Trời vừa vào xuân, thời tiết cũng vì thế mà trở nên ấm áp hơn rất nhiều, đặc biệt là thành phố Hải Triều. Không khí ở thành phố này luôn khá đặc biệt, cho dù có là mùa hè thì thời tiết cũng đều se lạnh, nhưng năm nay mùa xuân lại trở nên ấm áp đến bất ngờ. Ở ga đường sắt cao tốc, chuyến tàu từ miền quê Nam An đang chuẩn bị cập bến, mọi người ai cũng nháo nhào lên tìm kiếm người thân của mình, sợ rằng họ sẽ bị lạc. Bởi vì Nam An cách thành phố này rất xa, là một miền quê nhỏ ở ngoại thành, mà ga đường sắt cao tốc rộng lớn như vậy, ít nhiều bọn họ cũng sẽ bị choáng ngộp. Chương Dương ngán ngẩm nhìn đoàn người chen chúc nhau tạo ra một khung cảnh hỗn loạn, rồi nói với tiểu tử kế bên: “Nếu không phải vì lão gia đã chỉ định tao ra đón con nhỏ nào đấy từ dưới An Nam lên, tao cũng không rảnh đến nơi này. Tao làm cho Kiều Gia, lúc nào cũng chỉ đưa đón thiếu gia đi đến những nơi sang trọng, không như nơi này, đâu đâu cũng là người vô gia cư, sợ thật đấy."
“Anh Dương mau nhìn xem, tiểu cô nương đó thật sự rất đẹp.” Tên tiểu tử ăn xin kia hoàn toàn không để tâm đến những lời mà Chương Dương nói, chỉ thấy mắt hắn sáng rỡ nhìn cô gái nọ. Khung cảnh hỗn loạn ở xung quanh là vậy, nhưng không thể làm che mờ đi nét đẹp của cô gái đó. Cô gái này mang một nét đẹp rất lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hai mí nhìn rất có hồn, mặc dù cũng chẳng son phấn gì, nhưng vẫn cảm thấy rất trong sáng, yêu kiều. Dáng vóc cũng khá cao ráo, nhưng trên người chỉ là một bộ đồ rất tầm thường. Huống hồ Chương Dương là một tên háo sắc đã quen nhìn các tiểu thư đài cát son phấn, ăn mặc rất có dáng vẻ của một cô gái nhà giàu, thì cô gái mà tên tiểu tử kia khen đẹp cũng chỉ là bình thường thôi.
Mà cô gái vừa xuống tàu đó, chính là Hạ Trúc Hoa, người mà Chương Dương cần đón. Hạ Trúc Hoa tay xách một chiếc vali nhỏ, cố gắng nhìn xung quanh tìm kiếm người đến đó mình, nhưng mãi cũng chẳng thấy ai vẫy tay. Sau cùng một hồi lâu khi mọi người đều đã đi hết, Hạ Trúc Hoa nhìn thấy Chương Dương, sau lưng anh ta là một chiếc xe đắt tiền, không nghĩ nhiều liền biết đây chính là người được kêu đến đón, bước đến hỏi:
“Xin chào, tôi là Hạ Trúc Hoa. Cho hỏi anh có phải là người mà Kiều Gia kêu đến để đón tôi về đúng không?"
“Hóa ra là cô sao? Đúng là nhà quê có khác, ăn mặc bao lâu cũng chẳng khá lên được! Thời gian thì chậm trễ, có biết tôi đã phải chờ bao lâu rồi không?” Chương Dương trong lòng vẫn nghĩ rằng Hạ Trúc Hoa là một cô gái nghèo may mắn mà có thể đến được Kiều Gia, hoàn toàn không biết đến ở miền quê An Nam mà anh ta ghét bỏ nói tới, Hạ Gia là một gia đình giàu có nứt vách khiến cho bao người kinh ngạc.
Chương Dương cũng chẳng phải tên đàng hoàng gì, anh ta cũng chỉ ra sức lấy lòng, phục vụ những tên thiếu gia, tiểu thư nhà giàu trong lòng mình mà thôi. Còn đối với Hạ Trúc Hoa, cứ mặc kệ là được. Nói xong, anh ta liền lên xe, đến hành lý cũng không cầm, việc mở cửa cho cô lên xe càng không thể xảy ra được. Nhận được câu nói này, khuôn mặt Hạ Trúc Hoa cũng không đổi sắc, trong lòng thầm nghĩ người lái xe ở một thành phố lớn như Hải Triều cũng có thể lên mặt như vậy sao? Nếu không phải vì vụ đánh cược với ông nội, thì với tính cách của cô khi ở nhà, tên này chắc chắn cũng xong rồi.. Tốt nhất vẫn là nhẫn nhịn cho qua chuyện.
Sau khi xe đi một hồi lâu, trước mắt Hạ Trúc Hoa là một biệt thự lớn được trang trí rất sang trọng, muốn vào trong, tên lái xe kia cũng phải xuống xe để bảo vệ xác nhận xem trong người có gì hay không. Lúc bảo vệ muốn mời Hạ Trúc Hoa xuống để kiểm tra thì đã bị anh ta chặn lại mà nói: “Cô gái quê mùa này sao? Ôi, cậu không biết cô ta đến từ miền quê nhỏ à, được đến Kiều Gia chúng ta đã là hạnh phúc ba đời rồi!”
Chưa kịp để cho bảo vệ trả lời, anh ta đã quay lại xe rồi lái vào bên trong bỏ mặc cho hai người bảo vệ bên ngoài không khỏi hoang mang.. Bọn họ đương nhiên cũng có nghe qua về việc lão gia sẽ đón một cô gái được cho là “vợ tương lai” của thiếu gia đến đây sống, nghe đâu là đến từ An Nam. Mặc dù nghe đến An Nam, ai cũng sẽ nghĩ nơi đó rất nghèo khó, nhưng thật sự đều sai lầm, người ở miền quê đấy rất giàu, thật sự là rất giàu.
Sau khi xong việc, Chương Dương nhanh chóng bảo Hạ Trúc Hoa xuống xe, nói một vài câu rồi nhanh chóng lái xe đi chỗ khác: “Lão gia và bà chủ chắc hẳn đều ở bên trong, mau vào chào hỏi đi, đến đây rồi còn muốn đưa kiệu ra mời vào à?"
Ôi.. Cuộc đời Hạ Trúc Hoa chưa bao giờ gặp phải một người tỏ vẻ như thế này, chẳng phải cũng chỉ là một tên lái xe thôi sao? Không còn cách nào, Hạ Trúc Hoa liền xách theo vali đi vào bên trong, căn nhà này có vẻ sang trọng, hiện đại hơn ở dưới An Nam một chút, nhìn chung cũng khá được. Khi vào trong, Hạ Trúc Hoa liền gặp ngay Kiều phu nhân và một vị tiểu thư, chắc hẳn là em gái họ của tên thiếu gia kia nhỉ? Cô cũng đã nghe ông nội nói qua. Hạ Trúc Hoa cũng lễ phép chào hỏi: “Xin chào Kiều phu nhân, cháu là Hạ Trúc Hoa, được ông nội bảo đến đây một chuyến. Lần đầu gặp, có gì không tốt mong bác cho qua ạ."
Kiều phu nhân kia chính là Hoàng Thanh Thanh, là con dâu của lão gia Kiều Gia, tức là ông Kiều Minh Quân được mọi người người kính nể, còn cô gái kế bên là Kiều Trân, cháu gái của ông ấy, cũng là cháu của Hoàng Thanh Thanh, em gái của tên thiếu gia kia. Kiều phu nhân hoàn toàn không thèm để ý đến lời chào của Hạ Trúc Hoa, chỉ liếc mắt lên xuống nhìn xem mặt và trang phục của cô gái này mà thôi. Sau đó nói mỉa mai:
“Lão gia đi vắng rồi, tôi cũng không rảnh để đón tiếp cô Hạ đây. Mong cô lượng thứ mà bỏ qua đấy nhé?”
Kiều Trân không phải là cháu ruột của Kiều Minh Quân, điều này ngoại trừ nội bộ gia đình Kiều Gia và một vài người thân thiết thì không ai biết cả. Hoàng Thanh Thanh có một người chị gái không may qua đời trong một vụ tai nạn khi đang mang thai đứa con đầu lòng của mình. Đứa trẻ dù sinh non nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, ông Kiều Minh Quân lúc ấy ngoại trừ Kiều Vũ Hạo ra thì không còn đứa cháu nào nữa nên cũng vui vẻ chấp thuận cho đứa bé ấy về Kiều Gia, lấy tên là Kiều Trân.
Hoàng Thanh Thanh nói không rảnh, chính là vì ngồi đọc tạp chí, ăn trái cây nên mới không rảnh. Hạ Kiều Hoa đi đường dài cũng khá mệt, căn bản càng không muốn đôi co với Kiều phu nhân, chỉ nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng rồi thôi. Còn Kiều Trân, do tính cách hồi bé được nuông chiều quá mức nên cũng chẳng coi ai ra gì trong mắt mình, liền nói: “Anh Vũ Hạo hiện tại đang ở trên phòng nghỉ ngơi. Chị cũng mau chóng nghỉ ngơi chút đi, chị cứ đi lên tầng hai, nhìn qua bên tay trái, ở đó có một căn phòng lớn, chính là phòng chị!”
“Cảm ơn, vậy tôi xin phép lên nghỉ ngơi sớm.” Sau khi Hạ Trúc Hoa vừa xoay người rời đi, Kiều Trân lại lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn bác mình ở bên cạnh. Kiều phu nhân cũng chẳng thích gì cô gái họ Hạ này: “Tiểu Trân con xem, ông của con không biết ở đâu lại mang về một cô gái quê mùa như thế này.. Bác lo thật, cô gái ấy thật sự không xứng làm con dâu của Kiều Gia, càng không xứng làm con dâu của bác cháu đâu đấy.”
“Bác à, bác không để ý sao? Phòng mà cháu chỉ cô ta, chính là phòng của anh Vũ Hạo mà, chẳng phải anh ấy ghét nhất là ai vào phòng mà không gõ cửa, càng ghét hơn những ai dám đụng vào đồ của anh ấy.."
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Hạ Trúc Hoa đương nhiên không hề biết đến ý đồ của Hoàng Thanh Thanh và Kiều Trân muốn mình mất mặt trước tên thiếu gia kia. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Trúc Hoa đến đây, cũng vô tình mà biết được tên thiếu gia kia tên là Kiều Vũ Hạo, một cái tên rất đẹp.. Nhưng ngay cả Kiều phu nhân và người em họ kia cũng đã chẳng xem cô ra gì thì người này ít nhiều gì cũng giống như bọn họ, có đúng không? Rõ ràng mối hôn sự này vô lý như vậy, chẳng hiểu sao ông nội lại có thể đồng ý cơ chứ? Hạ Trúc Hoa hạ quyết tâm, cố gắng nhẫn nhịn trong vòng ba tháng thôi, ông nội cũng đã nói rồi, nếu như trong ba tháng mà bản thân cô vẫn không có chút tình cảm nào với tên thiếu gia họ Kiều này thì tất cả mọi chuyện mà cô xem như cơn ác mộng này sẽ kết thúc.
Tầng hai của căn biệt thự này cũng không có gì nổi bật hơn tầng dưới, thậm chí còn đơn sơ hơn rất nhiều, chỉ đơn giản là có hai phòng ngủ đối diện nhau, tất cả không gian còn lại chủ yếu đều là đồ trang trí. Xuyên suốt một dãy hành lang như vậy ngoài trưng bày những món đồ đắt tiền thì tóm lại cũng chẳng có gì. Theo như lời của Kiều Trân nói, bên trái chính là phòng được lão gia bố trí cho cô. Hạ Trúc Hoa không nghĩ gì nhiều mà đi vào bên trong, một mùi hương bạc hà bao trùm căn phòng cũng khiến cho cô dễ chịu hơn. Nhưng Kiều Gia sao lại bố trí cho phòng của khách ở như vậy nhỉ? Chẳng phải ông nội đã nói, lão gia Kiều Gia nhất định sẽ rất chiếu cố cô hay sao, còn đặc biệt dành riêng cho Trúc Hoa một căn phòng tùy ý cô muốn. Nhưng ở đây cô không phải là con gái hay sao, nhưng căn phòng này chỉ toàn là đồ dành cho nam?
Bầu trời bên ngoài cũng đã bắt đầu sập tối, hôm nay cả ngày ngồi xe lửa như vậy khiến Hạ Trúc Hoa cả người không còn chút sức lực nào, ngủ cũng không đủ giấc. Nhân lúc không có việc gì đặc biệt thì đánh một giấc cũng không tồi.. Không nghĩ nhiều, Trúc Hoa liền để vali sang một bên, sau đó liền đi vệ sinh cá nhân một chút, thay đồ ngủ sau đó lên giường. Nhưng cô ngàn vạn lần cũng không biết đây là phòng của Kiều Vũ Hạo, tên thiếu gia đáng ghét đã được định sẵn là chồng tương lai của cô. Chỉ là từ sáng đến giờ anh ta vẫn đang ở trên thư phòng đọc sách, sau đó giải quyết công việc cần làm vì thế mới không xuống phòng.
Sau khi Hạ Trúc Hoa ngủ đến tầm chín giờ hơn, thì cánh cửa ở căn phòng này đột nhiên được mở ra, Kiều Vũ Hạo đã làm việc xong rồi. Từ đêm hôm qua đến bây giờ anh ta chưa được nghỉ ngơi, cả cơ thể có hơi mất sức mới chịu quay về phòng để ngủ. Đèn trong phòng không bật, Kiều Vũ Hạo cũng chẳng để ý, chỉ nhanh chóng lên giường, không ngờ quay qua quay lại một hồi lại đụng trúng Hạ Trúc Hoa nằm bên cạnh. Kiều Vũ Hạo có chút ngẩn người ra, vóc dáng này chỉ có thể là con gái mà thôi. Nhưng mùi hương trên người cô ấy, mười phần thì hết mười phần giống mùi hương trên cơ thể của cô bé anh tìm bao năm qua, cực kỳ dễ chịu.
Kiều Vũ Hạo nằm suy ngẫm một chút, sau đó cũng liền ngủ quên, vòng tay vẫn còn ôm cô gái kia. Chẳng qua là lúc nhỏ, anh vô tình cứu được một cô bé, nhóc con ấy cũng có mùi hương dễ chịu như thế này, luôn khiến anh buông bỏ hết mọi khó chịu trong lòng. Vì vậy sau bao nhiêu năm lại một lần nữa khi gặp lại mùi hương này, Kiều Vũ Hạo đương nhiên rất vui vẻ, mọi mệt mỏi buồn bã trong lòng cũng chìm vào giấc ngủ.
Kiều phu nhân ở dưới nhà cùng cô cháu gái cưng rất nóng lòng chờ xem một màn kịch hay, nhưng mãi cho đến sáng hôm sau cũng chưa thấy một chút động tĩnh nào. Từ nhỏ đến lớn, Kiều Trân luôn có một mối quan hệ rất tốt với Kiều Vũ Hạo, cô ấy luôn dành một tình cảm rất đặc biệt cho người anh họ của mình. Dĩ nhiên, khi thấy Hạ Trúc Hoa cả một đêm không xuống như vậy, yên ổn ở bên trong thì rất lấy làm lạ, liền bắt đầu làm nũng với Kiều phu nhân: “Bác, con không hiểu.. Anh Hạo chẳng phải rất ghét ai xa lạ đụng vào đồ của mình sao? Chắc chắn là con nhà quê đó đã bỏ bùa mê gì cho anh của con rồi, tức chết đi được mà.”
“Tiểu Trân, con lên xem mọi chuyện như thế nào. Nên gõ cửa trước chứ đừng xông vào, bình tĩnh đi một chút nhé."
Hoàng Thanh Thanh không những không ngăn cản, mà còn rất chiều theo ý muốn của Kiều Trân, vui vẻ bảo cô ấy làm theo những gì mà mình muốn. Kiều Trân cảm thấy có hậu thuẫn, liền nhanh chân bước đi lên tầng hai, không kiêng nể gì mà gõ cửa liên hồi. Bên trong, Hạ Trúc Hoa và Kiều Vũ Hạo khi nghe thấy cũng liền tỉnh dậy. Kiều Hoa khi thấy bên cạnh mình là một người đàn ông liền có chút hốt hoảng nhìn xuống quần áo của bản thân, may là chẳng có gì xảy ra. Sau đó không vui vẻ gì mà cho Vũ Hạo một cái tát!
“Lưu manh, anh vào phòng của tôi từ bao giờ đấy?” Kiều Vũ Hạo vừa bị tát vừa bị mắng là biến thái, mới sáng sớm như vậy đương nhiên truốt không trôi cục tức này. Còn về phần Kiều Trân, cô ấy nghe bên trong có tiếng cãi nhau liền xông thẳng vào phòng, giả vờ làm nét mặt hoảng hốt: “Chị Hoa, chị vào phòng anh Hạo sao?"
Phòng anh? Có nghĩa đây là phòng của tên biến thái này? Mà tên này, ngàn vạn lần đừng nói với cô rằng đây chính là Kiều Vũ Hạo, vị hôn phu của cô sao? Kiều Vũ Hạo đưa tay lên sờ vào mặt mình, cái tát này cũng đau thật.
“Tiểu Trân, mới sáng thôi em đừng làm ồn. Mau xuống nhà đi, cô ấy không biết nên là đừng để tâm.”
Kiều Trân vốn định nói thêm mấy câu nữa, nhưng Kiều Vũ Hạo đã nói như vậy rồi thì cô ấy cũng không dám cãi, đành lẳng lặng đi ra ngoài nhưng vẫn lén lút đứng ở phía kế bên. Kiều Vũ Hạo không vui quay sang nói với Hạ Trúc Hoa: “Cái tát vừa nãy và việc cô đi lầm vào phòng tôi, tôi sẽ không tính. Còn bây giờ, cô có thể cút ra ngoài rồi chứ?"
“Anh là Kiều Vũ Hạo?” Hạ Trúc Hoa có chút không tin lắm, không tin rằng vị hôn phu của mình lại khó ưa như thế này, mặc dù đây chỉ là lần gặp đầu tiên nhưng đã để lại ấn tượng không mấy tốt rồi. Anh ta không nói năng gì, chỉ nhìn cô chăm chú. Nhưng từ hôm qua kể từ khi đến đây, cô cũng đã hạ quyết tâm rồi, không đôi co với ai cả.
“Việc đi lầm phòng, tôi xin lỗi. Nhưng anh cũng đã nằm ngủ chung với tôi mà không xin phép, việc này xem như chúng ta huề nhau. Nhưng điều làm tôi không ngờ nhất chính là, chẳng lẽ Kiều Gia danh tiếng lẫy lừng như vậy nhưng mọi người đều khó ưa như vậy à?”
Xin phép, ngủ chung cũng phải xin chép? Kiều Vũ Hạo sáng sớm đã bị chỉnh đốn liền khó chịu ra mặt, anh ta đương nhiên biết cô nhóc nhà quê trước mặt mình là vị hôn thê đã được định sẵn, lại cọc tính như vậy. Hạ Trúc Hoa vừa nói xong cũng thấy bản thân có chút nặng lời, nhưng tính tính vốn dĩ đã thẳng thắn nên cũng không che giấu được.
“Chị Hạ, tính tình của anh họ em không tốt, chị cũng đừng quá để ý nhé. Nếu chị để ý, e là tháng ngày sau này không dễ sống rồi.” Hạ Trúc Hoa vừa bước ra ngoài lại gặp phải cô em họ thân yêu của tên kia, đương nhiên cô biết rõ hôm qua đã bị em gái này chơi cho một vụ rồi, nhưng cũng may mắn là không sao.
“Vậy sao, ý cô Kiều ở đây có nghĩa là gì nhỉ? Xin lỗi nhé, tôi không quá rành về Kiều Gia, mong cô bỏ qua.”
“Chị, chị.. Mối quan hệ của tôi và anh Hạo rất tốt, muốn sống tốt thì đừng động vào tôi, an phận một chút thì may ra được làm thiếu phu nhân đấy.” Nghe câu nói này của Kiều Trân làm cho Hạ Trúc Hoa muốn nhịn cười cũng không được, liền nói lại: “Vậy cô cũng sống tốt một chút. Lão gia mười phần đã nhường ông tôi đến chín phần.. Vậy thì cô động não một chút, ai mới là người nên để ý và cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút nhỉ?”
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Chuyện sẽ chẳng có gì to tát nếu như Kiều Vũ Hạo nương tay cho Hạ Trúc Hoa như vậy, so với tính cách thường ngày của anh ấy, cô ta đáng lẽ phải bị đuổi ra khỏi Kiều Gia rồi mới phải. Kiều Trân càng nghĩ lại càng tức, nhìn bóng dáng ung dung của Hạ Trúc Hoa rời đi như vậy, người được nuông chiều từ nhỏ như cô ta thật sự có chút không cam lòng. Không được cách này thì mình lại thử cách khác, Kiều Trân cố tình đứng ở phía ngoài đợi Vũ Hạo, sau đó cùng nhau đi xuống dưới dùng bữa, khoác tay vào nhau tỏ vẻ rất thân mật, còn không quên nói về chuyện lúc sáng: “Anh Hạo, em nghe bác nói rằng cô gái họ Hạ kia không đơn giản như vẻ bề ngoài.. Chắc là lại nhắm vào gia sản của ông rồi, anh nên cẩn thận vẫn hơn ạ.”
“Được rồi tiểu Trân, nếu chưa có gì thì đừng nên đánh giá người ta nhanh như vậy. Nhanh chóng xuống dưới đi, đừng để ông nội chờ lâu quá.” Từ nhỏ, Kiều Vũ Hạo và Kiều Trân là hai anh em họ chơi rất thân với nhau, đến lớn vẫn giữ mối quan hệ thân thiết này. Vì vậy mà khi Kiều Trân nhắc nhở anh nên cẩn thận, điều này cũng khiến cho Vũ Hạo có chút phân tâm. Đối với Kiều Vũ Hạo mà nói, gia đình luôn là điều quan trọng nhất nên anh không hề nghĩ gì nhiều.
Mọi người ngồi bên dưới phòng ăn cũng đã hơn mười phút rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Hạ Trúc Hoa đâu làm cho Kiều phu nhân có chút bất mãn mà nói bóng gió: “Cha, cha nhìn xem cháu dâu tương lai của cha đấy, ai lại để bậc trưởng bối ngồi đợi lâu như vậy.”
“Tiểu Thanh, đừng nói con bé như vậy, lạ nước lạ cái nên không tránh khỏi việc này được. Con hà khắc với con bé có khác gì với ta đâu chứ, sau này cũng đều là người một nhà thôi.”
Đối với Kiều phu nhân mà nói, ở đây bà ấy ít nhiều cũng phải kiêng nể lão gia, ông ấy cũng là người từng giúp đỡ bà rất nhiều trên cương vị cha chồng, nếu biết điều một chút thì sau này càng có lợi cho Kiều Vũ Hạo, đứa con trai duy nhất của bà ấy, thôi thì tạm thời như vậy đã.
Lúc Kiều Minh Quân vừa dứt lời dạy dỗ con dâu của mình xong thì Hạ Trúc Hoa cũng vừa vặn đi xuống, nhanh chóng cúi đầu lễ phép mà chào hỏi: “Lão gia, cháu tên là Hạ Trúc Hoa, thời gian sắp tới cháu nghe theo lời ông nội ở đây một vài tháng, chắc hẳn sẽ làm phiền ông và gia đình rồi. Mong rằng trong tương lai sẽ được ông dạy dỗ và chỉ bảo thêm nhiều điều..”
Kiều Minh Quân nghe xong liền cười vui vẻ, ông bạn thân của ta lại có đứa cháu nội vừa đẹp người đẹp nết như vậy, giọng nói cũng rất dễ nghe, người trông cũng ưa nhìn, thật sự rất xứng đôi vừa lứa với tiểu Hạo nhà ta: “Tiểu Hoa, cháu đừng khách sáo như vậy, ông còn mong sau này chúng ta thật sự sẽ là một gia đình nữa đấy. Mau mau ngồi xuống dùng bữa.”
“Cháu cảm ơn ạ, ông nội cháu cũng gửi lời hỏi thăm đến ông. Nói rằng có dịp sẽ lên chơi với ông."
“Được, như vậy thì quá tốt còn gì nữa. Hai ba chục năm rồi chúng ta cũng chưa có gặp lại nhau, kể ra thì cũng đã lâu lắm rồi.”
Trong bữa ăn, không khí cũng không có gì quá sôi nổi, lão gia còn đặc biệt cho cô ngồi gần ông và Kiều Vũ Hạo nữa, sau đó cũng ân cần hỏi thăm về tình hình sức khỏe người bạn già của mình. Còn về phần Kiều phu nhân và cháu gái của bà ấy, hai người tuyệt nhiên vẫn giữ im lặng cho đến khi mà lão gia bắt đầu nói về việc kết hôn của Kiều Vũ Hạo. Kiều Minh Quân nhẹ nhàng với cháu dâu tương lai bao nhiêu thì đến cháu trai lại trở nên khó tính hẳn..
“Tiểu Hạo, ở tập đoàn còn những vị trí nào trống? Ông muốn để tiểu Hoa đi làm chung với cháu.” Ở Kiều Gia, Kiều Vũ Hạo khó tính với tất cả mọi người, nhưng khi nói chuyện với ông nội thì lại cực kỳ ngoan ngoãn như một đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn một câu cũng không cãi ông.
“Tuần trước thư ký riêng của con vừa xin nghỉ, hiện tại chỉ còn vị trí đó là trống thôi ạ.” Đây là trùng hợp à? Hay là ông trời muốn tác hợp cho hai đứa cháu của tôi chứ? Kiều Minh Quân càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp nghĩa, cuối cùng liền quyết định để cho Hạ Trúc Hoa bắt đầu đi làm ở tập đoàn ở vị trí thư ký riêng của Kiều Vũ Hạo, một chút nữa sẽ đi làm.
Trái lại với sự vui vẻ của Kiều Minh Quân, điều này lại khiến cho Kiều phu nhân - Hoàng Thanh Thanh không hài lòng, nếu để hai đứa tiếp xúc nhiều như vậy, ít nhiều cũng sẽ nảy sinh tình cảm, trong khi bản thân bà ta lại không vừa mắt cô con dâu tương lai được định sẵn này, bà ta liền nói: “Cha, con bé còn lạ lẫm với nhiều thứ, con nghĩ như vậy là còn sớm quá."
“Không sớm, ý cha đã quyết rồi thì không cần thay đổi lại đâu. Con bé đã từng đi du học nước ngoài, chắc chắn sẽ rất năng động, tính tình cũng rất tốt, chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Vì vậy, không lạ lẫm như con nói đâu..”
---------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play