[ KnY + HxH ] Yoriichi Xuyên Không Đến Thế Giới Thợ Săn!
Chap 1: Chuyển sinh sao?
/ABC/: hành động
ABC: nói to
[abc]: cảm xúc
"abc": suy nghĩ
'abc':nhấn mạnh.
Cuối cùng tôi lại chết dưới tay anh trai mình, mà điều đó đủ mãn nguyện rồi.
Mùi thối rữa xộc vào hốc mũi. Kinh tởm.
Tsugikuni Yoriichi
/mở mắt/
Khẽ mở mắt ra nhìn, bầu trời trong trẻo hiện trước mặt. Đó chẳng phải thứ tôi quan tâm mà là nơi này.
Xung quanh chất đầy rác, là hẳn núi rác trồng chất.
Bàn tay đỡ xuống chủ yếu lấy đà đứng lên chẳng biết vô tình hay xui xẻo....khi tay chạm xuống thứ mềm nhũn tởm lợm của mùi bộc lên.
Tsugikuni Yoriichi
/quay đầu ra nhìn/
Tsugikuni Yoriichi
!!! [kinh ngạc]
Là một tử thi mới sinh đang trong trạng thái phân huỷ.
Lỉng
Au không biết nói đúng không nữa.
Tsugikuni Yoriichi
Tội nghiệp, ta mong người siêu thoát.
Lấy ra một mảnh vải đắp lên mặt đứa trẻ tội nghiệp kia. Tôi không quên lau lấy vết dính trên tay.
Tsugikuni Yoriichi
"Nơi này...tụ đầy âm khí"
Mùi? Từ khi ý thức được tôi đã ngửi thấy mùi chết ở nơi này.
Tsugikuni Yoriichi
"Mà... chẳng phải ta đã chết rồi sao?"
Mái tóc đen hồi trẻ làn da không còn nhăn nheo do thời gian hoá. Chẳng rõ tôi chẳng biết tại sao mình còn sống...một giấc mơ hay là chuyển sinh.
Tsugikuni Yoriichi
"Có người đang tới."
Tiếng bước chân hướng tới chỗ tôi. Có lẽ nên hỏi thôi nhỉ? Đó là cách để biết nơi này.
Tsugikuni Yoriichi
Cho hỏi...
Có vẻ khá bất ngờ và cảnh giác khi thấy hiện diện của tôi nhỉ
Tsugikuni Yoriichi
Đây là đâu?
Tsugikuni Yoriichi
/nghiêng đầu/
Tôi nghiêng đầu sang một bên tỏ ra không hiểu biết, gương mặt không biến sắc nhìn chằm và cậu nhóc gầy gò mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân.
Portor Feitan
L-Lưu Tinh...Phố...
Tsugikuni Yoriichi
Tôi đáng sợ đến vậy sao?
Một câu hỏi loé trên đầu. Đối phương không có trả lời tôi chẳng ép làm gì.
Tuy không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương vì bộ áo che nửa phần mặt... Nhưng tôi 'cao' tôi thấy...
Tsugikuni Yoriichi
"không biết sao?"
Tsugikuni Yoriichi
"Nên đi hỏi người khác vậy"
Đi ngược lại đối phương tôi tiếp tục đi thẳng. Nếu có hiện diện của người ở đây vậy chắc có nhiều lắm nhỉ? Một nơi đầy rác sao lại có người sống chứ?
Trong đầu hàng ngàn câu hỏi chưa kể là tại sao tôi lại sống mặc dù giả thuyết trên không chắc lắm.
Quay _lại _về _ chỗ _nãy.
Portor Feitan
T-tên đó đi rồi!!
Portor Feitan
"Cái cảm giác sợ hãi đó là sao.....?!"
Feitan là kẻ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ không có cái ăn để bỏ bụng.
Tuy nhiên, hắn không hề hiểu tại sao khi mình gặp kẻ vừa này lại sợ hãi đến vậy.
Chap 2: Netero
Từ khi ở nơi này cũng là 3 tiếng, trời bắt đầu chập tối nhưng tôi chưa thấy nơi thoát ra.
Ông trời chẳng bao giờ phụ lòng. Đường ra hiện ra trước mắt, hàng dào sắt che cản nối thoát.
Tsugikuni Yoriichi
Làm sao để ra nhỉ?
Bị che cản nối thoát, rút kiếm ra khỏi vỏ và thành công thoát, mặc dù điều này làm thừa thãi.
Khá phiền toái khi nơi này thật xa lạ. Thứ gì đó đang chạy trên đường và nhưng ngôi nhà cao lớn kia.
Thứ ánh sáng rọi vào mặt, không quen với ánh sáng này tay liền che lấy. Bíppppppp~
Ồn ào, trên tay cầm kiếm vụt nhẹ.
Tsugikuni Yoriichi
A, xin lỗi. Ngươi có sao không đấy.
- K-không...! Tôi không sao...
Đối phương tỏ ra sợ hãi. Hiện tại thứ đó bị tôi chém làm đôi và đang bốc cháy
Gương mặt lộ ra vẻ thắc mắc khi thấy những thứ đang chạy trên đường.
Tsugikuni Yoriichi
"Giống xe chở thật...."
Nhân lúc đó tôi hỏi kẻ vừa nãy luôn. Chưa kịp mở miệng ra nói thì chạy mất rồi.
Tôi cũng không thèm đuổi theo bởi phiền lắm với lại tâm lí người đó hiện tại chẳng ổn chút nào.
Tôi cũng nhận ra nguyên nhân chính là mình mà...
Tsugikuni Yoriichi
Bị ghét đến vậy sao?
Gương mặt lộ ra vẻ buồn hiu nhưng sớm phai đi lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh.
Tôi cũng đi suốt 1 đêm. Cơ thể và người chẳng có biểu hiện đói hay mệt hoặc buồn ngủ vốn dĩ cơ thể này khoẻ mạnh khi tôi còn nhỏ rồi.
Bước ra nơi được xưng là thành phố, một khu rừng mở rộng trước mặt. Tôi chẳng thể nào quen với thời đại hiện tại, nó quá phát triển đi. Cảm giác không quen thuộc có lẽ rừng núi là nơi tốt nhất tôi nên đến.
Cheng, tiếng kiếm ve chạm vào vật cứng nào đó tạo nên tiếng vui tai.
Hiện tại tôi đang đấu với một người tên là Netero. Chỉ vì một lí do nào đó ông ta.....không nếu là độ tuổi cũ thì chắc bằng người này rồi.
Tôi có chút hơi ngạc nhiên khi thấy một kẻ khá mạnh muốn đấu với tôi đây. Vậy câu nói gừng già thì gừng càng cay là không sai nhỉ?
Mà dù tôi cũng vậy...là tâm hồn đấy.
Isaac Netero
hoho, cậu thiếu niên trẻ người rất mạnh đấy
Bị gọi là thiếu niên trẻ thì hơi sai nhưng thực tế là đúng, ngoại hình trẻ này hiện tại tầm 16 tuổi gì đó. Tuy vậy sức mạnh và hơi thở vẫn còn dùng được thậm chí nó còn mạnh hơn.
Tsugikuni Yoriichi
Hơi Thở của Mặt Trời.
Lỉng
Lỉng thấy khúc này sai nhưng không biết sai ở đâu, cíu.
Từ thanh kiếm đen chở thành màu đỏ, tia rực rở vào vàng xen lẫn đỏ như mặt trời. Một hơi thở khung khiếp đang tung ra nhằm chém nát tượng vàng loé kia.
Tsugikuni Yoriichi
Ông thua rồi, nội tạng bị thương nghiêm trọng xương bị vỡ ra...thế nên ông không thắng được tôi đâu.
Isaac Netero
Cậu nhóc à, cậu cũng không khá gì đâu?
Tôi nhìn xuống những vết thương do những bàn tay kia gây ra mà ngao ngán để ý. Thứ màu vàng giống người và có rất nhiều cánh tay như quỷ.
Isaac Netero
Mà ta đang khen cho việc cậu đoán được vết thương trí mạng của ta đấy....
Tsugikuni Yoriichi
Vậy câu hỏi chính tại sao ông lại muốn đấu với tôi?
Một câu hỏi rỗi hờn nhưng thanh kiếm kè cổ Netero từ bao giờ. Bây giờ làm một tí hành động gì là tôi sẽ kết liễu mặc dù đó là giết người.
Tsugikuni Yoriichi
"Tuy vậy nhưng mình sẽ không làm thế đâu"
Isaac Netero
Hô hô, ta đây chỉ muốn kiểm tra cậu thôi.
Chap 3: Đủ tư cách.
Tsugikuni Yoriichi
Chỉ là kiểm tra? Kiểm tra gì?
Isaac Netero
Hô hô~ kiểm tra cậu có đủ tư chất kế thừa hội đồng hội trưởng ta không~
Não hạn hẹp. Không hiểu sâu rộng câu nói nhưng tôi chỉ đoán mình đang dính dáng đến rắc rối.
Thẳng thừng trả lời không trước khi mọi thứ đâm sâu hơn. Thật phiền toái biết bao?
Isaac Netero
Sao lại không chứ. Cậu có chức hội trưởng hội đồng Hunter có rất nhiều quyền lợi nha ~
Ông ta bắt đầu kể ra những quyền lợi sơn hào đủ vị. Những kẻ tham lam sau khi nghe điều đó liền muốn có lấy...
...nhưng Yoriichi này hiện tại không hứng thú nhân sinh.
Đôi mắt đỏ ngọc sẫm đăm chiêu khung cảnh xung quanh. Điểm thời không quan tâm ai kia đang nói. Mà nơi này tích tụ nhiều sinh khí tốt...
Isaac Netero
Ta biết ngươi không có hứng thú. Nhưng sẽ có ngày-
Tsugikuni Yoriichi
mãi mãi không hứng thú.
Giọng nói âm trầm nặng nề xen thêm từ đằng sau. Tôi chẳng quan tâm mình đang xen lời vào người ta, thích thì làm thế thôi.
Isaac Netero
Haiz~ biết cậu sẽ nói vậy mà... được rồi nếu có ngày tái ngộ.
Isaac Netero
Chiếc thẻ này cậu cứ dùng thoải mái.
Sau đó ông ghìm thẻ vào tay tôi, tránh bị từ chối. Khôn đấy.
Isaac Netero
Đằng nào cậu là người mới tới đây, phải cần nó đấy.
Tôi ngửi thấy mùi nói dối bay quanh đây. Mà ông ta sao biết tôi không phải là người ở đây nhỉ?
Tsugikuni Yoriichi
Thật khó hiểu? /cúi đầu/
Quay gót chân đi ngực sâu vào rừng. Tôi muốn sống ở đây, một nơi tích tụ khi tốt có thể giúp cơ thể khoẻ mạnh hơn.
Còn nhà....tôi tự làm. Tự làm ra tự ở. Mặc dù không biết cần xin phép hay không nữa...
Đã 2 năm trôi qua. Thời gian trôi qua thật nhanh cũng như rõ rệt. Cơ thể này đang lớn lên rồi già đi...mọi thứ đang tái hiện lại. Đáng rủi thật...
Nhưng có lẽ nên quay lại chuyện hiện tại nhỉ?
- Hừ hừ~ là quả táo chín xuất hiện đâu?
Lá bài 2 cơ phi thẳng về chỗ tôi, tốc độ không qua nhanh có thể dễ dàng né tránh.
Ánh mắt nhìn nam nhân tóc đỏ pha hồng thoả thân uốn éo đang nhìn tôi với ánh mắt...nóng bỏng.
Nam nhân thoả thân trước mặt một nam nhân khác là chuyện bình thường.
Tôi cũng vậy. Chẳng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng đỏ chót hay là kêu thét lên...
Đôi mắt đỏ xẫm rũ xuống suy tư.
Tsugikuni Yoriichi
"Như thế nào bị kéo đến nơi lạ lẫm?"
Chuyện gì đã sảy ra với Yoriichi nhà ta. Lời nói trên có nghĩa gì đón xem chap 4 nha.
Lỉng
Haha...lâu rồi không vào nick này. Xém quên mình có viết truyện luôn đấy.
Lỉng
Chap sau Hisoka lên sàn~
Lỉng
Cảm nhận hiện tại của Lỉng là...sao chuyển nick cũng thấy người quen là saooo?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play