Thời tiết những ngày cuối tháng 5 đã bắt đầu nóng rực và khô khan thật khiến người ta khó chịu. Ban ngày thì nắng nóng gắt muốn thiêu cháy cả người. Ban đêm thì chẳng có chút gió nào thổi qua đã vậy mà vẫn còn nóng như lửa đốt. Thời tiết như thế này thật đúng chuẩn là mùa hạ không sai đi được. Những bộ quần áo rộng rãi và thoáng mát, nằm lười ở nhà chính là một sự lựa chọn vượt qua cái nóng mùa hạ này.
Ấy vậy mà, tại một khu rừng, trời tối đen chỉ len lỏi một chút ánh sáng của trăng khuyết lại thấy một thứ gì màu trắng không nhìn rõ. Cố nhìn rõ thêm chút nữa thì ra là một thân ảnh màu trắng… màu trắng? Thật khiến người ta cảm thấy rùng người mà! Nửa đêm khuya không ngủ tại sao lại có một thân ảnh màu trắng ở giữa rừng cơ chứ? Để ý đến dáng người thì ra là một cô gái. Cô ấy mặc y phục trông thật “kín cổng cao tường”, chẳng thấy lộ chút da thịt nào ngoại trừ đôi bàn tay lộ ra. Thật muốn cảm thán, cô ấy không nóng à! Giữa cái thời tiết thế này mà ăn mặc kín mít thế kia.
Cô ấy đầu đội chiếc nón cổ trang. Chiếc nón được làm bằng một chiếc vàng được làm từ tre nứa, xung quanh được bao trùm với lớp vải voan mỏng màu trắng dài xuống che phủ cả đầu, nhưng vẫn lộ ra mái tóc dài màu đen. Lại nhìn bộ quần áo cô gái đang mặc, là một bộ đồ cổ trang màu trắng, còn đeo một hộp của thầy thuốc mà các đại phu thời xưa thường đeo. Mà khoan đã, tại sao lại là đồ cổ trang? Đây là thời hiện đại mà! Chị gái thích Cosplay (hóa trang) à! Nhưng tại sao lại là đồ màu trắng xuất hiện giữa rừng, còn đi khá nhanh như lướt qua gió, không phải đi, là bay mới đúng, chẳng lẽ là....Ơ kìa con ma? Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma! Bị yếu tim đừng nên ra ngoài vào đêm khuya, nếu không sẽ mệt tim lắm nha. Nhưng đó chỉ là cái suy nghĩ vớ vẫn, người ta là người mấy má ơi, có bóng kia kìa.
Ầm!
Một con yêu quái từ đâu tấn công cô gái. Nó đưa bàn tay ghê gớm của nó đánh vào cô gái.
Ầm ầm!
Một thanh kiếm bay qua, chém vào đầu con yêu quái làm nó hồn phi phách tán. Cô gái quay lưng về phía con yêu quái đó. Thật là ngầu! Đúng là bạch y nữ tử thời hiện đại!
Cô quay lại phía con yêu quái vừa rồi, đưa tay chạm về phía làn khói đen mà nó còn sót lại. Là ma tộc? Không sai! Xem ra ở đây cũng không yên ổn lắm như cô tưởng.
Từ phía xa, một con chim có bộ lông màu đỏ bay đến, hóa thành hình một cô gái xinh đẹp bước đến hỏi cô gái mặc đồ màu trắng:
“Tiểu Đông Nhi! Sao em ở đây một mình thế! Tu Kiệt đâu rồi? Chẳng phải hôm nay em và hắn ta phải đi kiểm tra khu rừng này hay sao?”
Cô là Lý Thiên Đông, tính từ khi cô ấy có ý thức thì cũng 17 năm rồi, là “người hiện đại hết sức của hiện đại.” Cô là con gái của một gia đình “bình thường” sống ở thế giới hiện đại, ba mẹ buôn bán làm ăn và mở một tiệm thuốc Đông y khá lớn. Những người làm ở đó không phải người bình thường mà họ thực chất là hậu nhân của y tộc thuộc tiên ban. Tính cách Thiên Đông khá lạnh lùng, ít nói và không tia cảm xúc dư thừa bởi vì từ khi sinh ra cô chẳng có cảm xúc gì của người bình thường, vui buồn hỉ nộ của nhân gian là gì cô không biết. Khi cô ấy cười, bạn nghĩ cô ấy vui sao? Không, cô ấy chỉ giả vờ để hoà nhập vào thế giới này thôi. Mọi cảm xúc trên khuôn mặt, chính là thứ cô học được.
Còn về con chim màu đỏ… È hem, khụ khụ… Đó là phượng hoàng lửa. cô ấy tên là Tịnh Kỳ. Cô ấy từ khi sinh ra đã không biết cha mẹ là ai, bị người ta truy sát, đến khi tưởng chừng như đã chết thì may mắn được người của y tộc cứu giúp và nuôi dưỡng, cô ấy coi y tộc như gia đình, y tộc ở đâu Tịnh Kỳ ở đó.
“Chị đó Kỳ Kỳ, suốt ngày gặp em là hỏi thăm ông anh họ chế.t bầm của em không, em buồn lắm đó, huhu.” Thiên Đông giả vờ tủi thân.
“Làm gì có, em đừng có mà đánh trống lãng. Chị lo cho em mà. Con gái một thân một mình ở rừng núi này, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao? Tịnh Kỳ vội giải thích. Vừa giải thích xong cô ấy lại bắt đầu nổi giận đùng đùng lên. “Mà đây cũng đâu phải lần đầu đâu chứ. Càng nói mình lại giận. Tiểu Đông Nhi à, em đừng có mà suốt ngày bên vực, bao che mà bỏ qua cho hắn ta hết lần này đến lần khác chứ. Chị biết em không bận tâm nhưng sáng em còn đi học nữa đấy, hắn ta lại đi chơi chung với lớp về muộn không đi chung với em đúng không, chị nói mà được đằng chân là lên đằng đầu… Blabla.”
Lại nữa rồi, ôi những bài ca muôn thuở mà, thật giống mẹ cô mà, hazzz. Kỳ Kỳ đúng là con chim dễ thương nhưng nói nhiều quá. Mình nhớ lúc mình bắt đầu có nhận thức, Kỳ Kỳ luôn lạnh lùng, khó gần mà lại ít nói mà nhỉ? Sao bây giờ tăng động thế, còn đâu dáng vẻ ngầu lòi ngày xưa.
Thiên Đông đang suy nghĩ thì Tịnh Kỳ gọi cắt ngang suy nghĩ của Tịnh Kỳ.
“Tiểu Đông Nhi… Tiểu Đông Nhi à! Em có nghe chị nói hay không? Em đang suy nghĩ gì vậy?” Tịnh Kỳ lây người Thiên Đông.
“Em đang nghe mà Kỳ Kỳ, hì hì.” Thiên Đông cười trừ.
“Tiểu Đông Nhi, Em không nghe chị nói đúng không? Em đang nghĩ chị nói nhiều, suốt ngày càm ràm em như bà già đúng không?” Tịnh Kỳ giả vờ tức giận, nhưng chưa kịp Thiên Đông trả lời thì Tịnh Kỳ bày ra vẻ mặt buồn tủi. “Chị đây là quan tâm đến em mà. Em…”
“Chẳng phải trước giờ em cũng đi một mình sao? Không có sao cả. Chị Kỳ Kỳ đừng lo, em biết là chị quan tâm đến em nhất, em sao dám nói chị suốt ngày càm ràm.”
Vừa Thiên Đông vừa ôm lấy cánh tay của Tịnh Kỳ cười.
“Thôi được rồi, chị không nói nữa. Để chị cùng em đi kiểm tra khu rừng này. Khu rừng này nguy hiểm hơn những khu rừng trước khi em đến.” Tịnh Kỳ bất đắc dĩ bỏ qua và nói.
“Được rồi, 2 chị em chúng ta cùng đi.” Vừa nói, Thiên Đông vừa kéo tay Tịnh Kỳ đưa đi.
“Mà nghĩ cũng lạ, bình thường những khu rừng nguy hiểm chẳng phải thường là các trưởng lão đi hay sao? Tại sao lại kêu em đi? Đã vậy kêu Tu Kiệt hỗ trợ em vậy mà hắn ta còn bỏ em một mình. Tên này thật quá
đáng…” Tịnh Kỳ vừa đi vừa nói.
Thiên Đông quan sát khu rừng, đúng thật kỳ lạ, cô vừa vào đã bị yêu tộc công kích, xem ra không bình thường.
“Em cũng chẳng rõ nữa, thôi chúng ta đi!” Thiên Đông nói.
“Dùng thuấn di đi.” Tịnh Kỳ nói.
“Vâng ạ.” Thiên Đông Nói.
Hai người định rời đi thì bỗng nhiên có một bóng người bay đến.
“Đợi đã.”
Đó chính là Tu Kiệt, anh họ của Thiên Đông, lớn hơn Thiên Đông 1 tuổi tính theo tuổi nhân gian.
“Tên chó chết tiệt, tưởng cậu chết rồi chứ, cậu định để Tiểu Đông Nhi đi kiểm tra khu rừng nguy hiểm này một mình à?” Vừa nghe tiếng Tu Kiệt, Tịnh Kỳ tức giận, xoắn tay áo lên bước đến chỗ Tu Kiệt định đến cho Tu Kiệt một trận.
Thiên Đông định ngồi xem kịch, chợt nhìn thấy ánh mắt chớp chớp cầu cứu vô cùng đáng thương của Tu Kiệt. 'Đông Nhi cứu anh, anh lúc nào cũng nghe lời em mà, cứu anh huhu.'
Cô thấy vậy thì chỉ mỉm cười nhìn kẻ đang gặp họa. Kỳ Kỳ rất đáng sợ, đến cô còn sợ nữa mà. Cô nháy mắt với Tu Kiệt 'Anh họ tự cầu phúc.'
Tu Kiệt nước mắt lăn tròng, chảy ngược vào tim, hắn cắn răng quyết định rồi. Hắn nhìn Thiên Đông bằn ánh mắt hết sức đáng thương. 'Cứu anh họ đi, tiền ăn trưa ở trường tháng này của em, anh trả!'
Nhìn thấy ánh mắt đáng thương cầu cứu, Thiên Đông mỉm cười, cô cũng là người tốt mà, thôi thì quyết định đến ngăn lại trước khi có một trận thảm sát xảy ra.
“Kỳ Kỳ à, Chị đừng vậy mà, đánh chó thì cũng nể mặt chủ. Với lại dạo gần đây anh Tu Kiệt cũng vất vã ôn thi đại học mà, nên chị đừng đánh anh ấy nữa.”
Tu Kiệt nghe những lời Thiên Đông nói vội vã gật đầu, không để ý đến câu nói của Thiên Đông.
“Đúng đúng… mà ai chó ai chủ, Đông Nhi em.”
Tu Kiệt chưa nói hết câu đã nhận một ánh mắt đe dọa của Tịnh Kỳ liền nói:
“Tịnh Kỳ à, cậu biết tôi quan tâm đến Đông Nhi mà, tôi luôn xem em ấy là em ruột, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa làm sao mà tôi có thể để em ấy gặp nguy hiểm chứ.”
Thiên Đông nghe xong vẻ mặt hiện ra một tia khinh bỉ. 'Khá lắm anh trai! Lật mặt nhanh thật, lần sau dẫn đi ăn bánh tráng trộn xem cái nào lật nhanh hơn.'
Tịnh Kỳ nhìn Thiên Đông với vẻ mặc không mấy đáng tin hỏi:
“Có thật không đấy?"
“Thật mà cậu tin tôi đi, tôi đáng thương quá mà, không ai tin tưởng tôi cả huhu.” Tu Kiệt tỏ ra vẻ mặt đáng thương.
Thiên Đông trên đầu hiện ra 3 vạch đen thầm nghĩ 'Cái tên sát gái này, lại bày ra vẻ mặt đó, bình thường không phải lạnh lùng lắm sao? Đúng là chỉ có chị Kỳ Kỳ mới trị được haha.'
Tịnh Kỳ mặt ngó lơ tiếp tục nói:
“Cậu bày ra cái vẻ mặt đó cho ai xem. Cậu đừng quên tôi với cậu chung lớp, quen biết nhau lâu, đừng tưởng tôi không hiểu cậu. Thôi bỏ đi không chấp cậu nữa.”
“À phải rồi, sao anh lại đến đây Tu Kiệt? Đừng nói là đi kiểm tra khu rừng với em nhé!” Thiên Đông thắc mắc hỏi.
“Đúng rồi, anh là anh trai của Đông Nhi mà, anh phải luôn đi theo bảo vệ em chứ!” Tu Kiệt tỏ ra vẻ nghiêm túc của một người anh đầy tự hào không quá 3 giây. Sau đó chính là nhận được sự khinh bỉ của 2 người đối diện.
“Chẳng phải bình thường đợi em kiểm tra hết rồi anh mới đến sao?” Thiên Đông thông thả nói.
Thế là có một hòn đá có mấy mũi dao trước ngực đứng trước mặt Thiên Đông và Tịnh Kỳ.
“Thôi được rồi, anh nhận được thông báo của trưởng lão trong tộc, thông báo cho em về đợt nhận dược liệu sẽ vào tuần sau!” Tu Kiệt nghiêm túc nói.
“À ra là vậy. Nhưng tại sao lại nói với em, cái này do chị họ đảm nhiệm mà?” Thiên Đông hỏi.
“Cái này anh cũng không rõ, muốn biết thì em đi hỏi trưởng lão. Đúng rồi, trưởng lão nói em ngày mai không cần đi kiểm tra khu rừng mà đến gặp người đấy.” Tu Kiệt nói thêm.
“Được rồi, em biết rồi!” Thiên Đông trầm ngâm một lát rồi đáp. Nhất định là có chuyện rồi.
“Phải rồi! Anh đưa chị Kỳ Kỳ về đi. Em tự kiểm tra khu rừng này được.” Thiên Đông tiếp tục nói.
“Không được, ở đây nguy hiểm. Chị phải đi theo để bảo vệ em.” Tịnh Kỳ phản bác.
Đúng vậy, cô ấy đi theo bảo vệ Thiên Đông. Ban đầu đó chính là báo ân, nhưng sau này lại là tình nghĩa Cô ấy từ khi sinh ra đã bị bỏ rơi, bị người ta truy sát, được y tộc cứu giúp và nuôi dưỡng, cô ấy coi y tộc như gia đình, cùng y tộc hành thiên, tích đức tại nhân giới.
“Không cần đâu, chị về nghĩ ngơi đi. Nếu gặp nguy hiểm em sẽ phát tín hiệu cầu cứu, đi mà chị.” Thiên Đông nói.
“Thôi cậu theo tôi về đi, để con bé thích làm gì làm.” Tu Kiệt nói.
"Vừa rồi là ai nói lời yêu thương em gái?" Tịnh Kỳ châm chọc.
"Được rồi, chỗ này em làm sắp xong rồi, có nguy hiểm sẽ cầu cứu mọi người, yên tâm đi. Với cả đi nhiều người như vậy sẽ gây ồn ào, không tốt đâu." Thiên Đông giải thích.
“Thôi được, nếu có nguy hiểm phải báo ngay cho chị đấy.” Tịnh Kỳ nói.
“Dạ em biết rồi, 2 người đi đi.” Thiên Đông nói.
Nói rồi cả 2 cùng dùng thuấn di bay về, Thiên Đông với khuôn mặt tươi cười biến mất chỉ trong chớp mắt, hiện tại chỉ còn lại khuôn mặt không cảm xúc nhưng lại không kém phần lạnh lùng khiến người khác nhìn vào phải rùng mình. Đây mới chính là cô. Khuôn mặt tươi cười kia chỉ là giả tạo. Cô dứt khoát đi làm việc của mình, giống như người vừa rồi nói chuyện không phải cô vậy.
Kiểm tra khu rừng chính ra xem xét xem khu rừng có điểm nào bất thường hay không, cứu những động vật bị thương và hái một số thảo dược. Y tộc bao năm ở nhân gian, luôn hành thiện tích đức vì mong sớm có khôi phục lại y tộc. Tương truyền, khi thu nhiều công đức đem về Mộc Thảo Linh có thể giúp oán khí tại Mộc Thảo Linh giảm và Mộc Thảo Linh sẽ khôi phục lại như xưa. Nên đối với y tộc, họ luôn hành y cứu người, hành thiện tích đức, lấy
công đức.
Đến Thiên Đông cũng vậy, cô luôn hành thiện tích đức, đó không còn là nghĩa vụ nữa, đó là bản năng suốt bao năm qua để lại, nhưng cô đối với con người và động vật thì lại có chút khác biệt. Động vật thì có con tốt con xấu, người thì cũng có người tốt người xấu. Động vật cô có thể cứu chúng, nhưng con người thì phải tùy loại người. Đối với một số người, chỉ cần có một chút tâm cơ thì việc cứu người đó không liên quan đến cô. Còn một nguyên nhân nữa là do quy định của y tộc. Y tộc cũng có quy định để sử dụng pháp thuật không gây họa cho bản thân cũng như là người khác , một trong số đó chính là không được để người khác phát hiện ra việc họ có pháp thuật, không được sử dụng trước mặt con người ở nhân gian nếu không hậu quả nhẹ thì bị phản hệ, nặng thì mất mạng, hồn phi phách tán. Vậy nên cô hạn chế tiếp xúc với con người để tránh gây họa sát thân.
“Cứu ta với. Cứu ta với huhu.”
Từ phía xa truyền đến âm thanh của trẻ con. Kỳ lạ, ở khu rừng hẻo lánh đầy nguy hiểm này, sao lại có trẻ con được. Có âm mưu hay chỉ là trùng hợp? Ai ya, là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh rồi.
Cô bay đến nơi đó thì thấy có nhiều khí đen bao quanh. Chính giữa chính là một đám ma tộc? Không là yêu tộc, chúng đang tấn công một cái thứ gì đó phát sáng hình cầu.
“Nhóc con, có kêu cũng không ai cứu người đâu, con không mau ngoan ngoãn đến bọn ta hấp thụ linh khí của người.” Một con yêu tộc cười nói.
Qủa cầu phát sáng tức giận nói:
“Người là cái thá gì mà dám hấp thụ linh khí của ta. Đám yêu tộc đáng ghét. Đợi ta tìm được chủ nhân của ta. Ta sẽ nhờ chủ nhân đánh chết các người. Hứ!”
Nghe vậy, những con yêu tộc không tức giận mà ngược lại còn cười lớn, sau đó lại trêu chọc quả cầu phát sáng:
“Cũng mạnh miệng nhỉ, để ta xem bây giờ chủ nhân người có đến cứu người không hay là hiện tại người vào bụng bọn ta để kêu chủ nhân người đến đánh chết bọn ta, haha.”
Qủa cầu phát sáng trừng mắt với đám yêu tộc, tức giận nói:
“Người dám!”
Cả đám yêu tộc cười phá lên, ánh mắt như thể nhìn một thứ không biết điều, sắp chết rồi còn mạnh miệng.
Sau đó, một con yêu tộc khác đứng ra tiếp lời.
“Đừng nhiều lời, lên đi các huynh đệ.”
Một đám yêu tộc bay về phía quả cầu phát sáng tấn công nó.
Thấy tình hình nguy cấp, nó biết, nó không không xong rồi. Hiện tại, cơ thể nó đáng rất yêu. Nó không không còn cơ hội gặp lại được chủ nhân của nó thật rồi. Nhưng nó lại có chút tủi thân thế là quả cầu phát sáng hét lên, tiếng hét thật to như thể dùng hết sức mình còn soát lại nhưng lại đủ đi vào lòng ai đó.
“Chủ nhân cứu mạng.”
Bỗng từ đâu một thanh kiếm bay về phía quả cầu phát sáng ngăn đám yêu tộc kia lại. Nhanh như chóp đã đẩy đám yêu tộc bay ra xa. Chỉ còn một chút nữa thôi, có lẽ quả cầu đó đã tiêu tùng rồi. Nhưng khi thanh kiếm đó xuất hiện, quả cầu đó liền biến thành một bé gái nhỏ bay trên không trung, nó ngây người ta. Nó đang ngạc nhiên? Nó đang xúc động? Nó đang vui mừng? Nó lại sắp khóc rồi! Không có gì có thể diễn tả được nỗi lòng và cảm xúc của nó ngay lúc này cả. Mãi đến một lúc nó mới thốt lên lời:
“Tử Huyền! Là người sao?” Giọng nói của nó run run như không tin vào mắt mình.
Thanh kiếm kêu “ong ong” như được người khác gọi đúng tên mình. Có vẻ thanh kiếm đó cũng đang vui mừng. Vui mừng vì được đúng tên hay là vì gặp được bạn lâu năm của nó?
Nghe được tiếng “ong ong”, đứa bé gái nhỏ càng thêm xác định, không sai, chính là Tử Huyền rồi!
Tử Huyền là thanh kiếm của chủ nhân nó. Thanh kiếm này đã ký khế ước linh hồn với chủ nhân và nhân của nhân nó là chủ nhân. Từ khi nó thất lạc chủ nhân nó cũng ngàn năm rồi, nó cũng không thấy Tử Huyền ngàn năm rồi. Nó rất sợ, nó sợ cả đời này sẽ không gặp được chủ nhân nó nữa. Không còn ai ăn hiếp nó, nhưng ai dám đụng đến nó thì chủ nhân sẽ đánh cho tên đó hồn phi phách tán mới thôi. Nó khác với Tử Huyền. Chủ nhân còn thì Tử Huyền
còn, chủ nhân mất thì Tử Huyền mất, còn nó thì không. Nó rất ngưỡng mộ Tử Huyền ở điều này, nó muốn ký khế ước linh hồn với chủ nhân, nhưng chủ nhân không chấp nhận, chủ nhân yêu thương nó như vậy làm sao có thể để ký cái khế ước đó được. Nếu không phải cứu Tử Huyền ra khỏi vực U Minh, chủ nhân cũng sẽ không ký cái khế ước đó. Nhưng nó và Tử Huyền đều có điểm chung, đó là cả đời chỉ một chủ. Tử Huyền và nó nhất định sẽ không phản bộ chủ nhân. Và hiện tại, nếu Tử Huyền ở đây cứu nó, vậy thì chủ nhân của nó có phải…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play