Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nợ Em Một Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 1

‘Tích - - - tích - - - tích - - -‘

Những âm thanh lạnh băng của máy móc không ngừng vang lên, đường biên độ nhịp tim đều đặn lên xuống, nước trong ống truyền dịch chảy hết sức chậm chạp.

Sự áp lực vô hình bao trùm lên khoảng không vắng lặng, cánh hoa hồng đỏ thắm rơi xuống mặt kệ, cực kỳ nhẹ nhàng. Ánh sáng yếu ớt len lỏi giữa kẽ lá, xuyên qua tấm mành cửa mỏng manh đi vào bên trong.

Hào quang rơi trên nền đá hoa bóng loáng, hắt lên bức tường quét vôi, thỉnh thoảng vì những cơn gió nhẹ mà di động.

Căn phòng không có lấy một bóng người, chỉ có cô gái an tĩnh nằm trên giường bệnh.

Mí mắt cô khép chặt lại với nhau, hàng lông mi dài cong vút lên, dưới tác dụng của ánh sáng tạo thành một cái bóng hình quạt. Làn da cô hơi trắng bệch, nhưng lại không thể che lấp đi vẻ đẹp tinh tế.

Mái tóc màu nâu tây xõa tung trên ga giường, rũ trên bờ vai mảnh khanh, yên ổn nằm lên xương quai xanh.

Xung quanh giường là những loại máy móc dây rợ phức tạp nối vào người cô, trên mặt đeo một cái mặt nạ oxi, mu bàn tay cắm kim truyền dịch.

Thiếu nữ an ổn nằm đó, không hề giống một người đang phải cố giằng co với sự sống, mà ngược lại, càng như chỉ là chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Mười mấy phút trôi qua, không có gì đặc biệt diễn ra…

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy vào từ bên ngoài, một đoàn năm, sáu người nối tiếp tiến vào bên trong, căn phòng thoáng đãng bỗng chỗng trở nên hơi chật hẹp.

Mặc dù đông người, nhưng họ lại cực kì quy củ, không gây ra bất kì một tiếng động nào, ngay cả bước chân, hơi thở cũng phải duy trì ở trạng thái nhẹ nhàng nhất, dường như sợ làm phiền tới cô gái kia.

Bốn người trong số họ khoác áo blouse trắng, hai người còn lại mặc trang phục y tá, trên tay là hồ sơ bệnh án có con dấu đỏ chói đặc thù dành cho bệnh nhân cực kỳ quan trọng.

Trong khi bốn bác sĩ còn đang nhỏ tiếng thảo luận, một y tá kiểm tra số liệu hốt hoảng la lên: “Viện trưởng, áp suất máu xảy ra vấn đề!”

Một câu này phát ra, cả năm người còn lại lập tức quay ra nhìn, người đàn ông được gọi là viện trưởng cũng vội vàng tiến tới xem xét: “Sao lại thế này, một tiếng trước không phải vẫn còn ở 103 mmHg sao, bây giờ lại lên tới 115 mmg…”

Một bác sĩ nhìn qua có thâm niên cũng như có điều suy nghĩ: “Huyết áp thế này chính là tương đương với người bình thường rồi.”

Trong khi họ còn đang vắt óc nghĩ xem vì sao lại có sự biến đổi này, thì bên kia, một y tá khác hô lên: “Nhịp tim cũng có sự thay đổi!”

Quan sát con số dao động từ 57 đến 64 trên màn hình điện tử, các bác sĩ chỉ có thể im lặng nhìn nhau. Chuyện này rốt cuộc… một người thực vật đã nằm trên giường hơn nửa năm sao đột nhiên lại có thông số sức khỏe tương đương một người bình thường, lẽ nào chuẩn bị có thêm một kỳ tích xảy ra?

Bọn họ giữ chặt trạng thái thần kinh căng thẳng hơn một tiếng đồng hồ không rời mắt khỏi cô.

Thế nhưng, cái kỳ tích mà bọn họ đang mong đợi cuối cùng cũng không xảy ra, hai tiếng sau, số liệu chầm chậm khôi phục như ghi chép trước đó.

Viện trưởng lắc đầu thở dài, cũng không có cách nào, cho dù bọn họ có cố gắng thêm nữa thì cũng chỉ có thể trông chờ vào vận may.Ngay cả ý chí sống ban đầu của cô gái này khi được đưa đến đây cũng không có, vậy thì khả năng tỉnh lại là vô cùng mong manh.

 Cho dù người đó có dỡ cả cái bệnh viện này xuống, bọn họ cũng đành chịu. Bởi lẽ bọn họ chỉ là bác sĩ, không phải thần tiên, dù cho có phải đi chăng nữa, cũng chẳng thể nào lôi dậy một người không màng đến sự sống.

Đoàn người rời đi, trả lại cho căn phòng sự tĩnh lặng vốn có.

Mặt trời đã khuất dạng, bầu trời nhuộm lên sắc đỏ ngột ngạt, từng áng mây cũng nhiễm lên ánh hồng, hệt như những ngọn lửa đang rực cháy. Nhưng đường cong của áng mây lại khiến người ta có cảm giác như ngọn lửa này vô cùng ôn hòa, không những không kì dị, mà lại vô cùng hợp mắt.

Cứ cách một tiếng nhóm người kia sẽ lại tiến vào cập nhật số liệu và tình trạng của cô, cho tới khi màn đêm buông xuống, ca trực chuyển thành ban đêm, đổi tới một nhóm người khác.

Ánh trăng u ám rọi vào phòng, từng vạt sáng lạnh lẽo ngả trên gương mặt cô. Trong lúc thần không biết quỷ không hay, bờ mi đang khép chặt bỗng nhiên động đậy một chút, sau đó chậm rãi hé ra…

Đôi đồng tử ngập hơi sương tiếp xúc với không khí, sóng nước long lanh trong mắt như chứa cả đại dương bao la.

Cặp mắt chỉ có thể he hé ra tạo thành khe rãnh nhỏ hẹp, như đứa trẻ vừa mở mắt chưa kịp thích nghi, run run một hồi. Trong tầm nhìn của cô gái lúc này chỉ có một màu đen vô tận, trạng thái mù tạm thời khiến cô không thể thu bất kì hình ảnh nào vào trong mắt.

Cô gái hình như muốn cố gắng thích nghi, đồng tử vốn được bảo bọc đột nhiên mất đi lớp che chắn khiến nước mắt đong đầy trong hốc mắt. Nhưng chỉ vài giây sau, mí mắt lại từ từ sụp xuống, hai giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống hai bên thái dương, lẩn vào trong mái tóc, giống như vừa rồi chỉ là ảo ảnh nhất thời, thoáng cái đã kết thúc, trả mọi thứ về quỹ đạo vốn có.

Gió lay động khiến lá cây va chạm vào nhau tạo ra tiếng xào xạc, mùi hương nhẹ nhàng từ hộp sáp thơm tản ra cả căn phòng, nhịp thở đều đặn của cô gái đưa theo vạn vật đi vào giấc ngủ.

                                                              Hết chương 1

Kkk ta đã trở lại, sẽ cố gắng hoàn bộ này nheee

Chương 2

Buổi sáng vài ngày sau, mặt trời còn chưa lên cao, từng vạt hồng quang theo tiếng chim hót chui vào phòng bệnh yên ắng.

Trong khi cô gái đang nằm trên giường vẫn phải duy trì sự sống bằng máy móc, một người đàn ông cao lớn đã bước vào.

Người ấy có mái tóc đen được cắt gọn gàng, trên người mặc âu phục thẳng thớm, quanh thân phảng phất sự phong trần mệt mỏi, dáng vẻ nghiêm túc như vừa trong cuộc đàm phán nào đó bước ra.

Ngũ quan hắn thanh tuyệt, sống mũi thẳng tắp một đường, đôi mắt sắc bén đen tối tựa u đàm, sâu không thấy đáy.

Phòng bệnh đang thoáng đãng, có thêm hắn bước vào lại dường như trở nên chật chội. Khí chất trên người hắn quá mức mạnh mẽ, quá mức xuất chúng, gương mặt cũng đẹp đến độ khiêu chiến giới hạn của thẩm mỹ, cho dù ném vào nơi đông người, lập tức có thể nhìn ra.

Người đàn ông cởi bỏ áo khoác dạ dài đến đầu gối, rũ xuống khí lạnh đem từ ngoài vào, nhẹ nhàng tiến về phía cô.

Ánh mắt hắn đặt trên gương mặt nhỏ nhắn đang say giấc, băng tuyết gì đó đều bị hòa tan, khóe miệng dường như còn hơi kéo ra.

Hắn vươn tay vuốt ngược tóc mái trên trán của cô lên, cúi người in lên đó một nụ hôn: “Bảo bối, nhớ anh không.”

Đương nhiên câu hỏi ấy chỉ rơi vào không trung, rồi chìm nghỉm không thấy bóng dáng, chẳng có lời đáp lại nào cả.

Không vì vậy mà khó chịu, hắn rời ra, tự mình đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh, đem ra một cái khăn ấm, lau mặt cho cô, sau đó lẳng lặng kéo ghê ngồi xuống, cầm bàn tay cô mà nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ngài Nam.”

Viện trưởng đem theo y tá bước vào, trịnh trọng gọi một tiếng.

Nam Kinh Luân rời tầm mắt khỏi cô: “Viện trưởng Trịnh. Tình hình cô ấy vẫn tốt chứ?”

Câu này hỏi ra, sắc mặt ông có chút quẫn bách, có vẻ không biết phải trả lời ra sao.

“Thật ra, nói ổn không phải, mà nói không ổn lại không đúng…”

Gương mặt của hắn ngưng trọng vài phần: “Nghĩa là?”

Viện trưởng Trịnh đưa bệnh án cho hắn: “Gần đây chúng tôi phát hiện sẽ có những lúc nhịp tim và huyết áp của bệnh nhân tăng lên một cách bất thường, gần như ngang bằng với một người khỏe mạnh.”

Ngưng một lát, ông tiếp tục mở miệng: “Điểm kì lạ hơn chính là chỉ một hai tiếng sau lại quay trở về như ban đầu, giống như trước đó hoàn toàn là ảo giác.”

Nam Kinh

Luân trong lòng thầm thở phào một cái, không có việc gì là tốt rồi, còn có thể tỉnh lại hay không… hắn cũng chẳng dám mong đợi nhiều. Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, tổn thương càng sâu…

Hắn rời khỏi bệnh viện trở về chung cư. Nhìn phòng khách im ắng, tâm tình hắn lúc này khó có thể dùng lời để diễn tả.

Bảo bối, em nói muốn sống trong một chung cư đầy đủ tiện nghi, anh đã theo ý của em tìm một căn chung cư như vậy, trang trí cũng đều theo sở thích của em. Nếu như em không tỉnh lại, anh sẽ không kìm được mà phá hủy tất cả mất…

Căn hộ không quá lớn nhưng được thiết kế nội thất vô cùng cầu kì đẹp mắt, ngay cửa vào có một quầy bar mini, phía sau là tủ rượu.

Phòng khách đặt một bộ sofa cùng với bàn trà ở chính giữa, đối diện là một ti vi màn hình 60 inch đặt trên kệ gỗ màu xám rêu.

Thông với phòng khách là nhà bếp và phòng ăn. Nhà bếp nhỏ gọn được tách biệt bằng một chiếc bàn đá kéo dài, có đầy đủ từ lò nướng đến tủ lạnh, tất cả những gì cần có đều không thiếu món nào.

Tủ kệ trong nhà đều được thiết kế theo phong cách khoa học tiết kiệm không gian, cho nên nhìn qua vô cùng gọn gàng.

Căn hộ có hai phòng ngủ nằm cạnh nhau, mỗi phòng có phòng tắm riêng, trong phòng tắm lại có cả bồn tắm và vách kính ngăn cách với phòng tắm đứng.

Hắn xỏ dép đi trong nhà, vươn tay mở đèn, cởi áo ngoài tùy tiện quăng lên sofa, xắn tay áo sơ mi đi thẳng vào phòng bếp.

Tủ lạnh mở ra, bên trong là các loại nguyên liệu nấu ăn còn tươi mới.

Nam Kinh Luân vươn tay, nhưng sau đó lại thu về, với lấy một lon bia rồi, đóng của tủ lại.

Em nói thích người nấu ăn ngon, anh đã dành rất nhiều thời gian để học.

Nhưng em không ở đây, nấu ăn ngon thì có ích gì chứ…

Bảo bối, em nói không thích anh, anh đã thay đổi thành dáng vẻ em thích. Khi tỉnh lại, em có thể sẽ nhìn tới anh một chút không?

‘Cạch - - -‘ tiếng mở nắp lon vang lên, hắn ngửa cổ tu ừng ực mấy ngụm.

Người đàn ông thả mình ngồi phịch xuống ghế sofa, tấm đệm êm ái bị lõm xuống không ít.

Màn hình ti vi được bật sáng, hắn vô cảm nhìn từng hình ảnh lướt qua, mặc dù ánh mắt chiếu thẳng về phía trước, nhưng lại phẳng lặng không có tiêu cự.

Từ sau khi cô rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cuộc sống của hắn trở nên vô vị, tẻ nhạt và không còn mục tiêu. Mỗi ngày trôi qua đều giống như một thói quen với trình tự nhất định, được hắn lặp đi lặp lại như một cỗ máy.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại mặc định lọt vào tai hắn. Là viện trưởng Trịnh gọi tới.

Nam Kinh Luân vươn tay bắt máy, bên kia, viện trưởng Trịnh gấp gáp nói: “Ngài Nam, bệnh nhân xảy ra chuyển biến bất thường, phiền ngài đến đây một chuyến!”

Còn không kịp để ông nói tiếp, hắn đã vội vàng đứng dậy, khoác áo lên chạy thẳng ra ngoài.

Ánh đèn điện nhiều màu lập lòe lướt qua cửa kính tạo thành những vạt sáng huyền ảo, chiếc xe con đen tuyền chạy băng băng trên phố với tốc độ hơn 120 cây số.

Bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt tới nỗi nhìn rõ những khớp xương nổi lên, xương hàm hắn bạnh ra, hai hàm răng nghiến vào nhau, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

Em nhất định không được xảy ra chuyện!

                                                                        Hết chương 2

Chương 3

Bóng tối ở khắp mọi nơi.

Xung quanh là một màn đêm đen đặc không có lấy bất kì ánh sáng.

Những âm thanh kì lạ cứ ám ảnh lấy tâm trí, cô không ngừng chạy và chạy, ngã xuống, sau đó lại đứng lên chạy, rồi lại ngã…

Không có gì ở đây cả. Chỉ có nỗi sợ hãi và sự hoang mang.

Cô không biết đây là đâu, không biết mình đã ở đây bao lâu, phải làm gì và thậm chí không biế vì sao mình phải chạy.

Tuy nhiên bảnnăng cứ thúc giục cô lao về phía trước dù không có mục tiêu nào cả. Trực giác mách bảo nếu không chạy, cô sẽ chết. Đằng sau bóng tối ấy, dường như có một con quái vật đang trực chờ, chỉ cần cô dừng lại, nó slập tức vươn móng vuốt đáng sợ mà vồ vập tới cắn xé cô.

Cứ như vậy, không quản thời gian, không quản đau đớn mệt mỏi, cô cứ chạy và chạy.

Mắc kẹt ở đây khiến cô mất đi phương hướng. Cô hiện tại chẳng còn quan tâm tới mình là ai, chẳng quan tâm vì sao mình lại ở đây, chỉ tập trung vào một điều duy nhất, chính là chạy…

Mặc cho bàn chân trần đã không còn cảm giác, mặc cho đầu gối chằng chịt trầy xước, mặc cho từng sợi gân đang co rút vì đau đớn.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên gương mặt, cả người cô chật vật đến không chịu được.

Rồi ở phía xa xa, cô nhìn thấy một đốm sáng li ti…

Bỗng nhiên, từ dưới mặt đất có thứ gì đó nhô lên khiến cô vấp ngã. Tiếp theo đó, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo như bị bóp méo.

Những làn khói hắc ám từ bốn phương tám hướng tràn tới, uốn lượn quấn quanh thân thể cô.

Làn khói vô hình vô dạng, nhưng lực siết trên cơ thể cô không phải là giả.

Không khí trong lồng ngực dường như bị đẩy hết ra ngoài, trên vai cô có thứ gì đó đè nặng, cổ họng bị bóp nghẹt lấy.

Cô đã cố gắng giãy dụa, nhưng không thành công, càng cử động cơ thể, những thứ đang quấn lên người cô càng siết chặt hơn, khiến cô đau đến nước mắt giàn dụa.

Hai mắt cô lim dim nhìn về phía trước, bàn tay đầy vết thương vươn về hướng ánh sáng trước mặt đang dần trở nên xa vời.

Đừng… đừng mà…

Cô nỗ lực đến như vậy, điên cuồng giãy dụa trong đầm lầy đen tối, tại sao khi gần chạm đến ánh sáng ấy rồi… lại phải ngừng lại… Không muốn, cô không muốn cứ như vậy…

Thần linh, nếu người có tồn tại, xin hãy cứu rỗi con. Hãy ban xuống ánh sáng ấm áp của người để sưởi ấm cho con, xin người đừng rời bỏ con…

Cuối cùng, quá mệt mỏi và đau đớn, cô từ bỏ giãy dụa, vô lực buông thõng cánh tay.

Tầm nhìn của cô dần trở nên mơ hồ, mí mắt nặng trĩu sụp xuống, hoàn toàn bị nuốt chửng vào làn khói hắc ám, hòa vào làm một với đêm đen…

- - - - - - - - - - -

Căn phòng vốn yên tĩnh, ngay lúc này vô cùng hỗn loạn. Các bác sĩ có kinh nghiệm và tài năng nhất chạy ra chạy vào không ngừng.

“Nhịp tim của bệnh nhân đang chuyển biến xấu!”

“Huyết áp giảm nhanh!”

“Hô hấp của bệnh nhân không đồng đều, thêm oxi!”

Giữa khung cảnh rối ren ấy, hắn đứng yên như một pho tượng ở cạnh cửa ra vào, ánh mắt chết lặng nhìn tình trạng của cô ngày một xấu đi.

Nam Kinh Luân căng thẳng đến nghẹt thở, máu trên người đều muốn chảy ngược lại, nhiệt độ của trái tim cũng dần lạnh đi.

‘Bíp, bíp, bíp -  -  -  -‘

Một hồi tiếng bíp kêu dồn dập liên tục báo hiệu chuyện không hay xảy ra.

“Không xong, tim bệnh nhân đột nhiên ngừng đập!”

“Lấy máy kích điện!”

Một y tá tiến lên nhắc nhở hắn: “Tiên sinh, làm phiền anh ra ngoài đợi để chúng tôi làm việc!”

Người đàn ông máy móc ra khỏi phòng bệnh, thông qua ô cửa hình tròn nhìn vào bên trong.

Máy kích điện đặt lên ngực cô. Bác sĩ ấn một cái, cả người cô giật mạnh lên.

Lần thứ hai, thứ ba… biên độ biễu diễn nhịp tim trên màn hình điện tử vẫn là một đường thẳng tắp.

“Thế nào rồi?!”

“Còn chưa được, thêm lần nữa!”

Bàn tay thô áp lên tấm kính, dựa theo tầm nhìn, cách một khoảng không gian chạm lên gương mặt không còn huyết sắc, chạm lên bờ môi tím tái khô nứt nẻ…

Cổ họng Nam Kinh Luân đắng ngắt, đầu lưỡi cũng tê dại, cả người như bị rút đi một nửa sự sống. Rõ ràng nửa năm qua đã êm đẹp như vậy, sao bây giờ đột nhiên em lại muốn xa anh…? Em đang muốn trừng phạt anh sao?

Hắn suy sụp ngồi thụp xuống hàng ghế xanh trên hành lang, tấm lưng bình thường vươn lên ngạo nghễ thẳng tắp lúc này lại khom xuống, hai bàn tay to ôm lấy mặt, vuốt mạnh một cái.

Trong khi đó, trong phòng bệnh, các bác sĩ, y tá vẫn đang cố gắng từng giây để giành giật tính mạng của cô khỏi tay Tử Thần.

Sau năm lần kích điện, tim của cô vẫn nằm yên không động tĩnh.

“Tăng điện lên!”

‘Thịch…’

‘Thịch…’

‘Thịch…’

Lại thêm ba lần nữa, không có điều kỳ diệu nào xảy ra.

Từ sâu nội tâm mỗi người đã hiểu được, mọi chuyện gần như không thể vãn hồi, bọn họ không kéo được cô từ địa ngục quay lại nhân gian…

Bác sĩ trong tình thế đã sắp tuyệt vọng cầm máy kích điện chà xát vào nhau, sau đó đặt lên ngực cô một lần cuối cùng.

‘Thịch…’

Bọn họ nín thở nhìn vào máy đo nhịp tim. Không đập. Một sinh mệnh nữa cứ vậy mà ra đi ở độ tuổi đẹp nhất…

Mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, như để tỏ sự tiếc thương đến người đã khuất.

Thế nhưng…

‘Thình thịch… thình thịch… thình thịch…’

Một tiếng thét thình lình vang lên: “Đập… ĐẬP RỒI!!!”

Y tá vỡ òa trong vui sướng nhìn đường ngang bắt đầu xuất hiện những nếp gấp ngày một cao lên.

Những người còn lại ngẩng phắt đầu lên nhìn vào màn hình điện tử. Tim bệnh nhân đã đập trở lại.

Dẫu vậy, đó cũng chỉ là một biến động rất nhỏ, sau đó nhịp đập lại nhẹ dần.

Bác sĩ vội vàng nâng máy kích điện lên, thêm lần nữa…

‘Thịch…’

Trái tim đáng nhẽ đã ngủ yên bắt đầu lấy lại sức sống, chớp nhoáng và mãnh liệt như chồi non dưới cơn mưa xuân…

                                                                    Hết chương 3

Like đi tym đi vote đi huhu

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play