Chương 1: Trở về
Sân bay quốc tế thành phố A, mười giờ đêm.
Lăng Dực Xuyên chậm rãi đẩy vali đi ra khỏi sảnh sân bay. Đúng thật trễ rồi, cả sân bay lác đác một vài người, có thể đang đợi người thân, cũng có thể đang chờ đến một chuyến bay đêm. Hắn nhìn nơi này, có chút lạ, cũng có chút quen. Quen là vì bảy năm trước cũng từ nơi này mà rời đi, lạ là vì nhận ra nơi này có hay không đã từng mất hút trong trí nhớ của hắn.
Quả thật là thiếu gia hết thời, về nước chẳng có lấy một người nào đến đón. Hắn cười tự giễu một cái rồi tiếp tục đẩy vali bước đi.
“Nhị thiếu gia...”
Thanh âm này quen quá... Lăng Dực Xuyên chợt khựng lại một chút, động tác có phần hơi mơ hồ, đại não như đang lục lọi một mảnh kí ức nào đó đã đóng bụi từ lâu. Chợt hắn nhìn thấy Diệp Tấn - quản gia của Lăng gia.
Lăng Dực Xuyên cười một cái, lúc đi cũng chỉ có người đàn ông này đến tiễn, lúc về lại vẫn chỉ có một người đàn ông này đến đón. Cũng phải thôi, hắn ở Lăng gia năm đó chẳng là cái đinh gỉ gì, có rời đi thì cũng chẳng có quan trọng với bất kì ai trong cái nhà đó. Nhưng với Diệp Tấn, ông là người chứng kiến hắn trưởng thành, là quản gia lâu năm của gia đình, chí ít, Lăng Dực Xuyên lại có nhiều phần hảo cảm với ông hơn là với người cha của mình.
“Nhị thiếu gia...”
Lại với khoảng cách gần hơn, Diệp Tấn đứng trước mặt Lăng Dực Xuyên cúi đầu cung kính.
“Chú Tấn...”
Bảy năm rồi, Lăng Dực Xuyên cũng mơ hồ nhận ra người đàn ông này cũng đã có tuổi, mái tóc đen bóng cũng ngả màu hoa râm.
“Nhị thiếu gia trở về không nói một tiếng nào.”
“Chẳng phải chú vẫn biết đó sao?”
“Cậu thay đổi nhiều quá...”
Đúng thật là thay đổi rất nhiều, Diệp Tấn mơ hồ nhận ra đây không còn là Lăng Dực Xuyên của bảy năm trước hay Lăng Dực Xuyên mà ông đã quen từ nhỏ. Hắn thay đổi, vóc người cao lớn hơn, khuôn mặt cũng thêm nhiều phần góc cạnh, có chút uy nghi lạnh lùng hơn, cả làn da cũng đen sạm đi, đôi mắt cũng âm trầm.
“Bảy năm mà, người thay đổi khiến tôi nhận không ra vẫn là chú.”
“Già rồi... Nhưng thay đổi như vậy tốt lắm, đẹp trai hơn trước rất nhiều.”
“Ba tôi dặn chú đến đây đón tôi sao?”
“Phải...”
“Vẫn luôn như vậy nhỉ. Lúc nào cũng cậy nhờ sang chú mà không tự đích thân đi.”
“Chủ tịch cũng già rồi, chân cũng đi đứng không còn như trước, với cả khuya như vậy để ông ấy đến đây không tốt chút nào.”
“Chú vẫn luôn nói tốt cho ông ấy như vậy.”
“Nhị thiếu, tôi đưa cậu về nhà.”
“Có thể không về không? Tôi không muốn về đó, tôi muốn về căn hộ của tôi.”
Nghe Diệp Tấn nhắc đến chữ “nhà”, trong lòng Lăng Dực Xuyên lại có một cỗ cảm xúc không thể thành lời được. Nơi đó là nhà sao? Đã từng thôi, hiện tại đó là nơi cấm địa trong lòng hắn rồi.
“Chủ tịch đang đợi cậu ở nhà.”
“Chú cũng biết tôi không muốn về đó mà.”
Diệp Tấn thở dài, tất nhiên ông hiểu Lăng Dực Xuyên muốn nói gì. Nơi đó đối với hắn toàn là đau thương, vốn dĩ từ lâu chẳng còn là nhà rồi.
Năm Lăng Dực Xuyên mười tám tuổi, mẹ hắn qua đời. Hắn rõ như in tang mẹ chưa chịu được quá một năm, người cha mà hắn hằng tôn sùng lại ngang nhiên dẫn phụ nữ khác về nhà, éo le hơn lại thêm một thằng con trai hơn hắn một tuổi. Loại cơ sự gì đây? Cái trò cười gì đang diễn ra ở cái tổ ấm của hắn vậy?
Hắn nhớ những đêm hắn thấy mẹ mình khóc một mình, nhớ những lần mẹ ốm liệt giường, trong nhà chỉ có giúp việc và chú Tấn, người cha kia của hắn lại vì bận việc mà không về. Hắn cười tự giễu cái số phận chó má của hắn, cười vào một gia tộc hào môn lại có những cái lẽ trái đi với đạo lý, cười vào khi nhìn cha hắn ung dung cùng người phụ nữ kia cười nói vui vẻ, cười vào bản thân hắn khi nhìn thấy thằng “anh trai” từ trên trời rơi xuống kia.
Và hắn biết cuộc hôn nhân của cha mẹ hắn từ lâu đã mục ruỗng cả rồi. Mười chín năm qua, mẹ hắn luôn sống với sự day dứt, sống chưa bao giờ hạnh phúc, sống trong sự thẹn thùng của lương tâm. Bà từng là thiên kim cao quý, gả vào nhà hào môn làm chính thất phu nhân. Nhưng đối với người đàn bà kia, bà là kẻ thứ ba chen chân vào mối tình đang đẹp đẽ của họ. Thậm chí khi bà biết con trai của họ lớn hơn con trai mình một tuổi, bà đã thực sự thấy hổ thẹn.
Lăng Dực Xuyên nhớ lại chuyện cũ, sống mũi cay cay một hồi. Người cha đó thực sự cần hắn sao?
“Cậu về đó chào ông ấy một tiếng thôi được không?”
“Chú Tấn, chú tốt với ông ấy như vậy để làm cái gì? Chú không sợ chú cũng như mẹ tôi sao? Tốt đến cách mấy cũng như người xa lạ được.”
“Bởi vì là tôi tớ, nên tôi không thể làm ngơ mà.”
“Chú biết không, không vì mẹ, tôi cũng đã không trở về.”
Đúng vậy, Lăng thị sừng sững đó là kết quả của cuộc hôn nhân năm xưa của cha và mẹ hắn. Một nửa tâm huyết cả đời và gia sản của ông ngoại hắn đổ vào trong đó, vậy nên hắn càng không cam tâm để nó rơi vào tay người khác.
“Tốt hay xấu gì cũng là cha, nên về đi, về rồi lại đi.”
“Coi như nể mặt chú, cũng nên tới lúc cho ông ấy thấy Lăng Dực Xuyên này không còn là đứa ngu xuẩn nhu nhược của bảy năm về trước rồi.”
Phải, sớm hay muộn gì cũng phải gặp mặt, chi bằng cho ông ấy thấy đứa con trai này đã thay đổi và sẵn sàng dành lại thứ của mình.
Chương 2: Chị dâu
Diệp Tấn mở cửa cho Lăng Dực Xuyên. Hắn bước xuống xe, trên chiếc áo măng tô rộng dài còn vương chút khí lạnh. Hắn đứng nhìn căn biệt thự trước mắt, đây là nơi hắn lớn lên, nơi hắn xem là cả thế giới, nhưng đau thương hơn cũng là nơi khiến hắn mất đi hết tất cả.
Lăng Dực Xuyên nhìn căn biệt thự sáng đèn vàng ấm áp. Nó vốn như vậy, không thay đổi, nhưng thứ ấm áp đó chẳng còn sưởi ấm nổi trái tim hắn rồi. Nơi này, từ lâu cũng chẳng còn là nhà. Hắn cứ đứng nhìn như vậy rồi cười nhạt. Diệp Tấn cũng lặng yên đứng bên cạnh.
“Chú Tấn... nơi này thay đổi hay tôi thay đổi?”
“Nhị thiếu nói có ý gì?”
“Bỏ đi... vào thôi.”
Trong căn phòng khách toả ra không khí ấm cúng, Lăng Dực Xuyên ngồi xuống sofa, mắt đánh một vòng nhìn khắp căn nhà. Đã lâu như vậy, nơi này vẫn là cái cách bài trí cũ. Diệp Tấn đi lên lầu gọi Lăng lão gia - Lăng Tịch xuống.
“Dực Xuyên...”
Lăng Dực Xuyên ngẩng đầu nhìn chỗ cầu thang, Lăng Tịch đang được Diệp Tấn đỡ xuống. Ông giương đôi mắt già nua đã nhiều chân chim nhìn đứa con trai thứ sau bảy năm xa cách, nhất thời cảm xúc có chút vỡ oà.
Diệp Tấn đỡ ông đến ghế sofa, cả quá trình ông vẫn không rời mắt khỏi Lăng Dực Xuyên. Ngay cả hắn cũng chẳng nói câu gì, cũng chỉ lạnh lùng nhìn ông như vậy.
Mỗi lần nhìn Lăng Tịch, Lăng Dực Xuyên lại tự động nhớ đến Sở Diệu Phiên - mẹ hắn - cũng là vợ của người đàn ông đó. Cảm giác thù hận khi xưa bỗng đâu ùa về, Lăng Dực Xuyên bỗng dưng nhớ tới ngày mẹ mất, bên cạnh mẹ vẫn không có cha. Đôi mắt hắn càng lạnh lùng nhìn Lăng Tịch, phải, bảy năm qua hắn thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn chưa tha thứ được cho người đàn ông đó.
“Dực Xuyên... con về rồi...”
“Cảm tạ Lăng lão gia đã quan tâm.”
“Ba sẽ nói Diệp Tấn sắp xếp lại phòng cho con. Nhanh thôi.”
“Không cần phiền chú Tấn đâu, tôi sẽ không ở lại. Cũng vì nể mặt chú Tấn nên tôi mới về đây thôi. Ông không cần dụng tâm với tôi làm gì.”
“Con... vẫn chưa chịu tha thứ cho ba sao?”
“Tha thứ cho ông cũng không khiến mẹ tôi sống lại được...”
“Năm đó...”
“Đủ rồi đừng có nhắc đến nữa... nhắc đến mẹ tôi không thấy thẹn với lòng hay sao? À khoan người đàn bà kia và con trai bà ta đâu rồi?”
“Dì con bốn năm trước qua đời do tai nạn giao thông, anh con vừa kết hôn năm ngoái. Ba có đánh tin sang nhưng con không trả lời.”
“À... thật ngại quá tôi không có thói quen xem những thứ dư thừa đó. Chết rồi thì càng tốt, coi như an ủi mẹ tôi phần nào...”
“Con không được nói như vậy.”
“Chứ nói thế nào? Không phải vì bà ta mà mẹ tôi mới phải chết sao? Chưa tròn một năm ngày mất của mẹ đã vội đến đây làm phu nhân Lăng thị, đúng là trò cười.”
“Nhị thiếu...”
“Chú Tấn, đừng có cản tôi nói sự thật.”
Diệp Tấn vốn định can ngăn nhưng lại im lặng khi nghe Lăng Dực Xuyên nói như vậy. Hắn cay nghiệt quá đáng hơn bảy năm trước nhiều lần, nhưng hắn nói rất có lý...
“Khi nào con mới thôi không cay ghét hai mẹ con dì ấy. Đây đâu phải lỗi của dì ấy.”
“Vậy là lỗi của mẹ tôi chắc? Cũng đúng... Lỗi của mẹ tôi là yêu Lăng Tích ông, đổ tài sản vào cái Lăng thị của ông để nhận lại sự bội bạc của ông. Ông thì sao? Ông đem mẹ con bà ta về, muốn thằng con hai người thừa kế Lăng thị? Haha trên đời này còn lắm kẻ ngồi mát ăn bát vàng nhỉ?”
“Con...”
“Tôi làm sao? Tôi nói đúng quá chứ gì? Lăng Dực Xuyên tôi chẳng phải là thằng nhu nhược bảy năm trước nữa rồi. Lần này tôi về tôi sẽ lấy lại những gì là của tôi, của mẹ và ông ngoại tôi...”
“Con muốn làm gì? Muốn hại anh con sao?”
“Tôi có anh à? Mẹ tôi sinh ra một mình tôi mà. Vả lại tôi chẳng có đếm xỉa gì cái thằng bất tài đó đâu. Xem xem bảy năm qua nó đang làm cái trò gì đối với cái gia tài của mẹ tôi vậy? Haha... tôi về đây rồi, Lăng thị rồi sẽ của tôi.”
“Rốt cuộc con đã sống như thế nào? Tại sao con lại như ngày hôm nay?”
“Tôi sao? Sống cuộc sống chính tôi muốn, cũng sống cuộc sống để chờ đến ngày hôm nay.”
Bảy năm qua hắn cắt đứt liên lạc với gia đình không có nghĩa là hắn không biết chuyện gì. Dù sao cái Lăng thị to như vậy, cũng là một trong những tập đoàn có tiếng trong nước, hắn tuỳ tiện nhìn sơ cũng biết. Lăng Minh Hạo lên làm tổng giám đốc, ba tháng liền khiến cổ phiểu Lăng thị sụt giảm. Hắn ở Anh chỉ biết cười khẩy nhìn thằng bất tài đó múa may như con rối. Nhưng hắn không thể cứ như vậy mãi, gia tài của mẹ hắn để lại, đâu phải để một thằng trên trời rơi xuống như Lăng Minh Hạo phá đi được.
“Nghe nói em trai đã về...”
Ngoài cửa bỗng có tiếng giày da. Lăng Dực Xuyên nhìn ra cửa, lại thấy cái tên Lăng Minh Hạo kia. Hơn nữa, khi nhìn người phía sau gã ta, chính hắn còn giật mình mà mở to mắt.
“Mộc Dao...”
Hắn nhìn Giản Mộc Dao đi sau Lăng Minh Hạo, trái tim hắn vô thức thắt lại. Giản Mộc Dao là tình yêu của hắn, nhưng tại sao lại cùng Lăng Minh Hạo xuất hiện? Giàn Mộc Dao nhìn hắn đầy trốn tránh, đôi lông mi dài rũ xuống che đi biểu tình trong đôi mắt.
Chưa kịp bất ngờ, lại bị Lăng Minh Hạo cắt ngang cảm xúc của hắn.
“Đi bảy năm thành ra vô lễ như vậy? Dám gọi thẳng tên chị dâu.”
“Chị dâu?”
Chương 3: Trớ trêu
“Chị dâu?”
Lăng Dực Xuyên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Giản Mộc Dao, mong cô lên tiếng đính chính chút gì đó nhưng lại bị Lăng Minh Hạo ngắt cảm xúc lần nữa.
“Năm ngoái anh kết hôn, có gửi lời nhưng chú mày nhất quyết không về. Đã vậy còn không biết Mộc Dao bây giờ là vợ anh rồi.”
“Mày... mày muốn cái gì? Năm lần bảy lượt đụng vào đồ của tao...”
Lăng Minh Hạo cười ngả ngớn nắm tay bàn tay Lăng Dực Xuyên đang xốc cổ áo gã lên, sau đó đưa tay phủi phủi cổ áo vest đã bị hắn nắm cho nhàu.
“Đồ của mày? Mày đi bảy năm, mày cho con gái người ta thứ gì mà mày bảo đồ của mày?”
Lăng Dực Xuyên nhìn Giản Mộc Dao, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng sụp đổ. Nơi này, những con người đó vẫn lần lượt lấy đi mọi thứ của hắn, lấy đi mẹ hắn, rồi cũng lấy đi người hắn yêu duy nhất. Giản Mộc Dao nhìn hắn, đôi mắt cô phức tạp, nhưng lại vẫn lặng lẽ mà rũ mắt xuống không nói gì.
“Mày...”
Lăng Dực Xuyên vung một nắm đấm đấm vào mặt Lăng Minh Hạo khiến gã ta ngã xuống đất, miệng cũng bị rách, máu cũng bật ra.
“Dực Xuyên...”
“Nhị thiếu gia...”
Cả Lăng Tịch và Diệp Tấn cũng khá bất ngờ đối với hành động mất kiểm soát này của hắn. Hắn nhìn Lăng Minh Hạo nằm trên đất, Giản Mộc Dao đang đỡ gã ta dậy, đôi mắt của Lăng Dực Xuyên vằn lên từng tia máu.
“Bảy năm nay rốt cuộc cũng đánh lại tao rồi...”
Lăng Minh Hạo bật cười chấm vết máu từ miệng gã.
“Không những đánh lại mày tao còn có cái năng lực huỷ hoại mày đó... đợi đi, lần này tao về không đơn giản chỉ là đánh mày đâu...”
Lăng Dực Xuyên nhìn chòng chọc vào Lăng Minh Hạo, hệt như một đế vương lạnh lùng tàn nhẫn nhìn xuống một kẻ thấp hèn. Hắn cũng lại nhìn Giản Mộc Dao, đôi mắt lạnh lùng phức tạp.
“Tôi lỡ tay đánh chồng chị rồi, phiền chị quản anh ta cho tốt, chị dâu...”
Hai chữ cuối buông ra nhẹ bẫng, Lăng Dực Xuyên cũng hướng phía cửa mà bước đi. Diệp Tấn mau chóng đi theo.
“Nhị thiếu gia, tôi đưa cậu về...”
Cả phòng khách còn lại ba người. Giản Mộc Dao đỡ Lăng Minh Hạo ngồi trên sofa ngay lập tức liền bị gã ta hất tay ra.
“Thằng đó về rồi đấy, đánh chồng cô thế này này, hả dạ không?”
Giản Mộc Dao vẫn ngồi im không nói gì. Lăng Minh Hạo lại nhìn Lăng Tích đang chau mày ở ghế sofa đối diện.
“Thằng con thứ của ba về rồi đó...”
“Minh Hạo, nó là em con, ngỗ ngược thế nào cũng nên nương tay với nó.”
“Nương tay? Ba không nghe nó nói nó sẽ không tha cho con sao?”
“Nhưng nó sẽ làm được gì con? Con là tổng giám đốc, Dực Xuyên quay về đây cùng lắm chỉ là phó giám đốc thôi.”
“Hừ...”
Lăng Minh Hạo cũng phất áo rời đi, Giản Mộc Dao cúi đầu chào Lăng Tích một cái rồi cũng đi theo.
Lăng Dực Xuyên ngồi trên xe, hắn ngả đầu ra sau ghế nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Chú Tấn... sao chú không nói Mộc Dao đã...”
“Năm ngoái Đại thiếu gia gửi thiệp mời sang cho cậu, tôi còn tưởng cậu đã biết rồi.”
“Mộc Dao... cô ấy...”
“Từ sau khi cậu đi, nhà họ Giản đã cho thiếu phu nhân qua lại với đại thiếu gia. Nhưng cô ấy vẫn đợi cậu, đến năm ngoái khi đại thiếu gia lên chức tổng giám đốc, họ kết hôn.”
“Gia đình của cô ấy vẫn như vậy nhỉ...” chỉ ham muốn tiền bạc.
Lăng Dực Xuyên chầm chậm nhớ về bảy năm trước. Lúc Giản Mộc Dao mười tám tuổi vẫn hay nằm trong lòng hắn mà ngủ. Đả kích lớn nhất cuộc đời hắn là mẹ qua đời, nhưng hắn từng cảm thấy may mắn khi ông trời lại cho hắn một Giản Mộc Dao.
“Mộc Dao... anh đi nước ngoài... em đợi anh được không?”
“Anh đi bao lâu?”
“Anh không biết, đến khi nào anh đủ năng lực giành lại mọi thứ của anh.”
“Dực Xuyên, em rất yêu anh, em đợi anh...”
Kí ức như một thước phim trôi chậm từ từ chạy lại trong đầu Lăng Dực Xuyên. Giản Mộc Dao năm đó yêu hắn sâu đậm, bây giờ là chị dâu hắn, còn thứ trớ trêu nào hơn?
“Nhị thiếu sẽ giành lại Lăng thị sao?”
“Chú cũng biết Lăng thị có một nửa của nhà họ Sở mà.”
“Thực ra cậu về cũng tốt, chủ tịch tận tuổi đó còn phải quán xuyến tập đoàn...”
“Tôi không vì ông ấy, tôi vì mẹ...”
“Nhưng thật tâm cậu vẫn luôn vì ông ấy...”
Lăng Dực Xuyên không phản bác. Diệp Tấn luôn là người đoán được tâm tư của hắn, kể cả bảy năm trước hay bây giờ cũng vậy.
“Nhị thiếu, tôi luôn đợi cậu về, vì Lăng thị, cũng vì Lăng gia.”
“Nhưng cha tôi thì chỉ mong chờ ở Lăng Minh Hạo thôi.”
“Cậu vốn không biết được đâu. Ông ấy luôn đợi cậu có thể cai quản được Lăng thị, vì đại thiếu gia vốn không có cái năng lực đó.”
“Nhưng có Lăng thị thì tôi cũng đã mất tất cả, mẹ tôi, người tôi yêu nhất... Nếu đổi lại Lăng thị mà tôi có được những thứ trước kia thì hay quá.”
“Đó là cách cuộc đời dạy cậu phải biết cố gắng mà sống tiếp. Chủ tịch từng mắc sai lầm rất nhiều, nhưng cậu lại chính là điều mà ông ấy luôn đúng... Đến nơi rồi, tôi đưa cậu lên nhà nhé! Nơi này bảy năm qua vẫn thường xuyên được dọn dẹp, cậu yên tâm.”
“Không cần đâu, chú về nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi muốn một mình.”
Diệp Tấn cúi đầu chào Lăng Dực Xuyên, nhìn bóng lưng hắn đơn độc mà bước vào toà nhà. Ông làm quản gia ở Lăng gia đã ba mươi năm, chứng kiến Lăng Dực Xuyên lớn lên, nhìn Lăng gia từ từ đổ vỡ. Chính ông cũng nhận ra cuộc đời đã quá bất công với Lăng Dực Xuyên. Chỉ hy vọng nửa đời sau hắn có thể cai quản Lăng thị, tìm được cuộc đời tốt hơn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play