cùng mình.

Ông ta gật đầu. “Tôi chỉ cần một người thôi, nơi đó là hiệu sách rất đông người lui tới, có quá nhiều Á Thú sẽ khiến khách hàng khó chịu.”

“Cậu đi đi.” Lượng nói. “Tôi không rành chữ làm cũng không thoải mái.”

Á Thú có tai cáo cười đểu nhìn cậu, quay mặt đi. Tả Thanh đành chào họ rồi đi theo người đàn ông.

“Trước kia cậu ấy không biết nhiều chữ như thế.” Lượng thắc mắc.

“Nó giả vờ đấy.” Á Thú tai cáo nói. “Kiểu người đó tốt nhất mấy cậu tránh xa ra.”

Tả Thanh không biết họ nói gì về mình, đi vào thành phố cùng người đàn ông. Sự xa hoa tráng lệ của thành phố này luôn khiến cậu choáng ngợp dù đã nhìn nó gần hai tháng, các tòa nhà cao chọc trời, đường xá sạch sẽ rộng rãi, hệ thống cây xanh phủ rộng khắp nơi với các loại hoa và lá rất đặc sắc, đặc biệt các biển quảng cáo bằng công nghệ 3D siêu thực khiến cậu nhìn không rời mắt.

Ông ta mang cậu tới một cửa tiệm sách rất lớn, trước tiệm để một màn hình quảng cáo sách bằng 3D cực kì sinh động: một người nữ đang đọc sách và rồi cô ta bay bổng cùng các con chữ.

Bây giờ mới qua bảy giờ sáng, cửa tiệm vẫn chưa mở bán, bước vào bên trong hệ thống ánh đèn cảm ứng thân nhiệt tự động mở lên, soi rõ từng kệ sách nối đuôi nhau uốn lượn như những con sóng.

“Cậu sẽ bắt đầu ở khu sách chính trị và tiểu sử về Tinh Vương.” Ông chỉ vào một khu. “Lấy xuống và đưa chúng vào phòng kho kế đó giúp tôi.”

Tả Thanh nhìn thấy cửa kho gật đầu. Sau khi xác nhận cậu đã hiểu hết tính chất công việc, ông liền rời đi để Tả Thanh tự làm việc.

Câu dọn toàn bộ sách có liên quan đến Tinh Vương xuống, mang vào kho, nhìn bìa sách chụp một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, có khuôn mặt sắc lạnh, đôi mắt như chim ưng cảm thấy tò mò. Cậu đặt cuốn đó vào một nơi dễ thấy, đi ra tìm ông chủ.

“Thưa ông,” cậu lên tiếng.

Ông ta đang kiểm tra một loạt sách mới, trên bìa chụp một người đàn ông khác có đôi nét giống Tinh Vương. Hàng chữ ‘Tiểu Sử An Thịnh Vương’ đập vào mắt cậu, khiến Tả Thanh nhớ tới câu chuyện trên cầu với Lượng.

“Có chuyện gì?” Ông chủ tiệm hỏi.

“Tôi có thể đọc sách được không?” Cậu hỏi.

Ông ta hào phóng gật đầu. “Chỉ cần cậu làm xong sớm có thể đọc thoải mái.”

Ông ta lấy ra một cuốn tiểu sử An Thịnh Vương đưa cho cậu. “Cầm lấy xem đi, tôi thấy cậu nhìn nó, chắc cũng quan tâm tới tình hình chính trị hiện giờ.”

Tả Thanh cười cảm ơn ông, mang cuốn sách đó vào để chồng lên cuốn ‘Tiểu Sử An Tinh Vương’ rồi tiếp tục làm việc.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play