Sắc trời tiết Lập Hạ nhuốm một màu vàng ươm rực rỡ xuống nhân gian, ánh nắng gắt từ mặt trời ban trưa xuyên qua khung cửa kính chiếu thẳng vào đồng tử của chàng trai vừa vén rèm cửa sổ.
Từ Khiêm Hạ nhíu mày, đưa tay che đi ánh sáng gay gắt như muốn thiêu đốt cả tâm can, rất nhanh sau đó cậu vung tay kéo rèm lại, buồn bực rủa một câu bâng quơ.
“Chán chết được, cái tiết trời khỉ gió gì thế này.”
Vốn định ngắm cảnh vật bên ngoài và chụp một số hình ảnh lại làm lưu niệm cho chuyến đi nhưng người tính không bằng trời tính. Dù cho Từ Khiêm Hạ đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất kỹ lưỡng cơ mà cũng không làm gì được với ánh sáng chói lòa vạn vật như thế.
Tiếng rủa của cậu đánh động người ngồi bên cạnh, lúc Khiêm Hạ quay đầu lại đã thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, cậu áy náy bèn cười trừ một tiếng.
“Xin lỗi, tôi không cố ý đánh thức anh. Chỉ là tôi muốn xem bên ngoài thế nào nhưng không ngờ nắng gắt tới vậy.”
Đối phương khẽ gật đầu, không một lời hồi đáp rồi lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần. Sự an tĩnh của y khiến Từ Khiêm Hạ có chút chột dạ và xấu hổ trước lời lẽ ban nãy.
Người đàn ông này nom như một vị đạo sĩ có đạo hạnh cao, chiếc pháp phục Hải Thanh màu xanh đen trên người y trông thanh thoát đến lạ, có chút giống tu sĩ nhưng cũng chẳng phải vì y vẫn còn để tóc bình thường. Thời buổi này hiếm có ai ra đường với trang phục thế này trừ khi là người xuất gia hoặc là diễn viên đóng phim cổ trang.
Không hiểu sao Từ Khiêm Hạ lại tò mò về người đàn ông này vô cùng, cậu đánh mắt từ trên xuống dưới, phát hiện y không mang theo bất kỳ tư trang nào trên người, cả một chiếc túi nhỏ cũng không có. Từ lúc lên xe đến giờ anh ta im lặng không hó hé một lời mà chỉ nhắm mắt như đang ngủ, nhưng cũng không hẳn là ngủ vì tư thế ngồi rất vững vàng, đầu cũng không gật gù qua lại. Lần mở mắt duy nhất có lẽ là lúc vừa rồi khi cậu kéo màn để ánh sáng lọt qua cửa kính.
“Thiện Hữu, có vấn đề gì sao?”
Bỗng dưng nghe âm thanh từ cánh môi đang mấp máy của đối phương, Từ Khiêm Hạ giật mình xoay người thẳng lưng lại và dời tầm mắt đi vì bối rối.
Thiện Hữu là ai? Anh ta đang nói mớ sao?
Khiêm Hạ liếc mắt qua lần nữa đã thấy đối phương như “tỉnh giấc” hoàn toàn. Người ấy dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn cậu, giống như câu hỏi vừa rồi là dành cho cậu vậy.
“Anh hỏi tôi hả?”
Tỉ Duệ Sơn gật đầu. Khiêm Hạ ngơ ra một lúc rồi cũng ngầm hiểu đây là một thuật ngữ trong tôn giáo ý chỉ người đối diện. Cậu lúng túng gãi mũi rồi thành thật trả lời.
“Không có gì. Tôi… tôi chỉ là hơi áy náy vì phá giấc ngủ của anh.”
“Không sao.” Tỉ Duệ Sơn trầm giọng đáp rồi với tay lấy chai nước trước mắt hớp một ngụm.
Cái cách mà y uống nước cũng thể hiện cốt cách thanh lịch hiếm thấy, Khiêm Hạ bất giác cảm thấy khát nước theo, bèn với tay mở chai nước tu một ngụm lớn. Tưởng rằng người bên cạnh sẽ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lần này y lại chủ động bắt chuyện với cậu.
“Cậu đi đến đâu?”
Từ Khiêm Hạ cười xòa: “Tây Biên Thành, anh từng đến đây chưa?”
“Đã từng, cách đây cũng đã lâu lắm rồi.”
“Vậy lần này anh cũng đi đến đó sao? Có khi chúng ta lại gặp nhau không chừng.” Chẳng hiểu sao Từ Khiêm Hạ lại thấy nôn nao muốn kết bạn mới đến vậy. Có lẽ vì người trước mặt quá mức đạo mạo khiến người ta có cảm giác muốn được quen biết và học hỏi khí chất ấy.
“Tôi không đến đó, với lại tôi và cậu không có khả năng gặp được nhau nữa đâu.”
“Tại sao?” Khiêm Hạ chớp mi thắc mắc. Nếu nghĩ theo nghĩa tiêu cực là anh ta đang nói khéo đến việc từ chối gặp lại cậu, cơ mà cậu có làm gì phật lòng đối phương đâu?
“Vì tôi phải đến Đáo Bỉ Ngạn.”
“Đáo Bỉ Ngạn?”
Từ Khiêm Hạ lẩm nhẩm trong miệng. Địa danh này sao nghe lạ quá, cậu chưa từng được nghe qua hay thấy trên sách vở, báo chí bao giờ. Vốn định hỏi thêm đó là nơi thâm sơn cùng cốc nào mà nghe lạ đến vậy thì Tỉ Duệ Sơn đã nhanh chóng cướp lời.
“Còn cậu, cậu đến Tây Biên Thành làm gì?”
“À tôi, tôi là phóng viên tập sự, tôi đến đó để làm phóng sự cho đề án tốt nghiệp.”
Nói rồi Từ Khiêm Hạ lấy ra chiếc thẻ đeo nghiệp vụ của mình cho y xem, nụ cười trên môi cậu có phần tự hào dữ lắm. Tỉ Duệ Sơn cũng không nỡ phá đi niềm vui này của đối phương, gương mặt nghiêm nghị thoắt hiện nét cười hiền trên khóe mắt.
“Chúc cậu thành công.”
“Cảm ơn anh.” Khiêm Hạ vui vẻ cất thẻ vào túi.
Cậu nhìn y muốn nói thêm gì đó nhưng lại thấy Tỉ Duệ Sơn chỉnh lại tư thế nghiêm trang rồi nhắm mắt dưỡng thần nên lại thôi.
Bên ngoài trời ánh nắng mặt trời dường như đã dịu đi rất nhiều, lúc Từ Khiêm Hạ hé mắt qua tấm rèm cửa một lần nữa đã thấy mặt trời chói lòa bị áng mây che phủ. Ban đầu chỉ là vài mây trắng trôi ngang qua nhưng dần dần các tụ mây xám từ đâu kéo đến che lấp ánh sáng.
Hai bên đường một bên là rừng thông bạt ngàn, bên còn lại là bãi đất trống khô cằn nứt nẻ vì hạn hán. Từ chỗ ngồi của Từ Khiêm Hạ phóng mắt ra có thể thấy được ngoài bìa của cánh rừng kia. Nó âm u cô tịch, quạnh quẽ đến đáng sợ, giống như không có bất kỳ ánh sáng nào len lỏi vào được.
Đương lúc thẫn người, một tiếng “Bụp!” lớn khiến cho toàn bộ du khách trên chuyến xe phải giật thót. Chiếc xe đột ngột thắng gấp không hề báo trước, người người đổ nhào về phía trước, không gian vang lên tiếng bất mãn, rên rỉ vì va chạm mạnh.
Từ Khiêm Hạ cũng không ngoại lệ, cả cơ thể đổ ập về hàng ghế trên, cũng may là có người đàn ông bên cạnh đưa tay ra chắn đỡ. Cậu thở phào một tiếng, xém chút nữa là đầu va đập mạnh vào thành ghế trước mặt rồi.
“Có chuyện gì thế bác tài?”
“Mọi người bình tĩnh, để tôi xuống xe xem sao.”
Tài xế trấn an mọi người rồi cùng với lơ xe ra ngoài xem tình hình. Một lát sau, tài xế trở lại thông báo bánh xe đằng trước cán phải vật nhọn nên lủng bánh rồi, yêu cầu mọi người xuống xe nghỉ ngơi trong thời gian chờ đợi thay bánh xe khác.
Từ Khiêm Hạ khệ nệ xách theo hành lý xuống xe, quay qua quay lại thì đã không còn thấy người đàn ông ngồi cạnh mình đâu nữa. Hành khách xung quanh dáng vẻ mệt mỏi ngồi la liệt dưới đất. Trời hầm không chịu nỗi, mới xuống dưới đường có mấy phút mà người đã đẫm mồ hôi.
Trong lúc rảnh rỗi, Khiêm Hạ lấy điện thoại ra bấm tìm địa danh mình thắc mắc là nơi nào thì phát hiện đó là một thuật ngữ chỉ bờ bên kia, có nghĩa là thế giới sau khi chết đi. Yết hầu của cậu chuyển động lên xuống khi nhìn thấy thông tin này, rõ ràng là trời đang nóng bức thế mà sống lưng cậu lại lạnh lẽo đến vậy.
Tầm mắt Khiêm Hạ rời khỏi màn hình điện thoại liền nhìn thấy bóng dáng của Tỉ Duệ Sơn len lỏi qua dòng người đi ngang qua cậu, tay áo pháp phục Hải Thanh phấp phới theo từng chuyển động của y. Hình như y đang tiến vào khu rừng ở phía trước.
Khiêm Hạ tò mò vội đuổi theo bước chân của y, lúc đi qua chỗ tài xế còn nghe ông ta thì thầm to nhỏ với lơ xe của mình.
“Cái người trông như đạo sĩ vừa bảo với tôi muốn xuống xe tại đây. Cậu nhìn xem, xung quanh đây từ mười cây số đổ lại làm gì có nhà cửa, làng xá nào. Càng nhìn càng thấy kỳ lạ.”
“Chú à, dạo này giới trẻ đang có thử thách sáu ngày sáu đêm sinh tồn ở nơi hoang vắng. Chắc hắn ta cũng bắt chước đú đởn theo thôi.”
Nói rồi tên lơ xe che miệng cười mặc cho tài xế ngẩn mặt ra không hiểu nổi giới trẻ ngày nay bị làm sao nữa. Mấy cái thử thách quái đản đó cũng chơi được sao? Ông lắc đầu thở dài rồi tiếp tục lắp bánh xe.
Những lời này nghe qua như một câu chuyện đùa, nhưng Khiêm Hạ lại không hề thấy thế. Cậu bất chấp chạy theo bóng áo xanh đen phía trước, được một đoạn thì khựng lại vì phát hiện ra chuỗi tràng hạt ngay dưới chân mình.
“Là của anh ta làm rơi.” Từ Khiêm Hạ nhận ra ngay vì lúc nãy trên xe cậu đã từng thấy qua nó rồi.
Gió lốc ở đâu bỗng nổi lên thổi tung cát bụi mịt mù phía sau lưng cậu, tiếng tài xế và lơ xe vang vọng thông báo đã sửa xong và mời mọi người lên xe tiếp tục cuộc hành trình. Từ Khiêm Hạ phân vân giữa bước tiếp hay quay lại.
Bàn chân cậu xê dịch trên cát, cuối cùng sự lựa chọn của cậu chính là trả chuỗi tràng hạt lại cho người đàn ông kia. Khiêm Hạ cố gắng chạy theo thật nhanh để quay về xe kịp thời nhưng từ lúc cậu đặt chân vào khu rừng, mọi lối ra đã khép lại hoàn toàn.
Vì không biết tên của đối phương nên Khiêm Hạ chỉ có thể hét lên: “Này anh!” trong vô vọng. Dù chỉ mới chần chừ có vài giây nhưng lúc quay đầu lại cậu đã lạc mất anh ta mất rồi.
Lúc này tứ phía bao quanh Từ Khiêm Hạ là những hàng thông thẳng tắp như có ai đó sắp xếp sẵn. Lối nào cũng y như lối nào, hoàn toàn không thể phân biệt đâu là con đường mình vừa đi qua. Càng vào sâu bên trong ánh sáng càng yếu dần khiến cho Từ Khiêm Hạ sợ hãi mà run rẩy, tiếng gọi cũng trở nên khan khốc.
“Này! Anh có nghe tôi không? Đạo sĩ?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng của chính mình vang vọng lại. Từ Khiêm Hạ bất lực ngồi sụp xuống gốc cây gần đó thì bỗng dưng nghe được thanh âm trong trẻo vô cùng quen thuộc.
“Anh hai…”
Một làn gió lạnh ở đâu lùa qua...
“Anh hai ơi…”
Nghe tiếng gọi, Từ Khiêm Hạ xúc động đứng dậy nhìn quanh quất. Từ phía xa xa xuất hiện một đốm trắng trông như một con đom đóm lạc giữa bóng tối cô tịch. Đốm sáng ấy lớn dần, lớn dần và rồi cậu nhận ra, đó không phải là một con đom đóm tự phình to ra mà là một người nào đó đang từ từ tiến lại gần mình.
Mặc dù cậu rất nhát gan, nhưng giây phút này Từ Khiêm Hạ lại không thấy sợ hãi. Thanh âm trong trẻo kia cứ lờn vờn bên tai, lôi cậu về ngày tháng tuổi thơ tươi đẹp.
“Anh hai đi chơi với em.”
Từ Cẩm Nhiên xúng xính trong bộ váy ngủ công chúa chạy đến kéo tay anh hai của mình. Cô bé nở nụ cười rạng rỡ, lộ chiếc răng khểnh cực kỳ đáng yêu, hai cái má phúng phính khiến người ta muốn nựng mãi.
“Cẩm Nhiên?”
Khiêm Hạ xúc động hốc mắt rưng rưng, hình ảnh của em gái trong vắt sáng ngần hiện hữu càng lúc càng rõ rệt. Con bé vẫn hồn nhiên như ngày nào, vẫn yêu thương anh hai hết mực và luôn muốn được chơi đùa củng anh.
“Anh hai… Có phải thời gian qua, anh cô đơn lắm có đúng không?” Cẩm Nhiên đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên gò má anh, nghiêng đầu nhìn trìu mến.
“Anh…”
Không biết phải trả lời con bé làm sao nhưng tận đáy lòng của Khiêm Hạ đang không ngừng gào thét là phải. Cậu giang tay muốn ôm lấy em gái vào lòng cho thỏa mong nhớ suốt thời gian dài nhưng Cẩm Nhiên lại kéo tay anh, không ngừng hối thúc.
“Mình đi… Mình đi thôi anh.”
Khiêm Hạ bị em gái kéo đi, không gian trước mắt âm u rùng rợn dần bao trùm lên nhãn quan của cậu. Và rồi đến một lúc không còn nhìn thấy rõ gương mặt của người đối diện, Từ Khiêm Hạ mới lên tiếng.
“Cẩm Nhiên, chúng ta đi đâu vậy?”
Vừa dứt tiếng, bé con liền buông tay cậu ra. Nó ngoảnh đầu lại nhưng cậu chẳng còn thấy được mặt mũi nữa, tất cả chỉ còn lại bóng tối và chiếc váy ngủ trở thành ánh sáng trắng lập lòe dù đang cận kề trước mắt.
“Chúng ta đi chết.”
Nó cười, nụ cười trong trẻo đến rợn người. Cười một cách thích chí và mãn nguyện như vừa được người ta cho kẹo hay quà bánh.
Tiếng cười đã đánh thức nhận thức của Khiêm Hạ, những chuyện đau thương từng trải qua trong quá khứ ùa về như thác đổ. Từ Cẩm Nhiên, đứa em gái duy nhất của cậu đã treo cổ chết trong chính căn nhà của mình vào tám năm về trước. Nó đã không còn tồn tại trên đời này nữa rồi, nếu có thì là một thực thể khác, tách biệt với con người.
Từ Khiêm Hạ siết chặt lòng bàn tay, lùi về sau vài bước. Bé con thấy thế liền nhẹ giọng hỏi han.
“Anh hai, em làm anh sợ sao?”
“Không có. Em là người nhà của anh, dù là người hay là ma, anh cũng không sợ.”
Bé con vẫn chưa hài lòng, nó tiếp tục hỏi dồn: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Anh cô đơn lắm có đúng không?”
Từ Khiêm Hạ gật đầu nhưng chợt nhận ra mình đang ở trong bóng tối nên làm sao em ấy thấy được nên thấp giọng đáp lại: “Phải. Anh rất nhớ cha, mẹ và em.”
“Cả nhà vẫn luôn chờ anh sum họp. Anh hai, đi với em nhé?” Giọng nó ngọt ngào còn hơn cả mật ong, những lời này đánh vào tâm lý mềm yếu của người con xa gia đình lâu ngày.
Từ Khiêm Hạ bất giác muốn rơi nước mắt, rất muốn trở về khoảng thời gian cả nhà còn ở bên nhau hạnh phúc và ấm êm. Nhưng tất cả cũng chỉ là quá khứ rồi.
Không đợi Khiêm Hạ trả lời Cẩm Nhiên lại tiếp tục kéo tay cậu dẫn đi. Lực kéo của con bé rất mạnh, không hề giống như một đứa trẻ mới mười tuổi dắt tay anh mình. Xuyên qua bóng tối thăm thẳm, Khiêm Hạ được đưa đến một gốc cây có treo một dây thòng lọng đang đung đưa.
Ánh sáng trắng trước mặt bỗng dưng biến mất, cả vùng trời trước mắt tối đen như mực. Từ Khiêm Hạ quơ quàng trong không trung gọi lớn: “Cẩm Nhiên… Cẩm Nhiên…”
Không còn thấy bóng dáng của cô bé đâu nữa chỉ có âm thanh trong vắt còn vang vọng.
“Anh hai, anh hai, anh mau đến chỗ em đi. Anh hai, em đợi anh, cả nhà đang đợi anh.”
Đôi chân của cậu dường như không còn nghe theo lời điều khiển của mình nữa, giống như bị lời nói ấy ma mị cứ tiến về phía trước và rồi bàn tay níu sợi dây thòng lọng trước mắt treo lên cổ. Từ Khiêm Hạ nhón chân, cả thân thể nhẹ bẫng như bay lên trời. Sau đó thanh âm của Cẩm Nhiên nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt giữa bóng đêm.
Sợi dây thòng lọng như có ai đó điều khiển bỗng dưng siết chặt lại, càng lúc càng siết vào cổ của cậu. Từ Khiêm Hạ chợt bừng tỉnh ý thức, cậu vùng vẫy, tay bấu chặt sợi dây thừng muốn nới nó ra nhưng bất thành.
“Cứ..u… cứu… t..ôi…”
Hô hấp khó khăn, từng hơi thở đứt quãng, Khiêm Hạ cố phát ra tiếng kêu cứu nhỏ như tiếng muỗi kêu giữa khu rừng u tịch. Thế nhưng càng vùng vẫy sợi dây càng muốn đoạt mạng của cậu.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Từ Khiêm Hạ đã muốn buông xuôi bản thân mình nhưng rồi một cảm giác ấm áp từ đâu tỏa đến. Phút chốc bóng tối đen ngòm đã được xua đi, sợi dây trên cổ cũng tan biến thành mây khói.
“Khiêm Hạ! Từ Khiêm Hạ! Không sao chứ?”
Không đợi Duệ Sơn đỡ dậy, Khiêm Hạ lập tức chống tay bật người lên thở hổn hển. Cậu ôm lấy cổ mình, cảm giác như vẫn còn hằn sâu dấu vết của sợi dây thừng quái quỷ kia. Cả người cậu run lẩy bẩy, mắt đảo quanh thấy mình vẫn còn ngồi trong khu rừng ở vị trí cũ, trước mặt là người đàn ông mà mình đang tìm kiếm.
“May quá! Tạ ơn trời Phật, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi.” Vẻ mặt cậu rạng rỡ còn hơn là vớ được vàng. Từ Khiêm Hạ nhất thời vui mừng quá trớn mà giang tay ôm chầm lấy đối phương. “Tôi sợ chết mất, sợ chết mất…”
Tỉ Duệ Sơn mất tự nhiên đưa tay đẩy cậu ra ngay lập tức.
“Sao cậu lại vào đây?”
Nhìn thấy gương mặt nhăn nhó khó chịu của y, Khiêm Hạ thu lại nụ cười trên môi rồi giơ bàn tay đang cầm chuỗi tràng hạt lên.
“Anh làm rơi nó, tôi muốn đưa lại cho anh nhưng không ngờ lại lạc đường.” Cậu cười xuề, lúng túng gãi mũi nói tiếp: “Tôi hơi mù đường, anh có thể giúp tôi trở ra được không? Tôi sợ chúng ta sẽ bị bỏ lại mất.”
“Không trở ra được đâu. Đây là rừng Tư Phản, trừ khi vượt qua được huyễn cảnh đạt được chứng giác ngộ tối thượng thì không thể trở ra được.”
“Hả? Anh nói gì cơ, tôi không hiểu?” Khiêm Hạ chớp mắt ngơ ngác.
“Cậu học cao hiểu rộng vậy thì phải tự hiểu được chứ.” Tỉ Duệ Sơn hơi mất kiên nhẫn trước sự ngây ngốc của người đối diện mình.
Nếu như không có ánh sáng của chuỗi tràng hạt này thu hút sự chú ý của y thì có lẽ tên thanh niên này phải bỏ mạng ở đây rồi.
“Anh thông cảm đi, vừa nãy tôi lạc đường, lại còn gặp… gặp…” Từ Khiêm Hạ nuốt nước miếng, không dám nhớ lại những gì mình vừa trải qua. Thật sự là quá khủng khiếp rồi.
“Gặp là phải, cậu là người trần tục, trong lòng chắc chứa không ít tâm ma. Những gì cậu vừa nhìn thấy chính là tâm ma của cậu dựng nên huyễn cảnh lôi cậu vào để dẫn dụ cậu đến cõi chết.”
“Sao anh lại biết rõ như vậy?” Từ Khiêm Hạ há hốc, bất ngờ trước những lời của đối phương. Mặc dù nghe rất là ảo ma canada nhưng từ những thứ cậu vừa nhìn thấy thì không tin không được.
“Tôi biết nên mới đến đây.” Duệ Sơn sửa lại pháp phục của mình, dáng vẻ ung dung bình thản giống như đây là địa bàn của mình vậy.
“Để làm gì? Anh biết ở đây ghê rợn thế còn đến, muốn chết sao?”
Vừa nói lời này xong, Khiêm Hạ lập tức nhớ ra thông tin mình vừa tìm được trên mạng xã hội lúc nãy.
Phải rồi! Ngay từ đầu anh ta đã có ý định muốn chết. Đáo Bỉ Ngạn chính là thế giới bên kia, mà muốn qua bên ấy thì chỉ có nước chết đi mà thôi.
“Không phải chết, là giác ngộ.” Tỉ Duệ Sơn khẽ thở dài, không biết tại sao mình phải giải thích tường tận đường đi nước bước của mình đến thế.
Từ Khiêm Hạ mặt vẫn đực ra trông ngố không tả nổi, cậu ngồi bó gối, ánh mắt hoang mang nhìn đối phương chằm chằm. Vì cậu theo chủ nghĩa vô thần cho nên những cái thuật ngữ tôn giáo này khiến cậu cảm được hơi chậm.
“Anh muốn ở lại giác ngộ gì cũng được. Nhưng trước hết có thể giúp tôi ra khỏi đây được không?”
Tỉ Duệ Sơn chần chừ vài giây rồi lại thở dài chìa bàn tay mình ra.
Từ Khiêm Hạ tưởng đây là lời đồng ý nên mừng húm đặt tay mình lên lòng bàn tay của y nhưng vừa chạm vào đã bị hất ra ngay tức khắc.
“Chuỗi tràng hạt.” Duệ Sơn liếc mắt qua vật đang hắt sáng trên tay cậu ra hiệu.
“Không đưa! Anh không dẫn tôi ra khỏi đây, anh đừng hòng nhận lại nó.”
Bị dồn vào đường cùng, Khiêm Hạ chỉ đành chơi chiêu làm mình làm mẩy để thuyết phục đối phương.
Kết quả Tỉ Duệ Sơn thật sự mềm lòng, anh ta ngoảnh đầu, sải từng bước dài về phía trước: “Được rồi, tôi không chắc sẽ thoát được, nhưng trước hết cứ tìm thử đã.”
Khiêm Hạ đứng lên phủi bụi bặm trên quần áo rồi bám theo sau lưng của y ngay. Dù sao đây là người duy nhất có thể cứu vớt cậu trong hoàn cảnh hiện tại nên phải lấy lại hòa khí, không nên gây thù hằn quá mức.
“Anh là đạo sĩ sao?” Vừa đi cậu vừa bắt chuyện hỏi han. Những điều trên xe còn thắc mắc cuối cùng cũng có cơ hội để hỏi rồi.
“Không. Tôi chỉ là người bình thường muốn hoàn thành Dharma của mình thôi.”
“Đừng nói với tôi là anh muốn tu khổ hạnh giống như các vị anh hùng trong sử thi Ấn Độ nhé.”
Khiêm Hạ khựng lại, có chút khó tin nhìn người trước mặt. Nhưng không ngờ Tỉ Duệ Sơn lại quay sang nhìn mình rồi khẽ gật đầu.
Không ngờ những thứ tưởng chừng chỉ có trong thần thoại nay lại hiện hữu thật ngoài đời, chả trách tướng mạo lại thoát tục đến vậy, hóa ra là người có chí hướng vô cùng lớn lao. Nếu người đàn ông này thật sự có thể tu khổ hạnh trong rừng này mà Niết Bàn thì chẳng phải cậu được hưởng ké không ít phước đức sao.
Mặc dù giây phút này Từ Khiêm Hạ rất ngưỡng mộ lý tưởng cao cả của Duệ Sơn nhưng cậu không muốn nán lại ở đây lâu chút nào. Không khí quá quỷ dị, chưa kể vừa rồi bị ma quỷ che mắt xém mất mạng.
“Cậu có mang theo đèn pin không?”
“Có, tôi có mang theo.” Khiêm Hạ gật đầu lia lịa rồi móc từ trong túi áo khoác một chiếc đèn pin mini đưa cho y.
Rừng thông ở đây rất kỳ lạ, các tán cây san sát nhau che rợp cả bầu trời nên ánh sáng từ bên ngoài hắt vào rất ít, đó là chưa kể mặt trời bây giờ còn bị tụ mây xám che phủ không thể ban phát ánh sáng chói lòa như ban trưa. Khiêm Hạ cúi nhìn đồng hồ trên tay phát hiện đã sắp đến lúc hoàng hôn buông xuống nên không khỏi lo lắng.
“Trời sắp sụp tối rồi, trước kia tôi từng tham gia một khóa trại hè, cũng biết một chút về thiên văn có thể nhìn các chòm sao mà đoán ra được đường đi, nhưng mà anh xem, ở đây dường như không thể quan sát được bầu trời đêm.”
“Tôi có la bàn, chúng ta cứ để lại dấu trên thân cây, hướng thẳng về phía Tây mà đi ắt sẽ có đường ra.”
Đó cũng là những gì mà Từ Khiêm Hạ định nói, nhưng mà thời buổi hiện đại có nhiều cái còn tiện ích hơn nhiều. Sực nhớ mình vẫn còn giữ điện thoại trong túi, cậu lấy ra hất mặt khoe khoang với đối phương.
“Dùng Maps Online chẳng phải tiện hơn sao. Anh đừng lo tôi có đăng ký sẵn 4G rồi, chưa kể còn trữ sẵn sạc dự phòng nữa.”
Tỉ Duệ Sơn bất mãn cầm cái đèn pin rọi thẳng vào mặt cậu, Khiêm Hạ hét lên một tiếng vì quá chói bèn đưa tay lên che lại.
“Vô ích thôi, trong khu rừng này không có sóng đâu. Điện thoại của cậu vào đây chẳng khác nào cục gạch cả.”
Người nào đó chạm ngón tay ấn vào điện thoại để kiểm chứng lời y rồi vô vọng cất vào túi lại. Xem ra chỉ có cách để lại vết tích trên cây mà lần mò tìm đường ra thôi.
“À phải rồi, anh tên là gì? Để lỡ đâu có đi lạc tôi còn có thể gọi tìm anh.”
“Tỉ Duệ Sơn. Cậu mà đi lạc một lần nữa thì khả năng cao sẽ không gặp lại nhau nữa đâu, cho nên cậu đi sát vào.”
Nói rồi y ném đèn pin lại cho cậu, chân đạp lên một cành cây khô vang lên tiếng “rắc rắc” rồi dùng mũi chân hất phần đầu nhọn lên lòng bàn tay. Từ Khiêm Hạ nối gót theo sau, thứ cậu bận tâm bây giờ không phải là lời nhắc nhở mang tính hù dọa kia mà lại cái tên nghe vô cùng quen tai. Hình như là cậu từng thấy qua ở đâu rồi thì phải.
“Tỉ Duệ Sơn? Nghe giống như tên địa danh nào thế nhỉ?” Tri thức lúc này như bừng sáng, Khiêm Hạ búng tay hồ hởi vì nhớ ra được gì đó “Phải rồi, chính là nó. Núi Hiei, núi thiêng ở Nhật Bản. Chà, xem ra ngay cả người thân của anh cũng mong anh đi vào con đường tu đạo.”
“Hiểu biết không tồi.” Duệ Sơn nhếch môi tán thưởng, tay vẫn thoăn thoắt để lại những ký hiệu ở trên thân cây.
Cứ thế người hỏi người trả lời, Từ Khiêm Hạ mắc bệnh nghề nghiệp, suốt dọc đường cứ nhè vào đối phương mà phỏng vấn. Trong lòng cậu nghĩ biết đâu sau này y đắc đạo thành Phật thật thì người hiểu biết về y nhất chính là cậu rồi. Đến lúc đó cậu sẽ viết sách về y và trở nên nổi tiếng, không chừng còn được tôn sùng vì đã từng tiếp xúc với một vị Phật sống.
Tỉ Duệ Sơn cũng rất nhẫn nại trả lời, nếu là trong hoàn cảnh bình thường y sẽ không có hứng thú tiết lộ thông tin đời tư này của mình. Nhưng mà người bên cạnh y lúc này là một tên chết nhát, yếu vía, cuộc trò chuyện qua lại có thể giúp đối phương đỡ rơi vào hoảng loạn, sợ hãi.
Ở trong khu rừng này tối kỵ nhất là để tâm tư rối bời, bởi vì như thế sẽ dễ bị ma quỷ dẫn dắt.
Nhờ việc liên thuyên và chăm chú vào nhất cử nhất động của Duệ Sơn, Từ Khiêm Hạ đã đi qua một cánh rừng đầy rẫy xương sọ mà không hề hay biết. Đó có thể là xương động vật chết khô và đôi khi cũng có những hộp sọ của con người lăn lóc. Cậu cứ nghĩ mình giẫm phải cành gỗ mục mà chẳng hề nghĩ ngợi nhiều, bởi lẽ cậu đang chăm chú lắng nghe Duệ Sơn nói chuyện.
“Trời tối rồi, chúng ta tạm dừng chân ở đây đi. Nhanh nhất là trưa mai có thể rời khỏi đây.”
“Không phải anh nói là không thể thoát ra khỏi đây sao? Tôi còn tưởng chúng ta sẽ chật vật ở đây một thời gian dài.”
“Vậy là cậu đang muốn chúng ta phải đi lạc bảy bảy bốn chín hướng mới được sao?
Từ Khiêm Hạ xua tay lắc đầu lia lịa: “Tất nhiên là không. Nhưng mà ở lại đây ban đêm có lẽ hơi ghê.”
Cậu nhìn xung quanh đâu đâu cũng là bóng tối, chẳng biết chừng có vài thứ đang ẩn nấp đâu đó đang chờ cậu lơ là mà kéo đi. Đó là chưa kể người bạn đường đi cùng cậu chưa chắc là người đáng tin, lỡ như anh ta cũng nhân lúc cậu ngủ mà ra khỏi đây một mình thì đời này của cậu chỉ còn lại nắm xương khô.
“Đành chịu thôi.” Tỉ Duệ Sơn nhún vai.
Tiếng thở dài cứ mỗi chập lại vang lên không ngớt trong khu rừng u tịch. Từ Khiêm Hạ chán chường ngồi trên tấm bạt mình mang theo trải dưới gốc cây rồi tựa lưng vào ngẫm nghĩ sự đời. Cậu không biết mình có qua nỗi đêm nay không nữa, hay là nên viết trước một bức di thư để lại đây.
“Càng hoảng loạn thì càng gặp nguy. Nên là cứ bình tâm xem như mình đi cắm trại rồi ngủ một giấc lấy lại sức đi.”
Tỉ Duệ Sơn nhắm mắt dưỡng thần bên gốc cây kế cạnh cậu, giọng y vẫn cứ bình thản như thể đây là chuyến dã ngoại chứ không phải là đi lạc vào khu rừng quái quỷ này. Mà cũng phải thôi, người đạo hạnh cao như y có khi thấy ma quỷ mòn cả mắt rồi, có loại gì chưa từng gặp qua đâu nên đối với y có lẽ chẳng có gì đáng sợ cả.
“Hay là anh ngồi nói chuyện với tôi tới sáng nhé?”
“Nếu không ngủ đủ giấc cơ thể rất dễ suy nhược.”
“Có một đêm thì sẽ không sao đâu. Xem như là món quà ân huệ cuối cùng cho tôi được không? Anh nói anh muốn Niết Bàn cơ mà, vậy thì phải mở lòng từ bi chứ.”
Thanh niên này thật sự vừa phiền vừa lắm lời, Duệ Sơn mặc kệ những lời than vãn của đối phương mà nhắm mắt thả lỏng người chìm vào giấc ngủ. Không gian giờ đây im ắng không một thanh âm gì ngoài tiếng thở đều đều của cả hai. Từ Khiêm Hạ bắt đầu thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn quanh quất vì sợ sẽ thấy những thứ không nên thấy, thế rồi cậu lôi ra đồ bịt mắt ra cố trấn an mình trời sẽ sáng nhanh thôi.
Vài phút sau tiếng lảm nhảm của người cạnh bên dứt hẳn, Tỉ Duệ Sơn mới từ từ mở mắt, y lướt qua Khiêm Hạ rồi đứng dậy. Cả thân người dần chìm vào bóng tối.
Đêm đến sương đổ giá lạnh, cái lạnh căm căm thấm sâu vào tấc da thịt tưởng chừng như bản thân đang ở một vùi núi tuyết giá buốt. Từ Khiêm Hạ trở mình ngủ ngon lành, tay vô thức kéo áo khoác sát vào để sưởi ấm cơ thể. Nhưng rồi không biết gió lạnh ở đâu cứ lùa vào cổ, vào vành tai như thể ai đó đang thì thầm, phả ra từng hơi để đánh thức cậu.
Đồng hồ đeo tay của Khiêm Hạ vang lên thanh âm “tí tách” rất nhỏ và rồi khi kim dài và kim ngắn cùng gặp nhau ở con số mười hai, như có một thế lực nào đó lôi kéo, Từ Khiêm Hạ choàng mắt tỉnh dậy.
Sợi dây thòng lọng đung đưa trước mắt, chính là nơi mà Cẩm Nhiên đã kéo cậu đến đây. Khiêm Hạ đứng ở một góc lại thấy chính mình đang đưa tay nắm lấy sợi dậy tự treo lên cổ mình.
“Đừng mà!” Cậu hét lên rồi chạy tới ngăn cản.
Linh hồn cậu cố gắng níu chân của bản thể chính mình thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng ngay lúc đó sợi dây biến mất, bản thể kia của cậu cũng biến mất. Chỉ có ánh sáng trắng lập lòe mà cậu đã lầm tưởng là Cẩm Nhiên vẫn còn, nó đi đến trước mặt cậu và rồi dần hiện ra một hình dáng vô cùng quỷ dị.
Một ma nữ tóc dài tóc rũ rượi chấm đất, hốc mắt không có con ngươi bỗng dưng chảy ra dòng màu đỏ loét xuống cằm, miệng nó toét đến tận mang tai còn bên trong thì sâu bọ bò lổm ngổm trông vô cùng ghê tởm.
Từ Khiêm Hạ đưa tay che miệng lại trước khi nôn thốc nôn tháo. Con ác quỷ này mượn hình dáng của Cẩm Nhiên mê hoặc cậu xuống Hoàng Tuyền với nó, hoặc nói cách khác nó cũng chính là một trong nỗi sợ lớn nhất của cậu.
Khiêm Hạ muốn bỏ chạy nhưng chân chôn chặt dưới đất không cách nào nhúc nhích được. Ma nữ lờn vờn trước mặt cậu và rồi nó như có phép biến hóa trong phút chốc trên tay nó xuất hiện một sợi dây thòng lọng.
“Anh hai, anh hai.”
Giọng nó trong trẻo nghe rợn đến tận óc. Từ Khiêm Hạ sợ quá hóa rồ tay vung tứ tung muốn xua đuổi tà ma, còn miệng thì không ngừng hét lên.
“Cút đi, mau cút đi. Mày không phải em tao!”
Cậu đánh tay về bên trái nó lại phóng qua bên phải, cậu hất tay qua phải nó cười một tiếng thất thanh rồi biến mất. Khiêm Hạ còn chưa kịp thở phào thì đã thấy gáy mình lạnh lẽo vô cùng, kéo theo đó là thanh âm từ cõi chết thủ thỉ bên tai.
“Anh hai… Mình đi chết đi.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play