Trong đầu ầm vang một tiếng, toàn bộ thân mình phảng phất như rơi xuống vực sâu vô tận, Trương Ninh Nguyệt cảm thấy rất sợ hãi, cả người run lên, mở to hai mắt liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn lạnh lùng, cả người mặc một bộ tây trang cắt may tinh xảo, khéo léo hiện ra dáng người hoàn mỹ, vai rộng eo hẹp chân dài, đẹp trai đến rung động nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như có thể giết người đứng trước giường của cô.
Cái này làm cho hai mắt Trương Ninh Nguyệt co lại, cô nhìn chằm chằm Hoắc Yến Sâm, mặt chậm rãi mà đỏ lên, sau đó cô bỗng khóc lớn. Cô bị những thứ trong giấc mơ dọa sợ. Trong mơ, cô và con trai đều là nhân vật phản diện trong câu chuyện tình yêu vĩ đại của chồng và bạn thân mình.
Vì cảm thấy cô cản trở tình yêu của họ mà sai người đánh gãy chân, ném cô ở ven đường. Tuy sau đó có người hảo tâm mang cô đi bệnh viện. Nhưng vì không có tiền, chỉ có thể sơ cứu, băng bó nhẹ vết thương. Do đó cả quãng đời sau này của cô chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Mà điều đáng sợ hơn chính là ở phía sau. Khi cô đẩy xe lăn mà bệnh viện phát cho đi đón bảo bảo liền thấy thằng bé đang bị đám bạn học đánh đập vì đã khiến mẹ kế bị sảy thai. Nhưng điều này không phải do bảo bảo gây ra, sao lại đổ lỗi cho bảo bảo nhà cô.
Đúng lúc này ánh mắt bảo bảo và cô chạm vào nhau, ánh mắt ấy làm Trương Ninh Nguyệt đến giờ nghĩ lại vẫn cực kì đau lòng. Như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, tuyệt vọng, hoảng sợ và bất an giữa dòng người đông đúc. Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người nhưng lại như không có một ai có thể bảo vệ bảo bảo của cô.
Cô muốn lại gần bảo bảo vì bảo bảo bị bạn học đẩy ngã xuống cầu thang, máu tươi bắt đầu tràn ra, nhuốm đỏ cả một khoảng sân. Những đứa trẻ kia hoảng loạn chạy đi, không ai giúp bảo bảo cả. Trương Ninh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy nhưng chân bị thương làm cô ngã quỵ xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo bảo mất đi hơi thở. Trái tim Trương Ninh Nguyệt co thắt lại, hô hấp khó khăn hơn.
Người này tâm địa thật độc ác, anh ta rốt cuộc yêu thương Hà Ngọc Mai đến như thế nào mà có thể ác độc đến nỗi đẩy đứa con trai mình vào chỗ chết, cho dù biết rõ cô ta mất con không phải lỗi do bảo bảo.
Hoắc Yến Sâm không ngờ bản thân mới bước vào liền đối mặt với gương mặt đầy nước mắt cùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ dữ của cô. Trong khi anh rời đi, có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao cô khóc đau lòng như thế? Hoắc Yến Sâm cau chặt mày, tiến về phía cô.
Trương Ninh Nguyệt thấy hành động của anh không tự chủ được lui về phía sau. Người này sau khi bảo bảo mất liền vẫn chưa buông tha cho cô.
Anh ta đứng phía sau, trợ lực cho Hà Ngọc Mai thiết kế bắt cô lấy một người đàn ông hơn 40 tuổi, nghiện rượu và có khuynh hướng bạo lực gia đình. Không những thế mỗi ngày anh ta cùng Hà Ngọc Mai đều bắt cô đến chỗ bảo bảo giờ đi ngồi ở đó hai giờ đồng hồ, nói rằng như vậy bảo bảo mới có thể siêu thoát. Mỗi ngày tìm cách thay thế dày vò cô, làm cô hết bị người đàn ông kia đánh, lại bị ông ta lôi đi ăn xin.
Cuối cùng một ngày kia, cô không thể nào chịu đựng được nữa. Cố gắng bò dậy, ngồi lên chiếc xe lăn bệnh viện cho đi đến dòng sông phía sau nhà. Cô nhớ mẹ cô từng nói đi theo dòng sông này có thể về nhà.
Đang lúc Hoắc Yến Sâm không biết làm sao để an ủi cô thì cửa phòng lần nữa được mở ra, người bước vào là mẹ của Trương Ninh Nguyệt.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa, là mẹ, mẹ vẫn trong trí nhớ của cô. Trẻ trung, khỏe mạnh chưa bị bệnh tật hành hạ. Vẫn ở bên cô, nếu ông trời cho cô cơ hội làm lại cô nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân, mẹ và tránh ra Hoắc Yến Sâm. Nhưng bảo bảo…
"Nguyệt Nguyệt…" Tiếng gọi của Phương Uyển làm Trương Ninh Nguyệt giật mình.
"Mẹ…" Trương Ninh Nguyệt đáp lại, trong giọng nói không giấu được sự nghẹn ngào, khổ sở, tủi thân, nước mắt rơi càng nhiều hơn. Cô cựa người muốn ngồi dậy nhưng vừa ngồi dậy đã ngã xuống.
“Nguyệt Nguyệt…”
“Nguyệt Nguyệt…”
Hoắc Yến Sâm và Phương Uyển hô, chạy lại bên giường. Hoắc Yến Sâm muốn đỡ cô nhưng vừa đến gần cô liền run bần bật. Anh nhận ra cô đang sợ anh, ánh mắt Hoắc Yến Sâm trầm xuống.
Trương Ninh Nguyệt thấy vậy, quyết tâm cùng anh ly hôn càng kiên định. Người đàn ông này luôn như vậy, anh không thích cô nhưng lại cưới cô. Vậy có phải như Hà Ngọc Mai từng nói vì tính cách hai người khá giống nhau nên anh mới cưới cô không? Trương Ninh Nguyệt đau lòng, nếu không có giấc mơ và tai nạn chắc chắn cô vẫn yêu người đàn ông này.
Phương Uyển lo cho con gái nên không chú ý đến hai người, vội ôm lấy cô: “Làm sao vậy? Đau chỗ nào, nói cho mẹ. Để mẹ gọi bác sĩ.”
Bà còn chưa kịp thì Hoắc Yến Sâm đã nhanh tay ấn chuông trên đầu giường, bỏ qua cảm giác bất an, xoa xoa đầu cô: “Đừng sợ!”
Trương Ninh Nguyệt hơi nâng tay lên đã bị anh nắm chặt, cô cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đẩy tay anh ra bởi Phương Uyển đang nhìn về phía này. Trương Ninh Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt anh vừa hay Hoắc Yến Sâm cũng cúi xuống, tạo thành tình trạng mắt to trừng mắt to.
Đúng lúc, Trương Ninh Nguyệt cảm thấy mắt đã mỏi gần nhắm lại thì bác sĩ đẩy cửa bước vào, cô nhân cơ hội đó mà quay đầu đi. Hoắc Yến Sâm nhìn hai mắt hồng hồng như con thỏ của cô có chút buồn cười.
Bác sĩ khám và hỏi thăm sức khỏe của cô, cuối cùng ông cười nói: “Tình trạng bệnh nhân đã được ổn định. Đến cuối tuần là có thể xuất viện.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Hoắc Yến Sâm nói.
Bác sĩ gật đầu đáp lại rồi đi ra ngoài.
Phương Uyển nghe bác sĩ nói âm thầm thở ra, bà lo lắng con gái bị thương ở đâu, nếu không gặp vấn đề gì thì quá tốt rồi.
Trương Ninh Nguyệt thấy Phương Uyển không còn nhìn về bên này liền cố gắng rút tay ra, cô chưa quên lần nằm viện này là do ai ban tặng đâu. Hừ. Lúc này Trương Ninh Nguyệt nhớ ra khi bản thân đang đi bộ trên đường một người phụ nữ đã lái xe lao về phía cô. Nhưng may mắn cô tính toán góc độ chuẩn xác chiếc chỉ có thể đâm vào hông cô, tuy nhiên lúc cô cho là đã thoát khỏi thì một đứa bé chạy ra. Vì không để đứa trẻ bị thương cô liền đứng im, do đó chiếc xe tông thẳng vào người cô.
Tất cả đều tại tên đàn ông thối tha này, tất cả đều do anh ta ban tặng. Cô nhất định phải cùng anh ta ly hôn.
“Mẹ, con thèm cháo đậu mẹ nấu.” Trương Ninh Nguyệt được Hoắc Yến Sâm đỡ ngồi dậy nhưng không thèm để ý anh mà nhìn mẹ cô nói. Cô muốn bà về nhà trước, khi đó cô mới có thể nói rõ ràng với anh.
Phương Uyển nghe con gái nói vậy, vội vàng đứng lên: “Vậy sao, để mẹ về nấu. Yến Sâm nhớ chăm sóc tốt Nguyệt Nguyệt.” Con rể bà cái gì cũng tốt nhưng không hiểu sao mỗi lần ở cùng con gái bà, nó đều trở nên lúng túng như vậy.
Hoắc Yến Sâm từ khi cô tỉnh lại đôi mắt chưa từng rời khỏi, nghe Phương Uyển nói vậy anh liền theo bản năng gật gật đầu. Cô giận hờn, đoạt tay, nói chuyện tất cả đều hoạt bát, có sức sống. Không giống với khi anh tìm được cô, cô nằm ở ven đường, đầu chảy nhiều máu. Hình ảnh đó đến giờ vẫn không thể nào tan đi trong đầu anh, làm trái tim anh co thắt lại, vô cùng đau đớn.
Đợi Phương Uyển đi ra ngoài, cánh cửa vừa khép lại. Anh liền không quan tâm cái gọi là hình tượng, để cô tự nhận ra anh có yêu cô hay không yêu cô. Anh sợ nếu còn như vậy cô sẽ biến mất trong tầm mắt anh.
Trương Ninh Nguyệt bị anh bất thình lình ôm chặt, có chút không biết phản ứng thế nào. Người này… người này ôm cô làm gì, muốn đẩy anh ra lại không có sức, chỉ có thể giận dữ trừng mắt với anh.
“Hoắc Yến Sâm, chúng ta ly hôn đi.”
Hoắc Yến Sâm ôm cô có chút cứng đờ, hơi thở ngừng lại trong giây lát.
Giọng nói của Trương Ninh Nguyệt lại lần nữa vang lên, nhàn nhạt không có cảm xúc: “Chúng ta không có cảm tình, duy trì một cuộc hôn nhân như vậy cũng là một loại gánh vác, huống chi tôi cũng biết anh ngay từ đầu là vì chịu trách nhiệm với tôi nên mới làm vậy? Vì thế chúng ta ly hôn đi.” Cô không làm vật cản trở tình yêu cảm động trời đất của họ nữa, họ muốn yêu nhau thế nào thì yêu. Tuy rằng như vậy bảo bảo không thể xuất hiện nhưng như thế cũng tốt, bảo bảo sẽ không phải chịu đau khổ nữa.
Trương Ninh Nguyệt nói xong lời này, trong phòng bệnh yên tĩnh đến đáng sợ, sau một lúc lâu, Hoắc Yến Sâm đứng lên, quay người, con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào cô.
Anh rời mắt, nhắm lại rồi mở ra, than nhẹ một tiếng, như thể cố mà làm mà nói: “Anh sai rồi.”
Một lúc lâu sau vần không thấy cô đáp lại, anh thất bại nói tiếp: “Anh nói, anh sai rồi!”
“Anh không sai, chỉ là tôi không muốn tiếp tục sống cùng anh nữa mà thôi. Hoắc Yến Sâm chúng ta buông tha cho nhau được không?”
Con ngươi Hoắc Yến Sâm trầm xuống: “Một vừa hai phải.” Anh cảm thấy chính mình kiên nhẫn đã cũng đủ nhiều, mà cô lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến với anh.
“Nguyệt Nguyệt, anh rất bận, thật sự không có như vậy nhiều thời gian cùng em chơi đùa vô vị như vậy. Nên ngoan ngoãn được không? Chúng ta mỗi người nhường nhau một bước.”
“Tôi không phải cùng anh chơi. Chỉ cần anh đồng ý ly hôn tôi lên ngoan ngoãn.” Trương Ninh Nguyệt ngẩng đầu, quật cường nhìn anh.
Hoắc Yến Sâm bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi mà mình nhớ mong, nhưng cũng liền trằn trọc một chút, anh vẫn nhớ cô đang bị thương. Tiếp theo, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn anh nói: “Là muốn anh hôn em nên mới liên tục khiêu khích anh”
Trương Ninh Nguyệt tức điên: “Ai muốn anh hôn, bẩn muốn chết. Tôi là muốn li hôn… li hôn… anh biết không?”
Hoắc Yến Sâm cũng không phải một cái tính tình người tốt, đôi mắt đỏ lên, sau một lúc lâu, mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Trương Ninh Nguyệt, nếu không phải em đang bị thương, anh liền cho em biết thế nào là không nghe lời.” Ánh mắt như có như không đảo qua người cô.
Trương Ninh Nguyệt đỏ mặt, đồ vô liêm sỉ. Sau đó như không chút nào sợ hãi, cô nói: “Anh… anh đừng quá đáng. Chúng ta chạy nhanh ly hôn. Anh thích đi với người nào thì đi, như thế tôi mới có thể sống lâu được.”
Lúc này Hoắc Yến Sâm dường như hiểu ra điều gì đó, anh cười cười, cô ghen, nên mới hiểu lầm.
“Anh chỉ thích em nên cả đời này đừng mong li hôn.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng hôn lên mắt, môi, mũi,... của cô. Trương Ninh Nguyệt rất muốn tránh nhưng vừa động đầu liền đau đớn gấp mấy lần.
“Tôi mới không muốn cùng anh cả đời, tôi muốn li hôn, li hôn.” Bỏ qua ánh mắt không tin của anh cô nói hết câu. Cô nghĩ rồi cô cần rời khỏi người đàn ông này, dù sao anh ta cũng không yêu cô. Hai người không cần buộc chặt vào nhau làm gì? Đến lúc Hà Ngọc Mai quay về hai người không quan quan hệ thì Trương Ninh Nguyệt cô sẽ không bị họ hành hạ, còn bảo bảo… thật xin lỗi… mẹ không muốn con chịu khổ… thật xin lỗi.
“Em nói gì, anh không nghe rõ, nói lại lần nữa.” Mặt anh tối sầm lại, cô nhóc làm sao đây hay là vì chuyện tai nạn mà…
“Anh biết đó là lỗi của anh, anh sẽ xử lý thật tốt. Nên ngoan nhé. Dưỡng thương thật tốt.” Vừa nói vừa đỡ cô tựa lên ngực anh, Trương Ninh Nguyệt muốn giãy giụa nhưng bị anh ôm chặt hơn.
“Hừ, tôi mới không ngoan.” Trương Ninh Nguyệt không tự giác bĩu môi, môi mỏng hơi tái nhợt. Hoắc Yến Sâm cúi đầu cắn nhẹ, từ giờ anh mới không kiềm chế bản thân trước mặt cô.
“Anh… anh…” Hai tay bụm miệng, nước mắt hơi dâng lên. Anh không thích cô còn động tay động chân với cô. Lúc này, cô vẫn chưa nhận ra số lần anh thân mật với cô tăng lên.
“Sao?” Hoắc Yến Sâm ngả ngớn hỏi.
Trương Ninh Nguyệt bực bội muốn cắn anh, anh luôn làm cô khó chịu: “Hu hu hu tóm lại tôi muốn… ly hôn với anh. Anh đi với… huhuhu… tình yêu của anh á. Ly hôn… nhất định ly hôn…”
Anh bắt nạt cô, luôn là như vậy. Anh dịu dàng tử tế với mọi người còn với cô thì lại cộc cằn, khó tính, mặt lạnh lùng như thể cô nợ anh tám trăm vạn.
Cầm lấy tay anh, cắn thật mạnh cô hàm hồ nói: “Đừng tưởng tôi không biết là cô nữ minh tinh mới nổi - tiểu tình nhân của anh cố ý đâm tôi. Tôi không muốn sống với anh nữa.” Vừa nói cô vừa nấc nhẹ, rõ ràng là giận dỗi nhưng không hiểu sao lọt vào tai Hoắc Yến Sâm lại như làm nũng.
Nén lại sự không vui trong lòng, anh cẩn thận bế cô lên để cô xoay người ngồi đối diện anh. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại.
“Không ly hôn. Ngoan” Giọng nói trầm khàn, lưu luyến quanh lỗ tai, làm cô có chút ngưa ngứa.
Khi Trương Ninh Nguyệt định nói gì thì y tá đẩy của bước bảo nói rằng Trương Ninh Nguyệt có thể chuyển sang phòng bệnh riêng rồi. Hóa ra vừa nãy khi hai mẹ con trò chuyện, Hoắc Yến Sâm đã gọi cho trợ lý thuê một phòng vip cho cô.
Vì Trương Ninh Nguyệt không thể tự đi được nên Hoắc Yến Sâm bế cô đi lên. Vốn với tính tình của anh, cô nghĩ anh tìm cho cô một cái xe lăn là may rồi.
“Ôm cổ” Hoắc Yến Sâm nhìn cô lại thất thần, hận không thể véo má cô. Mới nằm viện hơn ba ngày mà đã gầy như vậy, công sức bồi bổ cô bấy lâu của anh thành công cốc rồi.
Trương Ninh Nguyệt chưa lấy lại tinh thần nên ngoan ngoãn nghe lời, đợi đến khi muốn bỏ ra thì Hoắc Yến Sâm giả vờ nghiêng người về phía trước làm cô hơi sợ hãi vội vàng ôm cổ anh. Cô ngẩng đầu, lườm anh. Người này cố ý, cô chắc chắn.
“Em còn như vậy ngã xuống anh sẽ không chịu trách nhiệm.” Trên miệng anh xuất hiện ý cười.
“Có mà anh ước gì tôi chết để anh và tình nhân của anh hạnh phúc bên nhau thì có.” Trương Ninh Nguyệt không sợ mà châm chọc.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhíu mày: “Em nhất định phải chọc giận anh.”
Thấy sắc mặt của Hoắc Yến Sâm, Trương Ninh Nguyệt không có cốt khí mà rụt cổ. Quay đầu hừ một tiếng không để ý đến anh. Hoắc Yến Sâm thấy vậy liền không chấp nhặt với cô.
Vừa mở cửa vào phòng, cứ tưởng anh sẽ để cô lên giường nhưng không anh vẫn bế cô trên tay sau đó đợi người ta sắp xếp. Trương Ninh Nguyệt chọc chọc ngực anh ý bảo anh để cô ngồi trên sô pha, song anh như không để ý đến cô.
“Tôi muốn ngồi.”
“Đợi một chút giường sắp trải xong rồi.” Hoắc Yến Sâm bình tĩnh trả lời, thực ra anh cực kì thích ôm cô, mỗi khi cô ngủ anh đều lén ôm cô vào lòng.
Vừa đặt cô liền giường, Phương Uyển liền cần theo cháo đậu trở lại. Nhưng vì có chút việc gấp nên bà vừa mang đến đã phải đi. Dặn dò Hoắc Yến Sâm tối nay ở lại chăm sóc Trương Ninh Nguyệt, ngày mai buổi trưa bà mới có thể đến.
“Vâng ạ. Mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy.” Hoắc Yến Sâm gật đầu.
Phương Uyển lại trò chuyện cùng con gái rồi mới rời đi. Hóa ra triển lãm tranh của bà xảy ra vấn đề nên cần về xử lý gấp.
“Tạm biệt mẹ.” Trương Ninh Nguyệt nói.
Phương Uyển vừa rời đi không khí liền trở nên lúng túng cho tận đến khi màn đêm buông xuống, hai người cùng nằm trên giường ngủ. Trương Ninh Nguyệt cố gắng nhắm mắt lại, nhưng lại không thể xua tan những hình ảnh trong giấc mộng. Nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu làm cô không có cách nào ngủ yên. Bởi vì hơi thở của người đàn ông bên canh quanh quẩn bên người làm cô càng sợ hãi.
Bỗng Trương Ninh Nguyệt mở mắt nghiêng người nhìn về phía người đàn ông nằm đối diện cô, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống. Từng giọt từng giọt rất nhanh đã ướt đẫm gối của cô.
"Hoắc Yến Sâm, em muốn về nhà mẹ sống. Em biết anh chưa ngủ. Anh không cần nói gì cả, nghe em nói là được."
"Em biết ba năm qua đối với anh mà nói là một sự thiệt thòi rất lớn, ngay từ đầu là em không biết điều thiết kế anh lấy em. Hoắc Yến Sâm thực sự xin lỗi."
"Bây giờ em trả lại tự do cho anh được không? Em… không yêu anh nữa. Không bao giờ yêu anh nữa, vì vậy liền bỏ qua cho bảo… bỏ qua cho…" Trương Ninh Nguyệt không nói được, cũng không có dũng khí để nói. Lòng cô đau quá, như dao cắt qua vậy.
Hoắc Yến Sâm cảm nhận được người cô run lên từng cơn, cô đang cầu xin anh buông tha cô nhưng anh có thể sao?
Quay người về phía cô, ôm cô vào lòng. Tiểu bảo bối là của anh cả đời này anh liền không buông tay.
"Là lỗi của em, là em không nên xuất hiện… huhuhu." Trương Ninh Nguyệt trở về lông ngực quen thuộc làm cô ỷ lại, nếu không có giấc mơ kia cô vẫn sẽ yêu anh, thương anh. Bản thân cô bây giờ đang rơi vào trạng thái mâu thuẫn đáng sợ.
"Hoắc Yến Sâm nếu ngay từ đầu anh nói không thích em, em nhất định sẽ không mù quáng theo đuổi anh nữa. Tại sao vậy? Tại sao lại đối xử với em và bảo bảo như vậy? Chỉ cần anh nói anh không thích em, người anh thích là người khác em nhất định sẽ… buông tay làm anh rời đi. Yến Sâm anh thực sự tàn nhẫn." Bóng đêm mông lung làm Trương Ninh Nguyệt không còn phân biệt được đâu là thực đâu mà mộng. Cô vừa nói vừa nắm chặt vạt áo trước ngực anh. Hơi thở quen thuộc làm cô thả lỏng mà thiếp đi.
Hoắc Yến Sâm nghe được lời cô nói liền nhíu mày, bảo bảo, người khác. Có phải thực sự có chuyện gì xảy ra không? Nhưng dù có chuyện gì anh nhất định sẽ bảo vệ cô, lần tổn thương này sẽ là lần duy nhất. Hoắc Yến Sâm yêu thương mà hôn lên trán cô. Đôi tay nhè nhẹ vỗ đều lên lưng cô, thi thoảng còn xoa xoa lưng để cô ngủ ngon hơn.
Thực ra anh thích Trương Ninh Nguyệt từ rất lâu, từ khi hai người còn học đại học. Lúc đó Trương Ninh Nguyệt còn là học muội khóa dưới của anh, hai người đều chung câu lạc bộ IT. Cô dịu dàng, hay cười, làm đồ ăn cũng rất ngon, luôn quan tâm những người xung quanh đặc biệt là anh.
Anh cũng luôn thích cô quan tâm anh như vậy. Cho đến một hôm cô cùng bạn thân của cô nói chuyện gì đó với nhau, sau đó cô không đến tìm anh còn bắt đầu lảng tránh anh.
Cho đến ngày câu lạc bộ tổ chức buổi lễ chia tay, cô và anh đều uống say. Anh liền mượn cớ đó hỏi cô không còn thích anh sao? Lúc ấy Trương Ninh Nguyệt như thế nào nhỉ? Trong đầu Hoắc Yến Sâm liền hiện ra hình ảnh cô khóc lóc nức nở nói:
“Không… không phải anh thích hoa khôi sao? Sao còn chạy đến đây trêu chọc em.” Vừa nói vừa đấm vào người anh, giọng nói hơi nghẹn lại, cảm giác như làm nũng.
Trái tim anh như tan ra, ôm chặt lấy cô. Hôn lên đôi môi bản thân mong nhớ, khàn khàn đáp lại: “Chỉ yêu mỗi Nguyệt Nguyệt.”
“Thật sao?” Đôi mắt lấp lánh như chứa ngàn vì sao chăm chú nhìn anh.
Hoắc Yến Sâm gật đầu, sau đó liền nhớ tới cô nhóc muốn bỏ rơi anh mà đi Canada du học. Ánh mắt anh lóe lên tia sáng kì dị, cười hỏi:
“Trương Ninh Nguyệt, chúng ta cùng nhau làm một chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới làm được không?” Hoắc Yến Sâm chăm chú quan sát từng cử chỉ của cô, chỉ cần cô lắc đầu anh liền từ bỏ.
Trương Ninh Nguyệt nằm trong ngực anh, nghiêng đầu, hai má hồng hồng: “Những người yêu nhau mới làm?”
“Đúng vậy!” Sói xám không biết xấu hổ mà gật gật đầu.
“Được, vậy em yêu anh.”
Sau đó, Trương Ninh Nguyệt liền biết việc mà chỉ có những người yêu nhau mới làm là chuyện gì.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play